Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 5

Chương 5: Dấu vết của quá khứ

Buổi học hôm nay không có gì đặc biệt. Lam Khải Nhân vẫn nghiêm khắc giảng về gia quy và đạo lý tu hành, các đệ tử vẫn nghiêm túc lắng nghe.

Chỉ có Ngụy Vô Tiện là khác biệt.

Hắn không phải không nghe giảng, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại thoáng qua một tia sắc bén, giống như đang cân nhắc điều gì đó.

Giang Trừng ngồi bên cạnh, nhướng mày nhìn hắn.

— "Ngươi lại đang suy nghĩ chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện quay đầu, cười vô tư: "Nghĩ xem làm sao mới có thể chịu đựng đồ ăn Lam gia mà không chết vì nhạt!"

Giang Trừng hừ lạnh: "Ngươi chịu khó mà quen đi."

Ngụy Vô Tiện cười cười, nhưng trong mắt lại thoáng qua một tia trầm lặng.

Hắn quả thực đang nghĩ một chuyện khác.

Từ khi trùng sinh đến nay, hắn đã cố gắng không để lộ bất kỳ điều gì. Nhưng sống lại một lần nữa, ký ức kiếp trước vẫn hằn sâu trong lòng hắn, khiến hắn vô thức chú ý đến nhiều thứ mà trước kia không để tâm.

Ví dụ như… Giang Trừng.

Kiếp trước, có nhiều điều hắn đã không kịp nhận ra.

Giờ đây, hắn nhất định phải bù đắp.

---

Đêm xuống, ánh trăng thanh lãnh rọi vào căn phòng yên tĩnh.

Giang Trừng nằm trên giường, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Cơn đau này…

Hắn biết nó là gì.

Từ khi trùng sinh đến nay, mỗi đêm hắn đều phải chịu đựng di chứng từ cái chết kiếp trước. Nỗi đau đớn ấy không chỉ đến từ cơ thể, mà còn từ tận sâu trong linh hồn.

Hắn cắn chặt răng, không để bản thân phát ra âm thanh.

Thế nhưng, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Giang Trừng giật mình mở mắt, vừa kịp nhìn thấy bóng dáng quen thuộc lao vào.

— "Giang Trừng!"

Ngụy Vô Tiện chạy đến bên giường, vẻ mặt đầy lo lắng.

Giang Trừng lập tức nghiêm giọng: "Ngươi vào đây làm gì?"

Ngụy Vô Tiện không đáp ngay, chỉ quan sát sắc mặt hắn.

— "Ngươi… không sao chứ?"

Giang Trừng lạnh lùng đáp: "Không sao."

Ngụy Vô Tiện nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào hắn.

— "Giang Trừng, đừng nói dối ta."

Hắn đã trùng sinh. Hắn hiểu rõ ánh mắt này có ý nghĩa gì.

Mỗi khi cơn đau hành hạ, Giang Trừng luôn cắn răng chịu đựng, không để lộ một chút yếu đuối nào. Nhưng làm sao có thể giấu được hắn?

Hắn nhớ rất rõ, kiếp trước, Giang Trừng chưa từng có triệu chứng thế này. Vậy mà kiếp này…

Lẽ nào…?

Hắn chưa dám chắc chắn, nhưng một ý nghĩ đáng sợ đã len lỏi vào tâm trí.

Giang Trừng thấy hắn im lặng, liền cố gắng trấn áp cảm giác khó chịu trong cơ thể, nghiêm giọng nói:

— "Ta đã bảo không sao. Ngươi về đi."

Ngụy Vô Tiện vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích.

— "Ngươi đuổi ta đi?"

Giang Trừng lạnh giọng: "Ngươi định làm gì? Chẳng lẽ muốn canh chừng ta cả đêm?"

Ngụy Vô Tiện nghiêm túc gật đầu: "Phải."

Giang Trừng sững người.

Ngụy Vô Tiện cười cười, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định:

— "Giang Trừng, bất kể ngươi có chuyện gì, ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi."

— "Kiếp này, ta nhất định sẽ không để ngươi một mình chịu đựng nữa."

Giang Trừng nắm chặt chăn, trong mắt thoáng qua một tia phức tạp.

Rốt cuộc, hắn vẫn quay mặt đi, thấp giọng nói:

— "Tùy ngươi."

Ngụy Vô Tiện nhìn hắn, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên một tia đau lòng.

Hắn lặng lẽ ngồi xuống cạnh giường, không nói gì thêm.

Đêm nay, hắn sẽ không rời đi.

---

Hết chương 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro