MinYoonGi •Bạn Thân• H [Imagine]
Định nghĩa của bạn thân khác giới là gì?Start:020519End:❌Đừng tự ý chuyển ver khi chưa có sự cho phép.❌Đừng tự ý lấy truyện của tớ đi edit mà chưa có sự cho phép.…
Định nghĩa của bạn thân khác giới là gì?Start:020519End:❌Đừng tự ý chuyển ver khi chưa có sự cho phép.❌Đừng tự ý lấy truyện của tớ đi edit mà chưa có sự cho phép.…
Tác giả: Hoại Phi Vãn VãnThể loại: Ngôn tình, cổ đại, cung đấu, ngọt sủng, HETRÍCH ĐOẠN:Có một người tự xưng là thần toán bước vào cửa lớn của Tang phủ, ta quên mất lúc đó vẻ mặt của ông ta như thế nào, chỉ nhớ chòm râu của ông ta cứ rung rung hai bên mép, ông ta niềm nở: "Chúc mừng Tang lão gia, chúc mừng Tang lão gia! Trong Tang phủ của các người, có ẩn giấu phụng thể!" Phụng thể, đó chính là phẩm chất của hoàng hậu. Cha ta cười sung sướng đến mức run hết cả người lên, vội vàng kêu gia đinh ban thưởng hậu hĩnh cho ông ta, rồi lập tức sai người kêu Tang Thiên Phi và Tang Thiên Lục qua gặp cha nhưng không có ta.Trên đường đi, bọn tôi tớ trong phủ không ngừng chỉ trỏ ta, xì xào bàn tán với nhau, ta coi như không nhìn thấy bọn chúng. Mấy năm nay, bọn chúng xem thường, cười nhạo ta cũng đủ lắm rồi. Ta tuy mang danh là tam tiểu thư của Tang gia, nhưng thân phận còn không bằng một a hoàn trong phủ. Chỉ vì ta là con gái của tỳ thiếp, mà người tỳ thiếp này lại xuất thân từ lầu xanh. Khi ta còn rất nhỏ mẹ ta đã bị nhiễm bệnh qua đời. Có nhiều lúc, ta cảm thấy hơi hận bà, ta nghe nói thật ra năm đó cha ta vốn chỉ muốn chơi đùa với bà chứ không hề có ý muốn cưới bà về nhà. Nhưng đến khi bà có mang ta, bà nói với cha ta, bà không thể để cho ta trở thành đứa con hoang không có cha, bà muốn ta được nhận mặt tổ tông.…
" Ở một nơi, mà cái kết của Hanagaki Takemichi điều chỉ có chết và chết ". . .OwO…
Tác giả: EvgeniaWoodSummary:Fate paro, về "Thân thể ngạnh kháng từ giả ngự chủ" cùng "Hắn cẩu giống nhau từ giả".Notes:Nguyên bản là văn tự RPG, dựa vào lof đầu phiếu công năng còn tiếp, hiện đã kết thúc.Mỗi ngày đến phiếu đệ nhị lựa chọn bị đổi mới ở trứng màu trung, như có hứng thú nhưng dời bước lof: Giấy Tuyên Thành cầu -emep quan khán.…
⚠️Chuyện huấn văn Nhân vật: Cao Nguyên Tùng x Lục Hạ Điệp Cảnh sát trưởng x Bác sĩ phó khoa ----"Muốn được thương trước hay bị phạt trước?" Nguyên Tùng nhẹ nhàng bế anh lên, ôm vào trong ngực, để anh ngồi đối diện với hắn. "Vẫn bị phạt sao..?" "Tất nhiên." Nguyên Tùng mỉm cười. Hạ Điệp chớp chớp mắt nhìn hắn, tai hơi đỏ nói "Thương trước." Thương xong thì hắn chắc chắn sẽ lười không muốn đánh anh nữa. Đúng là thủ khoa đại học y dược, rất biết cách nhìn xa trông rộng. Nguyên Tùng nhìn anh cười ranh mãnh. "Được. Vậy thì bị phạt trước." Nguyên Tùng giữ anh ngồi trên đùi mình, tay còn lại tháo khoá rồi kéo mép quần của anh xuống.…
Author: Thỏ " mẹp"Rating: 16+ ( đúng không nhỉ?)Start: 20/8/2016 ~ 17/2/2018*****************Trước đây, anh chưa từng tin vào tình yêu, đơn giản vì nó quá cao siêu với cuộc sống nhạt nhẽo của anh. Đến khi anh biết yêu là gì, mà lại là yêu một người anh không nghĩ bản thân sẽ yêu và nên yêu. Nhưng anh không thể lựa chọn, vì ngay từ đầu anh là người tự nguyện ...******************Đã hết phần 1, các bạn có thể đọc tiếp phần 2 ở trang cá nhân của mình nhá 😙😙😙…
Hai nhân vật chính trong truyện đó là: Nó: Nguyễn Ngọc Ly, xinh xắn, gia đình danh giá, khi đóng giả đổi tên thành: Nguyễn Ngọc Nguyên. Hắn: Trần Huy Vũ, đẹp trai, gia đình sở hữu tập đoàn đứng đầu thế giới, cha hắn với cha nó là hai người bạn rất thân.Nó nhếch mép cười rồi gọi người đang thấp thỏm sau tủ quần áo ra ngoài. Người đó thì đóng giả làm nó còn nó thì chạy ra phía cửa sổ buộc dây thừng và trèo xuống tầng một. Nó mỉm cười gian xảo, rồi bắt chiếc xe chạy đến một hiệu cắt tóc. Bước vào tiệm nó thở dài rồi đi vào, 20' sau nó bước ra với mái tóc tomboy khác xa với mái tóc đẹp đẽ thường ngày của nó rồi xách balo chạy đến trường....Mời các bạn cùng đọc truyện !…
Bàn tay còn lại Vũ Hoàng Huy sờ lên nhũ hoa của Kiều Hạ Linh xoa nắn rồi kéo một đường dài qua bụng lướt xuống vùng nhạy cảm của cô, anh vạch đám cỏ xanh mọc lưa thưa sang hai bên con bướm nhỏ xinh kia màu hồng hồng lộ ra như đang mời gọi anh đến thưởng thức nó.Vũ Hoàng Huy dùng hai ngón tay tách hai bên mép của âm hộ ra viên trân châu nhỏ phơi bày ra ngoài anh dùng đầu ngón tay trỏ ấn nhẹ vào một cái Kiều Hạ Linh liền rướn người lên rên rỉ vì kích thích quá lớn: "Ưm chú Huy...dừng lại đi mà...ưm...a...a".…
Official Author : av1united_ Tôi có ghét anh ấy không? Có chứ. Tôi ghét anh nhất cái hệ mặt trời này luôn! Chỉ cần nhìn thấy anh thở thôi là tôi cũng đã thấy bực rồi! Nếu tôi có được 1 điều ước. Phải, 1 điều thôi! Tôi sẽ ước rằng tôi không bao giờ gặp anh. Cái tên đầu dừa cơ bắp đó! Đôi lúc, tôi cũng chẳng thể nào hiểu nổi tâm trí anh nghĩ gì. Có những lúc thì anh ngọt ngào hết mức cũng có lúc anh lại đắng chát. Kể cả khi anh cứ liên tục làm phiền tôi hay làm tôi bực muốn sôi máu... Có đôi lúc... chỉ là đôi lúc thôi... Những điều đó thực sự làm tôi thắc mắc... sẽ ra sao nếu tôi không ghét anh? Nếu ấn tượng đầu của cả 2 chúng ta không xuất phát từ chữ 'ghét'... Mà là một thứ gì đó khác... Liệu số phận của 2 ta sẽ dẫn đi đâu đó... đẹp đẽ hơn? -------'Sầm' tiếng cánh cửa lớp học mở toang ra.Bạn : - Jeon JungKook!!Tất cả học sinh trong lớp đều dồn anh nhìn về phía cậu con trai ngồi dưới góc lớp. Cậu con trai liếc nhìn rồi gặp ánh mắt bạn.Bạn nhếch mép rồi đi về phía cậu ta.Đúng lúc bạn đến chỗ anh, bạn đập mạnh hai tay xuống mặt bàn.Bạn tiến lại gần mắt đối mắt với anh.Bạn :- Anh là Jeon JungKook, đúng không?Không khí căng thẳng giữa bạn và JungKook ngày một dâng lên....…
Một ngày nọ, Ron đang xâm nhập vào một trong những căn cứ bí mật của Arm.Họ nhận được tin từ cây thế giới rằng họ phải lấy lại kho báu được giấu ở phần sâu nhất của căn cứ.Alberu đã cử Choi Han và băng nhóm của anh ta để lấy lại nó.Ai có thể nghĩ rằng cái gọi là kho báu lại là một thứ khác.Ron sẽ không bao giờ nghĩ rằng đây sẽ là cách mà cậu ấy đoàn tụ với cậu chủ trẻ tuổi của mình. ( Nơi Cale có một sức mạnh huyết thống đặc biệt mà anh ta thừa hưởng từ mẹ của mình.)Tác giả gốc : Vivian_Henituse…
Nguồn Google :v…
Tác giả:Vũ thấy thanhBị lừa!Tuyệt đối là bị lừa!!!Bình thường tới nói đương lão đại không nên ăn mặc không lo sao!? Chỉ trích phương tù sao!?Thế nào cũng đến là một đốn mười hai cái đồ ăn a!Kết quả hiện tại trên mặt là phong cảnh vô lượng không sai, sau lưng lại muốn tăng ca thêm giờ mà tính toán hôm nay có phải hay không lại bồi tiền!365 thiên cả năm vô hưu, trâu ngựa đều không phải như vậy công tác thời gian a!Cảm giác chính mình mép tóc đều lui về phía sau vài tấc!Cam!Cái này thủ lĩnh ai ái làm ai làm, ta là không hầu hạ!Chạy nhanh trảo cái oan loại đỉnh một chút, dù sao ta là lưu lưu!Tag: Tổng mạn Gia giáo Văn dã Conan Nhẹ nhàng Đoàn sủngMột câu tóm tắt: Là bởi vì ta quá có lương tâm sao?Lập ý: Sinh hoạt chính là muốn làm việc và nghỉ ngơi kết hợp…
Thể loại: Thanh xuân vườn trường, Bách HợpVăn án: "Hồ nước là hồ nước lặng, cá bơi nguyện ý vào ở cái hồ này chăng?""Nguyện ý."--------------Note: thời tiết với địa điểm có tí khác so với ngoài đời nên người đọc đừng thắc mắc…
Tác giả: JJThể loại: ngôn tình, hiện đại, ngượcNguồn:Inovel, vietwriter.comGiới Thiệu:Gió nam hiểu ý nàng, gửi nỗi nhớ đến Tây Châu Ôn Nam ngồi ở mép giường, nhìn Diệp Liên Ý đang ngủ say. Hắn không hiểu tại sao trong giờ khắc cuối cùng hắn lại lựa chọn giữ lại đứa bé này...Lẽ nào là bởi vì trong tình thế cấp bách cô hét lên tiếng "Nam" kia sao? Năm năm rồi. Tròn năm năm, Ôn Nam chưa từng được nghe lại cô gọi hắn như vậy. Trong phút chốc, Ôn Nam bị hồi ức ràng buộc, khi bác sĩ chuẩn bị đưa dụng cụ vào thân thể cô thì hắn xông vào phòng phẫu thuật, yêu cầu bác sĩ dừng tay.Hắn không biết giữ lại đứa bé này là đúng hay sai nữa. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, giờ khắc biết được Diệp Tiểu Ý mang thai, trong tim hắn chợt lóe lên một niềm vui. Không biết bao nhiêu lần hắn đã từng mong muốn cô và hắn có một đứa con.Nhưng bây giờ... Dù Diệp Liên Ý vẫn đang ngủ say nhưng lông mày vẫn nhíu lại, nước mắt rơi đầm đìa xuống gối, trong cơ mê cô gào hét: "Đừng mà, đừng bỏ đứa bé đi..."…
KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ KHÔNG ĐƯỢC MANG ĐI ĐÂU.CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD.CẢM ƠN!!!…
"À ơi... đom đóm đầu đình...Đom đóm đứng đó một mình đợi aiĐêm hôm tàn, sáng sớm maiChớ đi qua dốc, biết ai đợi mình..." Cuối ngôi làng nhỏ có một cái dốc nối liền với con đường tắt để ra đường lớn, chạy ngang qua những cánh đồng rậm rì và nằm sát một bãi tha ma. Cái dốc ấy, chẳng biết tự bao giờ có rất nhiều đom đóm. Chúng lẩn trong những lùm bụi rậm rạp bên mép lạch nước nhỏ dưới chân dốc, đêm đến mới túa ra sáng lập lòe cả một vùng. Có lẽ vì thế mà dốc được đặt cho một cái tên mĩ miều: Dốc Đom Đóm. Nhưng đã lâu lắm rồi chẳng có ai còn đi qua lối đó nữa. Từng mảng xi măng trên mặt dốc bong tróc trông như những vết lở loét, lăn lóc đầy đất và đá vụn. Cỏ mọc lởm chởm, có chỗ cao quá đầu người. Ở chỗ cái dốc đó, từng có những sự lạ mà người làng khi được hỏi đến đều lắc đầu và vẻ mặt khẽ nhăn lại như vừa bị nhúng vào một nỗi sợ hãi sâu xa...…
nhìn cậu nằm xuống lại làm tôi đứng dậy, kéo cậu đứng dậy với tôi----câu chuyện ngắn nói về Jungkook quyết định bắt đầu một cuộc sống mới sau một "ngày tai nạn"official author @editmeplstranslate by @pazjoul__ with author's permission.…
Muốn làm một nhân viên nữ cũng không hề dễ dàng chút nào. Bỗng nhiên một ngày cô bị tổng giám đốc viện cớ bắt cô đi công tác cùng hắn. Nhưng tất cả chỉ là kế hoạch của hắn để hắn có thể cưỡng bức cô! Sau đó, vẫn luôn bị cưỡng gian...... Cả ngày đều là làm làm làm. Nhân Mã: Không phải ngươi nói ai có thể làm được ngươi, ngươi sẽ cho người đó làm bạn trai sao? Ngươi nói bậy!Tác giả: Hạ Nhật Tiểu Thời QuangNgười chuyển Ver: Gameplay2k7Bản gốc: Hoàn thành Chuyển Ver: HoànNơi lụm những bức ảnh: Pinterest…
Thể loại: Diễn sinh, Ngôn tình, Hiện đại , OE , Tình cảm , Giới giải trí Mỹ2016.12.27 kết thúcTrước mặt bị cất chứa số: 1739 văn chương tích phân: 31,206,968Văn ánMột cái hoàng hôn thời khắc.-- nhìn xem xem! Lưu cẩu soái ca tới!-- xuẩn cẩu, đi chậm một chút!Dùng ăn chỉ nam1. Bổn văn nam chủ là Tom Felton! Tom Felton! Tom Felton! Thỉnh không cần đi nhầm!2. Giống như trên, nam chủ là cái kia nhật tử quá thật sự tháo, hiện tại vẻ mặt râu ria xồm xàm thiếu gia trọc đổng!…