Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

you made me feel as though I was enough,

mùa đông phủ lên thành phố một màu xám lạnh lẽo. những tòa nhà cao tầng đứng lặng trong màn sương mù, ánh đèn đường hắt qua ô cửa kính tạo nên những vệt sáng mờ nhạt. văn phòng luật sư lee minhyung nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà như thế. bên trong, mọi thứ được bài trí đơn giản, sạch sẽ và ngăn nắp, đúng với tính cách của người đàn ông đang ngồi sau chiếc bàn làm việc.

minhyung ngồi tựa lưng vào ghế, mắt dán vào tập hồ sơ vừa hoàn tất. ngón tay anh gõ nhịp chậm rãi lên mặt bàn, đồng thời thưởng thức chút tĩnh lặng hiếm hoi của buổi sáng. với anh, mỗi vụ kiện đều là một trận chiến, không chỉ trên giấy tờ mà còn trong tâm lý của thân chủ lẫn đối thủ. nhưng anh chưa bao giờ để cảm xúc xen vào. luật pháp là lý trí, không phải con tim.

tiếng gõ cửa nhẹ nhàng phá tan bầu không khí yên tĩnh. minhyung khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhưng không thiếu phần uy nghiêm. thư ký bước vào, đôi tay cầm một cuốn sổ nhỏ.

"luật sư lee, thân chủ mới đã đến. anh ấy đang chờ ở ngoài."

"mời cậu ấy vào," minhyung nói, giọng đều và dứt khoát.

chỉ vài giây sau, cánh cửa mở ra. một chàng trai bước vào, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy cẩn trọng. minhyung dừng lại vài giây để quan sát vị khách lạ. đó là một chàng trai trẻ, vóc dáng mảnh khảnh, có phần nhỏ bé trong chiếc áo khoác dài màu đen. gương mặt cậu ta thanh tú, đường nét hoàn hảo nhưng lại phảng phất nét u sầu. đôi mắt to tròn như chứa cả thế giới, nhưng ánh nhìn trống rỗng, tựa như vừa đi qua một cơn bão lớn.

"ryu minseok," chàng trai tự giới thiệu, giọng nói trầm và nhỏ, nhưng không hề run rẩy.

minhyung đứng dậy, chìa tay ra. "lee minhyung. mời cậu ngồi."

minseok khẽ gật đầu, bước đến chiếc ghế đối diện rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. bàn tay em đan vào nhau, các khớp ngón tay trắng bệch vì siết chặt. không gian im lặng kéo dài một nhịp. minhyung mở lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chuyên nghiệp.

"tôi có thể giúp gì cho cậu?"

câu hỏi ấy như một mũi dao lách qua vỏ bọc kiên cường mà minseok đang khoác lên. em hít sâu, đôi vai khẽ rung lên như đang đấu tranh với chính mình. cuối cùng, em ngẩng đầu lên, ánh mắt bắt gặp ánh mắt minhyung.

"tôi muốn đệ đơn ly hôn," minseok nói, từng chữ như rơi xuống với sức nặng vô hình.

minhyung thoáng nhíu mày, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. anh ra hiệu cho minseok tiếp tục, và thế là câu chuyện của em dần được hé lộ, từng chút một, như dòng suối nhỏ rỉ qua vết nứt của một con đập đã chịu quá nhiều áp lực.

minseok kể về cuộc hôn nhân không tình yêu, được sắp đặt khi em còn chưa đủ trưởng thành để hiểu thế nào là hạnh phúc. một giao kèo giữa hai gia tộc quyền lực, biến em thành quân cờ bị ép buộc phải di chuyển theo ý muốn của kẻ khác. em kể về người chồng – jang hyunwoo – một kẻ kiêu ngạo và khinh miệt. với hyunwoo, minseok chỉ là vật trang trí để duy trì hình ảnh gia đình hoàn hảo, không hơn không kém.

"anh ta không bao giờ coi tôi là con người," minseok nói, giọng lạc đi. "những lời lăng mạ, ánh mắt khinh thường, và cuối cùng là sự phản bội. tất cả những điều đó, tôi đã chịu đựng đủ rồi."

em dừng lại, như để nuốt xuống những cảm xúc đang dâng trào. một lát sau, em rút từ túi áo ra một tập tài liệu, đặt nó lên bàn trước mặt minhyung.

"đây là tất cả bằng chứng tôi đã thu thập được," em nói, giọng khàn đi. "tin nhắn, hình ảnh, mọi thứ về những lần anh ta ngoại tình. tôi muốn đệ đơn ly hôn, và tôi muốn anh ta phải trả giá."

minhyung nhận lấy tập tài liệu, đôi mắt sắc sảo lướt qua từng trang. những bức ảnh, những đoạn tin nhắn đều là bằng chứng không thể chối cãi. anh ngẩng lên, ánh mắt gặp ánh mắt minseok, lần này không chỉ là sự chuyên nghiệp mà còn có chút cảm thông.

"cậu muốn mức bồi thường bao nhiêu?" minhyung hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng không lạnh lùng.

minseok ngập ngừng. em không biết phải trả lời thế nào. "tôi... không chắc. tôi chỉ muốn công bằng."

minhyung ngả người ra sau, đôi bàn tay đan vào nhau trước ngực. anh nhìn minseok, ánh mắt sắc bén nhưng không áp đặt.

"công bằng là thứ không có thước đo cố định," anh nói. "nhưng nếu cậu phải chọn, cậu mong muốn bao nhiêu?"

câu hỏi ấy khiến minseok bối rối. trong suốt cuộc đời mình, em chưa từng nghĩ đến điều mình muốn. cuộc sống của em luôn là sự tuân theo kỳ vọng và mệnh lệnh của người khác. giờ đây, khi được hỏi về mong muốn của chính mình, em như bị đánh thức khỏi một giấc ngủ dài.

minhyung nhận ra sự bối rối ấy, và thay vì thúc ép, anh khẽ mỉm cười. "cậu không cần phải trả lời ngay bây giờ. hãy nghĩ kỹ, vì vụ kiện này không chỉ là về việc chia chác tài sản. đây là cơ hội để cậu lấy lại điều cậu xứng đáng."

minseok nhìn minhyung, đôi mắt long lanh như chứa đựng một điều gì đó vừa bừng sáng. em khẽ gật đầu, lần đầu tiên cảm thấy rằng mình không chỉ là một nạn nhân, mà còn có thể trở thành người tự quyết định số phận của mình.

bên ngoài cửa sổ, từng cơn gió đông rít qua những hàng cây trơ trụi, nhưng trong lòng minseok, một tia ấm áp nhỏ nhoi bắt đầu nhen nhóm, như ngọn lửa vừa được khơi lên từ tàn tro lạnh lẽo.

minseok rời khỏi văn phòng luật sư của lee minhyung khi ánh hoàng hôn rải một màu vàng cam nhạt nhòa lên những tòa nhà cao tầng. em kéo chiếc khăn quàng cổ lên che đi nửa khuôn mặt, không phải vì gió đông lạnh buốt, mà vì một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong lồng ngực – một chút nhẹ nhõm, một chút lạ kỳ không thể gọi tên.

đã lâu lắm rồi, minseok mới thấy mình được lắng nghe, được đối xử với sự tôn trọng mà em gần như quên mất cảm giác đó. những lời của minhyung vang lên trong tâm trí em, không phải như một sự an ủi mà như một lời hứa: "tôi sẽ giúp cậu đạt được điều cậu mong muốn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro