obsession
『sonnyban』obsession
cp: sonny brisko x alban knox
warning: lowercase, fic trans chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi đâu.
summary:
"tôi vươn tay chạm vào em ấy. ngay lập tức, tôi tuyên bố em giống như là một đứa em trai của tôi. nhưng sự thật là em ấy còn hơn thế nữa. tôi đã bị em ấy thu hút.
có lẽ nhiều hơn là chỉ 'thu hút'."
____________________
chỉ mới được vài tháng kể từ khi chúng tôi biết nhau với tư cách là liver của nijisanji.
năm tháng, một tuần và ba ngày kể từ khi ra mắt, và một tháng và năm ngày kể từ khi họ được hoạt động cùng nhau với tên gọi noctyx, cậu - alban vẫn tiếp tục tính.
tôi ngay lập tức đến gần em ấy và ngay lập tức tuyên bố alban như một đứa em trai với tôi. nhưng sự thật là em ấy còn hơn thế nữa. tôi đã bị em thu hút.
có lẽ nhiều hơn là "thu hút".
không chỉ bởi vì em dễ thương, em có khuôn mặt như em bé, có chiếc mũi nhỏ xinh, có đôi môi chúm chím, có đôi mắt hai màu và có chiếc răng nanh nhọn hoắt đáng quý của em thu hút tôi. tôi còn bị quyến rũ bởi giọng nói của em, sự nhân hậu của em, tính cách của em, sự ngây thơ của em.
chà, có thể em không vô tội, đặc biệt là vì quá khứ của em. nhưng bất chấp mọi thứ, em ấy thực sự ngây thơ ở một mặt nào đó. và tôi thích sự thật rằng anh ấy không bị 'nhiễm bẩn' và vì vậy ... không nghi ngờ gì.
qua những tháng ngày ấy, tôi đảm bảo rằng tôi luôn ở gần alban, âm thầm đảm bảo rằng sẽ không có ai thân mật với em ấy. Các thành viên khác trong nhóm của tôi luôn nói đùa về việc đó mọi lúc. tôi luôn cười và tuyên bố rằng tôi yêu đứa em trai quý giá của mình.
alban của tôi ơi...
trở thành đồng nghiệp là lợi thế lớn nhất mà tôi có thể có, và có thể tìm hiểu mọi thứ về em, những điều em thích và không thích, cách em ghét ngô và bất kì ai có thể bảo em ăn măng tây nếu người đó cho em ăn kem ngay sau đó. tôi biết được rằng em không còn gia đình, kể cả dòng thời gian em ấy đã ở.
em thích nấu ăn và rất siêng năng dọn dẹp, giống như một người 'vợ' hoàn hảo, cách em thường làm những món xào bởi vì em đã nói rằng nó dễ làm. em thích trò chơi kinh dị nhưng đồng thời em thường hét lên vì sợ hãi mỗi khi bị cái trò chơi đó làm cho giật mình. tôi biết được rằng em thích ăn bánh quế cho bữa sáng, và sẽ đếm số bánh em đã ăn nếu em thấy nhàm chán...
mọi thứ về em, tôi đều khắc sâu vào trong tâm trí.
tôi thậm chí còn kiểm tra các tweet của em vào mỗi sáng, để xem em nói chuyện với ai. tôi bí mật theo dõi các tags của em và nhếch mép với những bức fanart về hai ta. chúng rất dễ thương, và một số khá thú vị. nếu họ không biết tôi đang nghĩ về một điều gì đó đen tối hơn nhiều.
lúc đầu, tôi tự hỏi cảm giác này là gì. nó bắt đầu từ một sự thu hút đơn giản, tôi thấy em dễ thương và muốn gần gũi. nhưng cảm giác hiện tại của tôi không chỉ là sự quan tâm đơn thuần, hay chỉ là qua tâm một thành viên trong gia đình cũng không.
tôi thử nói chuyện với fulgur về điều đó một lần và anh ấy đã nói đùa rằng tôi đang bị ám ảnh bởi alban, như thể tôi đã yêu em ấy đến phát điên.
tôi hoài nghi nhìn fuuchan một lúc sau đó, và anh ấy chỉ nhún vai, nói rằng "này, cậu đã hỏi ý kiến của tôi và tôi chỉ đưa ra ý kiến của mình.
nhưng những lời nói của anh ấy khiến tôi phải suy nghĩ ...
liệu tôi có thực sự bị ám ảnh đến vậy không?
khi màn đêm buông xuống, fuuchan nói rằng anh ấy sẽ về nhà với uki, tôi từ từ chấp nhận số phận của mình.
tôi thực sự có một nỗi ám ảnh không lành mạnh với alban knox?
nó không giống như là bất hợp pháp, vì cả hai đều là người lớn, phải không?
có một điều chắc chắn là tôi sẽ không bao giờ trút bỏ được nỗi ám ảnh điên cuồng này.
không bao giờ.
lúc đầu, tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ trở thành một streamer nữa. quá khứ đen tối của chính tôi đeo bám tôi như một sợi dây leo, cứ cố gắng để cắt hết chúng nó và giải thoát cho bản thân nhưng nó lại mọc dài ra và lại tiếp tục đeo bám tâm trí tôi.
và tôi không ngừng lo lắng rằng mình sẽ lại rơi vào hố sâu đó. nhưng tất nhiên, chính alban là người đã kéo tôi ra khỏi điều đó. kéo tôi ra khỏi bóng tối bằng lòng tốt và thái độ quan tâm ấm áp của mình.
tôi không bao giờ có thể sống thiếu em ấy.
nụ cười của em...
tôi không thích việc nó hướng về người khác, đặc biệt là khi nhóm mới nhất ra mắt.
những nụ cười đó của em... tất cả... đều nên hướng về tôi.
một lần nữa, vận may lại mỉm cười với tôi khi nhân viên công ty yêu cầu chúng tôi ghép đôi và đưa ra những gợi ý về stream và những lần collab. tôi thậm chí không cần hỏi và họ đã ghép tôi và alban với nhau. tôi không thể ngăn được nụ cười trên môi.
"muốn đến nhà tôi để soạn lịch trình không? chúng ta cũng có thể ăn pizza trong khi làm việc." - tôi thản nhiên hỏi khi chúng tôi đi ra khỏi phòng họp. tôi thấy alban đang nhìn ba thành viên khác của noctyx, nhưng họ nhanh chóng nói rằng họ đã có kế hoạch, và tôi phải ngăn bản thân mình khỏi nhếch mép cười, ít nhất là khi nhìn thấy ánh mắt của alban đang hướng về phía tôi.
"được thôi, sonny." - em ấy đồng ý, hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của tôi.
tôi không thể tin được là alban lại sẵn sàng về nhà với tôi. điều đó có nghĩa là ... em ấy không coi tôi như một người xa lạ?
đúng là chúng tôi đã đối xử với nhau như những người anh em thực sự... chà, ít nhất thì alban cũng vậy.
đối với tôi, tốt.
căn hộ của tôi là một căn phòng kiểu studio có kích thước khá to, có ban công để treo quần áo, tôi ngay lập tức mời alban vào trong, em tò mò nhìn xung quanh và lẩm bẩm một tiếng "chà" dễ thương trước khi hỏi rằng mình có nên cởi giày trước cửa không.
"không." - tôi vẫy tay và em bước vào trong, tôi chỉ về chiếc ghế sofa, đó là nơi em ấy ngồi trong khi tôi đi mở đèn và điều hòa. tôi cũng quay lại với một số giấy và bút và máy tính xách tay của tôi để chúng tôi có thể bắt đầu một số việc.
alban chăm chỉ và ngọt ngào của tôi. em thật sự tập trung vào công việc, trán em ấy nhăn lại một cách đáng yêu khi em nghĩ về những trò chơi chúng ta có thể chơi trên stream và những người chúng tôi có thể collab trong tuần tới.
thật sự em ấy có thể đã làm việc như một tên trộm trong dòng thời gian của mình, nhưng hiện tại em là một người nghiện công việc, mục đích là để làm hài lòng tất cả các takaradachis của mình và những người đến xem stream của em ấy.
tôi bật ra một chút gầm gừ với ý nghĩ đó.
sau một thời gian ngắn, chúng tôi đã lên kế hoạch cho nửa tuần, và tôi hỏi alban rằng em có muốn nghỉ ngơi một lúc và chơi game không, nhưng cậu bé tóc nâu lắc đầu từ chối.
"tôi phải hoàn thành lịch trình trước khi chúng ta bị phân tâm. và đừng bỏ công việc giữa chừng." - em nghiêm khắc nói.
tôi cười khúc khích và cố gắng che giấu sự thích thú của mình, nhưng rõ ràng em ấy đã bắt được nó và đôi mắt xanh xám rực rỡ như viên ngọc quý đó trừng trừng nhìn tôi. mặc dù vậy, thay vì sợ hãi vì bị đe dọa, tôi chống lại sự thôi thúc phải rùng mình vì phấn khích và tôi chỉ đơn giản là nhún vai để đáp lại ánh mắt của em đang nhìn tôi.
"Được, được rồi~" - tôi nhượng bộ và đặt đồ uống lên bàn, nước cho em ấy và một ít soda cho tôi.
chúng tôi đã tiếp tục việc sau đó, cuối cùng cũng hoàn thành lịch trình cho những stream và video collab mà chúng tôi sẽ làm trong tuần tới. alban cười thích thú với kế hoạch mà bản thân đã vạch ra, có vẻ rất hài lòng.
alban chỉ đồng ý chơi với tôi sau khi chúng tôi đã hoàn thành lịch trình. sau đó, chúng tôi mang ra nintendo switch của mình và chơi trong một tiếng rưỡi. chúng tôi đã ăn pizza và uống cả coca.
tôi mỉm cười đắc thắng khi em ấy uống nước mà tôi đã đưa cho em.
sẽ không còn lâu nữa...
"ack! tôi lại thua rồi! chết tiệt!" - alban la lên khi em lại thua tôi. em đưa tay che mắt, có vẻ mệt mỏi
"Oa..."
"cậu ổn chứ, alban?" - tôi hỏi rồi đến chỗ em ấy và giúp em ngồi xuống ghế sofa một cách thoải mái.
"y-yeah, tôi nghĩ tôi hơi mệt..." - alban liếm môi, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ. nhưng hành động của em không không biết rằng em chỉ đang thúc đẩy sự kiên nhẫn của tôi. tôi thề rằng sau này chiếc lưỡi nhỏ màu hồng ấy sẽ làm được nhiều việc hơn là chỉ liếm môi.
"tôi... tôi nên đi về thôi."
"đi về? Trong tình trạng đó? tôi nghĩ là không đâu, alban. chỉ cần ở lại đây một lúc." - tôi thì thầm.
"hmnn?"
"c-cái-" - alban nhìn chằm chằm vào tôi, và tôi có lẽ nhìn em ấy bằng một ánh nhìn... giống như 'một kẻ săn mồi' trước 'con mồi' quý giá của mình.
"s-sonny?" - em đang cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ, và tôi phải mỉm cười trước tinh thần chiến đấu của alban bé nhỏ của mình.
"tôi đây, alban?" - tôi cười với em, tôi không còn giả vờ nữa, bởi vì giừo tôi không cần.
mắt em mở to cảnh giác, nhưng em không còn có thể chống lại tác dụng của thứ thuốc ngủ vô vị mà tôi đã đổ vào nước của em.
"f-fuck..."
"nếu em khăng khăng..." - tôi thì thầm đáp lại và em thút thít một chút, cố gắng đứng yên.
"ngủ đi, ototou bé bỏng của tôi." - tôi nói nhẹ nhàng, khi em bại trận trước cơn buồn ngủ và cuối cùng, cuối cùng em nhắm mắt lại, mất hết sức lực khi cố gắng chống lại tôi.
một nụ cười nham hiểm nở trên môi khi tôi đưa tay ra vuốt ve đôi má đó. ah, alban quý giá của tôi, em thật tốt bụng và đáng tin cậy, thật vô tội của tôi...
tôi nhìn chằm chằm vào cái bàn - nơi tôi giữ những chiếc vé tôi đã mua cho hai chúng ta. vào thời điểm những người còn lại trong công ty nhận ra rằng chúng tôi đã đi mất, tôi và alban sẽ rời xa họ, đến nơi chỉ có tôi với em ấy, nơi những nụ cười của em chỉ dành cho tôi, chỉ hướng về phía tôi.
xe sẽ đến sau vài giờ nữa, và chúng tôi có thời gian rảnh.
tôi nhặt 'phần thưởng' quý giá của mình và lên đường về phòng ngủ... chúng tôi có đủ thời gian...
quả thật, chính tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại trở nên khó chịu với em ấy như thế này. Briskadets của tôi thường gọi tôi là điên, heh... rốt cuộc thì tôi nghĩ họ đã nói đúng.
alban ngọt ngào của tôi, em nên biết em luôn là của tôi.
____________________
fic được dịch bởi: kyoko.
tác phẩm gốc: https://archiveofourown.org/works/40813419?view_adult=true
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro