Kết thúc em viết riêng cho chúng ta
Có những ánh mắt sinh ra là để lướt qua nhau, cũng có những ánh mắt dừng lại chỉ để nhìn một người. Nhưng nhìn lâu đến mấy cũng chỉ là một mình mình biết, như gió thổi qua cánh đồng rộng lớn, chẳng ai hay nó đã từng ghé qua. Em đã quen với việc dõi theo bóng lưng ấy từ xa, quen với khoảng cách chẳng thể gọi thành tên, quen với những lần trái tim xao động rồi lại tự mình trấn an rằng tất cả chỉ là thoáng qua.Cuối cùng, chỉ hi vọng rằng, ở một thời không nào đó, những mộng tưởng này sẽ hoá nắng vàng.…