Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
tác giả : iamwannhCÂU CHUYỆN KHÔNG CÓ THẬT ❗WARNING ⚠️ NGÔN TỪ THÔ TỤC CÂN NHẮC TRƯỚC KHI ĐỌC KHÔNG THÍCH XIN ĐỪNG NÓI NHỮNG LỜI CAY ĐĂNG 😭😇Hư cấu hư cấu tất cả là tưởng tượng của nhỏ tác giả hihi Mại zô mại zô mỗi chap là mỗi mẫu truyện khác nhau nheHE SE lẫn lộn ngọt ngược, chay thịt có đủ nhe hohoLần đầu viết truyện còn yếu nghề thông cẻm cho tuii…
Sau khi đi concert Anh Trai Say Hi về thì mới xem show Anh Trai Say Hi. Và trời ơi bị u mê Jsol và Hieuthuhai quá nên một hủ nữ như mình phải ship và viết ngay một câu chuyện về những duyên phận và khoảnh khắc đáng yêu của hai người này trong chương trình này.Dù biết Hieuthuhai đã có bạn gái và Jsol thẳng nam độc thân với đàn mèo 20 con cũng không ngăn nổi con tim hủ nữ đẩy thuyền hai bạn nhiệt tình. Có gì mong hai bạn và fan của hai bạn đọc hoan hỉ cho vui và lượng thứ ạ =)))Jsol thụ, yêu mèo, mới đầu ngại ngùng nhưng sau hòa đồng hay cười x Hieuthuhai thông minh, trượng nghĩa, thẳng nhưng duyên.…
Cách yêu của Vương Sở Khâm thật ra rất khác với cách yêu của Tôn Dĩnh Sa. Sở Khâm ấy mà, khi hắn muốn được ăn cùng Dĩnh Sa, hắn sẽ nấu thật nhiều thật nhiều vô, sau đó liền cứng họng mà nói "Hôm nay anh nấu bị nhiều quá, em phải ăn giúp anh thì khi xuống địa ngục mới không bị phạt" Trái lại, Tôn Dĩnh Sa thì khác. Cô biết mình đáng yêu, lại càng rõ hơn việc đối phương luôn chiều chuộng cô vô điều kiện, cũng vì thế cho nên mỗi lần muốn cùng anh ăn, cô sẽ làm nũng mà đòi anh mua đồ ăn cho. Tất nhiên, dù không ai nói, nhưng toàn bộ đồ ăn được đặt về đều không có hải sản "Anh ơi, chúng mình ăn cùng nhau nhé? Em muốn được ăn cùng anh" Vương Sở Khâm có chết cũng chẳng chịu nói ra cảm xúc thật của mình, mà Tôn Dĩnh Sa thì lại là kiểu người có gì nói đó. Vậy câu nói "Anh thích em", liệu hắn có đủ dũng cảm để nói, hay lại một lần nữa giấu nhẹm đi những cảm xúc rung động đầy mãnh liệt của một người con trai?*Truyện của Cimor, vui lòng không bê đi đâu hay chuyển ver*…
• Tác Giả: Nhất Cá Mễ Bính.• Nguồn: ARUMAETAMONG• Thể loại: cưới trước yêu sau, công sủng thụ, nhất kiến chung tình.• Giới thiệu:".. Khi Trần Minh Hiếu tổ chức tiệc tối ở nhà, nhìn thấy Nguyễn Thái SơnChỉ cần liếc mắt một cái, hắn đã nghĩ tới cả đời rồi."---------------Mình chuyển ver từ @loang_quangcci, không phải tác giả gốcTác phẩm gốc : https://arumae4.wordpress.com/Tên truyện đã được mình lược bớt Chuyển ver chưa có sự đồng ý của tác giả.Mọi tình huống là giả định, không áp lên người thật.Không mang đến trước mặt chính chủ.…
ᡣ𐭩 ngoại trừ việc mượn tên, các nhân vật trong fic không liên quan gì đến người thật ở ngoàiᡣ𐭩 ĐỪNG mang fic đi nơi khác khi chưa có sự chưa phép của mình ĐỪNG mang fic đi nơi khác khi chưa có sự chưa phép của mình ĐỪNG mang fic đi nơi khác khi chưa có sự chưa phép của mình…
"Tôn Dĩnh Sa, rõ ràng em là mặt trời nhỏ, tại sao đôi mắt luôn ngấn lệ vì cậu ta?""Bởi vì anh ấy không hiểu ạ"Cô yêu hắn, nhưng cô chưa từng một lần nói ra.Cô yêu hắn, nhưng cô luôn giữ nó trong lòng như một bí mật.Cô yêu hắn, nhưng cô thà chọn câm lặng, còn hơn là phải thốt lên những lời khiến mình trở nên thảm hại.*Truyện của Cimor, vui lòng không bê đi đâu hay chuyển ver*…
Thanh mai (quả mơ ) là loại quả xanh, chua nhẹ, thường tượng trưng cho tuổi thơ hoặc tình bạn/ tình yêu trong sáng. Trong văn hóa, cụm từ "thanh mai trúc mã" (青梅竹马) biểu thị mối quan hệ thời thơ ấu, trong sáng và thân thiết.Trong câu thành ngữ "thanh mai trúc mã" (青梅竹马), thanh mai tượng trưng cho một mối quan hệ trong sáng, thuần khiết từ thời thơ ấu.Thành ngữ này thường được dùng để chỉ hai người bạn lớn lên cùng nhau, có mối quan hệ thân thiết, đôi khi ám chỉ mối tình đầu nhẹ nhàng, mộc mạc.…
Sài Gòn về đêm, ánh đèn neon lập lòe như ánh mắt của một con thú săn mồi ẩn mình trong bóng tối. Tại Dragon - hộp đêm xa hoa nhưng cũng là sào huyệt của Hắc Long, luật lệ duy nhất là quyền lực, và ngôn ngữ duy nhất là máu.Trần Minh Hiếu, ông trùm đứng đầu thế giới ngầm, kẻ mà chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến kẻ khác run rẩy, lại vô tình để mắt tới Đặng Thành An - một tay lính mới bí ẩn, liều lĩnh và đầy tham vọng. Giữa những âm mưu hiểm độc, những viên đạn lạnh lùng và các mối quan hệ đầy rủi ro, họ vừa là đồng minh, vừa là kẻ thù, thậm chí đôi lúc còn hơn thế nữa.Trên bàn cờ của bóng tối, khi sự tin tưởng là điều xa xỉ nhất, liệu ai sẽ là kẻ sống sót cuối cùng? Hay tất cả đều phải trả giá cho những tội lỗi của chính mình?…
• Sau chia tay: Quán cà phê quen thuộc. Nguyễn Thái Sơn khuấy ly cà phê của mình, lòng ngổn ngang nhưng mặt vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh. Trước mặt anh, Trần Minh Hiếu đang đọc một cuốn sách.Lặng lẽ như mọi khi.Họ đã yêu nhau hơn một năm, nhưng có một điều khiến Thái Sơn luôn băn khoăn: Minh Hiếu không bao giờ nói "Em yêu anh". Không một lần. Không một chữ.…
Phong Hào yêu Thái Sơn, nhưng tình yêu ấy chưa bao giờ được đáp lại. Mỗi ngày, cậu mang đồ ăn cho anh, những bữa ăn đơn giản nhưng chứa đựng tất cả tình cảm chân thành. Mỗi dịp lễ, cậu lại chuẩn bị quà, hy vọng sẽ khiến Thái Sơn mỉm cười, nhưng những món quà ấy luôn bị vứt vào sọt rác, chẳng bao giờ có cơ hội chạm vào trái tim anh.Khi nhớ anh, Phong Hào viết những lá thư, gửi đi những lời yêu thương không bao giờ nhận lại. Cậu biết rõ, những dòng chữ ấy sẽ chẳng bao giờ tới được tay Thái Sơn. Nhưng cậu vẫn làm, vì trong cơn đau đớn âm thầm, tình yêu ấy vẫn tồn tại, không cần được đáp trả, chỉ cần được yêu.…
Cô vứt điếu thuốc trở lại trong xe: "Anh hút xong chưa, còn phải đi gặp bố mẹ em !"Vương Sở Khâm ngớ ra.Tôn Dĩnh Sa cười, không nói gì, chỉ đưa tay về phía anh.Vương Sở Khâm nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, đôi mắt cong cong, nụ cười tươi tắn, làn da trắng sáng như gốm sứ được tuyết bao bọc. Anh cũng cười, giơ tay ôm cô vào lòng.Tôn Dĩnh Sa nắm tay Vương Sở Khâm bước vào nhà.Cô đã hiểu.Gặp bố mẹ không phải là một sự gò bó, mà là một sự khẳng định và kiên trì.Khẳng định rằng em yêu anh, kiên trì rằng em muốn anh, và xác nhận rằng ngoài anh ra, em không muốn ai khác.Vậy thì có gì phải sợ chứ?Tôn Dĩnh Sa đã xác định Vương Sở Khâm từ lâu.Ngay từ năm 22 tuổi.Và bây giờ, không có thời gian nào tuyệt vời hơn thế.Dẫn anh về nhà, giới thiệu anh với gia đình mình.Cùng anh đón Tết, cùng anh giữ năm mới.Ánh đèn sáng rực suốt đêm, gia đình đoàn tụ, những người yêu nhau sẽ có rất nhiều ngày mai bên nhau.…
"Anh hôn em đi." Trong khoảng không gian nhỏ bé do Vương Sở Khâm bao bọc, Tôn Dĩnh Sa ngước lên. Khoảnh khắc đó, dường như toàn bộ những bông tuyết của thế giới đều ùa về phía cô. Cô khẽ nhắm mắt, nhón chân, đặt môi mình lên môi anh.Làn môi lạnh giá, cảm giác mềm mại, tim đập hỗn loạn, hơi thở dồn dập. Cô hơi nghiêng về phía sau để lấy chút không khí. Nhưng ngay lập tức, đôi môi anh lại áp tới, cuốn cô vào một nụ hôn càng mãnh liệt hơn.…