
_Hi vọng... _
Máy bay cất cánh mang anh đến một nơi xa xôi, bỏ lại tôi với những mùa mưa vắng tiếng bước chân quen, những buổi học trống vắng một ánh mắt dõi theo, và những tối nhớ nhung dài đằng đẵng.
Phải rồi, anh ấy di du học nhưng chẳng nói với tôi lời nào cả.
Cứ thế bỏ lại tôi với những câu hỏi không thể giải đáp.
Tin nhắn ngày một thưa dần.
Những cuộc gọi dần trở nên ngắn ngủi, rồi im bặt.
Bốn năm tôi trưởng thành, lặng lẽ.
Không ai thay thế được anh, nhưng tôi cũng học cách không hi vọng quá nhiều về một người nào đó nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro