Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6_Khẳng Định Chủ Quyền Rồi Thì Phải....

- Sao phản ứng mạnh vậy ? Ghen hả ?
- Ghen cái đầu anh ! Cái tập đoàn toàn mỡ õng ẹo đó anh không ngán tôi cũng thấy ngán ! Bình thường không nghiêm chỉnh , thu hút toàn thứ yêu nghiệt !
- Đổi cách xưng hô luôn rồi , không gọi "em" _ xưng "chị" nữa hả ?
- Kệ người ta ! Cái mặt già chát ... thiếu điều muốn kêu bằng chú !
- Kêu thử đi ! "Chú" nghe !
- Tào lao ! Kìa , tới tìm anh nữa kìa !
Cô nhìn về "cặp đôi" đang bước tới . Cô gái độ 25 _ 26 tuổi , tướng tá đoan trang , nhã nhặn , cũng có nét khả ái hơn người . Người đàn ông đi bên cạnh tướng mạo già dặn hơn , chắc độ ngoài 40 , tướng mạo lịch sự , ôn hòa . Trong cũng có vẻ thiện ý dâng cao .
- Phó tổng Hà , chào anh ! Không biết còn nhớ tôi không ?
- Tào tổng của VK , đương nhiên nhớ !
Hai người trao nhau cái bắt tay xã giao , có vẻ cũng chẳng mấy ưa nhau bới qua ánh mắt nhận thấy rõ sự nặng nề .
- Đây là Thục Linh , hai người cũng nên làm quen , sau này có lẽ cũng là người nhà cả !
- Anh muốn nói gì đây ?
- Thục Linh không phải vị hôn thê của anh sao ? Sao lại hỏi một cách ngạc nhiên vậy ?
- Tào Tổng cũng nên cập nhật tin tức đi chứ , tôi hủy hôn ước này rồi ! Tôi thấy anh có vẻ phù hợp hơn !
- Hôn ước này là định ra từ lúc anh chưa ra đời , hai người cũng đang mặn nồng , sao lại hủy hôn bội ước ?Lý do đây hả ?
Anh ta chỉ ngón tay về phía Tâm , tay cô lúc này vẫn còn đang khoác tay sếp của mình , nghe được liền nhanh chóng thu tay về , buông thõng xuống .
- Tôi không biết cô gái này là ai , mà khiến anh mê mẩn , bỏ rơi cả hôn thê của mình . Nhưng anh phải biết , đâu mới là lúc chơi . Anh đi đâu qua đường , cũng không nên ngu ngốc bội ước !
- Qua đường ? Tưởng ai cũng như anh hay gì ?
Anh mò mẫn tìm bàn tay cô gái đứng bên cạnh , đan những ngón tay vào khít lịt .
- Tôi sẽ không lấy một người tôi không còn tình cảm ! Anh thích thì mời anh rước về , còn nếu hôm nay muốn thay ba tôi nhắc nhở tôi , thì tiết kiệm hơi sức đi ! Trong này cũng ngột ngạt quá , mình về đi !
Vừa mới bước ra cửa đã đụng chạm phải cô hồn rồi , tiễn vong _ nên về rồi . Anh kéo cô đi một mạch , mặc cho người ấy vẫn ngơ ngác chưa định hình . Tới lúc lên xe , mới định thần lại .
- Vị hôn thê của anh đó hả ?
- Trước đây !
- Cũng xinh đẹp lắm , anh không hài lòng sao ?
- Không thích thì là không thích ! Hài lòng gì chứ ?
- Hồi nãy làm vậy , không sợ người ta hiểu lầm sao ?
- Chị sợ hả ?
- Không sợ ! Mà nè , xưng hô lộn xộn dợ ?
- Nhiều lúc cũng không biết , nên gọi là "chị" , là "cô" hay là gì ? Lẫn lộn lung tung !
- Gọi tên đi !
- Ừ ! Thì gọi tên ! Tâm đi với em....à không phải , đi với Tuấn tới đây một lúc !
- Đi đâu ?
- Đi đi rồi biết !
- Lái xe đi có cho người ta ý kiến đâu ! Hỏi chi không biết !
- Hỏi cho có !
- Tập trung lái xe đi , tai nạn bây giờ !
Anh nhấn ga làm xe lao nhanh hơn . Con người này là định nghĩa hoàn hảo cho khái niệm : Sơn Dã . Luôn thích những chỗ đồng không mông quạnh , hang núi rừng rập cách xa thành thị . Có lẽ vì nó yên tĩnh chăng ? Anh đưa cô tới một cánh đồng vắng , xung quanh không phải không có nhà cửa , nhưng mọi thứ lại cứ im ắng đến lạ . Đèn điện cũng chẳng có . Điểm sáng duy nhất là căn biệt thử lớn ở cuối đường . Nơi cần đến cũng là ở đó .
- Nè , Tuấn thích lên rừng ở luôn không ?
- Sao lại hỏi thế ?
- Lần nào gặp không phải ở công ty thì là những nơi như vậy , tách biệt với thế giới !
- Trước đó mình gặp nhau rồi hả ?
- "Vì anh chưa bao giờ chưa bao giờ hi sinh những ước muốn ..... rồi cam tâm mỗi ngày em mỗi ngày mong anh thỏa giấc mơ...." _ Mới được vài ngày đã quên rồi ?
- Không quên ! Chỉ không nghĩ là .... Tâm thấy Tuấn !
- Cả một nơi rộng lớn như vậy , chỉ có hai người , làm sao không thấy được ?
- Hay thật chứ ! Hôm đó , có chuyện gì hả ?
- Tâm đã nhận lời làm một chuyện , giúp cho một người .... một người mình rất thương ! Mặc dù biết người ta lợi dụng mình . Mai người ta cũng lấy vợ rồi , thiệp mời cũng đã gửi tới . Tâm không biết là mình có nên dừng lại hay không ...
- Tâm yêu ngu vậy luôn á hả ?
- Yêu mà ! Đứa nào không ngu !
- Việc như vậy , sao lại nói với Tuấn ?
- Hỏi thì nói ! Cũng đâu có nói được với ai nữa !
Sự im lặng lại ùa tới bao phủ không gian , sự im lặng khiến cho người ta cũng ngại di chuyển . Nghe được cả gió lùa vào , cả tiếng nước va vào thành ly thủy tinh _ rất rõ và rất rõ . Rồi khong biết từ khi nào , hai con người trong căn phòng lặng lẽ bắt đầu đắm vào men rượu . Từng ly rượu cạn , những võ chai rượu cũng lần lượt lăn xuống đất . 1 chai , 2 rồi 3 _ 4 chai .... chẳng biết từ khi nào đã cạn kiệt . Khi đã say rồi , con người ta mới dám nói lời thật .
- Bỏ đi !
- Bỏ cái gì chứ ?
- Bỏ anh ta đi ! Đâu cần phải ép buộc mình ? Vì cái gì chứ ?
Cô bật cười nhạt nhẽo , không phải vì một chữ "tình" sao ? Nếu bỏ được , thì đâu phải như vậy . Đâu phải như bây giờ , miệng thì cười mà nước mắt cứ tuôn chẳng ngừng .
- Bỏ ? Anh ta có thể bỏ tôi đi với những người khác , lấy người khác , nhưng mà....anh ta vẫn cần tôi .
- Cần ? Còn biết bao nhiêu người ngoài kia , nói cần Tâm , Tâm có bỏ hết giúp người ta không ?
- Chắc là có đó ! Nhưng ngoài một người như anh ta , chẳng ai cần một đứa ngỗ ngược , một đứa con gái mà suốt ngày chèn ép người ta vì một cái lý do hết sức là...ngu dốt . Vì một người thực chất không bao giờ yêu mình !
- Tuấn cần ! Cần một cô trợ lý bản lĩnh giúp cho mình !
- Trợ lý ??? Tuấn không thắc mắc , Tâm nắm trong tay 40 % cổ phần của VVS mà lại đi làm trợ lý ? Có giống bà điên không ? Anh ta muốn VVS , muốn Tuấn chết ! Anh ta muốn Thục Linh , nhìn anh ta một cách khác ! Tâm lại đi giúp cho người ta....
Anh ngơ ngác với những lời nói của cô gái ấy , rõ ràng , mục đích của cô muốn thâu tóm cả VVS cho người đàn ông đó , lại đi nói ra . Có phải cô đã say quá rồi không ?
- Sao lại nói ra ?
- Chán rồi ! Mai , à không , lát nữa Tâm sẽ gọi điện cho luật sư , đưa lại 40% cố phần cho Tuấn .
- Không cần ! Vừa nãy không phải đã khẳng định : "Hắc đại thiếu gia là phó tổng của tôi" _ khẳng định chủ quyền rồi thì phải giữ trách nghiệp chứ !
- Trách nghiệp , Tuấn không sợ Tâm hại Tuấn hả ?
- Tâm đã nói ra hết , sợ gì chứ ?
- Biết sao được , một ngày nào đó , anh ta lại tới .... Tâm sẽ lại mềm lòng....
- Thì Tuấn sẽ không để anh ta xuất hiện trước mặt Tâm nữa !
- Tuấn biết hở ?
- Biết ! Biết từ lâu rồi ! Biết tất cả ! Tuấn biết hết mọi thứ về Tâm ! Chỉ là , Tâm không biết , à không.....đã quên hết mọi thứ về Tuấn !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro