xương thần kinh 74-90
…
một cậu thiếu gia tuổi đôi mươi và nữ học sinh…
(Tada no shikabane no youda to iwa rete ikuseisou, kidzuitara saikyou no andeddo ni natteta - After Spending Hundreds of Years as a Common Undead, I've Become The Strongest Undead When I Woke up, Suicidal Undead)Zion, một nhà thám hiểm một mình, liều lĩnh bước vào một hầm ngục vượt quá khả năng của mình. Bản đồ, đó là điều cuối cùng anh ta làm. Lang thang trong ngục tối hàng trăm năm, với tư cách là một xác sống, anh ta tiếp tục tiến vào trong ngục tối. Chém quái vật trái và phải cho đến khi cơ thể undead của anh ta trải qua quá trình tiến hóa nhiều lần. Vào thời điểm anh ta lấy lại được bản ngã của mình, anh ta đã trở thành xác sống mạnh nhất: No Life King. lớp quái vật thảm họa, cảm thấy sợ hãi khi họ rơi xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng. Thế giới được tạo ra vì Hoặc để họ nghĩ. Không sao đâu, tôi có giống như một undead ác đối với bạn không? Cười lên ~ HIIIIIIIIIIIIIII MỘT NGƯỜI XIN VUI LÒNG NÓI CHO TÔI TẠI SAOOOOOOOOOOOOO!? Đây là câu chuyện về những con người run lên vì sợ hãi [vì sự tiện lợi của họ ] và anh ta, một xác sống, người thực sự không có ý định hủy diệt thế giới.…
Tên truyện: Nhật Kí Giấc Mơ - Trong Giâc Mơ Của Bạn, Tôi, Không Tồn Tại.Tác giả: AkiraThể loại: Light NovelLink truyện: https://www.dtv-ebook.com/nhat-ky-giac-mo-trong-giac-mo-cua-ban-toi-khong-ton-tai_15302.Nguồn: dtv-ebook.comNội dung truyện: Có một cô gái nọ, ở trong một căn phòng nhỏ nọ. Cô không bao giờ bước ra ngoài, không muốn phải đối mặt với thế giới phía bên kia cánh cửa phòng. Cô lắc đầu với vẻ mặt buồn thảm, nhất quyết không mở cửa để trốn tránh mọi thứ. Thế nhưng ở trong mơ, cô lại buông tay mở chốt, và những cảnh tượng hãi hùng phía sau cánh cửa cứ liên tiếp trải dài trước mắt cô.Cô bước đi trong cơn ác mộng không hồi kết, cô độc trong một bóng tối vô định, nhặt nhạnh những vật dụng vô ích... Để kiếm tìm bản thân mình? Để kiếm tìm sự thật? Để kiếm tìm tương lai? Hay để kiếm tìm hồi kết...?Cô là ai? Tại sao lại luôn tự nhốt mình trong phòng và chìm sâu vào những cơn ác mộng vô vọng? Cô đang tìm kiếm thứ gì? Thứ gì ẩn sâu sau những cảnh tượng rùng rợn ấy? Giấc mơ này phải chăng đang muốn nói lên điều gì đó? Và cuối cùng thì... cô có thực sự đang tồn tại? Cô có còn đang sống? Hay đã chết? Hay là chưa ra đời? Và... giấc mơ này... có thực sự là của cô...?Tất cả câu hỏi, tất cả bí ẩn dần được hé lộ phía sau những cánh cửa mang lại biết bao bất ngờ và những câu hỏi tự vấn dành riêng cho trái tim...…
mình viết theo cảm xúc, mức độ sợ hãi và tiêu cực của bản thân. mọi thứ mình viết mang xu hướng hoài nghi về cuộc sống và có chút khó hiểu.mình muốn gửi vào wattpad tất cả những gì mình cố gắng viết. dù nó tệ hại lắm..hy vọng rằng các bạn sẽ thích nó, hoặc là không một ai thấy tác phẩm này. đây là nơi mình sẽ viết về những gì mình mệt mỏi nhất, những nỗi sợ với những con người bản tính của họ. mình thực sự, rất sợ thế giới này.From: Nguyễn Thế Dương (clumseeyou).…
câu chuyện hehe…
Những dòng vớ vẩn được tôi viết nên vào những đêm thiếu đi mùi Caramel Macchiato tôi mê luyến....…
Có một màn sương mong manh, chỉ thoáng hiện một lần trong đời, đẹp đến nao lòng, chẳng gì trên đời có thể so bì được. Từ lòng đất lạnh giá, nó lặng lẽ sinh ra, nhẹ nhàng trôi, quấn quýt quanh những tán cây, lững thững vờn trên mặt hồ yên ả, rồi len lỏi qua từng lối nhỏ hoang vắng. Không ngừng nghỉ, nó cứ phiêu du mãi, như một kẻ lữ khách kiếm tìm chốn thuộc về.Và rồi khi tia nắng đầu tiên chạm đến, màn sương ấy chẳng chống cự, không lưu luyến. Nó chỉ khẽ lấp lánh, choàng mình lung linh trong khoảnh khắc trước khi lại biến tan vào hư không. Đất trời như ngưng lại giây lát, vạn vật dừng trôi một nhịp đắm chìm trong vẻ đẹp mơ hồ dịu dàng. Đến tận khi sương hoàn toàn khuất dạng, người ta mới giật mình thảng thốt: vẻ đẹp ấy, hóa ra, chưa bao giờ thực sự thuộc về thế gian.…