Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Câu lạc bộ hoạt động lại

- Chị dâu ơi, chị về ạ, về với em không? - Nó liếc bảng tên, thấy nhỏ tên Vy, nhưng không thấy Hải đâu, chắc lại trốn nó nữa chứ gì.

- À, chị... - Phương Di bối rối chưa biết nên trả lời Vy thế nào. Gia Hy tự nhiên thấy con nhỏ kia thật phiền phức, hắn lại dùng thái độ nhìn người khác bằng nửa con mắt. Thấy hắn về, bọn kia cũng về - À mà Phước này...

- Hửm? - Hồng Phước quay lại nhởm mặt nhìn Vy, còn nhìn thấy ánh mắt đanh thép của nó thì chùng xuống - Chuyện... chuyện gì?

- Xin lỗi anh, tôi... chỉ quen với anh vì bạn trai trước kia của tôi thôi, tôi muốn làm anh ta ghen, nhưng rốt cuộc chúng tôi lại chia tay. Dù sao cũng cảm ơn anh. - Vy nhoẻn miệng cười rồi lôi nó về nhà nhỏ, để lại con người đang ngây ngốc ở đó.

- Cái gì?!

- Thôi, bớt buồn đi mà, mày còn nhiều gái lắm. - Nhật Long vỗ vai an ủi thằng nhỏ, nhưng hắn ta cứ cúi đầu mếu máo.

- Cuộc đời tao, chưa bao giờ bị gái đối xử như vậy. Chẳng lẽ... chẳng lẽ tao bị làm nhục rồi sao?! - Hồng Phước ngồi thù lù một mình khóc sướt mướt, nhưng nhắc tới gái hắn lại chợt nhớ - À mà mày có biết nhỏ Hàn Như bạn của hội phó không? Tao với nó hẹn hò được mấy ngày rồi đấy. Xem như hôm nay nhỏ xui, động tao đang bực, tao sẽ cho nó lên đường thỉnh kinh với Đường Tăng luôn. - Hồng Phước lau nước mắt, ngước đầu hùng hồn tuyên bố.

Gì chứ? Sáng nay đi học nó có nghe hắn nói qua cái kế hoạch dĩ vãng đó. Phương Di cười lạnh, chia tay gì chứ? Bọn họ còn có định nghĩa đó nữa sao.

- Tùy họ thôi. - Nó thờ ơ, rồi lại nhìn vào tờ danh sách thành viên mới các câu lạc bộ sáng nay mới in.

- Tôi chỉ nói vậy thôi, chỉ sợ bạn cậu đòi tự vẫn thì mệt. - Gia Hy hơi bất ngờ nghe nó nói như vậy - Mà... chị dâu là sao?

- Chị dâu? - Phương Di nhíu mày suy nghĩ, rồi như chợt hiểu ra - À, nhỏ đó là Vy, em của anh Hải, vì một lời nói mà... - Chưa để nó nói hết câu, Gia Hy đã ôm một bên vai của nó vào lề trong.

- Chạy xe kiểu gì thế?!

Gia Hy càu nhàu, mà không biết nó đã đỏ mặt từ lâu. Cái quỷ gì thế này? Sao tim nó như muốn nhảy dựng ra ngoài thế kia. Còn cái bàn tay, cái bàn tay đang khoác lên vai nó. Hắn đang bảo vệ cho nó? Phương Di ngước mắt nhìn gương mặt lạnh lùng kia thì thấy ý nghĩ của mình cũng thật là quái đảng.

- Dạo này đường trơn lắm, có vẻ sắp tới mùa mưa đấy.

- Ủa? Không phải đó là kiểu đi xe của cậu sao? - Phương Di cười đểu, hắn buông vai nó ra.

- Chỉ đối với đường lớn thôi, còn đường bé thế này thì... tốc độ bình thường.

- Xí, toàn nói điêu. - Tuy nói vậy chứ tim nó vẫn còn đập mạnh.

Bạn nó thường hay hỏi là, tại sao một người thông minh và nghiêm túc như nó lại đi chung với tên lạnh như băng, mặt lúc nào cũng đằng đằng sát khí, dốt nát và côn đồ như vậy. Lúc đó nó chỉ cười xòa, cho dù nó có nói thế nào người khác cũng chả tin con người thật của hắn đâu. Vì vậy, bí mật này cứ để một mình nó giữ là được.

Tên này mà lạnh lùng ít nói? Cho xin đi, hắn nói còn nhiều hơn cả nó, chỉ là cơ mặt hơi đơ nên không thể hiện được nhiều cảm xúc mà thôi. Suốt mấy năm cùng hắn đi bộ về nhà, hắn toàn nói những chuyện trên trường, ai bảo hai đứa học khác trường. Hắn không phải vì lạnh lùng nên không có bạn, mà là vì ngại bắt chuyện, ngại kết bạn thôi.

Những thằng bạn bây giờ của hắn cũng chỉ gặp nhau trong những trận đánh nhau rồi kết thân thành bè thành phái. Lúc đầu hắn nói hắn chẳng có ai trên trường để làm bạn cả, không ai dám nói chuyện với hắn, vì cái mặt lầm lì và đầu tóc rũ rượi che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra hai con mắt. Nhưng bây giờ thì quen rồi, hắn quen với trường lớp, còn nó quen với cái thói nói không ngơi nghỉ đó, thỉnh thoảng cũng bình luận vài câu cho vui nhà vui cửa.

- Ô, học sinh gương mẫu, không biết cậu đã nghe tin gì chưa, hôm qua tôi đã đá nhỏ bạn của cậu rồi. Có khi hôm nay nó lại khóc sướt mướt cho mà coi. Mà nói trước cho cậu biết, đừng có nói với tôi mấy lời lẽ bênh bạn của cậu nghe chưa, tôi sẽ không đổi ý đâu. - Hồng Phước nhảy chân sáo đến ngoe nguẩy trước mặt nó.

Phương Di trơ mắt nhìn:

- Nực cười, đó đâu phải là chuyện của tôi. - Nói rồi đi thẳng một mạch vào trường.

Khóc sướt mướt sao? Cả cuộc đời nó chưa bao giờ thấy Hàn Như khóc vì tình.

Giờ ăn trưa.

- Di ơi, mình bị đá rồi... - Hàn Như ôm lấy tay nó khóc thảm thiết, làm nó không ăn nổi được miếng cơm nào.

- Có nhầm không vậy, cậu mà cũng khóc vì tên đó sao? - Dương Hạnh khoanh tay nói - Vừa nhìn mình đã thấy tên kia chả ra làm sao rồi.

- Nhưng, nhưng mà anh ấy thật sự khác những người trước, dịu dàng, đằm thắm. Sao tự nhiên tối qua lại chia tay chứ? - Phương Di nguấy nguấy lỗ tai sắp bị Hàn Như làm cho thủng. Thật không ngờ tên kia lại có bản lĩnh làm cho nhỏ khóc tê tái tâm hồn như thế - Hay là... anh ấy mắc bệnh nan y, hay chỉ giả vờ để kiểm chứng tình cảm của mình? Anh ấy sắp đi xa nơi này nên muốn nói "Sẽ có người tốt hơn anh đến chăm sóc cho em" sao?

- Thôi đi bà cô, không ra cái hệ thống cống rãnh gì hết, cậu đọc nhiều truyện quá rồi đấy. - Dương Hạnh liếc mắt - Đúng là chết vì tình là cái chết bất thình lình.

- Đâu ai như cậu, yêu xa khổ lắm đấy...

- Kệ tôi, tôi thích yêu xa đấy thì sao.

Là thế đấy, lúc đầu nói chuyện thì mình mình cậu cậu, được vài phút sau lại tôi với cậu như bọn tiểu học, căng hơn thì tao với mày. Bọn kia cãi nhau chí chóe tới nỗi không biết nó đã đi từ lúc nào. Chả là hôm nay nó có việc quan trọng hơn phải làm. Hôm qua nó đã gửi tin nhắn cho tất cả các thành viên câu lạc bộ đấu vật.

Phương Di kéo tấm rèm đã cũ của phòng câu lạc bộ, ánh sáng rọi vào căn phòng. Tranh thủ dọn dẹp chỗ bừa bội này một chút trước khi họ đến. Nó đưa tay chạm nhẹ những tấm ảnh dán trên tường. Họ đều là con trai, có hơi thô lỗ, cộc cằn và lười biếng chút. Nhưng nó vui, vui vì đã giữ được nụ cười của những thành viên trong bức ảnh.

Chỉ lát sau, tất cả đã tập trung đông đủ ở đây, hơn 20 người ngước mắt nhìn nó. Phương Di đếm, đã đủ người rồi, kể cả anh Hải. Có vẻ anh ấy vẫn còn ngại nói chuyện với nó, còn nhìn lơ ra chỗ khác nữa cơ.

- Có chuyện gì thế hội phó? Cậu gọi bọn mình đến đây à?

- Ừm... - Phương Di hằn giọng - Tôi nói cho các cậu biết, từ nay phải siêng năng dọn dẹp chỗ này cho đàng hoàng, bụi bặm còn nhiều lắm.

- Gì chứ? Bảo tụi này đến đây chỉ để nói vậy thôi sao? - Một số người bắt đầu cằn nhằn.

- Đương nhiên rồi, sau này câu lạc bộ còn hoạt động dài dài, phải sạch sẽ một chút chứ. - Người đầu tiên nhìn nó kinh ngạc là anh Hải, anh như không tin vào tai mình.

- Cô... cô nói gì? - Nó có nhìn thấy ánh mắt anh long lanh lạ thường, Phương Di chỉ mỉm cười thật tươi.

- Em nói... câu lạc bộ sẽ không bị giải tán nữa. - Trong lòng nó bây giờ cũng vui lắm. Nhìn những ánh mắt mừng rỡ và đoàn kết với nhau như vậy, nó tự thấy mình đã quyết định đúng đắn. Mọi người ôm nhau cảm động - Vui mừng đủ rồi, mọi người phải dọn dẹp phòng ốc đã chứ. - Phương Di trở về ngay vẻ nghiêm nghị của chị ba.

- Vâng, thưa sếp. - Bọn họ chào kiểu quân đội, bị bắt dọn vệ sinh mà vẫn vui như tết - Hội phó là nhất!

Phương Di đứng đó nhìn mọi người hăng say làm việc, không giấu nổi nụ cười trên môi. Nó quay gót bước đi, chuyện của nó đến đây là hết rồi, đừng cắm sâu quá. Hải thấy nó định đi về thì ánh mắt lập tức bối rối hẳn, vừa biết ơn nó, nhưng lại ngại cảm ơn.

- Này, cái giá để câu lạc bộ tiếp tục hoạt động là gì vậy? - Hải chạy theo nó hỏi.

- Cái giá?... Là em, em lấy chức hội phó để đảm bảo cho câu lạc bộ. - Hải thoáng ngạc nhiên, thật sự anh đã nợ nó rất nhiều.

- Ừm, Phương Di này... - Lần đầu tiên có người gọi nó bằng cả tên đệm như vậy, Phương Di quay lại - Ờm... cảm ơn em! Vì chuyện câu lạc bộ, và cũng là chuyện Vy nữa. - Nó nhìn thấy ánh mắt biết ơn của anh, lòng vô cùng mãn nguyện.

- Không có gì đâu anh, chuyện phải làm mà.

Phương Di mỉm cười rồi quay đi, chỉ để một mình Hải đứng đó đỏ mặt vì nụ cười duyên của nó, bình thường anh chỉ thấy nó nghiêm nghị rồi ghi chép như mọt sách, hôm nay lại còn biết cười, làm Hải nhớ lại lời Vy nói "Nó theo đuổi anh". Chắc không phải vì chuyện đó mà nó giúp đỡ Hải chứ?

Cuối cùng Phương Di cũng hết bị đau chân, có thể an tâm đi tiếp xe điện. Thật là sung sướng. Phương Di dậy từ sáng sớm, chỉnh chu trang phục rồi ngồi lên yên xe. Cảm giác trở lại thật phấn khích. Có điều, nó cũng thấy hơi tiếc, dù sao cũng muốn đi học cùng hắn. Phương Di lắc đầu, hắn còn có xe máy mà, liên quan gì tới nó.

Lại nữa, lại nữa, hình như một ngày không chọc điên nó, cái tụi Bình Thường kia cảm thấy khó chịu trong người lắm. Phương Di vẫn điềm tĩnh dắt xe vào trường, thật chẳng may lại bị chặn đầu.

- Lại gì nữa? - Phương Di đảo mắt vòng quanh, không ngoài dự đoán, kẻ lên tiếng là Thần Quang. Hắn cũng có tham gia? Đến khi nào mà nó không thấy vậy nhỉ.

- Nghe nói trường cậu sắp có lễ hội văn hóa phải không? - Nó nhớ chuyện này hình như hắn cũng có hỏi nó rồi thì phải, và nó cũng đã trả lời, sao hôm nay bạn hắn lại hỏi nữa.

- Cậu cũng nhớ giỏi nhỉ? Mà hắn không nói với cậu sao? - Nó hất mặt về phía hắn, chỉ nhận được cái nhún vai thờ ơ.

- Hắn mà cậy được miệng mới lạ. Mà bọn tôi có được đi không thế? - Thần Quang chớp chớp đôi mắt ti hí.

- Không. Năm nay có bán vé đấy, vì thế đừng hòng vào được Bình Thiên. - Nó cười đểu rồi bỏ đi, nhưng một lần nữa bị chặn lại, đầu nó bắt đầu có khí bốc lên.

- Cậu dám... bọn tôi là đại ca trường Bình Thường đây, cậu dám ăn nói vô lễ thế sao? - Hồng Phước trợn mắt lên cãi. Sau bao nhiêu đấu tranh tư tưởng dữ dội hắn ta mới vực dậy vì cơ hội ngắm gái ngàn năm, không thể bỏ qua được, cho dù phải hy sinh cái mạng phong lưu này.

- Giày không chỉ để mang... - Mắt nó bắt đầu rực lửa - ... Mà còn để phang những thằng khốn nạn và đê tiện như cậu đấy!

Thôi xong thôi xong rồi, hội phó mà nổi giận thì Gia Hy cũng phải sợ đấy. Hắn chỉ sợ cái miệng chửi thề có vần của nó thôi. Hơn nữa, ánh mắt của nó, lúc này thực ghê gớm và có sức tàn sát. Tóm lại là một chữ: Tránh xa.

Cả đám lập tức lùi ra xa khi thấy nó có ý định cầm giày lên với con mắt giết người không dao kia. Và lại một lần nữa, Hồng Phước bị dính chưởng, không biết là nó có mối thù thâm sâu gì với cậu mà lúc nào người nhắm tới cũng là "con người có tâm hồn mỏng manh yếu ớt" cơ chứ? Nó hừng hực vào trường trước con mắt run rẩy của nhiều người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro