Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

  Hôm sau, Shinichi cùng Ran đến trường làm lễ tốt nghiệp, Shinichi và Ran đã quyết định sẽ đính hôn, khi nào cô học xong đại học, đã thực sự sẵn sàng thì mới tiến hành làm đám cưới, điều này cũng khiến cha mẹ Ran và cả ba mẹ Shin đều hài lòng, vả lại cô còn phải đọc hết lọ hạc còn lại nữa chứ, cười đùa vui vẻ. Sonoko thấy cô bạn thân của mình thì chạy lại bá vai:

-Hey, chào buổi sáng Ran

-Chào buổi sáng Sonoko

Cô bạn lôi cô lên lớp trước Shinichi, cô quay lại nhìn cậu, mỉm cười, ra dấu đi trước, Shin mỉm cười đáp trả, gật đầu, rồi thong thả đi sau. Sonoko nãy giờ tíu tít, mới làm gương mặt giận dỗi, giơ bàn tay có chiếc nhẫn lên:

-Tớ có phải là bạn thân của cậu nữa không vậy, cậu nhận lời tên thám tử ngốc lại chẳng kể cho tớ nghe. Tớ giận cậu rồi, tên thám tử oái ăm ấy dám cướp cậu đi, cậu lấy chồng rồi, tớ muốn Ran bên tớ, Ran đừng lấy Shinichi nữa mà Ran. Cô chỉ thích chọc phá, thử xem cô nàng như thế nào.

-Sonoko cậu nghĩ đi đâu vậy, tớ chỉ mới nhận lời cậu ấy tối qua, định sáng nay sẽ khoe với cậu, thế mà chưa kịp thì bị cậu phát hiện rồi.

-Thôi đi cô nương, cậu từ chối Shinichi tớ sẽ hết giận cậu. Làm được không nè hả cô nương

-Ơ...tớ. Ran ấp úng ngập ngừng trước điều kiện khó của Sonoko.

Thấy Ran tội nghiệp nên Sonoko thôi không chọc cô nữa:

-Ê mà, cậu lấy Shinichi rồi không được chỉ biết có chồng mà bơ tớ 1 cục, phải qua nhà tớ ngủ khi nào tớ muốn hàn huyên tâm sự, nghe chưa

-Rõ....... Ran cười toe, không biết Shinichi nghe hết chuyện rồi. Cậu quay sang bà chằn Sonoko:

-Nè, nhìn thấy chưa, Ran giờ thành người của tớ, nên cô ấy có muốn đi gặp cậu, thì phải qua tớ đó, hiểu chưa

-Hey, Shinichi hôm nay ăn cơm với gì thế, ăn gan cóc chắc, dám lấy quyền cản Ran đi gặp tôi nữa hả ông tướng

-Hì, cái đó gọi là bảo vệ hiểu không hả, Ran mà đi theo cậu toàn bị cậu xúi bậy.

-Cậu nói ai xúi bậy hả, đứng lại cho tôi xem. Shinichi đã co giò đi mất.

-Hừ, cái tên ấy, chưa cưới cậu về đã lạm dụng quyền làm chồng trên cậu rồi kìa. Khi nào về nhà hắn, cậu phải trị hắn giùm tớ, biết chưa hả. Ran chỉ biết cười toe vì cô đã quá quen cảnh đấu khẩu, gầm gừ nhau của Shin và Sonoko.

-Ơ mà khi nào thì cậu với hắn về chung một nhà vậy

-Chưa, bọn tớ chỉ đính hôn thôi, khi nào tớ học xong, sẵn sàng mới cưới.

-Tớ nói vậy thôi, chứ lẹ lên, tớ muốn được gọi là dì Sonoko lắm rồi đây nè, à khi nào ấn định ngày cưới thì phải báo cho tớ đầu tiên, tớ sẽ đích thân thiết kế váy cưới kiêm luôn trang điểm, nhất định vị trí đấy đảm bảo không ai qua nổi đại tiểu thư đây

-Hay quá giờ thì tha hồ chọc tớ hả, ok, vậy lễ cưới của tớ vất vả Sonoko rồi

Lễ tốt nghiệp diễn ra sôi nổi, nhưng lại có không ít những giọt nước mắt chia tay. Shinichi, Ran, Sonoko chụp những bức ảnh kỉ niệm, nhưng không lúc nào mà Sonoko là Shinichi không chí chóe nhau, nhiều khi khiến Ran không nhịn được cười. Trước khi tạm biệt cô bạn Sonoko ghé tai nói nhỏ gì đó với Ran, Shin không biết được, chỉ biết Ran gật đầu cái rụp:

-Hey, cái tên ngốc kia, trả vợ tương lai cho cậu, lo mà đưa nàng về

-Biết rồi, bà cô Sonoko nhiều chuyện

-Cậu coi chừng tôi đó. Sonoko hăm dọa trước khi bước lên xe.

Trên đường về, Shin quay sang hỏi Ran:

-Nãy giờ Sonoko nói gì với em vậy, lại rủ đi làm trò gì nữa vậy, nói trước là không được đi cua anh nào đâu đấy nên nhớ em là hoa đã có chủ rồi biết chưa, anh chỉ tay vào chiếc nhẫn.

-À, Sonoko nói giúp cô ấy đi lựa chút đồ để tặng Makoto, mà anh đang lấy quyền để uy hiếp em đấy à, em đi mà có đi cua trai, thì sẽ tháo nhẫn ra, có ai biết gì đâu nào, vì họ đâu phải là thám tử như anh.

-Em....dám thử đi, rồi xem anh sẽ tính xổ em ra sao, đừng quên anh là thám tử đại tài.

-Vậy anh đi mà theo dõi em đi, không chừng lại giúp em nâng cao ngón nghề karate lên thêm chút

-Cũng nhớ ân điển của nữ cao thủ karate mà độ phản xạ né đòn của anh tăng thêm lên bậc vip

-Chưa gì mà không nhường em câu nào, cái này em chắc phải suy nghĩ lại. Cô xoa xoa cằm ra chiều nghĩ ngợi

-Này nhé, anh đã nhường em,mà em lại không tha cho anh, em không dễ dàng từ chối được một thám tử tài năng, đẹp trai, lại yêu thương em nhiều hơn bất cứ ai có thể.

-Hứ.... anh đang phổng mũi kìa, cô bật cười búng mũi anh, rồi chạy phía trước.

-Có ngon em đứng lại đi, không thôi em sẽ lãnh đủ khi anh bắt được em đó Ran à. Cậu vừa đuổi theo Ran. Nụ cười giòn tan của hai cô cậu làm nên những trang sách ngọt ngào  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro