(Doraemon)(Fanfic)Tìm lại kí ức
Một tình bạn không bao giờ kết thúc,một tình yêu không bao giờ vào ngõ cụt…
Một tình bạn không bao giờ kết thúc,một tình yêu không bao giờ vào ngõ cụt…
Bạn đã bao giờ nghĩ đến, mười năm sau khi chúng ta tốt nghiệp cấp ba sẽ như thế nào chưa.Là mỗi người mỗi nẻo, là không còn gặp lại, hay là bên nhau trọn đời....Đến đây để tôi kể cho bạn nghe nhé.…
kiếp trước: tae=kimtaekyunkook=jeonneonjun…
Bạn có từng nghĩ rằng, dưới những tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh đèn neon, ẩn chứa những con quái vật đến từ thần thoại cổ xưa? Bạn có từng nghĩ rằng, trên mặt trăng treo lơ lửng trên đầu mọi người, có những vị thần canh giữ nhân gian? Bạn có từng nghĩ rằng, giữa thành phố hiện đại đông đúc, có những người siêu phàm thay thế các vị thần đi giữa nhân gian? Trong xã hội do con người thống trị, ẩn chứa vô số điều kỳ lạ; trong những vùng cấm địa không ai hỏi đến, có những vị thần cổ xưa cư ngụ. Tổng lãnh thiên thần Michael, Diêm vương Hades, Thần biển Poseidon... còn vị thần của Đại Hạ thì sao, cuối cùng đã đi đâu? Trong thế giới "Con người" này: "Bí ẩn" cần phải được thanh trừng!…
Cp:KhunYoung ,ChanNuneo(2PM)Tình trạng:M,đang lết từng giâyCre:drunkentaji (Thks u 4 lend me ur fic ❤)Sum: "Youngieeee~~," Nichkhun một tay vuốt ve phần gáy huswife yêu dấu của mình trong khi tay còn lại đang xoa lưng người nhỏ tuổi "-- em không thể đi cùng anh lần này..." "N-nhưng....Channie and Junho được đi cùng anh mà ?" Wooyoung bĩu môi. "Vậy đấy là NGƯỜI được đi cùng anh,hửm ?" Wooyoung đi tới chỗ tủ lạnh và lấy thứ gì đó ra."YOUNGIE!!!!" Nichkhun gần như hét lên khi nhìn thấy thứ ở trong tay Wooyoung. "YOU #$@^&!*&^%$F***G CAN'T!!!!!""Đặt nó lại vào tủ ngayyyy !!!!!!!" Au:Mầm :33…
Nhiều người cảm khái rằng " sơn hà y nhiên, cố nhân bất tại ", nghĩa là sông núi còn đây, người xưa đã không còn. Mấy mùa sương xuống, theo vòng niên luân tuần hoàn, những người đến rồi đi, không một vết tích, cứ nhiên mà trở thành " cố nhân " của Lạc Ái Tâm...…
(Đam mỹ) Người cô quạnh, đớn đau đứng dưới màn mưa vô tình, bâng quơ, xối xả, ào ạt, cuộn trào nỗi đau mà đâm nát con tim của bóng người liêu xiêu dưới những con dao rơi loạn xạ trong tái tê, lạnh giá. Mưa làm cho người càng thêm neo đơn, càng thêm buồn bã.Người luôn đau. Vì những cuộc tình dang dở, vì thứ tình cảm mông lung do chưa thể có ngay tên gọi từ đầu. Đến lúc đã có thể gọi tên thì bi lụy, thê lương chưa bao giờ để cậu được phóng thích. Cường độ đau thương còn tăng bội phần.Cậu trăm lần đứng dưới mưa, rồi thứ nước mặn đắng từ mắt cũng theo đó mà dung hoà vào nước mưa rồi rơi xuống... Mưa, mưa, MƯA VỤN VỠ...…
Yêu hay là không?Minh luẩn quẩn với câu hỏi đó. Và mãi lần nữa không trả lời để rồi vuột mất tình yêu của đời mình.Yêu hay là không?Dũng cân nhắc câu hỏi đó một cách cẩn thận. Và khi cậu quyết định, là chắc chắn đeo đuổi đến cùng.Yêu hay là không? Câu chuyện xoay quanh tình yêu của hai chàng trai Minh - Dũng với một cô gái tên Phương - tình yêu đầu tiên của họ.Cuộc đời, chẳng phải là nơi bằng phẳng. Cuộc đời, muôn nẻo đi về. Do dự một lần, ta sẽ mãi mãi lạc mất nhau. Hãy cứ sống và yêu khi có thể bởi cuộc đời này liệu bao lần được tự hỏi "Yêu hay là không?..."…
Dựa trên một câu chuyện bịa đặt. cũng chưa biết nên viết về cái gì nữa, một cuộc sống bình thường à!! Có lẽ vậy, câu chuyện kể về một cuộc sống bình thường của một anh thanh niên, tưởng rằng cuộc sống suôn sẻ ai ngờ rằng thằng tác giả lại cho cậu ấy không mấy yên ổn ở trong cái truyện này. Đây là lần đầu mình viết nên nhân vật chính cố gắng nhá, vì thằng tác giả nó ghi cái tiêu đề một đường nó viết một nẻo đó. mô tả gì tiếp bây giờ??.....cũng không biết nên mô tả cái kiểu gì tiếp nữa, mình cũng không có trí tưởng tượng phong phú cho lắm. Nếu có điều gì sai sót hay là cảm thấy dở, không sao cứ cmt trực tiếp ra, cứ thẳng thắng để mình còn biết cách điều chỉnh cho hợp lý, oke nha, "bắt đầu thôi". Main said:" liệu hồn mà viết cho hay vào".…
Đây là những bài văn ngắn, không phải truyện và không có nội dung, chủ đề cụ thể. Hoàn toàn không liên kết với nhau. Tôi không trông chờ gì hơn về việc những con chữ của tôi được các bạn cảm thụ.…
"Chỉ cần đến một ngày nào đó, em không còn có thể yêu anh như vậy, hi vọng chúng ta tuy mỗi người một nẻo nhưng ai cũng có thể tiếp tục hạnh phúc riêng mình"…
Cho tôi xin hai chữ bình yênBỏ hết ganh đua với muộn phiềnCho tôi xin tháng ngày không sóng gió.Hoặc có, thì cho tôi xin chỗ neo thuyền.Xin cho tôi trở về nơi đất mẹĐể ngã mình, im lặng với thời gian ...!…
'oeufs au plat' có nghĩa là 'trứng ốp la'.…
trong này chỉ có vài cái lặt vặt của me thui:))…
Nếu Nobita trở thành thiên tài thì sao nhỉ?…
Đọc rồi hiểu nha:00MẤT TUỔI THƠ KHÔNG CHỊU TRÁCH NHIỆM:))…
biết tìm đầu chút tình gối đầu?rũ mình than ư đời bể sầu...-Tân xuân lại đến, sen chờ qua Giêng mới lên búp, đào hồng mặc giá đã thắm son, rải thảm khắp lối trên đường dưới làng Mão. Nay ta kể nghe tích xuân nhà phú ông họ Trịnh, ngụ ở thôn Bạch cuối làng, một thôn chỉ có những mái nhà san sát xếp đuổi ven theo đầm sen, thêm rặng trúc quân tử chống lưng bên bờ nước. -"đào liễu"hay là; trúc liễu sen đào, hồng nhan tựa cửa chờ quân tử chở che…
Cô Phạm Thiên Thiên sinh ra trong một gia đình " hạnh phúc". Duới cô có một đứa em trai được yêu thương hết mực, có lẽ tình yêu thương dành cho cô đã bị trộn với tình yêu thương mà họ dành cho nó hết rồi. Vì mưu sinh gia đình bé nhỏ " hạnh phúc" của cô phải mỗi người một nơi. Họ cùng đứa bé trai một nẻ và cô một nẹo. ^^Một mình sống ở một tỉnh nhỏ, cô không hề có bạn bè. Đúng hơn là cô không muốn có bạn bè. Họa chăng là có một người bán đuôi cứ bám chặt cô là tên não tàn Dực Nguyên và một tên " Hổ tiếu"_hổ cuời_ Trần Hạo ngày vác khuôn mặt gạ đòn đến khiêu khích cô.…
Nữ chính xuyên vào tiểu thuyết làm mẹ của nam phụ và trùm phản diện.…