Một Nhà
Tình yêu tuổi học trò là tình yêu rất đẹp đẽ và trong sáng. Hãy mạnh mẽ và giữ vững niềm tin...sợi dây tơ hồng sẽ dẫn chúng ta đến gần nhau... Đây là tác phẩm đâu tay của tớ mong mọi người đừng bơ nó!…
Tình yêu tuổi học trò là tình yêu rất đẹp đẽ và trong sáng. Hãy mạnh mẽ và giữ vững niềm tin...sợi dây tơ hồng sẽ dẫn chúng ta đến gần nhau... Đây là tác phẩm đâu tay của tớ mong mọi người đừng bơ nó!…
Tử quá một hồi sau,Trăn Trăn quyết định làm nhà ấm đóa hoa.Ỷ vào cấp trên ba cái ca caMuốn gió được gió, muốn mưa được mưa,Nũng nịu đại tiểu thư, trừ bỏ mỹ mạo sẽ không khác .――――――Thịnh truyền tạ tướng quân sát phạt quyết đoán, mạnh mẽ vang dội, chinh chiến sa trường, quyền khuynh hướng dã.Ở nhà cũng là cái sủng muội cuồng ma....Sau lại biến thành sủng thê cuồng ma…
Không có gì...con Au này lười nghĩ ra tiêu đề quá, hụ hụ ;;-;;)Có thể có H, SM ? Nói chung là khi nào cao hứng tôi sẽ viết H, hì hì ;))Lưu ý!!Không chấp nhận những thành phần đi đục thuyền nha ~Con Au này ăn mặn, đừng ai trách nó =))…
Cho tới mãi về sau này, trong kí ức của Liên vẫn in đậm khuôn mặt người thanh niên đứng giữa cánh đồng cúc dại, ngước lên cùng với gió nói được ba chữ anh yêu em. Đẹp đến mức khiến người níu giữ đến nỗi đánh mất lí trí, đánh mất cả bản thân. Tình yêu của Tuấn đối với Liên lại là mong chờ sự lệ thuộc, hoàn toàn không phải thứ tình yêu lãng mạn như Liên từng mơ và vì thế, anh dần dần khiến cô thay đổi.Tag: bdsm, BG…
Tình yêu đến với tôi thật bất ngờ, em biết không?Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ tin vào thứ tình yêu mờ ảo đó cả.Nhưng từ khi gặp em, cuộc sống của tôi lúc nào cũng xuất hiện em , trước mặt em tim tôi luôn lỗi nhịp.Mỗi khi thấy em vui đùa cùng người con trai khác tôi thấy rất tức giận, khi thấy ai làm tổn thương em thì tim tôi chợt đau nhói.Liệu đó có phải là yêu không!Tôi cười, cười khi chính bản thân mình bị em thay đổi nhưng khi bên em tôi cảm thấy rất hạnh phúc, rất dễ chịu.Em như viên kẹo ngọt quấn lấy đầu lưỡi tôi khiến tôi không muốn buông ra.Có lẽ, em chính là món quà của thượng đế đã ban tặng cho anh để anh biết thế nào là tình yêu.Phải, để tới được vạch hồng đó chúng ta phải trải qua bao chông gai, nếm đủ thứ vị:chua có, ngọt có, mặn đắng có....Nhưng không sao cả, mỗi lần như vậy anh lại càng yêu em, càng nâng niu quý trọng em hơn.Em là tất cả đối với anh.Anh.....Sẽ mãi yêu em.Nhóc ạ!…
Hắc Thiên là một chàng tổng tài lạnh lùng bên ngoài nhưng bên trong lại siêu cưng chiều vợ là Hồng Nhi. Hồng Nhi là một tiểu thư của nhà họ Bạch nhưng do biến cố bất ngờ xảy ra với gia tộc nhà họ Bạch nên cô đã bị thất lạc từ nhỏ và đã gặp được một gia đình nuôi cô khôn lớn , xinh đẹp . Và khi trưởng thành cô đã gặp được Hắc Thiên nhưng ông trời không cho những gì mà cô mong muốn,những biến cố liên tục ập đến làm chia đôi tình cảm của cả hai…
Thể loại: Ngọt, ngược trước sủng sau, HENội dung: Cô và hắn là thanh mai trúc mã, cô thích hắn, hắn tuy biết nhưng lại làm ngơ với cô. Cô quyết định buông tay- hắn lại níu giữ làm phiền cuộc sống của cô. Lâm Phong Hàn, rốt cuộc anh muốn thế nào? Vui lòng không coppy truyện mà không hỏi ý kiến tác giả. Cảm ơn!…
Một chén canh, đôi cặp tình nhân nơi phàm trần.Mạnh Bà chống cằm thở dài.Là Yêu đến nhường nào, mới chấp niệm sâu đậm tới mức đó? Một chén canh thôi, tất cả ước thề đều sẽ quên hết, cớ gì phải níu kéo.Mộng Phàm Nhân, Tình Phàm Nhân, Mạnh Bà nàng, mãi mãi không hiểu.CP: Tống Lam x Hiểu Tinh TrầnLam Vong Cơ x Ngụy Vô TiệnBy: clarissun…
nó: hồng hạ. 18 tuổi con gái lớn trong gia đình và là đứa cháu được yêu thương nhất (mẹ bỏ rơi, sống cùng cha và mẹ kếhắn: sơn trường 19 tuổi. con của núi. Cuộc sống bấp bênh nên hắn nghỉ học để giúp cho cha mẹ mk.nhỏ: e knghĩa of nó- Ngọc Trân 15 tuổi. xinh nhưng bị bệnh nan y.hay khóc và nũng nịu vs ng iu of mknhóc: bạn of nó 18 tuổi. ng iu of nhỏ và iu nhỏ rất nhiều…
Sanzu Haruchiyo một con chó điên cuồng.Mỗi ngày đủ loại thuốc sắc màu.Mỗi ngày một ả đàn bà âu yếm.Thế mà đến một ngày. Gã lại nhặt được một tiểu bạch thố.Đêm đêm luôn đến tìm em.Ôm em.Hôn em.Ngủ cùng em.Gã nâng niu cưng chiều.Em cứ ngây ngô không hề biết.Không biết lại càng tốt.…
"Đó đã là ngày tôi cảm thấy rất hạnh phúc.Lễ cưới của chúng tôi - Yang Yoseob và Park Jiyeon.Nhưng nó đã trở thành một thảm cảnh và mang theo cái chết"Flash"Jiyeon cô phải đi rồi,chậm chân cô sẽ mãi mãi không thể siêu thoát,đừng níu kéo nữa""Xin chị,chỉ 20 ngày thôi"…
An viết " Thanh xuân ấy nếu có " Giá như" " khi vừa tròn 18 tuổi. Thời điểm ấy An vừa quên đi mối tình đơn phương ba năm. An viết truyện để kể về một phần đầu thanh xuân của mình, của những người xung quanh, về người đã cũ và về người tới sau này. An vốn dĩ đã có thể chọn cho mình một lối đi khác dễ hơn, yêu một cách an yên hơn nhưng từ đầu An đã chọn cho mình thứ tình yêu từ 1 phía. Nếu thanh xuân năm ấy Cường không xuất hiện thì An sẽ không thể biết rằng sau những vấp ngã đầu đời cô gái ấy vẫn khát khao được yêu một người theo đúng con tim mình mách bảo dẫu cho có những hối tiếc về sau. Nếu ngày ấy An không tới thì Cường sẽ không biết rằng thì ra một thằng con trai dù cho cuồng nhiệt bao nhiêu, ngang tàng bao nhiêu thì tới cuối cùng họ vẫn muốn níu giữ một người từng đánh mất. Nếu An không buông bỏ thì có lẽ duyên phận sẽ không để cô gặp Kai, để sau tất cả họ dám yêu thêm một lần cuối trong an yên. Hy vọng " Thanh xuân năm ấy nếu có " Giá như"" sẽ cho mỗi chúng ta thấy phần nào tuổi trẻ cuồng nhiệt yêu ai đó, vì ai đó mà có một thanh xuân trọn vẹn. Để sau cùng có thể thanh thản nắm tay ai đó bước đi trong hạnh phúc. ..............An.............…
Nhân sinh như cõi mộng, mộng tỉnh nhân tan, kiếp người phù vân - chính là con người sống trên đời lấy vô thường làm bạn, nên sẽ có những lúc gặp chuyện không như ý, hay có những điều suy nghĩ hoài mà chưa thấu tỏ. Tuy nhiên thời gian qua đi, tới một lúc nào đó ta sẽ dần dần minh bạch, giật mình nhận ra rằng, thì ra hết thảy đều là an bài tốt nhất. Một nữ sinh trung học bình thường vốn đang trải qua những năm tháng tuổi trẻ êm đềm, không âu lo bỗng bị trói buộc bởi vận mệnh nghiệt ngã. Thế sự xoay vần chỉ sau một đêm, nhận phải bi kịch đã được định sẵn, cô mất đi tất cả, chìm trong đáy sâu tuyệt vọng. Tưởng như đã chẳng còn gì níu kéo nơi trần thế, một tia sáng hi vọng yếu ớt le lói trong mảnh đời tối tăm mịt mù, tia hi vọng mong manh ấy đã khơi dậy lên khát vọng sống trong cô và cũng đã vô tình trở thành một chấp niệm cô kiên quyết cả đời không buông. Mặc cho biết kết cục đợi mình phía trước là tàn khốc, cô như con thiêu thân đâm đầu vào ngọn lửa, không sờn lòng. Mặc dù biết tia sáng mình đã coi là cả nguồn sống ấy sẽ chẳng thể là của riêng mình, cô vẫn cố chấp đuổi theo và giữ lấy, không nỡ buông tay.Có lẽ vì sự ích kỷ đến mù quáng của chính mình, cô đã chẳng hề nhận ra rằng sau lưng cô, vẫn luôn có người lặng lẽ đợi cô quay đầu, lặng im che giấu cảm xúc thật trong tim. Warning: Tác giả mượn bối cảnh của bộ manga hành động, kinh dị viễn tưởng nổi tiếng Tokyo Ghoul, các sự kiện diễn ra ở tuyến thời gian không trùng với nguyên tác, độc giả nào cảm thấy không thích có thể rờ…
_Bốn tháng trước_- Vũ! Anh tới rồi! - Cậu quay đầu nhìn anh mặt mũi đỏ bừng, hơi thở trắng bốc lên giữa cái lạnh giá của Paris.- Thiên! Sao không đi chậm thôi? Trời lạnh lắm mà! - Cậu lo lắng đưa đôi tay mình áp lên má anh, mát xa nhẹ nhàng tạo độ ấm cho anh.- Tay em cũng lạnh hết rồi! - Anh cười cười nhìn cậu, bàn tay to lớn áp lên bàn tay trắng bệch vì lạnh của cậu....Hai người cứ đứng ở đó, cái giá lạnh của Paris cũng không khiến tình yêu của hai người nguội lạnh....._Ba tháng trước_- Thiên! Đây là Mẫn, bạn thân đại học với em! - Cậu tươi cười cầm tay anh kéo tới trước mặt Mẫn, ánh mắt long lanh mong chờ hai người mình yêu thương nhất làm quen với nhau.- Xin chào! Tôi là Mẫn!- Chào! Tôi là Thiên! Cậu hạnh phúc nhìn hai người bắt tay nhau......_Hai tháng trước_- Vũ! Mẫn đâu em? - Thiên đút tay túi quần, để mặc cậu dựa vào người anh.- Em không biết! Anh gọi cho cô ấy xem! - Vũ tươi cười cầm bàn tay anh áp lên má mình mà nói.- Ừ! - Thiên rút bàn tay của anh ra, lấy điện thoại gọi cho Mẫn.- Mẫn, em đang ở đâu thế? - Thiên nhẹ giọng hỏi, hỏi dường như phía bên kia đầu dây là bảo bối duy nhất mà anh nâng niu nhất..... Vũ cũng nhận ra điều này...Cậu khẽ cười lắc đầu...Làm sao có chuyện Mẫn và Thiên có thể phản bội cậu được.... Mắt thấy Thiên cúp máy, Vũ lại gần cầm lấy tay anh, mấp máy miệng hỏi:- Mẫn sao thế anh?- Mẫn nói hình như bị sốt rồi, anh qua xem cô ấy thế nào! - Thiên giật mình cảm thấy lời nói có chút không đúng liền nói thêm - Em ở nhà ngoan! - Vũ nhìn vẻ mặt lo lắng của Thiên mà lo lắng theo...l…
1. Dạo gần đây, em thường hay suy nghĩ về cuộc đời mình. Khi em xem một bộ phim viễn tưởng và rằng em nhận ra mình thật nhỏ bé giữa vũ trụ bao la. Tự hỏi, em đang sống vì điều gì? Cho đến lúc, em nắm tay anh, mình cùng nhau đi trên đoạn đường đầy ánh đèn. Cây thông noel trang trí rực rỡ khắp xung quanh. Em đã hỏi anh: "Noel năm nay có vẻ không đẹp bằng năm ngoái đúng không?". Anh nhẹ nhàng đáp lời em: "Nếu trong lòng em thấy vui thì mùa noel nào cũng đều đẹp". Đúng vậy! Nếu như thế thì mùa noel được nắm tay và được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của anh, chính là mùa noel vui vẻ nhất với em. Có lẽ thế! Có lẽ em đã tìm được câu trả lời. Ý nghĩa để em tồn tại ở đây - nơi điều xấu và điều tốt luôn đấu tranh mỗi ngày, nơi những đau khổ đang nhẫn tâm xé nát em từng giờ từng phút. Thì phần thưởng níu kéo em ở lại với thế giới này, là cảm giác hạnh phúc ngập tràn khi em được kề cạnh bên anh. Chính anh đã ôm ấp, chữa lành và khích lệ trái tim em - thứ đáng nhẽ ra đã phải gục ngã từ lâu vì thói đời khắc nghiệt.2. Đôi khi chìm trong hạnh phúc ngắn ngủi, người ta lại quên đi một đời dài đau khổ. 3. Chỉ cần một vết xước mới chồng lên thêm ở chỗ của những vết thương cũ. Thì máu lại bắt đầu trào ra như chưa từng có vết thương nào được chữa lành. 4. Những nỗi buồn làm trái tim nặng trĩu như được làm từ sỏi đá. Nhưng trái tim không thật sự là sỏi đá. Khi vui, nó nhẹ bỗng giống sợi bông gòn. Có lẽ vì vậy…
Truyện: Thời Hạn Yêu Thương.Author: Trầm Tuyết Giai Thể loại: hiện đại, nữ cường,... Cô là Giang Nhược Mỹ, một người con gái mạnh mẽ. Dù vậy cô lại như chiếc gương thủy tinh, thể hiện ra biết bao nhiều tình cảm nhưng đổi lại là những vết nứt không thể chữa lành. Ngày qua ngày những vết thương chồng chất lên nhau. Bỗng một ngày khi đã đạt đến giới hạn chịu đựng, chiếc gương vỡ tan ra từng mảnh nhỏ. Cũng như trái tim cô giờ đây đã vỡ vụn, sẽ chẳng còn cánh cửa nào cho bất kì một ai bước vào thế giới nhỏ bé ấy nữa. Một khi gương đã vỡ nát rồi thì không thể nào lành lại được. Trừ khi đem nó đi nung chảy ra, tôi luyện nó thành một chiếc gương mới. Nếu thành một chiếc gương mới, cuộc sống cũng sẽ khác đi, cô sẽ làm lại cuộc đời của mình. Sẽ chẳng yêu anh một cách mù quáng rồi lại làm tim mình tan vỡ như những mảnh gương. Trái tim này đã chết, chiếc gương này đã vỡ. Liệu ai có thể cứu rỗi trái tim nhỏ bé này và nâng niu lấy chiếc gương mong manh? Ai thể bao dung tất cả, trở thành điểm tựa vững chắc cho người con gái ấy? Mời các bạn đón đọc! 24/7/2018…
| DROP |Tác Giả : Cẩm Tố Lưu Niên Nguồn : sưu tầmEditor: tamthuonglacVĂN ÁN ( Tống mặt dày , vô sỉ , hẹp hòi , phá gia , thù dai , bám vợ , chơi xấu , khó ngửi . chính là anh , Tống Kỳ Diễn :))Cận Tử Kỳ là cô dâu bị bỏ lại trong đám cưới của mình với thanh mai trúc mã Tô Hành Phong. Chú rể vì nghe theo tiếng gọi tình yêu mà để cô bơ vơ nơi lễ đường.Cô là nhân vật chính trong truyện Hôn Sủng - Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng. Một cô gái con nhà quyền quý, đúng chất tiểu thư sang chảnh nhưng lại rơi vào tình yêu với anh Tống Diễn Kỳ. Cô trầm luân với anh vào một đêm nhưng không ngờ chính lại là định mệnh để cả đời cô phải vướng vào. Hôn nhân của của cô với anh giá ngàn vàng cứu gia tộc thoát nguy.Anh, Tống Diễn Kỳ, người hội đủ cả vô sỉ, đen tối, dụ dỗ, hãm hại, lừa gạt. Anh chính vì vậy mà níu được chân cô và trở thành ba ba của Cận Mỗ Mỗ đáng yêu, lanh lợi.…
Cậu nói: “Em thích một chàng trai đáng yêu dễ thương và hay cười!”Anh đáp: “Anh không đáng yêu cũng chẳng dễ thương! Mà ngược lại còn rất trầm tính! Nhưng vì em! Nụ cười của anh sẽ luôn thường trực!”Cậu lại nói: “Em thích một chàng trai vui tính, quan tâm tới em!”Anh lắc đầu, lạnh băng: “Anh không vui tính cũng không biết pha trò. Người khác thường rét run khi ở cạnh anh. Nhưng anh sẽ luôn ở bên, bảo vệ và che chở cho em! Dù có chuyện gì xảy ra! Em luôn có thể yên tâm ở yên trong vòng tay anh mà trốn tránh! Để một mình người yêu em gánh chịu là đủ!”Cậu nũng nịu: “Em thích một chàng trai biết nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa!”Anh mỉm cười, ôn nhu đáp: “Anh không thể nấu ăn cũng chẳng thể hạ mình mà lau dọn! Nhưng anh đủ sức để nấu cho em một bát mỳ khi em đói, có thể nấu cháo cho em khi em ốm, cũng có thể mua cả một siêu thị cho em thoải mái lựa chọn. Và cũng sẽ thuê người làm cho ngôi nhà luôn sạch bong!”Cậu cắn môi, dường như sắp bị khuất phục: “Em ghét những con người đào hoa!”Anh ôm cậu vào lòng, khẳng định: “Anh có thể đào hoa nhưng trong trái tim này chỉ có mình em mà thôi!”Cậu chau mày suy nghĩ thêm lý do thì anh đưa mặt cậu gần kề mặt mình rồi đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ. Sau đó mới dùng ánh mắt yêu thương của mình mà thuyết phục cậu, anh nhẹ giọng: “Anh không hề đạt những tiêu chuẩn mà em đề ra mà cũng chẳng hoàn hảo như người ta nói. Nhưng trái tim, tâm can này lại trọn vẹn tới hoàn hảo tình cảm dành cho em … Anh sẽ làm mọi thứ để để em cảm thấy mình là con người may mắn nhất thế gian này! Em có đồng ý lấy anh không?”…
* toàn văn kết thúc, cảm tạ các độc giả nhỏ đối với Kiều Kiều ôn tồn ca hậu ái, a a cộc! Tiếp đương hiện ngôn « nàng như vậy đẹp như vậy » *【 khí phách hung tàn lưu manh lão đại vs nũng nịu bạch phú mỹ; theo mọi người nói là cao ngọt 】Nũng nịu bạch phú mỹ Thẩm Kiều, bị liếm máu trên lưỡi đao lưu manh đầu lĩnh Tạ Thanh coi trọng.Đêm nào, hắn hung dữ đem nàng ép góc tường, dao bổ dưa vỗ nàng tuyết nộn non gương mặt nhổ ngụm vòng khói: "Hôn ta một cái, ta liền thả ngươi!"Tiểu mỹ nhân dọa đến nhánh hoa run rẩy: "Tiểu ca ca, cầu ngươi dịu dàng một chút, ngươi, ngươi đem ta dọa sợ..."Có thể nam nhân lại càng nghe nàng khóc vượt hưng phấn: Dáng dấp câu người không tính, liền khóc đều TM dễ nghe muốn mạng!Không được không được, cái này không thể thả, tuyệt không thể thả..."Không cho phép khóc, lại khóc ta liền hôn ngươi!"Thẩm Kiều vạn vạn không nghĩ tới, lúc trước cái kia mỗi ngày dữ dằn muốn hôn nàng tiểu lưu manh, lại là ngày mai thiên chi kiêu tử, kim cương nam thần, nên nói nàng không may đâu, vẫn là gặp vận may đâu?Nội dung nhãn hiệu: Đô thị tình duyên ông trời tác hợp choLục soát chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Thẩm Kiều; Tạ Thanh ┃ vai phụ: Từ Phiên Nhiên ┃ cái khác: Nguyệt Mãn Triêu Ca…
Cp: Hà Lâm x Tư PhongCp phụ: Mộc An x Vũ Bảo ĐôngTag: Boylove, thanh xuân, học đường,...Giới thiệu: Mùa hạ nào còn tiếng ve sầu kêu. Khắp nẻo đường, trên những tán cây rợp bóng mỗi trưa hè. Ve ngân nga, tiếng gió thỉnh thoảng chạy qua rít gào một khắc. Sự ồn ào, song, cũng là sự yên bình trong khoảnh khắc. Đời người, thứ khó để lấy lại nhất gọi là thời gian. Nếu không thể trân trọng, chắc chắn nó sẽ vụt mất khỏi tầm tay. Một năm bốn mùa, xuân, hạ, thu rồi đông. Sẽ không có năm nào thay đổi, nó như một vòng luân hồi không có hồi kết. Vốn tưởng rằng cuộc đời sẽ thong thả mà trôi, ngày này qua ngày nọ, nhiều năm như một. Nhưng, cho đến mùa hè năm ấy, có những con người gặp nhau. Một sự tình cờ tưởng chừng như sẽ chẳng bao giờ gặp lại. Song, chính họ cũng chẳng biết sự níu giữ ngày hôm ấy chính là định mệnh. Con người có sinh có tử, chỉ cần gặp được nhau là có thêm một lý do để biết trân trọng. Chính là, cuộc đời nói ngắn cũng không phải mà nói dài lại không đúng. Cho nên, nếu định mệnh để họ tìm thấy nhau, chắc chắn họ sẽ thuận theo tự nhiên mà ở bên, trân trọng, níu giữ, cùng đi hết một kiếp người.…