Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12-13

Tô Trạc biết mình đang nằm mơ.

Là đoạn ký ức về An Ninh vào ngàn năm trước, khi ấy Thượng Quan Miên Đường còn chưa xuất hiện ở Tiên giới, lúc này Hạ An Ninh vẫn chưa trở thành một trong ba vị Tiên tôn Tiên giới. Một mình Tô Trạc ngồi yên lặng trong lương đình ở giữa biển hoa, đó là nơi riêng tư thuộc về Thanh Trạc tiên đế. Làn gió nhẹ cuốn hương thơm của hoa tươi phất qua cánh mũi, hơi quay đầu là có thể thấy đứa trẻ hộ vệ xinh đẹp của mình đang mất hứng quay đầu đi ở phía xa, sau đó nhân lúc mình không chú ý lại lặng lẽ nhìn qua, trong mắt lộ ra biểu tình hâm mộ.

Hạ An Ninh thật sự xinh đẹp, hãy tha thứ cho hắn vì đã dùng từ xinh đẹp để miêu tả một thiếu niên, nhưng giống như những gì trong văn hắn viết. Vẻ ngoài của Hạ An Ninh tràn đầy tính xâm lược, xinh đẹp đến mức khoa trương, đây không phải vẻ đẹp nữ tính càng không phải vẻ anh tuấn của đàn ông, chính xác mà nói thì vẻ đẹp này đã phá vỡ giới hạn bề ngoài của giới tính. Rõ ràng là tính cách nhiệt tình như lửa nhưng lại cố tình ngụy trang mình thành tựa đao tựa tên lạnh như băng. Sự nghi ngờ từ tận đáy lòng đối với tất cả mọi thứ làm hắn từ chối mọi ác ý hay thiện ý của mọi người, cũng không nguyện ý để lộ sở thích hay sự điềm yếu của mình với người khác, cả người giống như bao quanh bởi một tầng gai nhọn vô cùng sắc bén.

Nhưng với tư cách là tác giả, tất nhiên Tô Trạc biết rõ tính cách của các nhân vật quan trọng dưới ngồi bút của mình, cũng biết những biểu hiện khinh thường mình của đối phương không phải là ý nghĩ chân chính của hắn. Nhưng hoa hồng có gai thì luôn nguy hiểm, đồng thời cũng vì cốt truyện yêu cầu, Tô Trạc rất ít nói chuyện với Hạ An Ninh, dù biết được tính cách ẩn giấu dưới vẻ bền ngoài của đối phương chính là... không được tự nhiên.

Nhưng lần này là chuyện ngoài ý muốn, có lẽ bởi vì ngây người một mình quá cô đơn, Tô Trạc lạnh nhạt nói với Hạ An Ninh ở phía xa: "Lại đây."

"Hả, cái gì? Qua, đó?" Lần đầu tiên được đối phương gọi, Hạ An Ninh theo bản năng lùi ra sau một bước, sau đó phát hiện hành vi của mình quá khác thường, liền dừng lại lớn tiếng nói: "Bệ hạ có gì phân phó sao...hả"

Tô Trạc: " Lại đây."

Hiện thực quả nhiên thú vị hơn trong truyện nhiều.

Tô Trạc đợi đến khi Hạ An Ninh miễn cưỡng đi tới bên cạnh mình, chỉ vào đĩa mâm xôi đỏ tươi trên bàn nhàn nhạt nói: "Ăn đi."

Mặt Hạ An Ninh đỏ lên, quay đầu thật mạnh khinh bỉ nói: "Loại đồ ăn cho trẻ con này, bệ hạ cho ta làm gì."

Đây coi như là mắng luôn cả tiên đế.

Dĩ nhiên là Tô Trạc không so đo sự vô lễ của đối phương, ngược lại nhìn kỹ năng diễn xuất kém cỏi kia mà cười như điên trong lòng, nhưng thân là Thanh Trạc tiên đế, bề ngoài hắn vẫn lãnh đạm như cũ, bình thản đem đĩa trái cây đặt trước mặt Hạ An Ninh: "Ăn đi."

Hạ An Ninh suýt chút nữa không nhịn được lại lùi một bước. Trước mặt vị tiên đế hắn nhất định phải trung thành này, dù cho trong lòng ngài ấy có ý tưởng gì cũng luôn làm đầu hắn nóng lên, lòng thì rối rắm, không còn sức suy nghĩ. Nhìn bốn bề vắng lặng, thiếu niên dùng sức kéo đĩa trái cây, hừ lạnh nói: "Nếu bệ hạ đã ban thưởng, thuộc hạ không thể từ chối."

Tô Trạc đột nhiện nảy ý xấu muốn chọc phá lớp ngụy trang của thiếu niên trước mặt, cực khổ nhịn cười nói: "Nước miếng."

"Miếng, nước miếng?" Trong khoảng thời gian ngắn Hạ An Ninh còn chưa phản ứng lại được, ngay sau đó kinh hãi nói: "Không thể nào! Đó, đó là mồ hôi! Ta, thuộc hạ sao có thể chảy nước miếng... đối với loại đồ ăn cho trẻ con này."

Hắn theo bản năng đưa tay lau miệng nhưng lại không phát hiện vệt nước nào. Hắn đương nhiên không nghĩ tới người lạnh nhạt như Thanh Trạc tiên đế sẽ lừa gạt hắn, ngược lại là yên tâm vì nghĩ đối phương chỉ quan sát được chút xíu vệt nước ở khóe miệng mình: "Nhìn xem, không có gì cả, bệ hạ nhìn lầm rồi."

Tô Trạc sắp không nhịn được nữa, quay đầu đi không nhìn Hạ An Ninh để tránh bị bại lộ.

Ừ, không phải do hắn có ý xấu chỉ là phiên bản thu nhỏ của tiểu sư đệ tương lai khi đỏ mặt quá đáng yêu.

Không bị đối phương nhìn chăm chú, Hạ An Ninh cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm. Mặt ngoài hắn vẫn mang vẻ kiêu ngạo thiếu đánh như cũ và sự lạnh nhạt học được từ Thanh Trạc tiên đế, lặng lẽ nhìn Tô Trạc, xác nhận hắn không có dấu hiệu quay đầu, rốt cuộc nhịn không được cầm lấy quả mâm xôi cho vào trong miệng.

Tiên quả cho tiên đế ăn quả nhiên đều là cực phẩm Tiên giới, trái cây đỏ tươi sau khi ngậm vào miệng liền hòa tan, sau đó mùi vị tươi ngon giống như nổ tung trong khoang miệng. Lúc này Hạ An Ninh chỉ là một trong nhiều người được đề cử, chưa bao giờ ăn loại quả ngon như vậy, rốt cuộc không nhịn được ăn liên tục. Cũng may Tô Trạc không phải nhìn đến cảnh mỹ nhân ăn uống quá độ, thời gian dài huấn luyện làm cho vị tiểu sư đệ tương lai này dùng tay không ngừng bốc quả ăn cũng không hề có vẻ thô tục... mặc dù cũng chẳng đẹp mắt tí nào.

Thời điểm cảm nhận được ánh mắt của Tô Trạc, Hạ An Ninh lập tức dừng động tác trong tay nhưng ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm nửa đĩa con lại, cứng rắn lớn tiếng nói: "Là, là bệ hạ kêu thuộc hạ ăn."

"Thích thì ăn đi." không đợi Hạ An Ninh phản bác, Tô Trạc nhàn nhạt nói: "Sẽ không có người hạ độc ở đây đâu."

Hạ An Ninh lớn tiếng nói: "Việc này cùng hạ độc không có liên quan gì với nhau, không phải, ta vốn không thích ăn những loại đồ ăn trẻ con này..."

Hắn đột nhiên ngẩn ngơ, đến quỳ xuống cũng quên, giọng điệu nhất thời tuột từ cao xuống thấp: "Ta, ta không có ý nói bệ hạ, ta..."

"Ăn đi, đừng có dài dòng." Mắt thấy dáng vẻ đầy ngơ ngác của thiếu niên, Tô Trạc không nỡ khi dễ người thêm nữa: "Hạ An Ninh."

"Có thuốc hạ!" Hắn theo phản xạ quỳ xuống, lại không quên đem đĩa trái cây cẩn thận đặt trên bụi cỏ. Đợi trong chốc lát vẫn không nghe được âm thanh của Tô Trạc, nhịn không được mất tự nhiên nói: "Ừ, cái kia... bệ hạ thế nhưng.... biết tên của ta..."

"Ngươi là người có thực lực mạnh nhất trong những người được đề cử, cũng là người không được người thích nhất."

Hạ An Ninh ỷ vào mình đang cúi đầu đối phương không thể thấy mặt, nhếch miệng lộ ra biểu tình không vui nhưng cũng không để bụng.

Là một trong những boss phản diện đắc tội trầm trọng với nhân vật chính dưới ngòi bút của chính mình nhưng vẫn sống sót đến cuối cùng. Tô Trạc hiểu rất rõ tính cách của vị tiểu sư đệ tương lai này, cũng đoán được biểu tình của Hạ An Ninh lúc này. Đối phó với một thiếu niên còn non nớt như vậy, sau khi đánh một gậy đương nhiên phải cho củ cà rốt: "Nhưng mà ta coi trọng ngươi." Hắn nhìn đỉnh đầu của Hạ An Ninh, không có ai đang nhìn, Tô Trạc cuối cùng tháo lớp ngụy trang, để lộ nụ cười trên khuôn mặt: "Cô rất mong đến ngày được gọi ngươi là sư đệ."

Hạ An Ninh không có trả lời.

Dựa theo dự đoán của chính mình, Hạ An Ninh phải không được tự nhiên nói "Không cần bệ hạ nói, thuộc hạ cũng nhất định thắng đến cuối cùng" mới đúng...

Phải làm Tô Trạc buồn bực rồi, ấn tượng của hắn đối với Hạ An Ninh đều từ mấy trăm năm sau, là Hạ An Ninh bạch y như tuyết vạn người khó địch, là Hạ An Ninh Tiên tôn của Tiên giới tính cách cao ngạo lại nóng như lửa. Còn tính cách thời thiếu niên của đối phương hoàn toàn là dựa vào suy đoán, nếu như hôm nay tâm huyết dâng trào làm thay đổi tích cách nhân vật quan trọng, vậy thì hắn nhảy sông cũng không cách nào dập tắt ngọn lửa hối hận trong lòng.

"Bệ hạ..." Hạ An Ninh vẫn không có ngẩng đầu, hắn cũng không tuân thủ lễ nghi, đưa đĩa trái cây lên trên, thấp giọng nói: "Ta... thuộc hạ có thể ăn không?"

Tô Trạc không nhịn cười được, ho nhẹ một tiếng để không cho tiếng cười phát ra, nhàn nhạt nói: "Vốn là cho ngươi mà."

Hạ An Ninh quỳ trên đất đem một quả đưa vào trong miệng, thấp giọng nói: "Cảm ơn ngài ban thưởng..."

"Ta sẽ thắng."

Lúc này Tô Trạc đang xác nhận lại hướng đi kịch tình trong đầu với 38, sau khi chắc chắn không có sai lệch quá nhiều thì thở phào nhẹ nhõm, nên không nghe thấy câu nói nhỏ của Hạ An Ninh: "Cái gì?"

Hạ An Ninh không trả lời hắn, chỉ lắc đầu một cái, Tô Trạc ngồi ở trên ghế đá chỉ có thể nhìn được đỉnh đầu đối phương.

Tô Trạc tỉnh giấc.

Những cảnh tượng rất lâu rồi chưa mơ thấy này làm đầu óc Tô Trạc choáng váng, thân thể này dù sao cũng từng chết đi sống lại, tuy rằng có linh hồn và nội lực của hắn tiếp thêm sức mạnh, bề ngoài cũng không bị lão hóa nhưng trên thực tế đã suy nhược giống như người già. Chẳng qua loại suy nhược này diễn ra quá chậm chạp, chậm đến nỗi chính Tô Trạc cũng khó phát hiện ra. Chỉ khi mỗi lần tỉnh lại từ giấc ngủ sâu mới có thể cảm nhận được... chính mình giống như đã già rồi.

"Mơ thấy chuyện rất lâu trước kia." Tô Trạc xoa xoa huyệt thái dương, buổi chiều uống hơi nhiều: "Bây giờ là...mới canh ba sao, ta ngủ tiếp một lát đây."

Hắn nằm trở lại giường, nhức đầu nói: "Tại sao lại mơ thấy chuyện xảy ra rất lâu về trước... chẳng lẽ bởi vì An Ninh ở quá gần sao?"

"Có xác suất nhất định."

"Ngươi đừng có dọa ta." Tô Trạc bất lực nói: "Giải quyết xong chuyện của Chúc Kim Phong, coi như là thay đổi một hướng đi (xấu) của thế giới, ta có thể nhận được không ít điểm số phải không."

"Dữ liệu không đầy đủ, không thể đánh giá được."

"Sau đó đổi một thân thể tốt hơn chút đi." Tô Trạc thở dài nói: "Quả nhiên là tiền nào của nấy."

"Bây giờ ngươi biết được chuyện này, cũng không phải là quá muộn."

"Dựa theo ước định, cánh cửa Thần Ma không thể dễ dàng mở ra, chớ nói chi là Tiên nhân cấp bậc như An Ninh lại hạ phàm... ta đoán là hắn lén lút chạy xuống, vẫn tùy hứng trước sau như một..." Tô Trạc cười khẽ một tiếng, lại lần nữa nhắm mắt: "Hắn sẽ sớm trở về thôi. Bắt đầu từ ngày mai, còn nhiều chuyện cần phải làm. Phải nhanh hơn một chút mới được, một mình Thượng Vân chống chọi cũng không dễ dàng gì...Hắn nhất định sẽ trở thành một vị hoàng đế tốt."

Hệ thống không trả lời.

Những người và vật không liên quan đến số mệnh của Tô Trạc không nằm trong phạm vi chú ý của hắn, chính xác mà nói thì ngay cả chú ý cơ bản nhất cũng không có. Từ lúc ký kết khế ước đầu tiên với Tô Trạc cho đến khi khế ước mới được thành lập, người duy nhất có thể giao tiếp với hắn và hắn có thể giao tiếp lại chỉ có một mình Tô Trạc.

Hệ thống yên lặng cũng nằm trong dự liệu của Tô Trạc, người bầu bạn với hắn nhiều năm này, có hơn phân nửa thời gian là một sự tồn tại im lặng. Chỉ chốc lát sau, hắn lại lần nữa tiến vào mộng đẹp.

Cách hai dặm bên ngoài khách điếm, một nam tử xinh đẹp sắc bén đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm về hướng đông nam.

Chương 13

Trong thiếp lập của Tô Trạc thì thần tiên cũng cần phải ngủ, đem ý thức lắng đọng vào thức hải là cách phục tinh thần và thân thể tốt nhất. Nhưng mà khác với cách nghỉ ngơi của người phàm, tiên nhân dù ngủ vẫn giữ nguyên tư thế đả tọa, để thân thể trong quá trình ngủ có thể hấp thu linh lực nhiều nhất có thể, nhằm tăng cường sức mạnh bản thân.

Hai giới Tiên Ma đều theo nguyên tắc cá lớn nuốt cá bé, việc này tàn khốc hơn nhiều so với Nhân giới.

Hạ An Ninh thức tỉnh khỏi giấc mơ trong khi vẫn duy trì tư thế đả tọa.

Hắn xác thật là gạt hai người An Di Âm lén chạy ra ngoài. Sau khi thanh tỉnh không có người hầu hạ, làm Hạ An Ninh thân là một trong 3 tôn của Tiên giới cảm thấy không quen. Nhưng lúc này hắn không có nhiều tâm tình để chú ý việc nhỏ đó.

Đã rất lâu hắn không mơ thấy người đó, đây quả là một giấc mộng đẹp, đẹp đến mức làm người không muốn tỉnh dậy. Nhưng mộng chính là mộng, sau khi qua đi sẽ không có bất kỳ giá trị tồn tại nào.

"Cảm giác biến mất..." Hắn nhíu chặt mày: "Thật sự là ảo giác sao?"

Từ khi hắn tới Nhân giới, loại trực giác mãnh liệt này vẫn luôn dẫn hắn đi về hướng đông. Từ trước đến giờ Hạ An Ninh rất tin vào trực giác của mình, nên không màng đến nguy hiểm bị phát hiện mà nhanh chóng đi theo. Nhưng trực giác lại biến mất ngay khi hắn bước vào thành thị phàm nhân này.

Hạ An Ninh rất tự phụ, không tin có người có thể tránh thoát trực giác nhạy bén dị thường của mình, mà bản thân hắn cũng có vốn liếng để tự phụ, nhưng lần này hoặc là nói mỗi lần liên quan đến người đó, tự tin của hắn cơ hồ đều bị giảm đi.

"Di Thế Chi Địa" là sự tồn tại độc lập với Tam giới, linh hồn của người chết ở Di Thế Chi Địa sẽ hòa vào hư không trở thành một phần của không gian đó, không thể trở lại "Ngô Đẳng Chi Phụ" để luân hồi lần nữa.

Bản thân hắn hay nói là tất cả bọn họ, không ai không biết điều này.

Nhưng mà dù chỉ có một chút khả năng và hy vọng thì không ngươi nào lại nguyện ý từ bỏ. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng ở điểm này, Thượng Quan Miên Đường và bọn họ đều đạt thành nhất trí.

Sau khi chút phiền muộn này tan đi, dù biết đó chỉ là một giấc mơ, Hạ An Ninh vẫn không khỏi nhớ nhung nó.

Dẫu sao, đã thật sự quá lâu hắn không có 'nhìn thấy' người đó.

Dường như vì sau khi hạ phàm luôn có cảm giác như có như không tới gần người đó hơn một chút, nên hắn không nhịn được nhớ tới một số chuyện trước kia. Vì nghĩ rất nhiều nên nó đã phản chiếu lại trong giấc mộng.

Không phải là chuyện rất lâu về trước nhưng tựa hồ lại cách rất xa. Đối với tiên nhân thì khoảng thời gian 300 năm không phải rất lâu nhưng nếu là vượt qua nó trong gian khổ thì mỗi ngày đều như dày vò.

Khi đó, nghiệt chướng Thượng Quan Miên Đường vẫn chưa lộ bộ mặt thật, vẫn là một đệ tử tốt vừa dịu ngoan lại tri kỷ. An Di Âm thật sự nhìn không nổi Tô Trạc trạch ngàn năm như một trong cung điện, nơi đi xa nhất chính là Mộng Lạc Hoa Hải bên ngoài cung điện để ngộ đạo. Ba người bàn bạc một chút, định dẫn Tô Trạc đi Túy Tiên Lâu ở đế đô xem hí khúc và thuyết thư. Những hoạt động này đều được khởi xướng bởi tu giả phi thăng từ hạ giới, lên đài biểu diễn phần lớn là tiên thú hóa hình ở Tiên giới hoặc tiên nhân thực lực kém, thỉnh thoảng cũng có đại năng lên biểu diễn kết thúc chương trình. Những tiết mục giải trí này rất được hoan nghênh ở Tiên giới, trong đó Túy Tiên Lâu là nơi nổi bật nhất, ngay cả Hạ An Ninh vốn không thích phàm nhân cũng có vài phần hứng thú với những tiết mục đó.

Ba người tìm thấy người muốn tìm ở Mộng Lạc Hoa Hải, còn tặng kèm thêm tên quỷ nhỏ mà Hạ An Ninh rất chán ghét. Tô Trạc vẫn như mọi khi ngồi tĩnh tọa ngộ đạo trong lương đình, thoạt nhìn như là pho tượng đá được dựng ở đó. Nhưng cũng có điều hoàn toàn khác lúc trước, có một tên quỷ nhỏ cỡ 11, 12 tuổi đang nằm trên lưng Tô Trạc không ngừng lắc tới lắc lui. Nó dường như đang nói điều gì đó rất thú vị, làm cái người lạnh nhạt ít nói kia quay đầu lại nở nụ cười với nó.

Hạ An Ninh dừng bước, tâm tư sôi trào trong lòng làm ngón tay hắn hơi co rút. Hạ An Ninh không thích loại tâm tình này, loại cảm xúc không thể kiềm chế này giống như tâm ma gặm nhắm nội tâm hắn, một cơn rét lạnh xẹt qua thân thể làm hắn rợn tóc gáy. Hắn vô cùng chán ghét loại cảm giác này, càng không muốn có những tâm tình như vậy. Nhưng hắn không biết loại chán ghét này đến từ đâu, thậm chí không biết mình chán ghét cái gì.

Hắn chỉ biết mỗi khi thấy Thượng Quan Miên Đường thì cảm giác làm người khó chịu này sẽ xuất hiện, điều này làm cho hắn rất chán ghét đối phương.

Đôi khi còn giận chó đánh mèo sang Tô Trạc, vì sao lại đem về tên quỷ nhỏ làm người chán ghét như vậy, nhưng hắn sẽ không bao giờ phản đối mong muốn của Tô Trạc bởi vì những nhân tố bên trong cũng như bên ngoài.

Điều này làm Hạ An Ninh càng thêm buồn bực và dừng lại.

Thượng Quan Miên Đường nhìn thấy ba người thì lập tức trở nên ngoan ngoãn, thành thật đứng bên người Tô Trạc. Hạ An Ninh hừ lạnh một tiếng, đứng yên lặng sau lưng An Di Âm, An Di Âm nở nụ cười bất đắc dĩ, nhẹ nhàng lắc đầu với hắn, sau đó đi tới bên người Tô Trạc sửa sang lại đầu tóc bị Thượng Quan Miên Đường làm loạn: "Bệ hạ, ngài có bằng lòng đi đến Túy Tiên Lâu ở đế đô cùng chúng ta vào ngày mai không?"

Tô Trạc mặc cho An Di Âm sửa sang lại tóc mình một cách chậm rãi nhưng rất cẩn thận, tỉ mỉ tách từng sợi tóc bị Thượng Quan Miên Đường làm rối ra. Nhận được lời mời của ba người trước mặt, Tô Trạc luôn luôn giả bộ thờ ơ lạnh nhạt cũng không khỏi sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Túy Tiên Lâu?"

An Di Âm nhẹ giọng nói: "Chính là nơi lần trước ngài đã nói, lầu các trên không trung do các tiên nhân hậu thiên phi thăng thành lập. Nơi đó được rất nhiều tiên nhân khen ngợi, cho nên bọn ta mới mạo muội mời ngài đi giải sầu."

Tô Trạc khẽ gật đầu: "Nơi đây không phải Hạo Thiên Điện, sư huynh không cần đa lễ như vậy. Nơi đó rất thú vị sao?"

"Thú vị hay không còn phải chờ Trạc sư đệ tự mình đánh giá mới được nhưng đi ra ngoài hoạt động một chút cũng tốt." An Di Âm nói đúng trọng tâm: "Có thể được đông đảo tiên nhân nhất trí khen ngợi, chắc sẽ là một nơi không tệ."

Hạ An Ninh ghét nhất là dáng vẻ giả vờ ngoan ngoãn của Thượng Quan Miên Đường trước mặt bọn họ, hừ lạnh nói: "Thú vị hơn nhiều so với bệ hạ ở nơi này chơi đùa với chó mèo."

Phó Khiêm Văn từ trước đến giờ không thích nói nhiều, nghe vậy thì nhíu chặt mày, lạnh giọng nói: "Hạ An Ninh! Chú ý đến giọng điệu và cách dùng từ của ngươi."

Hạ An Ninh trào phúng nói: "Ha, ta muốn nói cái gì, không tới lượt tên hậu thiên phi thăng lên như ngươi tới quản."

"Im lặng." An Di Âm nhàn nhạt nói: "Ở trước mặt bệ hạ mà như vậy, còn ra thể thống gì nữa."

Phó Khiêm Văn nhắm mắt không nói, Hạ An Ninh rất kính sợ vị sư huynh này, nên ngoan ngoãn im miệng. Chỉ là nhìn vào đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng bình thản của người đối diện, dường như hắn nói gì cũng không ảnh hưởng chút nào đến người đó. Cảm giác như lửa đốt lại ngưng tụ lần nữa trong lòng hắn, kèm theo đó là cơn ớn lạnh và lo lắng lan tràn khắp người làm hắn nắm chặt hai bàn tay. Hắn biết loại cảm xúc này không tốt và cũng rất ghét nó. Nhưng hắn không khống chế được, thậm chí không kiểm soát được lời nói của mình. Đường đường là một trong ba tôn nhưng hiện giờ lại sợ đầu sợ đuôi như người thường, điều này càng châm thêm lửa giận trong lòng khiến cả người Hạ Ăn Ninh vô cùng khó chịu.

Nhưng hắn có dùng cách nào cũng nghĩ không ra và không thể nào hiểu... loại cảm xúc này là gì và vì sao mình lại có nó?

Đây là một vòng tuần hoàn ác tính, mỗi khi gặp Thượng Quan Miên Đường, loại cảm xúc này lại dày vò tra tấn hắn. Hạ An Ninh ghét nó hoặc là nói hắn chán ghét Thượng Quan Miên Đường, trực giác nói cho hắn biết, chỉ cần tên đáng ghét này biến mất, hắn sẽ trở lại bình thường.

Nhưng mà hắn không thể nào làm vậy, Thượng Quan Miên Đường là người do Tô Trạc mang về, là đệ tử duy nhất của Tô Trạc, cho nên dù hắn có là một trong ba tôn và là chiến thần mạnh nhất Tiên giới, hắn vẫn không thể thay đổi được điều đó.

Lo lắng, nóng nảy, mê mang và chán ghét... chỉ cần Thượng Quan Miên Đường ở trước mặt, những cảm xúc này sẽ không ngừng hành hạ nội tâm nhưng hắn lại không biết tại sao.

Có lẽ chính sự không biết này mới là nguyên nhân thật sự làm Hạ An Ninh khốn khổ.

An Di Âm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó Khiêm Văn và biểu hiện ta không vui của Hạ An Ninh, rất là bất lực lắc đầu. Hắn nói với Tô Trạc: "Xem ra Trạc sư đệ đã đồng ý."

Ba người còn lại đã sớm quen với việc An Di Âm có thể đọc được suy nghĩ của Tô Trạc từ khuôn mặt không cảm xúc đó.

Tô Trạc nói: "Cô không thành vấn đề, Miên Đường thì sao?"

Thượng Quan Miên Đường vui vẻ nói: "Chỉ cần ở bên cạnh sư tôn thì sao cũng được."

Tô Trạc hơi gật đầu: "Túy Tiên Lâu... Nơi đó do hậu thiên tiên nhân mở?"

Tuy rằng Tiên giới lấy tiên đế làm đầu nhưng lại âm thầm chia làm hai phái, Tiên thiên tiên nhân sinh ra tại Tiên giới và Hậu thiên tiên nhân đắc đạo phi thăng, từ thượng cổ hai phái đã bất hòa, có thể nói đây là một trong những nguyên nhân chủ yếu làm Phó Khiêm Văn và Hạ An Ninh luôn đối nghịch nhau. Là một Tiên thiên tiên nhân, Hạ An Ninh ghét tất cả Hậu thiên tiên hân, suy xét đến tính khí nóng nảy của Hạ An Ninh, vì vậy Tô Trạc hỏi: "An Ninh có đi cùng không?"

Đương nhiên muốn đi.

Nỗi lo lắng làm hắn muốn hủy diệt thứ gì đó bỗng tan biến vì câu hỏi của người nọ. Tim Hạ An Ninh lỡ một nhịp, mở miệng nói: "Đó là nơi của Hậu thiên tiên nhân, ta không muốn đi."

Ta muốn đi cùng bệ hạ, sư huynh còn có Phó Khiêm Văn nữa.

"Bệ hạ và sư huynh bọn họ đi đi, không cần tính luôn ta."

Những ngón tay ẩn dưới tay áo rộng rãi đã nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng Hạ An Ninh khó chịu nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ khinh thường. Hắn nhìn Thượng Quan Miên Đường, người đang giả vờ ngoan ngoãn thừa dịp không ai chú ý làm ra biểu tình xem thường mình, lửa giận trong lòng trong nháy mắt tăng vọt lên.

Tên quỷ nhỏ đáng chết!

"An Ninh, sao lại không đi?" An Di Âm khuyên hắn: "Ta thấy lần trước ngươi rất hứng thú với tiết mục thuyết thư, hiếm có cơ hội bốn huynh đệ chúng ta có thể tụ họp, vì vậy hãy đi cùng nhau đi."

...Lại, lại mời lần nữa ta cũng không phải không thể...

Hạ An Ninh quay đầu đi: "Không có hứng thú."

Phó Khiêm Văn lạnh lùng nói: "Không đi thì thôi. Bắt ép quá cũng không tốt."

Loại cảm giác bực bội đó lại dâng lên theo câu nói của Phó Khiêm Văn.

...Nếu ta thật sự không muốn thì có thể bắt ép được sao?

Sau đó Hạ An Ninh mở miệng nói những lời trái ngược với lòng: "Vẫn luôn có cơ hội gặp măt, không cần nhất định phải tới đó thì mới tình là tụ họp."

Tô Trạc đột nhiên nói: "Dù là cô mời cũng không được sao?"

Hạ An Ninh ngẩn ngơ: "Bệ hạ...?"

"Cô đã nói qua, lúc không có người ngoài thì gọi cô là sư huynh." Tô Trạc lạnh nhạt nói: "Ngươi còn chưa đồng ý đi sao, cô rất tò mò những thứ An Ninh thích."

Hạ An Ninh lúng túng nói: "Ta không hứng thú lắm với những thứ kia...Ạch..."

Lúc này mọi cảm xúc tiêu cực đều ném lên chín tầng mây, tim đập thật nhanh vì vui sướng. Hạ An Ninh mím môi mỉm cười, gương mặt tràn đầy tính xâm lược lúc này càng thêm rạng rỡ: "Nếu bệ hạ đã nói như vậy, ta đương nhiên phải đi cùng bệ hạ rồi."

Phó Khiêm Văn cau mày nói: "Ngươi phải chú ý lựa lời."

An Di Âm buồn cười lắc đầu.

"Không sao." Tô Trạc ngăn lại đối phương, sau đó nở một nụ cười rất nhạt: "Cô rất mong chờ ngày mai."

Hạ An Ninh nhếch khóe miệng: "Thứ ta thích, nhất định không làm bệ hạ thất vọng."

Tác giả có lời muốn nói: Thiết lập tính cách của tiểu sư đệ là ngạo kiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro