góc tường Ụ-Ụ ( nah )
Đây là một cái fic vớ va vớ vẫn và nhắc trước rằng fic này đã bị thối rửa vì ở đây quá ô nhiễm-_-…
Đây là một cái fic vớ va vớ vẫn và nhắc trước rằng fic này đã bị thối rửa vì ở đây quá ô nhiễm-_-…
Nếu có thể quay về, xin đưa tôi về thởi điểm đồng Bit mới ra mắt, lúc đó sợ gì sau này yêu đương không thuận lợi. Trở thành phú bà và nuôi các cháu chạy quanh nhà cho vui ...há há há.Nếu có thể được sống lại, tôi chỉ muốn quay về thời điểm cô ấy bắt đầu có hứng thú yêu đương, tạo một cuộc gặp gỡ dường như vô tình rồi trở thành tình đầu cũng như tình cuối của cô ấy, nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay, Vì tôi chẳng thiếu gì, chỉ thiếu mỗi em.…
"Tôi muốn bảo vệ nụ cười đó!""Muốn níu giữ cảm giác ấm áp khi ở bên họ!""Muốn mãi mãi ở bên cạnh họ!!""Sự ích kỷ đó......liệu có thể không?""Tôi là ác quỷ đến từ địa ngục sâu thẳm.""Là sao chổi sẽ mang vận rủi cho mọi người xung quanh.""Là vết nhơ không thể xóa của bộ tộc."…
"Muốn bình yên là phải biết đủ.Đủ yêu thì giữ, đủ buồn thì buông"Trên đời này, tuyệt nhiên cái gì cũng đều có giới hạn.Không ai yêu mãi được một người trong vô vọng. Càng chẳng ai chờ mãi được một bóng lưng vô tình.Thất vọng đủ nhiều, ai rồi cũng sẽ đều phải buông tay.Thế giới vẫn quay, chỉ mình bạn ngồi lại. Ai cũng đang chiến đấu với đủ điều ngoài kia, bạn không thể ôm mãi nỗi đau mà trì hoãn những chuyện khác trong cuộc đời mình được.Vậy nên, bạn à.Đứng dậy, bước đi và sống tiếp.Vì dù bạn có ngồi đó bao lâu nữa, cũng không ai quay trở lại, càng không ai bên cạnh bạn mãi để vực bạn dậy đâu. Tất cả đều chỉ có thể là bạn, chỉ có thể là bạn mới giúp mình đứng lên đượcChuyện tình yêu, suy cho cùng cũng chỉ là một gia vị trong cuộc sống. Có thì đậm đà, nhưng không có thì cũng chẳng sao. Học cách sống nhạt đi một chút không chết ai cả.Hôm nay đủ yêu thì giữ.Ngày mai đủ buồn thì buông.Níu làm gì nếu mình đã đủ thương đau.Tiếc làm gì nếu mình đã chẳng đợi được nhau.Tháng năm vốn dĩ ngắn ngủi, đừng lãng phí thêm thời gian của bạn nữa, đừng để bình yên của mình phụ thuộc vào bất kì ai, đừng vì những thứ không đáng mà tiếp tục va vấp đau lòng.Một chữ buông có thể sẽ chẳng dễ dàng, có thể sẽ mất nhiều thời gian, nhưng rồi bạn sẽ ổn, sẽ thôi đau, sẽ chẳng sao nữa." Tiếc rằng mình chẳng đợi được nhau " - Dành cho bạn - những trái tim đang đi sự yên bình khi đi qua những ngày ngập bão.Mong rằng cuốn sách này giúp bạn thêm can trường để ngẩng đầu lên,…
bất chợt tôi nhớ tới người và tôi nhớ tới lời người. nói ra ... ^ gia như ^ …
- Ta là Trương Tuyết Ninh là một tiểu thư quyền quý nhất quận Thái Vinh, ta có một tì nữ thân cận tên là Bạch Linh năm nay vừa tròn 17 tuổi đẹp đẽ còn ta đã 20 tuổi. Lúc gặp nàng lần đầu ta đã rất ghét nàng, nàng chỉ là tì nữ nhưng dung mạo của nàng còn xuất chúng hơn cả ta. Nếu nàng là tiểu thư quyền quý chắc chắn còn nổi tiếng hơn cả ta. Còn ta, đường đường là một tiểu thư quyền quý cũng chỉ đành ngậm ngùi xếp sau nàng ấy. Ta hận nàng thấu tâm can, tìm đủ mọi cách để hãm hại nàng, hủy dung nhan tuyệt thế đó của nàng, để ta đường đường chính chính là nữ nhân đẹp nhất quận Thái Vinh. Cho đến 3 năm sau, Trương Gia nhà ta bỗng dưng gặp biến cố khiến gia tộc giàu có bậc nhất quận Thái Vinh tàn lụi, ta là tiểu thư cũng bị liên lụi, lúc sống đã hại quá nhiều người, đến lúc sa sút ai cũng muốn giết ta, lúc đó bỗng dưng có một con dao lao tới, ta tưởng ta chết tới nơi rồi thì không! Ả tì nữ mà ta hận nhất, ta hãm hại nhiều nhất- Bạch Linh đã đỡ con dao đó thay ta, lúc chết nàng ấy nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, có lẽ người rất ghét nô tỳ nhưng nô tỳ rất yêu thích tiểu thư, chỉ vì tiểu thư là tiểu thư của nô tỳ .Nô tỳ nguyện cả đời trung thành với tiểu thư, dù tiểu thư có ghét bỏ nô tỳ đi nữa." . Từ lúc đó, ta mới thấy, nàng dù có bị ta bạc đãi, hãm hại đến dung nhan cũng chẳng còn lại ra tay hy sinh bảo vệ ta vì ta là tiểu thư của nàng, lúc đó ta hối hận muốn làm lại cuộc đời, tự hứa rằng nếu có thể sống lại sẽ cưng sủng nàng còn hơn cả bảo bối trong tay, nâng niu như báu vật .…
TRẬN CẦU TRONG MƠCội ngủ mơ thấy một trận cầu kỳ lạ:Hai người bạn đá bóng với nhau, mỗi người một cầu môn để phòng thủ. Cội là một trong hai người đó. Bỗng quả bóng biến thành hạt lạc, người bạn tung chân cứu một bàn thua. Hạt lạc bay tít lên trời, mãi mà không chịu rơi xuống. Lúc đó một con chim Đại Bàng bay qua đớp lấy hạt lạc. Người bạn thấy vậy quát lên:- Chim kia, hạt lạc là của chúng ta sao ngươi ăn mất?Vừa dứt lời chim liền xà xuống nhả hạt lạc ra:- Hạt lạc này so với bụng tôi thì thấm gì, thấy nó bay lên mãi mà không chịu rơi xuống, tôi liền ngậm trả lại cho!Chim phát hiện ra người bạn đó chính là gã thợ săn đã bắn chết em của mình, liền nhảy bổ đến. Cội thấy vậy can ngăn:- Xin chim mở lòng từ bi, người bạn này gia cảnh tội nghiệp!- Các người mà cũng biết từ bi à? Chỉ có điều ta tha cho hắn thì sau này hắn cũng khó mà tránh khỏi kiếp nạn. Đã như vậy, thôi ta cũng chả chấp nữa!Chim định bay đi thì Cội níu chân lại:- Ngài nhất định là thần thánh xin ngài hãy nhận tôi làm đệ tử!Chim đáp:- Ta không phải thần thánh nào cả, cũng chả có gì mà dạy ngươi, nhưng nếu muốn học thì hàng ngày ta sẽ bay về để kể cho ngươi nghe những thứ mà ta nhìn thấy, người hiểu được gì thì hiểu. Chớ không thấy ta quay lại thì đừng có tìm mà mất công!Cội chưa kịp cảm tạ thì Chim đã bay đi mất, người bạn kia bỗng nhập vào hạt lạc, đâm trồi thành cái cây. Cội cũng vừa tỉnh giấc. HẾT…
lưu ý …
zô là nứng đó…
Lãng mạn, hài hước…
đôi tangười lạthân quen rồi lạ...…
My Profile…
tôi viết bài này là cảm xúc thật khi đứng trên lập trường của ^ ^ và tôi chỉ mong những ai đã đọc sẽ có một lối suy nghĩ khác và đồng cảm cho những ai lơ ̃ và đang lầm đường lạc lối .. hãy mở lòng và. cho họ một chỗ đứng một cách ...…
Ly Châu trên tay - Phân Phân Hòa QuangGiới thiệu:DDiệp Ly Châu ngày thường Băng Cơ Ngọc Cốt, là mềm mại một mỹ nhân. Cập kê chi niên, nhưng không ai dám lên nghênh tiếp ở cửa cưới.Người người cũng biết, Diệp Ly Châu thể cốt yếu, đi hai bước đường đều muốn người khác giúp đỡ, Thừa Tướng lại là một nữ nhi nô, như vậy một bệnh mỹ nhân lấy về nhà, hơi phục vụ không được, nhất định sẽ bị lòng dạ ác độc tay đen tối Diệp Thừa Tướng giết đi.Diệp Ly Châu cũng rất phiền, thân thể của nàng càng ngày càng tệ. An tâm chờ chết thời điểm, có một đàn ông lạnh lùng thường thường tới phủ Thừa Tướng dao động.Người nam nhân kia ngọc thụ lâm phong, mạo nhược thiên nhân, chính là quá lạnh lẽo, nhìn về phía Diệp Ly Châu ánh mắt của cũng rất đáng sợ.Nhưng là, Diệp Ly Châu một khi tới gần người đàn ông này, thân thể ốm yếu liền khôi phục mấy phần, một khi người đàn ông này cách xa, nàng liền thở không nổi.Rốt cuộc có một ngày, Diệp Ly Châu rất có tâm cơ làm bộ ngã xuống, muốn tới gần người đàn ông này duy trì sinh mạng.Luôn luôn không sợ trời không sợ đất Diệp Thừa Tướng vội vàng níu lấy con gái của mình, ở nữ nhi bên tai nói nhỏ: "Đây là Nhiếp Chính vương, chính là mang theo mười vạn tới kinh hù dọa hoàng đế Tần vương, nữ nhi bảo bối ta tìm dịu dàng một chút , đừng tìm cái vị này Sát Thần."Sau lại, Nhiếp Chính vương đem làm bộ đáng thương tiểu Ly Châu đặt ngay tại trong lòng ngực mình: "Ngoan, gần thêm nữa một chút."Chỉ có Nhiếp Chính vương tự mình biết, hắn thích cái này tiểu mỹ nhân, t…
"Hướng Dương Nở Muộn" là câu chuyện ngôn tình buồn xoay quanh Diệp Khinh Dương, cô gái bán hoa dịu dàng nhưng mang trong mình căn bệnh hen suyễn. Từ thời niên thiếu, cô đã gắn bó với Giang Hành Dực, một chàng trai lạnh lùng, mồ côi mẹ, lớn lên trong sự cô độc và nguyên tắc. Tình bạn của họ dần nở hoa thành tình yêu, cho đến khi một tai nạn khiến Hành Dực mất trí nhớ... chỉ quên riêng cô. Cô cố gắng níu giữ anh, từng bước nhẹ nhàng đưa anh trở về những ký ức cũ. Nhưng khi nụ cười anh vừa có chút rung động thì cũng là lúc cô dần cạn sức. Giữa những đóa hướng dương rực rỡ, tình yêu ấy nở muộn... và cũng tàn trong lặng lẽ.Tác giả: tui chui nìÝ tưởng nguyên tác: của chính tui, hong lấy cảm hứng từ bất kỳ tác phẩm nào khác.…
Hạnh Phúc Có Thật Sự Theo Bước Chân Em?Tác giả: PonzzzTình trạng: Chưa hoàn thành.Thể loại: Nhẹ nhàng, buồn, sủng, HE.Văn Án:Gia đình cô chẳng may vì tai nạn máy bay mà qua đời...Chỉ để lại mình cô trên cõi đời đầy giông ba này...Cô chập chững bước chân vào nhà trẻ mồ côi như bao bạn khác...Thế nhưng, bạn bè coi cô như một đứa xui xẻo, chẳng ai lại gần bên...Thời gian cứ thế trôi mặc cho ta có cố níu kéo...Nước mắt luôn đọng lại trên khóe mắt cô...Cho đến khi cô gặp được anh - người dắt cô bước ra một thế giới mới...Nơi cô lần đầu biết đến niềm vui và nỗi buồn mà tình yêu đem lại cho mình...Đâu mới là nơi cất giữ hạnh phúc thật sự của cô và anh?Liệu cô có đủ dũng khí để yêu anh?Liệu anh có đủ can đảm đế nắm chặt lấy tay cô?…
Tên truyện: Sonata - Ánh Trăng TànTác giả: Fara TanggThể loại: Tình trai, SE (ngoại truyện HE)Giữa Sài Gòn náo nhiệt, có một bản sonata ánh trăng héo tàn, kể về chuyện tình của Dương - chàng nghệ sĩ piano tài hoa và Kiệt - cậu trai miền Tây mang trong mình nỗi buồn của sông nước Cửu Long. Tình yêu của họ, như ánh trăng rằm, sáng trong, dịu dàng, nhưng rồi cũng dần phai nhạt, tan vỡ theo những cơn sóng ngầm của số phận. Dương đã cố gắng níu giữ, đã dùng âm nhạc để xoa dịu vết thương trong lòng của Kiệt, nhưng định mệnh nghiệt ngã đã cướp đi ánh trăng của đời anh. Để lại một Sài Gòn vẫn ồn ào, náo nhiệt nhưng thiếu vắng đi một nụ cười, một ánh mắt, và một bản tình ca không bao giờ trọn vẹn.…
Ánh mắt như lang sói của hắn hướng thẳng tới người con gái đứng phía đối diện.Hắn là Bắc Thần, lão đại đứng đầu bang Ưng Dạ. Hắn một tay che trời, nắm trùm thế giới ngầm, giật dây sau mọi phi vụ phạm tội lớn nhỏ trong nước, chuyện gì cũng có hắn nhúng tay vào. Người con gái trước mặt là Mộc Tịnh, cô là đại tiểu thư Mộc gia, một gia tộc nhỏ không có tiếng tăm.Mộc lão gia lấy mẹ cô, bà ấy sinh ra cô xong thì mất, chưa mất được trăm ngày ông đã mang tình nhân về lấy làm vợ lẽ, sinh ra một người con gái khác, là em gái của cô tên là Mộc Linh. Em gái cô từ nhỏ được cha mẹ thương yêu, cưng chiều, sủng ái hết mức, muốn gì được nấy. Họ coi em gái cô là chân bảo, viên ngọc quý nâng niu trong tay, chỉ sợ em ấy xước mẻ, bị tổn thương nhỏ họ cũng xót xa.…
lần đầu làm chuyện còn bỡ ngỡ níu có sai thì mik xin lỗi nha…