Chương 2
Mỗi khi Omega đến thời kỳ phát tình nóng bỏng, toàn thân sẽ kiềm chế tỏa ra Pheromone, cho đến khi có Alpha đứng đợi ở ngoài cửa.
Sẽ có hai lựa chọn, nếu người đến là người yêu vừa hay kéo vào làm một trận long trời lỡ đất.
Thứ hai, khóa chặt cửa, cầm gậy đánh sói không để người tiến vào.
Đối với Điền Chính Quốc mà nói, lựa chọn nào cũng ngu ngốc.
Cậu không có kiên nhẫn mở cửa, giọng nói khàn khàn: “Anh tới đây làm gì?”
“Chú Điền dặn tôi đến.”
“Được rồi, anh tới rồi có thể lăn.”
“Chú Điền nói nếu cậu không để tôi vào sẽ trừ tiền sinh hoạt."
“Mẹ nó.” Ông già còn dùng tới chiêu này hả?
Điền Chính Quốc tức giận đập vào nút tắt máy, đến tủ giày tìm lọ nước hoa Beta, xịt gần hết nửa chai nước hoa lên người.
Kim Thái Hanh vừa bước vào liền bị mùi hương nồng nặc này xông đến mũi hắt xì một cái.
Trong tay anh còn mang theo túi đồ, thuận tay nhét vào trong lòng Điền Chính Quốc, còn nhận tiện vuốt tóc Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc thật sự rất ghét Kim Thái Hanh, nguyên nhân bởi vì cha cậu đặc biệt thích Kim Thái Hanh.
Gương mặt Điền Chính Quốc rất thích hợp ăn bám phụ nữ, xinh đẹp khiến Điền Chính Quốc thường xuyên châm chọc sau lưng.
Dáng người cao gần 1m9, tuy Điền Chính Quốc không lùn, nhưng nếu đứng gần vẫn thấp hơn một khúc.
Cậu đem túi đồ ném sang bên cạnh, ngăn không có người khách không mời mà tới ở trước mặt, khoanh tay nói: “Tôi đã nhận đồ, anh có thể đi.”
Kim Thái Hanh một bên cởi giày, một bên ngẩng đầu lên. Sắc mặt không mặn không nhạt, thậm chí có phần lạnh lẽo nói: “Tránh ra."
Sau lưng Điền Chính Quốc căng thẳng, từ xưa đến giờ được dạy dỗ thê thảm khiến cậu vô ý thức phục tùng mệnh lệnh của Kim Thái Hanh.
Cậu không cam tâm tình nguyện lui về sau hai bước, Kim Thái Hanh cười cười, hai tròng mắt như hồ nước, dễ dàng quyến rũ người khác rung động.
Kim Thái Hanh đưa tay sờ soạng cái bụng nhẵn nhụi của cậu, “Sao nóng thế? Ngay cả quần áo cũng không mặc.”
Điền Chính Quốc đẩy tay anh ra, đối với động tay động chân của anh đã sớm quen thuộc.
Kim Thái Hanh không giống với Thạch Anh, Thạch Anh là bạn cậu còn Kim Thái Hanh là kẻ thù của cậu, chẳng qua ba người đều quen biết nhau từ nhỏ.
Nhưng Kim Thái Hanh không biết chuyện Omega của cậu, nếu anh ta biết Điền Chính Quốc có thể tưởng tượng vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, sau đó nhất định sẽ đùa bỡn cậu một phen.
Lòng dạ người này rất xấu xa.
Điền Chính Quốc ôm túi nilon, bên trong có một ít thuốc bổ. Kim Thái Hanh tự nhiên nằm trên sô pha nhà cậu, hai chân để lên bàn trà, lấy tạp chí quạt lên gương mặt.
"Sao trong phòng cậu lại nặng mùi Beta thế?"
“Cho nên mới không muốn anh qua đây."
Điền Chính Quốc lấy đồ ở trong túi bỏ vào tủ lạnh.
Vừa mới đóng cửa lại liền có một cánh tay từ phía sau cậu đặt lên cửa tủ, ỷ vào thân cao chân dài mà kẹp cậu trong ngực.
Hơi thở Alpha nồng đậm quanh quẩn câu dẫn bên chóp mũi của cậu.
Gân xanh Điền Chính Quốc nhảy loạn: “Cút ra chỗ khác cho ông."
Ánh mắt anh hơi rũ xuống, nhìn hoa văn trên gáy Điền Chính Quốc, lúc nói chuyện phun ra hơi thở ấm áp phập phồng lên xuống.
Giống như bị mê hoặc, Kim Thái Hanh thò tay che lên nơi đó.
Nếu như là Omega phải có dấu hiệu ở nơi này. Nhưng phía trên lại xăm hình bụi gai và cây kiếm. Đối với Omega mà nói quá mức sắc bén, huống chi anh không phải Omega.
Bỗng nhiên, trên mặt Kim Thái Hanh hiện ra nghi hoặc, anh bước tới nhìn chiếc cổ trần trụi của Điền Chính Quốc, đầu mũi nhẹ nhàng cọ lên hoa văn.
Điền Chính Quốc nắm chặt tay.
“Sao tôi cảm thấy trong nhà cậu có mùi Omega động dục thế?”
Anh mới làm với Omega ấy.
“Có phải mới từ trên giường phụ nữ xuống không mà để quên não ở đó? Mũi còn thính hơn cả chó.”
Điền Chính Quốc châm chọc xong ôm quyền xoay người, Kim Thái Hanh ở sau đạp một cước, nhanh chóng siết chặc quả đấm của Điền Chính Quốc. Dựa vào sức lực kinh hồn đè Điền Chính Quốc lên cửa tủ lạnh.
Điền Chính Quốc cực kỳ khó chịu nhưng từ nhỏ đến lớn cậu không đánh thắng được cái tên mặt trắng này, hiện tại càng không thể.
Nếu như không phải người này có sức mạnh đáng sợ, dựa vào tính tình nóng nảy của Điền Chính Quốc, cậu sao có thể để người như thế tới gần cậu trong vòng mười km chứ.
Quả nhiên là người chán ghét, cậu trợn mắt cắn răng trốn tránh cái mũi chó không ngừng làm loạn bên cổ.
Thậm chí có chút không cam chịu suy nghĩ, ngửi thì ngửi đi, dù sao năm giác quan của Alpha rất tốt, trên người cậu xịt gần hết nửa bình nước hoa Beta, nếu còn tiếp tục ngửi nữa người bị dày vò không phải là anh ta hay sao.
Quả nhiên sắc mặt Kim Thái Hanh không tốt lắm. Buông cậu ra xoay người đi lên lầu.
Điền Chính Quốc căng thẳng trong lòng, cậu muốn la hét thật lớn, định chọc giận , cho dù bị đánh một trận cũng không muốn để người ta nhìn thấy cái bình rỗng trong nhà tắm.
Đó là thuốc đè nén, nếu Kim Thái Hanh nhìn thấy nhất định sẽ biết hết.
Cậu vẫn tính kiếm chuyện với Kim Thái Hanh, rất nhanh cậu thô tục đạp vào mấu chốt chọc giận Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh hờ hững quay lại, ánh mắt lạnh lùng như băng. Tay phải bóp lấy cằm Điền Chính Quốc, mạnh mẽ áp lên tường.
Cái ót đau điếc, mông cũng đau, Điền Chính Quốc cố gắng mở mắt, cơn giận người trước mắt khiến tim Điền Chính Quốc đập thình thịch.
Bầu không khí khẩn trương của hai người suýt nữa đã nổ tung, nhưng ánh mắt Kim Thái Hanh không biết quét về nơi nào, ngược lại chậm rãi để cậu xuống.
Anh buông lỏng lực đạo, gương mặt dựa sát Điền Chính Quốc: “Ngoan đừng tức giận anh, anh đây có rất nhiều cách để dạy dỗ cậu, muốn nếm thử mùi vị hai ngày trước không?”
Rất nhanh Điền Chính Quốc phản ứng, cậu cũng biết Kim Thái Hanh cố tình tính kế cậu.
Điền Chính Quốc nghiến răng nghiến lợi: “Anh cố ý dẫn một đám phụ nữ chặn đường tôi.”
Kim Thái Hanh cười, dùng ngón tay cái xoa môi dưới Điền Chính Quốc, giọng điệu không che giấu sung sướng: “Sao lại nói anh chặn đường, chẳng qua anh không ra tay giúp cậu thôi, Quốc Quốc cậu bị đánh tôi cũng đau lòng lắm."
"Đau lòng? Cmn tôi vinh hạnh quá, anh còn tim ga à? Tôi tưởng nó sớm bị chó ăn rồi chứ”
“Ừm, hút thuốc lá anh cam tâm tình nguyện, nhưng mà Yến Yến...."
Dứt lời Kim Thái Hanh nhẹ nhàng lui ra sau vài bước, nhanh chóng chạy lên lầu.
Điền Chính Quốc trợn mắt há hốc mồm nhìn anh trong nháy mắt biến mất trước mặt mình, chạy thẳng lên lầu, lúc này tiếng nói của Kim Thái Hanh từ trên lầu rơi xuống: “Hút nhiều quá sẽ bị liệt dương đó.”
Điền Chính Quốc ngây người nửa ngày, mới tức giận nói: “Mẹ nó.”
Sao cậu ngu ngốc thế không biết, rõ ràng biết Kim Thái Hanh là loại người càng cấm càng phải làm.
Không còn cách nào khác Điền Chính Quốc chạy lên theo, thấy cửa phòng ngủ mở toang, Kim Thái Hanh ngồi trên giường cầm áo của cậu.
Bước chân Điền Chính Quốc trong nháy mắt dừng lại, thân thể cứng đờ, ngẩng đầu muốn thối lui.
Mà Kim Thái Hanh cầm bộ quần áo đi ra: “Quả nhiên không sai, Quốc Quốc làm với Omega? Còn để người ta mặc quần áo của cậu?”
Lời nói phía sau có chút nhạt nhẽo.
Điền Chính Quốc miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, ừm....nói sao cũng được, hiểu lầm như vậy, so với việc phát hiện cậu là Omega cũng đỡ hơn....
Nhưng mà nhìn sắc mặt âm u của Kim Thái Hanh, cậu không khỏi đổ mồ hôi lạnh trên lưng.
Dù sao vẫn cảm thấy chuyện này có chỗ không ổn lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro