Mơ bay trắng trời đón gió xuân
Trích truyện:Hồi nhỏ ta cứ nghĩ đồi mơ nhà ta là cảnh sắc đẹp nhất thế gian, cho đến khi ta đọc được những câu chuyện thú vị trong thoại bản. Kể từ khi đó, ta luôn ao ước được tung tăng sải bước trên mọi nẻo đường, ngắm nhìn nhân gian tươi đẹp. Thế nhưng cuộc sống xoay vần, đời người hữu hạn đâu biết trước được tương lai. Nhân gian cũng chẳng hề màu trắng tinh khôi như những bông mơ đầu xuân, có đổ máu, có đau thương nhưng cũng có vui vẻ hạnh phúc, có tình người ấm áp. Đứng trên lầu cao ngắm nhìn khung cảnh dưới đường lớn, ta mỉm cười mãn nguyện. Trên đời này vẫn có người đau lòng vì nước mắt của ta, lao tâm khổ tứ vì nụ cười của ta. Vì ta mà từ bỏ tiền tài danh vọng, vì ta mà xa rời trần thế...Chàng cười: "Dù cho nàng có ghét bỏ thì cũng xin nàng đừng đuổi ta đi. Nàng đừng để ý đến ta, để ta được ẩn mình trong bóng tối, dùng sức lực hèn mọn này bảo vệ nàng."Ta vươn tay đón lấy bông tuyết đầu mùa, đáp lại chàng bằng nụ cười hạnh phúc nhất từ trước đến nay....Bỗng có cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn lên một làn hoa trắng. Vươn tay đón lấy bông mơ khẽ cài lên mái tóc ta, chàng nở nụ cười giống như năm đó khiến lòng ta xao xuyến: "Mơ bay trắng trời... đón gió xuân."___Bìa: Ngoc Anh yui…