Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngày thứ ba- Tử vong


           Tiếng kính vỡ vang loảng xoảng vọng qua từng khe bé nhỏ nhất của mê cung gương đánh động cho hai đứa tôi, một lần nữa, cái sự thật vô vọng về thế giới đáng sợ mà tất cả mới lọt vào. Thổn thức hay sợ hãi không phải là  cách để cứu vãn chúng tôi lúc này, không phải thế này, không phải bây giờ. Tôi, không, tôi và Nhím, nhất định phải sống.

           Tên tôi là Na, hoặc không phải như thế, tôi còn một cái tên dài hơn để nói, một cuộc đời dài hơn để kể và một tình bạn dài cần phải được tiếp diễn . Được rồi, có thể tôi không phải là một Na bình thường như mọi khi nữa, đã đến lúc để tôi lột cái vỏ bọc ấy đi và khoác lên mình bản năng của một kẻ khao khát sống sót, có lẽ là một chiến binh trong vô vọng, có lẽ là một chiến binh hi vọng hay chỉ đơn giản là một người đã không còn đường thối lui để trở về.

Tôi đứng dậy, để chiến đấu.

Những vết thương dài và sâu khắc lên da thịt tôi đã nhanh chóng đóng vảy, thậm chí đang hồi phục với một tốc độ đáng kinh ngạc. May thay, bạn tôi - Nhím lại có khả năng chữa trị vô cùng đặc biệt này. Và mặc cho cái sự thật là cả hai đứa tôi giờ đây đêu đang lâm nguy, tôi vẫn chỉ muốn tiếp tục ngồi xuống mà đàm thoại tiếp về cuộc nói chuyện ban nãy.

Khoan khoan, nãy giờ con 'hồn rỗng' biến đâu rồi nhỉ? Tiếng kính rít véo qua tai tôi làm cơ thể tôi như chợt thức giấc khỏi cơn mộng, lẩn trốn quái vật trong mê cung gương, nghe là biết không hay rồi đấy..

Tôi ló đầu khỏi chỗ nấp, khẽ quan sát lối đi toàn gương trải dài như ảo ảnh, khẽ rủa vì đã chui vào chốn này, tôi vội vã đứng lên ùa chạy. Nhím ở đâu, giờ chắc chắn là một câu hỏi. Sau khi cả hai đứa tôi tách nhau ra 'tránh đạn' của con hồn rỗng, hai đứa rẽ tắt rồi lạc luôn nhau. Khốn khổ thế đấy. 

Sau khi đảm bảo sạch đường trong cái chốn không biết thật giả này, tôi bắt đầu di chuyển, chậm hơn và căng tai lắng nghe những tiếng động nhỏ nhặt nhất mà cứ như thể không có ai khác ngoài tôi ở chốn này, mọi thứ chỉ thật yên tĩnh cũng như bình yên đến kì lạ.


Liệu nó đi chưa nhỉ? hay nó rời khỏi đây rồi?

Tôi nấp đằng sau một cái gương lớn, dỏng tai lắng nghe mà suy ngẫm, mọi sự cảnh giác của tôi tụt đi hết như thủy triều . Như thể giờ đây tôi lăn ra ngủ luôn cũng được, nhưng, mọi sự chẳng đơn giản như thế, bởi vì lũ quái vật sẽ không dễ dàng từ bỏ. Không phải bây giờ, không phải thế này, theo cách này. Khi mà chúng có thể dễ dàng xé thịt chúng tôi ra, bỏ vào mồm chúng những tảng thịt từ cơ thể của bọn tôi và uống máu như thể cà phê buổi sáng, không, không phải đơn giản như thế này.

Có ai đó thắp lên cho tôi một sự cảnh giác nhẹ, mọi thứ xung quanh tôi khẽ xao động như có ai đó đã khua tay trong không khí, làm cho từng hạt bụi và từng phân tử oxi náo loạn. Có lẽ là lũ 'hồn rỗng'.. Tôi im bặt, biết rằng thực chất nãy giờ chẳng có chỗ nào là an toàn quanh đây, xong, có lẽ tôi vẫn chưa đủ hiểu hết tình hình đang xảy ra. Tôi gượng đứng lên ngó đầu một lần nữa khỏi chỗ nấp.. 

... và tôi thấy Nhím. 

Đứng giữa không gian bụi bặm ẩm mốc và mờ nhạt như ảo ảnh, trong bộ trang phục cũ kĩ lấm lem máu cùng bụi. Lặng yên như thể một bản hòa ca đang trỗi dậy trong đôi mắt ấy, phản chiếu qua những tấm gương lại hình bóng nhỏ nhắn của cậu, tôi nhìn thấy tận mắt mình sự rung động nhỏ nhất qua từng tầng không khí bụi bặm. Hẳn là tôi đang mơ.

Bởi vì khi tôi đứng bật dậy và chuẩn bị lao nhanh về phía cô, tôi thấy một hình ảnh lướt qua đáy mắt. Một trong số những tấm gương mà tôi tưởng như đó chỉ là ảnh phản chiếu của Nhím, đang bắt chéo tay và trông hoảng loạn một cách kì lạ. Nhưng có lẽ thế chưa đủ...

Tôi cảm thấy một cơn đau nhói xuyên qua cánh tay đang dơ ra của mình, qua lá chắn lớn nhất -tấm gương mà tôi đang núp đằng sau. Mảnh kính dài, nhỏ, sắc lẻm và trong suốt như không khí găm chặt trên da thịt tôi, dí sâu vào từng kẽ thịt, trào bật ra những giọt máu đỏ thắm như thể địa ngục lại một lần nữa ùa về trong tâm trí. Máu nhỏ giọt trên nền đất trong khi tôi hoảng loạn rụt sâu thân mình lại vào trong chỗ nấp.

ĐAU ĐAU ĐAU ĐAU ĐAU!

ĐaU đAU ĐAu Đau!!!!

Tôi nghe chính mình gào vọng lên qua những tấm kính, cũng như tiếng trườn bò ùng ục của một sinh vật to quá khổ, thân thể nặng trịch như bùn lầy ấy đang tiến sát lại hơn. Thoáng đâu đây tôi nghe thấy giọng ai đó hét lớn, như thể mọi thứ đang đi đến hồi kết. Tôi nhận ra thứ mùi xú uế ghê tởm và nồng nặc hôi hám của sinh vật đã tấn công tôi bằng một thủ đoạn lừa gạt. Trong một phút đau thấu xương và hoảng sợ lan đến tận não một cách tê buốt, sự thật vỡ lẽ ra như một lời khẳng  định rõ ràng nhất tôi mới cảm thụ được: "  Nó hóa thành Nhím "

Và nó đã dụ được tôi vào tròng.

Tôi đưa mắt ngắm nhìn chiếc mặt nạ trắng hếu như xương người của thứ sinh vật kia, khi nó nhấc bổng tôi lên với những chiếc lười dài đằng sau lớp mặt nạ của nó, bộ móng sắc lẻm, và trên hết, đôi mắt to cồ cộ đang liếc nhìn tôi qua mặt nạ bắt đầu khiến tôi cứng đờ vì sợ.  Sinh vật ấy chăm chú nhìn tôi,  những chiếc lười dài ngoằng đâm vào vết thương trên cánh tay đang rỉ máu. 

Cơn đau thấu xương ập lên não tôi không lấy một lời cảnh báo, buốt rát và râm ran như thể đó là một loại thuốc kích thích chết người. 

Tôi lại đang thấy mình gào thét.

Trong một phút giây tê dại và đau điếng ghê hồn, tôi đã ước mình có thể chết đi, rời khỏi cơn đau này, thoát khỏi nó cũng như trốn tránh được nó. Mọi cơ quan của tôi như tê dại đi sau cơn đau, vô hiệu hóa mọi lớp phòng thủ và hi vọng nhỏ nhoi của tôi.

Như thế nó đang lụi dần theo sự sống còn tồn đọng mong manh trong cơ thể tôi vậy.

Tôi chỉ biết gào thét. Nhưng có gì đó khẽ khàng chạm đến tai tôi, như một lời nhắc nhở cuối cùng, tôi không được từ bỏ...

- NA! MÁU CỦA CẬU!

Giây phút nghe thấy tiếng hét của Nhím, như có thứ gì đó làm cho tôi sực tỉnh. Khiến tôi thoát khỏi cơn u mê sầu thảm, tôi gồng thân hình nhỏ bé của mình lên và gào thét, như thể tôi đang nói với con quái vật.

- THẢ

   TAO   

RA!!!


Cùng lúc như thế, máu trên tay tôi ngừng chảy, hóa thành một thứ vũ khí nhọn hoắt đỏ lòm, ngòn ngọt như lưỡi giáo sắc lẻm, bay vun vút lên đâm thẳng vào mắt con quái vật không chút thương tiếc. Với ý chí mạnh mẽ nhất mà tôi chưa từng một lần cảm thấy trong đời, tôi dùng máu của mình để tấn công con quái vật. 

ĐIỀU NÀY THẬT ĐIÊN, ĐIÊN QUÁ ĐI MÀ-

Tôi nghe nó rít tướng lên, từng chiếc lưỡi tóm lấy thân tôi buông lỏng ra và tôi thấy thân thể mình đang rơi thẳng xuống đất,chao đảo như một con búp bê trên tay quái vật. Tôi ngã bịch xuống nền sàn bẩn mốc, ê ẩm và đau đớn không nguôi còn kèm theo chút hả dạ. Bởi sinh vật kia đang gầm rú như điên, móng vuốt sắc lẻm đập đổ những chiếc gương còn lại trong phòng, điên cuồng tìm cách nguôi đi nỗi đau đang dí thẳng vào con mắt độc nhất của nó. hẳn nó đã bị mù.

Nhím- người không biết từ đâu xuất hiện đột nhiên liều mạng lao vào tôi và dìu tôi lên bỏ chạy. Như thể đó là giây cuối cùng của cuộc đời, tôi mong con quái vật còn đang mải đau đớn. Tôi khập khiễng nửa chạy nửa đi theo từng nhịp của Nhím, khẽ rên lên khi cánh tay của tôi tiếp tục rỉ máu như điên, khiến cả cơ thể tôi lịm đi vì đau, mềm oặt như giấy dính nước.

- Cậu ổn chứ? _ Nhím khẽ khẽ hỏi tôi, tay cậu bám chặt lấy thân tôi trong khi chạy, cố hết sức tránh xa tiếng hét của con quái vật hãy còn đang điên cuồng gào rú.

Xong, tôi cố nói với cô là tôi đang ổn, nhưng mọi nỗ lực của tôi đều không thành công, tôi đành bật ra một tiếng rên nhẹ, cơn đau hãy còn ê ẩm thấu trong da thịt tôi, một cách từ từ.

Khi đã đảm bảo tránh đủ xa thứ sinh vật kia, Nhím mới dám dừng lại, cô đỡ tôi trốn vào một góc khuất của mê cung gương, tay tỏa thứ ánh sáng xanh dịu nhẹ và xoa dịu đi cơn đau nãy giờ còn đang gào thét lên bên trong từng lớp thịt. Tôi còn chẳng đủ sức để làm gì, thậm chí là tức giận hay sợ hãi, tôi lả đi, nửa muốn gục xuống, nửa không. 

Nhím thì thầm với tôi điều gì đó, như là cố lên hay đừng từ bỏ, chúng ta là NGU team, chúng ta không chịu khuất phục bởi thứ sinh vật này. Và trên hết, tôi nghe thấy cậu nài nỉ đừng bỏ đi, nài nỉ tôi đừng chết, nài nỉ rằng mọi thứ rồi sẽ ổn nếu chúng ta còn chiến đấu, còn bên nhau.

Và tôi nghĩ mình đã chết vì mất máu, vì đau đớn hay vì không muốn tin vào những gì Nhím nói.

Và có lẽ cô đã sai, và có lẽ tôi nghĩ cô sai.

Tôi nhìn Nhím khi nhận ra sự mệt mỏi đuổi kịp mình, sự đớn đau đâm thẳng vào trong óc mặc dù đã cơn đau đã lui bớt, tôi thấy mình mềm yếu và vô dụng. Trên hết, tôi nhận ra một giọng nói thì thầm với tôi hãy từ bỏ, từ bỏ mọi thứ ở đây, từ bỏ thế giới, cơ thể và sinh mạng này. 

Chết, lần đầu tiên, nghe sao mà nhẹ nhõm.

Mí mắt tôi nặng trịch và như cụp xuống theo từng chuyển động của không khí, cơ thể tôi mơ hồ nghiêng ngả đi trong những gì Nhím đang thủ thỉ với tôi.

. Đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa. 

Đinh ninh như thế, tôi cụp mí mắt xuống và lịm hẳn đi, để mặc cho mọi sự xảy ra cũng như hậu quả có thể kéo đến. Tôi tự nhủ với chính mình rằng đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, mọi thứ hoàn toàn chẳng có tí liên kết hay sự thật nào hết, làm sao sinh vật kia có thể tồn tại ? Làm sao mà thành viên của NGU team có thể gặp nhau hay sở hữu năng lực đặc biệt gì cơ chứ?

Tôi tự cười thầm với chính mình, hẳn đây là một giấc mơ rồi

 ...

Một giấc mơ rất rất tệ mà thôi.

...

..

.





Đinh ninh như thế, tôi chạm vào đáy tử vong từ lúc nào mà mình chẳng hay biết.

.




-TO BE CONTINUE-



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro