Badgirl không muốn được yêu
Gần cuối học kỳ I lớp 8, Phương Linh gặp bọn họ.Những con người thoạt nhìn tưởng bình thường, nhưng hóa ra lại chẳng hề bình thường.Minh Hoàng, đứa con trai luôn cười nhàn nhã, miệng ngọt như rót mật. Người ta bảo nó đào hoa, chẳng thật lòng với ai. Phương Linh cũng từng nghĩ vậy... cho đến khi cô nhận ra, có một ánh mắt lúc nào cũng dõi theo mình. Kiên nhẫn, trầm lặng, chẳng bao giờ nói ra, nhưng cũng chưa từng rời đi.Diệu An, mạnh mẽ, lạnh lùng, như thể chẳng gì có thể làm nó gục ngã. Nhưng giữa những tiếng cười đùa, đôi khi ánh mắt nó chợt trống rỗng. Như thể nó đã quen với việc một mình chống chọi với những suy nghĩ chẳng ai hiểu.Gia Bảo, lúc nào cũng vô tư như thể đời chẳng có gì đáng bận tâm. Nhưng nó luôn là đứa đầu tiên nhận ra khi ai đó có chuyện. Không hỏi, không khuyên, chỉ lặng lẽ đặt trước mặt người ta loại nước họ thích, như một cách thầm lặng bảo rằng: "Có tao đây rồi."Bảo Vy, đứa con gái hay cười nhất nhóm. Ai cũng nghĩ nó chẳng biết buồn, nhưng đôi khi, giữa những khoảnh khắc không ai để ý, nó lặng người, ánh mắt xa xăm.Thanh Tùng, lạnh lùng, ít nói, lúc nào cũng mang vẻ cáu kỉnh. Nhưng ai thân rồi mới biết, nó là đứa đáng tin cậy nhất. Không nhiều lời, nhưng nếu có chuyện, nó sẽ là người đầu tiên xuất hiện.Người ta bảo nhóm này chỉ là một lũ rảnh rỗi kết bè kết phái. Phương Linh cũng từng nghĩ vậy.Cho đến khi nó nhận ra...Bọn họ không hoàn hảo, nhưng vô tình khớp với nhau theo một cách kỳ lạ.Giữa những mớ hỗn độn của tuổi trẻ, giữa những lần cười đùa vô tư và…