Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Tên truyện: Sonata - Ánh Trăng TànTác giả: Fara TanggThể loại: Tình trai, SE (ngoại truyện HE)Giữa Sài Gòn náo nhiệt, có một bản sonata ánh trăng héo tàn, kể về chuyện tình của Dương - chàng nghệ sĩ piano tài hoa và Kiệt - cậu trai miền Tây mang trong mình nỗi buồn của sông nước Cửu Long. Tình yêu của họ, như ánh trăng rằm, sáng trong, dịu dàng, nhưng rồi cũng dần phai nhạt, tan vỡ theo những cơn sóng ngầm của số phận. Dương đã cố gắng níu giữ, đã dùng âm nhạc để xoa dịu vết thương trong lòng của Kiệt, nhưng định mệnh nghiệt ngã đã cướp đi ánh trăng của đời anh. Để lại một Sài Gòn vẫn ồn ào, náo nhiệt nhưng thiếu vắng đi một nụ cười, một ánh mắt, và một bản tình ca không bao giờ trọn vẹn.…
Ánh mắt như lang sói của hắn hướng thẳng tới người con gái đứng phía đối diện.Hắn là Bắc Thần, lão đại đứng đầu bang Ưng Dạ. Hắn một tay che trời, nắm trùm thế giới ngầm, giật dây sau mọi phi vụ phạm tội lớn nhỏ trong nước, chuyện gì cũng có hắn nhúng tay vào. Người con gái trước mặt là Mộc Tịnh, cô là đại tiểu thư Mộc gia, một gia tộc nhỏ không có tiếng tăm.Mộc lão gia lấy mẹ cô, bà ấy sinh ra cô xong thì mất, chưa mất được trăm ngày ông đã mang tình nhân về lấy làm vợ lẽ, sinh ra một người con gái khác, là em gái của cô tên là Mộc Linh. Em gái cô từ nhỏ được cha mẹ thương yêu, cưng chiều, sủng ái hết mức, muốn gì được nấy. Họ coi em gái cô là chân bảo, viên ngọc quý nâng niu trong tay, chỉ sợ em ấy xước mẻ, bị tổn thương nhỏ họ cũng xót xa.…
"Hướng Dương Nở Muộn" là câu chuyện ngôn tình buồn xoay quanh Diệp Khinh Dương, cô gái bán hoa dịu dàng nhưng mang trong mình căn bệnh hen suyễn. Từ thời niên thiếu, cô đã gắn bó với Giang Hành Dực, một chàng trai lạnh lùng, mồ côi mẹ, lớn lên trong sự cô độc và nguyên tắc. Tình bạn của họ dần nở hoa thành tình yêu, cho đến khi một tai nạn khiến Hành Dực mất trí nhớ... chỉ quên riêng cô. Cô cố gắng níu giữ anh, từng bước nhẹ nhàng đưa anh trở về những ký ức cũ. Nhưng khi nụ cười anh vừa có chút rung động thì cũng là lúc cô dần cạn sức. Giữa những đóa hướng dương rực rỡ, tình yêu ấy nở muộn... và cũng tàn trong lặng lẽ.Tác giả: tui chui nìÝ tưởng nguyên tác: của chính tui, hong lấy cảm hứng từ bất kỳ tác phẩm nào khác.…
Ly Châu trên tay - Phân Phân Hòa QuangGiới thiệu:DDiệp Ly Châu ngày thường Băng Cơ Ngọc Cốt, là mềm mại một mỹ nhân. Cập kê chi niên, nhưng không ai dám lên nghênh tiếp ở cửa cưới.Người người cũng biết, Diệp Ly Châu thể cốt yếu, đi hai bước đường đều muốn người khác giúp đỡ, Thừa Tướng lại là một nữ nhi nô, như vậy một bệnh mỹ nhân lấy về nhà, hơi phục vụ không được, nhất định sẽ bị lòng dạ ác độc tay đen tối Diệp Thừa Tướng giết đi.Diệp Ly Châu cũng rất phiền, thân thể của nàng càng ngày càng tệ. An tâm chờ chết thời điểm, có một đàn ông lạnh lùng thường thường tới phủ Thừa Tướng dao động.Người nam nhân kia ngọc thụ lâm phong, mạo nhược thiên nhân, chính là quá lạnh lẽo, nhìn về phía Diệp Ly Châu ánh mắt của cũng rất đáng sợ.Nhưng là, Diệp Ly Châu một khi tới gần người đàn ông này, thân thể ốm yếu liền khôi phục mấy phần, một khi người đàn ông này cách xa, nàng liền thở không nổi.Rốt cuộc có một ngày, Diệp Ly Châu rất có tâm cơ làm bộ ngã xuống, muốn tới gần người đàn ông này duy trì sinh mạng.Luôn luôn không sợ trời không sợ đất Diệp Thừa Tướng vội vàng níu lấy con gái của mình, ở nữ nhi bên tai nói nhỏ: "Đây là Nhiếp Chính vương, chính là mang theo mười vạn tới kinh hù dọa hoàng đế Tần vương, nữ nhi bảo bối ta tìm dịu dàng một chút , đừng tìm cái vị này Sát Thần."Sau lại, Nhiếp Chính vương đem làm bộ đáng thương tiểu Ly Châu đặt ngay tại trong lòng ngực mình: "Ngoan, gần thêm nữa một chút."Chỉ có Nhiếp Chính vương tự mình biết, hắn thích cái này tiểu mỹ nhân, t…
Kavin từng nói rằng: "Mặc dù tớ rất rất thích người ấy nhưng tớ lại không muốn để cho người ấy biết được, bởi vì tớ hiểu rất rõ thứ không có được mới luôn là thứ tốt đẹp nhất."Tình cảm của cậu trong trẻo như mây trời, lại âm thầm lặng lẽ như tuyết rơi. Kavin mang trong lòng bí mật suốt mấy năm trời, không dám tin phép màu sẽ thực sự xuất hiện, chỉ có lời nói "Tớ thích cậu" vang vọng dưới màn mưa muốn gột rửa tất cả.Thyme từng nói rằng: " Người ta từng nói sau cơn mưa sẽ xuất hiện cầu vồng, nhưng chưa từng nói rằng nó sẽ tan biến trong chốc lát, tớ muốn nắm giữ sắc màu của cầu vồng, lại phát hiện cậu không còn ở đây."Tình yêu của anh có chút chậm chạp, nhưng nó rất kiên định. Thyme dùng hết ba năm để hiểu được tình yêu của Kavin, dù cho phép màu chỉ xuất hiện trong đồng thoại, anh vẫn muốn một lần đem tia nắng còn sót lại sau màn mưa níu giữ lời nói ấy.…
VĂN ÁN Tô Ngọc đã trải qua hai mươi năm cái xuân xanh, qua một đêm trở về mùa xuân thứ mười bảy. Mang khuôn mặt mới... Cuộc sống mới... Tất cả mọi thứ đều mới mẻ với Tô Ngọc, cũng là điều cô chưa bao giờ dám nghĩ tới. Ví dụ như... Vốn quen một thân một mình, nay thoáng chốc có thêm gia đình yêu thương chăm sóc. Vốn đã tốt nghiệp đại học nay lại phải cày bừa lại những năm tháng học cấp ba. Hay vốn tưởng rằng tiền rất khó kiếm nhưng không ngờ nó lại dễ dàng đến vậy. Vậy Tô Ngọc sẽ đối phó với cuộc sống mới toanh này thế nào? Chỉ có trời biết, đất biết, không khí biết, Tô Ngọc biết... *Phân cảnh 1* -"Tô Cẩm Ngọc, lên bảng kiểm tra miệng" Tô Ngọc chậm chạp lê bước lên bảng, quay về phía cô giáo Như Hoa, vẻ mặt thành thật há to miệng. Sau đó... Không còn sau đó nữa. *Phân cảnh 2* Tô Ngọc đi học muộn, len lẻn chui vào lớp nhưng không may vẫn bị cô giáo Như Hoa phát hiện -"Tô Cẩm Ngọc, sao em lại phải lén lút như thế? Em cứ vào lớp đàng hoàng như bố em vào nhà xem nào!". Tô Ngọc vâng lời, thành khẩn xin lỗi cô giáo Như Hoa rồi đi ra ngoài, đóng cửa lớp học lại. Vài phút sau Bỗng... "rầm" một tiếng lớn. Tô Ngọc nhẹ nhàng dùng chân đạp tung cánh cửa loạng choạng đi vào, chỉ tay thẳng vào mặt cô giáo Như Hoa, giọng lè nhè. -"Bà già la sát, lại không chịu mở cửa cho ông đây à?" Sau đó... Cũng không còn sau đó nữa.…
khi một đoạn dây tình bị cắt đứt thì dù có cố gắng đến mấy, nó cũng không thể trở về như lúc trước được.chuyện tình yêu giống như hai người đang giữ lấy một tờ giấy vậy, chỉ cần một người buông tay từ bỏ thì tờ giấy sẽ tự động rũ xuống một bên. và rồi chỉ còn một người níu lấy tờ giấy đó như thể đang cố níu kéo những gì còn sót lại vậy._may_…
Tuổi trẻ nào mà chẳng có nuối tiếc, với nó, làm việc gì cũng cố gắng hết sức mình là được. Khi lớn lên, cuộc đời đẩy nó vào nhiều sự lựa chọn, bắt nó phải chịu trách nhiệm với quyết định mình đưa ra. Cả một hành trình trưởng thành từ khi lên cấp ba đến khi đỗ Đại học, những con người nó gặp, những sự việc nó phải đứng ra giải quyết, tất cả đã rèn giũa cho nó rất nhiều. Nhưng nó còn may mắn ở chỗ, ai ai xung quanh cũng yêu thương và sẵn sàng che chở cho nó lúc nó cần, chỉ cần mọi người đứng sau âm thầm ủng hộ, nó tự nhiên có thể xử lý trôi chảy những vấn đề của bản thân.Nó sống bình yên suốt mười sáu năm, cho đến khi bước chân vào môi trường mới, nó gặp nhiều thử thách, gặp nhiều bạn mới và gặp được anh. Cuộc sống của nó cũng không xáo trộn quá nhiều, chỉ là nó được cảm nhận nhiều hơn về cuộc sống của những người xung quanh nó. Nó nhận ra, không phải ai cũng được ngọt ngào dịu dàng như ly Matcha latte của nó, vậy thì nó sẽ là người đưa tay ra, mời anh và những người bạn của nó nếm thử thức uống này.Anh nâng niu nó, vì nó đem lại nguồn sáng cho anh vào lúc anh gặp phải những bế tắc đầu đời. Nó cứ nhẹ nhàng bước vào cuộc đời anh, vô tình trở thành người xoa dịu anh những khi anh cần nhất. Nó là vị ngọt dịu thanh, vị chát nhẹ đọng lại nơi đầu lưỡi, là một ly Matcha latte ấm nóng giữa mùa đông từ từ sưởi ấm trái tim anh. Anh đã quen với cái đắng xen lẫn hậu vị chua nhẹ của những ly Americano mát lạnh. Nhưng từ khi gặp nó anh mới nhận ra, anh cũng cần điểm chút ngọt ngào cho…