Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Cô vốn là một cô gái dịu dàng, dễ thương, còn anh lại là một chàng trai lạnh lùng, táo bạo , nham hiểm.Cô được gia đình thông gia rước về cho anh, nhưng khi gặp anh cô lại cảm thấy có lẽ lớp vỏ bề ngoài của anh là vậy nhưng khi tiếp xúc anh lại ấm áp, nũng nịu bao nhiêu.Có lẽ đời đời, kiếp kiếp anh và cô cũng chẳng bao giờ ly hợp, cho đến khi anh hiểu lầm cô, cũng như ruồng bỏ cô không thương tiếc.Có lẽ cô đã nhìn nhận sai về anh, có lẽ cô không nên yêu anh bởi cô biết yêu anh như con dao hai lưỡi...…
Cứ ngỡ bản thân sẽ sống như thế này mãi,không bình thường để cho người ta kinh bỉ,không quá giàu để người ta hãm hại,không người thân..à có chứ nhưng cũng như không. Đối với một cái thế giới không còn gì luyến tiếc như thế này ra đi cũng là một cách giải quyết.. Nhưng anh lại chen ngang kế hoạch của tôiTôi nói" Cuộc đời tệ hại này,cần gì anh phải níu giữ"..Anh nói" Với tôi,em là mục đích duy nhất kiếm anh tồn tại"Liệu có nhàm chán quá không??…
Tiếu Niên phát hiện chồng sắp cưới nhắn tin với người yêu cũ được 3 tháng, anh ta ngày ngày níu kéo tình cũ, nói rằng Tiếu Niên chỉ là bất đắc dĩ mới phải cưới, "chỉ cần em chịu trở về bên anh, cô dâu có thể là em"Trước đây, Tiếu Niên là kẻ ngu muội ngây thơ mới tin lời Phó Sơ Hạo, sự phản bội này.... Tiếu Niên thề trả bằng hết !"Tôi kéo anh lên được, tôi cũng có thể kéo anh xuống được""Tôi có thể yêu anh, tôi cũng có thể hận anh"…
Còn chút gì để nhớ là truyện dài của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, gồm 31 phần, sáng tác năm 1988. Đó là những kỷ niệm thời đi học của Chương, lúc mới bước chân vào Sài Gòn và làm quen với cuộc sống đô thị. Là những mối quan hệ bạn bè tưởng chừng hời hợt thoảng qua nhưng gắn bó suốt cuộc đời. Cuộc sống đầy biến động đã xô dạt mỗi người mỗi nơi, nhưng trải qua hàng mấy chục năm, những kỷ niệm ấy vẫn luôn níu kéo Chương về với một thời để nhớ.…
Em tên là Nguyễn Tường Dương, em hứa sẽ yêu thương, chăm sóc, nâng niu, một lòng chung thuỷ với Phạm Châu Ái Hồng suốt cuộc đời. Chị là vợ, là nắng hồng của cuộc đời em.Thể loại: Gl, Bách hợp, Duyên nữ…
- Cô biến đi....loại đàn bà bắt cá hai tay như vậy tôi không cần.Tuấn nói xong quay mặt đi ngay để lại sau lưng là sự bất ngờ của Nhi. Cô đang tua lại câu nói của Tuấn, cô lẩm bẩm:- Bắt cá hai tay?Cô bất ngờ, chạy nhanh đến Tuấn, kéo tay cậu lại. Tuấn nhíu mày quay lại, nhìn cô khinh bỉ:-Cô định làm gì? - Anh nói tôi bắt cá hai tay là sao? Tôi không hiểu.- Cô không hiểu ư? Nghe thật mắc cười....Chuyện này bản thân cô phải biết hơn tôi chớ.mọi người muốn biết rõ hơn thì hãy tiếp tục đọc truyện nha..…
.........ta đã mắc bao sai lầm để rồi vẫn vạn nhất về bên nhau ..........nhưng em lại cảm thấy mọi thứ đang xa dần, em ko còn cảm nhận đc anh trong trái tim mik nữa................nhưng anh lại cảm thấy em đã ko còn yêu anh tại sao anh vẫn muốn níu kéo ...tham lam ôm lấy sự ấm áp ấy...........cả hai ta đều ko thể yêu nhau hà cớ phải làm cho nhau đau như vậy ......anh/em có hối hận không ?....…
"cái chết ở thể xác chính là sự tồn tại cuối cùng của sự vỡ vụn trong tâm hồn"mỗi phần truyện là một câu chuyện hoàn toàn khác nhau. mang hướng buồn cũng như dằn vặt bản thân, nếu không muốn đón nhận những điều tiêu cực thì đọc đến đây được rồi nhé.những lời góp ý hay sửa chữa chân thành thì tớ xin ghi nhận và khắc phục, với lời lẽ không tốt xin phép không phản hồi.cảm ơn đã đến đây, đã lắng nghe tâm tư và đọc những mẩu chuyện tớ viết ♡…
Nếu ai hỏi tôi ranh giới giữa địa ngục và thiên đàng là gì, tôi sẽ không ngần ngại trả lời, nhưng bây giờ thì tôi chưa chắc...Nếu ai hỏi tôi tư vị tình yêu là gì, tôi sẽ im lặng bởi chính tôi còn không xác định nổi...Chàng xuất hiện, ban cho tôi một sinh mệnh mới, chăm bẵm nâng niu để rồi nghiền nát nóCó bao giờ chàng tự hỏi liệu thế có công bằng cho tôi? Và cả cho chính chàng?…
Khi còn nhỏ, cô và cậu có tình cảm với nhau, nhưng vì những tai nạn bất ngờ, những nỗi đau âm thầm của định mệnh đã khiến cả hai chia xa. Cô vì bị tai nạn mà mất trí nhớ, cậu vì đã gián tiếp đẩy cô đến cái chết mà quyết định rời xa cô... Hai năm sau, số phận trớ trêu đã xô đẩy hai người gặp lại nhau, nhưng lại chẳng thể nhận ra nhau. Cô lấy họ mẹ, trở lại cuộc sống bình thường như những cô cậu học sinh khác. Cậu cũng sống vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình và bạn bè. Nhưng cuộc sống chứa đầy những sự bất ngờ, cô yêu bạn thân của cậu, còn cậu, cô biết, cậu cũng từng có tình cảm với cô. Nhưng chỉ là "đã từng". Thất tình, nhận ra mình đã bỏ lỡ người quan trọng nhất, cô tìm cách níu kéo cậu. Năm năm yêu đơn phương, năm năm níu kéo, năm năm cố gắng mù quáng chỉ để cậu yêu mình. Nhưng sự thật không bao giờ chiều theo mong muốn của chúng ta. Cậu không yêu cô, cô cho tới giờ đã hiểu rõ. Đến cuối cùng, cô chấp nhận buông bỏ. Buông bỏ, có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai. Cậu không còn cảm thấy phiền, và cô cũng không còn cảm thấy đau đớn, khổ sở nữa...…
Trích đoạn:"Sao Phúc lại đưa cho Thảo miếng xoài thối" tôi cau mày bĩu môi nhìn Quang Phúc - tên bạn trai ngốc nghếch của mình. Phúc cười tươi roi rói đáp lại:" Phúc thích ăn xoài lắm nhưng không thích phần thối đâu" " ... " đùa nhau chắc? Tôi có nghe nhầm không vậy." Bạn người yêu của tớ rộng lượng mà, đừng tức giận nhé "Nói rồi Phúc cầm miếng xoài rồi quay qua để vào tay tôi nũng nịu vùi đầu vào hõm cổ tôi.Thực sự bất lực với tên nhóc này quá."Thế cậu lại không biết Thảo cũng thích ăn xoài rồi" Phúc có vẻ ngạc nhiên bật dậy nhìn tôi."Ơ Phúc xin lỗi Phúc không biết-" xong bỗng dưng Phúc dừng lại một chút cứ như là đồ vật chết máy, tựa vai vào lưng ghế đằng sau. Còn đột nhiên cười khúc khích :"Mà biết Phúc cũng đưa Thảo miếng đấy thôi" Cậu cười nom rất vui vẻ rồi lấy trong cốc đựng xoài một miếng khác, đưa tay lại gần miệng tôi: "A nào"Tôi thiết nghĩ có lẽ nào mình học tập quá nhiều, đầu óc trở nên thiếu linh hoạt trong tình cảm nên tiêu chuẩn mới hạ thấp xuống như thế này? Nhìn trân trân cậu, mắt không rời, cố để cậu hiểu là tôi đang bất mãn. Nhưng cuối cùng thì tôi vẫn để cậu đút cho mình miếng xoài kia.Cảm thán trước cái ngọt lịm thanh mát trong khoang miệng. Mắt tôi mở to hơn khen ngợi" Xoài ngọt thật đấy ""Ê tự nhiên Phúc muốn đặt biệt danh""Nói nghe thử coi""Phúc là xoài bình còn Thảo là nhị xoài"" Cái gì khó nghe thế Phúc... "…
Xem đi rồi biếtSẽ rất rất tiết cho những ai thấy mà ko xemTác giả: Tiểu KhêThể loại: Ngôn Tình FullSắc FullTrạng thái: FullCó thể nói, ở thành phố này không ai không biết đến danh tiếng của hắn - Từ Chí Phi, con trai cả của một ông trùm buôn bán vũ khí. Hắn mang trong mình khí chất anh hùng, có tướng làm vua nên những chuyện làm ăn cha hắn đều toàn tâm giao cho hắn. Cường quyền, bá đạo, không có gì hắn muốn mà lại không chiếm được, trong đó có cô.Ngay từ lần đầu gặp mặt, hắn đã nhìn trúng cô, trước mặt nhiều người hạ dược cô rồi sau đó đem cô vào phòng ăn sạch. Cô gái nhỏ Hạ Mạch bị hắn một phen chà đạp, đôi mắt trước sau nhìn hắn chỉ có hận thù. Còn hắn sau khi ức hiếp cô, lại càng quá đáng hơn khi đem cuộc sống của cô trói buộc vào mình, một lòng muốn chiếm đoạt cô cho bằng được.Mối quan hệ này, rốt cuộc là gì đây ? Tên ác ma đó, có lúc hung hăng với cô, nhưng sao càng ngày càng dịu dàng nâng niu cô đến như vậy ? Cảm giác của cô đối với hắn là gì đây, sao cận kề bên hắn trái tim cô lại đập nhanh đến như vậy ? Nhưng trời phụ lòng người khi mà trái tim cô đang dần hướng về hắn, thì cô lại phát hiện ra cái chết của chị mình có liên quan tới hắn. Cô phải làm sao, khi đứng trước tình yêu và mối thù của gia đình ?Mời các bạn cùng đón đọc truyện Cưỡng Đoạt Vợ Yêu: Tình Yêu Hơn Cả Hận Thù để theo dõi những diễn biến của câu chuyện…
Thanh xuân của bạn có gì?Thanh xuân của Dư Tuệ có đam mê, có khó khăn cũng có nghị lực; có tổn thương cũng có những rung chạm đẹp nhất của ngày đầu biết yêuThanh xuân của Lý Mạc Lâm ẩn sâu nụ cười vô tư, hài hướt là những tâm sự giấu đi, là sự kiên định bảo vệ những điều mình nâng niu. Thanh xuân của Giai Kỳ là bất cần, là ngang bướng, là thờ ơ, thật ra cũng chỉ là một cậu bé 17t cần sự chở che và chỗ dựa. Thanh xuân của Nhã Tịnh... ừ, cũng có thể là sai lầm, là ích kỉ, là vì bản thân...Thanh xuân của Thư Di là những lúc vấp ngã, những lúc yếu đuối,...nhưng đều mong bản thân có thể trưởng thành hơn. Thanh xuân của Vũ Gia là sự ngốc nghếch, ngây thơ, đôi lúc hồ đồ, che giấu đi trái tim ấm áp và nhiều thương tổn. .... Chúng ta đều đi qua những ngày tuổi trẻ như thế, đều có riêng cho mình những đoạn thanh xuân đầy chông chênh đầy ngã rẽ đầy những "bỏ lỡ".Và chẳng thể quay trở lại, họ của năm 17 tuổi cũng sẽ không quay trở lại...Dù sau này có nuối tiếc, có đau lòng, có phải rơi nước mắt, nhưng như thế thì đã sao?Họ đã sống hết mình trong những năm tháng tuổi trẻ ấy, như vậy là đủ.Có những thứ một khi đã qua sẽ là mất đi mãi mãi. Thanh xuân cũng thế, tình yêu non nớt ấy, tuổi trẻ bồng bột nhưng luôn căng tràn dũng khí ấy... vĩnh viễn chỉ có thể đến một lần.Thanh xuân ấy mà... Bỏ lỡ một lần chính là nuối tiếc một đời.…
* toàn văn kết thúc, cảm tạ các độc giả nhỏ đối với Kiều Kiều ôn tồn ca hậu ái, a a cộc! Tiếp đương hiện ngôn « nàng như vậy đẹp như vậy » *【 khí phách hung tàn lưu manh lão đại vs nũng nịu bạch phú mỹ; theo mọi người nói là cao ngọt 】Nũng nịu bạch phú mỹ Thẩm Kiều, bị liếm máu trên lưỡi đao lưu manh đầu lĩnh Tạ Thanh coi trọng.Đêm nào, hắn hung dữ đem nàng ép góc tường, dao bổ dưa vỗ nàng tuyết nộn non gương mặt nhổ ngụm vòng khói: "Hôn ta một cái, ta liền thả ngươi!"Tiểu mỹ nhân dọa đến nhánh hoa run rẩy: "Tiểu ca ca, cầu ngươi dịu dàng một chút, ngươi, ngươi đem ta dọa sợ..."Có thể nam nhân lại càng nghe nàng khóc vượt hưng phấn: Dáng dấp câu người không tính, liền khóc đều TM dễ nghe muốn mạng!Không được không được, cái này không thể thả, tuyệt không thể thả..."Không cho phép khóc, lại khóc ta liền hôn ngươi!"Thẩm Kiều vạn vạn không nghĩ tới, lúc trước cái kia mỗi ngày dữ dằn muốn hôn nàng tiểu lưu manh, lại là ngày mai thiên chi kiêu tử, kim cương nam thần, nên nói nàng không may đâu, vẫn là gặp vận may đâu?【 nhỏ kịch trường 】Tạ Thanh: "Kiều Kiều, ngươi thích nam nhân kia, ta liền hủy đi nam nhân kia, ngươi nói xong sao?"Thẩm Kiều: "Tốt tốt tốt, kia ta thích ngươi tốt!"Tạ Thanh: "..."Liền, hai người kết làm tình nhân.…
Văn án:Hạc đình lịch gả cho giang sính thời điểm, hắn vẫn là cái đỉnh tướng quân phủ đại công tử danh hào trà trộn đầu đường tiểu lưu manh. Hoành hành ngang ngược, không học vấn không nghề nghiệp.Nàng lớn lên ở hầu phủ mười lăm năm, nũng nịu giống đóa nụ hoa đãi phóng tiểu cúc non. Dịu dàng điềm tĩnh, nhuyễn ngọc ôn hương.Vây xem quần chúng nói: Đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu, cải trắng bị heo củng.Giang sính phong vương kia một ngày, mỗi người toàn nói một tay nâng đỡ tiểu hoàng đế bước lên đế vị vỗ xa vương là cái huyết khí phương cương hảo nam nhi. Vệ quốc có công, ái thê như mạng.Nàng đứng ở vương phủ dưới cây hoa đào, e thẹn mà cho hắn mang ngọc quan. Sóng mắt lưu chuyển, nhìn quanh rực rỡ.Vây xem quần chúng nói: Cứt trâu biến lương phì, kia heo thành tinh!PS: Nam chủ giai đoạn trước trà trộn phố phường, không đứng đắn, hắn yêu cầu trưởng thành. emmmm này sẽ chạm đến một ít tiểu tiên nữ lôi điểm?Từ nữ chủ vẫn luôn nũng nịu là có thể nhìn ra được, này văn thật ngọt.Dùng một câu thực trang xoa nói tới khái quát bổn văn chủ yếu mạch lạc -- nữ chủ chinh phục nam chủ, nam chủ chinh phục thế giới.Tag: Yêu sâu sắc hoan hỉ oan gia duyên trời tác hợp ngọt vănVai chính: Giang sính, hạc đình lịch ┃ vai phụ: ┃ cái khác: Ngọt văn, sủng văn, HE, SC…
Mỗi chúng ta đều từng có một mùa hạ thoáng qua trong đôi mắt, mùa hạ tạm biệt những ngây thơ, tạm biệt cái nắng nhạt trên nền trời xanh lam tháng sáu, mùa hạ tạm biệt mối tình năm 17 tuổi. Có thể đẹp hoặc không nhưng mùa hè năm ấy trong lòng lại day dứt đến lạ khi nhận ra, mình yêu nhau quá nhiều nhưng chẳng thể níu giữ được. Khi trưởng thành chúng ta sẽ nhận ra rằng, đôi khi không thể giữ ai đó bên cạnh, chỉ cất trong lòng là cái giá đau đớn vì bỏ lỡ nhau năm 17 tuổi ấy. Lưu Hạ Vy từng nói với Hứa Dĩ Phong "Năm 17 tuổi, tôi đã bước đủ 999 bước chân nhưng một bước còn lại, cậu đã không tiến đến. Từ lúc ấy, từ chỗ chỉ cách nhau một bước chân, tôi đã vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc đời cậu, mãi mãi." Đúng vậy, tình yêu là một nghìn bước chân, cậu có thể bước 999 bưỡc, nhưng một bước còn lại, phải do người kia tình nguyện đi. Nếu bạn bỏ lỡ một bước chân đó, có thể, bạn phải bỏ lỡ một đời ở cạnh nhau. Mỗi chúng ta, đi qua quá nhiều tổn thưong, đều sẽ giữ lại một bước chân trong tim cho riêng mình, khi hối hận, họ đi hàng nghìn hàng vạn bước để tìm lại bước chân năm ấy ... nhưng lại ngỡ ngàng nhận ra, chúng ta, không chỉ còn cách nhau một bước... "Cầu xin thế giới hãy dịu dàng với em" - Hứa Dĩ Phong…
Nguyễn Nhật Hạ vốn đang sống cuộc sống nuôi mèo nhặt cún cực kì vui vẻ, bỗng một ngày mở mắt phát hiện mình xuyên thư, lại kèm theo một hệ thống ngoài chỉ biết giả vờ nũng nịu thì không biết làm gì.Tưởng rằng chỉ cần làm mèo, cùng nam chính ăn ngon uống tốt là có thể biến lại thành người, ai ngờ lại phải trầy da tróc vảy bảo vệ nam chính trước khi nữ chính trọng sinh.Đến ngày đại công cáo thành, an ổn chờ đến đoạn nam nữ chính tự ngược nhau, yêu đương hôn hít, nam chính bỗng bỏ gánh không thèm diễn theo kịch bản nữa.Nguyễn Nhật Hạ: "Nữ chính cuối cùng cũng trọng sinh rồi, ha ha cuối cùng cũng được nghỉ ngơi."Nam chính: "Trước sau thay đổi lớn như vậy, chắc chắn người này (nữ chính) có vấn đề.Nguyễn Nhật Hạ: "Nam chính cuối cùng cũng biến thành người rồi, ha ha chỉ cần chờ đến hết truyện là mình có thể đi."Nam chính: "Ngoan, đi theo anh. Đảm bảo anh nuôi thoải mái hơn sống với người phụ nữ kia. Chỉ cần mỗi tối làm ấm giường cho anh là được."…
"Có thể hoa mãi không thể ở bên đất, dù đất có níu giữ nhưng hoa sẽ đi theo gióDù gió thích phiêu bạc, dù gió chẳng bao giờ nhận ra tình yêu ấy nhưng đó lại chính là hạnh phúc của hoa.Ai có thể ngăn sự ngốc nghếch của nàng hoa thay tôi không?" --- Lời bộc bạch của đất ---Author: MunCategory: HE, Romance, FunnyRating: PG-13Status: On GoingSummary:Phải Chi Ở Bên Kia Có Nắng là một câu chuyện dài kể về cuộc sống của Trịnh Hân Chi - một cô gái giản dị luôn luôn vui vẻ. bên cạnh cô là hai người bà nhí nhố Lâm Nhã Vân và Đinh Vĩ Tuyền. Trịnh Hân Chi luôn mơ ước cuộc sống của mình sẽ một bước ngoặc nào đó. Đúng như lời nguyện ước của cô, ba chàng trai xuất hiện làm thay đổi cuộc đời cô. Hoàng Dương - một chàng thiếu gia lạnh lùng, sắc bén, nhưng lại biến thành một chàng trai tinh nghịch kể từ khi gặp Hân Chi. Hàn Minh - bạn thân của Hoàng Dương, lạnh lùng không kém, đặc biệt ít nói, kiệm lời của kiệm lời, nhưng vẫn là thay đổi hẳn khi gặp Hân Chi. Và chàng Trịnh Hoàng Thiên - anh em họ hàng xa với Trịnh Hân Chi, cực kì ghét Hân Chi, thích chọc ghẹo chơi xấu Hân Chi, gia nhập hội bàn đào với Trịnh Vĩ - em trai Hân Chi. Và sau đó mọi chuyện bắt đầu...…
Sau cuộc chia tay đầy nước mắt, nhân vật chính - Dư Vũ, bước vào hành trình 161 ngày vật lộn với cảm xúc, ghi lại tất cả trong cuốn nhật ký.Ngày đầu tiên, anh ngập tràn uất nghẹn, trách móc tại sao người yêu lại rời bỏ mình. Anh cố gắng gọi điện, nhắn tin để níu kéo, nhưng chỉ nhận được sự im lặng đau đớn.Những ngày tiếp theo, mỗi trang nhật ký là một lát cắt của nỗi đau, sự nhớ nhung, và cả những giây phút bất lực trước hiện thực. Dư Vũ trải qua đủ cung bậc cảm xúc: từ day dứt, tiếc nuối, đến việc cố gắng quên đi bằng cách lao vào công việc và thói quen mới.Dần dần, từ những cảm xúc tuyệt vọng, anh học cách đối diện với sự mất mát. Anh nhận ra rằng tình yêu không chỉ là sở hữu mà còn là buông tay khi cần thiết.Đến ngày 161, dòng nhật ký cuối cùng khép lại với sự bình yên trong lòng. Dư Vũ đã chấp nhận sự thật rằng cô ấy không còn bên anh, nhưng tình yêu và những kỷ niệm đẹp sẽ mãi là một phần quan trọng trong cuộc đời. Anh quyết định bước tiếp, không phải để quên, mà để sống xứng đáng với những gì mình từng có.Câu chuyện là hành trình cảm xúc của một trái tim tan vỡ, dạy chúng ta cách yêu thương, chấp nhận và trưởng thành.…
Tác giả: Thanh Thanh Thùy TiếuBị đầu độc mà qua đời, hình ảnh cuối cùng mà Quý Noãn nhìn thấy chính là bóng một người đàn ông cao lớn bước tới bên cửa phòng giam, đó không phải ai xa lạ mà chính là Mặc Cảnh Thâm - người chồng mà mười năm trước cô dùng việc tự tử để buộc hắn ly hôn.Mở mắt tỉnh lại, Quý Noãn bất ngờ phát hiện mình đã sống lại ở thời điểm mười năm về trước, đó là khi cô còn là bà Mặc - người phụ nữ xinh đẹp, kiêu ngạo và có cá tính nhất Hải Thành, khi ấy cô rất coi thường người khác và đặc biệt không thích sự liên hôn giữa hai họ Mặc - Quý.Trong quá khứ, cô đã tự cắt cổ tay để ép Mặc Cảnh Thâm ly dị, ép anh phải thề không được xuất hiện trước mặt cô, để rồi sau đó, nhà họ Quý sụp đổ, cô lang thang phiêu bạt, bị bọn buôn người bắt đi, bị vu oan rồi chết trong nhà giam, còn Mặc Cảnh Thâm trở thành người đứng đầu Tập đoàn Shine, giữ đúng lời hứa, mười năm không một lần quay lại Hải Thành......Vận mệnh cho Quý Noãn cơ hội được sửa chữa sai lầm, bởi vậy, cô không thể bỏ lỡ. Cô ra sức níu giữ cuộc hôn nhân đã từng bị chính mình đẩy đến bờ vực đổ vỡ, cô tìm cách kiên cường, độc lập, trả thù những ai từng muốn hại cô và nhà họ Quý. Đối với Mặc Cảnh Thâm, cô lại càng trân trọng, bởi khi tĩnh tâm nhìn lại, cô mới nhận ra Mặc Cảnh Thâm chính là người đàn ông luôn đứng sau bảo vệ mình, dù cô ngông cuồng, bất chấp lý lẽ, anh vẫn sẽ dịu dàng, che chở và bao dung mọi thứ.…