Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
➤Một kẻ điên đem lòng yêu một kẻ bị bức đến sắp điên. Cho dù máu nhuộm đỏ tay, kẻ chê cười người quyền rủa, chứ quyết không để người mình yêu chịu ủy khuất. Từ lần đầu gặp gỡ, giữa Lã Dương và Tô Tâm Đan sớm đã hình thành một sợi dây liên kết gắn chặt với nhau mà không có cách nào gỡ bỏ được. ➤Cũng từ lúc đó, một Lã Dương luôn cô độc lại học cách yêu thương, một Tô Tâm Đan luôn bị người nhà giày vò, chèn ép lại cảm nhận được tình yêu, sự bảo bọc mà bản thân luôn khát khao. Đôi khi tình yêu cũng chỉ cần đơn giản vậy thôi.…
Author: @linne_25Pairing: Youngjo × HwanwoongRating: M (13+)Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về mình và mình viết fic với mục đích hoàn toàn phi lợi nhuận.Mọi chuyện trong fic đều là do mình TƯỞNG TƯỢNG và viết ra, nếu không thích mọi người có thể next.Số chương: 1/2 chương.Tình trạng viết: Đang sáng tác.Summary:....Hwanwoong đi trong khu rừng mà nóng ruột. Em không biết mình đã đi lạc đến đâu trong khu rừng rồi. Bây giờ em khá đói, và mặt trời đang dần dần lặn xuống. Bỗng em thấy mắt mình cay cay, nhưng mà em cố nhịn khóc. Em tự dặn lòng mình rằng không được yếu đuối, nhất định phải trốn khỏi cái nơi địa ngục kia. Và em cứ đi mãi, cả người đờ đẫn, chân mỏi nhừ nhưng cứ bước đi như có ai điều khiển vậy.Sợ lắm chứ. Cảm giác một mình lạc lõng giữa một khu rừng lạnh lẽo và bí ẩn khiến em nổi hết cả da gà. Mặt trời cũng đã lặn hẳn, bóng đêm bao trùm cả khu rừng. Em không biết mình đã đi đến đâu trong khu rừng này nữa. Em cảm thấy giống như khu rừng này là vô tận vậy. Dù cho em có đi hoài, đi mãi thì vẫn không tìm được lối ra chăng?Lần này nước mắt không kìm nổi mà rơi lã chã. Thật sự, lúc này em cảm thấy tổn thương nhiều lắm. Ngồi co mình lại một góc, và em khóc. Tuyệt vọng quá rồi. Em sẽ chết, chết trong khu rừng lạnh lẽo này.Đúng, sớm muộn gì em cũng sẽ chết mà thôi. Và em cũng chẳng còn gì để luyến tiếc nữa rồi.Giây phút tuyệt vọng nhất thì có một bàn tay chìa ra trước mặt em, kèm theo một giọng nói.- Này, em có sao không?…
Tên : Đế Vương Công LượcTác giả : Ngữ Tiếu Lan San Thể loại : Cung đình hầu tước, Đế vương, tình hữu độc chung, ân oán giang hồ, cường cường, 1x, HE.Nhân vật chính : Đoạn Bạch Nguyệt x Sở Uyên, Thẩm Thiên Phong x Diệp Cẩn, Đoạn Dao.Nguồn : https://www.google.com.vn/url?sa=t&source=web&rct=j&url=http://khotangdammyfanfic.blogspot.com/&ved=2ahUKEwiavNTh-5n1AhUl73MBHQ-nDWcQFnoECAQQAQ&usg=AOvVaw2noAefWl34R13q5mtljtuEdit : Tui ThuyMac1989 tự làm._____Xuất thân Hoàng gia, mỗi bước đi Sở Uyên điều cực kỳ hoảng sợ, chỉ lo một lần không cẩn thận, sẽ rơi vào thế vạn kiếp bất phục.Mười tám tuổi đăng cơ, chưa qua nửa năm Vân Nam liền nổi lên nội loạn, trong triều một đám lão thần tâm tư mặc dù bất đồng, nhưng đều đang chờ xem tân Đế giải quyết như thế nào. Nào ngờ còn chưa kịp làm ra động tĩnh gì, vạn dặm ngoài kia, Tây Nam vương Đoạn Bạch Nguyệt lại tự mình suất lĩnh bộ hạ đại sát tứ phương, chưa đến nửa năm liền bình loạn.Trong cung ánh trăng thưa thớt, Sở Uyên tự tay hạ xuống ấn xí, mật hàm tám trăm dặm kịch liệt đưa tới Vân Nam -- lần này lại muốn trẫm dùng thứ gì để trao đổi?Đầu bút lông nét chữ cứng cáp, mơ hồ có thể nhìn ra thời điểm viết xuống hàng chữ này, Đế vương trẻ tuổi đã phẩn nộ như thế nào.Đoạn Bạch Nguyệt ung dung thong thả mở giấy ra, nghiêm túc trả về một chữ .Ngươi.…
ver gốc: https://www.wattpad.com/story/94624165-wri-fic-oneshot-be-my-startrong giây phút rãnh rỗi tui thấy truyện hay quá nên mới chuyển ver cho mấy nàng đọc :))…
Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ khinh miệt " Ngụy Ân, cô lần này quỳ xuống liếm giày tôi, tôi sẽ nể tình vợ chồng 2 năm qua mà cứu vớt lấy gia tộc các người " ngừng một lát Đán Hoa dùng ánh mắt dò xét " Chắc tiểu thư danh tiếng nhà họ Ngụy sẽ giữ lại chút danh giá cho mình chứ? " Hai tay cô run run, đầu gối mềm nhũn, chiếc váy dạ hội trắng lấp lánh dưới ánh trăng cũng đang run theo chủ nhân của chúng. Bỗng nhiên cả người cô đổ rạp, chạm tới đôi giày đã bám chút bụi của Đán Hoa. Bàn tay thon dài nắm lấy, cúi chậm chạp. Cô không thể làm gì khác nữa, chút tự trọng này giữ để làm gì!Ánh mắt hắn ta chợt thay đổi, trong người hắn lại cảm thấy bức bối vô cùng, có chút cảm giác gì đó mà hắn không hiểu được. Vội đá đôi chân bằng lực mạnh, Đán Hoa quên mất là mũi giày nhọn đã khiến khóe môi cô rướm máu, anh quay lưng ngược phía cô" Đáng thương thật, hôm nay tôi lại không hứng thú với cô nữa " Anh không dám nhìn gương mặt cô lúc này, hơi thở có chút run " Tài xế Hoàng, tiễn Ân tiểu thư về Ngụy gia " Đôi tay cô theo bản năng chắp lại van nài " Tôi thay mặt cha tôi xin lỗi gia đình anh, là cha tôi bị ép, thật sự ông ấy không cố ý làm gia đình anh tan nát. Tại sao anh biết rõ sự tình vẫn cố ý trả thù cha tôi, tại sao? " Cô như muốn hét lên để Đán Hoa nghe thấy, trong bóng đêm cô không nhìn thấy anh đang ngừng bước một nhịp, anh cũng muốn để gia đình cô một con đường sống! Nhưng sẽ không, cô ngày nay có thể cầu xin anh dừng tay, còn anh ngày xưa, dù có rách môi kêu thét, quỳ rách gối cầu xin cũng không thể cứu gia đình mình...…