CHAP 23
_6 tháng sau_
Thời tiết đã vào cuối thu, trên con đường rộng lớn dẫn đến giảng đường đại học B ngập tràn lá vàng rơi. Trong cái không khí giao mùa se lạnh này, cũng là thiên thời địa lợi nhân hoà để các cặp đôi đang yêu có dịp tựa vào vai nhau ngắm hoàng hôn..
.
.
.
JungKook cảm thấy rất bất công!
Vì sao một đám người kẻ thì chui rúc vào nhà hàng tìm lò sưởi để giữ ấm cơ thể, người thì ôm lấy nhau ngắm phong cảnh hữu tình. Riêng cậu vẫn phải chia tay giường êm đệm ấm để hoàn thành cho xong mớ bài tập hỗn tạp của ác ma giao cho? Tại sao chứ?
....
"Haizz.." JungKook thở dài, chỉnh sửa lại cái khăn quàng cổ đã lệch sang một bên vai của mình
"Thôi thì cứ làm cho xong rồi ăn chơi một thể!"
Thật ra bài tập lần này cũng không quá phức tạp, chỉ cần chú ý chụp đại một cảnh vật đẹp đến "nhức đầu chóng mặt" nào đó rồi quăng cho đại ác ma. Hoàn thành xong càng sớm thì ăn chơi càng sớm. Vừa được nghỉ đông rồi lết sang năm mới. Phải gọi là quá tuyệt vời~
Lấy lại được ý chí, JungKook xốc balo trên vai rồi tiếp tục quãng đường dài bất tận của đại học B
Đại học ơi là đại học~
Mẹ ngươi cho ngươi ăn gì mà to lớn thế hả đại học ơi~~ ⌒ε⌒
------------
Khi JungKook chụp đến cảnh vật cuối cùng ở ngõ cụt phía sau giảng đường thì điện thoại lại reo lên. JungKook nhìn dãy số trên màn hình, âm thầm ngao ngán..
Biểu tình của cậu phải nói là vô cùng phức tạp. Cho dù đây có là cuộc gọi thứ năm trong vòng hai tiếng đổ lại, thứ mười hai trong ngày hay thứ bốn mươi bảy trong tuần cũng không khiến cậu hết phức tạp được..
"Mặt gấu chết tiệt..!!"
Lần đầu trong đời JungKook văng tục, cũng là vì không biết xử lý sao với mẹ Yeune. Cái tên đầu thối đó bảo cái gì mà không được để làm phiền, rồi sẽ xử lý bên nọ bên kia
Hoàn toàn là nói nhăng nói cuội cả!
....
Trong lúc đang phân vân không biết nên bắt máy hay thẳng tay nhấn nút tắt nguồn thì số máy đó cũng tắt luôn. JungKook đứng ngây ra nhìn màn hình điện thoại đến tận ba phút, khi xác định không còn cuộc gọi nào nữa mới yên tâm bỏ vào túi
"Reng.. Reng.."
JungKook giật bắn mình
"Bụp" Điện thoại yên vị nằm trên mặt đất
"...."
JungKook quỳ xuống dưới đất nhìn dòng số khác hiện lên, khẽ thở dài..
JiMin hyung gọi đến, tý thì hù chết cậu luôn!
"Alo?"
"Chụp hình xong chưa?"
"À.." JungKook mân mê chiếc máy trong tay "Cũng xong rồi ạ"
"Anh đang ở trước cổng trường. Lần trước em có nhắc đến cái vỏ nhựa ốp vào máy ảnh đấy! Nhớ không?"
Một lần trong lúc đi chơi với JiMin, JungKook vô tình nhắc đến chiếc ốp trong suốt dùng để bảo vệ máy chụp hình của hãng xxx, số lượng có hạn. Cậu có một nỗi ngưỡng mộ to đùng đối với hãng máy ảnh đó, nhưng bẵng một thời gian cũng quên khuấy đi mất
"Vâng, vậy thì sao?"
....
JiMin đứng tựa người vào thân xe, tay vuốt ve túi quà trắng, cười nói vào điện thoại
"Không có gì, anh chỉ vô tình đi ngang qua. Thấy nên đã.. mua cho em rồi!"
"Thật á? Oa đã quá đi!! Anh đứng yên đó, em chạy ra bây giờ đây!!" đầu dây bên kia phấn khích như thế nào anh cũng đã tưởng tượng đến
Bộ dạng vui mừng của đứa trẻ được kẹo ấy..
Hai phút sau, JiMin đút túi quần nhìn JungKook hổn hển lạch bạch chạy đến. Mồ hôi mẹ mồ hôi con cứ thi nhau túa ra như suối
JiMin nhíu mày, lấy từ trong túi quần khăn mùi soa thấm lên trán cậu: "Đã bảo em đừng có chạy rồi, anh có phải là sẽ chạy mất đâu!"
"Hì, ..mệt quá! Mau.. cho em xem cái ốp đó với!" JungKook thở phì phò nhìn JiMin, đoạt trong tay anh chiếc giỏ trắng nhỏ
"Daebak!! Quá đỉnh!!"
Biểu tình vui mừng như trúng vàng của cậu khiến JiMin hài lòng. Đương nhiên, vất vả lắm mới tìm được đó~
Sau khi ngắm đủ cực phẩm trong tay, cậu loay hoay lục trong balo chiếc ví xám hình Totoro xinh xinh, động tác đó khiến JiMin nhíu mày
"Em làm gì thế?"
"Ờ.. Trả tiền lại cho anh?" JungKook đứng dậy, phủi vết cát trên đầu gối "Món này chắc không rẻ đâu!"
Vẻ mặt JiMin đông cứng, rồi bất lực mà thở dài
"Này, em nhớ cách đây ba ngày có xảy ra chuyện gì không?"
"...." Đến lượt JungKook cứng người, mặt đỏ lè cúi xuống lầm bầm "Anh nhắc chuyện đó làm gì?"
"Sao không thể nhắc chứ! Lần đầu tiên anh tỏ tình với người ta, bị từ chối thẳng thừng như vậy khiến vẻ mặt đẹp trai này bị đả kích ít nhiều. Anh thù dai lắm đấy!"
"Nhưng mà.." JungKook phát bực, lại ngẩn đầu lên, nhìn vào mũi JiMin
"Chuyện đó với chuyện này có liên quan gì đến nhau?"
"Anh nghĩ, nếu đã tỏ tình rồi mà vẫn muốn tiếp tục theo đuổi thì chí ít cũng nên thể hiện chút tấm lòng cho đối phương thấy!" JiMin dựa người vào xe phía sau, cười hiền nhìn cậu
"Em thấy thế nào?"
"Em thấy.. bất công cho anh"
"Sao ngốc vậy?" JiMin xoa đầu cậu "Em không nhận mới là phụ tấm lòng của anh đấy, nhóc"
"Ừm," JungKook cắn môi, nhìn thẳng vào mắt anh "Lần này em sẽ nhận, nhưng mà.. không có lần sau nhé!"
"Ồ, còn phải theo đuổi tiếp chứ?"
"Ý em là.. tặng món gì rẻ một chút!"
JiMin nhếch môi, "Nếu em ngại thì bán mình cũng được mà?"
"Yah!!" JungKook lại đỏ mặt, đấm nhẹ vai JiMin
.
Khi cả hai còn vui vẻ trò chuyện thì một giọng phụ nữ đột nhiên cắt ngang
"JEON JUNGKOOK, thì ra con ở đây!"
Nụ cười trên môi cậu cứng lại, bất giác cứng đơ như tượng
Lần này bị tìm tới tận trường, cậu thảm rồi..
-----------
"Mẹ.. mẹ Yeune.."
JungKook quan ngại nhìn người phụ nữ trước mặt đang chống nạnh hết sức không tao nhã mà trừng mắt với cậu.
"Con còn nhớ mẹ tên gì à? Thật không thể nói nổi cái đám trẻ bây giờ, học hành cái quái gì mà cứ bận bận bận suốt cả ngày!"
Mẹ Yeune cứ tiếp tục chống nạnh nhìn bạn nhỏ JungKook, sau đó dời tầm mắt qua người thanh niên ngũ quan ưu tú bên cạnh: "Ô! Ai thế này?"
"Cháu chào bác, cháu tên là Park JiMin!" Anh lễ phép cúi gập người, lúc ngẩng đầu liền bắt gặp nụ cười quái dị của bà
"Bác? Tôi lớn tuổi thế hả?!" mẹ Yeune nghiến răng với JiMin, sau đó giơ một tay V-sign với anh "Cùng lắm thì gọi là dì, oke?"
....
JiMin cười gượng gạo
JungKook thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Thật là xấu hổ chết đi được aaa!!
"Mẹ Yeune à.. Đừng nháo nữa! Mẹ tới đây làm gì thế ạ?"
"Đến tìm con chứ làm gì! Con có biết Minah đã về Hàn Quốc rồi không?"
Biểu tình của JungKook: ⊙∀⊙
"Xem ra là không biết rồi!"
.
"Reng.. Reng.." chuông điện thoại trong túi áo khoác lại một lần nữa rung lên
"Alo?" JungKook uể oải nhấc máy
"Làm gì mà giọng như sắp ngất thế hả?"
"Ummaa~ Mẹ về cũng không nói một tiếng là làm sao?"
"Tại mẹ quên ấy mà haha" người bên kia cười sảng khoái
"Quên thế nào mà quên? Hôm qua vẫn cùng con chat Skype mà? Mẹ nói dối cũng đừng có lười nhát như thế chứ?"
"Haha.. Con biết thì tốt rồi, mẹ hiện đang ở nhà Yuene, lát nhớ ghé qua đấy!"
"CÁI GÌ? Nhà mình rộng rãi thoáng mát ra đấy sao không ở? Mẹ cứ phải gây khó dễ cho con vậy??"
JungKook nhíu mày, chạy ra chỗ cách mẹ Yeune một khoảng vừa đủ để bà không nghe được, rít qua điện thoại
"Lười nấu ăn!" bên kia lười nhát không kém
"Mẹ à!!"
"Không nói nhiều, xong việc thì biến qua đây!" cúp máy
"...."
Mẹ Yeune nhìn JungKook đau khổ đi đến, cười tươi rói ngoắc ngoắc cậu
"Mau lên, đi về nào!"
"Nhưng mà.. mẹ chở sao ạ?" JungKook ái ngại đứng yên, suy xét xem còn lại bao nhiêu cái mạng nếu để bản thân lên xe của bà
"Con hâm à? Đương nhiên là TaeTae chở mẹ với con rồi!"
"...."
Nếu để Kim TaeHyung chở thì thà con giao tính mạng của con cho mẹ còn hơn. Chí ít cũng không phải bị rét cóng mà chết.. Đương lúc JungKook còn đang mơ màng thì mẹ Yeune đã gọn gàng kéo cậu tới chỗ chiếc xe của TaeHyung đậu phía bên kia đường
Mẹ Yuene vừa vặn mở cửa ghế phụ, giọng trầm thấp của TaeHyung đã vang ra: "Kim phu nhân, người cũng lâu quá rồi!"
"Quá khen quá khen"
JungKook liếc nhìn người bên trong, ý định chui vào cũng đã được 90% thì cậu lại nhìn thấy bóng người ở băng ghế sau
Im MinHee.. Cô ta sao lại ở đây chứ!
JungKook cứ thế cứng người, không nhúc nhích được, bị mẹ Yeune phía sau liên tục thúc giục. Trước khi bị sự thúc ép của hai người nào đó đẩy vào xe thì cánh tay của cậu bị túm lại, nhanh nhẹn kéo ra phía sau
...
JiMin nắm tay JungKook kéo về bên cạnh mình, cười hiền với mẹ Yeune
"Tiện thể cháu cũng có việc tìm giám đốc, bác ấy bảo cháu đến nhà bác. Vậy nên cứ để cháu chở em ấy đi, JungKook không quen ngồi xe lạ đâu ạ!"
Lời nói nhắm vào ai người đó khắc cảm nhận được, JiMin lại cúi người với mẹ Yeune rồi kéo cậu vào xe mình
...
Hai chiếc xe đối đầu nhau, hai người đàn ông ngồi ở ghế lái, mắt đối mắt. Đôi mắt trong veo đầy thách thức của JiMin đối với đôi ngươi lạnh lùng của TaeHyung khiến không khí xung quanh cô đặc hẳn..
JungKook nhìn ánh mắt của TaeHyung, đôi tay run rẩy bắt lấy cổ tay phải của JiMin, thỏ thẻ: "Đi đi JiMin! Đừng.. đừng nhìn nữa!!"
JiMin quay sang người bên cạnh, vẫn là ánh mắt trong veo ấy, khẽ xoa đầu cậu
"Được, mình đi."
Chiếc Ferrari màu xanh bẻ lái, lách mình vượt qua chiếc Porsche xám bạc, vượt qua một nam nhân đang im lặng siết chặt vô-lăng.. nhẹ nhàng đi mất.
....
JungKook ngồi bên cạnh JiMin, thoải mái ngã lưng. Cậu nhóc nhìn chằm chằm người đang ung dung lái xe bên cạnh. Nhìn đến mức JiMin cười khổ lên tiếng
"Em đừng có nhìn anh như vậy! Mất cả tập trung!"
"Hyung! Cảm ơn anh!" JungKook cười vui vẻ lắc lắc đầu
...
Theo lý mà nói, nếu nghe được câu cảm ơn chân thành như vậy, JiMin hẳn phải vui vẻ cười đáp lại. Nhưng vẻ mặt anh lại vặn vẹo khó nói
Im lặng một lúc, anh quay sang xoa đầu cậu
"JungKook này, anh hi vọng sau này dù có bất cứ chuyện gì khó chịu, anh mong em sẽ chia sẻ với anh. Anh không muốn Kookie phải giấu một ổ muộn phiền trong bụng mà không nói với ai cả. Hiểu không?"
JungKook im lặng
"Còn nữa, nếu như gặp người đáng ghét.. Em nên thẳng thắn mắng vào mặt họ. Đối với những người không thích mình, việc em im lặng nhẫn nhịn họ chỉ làm họ thêm đáng ghét thôi! Có biết chưa?"
"Biết rồi,.." cậu lí nhí "JiMin hyung nói nhiều quá đi~"
JiMin cười nhẹ, xoa đầu cậu..
---------------
Bữa tiệc đồ nướng diễn ra ở sân thượng của căn hộ nhà họ Kim sinh sống. Một bàn tiệc nướng được sắp gọn cùng hai nồi bếp than lửa riu riu cháy
Khi bọn JungKook đến thì mẹ Minah đang ngồi cắn hạt dưa bên trong nhà, ở sân sau là hai người đàn ông nổi danh khắp thị trường bất động sản đang vui vẻ trò chuyện và nướng thịt.
Một cảm giác rất.. ba chấm!
"Mẹ~" JungKook đặt túi đồ uống lên bàn, nhào đến ôm lấy Minah "Con nhớ mẹ lắm lắm luôn ý!"
"Được rồi, mama cũng nhớ con" mẹ Minah không ngoảnh đầu, mắt nhìn TV tay quăng vỏ hạt dưa vào túi rác gần đó "Mau gọi hai tên cao to ngoài kia vào ăn thôi!"
JungKook trề môi, thật không có thành ý chút nào!
.....
Khi cả nhà quây quần ở bàn ăn bên trong nhà, mẹ Minah chống đũa nhìn không khí bất thường ở trước mặt
Ông Kim và ông Jeon cười cười nói chuyện làm ăn, mẹ Yeune ngồi bên cạnh nhìn Im MinHee, khuôn mặt bà như uất ức cái gì đó. TaeHyung và MinHee ngồi đối mặt với JungKook và JiMin. JiMin thì luân phiên gắp thức ăn vào bát của JungKook còn cậu thì cúi gằm mặt, bên này TaeHyung cứ chăm chăm nhìn cậu, lại tuyệt nhiên không toả chút hàn khí
Mẹ Minah suy nghĩ: Chắc là do bản thân xem quá nhiều phim cẩu huyết rồi đi!
"TaeHyung? Cháu lớn thế này rồi đấy hử?" mẹ Minah lấy lại chút khí thế, lên tiếng
TaeHyung giật mình quay sang nhìn mẹ Minah, cất giọng trầm trầm
"Dì, lâu rồi mới có dịp gặp mặt" ngữ khí bình bình, lại xa cách
Minah có suy nghĩ cũng không lộ ra ngoài, khẩu khí bình thường nhìn sang cô gái bên cạnh TaeHyung: "Ai đây nhỉ?"
MinHee ngồi bên cạnh, vốn không có tiếng nói, được dịp có người hỏi đến thì vênh mặt nhìn Minah cười tươi: "Cháu là vợ sắp cưới của TaeHyung thưa dì"
"Cô nói ai cơ? mẹ Yeune ngồi bên cạnh, quát lên một tiếng
MinHee cư nhiên nép hẳn người vào TaeHyung, giọng nũng nịu: "Anh chưa nói với mẹ sao TaeTae?"
TaeHyung thở dài, nhìn cậu nhóc trước mặt đang cúi thấp càng thấp hơn, không nói gì
"TaeTae à?" MinHee bấu nhẹ vào cánh tay anh
TaeHyung im lặng gỡ cánh tay đang nũng nịu bên cạnh, tông giọng trầm trầm vang lên: "Thật ra chuyện này con cũng dự định sẽ nói với mọi người. Hôm nay có mặt đầy đủ thì con cũng sẽ nói luôn.."
...
"Con dự định sẽ làm đính hôn với MinHee"
TaeHyung không nhìn JungKook, quay sang mẹ Yeune đang mặt đỏ lên rất đáng sợ bên cạnh. Anh thà nhìn sự tức giận của người khác cũng không đủ can đảm nhìn biểu hiện của cậu..
Mẹ Yeune đập mạnh đôi đũa trên tay, chỉ vào cô gái xinh đẹp họ Im
"Tôi nhất định sẽ không đồng ý!"
TaeHyung cúi đầu: "Việc Kim TaeHyung con đã quyết. Ai cũng không thể ngăn cản!"
....
JungKook ngồi đối diện, hai vành mắt nóng hổi. Cậu nhìn anh, cứ ngây ngốc nhìn anh như thế, cuối cùng cười chua xót.
"Em vẫn chưa tìm được cho anh người vợ tốt thì anh đã chọn trước rồi." JungKook cất lời
TaeHyung ngẩng mặt nhìn cậu, đôi mắt anh thoáng một tia xót xa
"Người phụ nữ anh chọn cũng rất tốt!" JungKook cầm ly rượu vang chỗ JiMin, giơ về phía anh. Chúc Kim TaeHyung hạnh phúc!
Cậu ngửa cổ uống cạn, JiMin bên cạnh giật lấy ly rượu trống trơn, nghiêm khắc nhắc nhở: "Em không thể uống rượu, mau uống nước trắng vào!"
Em biết chứ, rượu uống vào thì thuốc sẽ có phản ứng. Nhưng mà, cổ họng mất cảm giác rồi.. Uống vào xót một chút cũng đâu có làm sao đâu? Một bữa tiệc chào mừng trở về vốn vui vẻ, vì cái gì lại bị biến thành ảm đạm khó chịu?
Do con người cả thôi!
-------------------- END CHAP 23 ---------------------
Huhu 200 followers rồi đó mấy bạn 😭😭
Nể tình tụi tui được 200 followers và thế giới chưa tận thế, mấy bạn đừng có mắng con rể tui nhiều nhe 😂😂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro