năm
-
Nhặt trăng tàn góc phố
Gió thổi, hồn phất phơ
Mặt mũi hoá bơ phờ
Ngẫm chuyện đời đau khổ...
Chết.
Ừ, thôi thì hết !
Dấu chấm lửng giữa đời
Đời nay hoá dang dở...
Nhang tàn, nửa kiếp rơi.
-
Có những ngày tháng, chúng ta sẽ thấy cuộc đời chỉ một gam màu tăm tối, mịt mờ. Càng muốn ngoi lên để thoát ra khỏi u tối, cuộc đời lại đạp ta xuống sâu hơn, chìm nghỉm nơi địa ngục.
Lưu ý : Ý thơ không cổ xúy những điều tiêu cực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro