Sell Your Body !
Summary:
"Nếu cậu muốn bán, tôi sẽ mua cậu !"
Miếng bánh pizza vừa cắt rớt xuống đất, như chính trái tim ( lẫn bộ óc) của chủ nhân nó. Kat trợn tròn mắt, chẳng hiểu là ngạc nhiên hay nổi sùng, nhìn chằm chằm vào kẻ đứng trước mặt mình.
"David ! Anh khùng hả ?"
Story
1.
Nhật Bản, mùa thu
"Kat ! Cậu làm bạn với tôi nha ?"
"Chờ 10 năm sau đi !"
Phán xong, nó bỏ đi, mặc anh chàng đứng chết trân.
Giờ ra chơi, Kat ngồi ngơ ngẩn nhìn ra cửa sổ. Trời hôm nay xanh quá, trời mùa thu có khác. Óc nó dần dần hiện lên hình ảnh của... chả cá, nấm hương, cá nướng... kèm theo tiếng nước bọt chảy trong cổ họng.
Bốp...
Tiếng cuốn tập đập mạnh vào đầu nó. Youka, nhỏ bạn thân nhất lớp,
"Youka, bộ sắp có động đất ở Kobe lần nữa hả ?" Nó nhăn nhó nhìn nhỏ bạn.
"Khỉ á ? Thôi đi ông tướng, tui biết hết cả rùi. Hôm nay ông cho de tên thứ mấy rồi ?"
"Không nhớ !" Nó đáp lại bằng chất giọng ngái ngủ thường ngày.
"Nè, tui lạy ông, ông 'chanh hỏi' vừa vừa thui. Như tui vậy nè, ai cũng gật ráo !"
Kat mặc kệ bạn mình thao thao bất tuyệt, trời, ai chứ con này nói chi nữa, dân chuyên thả lưới mà.
Nó cũng nghĩ không biết đây là lần thứ mấy rồi nhỉ. Sao nó không động lòng với ai hết trơn ? Đã từ lâu nó biết nó không thích con gái nhưng con trai cũng chẳng làm nó rung cả,. Hổng lẽ...nó là người không có giới tính. Kệ, cũng tốt, đỡ lo.
......
Chiều, nó đi học về rồi dông thẳng đến bệnh viện. vừa đi vừa nghĩ ngợi mông lung. Ba mẹ nó mất từ lâu lắm rồi, từ hồi đầu nó chưa có chỏm tóc nào. Người thân duy nhất của nó là cậu Yuu. Lắm lúc, nó cũng cho rằng mình là gánh nặng của cậu. Cậu còn trẻ mà phải nuôi mình tới chừng này, thậm chí không lập gia đình. Giờ cậu lại bị bệnh, do quá lao lực. Còn nó, nó chỉ biết chơi bời lêu lổng, chẳng được tích sự gì. Hay là nghỉ học, đi làm nuôi cậu, nhưng mới 15 tuổi, ai mướn ? Mà mướn liệu có làm nổi không ? Kat vừa đi vừa nghĩ trong đầu mà chân bước tới bệnh viện lúc nào không biết. Đi mà óc để đâu đâu nên đâm sầm vào người ta...
"Oh, xin lỗi." Nó hốt hỏang nói khi cả hai bật ngửa ra đằng sau.
"Không...đó là lỗi của tôi..." Người kia nói.
Kat ngẩng lên nhìn và đập vào mắt nó là... Phew, cool...foreigner
Đó là một người đàn ông hơi đứng tuổi, mắt sâu,sáng, dáng người nghiêm nghị...bất giác, nó hơi lúng túng...
"Vâng, đó là lỗi của ông...à không, là lỗi của tôi...Eh...no..." Nó lắp bắp như điên, nhưng ông ta chỉ cười rồi nói.
"Vậy thôi, tôi xin phép !"
"Hơ...vâng..." Nó ngượng ngùng, trời, dáng điệu thường ngày của nó đâu rồi...
~*~
Cốc...cốc...
"Vào đi !
"Yuu, khỏe chưa ?" Kat thò đầu vào.
"Đỡ rồi. Kat, vào đi" Cậu nó nói.
"Con có mua ít táo cho cậu này."
"Hô, vậy sao ? Vậy thì gọt đi, còn chờ gì nữa, cậu nhóc."
Nó cười toe tóet, vậy là cậu nó khỏe rồi, mà nó thấy cậu còn có vẻ vui hơn thường ngày. Nó vừa gọt táo vừa nhìn cậu.
Nó luôn tự hào là có một ông cậu đẹp như vậy. Tính ra năm nay Yuu đã 39 tuổi rồi còn gì, vậy mà nhìn chỉ mới 20 tuổi, dù lúc này cậu hơi xanh. Cậu và nó giống nhau lắm, cũng cái mũi thanh thanh này, gương mặt thon này, môi hơi mỏng, vầng trán hơi dồ nhưng tổng thể hài hòa, nói trắng ra là đẹp như phụ nữ, chắc giống Thư Kỳ... Chứ làm sao con trai theo nó nhiều đến vậy ? (Chảnh). Nghĩ tới đó, nó chợt cười thầm.
"Sao vậy, hôm nay ăn trúng lựu đạn cười hả ?"
"Yuu, ngày nào con cũng ăn lựu đạn hết nhưng chưa lần nào được diễm phúc ăn lọai đó hết."
"Vậy sao mày cười nãy giờ vậy ?"
"Ờ...thì..., cậu cũng vậy thôi, sao nói con" Mà nó thấy hôm nay cũng cũng hơi lạ lạ, hình như muốn nói gì với nó.
"Ờ...Kat...ta muốn nói với con chuyện này..."
"Huh"
"Ờ...ba con vừa mới ghé đây"
"Hả ?". Nó nuốt trọng miếng táo một cánh ngọan mục, đủ thời gian há hốc mồm trước khi ho sù sụ. What ? Không thể nào ? Ba nó chết rồi cơ mà.
2.
"Chuyến bay đi L.A sắp cất cánh, xin quí khách thắt dây an toàn..."
Kat lơ đãng nhìn qua ô cửa máy bay rồi liếc qua người đàn ông đang ngồi cạnh mình...
"Trời, vậy mà làm hết hồn, hoá ra là ba nuôi"
Chính nó cũng không ngờ người đàn ông nó gặp hôm đó là ba nuôi của nó, ông Ricardo. Mấy hôm rày, nó bị xoay như chong chóng. Nhớ lại hôm đó...
...
"Nhưng ba con chết rồi mà cậu ?"
"Không, đây chỉ là ba nuôi của con thôi, ông ấy là bạn của ba mẹ con"
Yuu ngừng nói, thở dài rồi tiếp
"Ba mẹ con mất, chỉ để lại mình con. Cậu cũng phải chật vật lắm mới nuôi nổi con đến bây giờ, có điều...giờ cậu lại bị bệnh nặng, không thể chăm sóc con, làm sao nuôi con nổi. Cậu lại không muốn con bỏ dở việc học hành nên đành nhờ cậy ông ta"
Cậu nó nói liên tu bất tận, với lý lẽ đó, nó sao từ chối được. Thiệt tình...
....
Vậy là nó phải chuyển trường, chuyển chỗ ở, chuyển tùm lum tà la... mà hai nơi nó ở thuộc loại...ở hai đầu nỗi nhớ. Cũng hên tiếng Anh với tiếng Pháp của nó không đến nỗi tệ, chắc đủ dùng để đi học...
....
L.A
Phew ? Khi mới đặt chân ra khỏi sân bay, nó cứ trầm trồ, cảm giác lâng lâng, mọi lo lắng biến mất từ lúc nào. Nội tưởng tượng đi chơi khắp "hang cùng ngõ hẻm" cũng đủ làm nó ngây ngất. Youka mà biết được chắc ghen tỵ đến chết đi được.
Xe chạy êm ru, xe xịn có khác. Nó nghĩ chắc ba nuôi của nó cũng phải giàu lắm. Thỉnh thoảng nó lại liếc ông, còn ông chỉ quay qua mỉm cười với nó. Cũng phải thôi, tự dưng ở đâu ra đứa con "ở chân cầu" này...
" Chắc con đã học English rồi hả?" Ông đột nhiên hỏi nó.
"Ơ...vâng...có học...cũng tạm..." Nó giật mình rồi lúng túng trả lới.
"Không sao, cứ từ từ rồi sẽ quen thôi". Ông lại mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhất mà nó từng thấy, hơn cả cậu nữa. Chậc, người thế này mà mất vợ sớm, uổng ghê, lại ở vậy nữa chứ.
"Cậu của con...uhm...sẽ chuyển sang bệnh viện ở đây, để con tiện chăm sóc, có được không ?"
Nó nhìn ông, lòng tràn đầy biết ơn. Bất giác, nó ôm chầm lấy ông, cảm nhận hơn ấm của ông.
"Ba...con cám ơn ba..." Nó thì thầm. Ba nó đỏ mặt, chắc tại lần đầu tiên nghe nó gọi ông là "ba"
...
Nhà Ricardo
Wa, đó là một căn biệt thự lớn ơi là lớn, có cả bể bơi nữa. Tuyệt thật, nó tưởng tượng chắc những người ở đây phải là đại quí tộc, như ba nó vậy.
"Con vào đi" Ba nó nói
Căn phòng khách rộng thiệt là rộng, trần nhà cao thiệt là cao, trên đó chạm trổ những nét điêu khắc rất tinh xảo, giống như nóc nhà thời vậy. Ở giữa trần có gắn một chùm đèn rất, gần như chỉ cần một mình nó là có thể làm sáng cả căn phòng này, không cần thêm những bóng đèn gắn trên tường...
"Dad, who's that?"
Kat giật mình, ngước nhìn lên thì thấy...một bản sao của ba nuôi...Uhm, xem nào, cao to như ba, mắt sáng như ba, tóc vàng hơi bồng bềnh cũng như ba, cả cái miệng cũng giống, có điều trẻ hơn ba, khoảng 20 là cùng. Nó nhìn là biết ngay đây chắc chắn là con trai của ba, tức là anh anh nó. Vốn tự tin vào ngoại hình hớp hồn đối phương của mình, Kat liền nở nụ cười thiệt tươi để chào anh nhưng đáp lại nó là ánh mắt khinh khỉnh, gương mặt lạnh lùng làm nó tức điên người.
"David, đây là em trai mới của con đó" Ông Ricardo quay qua Kat. " Kat, chào anh đi con"
Nó miễn cưỡng gật đầu chào. David Ricardo ? Nó nhìn chằm chằm vào người thanh niên đối diện mình. Nhà tư tưởng học thuyết kinh tế học cổ điển ở Anh? Rồi nó nhìn theo chiếc áo đen hình đầu lâu, chiếc quần bò bị "chó gặm" mất một miếng cùng cái khuyên tai bên phải. Kiểu này có nước là nhà học thuyết ăn chơi thì có ? Sao cha con mà khác nhau quá vậy.
"Con không muốn có em trai, nhất là một đứa em trai như nó"
Điếng người, sao thẳng thừng vậy (giống nó thôi) ? Nó chết trân trong 1...2...3 giây rồi nổi sùng. Óc nó vang ra ý nghĩ muốn đấm cho tên này một cái.
Ai mà thèm làm em trai ngươi ? ta đây mà thèm vào có đứa anh như vậy đó hả ?
"Con đi chơi đây ?" David lạnh lùng nói, rồi dợm bước bỏ đi, với hắn chấp nhận chuyện này hơi khó.
Ông Ricardo nhìn theo dáng con, lòng buồn bực, chậc, bao giờ nó mới nên người đây. Đoạn, ông quay qua Kat. " Thôi, con lên phòng đi. Ông George, dẫn cậu lên phòng"
"Vâng". Một lão già hói đầu từ đâu ra bỗng xuất hiện làm nó hết hồn.
Nó theo lão quản gia lên phòng. Coi bộ ở đây sẽ khó khăn lắm đây. Kệ, để mai rồi tính.
.............
Human
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Kim_le_le's Inventory
"Trời, cả tuần rồi, giờ mới được đến trường" Nó háo hức nghĩ, cả tuần nay, hết học lại tiếng Anh rồi tiếng Pháp, rồi đi chơi, rồi đi gặp gỡ người quen của ba nuôi... Mệt muốn đừ luôn...
Nghe nói ngôi trường nó học là dành cho con nhà giàu...Ờ thì giàu...thì sao...nó vốn ghét trường Trung Học Tokyo, nơi chỉ dành cho cậu ấm cô chiêu. Vậy mà bây giờ nó phải đi học loại trường như vậy...Kệ, tới đâu hay tới đó...
ngắm nghía mình trong gương rồi đi xuống nhà. Mới mở cửa ra, nó đã gặp phải quái nhân...David...Nhắc mới nhớ, cả tuần nay mới gặp lại hắn lần thứ hai, sém chút nữa Kat quên mất tiêu sự hiện diện của hắn trong nhà. Phải rồi, đêm nào cũng đi tới gần sáng, mà dậy sớm rồi đi tiếp, y hệt như đây là nhà vệ sinh công cộng, đánh răng rửa mặt xong rồi đi... Đây là người kế thừa tập đoàn Rose sao, mà gã này cũng biết ngửi mùi nước hoa hả ? tập đoàn Rose là nhà kinh doanh nước hoa lớn mà rơi vào tay hắn thì...
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ sao nó dám nói ra. Nó bước qua hắn rồi đi thẳng xuống phòng khách...
Ba nuôi của nó chờ nó sẵn...
"David, Kat, ngồi xuống đây đi." Ông mỉm cười nói.
"Ngồi chung với loại như nó, con không ngồi đâu". David lè nhè.
"Vậy thì đứng đi". Kat nghĩ trong đầu.
Nhưng rồi mọi chuyện nhanh chóng kết thúc, dưới sức ép của ba, David vẫn phải ăn chung bàn, đi học chung xe với thằng em "dưới chân cầu".
.........
Reng...reng...
Chuông báo ra chơi tới......
"Ê...mày có em hả David ?" Thằng Lee với cái đầu bảy màu hỏi nhỏ hắn. Bạn ăn chơi của hắn mà
"Không có"
"Có mà". Lavender, bông hoa uất kim hương của mấy hộp đêm quay qua nhìn hắn. "Em nuôi, phải không ?"
"Muốn biết, thì qua hỏi nó". David đứng dậy, đi qua ông thầy đang giảng bài, xuống tầng trệt, nơi năm nhất Trung Học đang học với cái ý định dạy cho "thằng em hờ" một bài học.
"Rầm" Hắn tông cửa vào, và thấy Kat đang ở trên...bục giảng, tay cầm cuốn sách.
Hắn hơi ngạc nhiên, cái quái gì thế nhỉ ? Mấy đứa khác trong lớp thì mặt sợ sệt thấy rõ, phải thôi, hung thần của trường mà. Nhưng Kat thì không. Nó mỉm cười thiệt tươi rổì nói.
"Em kia, bây giờ là giờ học, lát nữa lên văn phòng gặp tôi"
Láo, thằng này láo quá sức, sao nó dám nói với mình như thế. Tức điên lên, David đùng đùng bước tới, nắm cổ áo của thằng này và hét lên
"Mày tưởng mày là ai chứ, đồ thứ con hoang kia, mày làm cái quái gì mà đòi làm thầy tao hả thằng nhóc vắt mũi chưa sạch kia?"
"Vậy thì anh rửa lỗ tai cho kỹ đây, cái khuyên tai của anh dơ quá rồi đó, đi ra ngoài rồi tôi tính với anh" Kat bình tĩnh nói.
.........
"Nè, uống gì không ?" Kat chỉ tay vào cantin.
"Côca" David khinh khỉnh nói dù trong lòng hắn cũng hơi ngại thằng này. Thằng này khó chơi đây ? Nắm đấm với nó cũng chẳng ăn thua gì rồi. Hắn hơi phục nó. Can đảm thật, sao nó lại có thể bình tĩnh đến như vậy được chứ. Trước giờ, trừ đám bạn của nó ai cũng sợ nó một phép, vậy mà thằng này, một giọt mồ hôi cũng không đổ.
"Vậy đi mua đi, sẵn tiện mua hai lon luôn". Kat bình thản nói.
"Này, mày là ai mà có quyền sai tao". David khùng lên.
"Giáo viên".
Thua. Hết nước với thằng này, bất giác David thấy nó rất thú vị.
.........
"Anh là con một của ba hả ?"
"Hồi trước có một đứa em gái nhưng nó chết rồi, chết cùng lúc với mẹ, trong một vụ tai nạn". Hắn nói, thật không muốn đả động tới chuyện đó chút nào.
"Vậy anh có thể coi tôi thay thế em gái anh không được sao ?"
David quay phắt qua Kat, nói lớn . "Mày không phải em tao, suốt đời không phải, hiểu không ?' Tiện tay, hắn bóp lon Coca rỗng rồi quăng nó ra xa trước khi bỏ đi. Còn Kat nhìn chằm chằm theo bóng David, chưa hiểu rõ sự việc lắm...Nhưng mà coi bộ một ngày cũng sắm kết thúc rồi...Nó quay về lớp, tiếp tục đứng trên bục giảng với ý định dạy cho đám láo xược trong lớp một bài học về tội khinh thường nó khi thấy nó đóng thùng, thắt carvat. Cũng hên, thầy Philip dạy tiếng Pháp hôm nay bị bệnh không dạy được và tiếng Pháp của nó cũng khá...
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Kim_le_le's Inventory
3. 2 tuần sau
Kat thức dậy trong một buổi bình minh mà theo nó chẳng lấy làm sáng sủa lắm...Nó biếng nhác nhìn qua đồng hồ, 7 giờ rồi, đến lúc phải đi học rồi. Gương mặt nó chán chường, tay vò vò cái đầu làm tóc nó biến thành một cái tổ quạ không hơn không kém...
Đã là ngày thứ bảy mà nó cho rằng cái trường đó là một địa ngục trần gian. Tuần trước, sự nghiệp giáo viên của nó đã kết thúc một cách bi thảm. Nhà trường đã biết chuyện nó giả làm thầy giáo để dạy. Điều ngạc nhiên là tất cả các thầy cô đều bị lừa rằng đây là một giáo viên dạy thay thật 100%. Bình thường thì chuyện này sẽ khiến nó được hâm mộ đấy nhưng coi bộ có một trở ngại khiến cho nó từ hâm mộ chuyển sang hăm dọa...David, tên khốn đó, hắn ta đã ghét nó thì thôi, dù sao chuyện nó làm em hắn cũng là chuyện chẳng đặng đừng, nhưng mà cái cách hắn làm cho nó sống dở chết dở ở cái trường này thì thật đúng là quá quắt...
Xem nào, bắt đầu từ ngày nó bị gọi lên phòng hiệu trưởng, hắn ta....hay đàn em của hắn gì đó đã thụi vào mặt nó một đấm làm nó muốn nổ đom đóm mắt. Kết quả là một vết bầm tới giờ vẫn còn vương vấn đôi mắt của nó. Hứ, hắn nghĩ sao mà dám...vậy mà thầy cô không can thiệp cũng lạ, hổng lẽ thằng khùng đó có thế ở trong trường dữ vậy, đã vậy kể từ đó là một chuỗi ngày đau khổ, xem nào, lũ con gái trêu chọc, mấy thằng con trai thì thường tặng cho nó những quả đấm sau giờ học... Mà cũng lạ là sao nó không kháng cự chút nào, chính bản thân nó cũng không biết. Nhiều lúc nó nghĩ nếu mà phản kháng nghĩa là chống lại David, chống lại hắn thì nó không sợ nhưng nó cũng thấy ngại cho ba nuôi của nó. Hơn nữa, hắn ghét nó cũng là phải, thế nên nó cắn răng chịu đựng tới giờ . Nhưng mà chịu được bao lâu nhỉ ?
Cỡ nào thì cũng phải đi học thôi.
"Hê, con hoang !"
"Pêđê !"
Lại thế, và cứ như thế, nó ráng nghĩ trong đầu... "Chó sủa bậy thôi, việc gì phải tức" và cứ như thế...Ở đằng kia, có gã nào đó đang nhìn nó, gương mặt đắc chí nhưng đôi mắt thì xa xăm...
Một tháng...rồi lại một tháng nữa ...
Kat cứ nhẫn nhịn như vậy dù biết chắc rằng thế nào cũng không nhịn nổi...mà không nhịn nổi thì xoay ra...Nó chán chường nghĩ...Chỉ còn một cách duy nhất....
3. David ngồi trong một khung cảnh hỗn độn, khắp nơi chỉ thấy tiếng nhạc Rock xập xình, tiếng người gào thét cùng với những thân hình người lắc lư theo điệu nhạc mà một phần nhờ tác dụng của thuốc. Hắn ta không chơi thứ đó nhưng cũng muốn thử một lần cho biết.
David một tay ôm eo một cô nàng tóc vàng khá sexy một tay cầm ly bia nốc sạch giống như đó là nước lã vậy...Đã mấy tháng rồi hắn chưa ngủ ở nhà nhỉ. Từ khi cái thằng kia đến thì hắn không coi đó là nhà nữa rồi.
Ông trời hình như không thương hắn lắm thì phải. 17 tuổi, hình như chưa bao giờ hắn hưởng cái cảm giác mái ấm gia đình...Mẹ chết, mà còn sống thì cũng chưa chắc thương yêu gì nó, ông bố thì bận suốt ngày, thời gian gặp mặt được ổng chắc 1 giờ/ 1 tuần. Vậy mà thằng kia tới, đừng nói là trở thành cậu hai của nhà Ricardo, nó hình như được ba thương hơn hắn. Chứ gì nữa, nhận con nuôi thì ở đâu chả có, cứ phải sang tận cái nước của lũ da vàng, đã vậy còn nhanh chóng làm thủ tục nhận con nuôi. Mà thằng đó muốn gì ba cũng cho, muốn đi chơi, ổng đưa nó đi, muốn giữ lại họ cũ, cũng O.K, còn hắn, lúc thì không được làm cái này , không được làm cái kia...Không biết tự bao giờ, hắn trở nên ghét cay ghét đắng Kat...Nó đã có được tất cả những gì hắn mơ ước...
Nhưng hắn sẽ không để nó được hạnh phúc lâu đâu, nó sẽ phải chịu nhục nhã ở trường, bù đắp những gì hắn phải chịu đựng...Xem nào, chửi rủa, trêu chọc, đánh đập... nhưng với hắn như vậy là chưa đủ...Hắn muốn thằng đó phải chịu nhục nhã nhiều hơn nữa...Nhưng sao hôm nay hắn lại không được vui khi thấy nó bị ăn hiếp như hắn tưởng. Hắn chẳng biết và chẳng muốn biết, thế nên , không nên suy nghĩ nhiều làm gì, mà muốn không suy nghĩ thì chỉ có cách là nốc rượu vào mồm...
Cái gì thế nhỉ ? Hắn cảm thấy chóng mặt khi bước ra khỏi hộp đêm, khỉ thật, hôm nay bia dở quá...David cảm thấy đắng ở lưỡi, ở cổ họng và...ọe...Hắn nôn thốc nôn tháo ngay trước cửa hộp đêm. Khỉ gió...nhưng có vẻ ói ra khiến hắn tỉnh táo hơn một chút...
"Uhm..."
"David, mày say rồi, về thôi..." Lee, thằng bạn cùng chí hướng với nó tỏ vẻ lo lắng. Thằng điên, chuyện này diễn ra bình thường mà, có phải lần đầu đâu...
Hắn lắc lắc cái đầu, về đâu, khách sạn với gái hay nhà bạn...bực thật...
Không hiểu thằng Lee mang nó lên xe được bằng cách nào, cũng chẳng hiểu sao nó lại mang hắn về cái nhà có thằng kia, hắn hơi say nhưng cũng đâu đến nỗi tệ để nhận ra đó là đâu mà. Vậy mà Lee cũng mang được nó về phòng...David chẳng quan tâm nữa, ngủ chẳng biết trời trăng...
Tiếng đồng hồ...Chết bầm, sao hôm nay cái đồng hồ có thể gắt lên inh ỏi được nhỉ...David vung vẩy tay vào không trung cho đến khi chụp được cái đồng hồ ở đâu đó (mà hắn chẳng quan tâm nó ở chỗ nào) , thuận tay ném mạnh vào tường...hình như có tiếng bể nát thì phải...
Hắn ngáp một cái rõ to, sau khi trừng phạt cái O'Clock về tội đánh thức hắn, mấy giờ rồi...Kệ, mấy giờ cũng được...Đi rửa mặt cái đã....
Vừa mở cửa phòng tắm ra, hắn tá hỏa...Kat, sao nó lại ở đây mà còn lại...không mặc gì...
1...2...3...giây, hắn quay phắt ra khỏi cửa buồng tắm...mặt đỏ lên như gấc...Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy
..............
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Kim_le_le's Inventory
4.SAO MÀY LẠI Ở ĐÂY ? -David nói như gầm lên. Khi thằng nhãi ấy đi ra.
Này, đây là phòng của tôi đấy.- Kat thì bình tĩnh như chẳng có chuyện gì. Câu này tôi hỏi mới đúng, sao anh lại ở phòng tôi.
Phòng mày ? Nực cười, đây là phòng tao hiểu chưa , hiểu chưa ?- hắn đắc chí bước đến đứng trước mặt nó.
Anh mắt bù lệch ăn hả ? Nhìn kỹ đi, bực mình. Nhìn cho kỹ rồi biến khỏi phòng này. Kat nói, cơn bực mình lên tới đỉnh điểm. Nó đùng đùng ra khỏi phòng theo sau là tiếng cửa đập mạnh vào bản lề.
Hôm qua, nó sang phòng ba nuôi (dù hơi trễ) để hỏi xem tình hình cậu nó thế nào, lúc trở về thì thấy hắn nằm thẳng cẳng trên giường mình, làm nó phải ngủ ở ghế. Hắn chẳng cảm ơn thì chớ, còn dám nói cái giọng ấy.....
Gần như Kat không biết rằng chuyện sáng nay chỉ mới là khúc dạo đầu cho nguyên một ngày tệ hại...
5.Đó là một buổi sáng đầy nắng nhưng gương mặt của hai nhân vật trong gia đình Ricardo thì đầy ám khí. David sau khi biết chắc chắn đó là không phải phòng mình, tức là đã thua, thay thế sự quê độ bằng cơn giận chuyển hết sang cho thằng bạn mình. Nghĩ sao mà chơi với hắn mấy năm nay vậy mà phòng hắn còn lộn.
"Rầm". Tiếng cái gì đó đập mạnh vào tường và nếu nhìn kỹ hơn một chút, chúng ta có thể nhận thấy vật đó có một cái đầu bảy màu...Thằng Lee hình như hơi xui, mới sáng sớm đã có người đến đập nó mà gã đó lại là...
"David, mày khùng rồi hả ?"
"Mày đó, sao mày dám..." David chưa hết cơn điên...nặng, tiếp tục thụi cho Lee một đấm. Bây giờ hắn đâu cần biết nó tội nhỏ lớn cỡ nào, chỉ cần có kẻ làm bị cho hắn trút giận.
"Mà có chuyện gì ?" Lee vừa nói vừa che mặt lại, kẻo coi chừng phá hỏng gương mặt đẹp giai của nó.
David bắt đầu kể lể.
"Vậy là cuối cùng là phòng mày hay phòng nó ?" Thằng Lee kết thúc câu chuyện bằng một câu gọn hơ...
"PHÒNG NÓ". Nhưng coi bộ ngừoi đối diện không gọn chút nào.
"Mày sao trách tao được, tao chơi với mày mấy năm nhưng tao lên phòng mày chưa đến lần thứ ba, phòng nó với phòng mày lại sát nhau, kiểu bố trí cũng giống nhau, hỏi sao tao không nhầm cho được..." Lee bắt đầu tài lẻ của mình để ngụy biện cho chuyện đó. David, vốn không giỏi suy nghĩ, lại không có được cái miệng như nó nên đuối lý... Vậy là kết thúc, hắn đành ngậm cục tức vào trong lòng...
Giờ học, hắn vẫn cứ bực mình chuyện đó...Nghĩ một hồi lại nghĩ tiếp tới chuyện...trong nhà tắm.
"Rầm" Hắn đập mạnh đầu mình vào bàn. Cả lớp giật mình nhưng rồi lại quay sang học tiếp.
David, mày khùng hả?- Lavender quay xuống hỏi nhỏ. "Mày có giận mày thì ra kiếm dao đâm một phát là được, đâu cần phải khổ sở vậy". Ả chuyển qua châm chọc thằng bạn. Tính ra nếu Lavender mà không quậy phá thì ông Ricardo đã tiếp tục hôn ước với gia đình D'emj nhưng ả lại khóai như thế này hơn, làm bạn, vậy là đủ.
Mày mới khùng đó...Hắn kết thúc câu chuyện một cách lãng nhách...
Cuối buổi học....
Ê David, tụi thằng George dẫn "thằng con hoang" đi đâu kìa. Thằng Lee với cái họng to thường ngày nói lớn.
Kệ nó- Hắn hét lên, chuyện đó có liên quan gì tới hắn đâu, sao thằng này nói chi vậy trời...
Nói thì nói vậy, nhưng sao hắn lại phải ở trường sau giờ học, đi loanh quanh tìm cái gì đó mà ở những nơi như...nhà vệ sinh, phòng thể dục, phòng thay đồ...
"Nó ở đâu vậy trời ?" David thắc mắc, "cả đám chứ có phải một người đâu mà không thấy". Thằng kat bị xử là chuyện bình thường, nhưng mà nếu làm quá ba mà biết thì không hay chút nào.
"RẦM". Có tiếng động ở phòng thay đồ ở hồ bơi, nơi mà cánh cửa của căn phòng đang bị cái đầu hắn tì vào.
Giật mình, nhưng coi bộ hắn đã biết chuyện gì xảy ra trong phòng đó. Hắn tưởng tượng tới chuyện Kat bị đánh, mặt mũi thâm tím. Hắn, với tính cách bình thường của mình, tức là làm không suy nghĩ gì hết, phá cửa xông vào...
Kat lúc này đang...nắm cổ áo một thằng bự con hơn nó gấp hai lần...thụi cho gã kia thêm một đấm...
Hắn nhìn trân trối cảnh tượng đó...
6. "Hê thằng con hoang". Sao hôm nay nó ghét cái tiếng đó quá. Nó căm thù những câu nói đó, vốn dĩ đã ghét rồi nhưng hôm này thì không thể chịu đựng hơn được nữa.
"George, tao có bố mẹ đàng hòang đó. Mày bị đần tới cỡ nào mà không biết tới chuyện không có bố mẹ thì sao có con hả George, hay mày là người ngòai hành tinh, được sinh ra từ một tế bào vô cơ nào đó ?" Nó nói với giọng điệu châm chọc, nghĩ sao mà thằng đó dám nói với nó bằng cái giọng đó cơ chứ...
Kết quả của câu trả lời là "Mày giỏi lắm, ra về biết tay tao" và bối cảnh của câu chuyện kết thúc ở đọan thằng anh nuôi của nó xông vào phòng thay đồ ở hồ bơi...
Human
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Kim_le_le's Inventory
7. "Anh vô đây làm gì ?" Kat hỏi, gương mặt dễ thương đang đeo một cặp mắt đỏ ngầu...
David im lặng, liếc nhìn qua mấy cái bao thịt ở dưới sàn, hắn đang lấy lại phong độ hàng ngày của mình. "Coi bộ mày cũng dữ đấy. Ông già tao bị che mắt bởi sự ngây thơ của mày rồi." Rồi hắn chợt thấy cái gì đó ở dưới một cái bánh bao đó.
"Tôi không che mắt ai hết, tôi chỉ tốt với ai cần tốt thôi". Kat nói, giọng lạnh lùng làm David hơi rợn người. Cái thằng đó, trước giờ hắn chưa thấy nó như vậy bao giờ.
Hắn đổi chủ đề, bước đến cái bao thịt, lật người nạn nhân lại, và lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt...
Cái đồng hồ này coi bộ đã xưa lắm rồi, chắc cách đây 50 năm. Nhưng nó khá đẹp với đường mạ vàng xung quanh. Các số làm bằng thủy tinh lấp lánh như kim cương.
"Trả cho tôi, David." Hắn giật mình, quay lại nhưng nhanh chóng lấy lại phong độ thường ngày của mình. "Của mày hả ? Vậy thì tao không thích trả, rồi sao ?"
"Thì anh sẽ giống như cái đám nằm ở đây chứ sao" Kat nói, giọng hơi đe dọa. Nó chỉ nói vậy thôi nhưng không muốn làm chuyện đó thật, nếu ba mà biết hai đứa đánh nhau thì...
"Ha, mày tưởng tao yếu xìu như tụi nó đó hả ? Nếu vậy, tao nói cho mày biết, không dễ đâu con."
"Vậy anh muốn cái gì ?" Kat hơi hạ giọng, nó không muốn làm căng thẳng thêm nữa.
"10 ngàn USD, được chứ ?" David không hiểu sao hắn lại thốt ra câu ấy. "Nhưng không phải tiền của ba. Từ đây đến hai tuần sau, mày mà không có đủ tiền tao sẽ lấy nó luôn"
"Được."
8. L.A thật nhộn nhịp, mọi người thì tất bật, kẻ lái xe người chạy bộ, dường như không ai để ý đến một kẻ đang chán chướng ngồi bên lề đường...
Đã một tuần rồi, hình như Kat chẳng tìm nổi lấy 1$ chứ đừng nói là 10 000. Gì vậy trời? Nó thầm trách mình hôm đó giận quá mất khôn, năn nỉ một chút thì cũng đâu có sao. Giờ làm sao kiếm nổi số tiền đó.
Đúng là họa vô đơn chí...
"Kat, là em phải không ?" Tiếng ai đó nhỉ, nó ngước nhìn lên.
" Sou ?" Nó nói với giọng nghi ngờ.
"Đúng rồi" Người đó mỉm cười hiền lành...
.......
Sao anh lại ở đây ? - Kat nhâm nhi tách trà.
Thì anh vốn ở đây mà, không nhớ sao. Sou trả lời huề vốn.
Kat mỉm cười.Ừ, đã bảy hay tám năm rồi nó không gặp anh Sou. Ảnh vốn ở kết nhà Youka, bạn thân của nó, Ảnh hay sang nhà Youka chơi với tụi nó. Từ nhỏ, nó vốn hâm mộ Sou, đẹp trai, học giỏi, lại rất gentle...chẳng như cái gã kia.
"Mà sao em lại ở đây ?" Sou cũng hỏi.
"Thì em vốn ở đây mà, không biết sao."
Rồi cả hai phì cười.
"Em đang gặp chuyện không may đây". Kat buồn bực trả lời.
"Chuyện gì ?" Sou hỏi, tỏ vẻ quan tâm lo lắng.
"Em cần gấp 10000$"
"Để làm gì ?"
Kat nhìn Sou, bắt đầu kể lể chuyện của mình.
"Không biết cái thằng đó nghĩ gì mà lại có thể làm như vậy được, 10000$, hắn có thiếu đâu cơ chứ' Kat bực tức nói.
"Anh sẽ cho em mượn" Sou nói để kết thúc dòng ta thán của nó.
Nó tròn xoe mắt, "thiệt hả, Sou ?"
"Thiệt, nhưng mà..." Sou liếc nhìn nó, hơi nham hiểm, anh đưa mặt mình tới gần sát mặt nói, sát đến nỗi hai cái sóng mũi gần như chạm nhau.
"Anh không cho không"
Kat, mắt vẫn tròn xoe, nhìn Sou.
9. "10000$ đây, trả cái đồng hồ lại cho tôi". Kat vất xấp tiền vào người David, gương mặt lạnh như...cái xấp tiền đó.
David hơi ngạc nhiên nhưng rồi châm chọc... "Ái chà, 10000$ mà mày chỉ mất có một tuần đã kiếm ra, mày ăm cắp ở đâu vậy ?"
"Chẳng liên quan gì đến anh" Kat giật phắt lấy cái đồng hồ rồi bỏ đi.
"Nếu mày không nói, tao sẽ nói với ba chuyện này, mày đừng hòng bịa chuyện có ai đó cho mày mượn." David gọi với theo.
Kat quay lại, nhìn chằm chằm vào mặt hắn, rồi đáp gọn lọn. "Tiền bán thân đó. Được chưa ?" Nó lại tiếp tục bước đi mà không nói một câu nào, bỏ lại trong phòng một người đang chết trân
Human
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Kim_le_le's Inventory
"Mẹ kiếp" David lầm bầm chửi thề, tiện tay ném cái bình hoa xuống sàn tạo nên thứ âm thanh chát chúa.Hắn đi qua đi lại, vò đầu bứt tóc, óc thì vang vang mấy câu nói của Kat hồi chiều
"Chắc nó chỉ nói đùa thôi, hoặc giả bực mình vì mấy lời mình nói nên nó nói
như vây. Nhưng nếu không như vậy thì nó kiếm đâu ra tiền, 10000$ đâu phải là số tiền nhỏ. Nhưng nó kiêu lắm mà...."
Hắn nhăn trán suy nghĩ, gương mặt đẹp trai bị biến dạng đi. Từ chiều tới giờ, trong phòng có cái gì đập được là hắn đập bể hết.
Hắn điên cuồng như vậy mà chính mình cũng không hiểu tại sao. Thằng nhãi đó có lien quan gì đến hắn đâu. Miễn sao hắn có 10000$ là được rồi, việc gì phải khổ tâm chi cho mệt...Biết vậy nhưng sao hắn vẫn cảm thấy bực bội...
"Chắc kẻ mua nó phải giàu có lắm, mà mấy kẻ đó không phải lão già thì cũng là mấy gã ba bốn chục tuổi gì rồi."
Nghĩ tới đây, hắn đạp cái bàn một phát khiến nó ngả chỏng chơ. Lúc này, khi cơ thể bắt đầu thấm mệt hắn mới dừng lại, ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh ngắt. Ở bên ngoài chắc lũ người làm sợ chết khiếp lên. Còn cái thằng đó thì sao nhỉ ?
"GARRRRRRRRRRRRRRR" David dộng đầu vào tường "Nó có cần làm nghiêm trọng vậy không ?"
Vốn dĩ hắn chỉ định hù cho thằng kia một mẻ cho biết mặt, chỉ cần nó xuống nước một chút, hắn sẽ trả lại chứ hắn cần 10000$ làm gì. Chẳng lẽ nó ghét hắn tới mức đó ? mà tại sao nó chịu bán, bán cho ai cơ chứ? Hắn lại vò đầu. Cái câu hỏi "bán cho ai" cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn
"Hừ" hắn khịt mũi, rồi tự nói với chính mình "David, mày việc gì phải như vậy. Nó bị như vậy chẳng hợp với ý định của mày lắm sao. Mày cứ việc ăn no ngủ yên đi. Rồi, quyết định vậy đi."
Nói là làm, hắn leo lên giường đi ngủ, nhưng coi bộ cái vấn đề đó cứ đeo bám hắn mãi.
"Ai đã mua nó ? Chắc lão đó cũng phải coi được nó mới bán. Chứ chảnh cỡ thằng đó...hơn nữa nó lại dễ thương ..." Nghĩ tới đây, hắn bát giác đỏ mặt, nghĩ tới "sự cố" hôm bữa.
"GARRRRRRRRRRRRRRRRRR" Hắn la to hơn, đồng dộng vào gối,
"vậy rốt cuộc là ai, là ai chứ ? Nếu nó chịu bán, sao nó......không bán cho mình......"
Nghĩ tới đây, hắn bần thần cả người. mặt nghệt ra vì cái suy nghĩ đó...
10.
Trời sáng lúc nào chả hay. Hắn giật mình tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhãi, kinh hãi vì giấc mơ đêm qua (mơ gì chắc ai cũng biết ) rồi lại chợt mỉm cười, từ từ tái hiện lại giấc mơ...
Hắn tự tát mình vài cái, dộng vào đầu mình vài đấm..."Bậy, mày bậy thiệt rồi David"
Đã 10 giờ rồi, vậy là đang giờ học. Càng tốt, hắn chẳng muốn gặp mặt thằng kia chút nào, gặp nó rồi mất phong độ mất.
Hắn đi xuống nhà trong cơn ngái ngủ, và hắn bắt găp.........
"Aaaaaaaaaaaaaaa"
Kat ló mặt khỏi tờ báo, liếc nhìn hắn
"Anh khùng hả? Mới mở mắt tính dọa tôi chết hả?"
David xanh mặt, nhưng dần lấy lại phong độ
"Mày mới khùng đó? Tao chỉ ngạc nhiên là giờ này mày còn ở đâu, sao không đi học?" Hắn hất hàm
"Bởi vậy...." Kat hơi nhăn mặt, tôi mới nói anh khùng, chủ nhật mà đi học cái gì "
Hắn khựng lại (vì quê độ) rồi vội chuyển đề tài "nín". Hắn ngồi xuống ghế, ăn phần ăn sáng kiêm ăn trưa của mịnh Còn Kat thì vẫn say sưa đọc báo. Mọi chuyện diễn ra trong yên lăng.
"Nó bị sao vậy? Đáng lý ra nó phải buồn lắm chứ?" Rồi hắn bắt gặp đôi mắt thâm quầng. Hắn tỏ vẻ thản nhiên, hỏi : "Mắt mày bị sao vậy? Bị đánh ghen hả?"
Kat ngước mặt lên khỏi tờ báo, mắt mở to đầy ngạc nhiên rồi lại cụp mắt xuống, đọc báo tiếp
"Anh còn hỏi nữa hả? Đêm qua anh làm gì rầm rầm suốt đêm, ai mà ngủ cho được"
Hắn gật gù cái đầu tỏ ra vẻ hiểu biệt Vậy ra là tối qua thằng nhóc đó cũng không ngủ được giống hắn (lý do khác nhau) Nghĩ đến đây, hắn chợt mỉm cười
"Hê khùng ! Tự dưng cười một mình vậy " Kat liếc hắn
"Mày khùng thì có" Hắn cụt hứng, cặm cuị ăn tiếp
"Hôm nay sao quan tâm tới tôi quá vậy? Đêm qua mơ thấy người đẹp hả? " Nó cười cười, khều tay hắn
Hắn giật phắt tay lại, mặt đỏ lên , trời, sao sáng nay hắn bị nó dắt mũi dữ vậy.....mà sao hôm nay hai đứa có thể nói chuyện bình thường được như vậy ta....
"Hơ.........." Kat đứng dậy, vươn vai " Tới giờ rồi, đi thôi"
"Đi đâu?" Hắn buột miệng hỏi
"Đi chơi với bồ" Kat điềm nhiên trả lời
"Mày có người yêu hồi nào? " David nhận thấy tay mình hơi run run
"Biết rồi còn hỏi, từ hôm qua đó"
"CHÁT"
Kat đơ mặt....mất vài giây sau, nó đưa tay lên mặt, mất vài giây nữa để nhận ra mình vừa bị tát
David, lúc này, đứng phắt dậy, đôi mắt nảy lửa. Không khí trở nên khó thở.....
"Anh ghét tôi lắm hả David?" Kat đột ngột hỏi
"Phải, tao ghét mày, ghét cay ghét đắng. Tao không muốn nhìn mặt mày nữa." David, giận quá mất khôn, hét lớn
"Vậy thì anh yên tâm, anh sắp không nhìn thấy tôi nữa đâu, chẳng chóng thì chầy"
"Sao má con đỏ quá vậy Kat?" Ba nó lo lắng hỏi.
Có sao đâu ba, đi đường nghếch mặt lên trời nên va vô cửa kiếng thôi, không có gì hết" Nó giở giọng bông đùa, vậy mà ba nó tin cái rụp, còn nhắc nhở nó
"Ừ Vậy con phải cẩn thận đó, L.A không giống với Fukuoka đâu"
Nó thấy ở điểm này sao 2 ba con giống nhau qua trời.
Hình như hiếm lắm hai người mới có dịp nói chuyện với nhau. Lâu lâu gặp thì ba nó có hỏi chuyện học hành sinh hoạt của nó chứ không hỏi gì thêm. tối hôm qua ba nó có đưa cho nó một sổ tiết kiệm 50000$, nói là xài trong tháng. Chậc, ba nó đưa sớm có phải tốt không.
Cũng cả tuần rồi nó mới tới thăm cậu Yuu, nếu không bận lo cái vụ 10000$ thì nó đi thăm lâu rồi.
"Nhìn cậu như vầy ai nói bị bệnh được chứ nhỉ" Nó đùa.
"Ý mày nói là cậu mày giả bộ bệnh hả? Vậy thôi, mai cậu ra viện để coi người ta có nói gì nữa không?" Cậu nó cười cười.
"Ha, đó là cậu nói đó nghen". Nó cười lớn, "Cậu mau xuất viện đi để cậu cháu mình về"
"Ơ..." Hình như câu nói đùa này hơi quá lố rồi, cậu nói cười gượng rồi nói "thôi, ra ngoằi. Để cậu với ba nói chuyện"
"Xí" Kat lè lưỡi, rồi bước ra ngoài cửa với dáng đi "model trên catwalk"
Ông Ricardo, từ nãy giờ nhìn hai cậu cháu, mặt bỗng biến sắc
"Em tính trở về sao Yuu?" Ông lo lắng hỏi
"Em chưa bao giờ nói là mình sẽ ở lại cả" Yuu nói giọng đều đều
"Chẳng lẽ em chưa tha thứ cho anh sao? Đã 20 năm rồi?"\
"Thôi đi, Lawrence. Em chẳng có gì để giận anh cả. Người ra đi là em cơ mà. Anh không trách em thì thôi" Yuu trở nên mất bình tĩnh. "Em không còn là Yuu Yakawa như ngày trước nữa, chyện trước kia hãy cho nó qua đi được không?"
"không" Ông Ricardo nói giọng chắc chắn, "Với anh, em vẫn là em. Dẫu có thế nào, anh cũng chỉ yêu em mà thôi" Ông ôm Yuu vào lòng
"Nhưng còn con anh, còn gia đình anh, cả Kat nữa..." Yuu nói, giọng nghẹn ngào nhưng đã bình tĩnh hơn
"Tụi nó lớn cả rồi, sẽ hiểu chuyện này thôi. Vợ anh đã mất rồi, mà dẫu cô ấy còn sống anh cũng không hể bỏ mặc em." Ông nâng mặt Yuu lên, nhìn vào cặp mắt đen láy bằng đôi mắt xanh thẳm ẩn chứa một tình yêu sâu sắc
"Khi chúng ta mới chia tay, anh thấy cuộc đời thật vô nghĩa. Anh bắt đầu sống một cuộc sống vô hồn, bỏ cả ngành sinh học mà mình thích để học kinh doanh theo ý gia đình, rồi lấy vợ. Rồi có David nhưng chẳng bao lâu thì cô ấy mất.... Nhưng em hãy tin anh , trong bao nhiêu đó thời gian, không có lúc nào anh không nhớ đến em, chưa bao giờ anh không yêu em cả. Anh đã đi tìm, đã đến Nhật Bản, lục tung đất nước đó lên. Rồi Anh biết em đã đến Fukuoka sau tai nạn của chị..."
Một bàn tay đặt ngay miệng ông
"Đừng nói nữa, em biết mà" Yuu dịu dàng nói
Ông Ricardo nắm chặt bàn tay nóng bỏng ấy. Không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng chim ríu rít, gió thổi rào rào qua tán cây, hai người như quên mất bên ngoài. Trong mắt họ chỉ tồn tại người đối diện. Một nụ hôn vội vã, cuồng nhiệt như để không lãng phí suốt 20 năm
Lawrence hôn lên trán Yuu, hôn lên đôi mắt ươn ướt, hôn lên cổ, cắn nhè nhẹ vào tai.
"Đừng, Law, Kat đang ở đây" Yuu nói không ra hơi
"Sợ gì, nó đang ở ngoài mà" Ông Ricardo nói giọng gấp gáp, đoặn tay cởi những chiếc cúc áo cuối cùng
"Đây là bệnh viện đó"
"Ừ, mà ở tầng ba lận"
Đoạn ông đẩy Yuu nằm xuống giường............
.................
Hai người không biết rằng, Kat đang đứng ở ngoài, lưng dựa vào cửa, nghe hết từ nãy đến giờ.....
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Kim_le_le's Inventory
11.
Kat hết biết hai người này luôn. Chuyện này thì nó biết từ lâu rồi, nhìn cái kiểu hai người nhìn nhau là biết nhưng có cần quá lố vậy không. Hồi nữa, mém chút nữa là nó bước vào rồi, hên mà mới cầm cái nắm cửa thì nghe tiếng cậu nó thở, bất giác nó đỏ mặt. Trời ạ, có phải vậy không? Đang trong bệnh viện mà cứ như chốn không người. Nó phát hiện ra hai ba con họ có thêm một điểm giống nhau nữa rồi.
Kat tự mỉm cười. Thôi cũng được, vậy là Yuu có người lo rồi, nó vậy là khỏe re. Về, ở đây làm gì nữa. Nó bước dọc hành lang....
"Kat"
Có tiếng ai gọi nó. Nó quay đầu lại
Sou
"Anh đi đâu vậy?" Kat mỉm cười, nụ cười buồn buồn
"Anh làm ở đây mà. Còn em?" Sou cũng cười, lấy tay day day mũi, chắc anh còn ngại chuyện hôm bữa
"Em đi thăm bệnh, nhưng giờ em về rồi"
"Anh chở em về"
Nó im lặng suy nghĩ rồi nói "Được"
Trên đường đi, cả hai chẳng nói lời nào. Thỉnh thoảng Sou lại quay qua nhìn Kat nhưng nó vờ như không thấy gì hết. Cuối cùng thì cũng đã về tới nơi
Kat mở cửa xe, bước ra ngoài, nó làm thật nhanh để Sou không kịp giúp rồi bước về phía cổng.
"Kat, anh xin lỗi chuyện hôm bữa". Sou cũng bước ra khỏi xe, nắm lấy cánh tay nó.
"Chuyện gì? À, chuyện đó đó hả? Không sao đâu, chuyện đó em cũng nghĩ thông rồi, không sao đâu, thật đấy ' Kat quay qua nhìn anh.
Sou cũng mỉm cười, lại lấy tay day day mũi
"Anh xin lỗi, đáng lý ra anh không nên như vậy....uhm...anh muốn nói với em là...uhm...anh sắp về Nhật rồi...uhm..." Sou ngập ngừng
Kat hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng lại cười nói " Vâng, anh về bình an nhé"
"Uhm...vậy thôi, anh về đây. À, có bánh Pizza đấy, em ăn đi"
"Vâng, cảm ơn anh"
Sou bước vào xe, đề máy. Trước khi đi, anh nói "Kat này, anh cũng đã nghĩ rồi. Đối với người anh yêu, anh sẽ dùng hết tấm chân tình của mình để người đó hiểu"
Kat mỉm cười, gật đầu như hàm ý muốn nói "Em hiểu rồi"
Xe chạy đi một quãng khá xa nhưng Kat vẫn nhìn theo, gương mặt đượm buồn
Kat không biết rằng, David đang đứng từ xa, đã nghe thấy tất cả....
.......................
"Thằng đó là bồ mày đó hả?"
kat quay đầu lại, nó cảm thấy bực mình. Thiệt tình, mới bước vô phòng khách mà đã gặp sao quả tạ chiếu.
"Đúng đó, có sao không?" Nó nói, miệng nhếch lên, nửa như cười, nửa như không cười
"Coi bộ thằng đó cũng được quá ta" David nói, giọng khinh khỉnh để lấp đi sự ghen tức của mình
"này, không phải anh ta đẹp trai thì là bồ của tôi đâu. Mà là vì anh ta có 10000$ đó" Kat nói giọng lạnh lùng. Dường như cuộc đối thoại của cả hai đã trở lại quĩ đạo ban đầu.
"Mày..." Hắn giơ tay định tát cho nó một cái, nhưng rồi lại thôi
"Mày...uhm....cậu....cậu cần tiền đến vậy sao?" Hắn nhỏ giọng hỏi
"Phải, tôi cần tiền, tôi thích tiền, được chưa" Kat vừa nói vừa cắt một miếng bánh Pizza
"Nếu cậu muốn bán, tôi sẽ mua cậu" Hắn nói, giọng lớn hơn mức bình thường
Miếng bánh Pizza mới vừa cắt rớt xuống như chính trái tim (lẫn bộ óc) của chủ nhân nó. Kat trợn tròn mắt, chẳng hiểu là ngạc nhiên hay nổi sùng, nhìn chằm chằm kẻ đối diện
"David, anh khùng hả?"
"Không" Gương mặt hắn hoàn toàn nghiêm túc
"Phì....hờ...hờ...."Nó cười, giọng không bình thường chút nào.
"Chuyện gì khiến anh muốn mua tôi. Mà anh muốn mua để làm gì, đem tôi ra làm cái bao để anh đánh hay đem bán cho mấy thằng bạn quậy của anh..." Kat nói, giọng đay nghiến
"Không...không phải vậy...." Hắn đỏ mặt, chẳng biết nói sao, hổng lẽ nói "Vì tôi không muốn cậu thuộc về kẻ nào khác ngoài tôi" nhưng như vậy thì ngượng chết
"Vậy được" Kat nói, mắt nhìn lên trần nhà
"Thiệt hả?" David chợt nở nụ cười
"Một triệu $, đưa đây"
Nụ cười tắt ngấm, David, vốn không đủ bình tĩnh, chân mày nhíu lại. Chuyện gì vậy? Trong khi hắn đang rất nghiêm túc thì nó lại cà rỡn như vậy sao?
"Sao, không có hả? Một triệu, đắt thật đấy nhưng tiền nào thì của đó thôi"
"CHÁT"
Lại một cái tát, lần này mạnh hơn cả lần trước. Mắt David vằn lên những tia đỏ ngầu, hắn không chịu được giọng của Kat
Kat, coi bộ đã quen với những cái tát, lần này nó biết ngay là mình bị đánh
"David này, tôi đổi ý rồi. Dù anh có một, hay mười, một trăm triệu tôi cũng không bán. Nếu anh muốn tôi coi trọnh anh thì anh hãy học cách lịch thiệp như người ta đi"
Nói rồi nó bỏ lên phòng
Human
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Kim_le_le's Inventory
12.
"David, mày đừng uống nữa được không ?" Lee giật phăng chai bia khỏi tay hắn "Mày say lắm rồi, về!"
"Kệ tao" Hắn lè nhè "mới có mấy chai chứ mấy" Say, đó chẳng phải là cái đích mà hắn nhắm tới hay sao.
Đêm nay, cũng như mọi đêm, hắn vui chơi, quậy tưng bừng với tụi bạn bằng 10000$ vừa moi được, nhưng sao hắn thấy chẳng vui gì cả.
"Dù anh có một hay mười, một trăm triệu tôi cũng không bán" Tức thật, thằng đó là gì chứ. Được cậu đây để ý là may lắm rồi, vậy mà nó dám...Hắn nốc cạn chai bia, tiếp tục khui chai bia mới...mà cũng phải thôi, thằng kia- cái thằng đã mua nó đẹp trai quá mà. mặc vest, cao ráo...đứa nào mà chả mê. Hắn bật cười khi nghĩ đến chuyện Lavender mà trông thấy gã...Thảo nào Kat nó...
Nhưng hắn cũng đẹp trai vậy, nếu không sao có nhiều cô theo hắn đến thế, cả Lee và lavender đều thừa nhận rằng hắn đẹp trai. Mọi người ai cũng nói hắn giống ba, mà hắn thấy giống thật, mà ba thì đẹp trai nên suy ra...Nhìn đằng nào cũng thấy hắn đẹp trai thôi, vậy mà sao Kat nó không chịu nhỉ? Sao nó không thấy hắn đẹp trai như hắn đã thấy nó dễ thương cơ chứ? Tại sao...? Tại sao...?Hàng chục câu hỏi dộng vào cái đầu hắn làm hắn không tiêu hóa nổi. Cái bao tử nội giải quyết đống bia mà hắn nốc vào còn mệt, thời gian đâu xử lý mấy câu hỏi đó. Mà không xử lý được thì mặc kệ nó, muốn mặc kệ nó thì phải thật say, thế cho nên cứ uống đi, rồi lựa một đứa thật xinh vào để qua đêm, sang tỉnh dậy sẽ quên hết...
Nhưng đêm nay hắn không say, cũng chẳng chơi gái. Nhìn mấy con nhỏ đó lần đầu tiên David thấy phát nôn. Chúng làm hắn nhớ tới Kat ? Nó cũng làm một việcđại loại như vậy sao ? Cũng kiếm được 10000$ từ đó hả?
"Tôi cần tiền, tôi thích tiền"
Nghĩ tới đây, hăn nôn thật. Xộc thẳng vào toilet, hắn ói ra hết cái đống bia vừa uống. Hình như có một cánh tay nào đó thọc sâu vào bụng hắn, bóp nghẹt cái bao tử, luồn tay vào dạ dày làm hắn nôn ra hết...
"Chết tiệt..." Hắn lầm bầm.
"Nếu anh muốn tôi coi trọng anh thì anh hãy học cánh lịch thiệp như người ta đi" Hắn nhếch môi. Lịch thiệp ? Hắn từ từ ngẩng mặt lên,quan sát mình thật kỹ trong gương. Trên người hắn chẳng có điểm nào để gọi là lịch thiệp cả; cái áo thun sát nách bó chặt người, đôi khuên treo lủng lẳng, cái đầu ba chỉa...Hắn bật vòi nước, rửa tay rồi dùng mấy ngón tay làm lược để ép bộ tóc vào khuôn mẫu. Chậc, nhìn thế này thì hắn giống ba thật. Xong, hắn gỡ đôi khuyên tai ra nhưng mới vừa đưa tay lên hắn lại thôi...Phẩy tay một cái, hắn bước ra khỏi toilet rồi trở về nhà. ừ, về nhà.
"Lịch thiệp để mà làm gì, dù sao cậu ta cũng đâu cần mày đâu David ?"hắn tự nhủ "Mày không thấy ánh mắt kat nhìn gã kia sao ?" Phải, chỉ cần nhìn thôi hắn đã biết tình cảm của kat như thế nào rồi, vậy mà hắn đã hy vọng, đã ảo tưởng, thế đấy.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng khi về đến nhà, lần đầu tiên trong đời, hắn ngồi vào bàn học.
Cũng may mà ngày mai kiểm tra môn lịch sử, chỉ cần học thuộc là được chứ nếu gặp phải mấy môn như toán, hóa thì hắn bó tay, mấy môn đó hắn mất căn bản từ lâu rồi. Ngày mai hắn lại đựơc vắng hai tiết đầu, nên thoải mái học bài
"Hắn ngẩng đầu nhìn "Đêm nay trời sáng thật"
"Đêm nay trời sáng thật" Kat ngồi ở ban công, đầu tựa vào thành cửa
Đêm nay, không hiểu sao nó không ngủ được, chắc tại trời lạnh quá. Mùa thu sắp hết rồi còn gì. Mùa đông chưa về đến nơi đây nhưng cũng đã có những đợt gió lạnh đến tên người thổi vào từng đợt làm rèm cửa bung ra, phồng lên rồi xẹp xuống như buồng phổi của người. Kat yêu cái chuyển tiếp giữa hai mùa này, nó gợi cho kat nhiều kỷ niệm. Xa xa, mấy cây Cherry chưa kết thành những quả chua chua ngọt ngọt để nó cùng đám bạn hái trộm như mọi năm, chỉ có những đám lá làm thành một màu đen kịt trên tà áo xanh của bầu trời. Lúc này, hang năm, nó thường cùng đám bạn đến ngôi đền gần nhà chơi. Tối tối có lễ hội là vù đi, chẳng kịp xin phép cậu. Buổi sáng, đi dọc trên những con đường lá Cherry rơi đầy, nó thường nhặt lá, kết thành quả cầu để đá. Mấy thằng con trai thích nó thường lén để trên bàn học của nó đầy những lá Cherry vào buổi sáng mà không quên kèm theo những "lời có cánh" trong hộc bàn. Youka cũng vậy, thường nhặt hoa dại kết thành vòng, thi thoảng lại rắc hoa vụn lên tóc nó.
Chẳng biết ao nhà ai hoa sen đã nở chưa? những tán lá sung có còn xanh để bọn trẻ con chơi trò cô dâu chú rể, mấy cây hồng đã có trai để bọn con trai trèo hái chưa? Cây sấu, cây bang trước nhà có còn không để mà lá rơi lả tả khắp bốn phương?
Ngồi ôn lại những kỷ niệm, nó bất giác rơi nước mắt. Về nhà, ừ, về nhà thôi. Nó muốn về, nó nhớ mọi người. Nhớ ông hang xóm hói đầu hay ra vườn tưới cây, sáng sáng lại tá hỏa vì cây trong vườn rụng hết trái, nhớ con chó mập ù của ổng, trộm vào nhà mà chẳng them sủa lấy một tiếng ( quen quá mà), nhớ mấy thằng con trai sáng nào cũng theo nó từ nhà đến tận trường, dù nhà chúng gần hơn. Nhớ Youka, nhớ con đường, nhớ tất cả mọi thứ ở Fukuoka. Ở L.A cái gì cũng lạnh quá, người cũng lạnh nữa...
Có cơn gió nào thổi qua, mang theo những giọt nước mắt lăn dài trên má nó...
Đêm nay lại là một đêm không ngủ...
Thanked 42 Times in 28 Posts
Human
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Kim_le_le's Inventory
13.
Câu 11: Chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra năm 1939
a. Đúng
b.Sai
"Quá dễ, đúng"
Câu 97, Cách mạng Tư sản Pháp nổ ra năm nào?
"Dễ dữ nữa, 1789"
..........
"Hết giờ"
David thở phào nhẹ nhõm , lần đầu tiên trong 12 năm đi học, hắn đã làm bài một cách toằn vẹn mà không quay cóp, dù chẳng biết là đúng hay sai
"Hôm qua mày uống lộn bia quá hạn sử dụng hả David?" Lavender hỏi, mặt đầy vẻ nghi ngại
"Còn mày hôm qua hôn lộn thằng sứt môi hả?" Hắn vặn lại, vẻ mặt đắc thắng
"Mày đừng xỏ xiên tao. Nói thiệt đi. Sao hôm nay mày không quay bài vậy?" Lavender cười cười
"Tao biết làm hết, cần gì phải quay bài"
"Xạo mày" Thằng Lee độp lại
"Láo con mày" Hắn nghênh mặt lên, dù trong thâm tâm không chắc chắn lắm. "Mai cũng có tiết, phát bài ra là biết chứ gì"
Hôm nay là ngày mở đầu của những kỳ tích. David, lần đầu tiên mặc áo sơ-mi đi học, chịu khó nghe giảng, nuốt trọng những gì thầy cô nói thay vì gũc đầu ngủ. Nhưng có một thói quen mà hắn không bỏ, đó là cứ giờ giảo lao lại nhìn xuống sân trường tìm cái-kẻ-mà-ai-cũng-biết-hắn-tìm-ai, nhưng hôm nay hắn tìm muốn đỏ con mắt cũng không thấy. David lo loắng, hay là nó bị gì? Bệnh? Không thể nào, hôm qua còn khỏe mạnh lắm kia mà, hơn nữa sáng nay cũng khôg thấy nó ở nhà, Bị đánh? Điên, nó đánh người ta thì có. Óc hắn bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, rồi hắn bắt đầu chiêm nghiệm mối quan hệ của hắn và Kat.
Xem nào, thực chất hắn không ghét nó. Lúc mới gặp thì chỉ do một chút hụt hẫng và ghen tức thôi. Thích? Cái này hắn không dám chắc. Nó là con trai cơ mà, hơn nữa hắn là straight đàng doằng. Thậm chí tên đầy đủ của nó hắn còn chẳng biết nữa là. Từ lúc gặp đã gần một tháng nhưng cả hai chưa nói với nhau được một chục câu cho tử tế. Vậy thì lấy gì mà đòi hắn thích nó cơ chứ. Hắn cười thầm.
Ở đằng xa, hai đứa bạn của hắn nhìn hắn đầy khó hiểu và chúng đi tới kết luận : David nó uống phải bia quá hạn sử dụng rồi
14.
Ông Ricardo thở dài mệt nhọc,ông cầm lấy ống nghe, nhấn nút số 1
"Julia, liên lạc với phòng 37 Bệnh viện Trung Ương cho tôi"
Vài phút sau
"Yeah?"
"Yuu hả? Anh đây, Law đây, sáng nay Kat có tới thăm em không?"
"Có, nó có nói mọi chuyện cho em rồi, và em đồng ý" Giọng Yuu bình tĩnh
"Em đồng ý sao?"
"Vâng, dù sao thì nó cũng lớn rồi, có thể tự mình quyết định mọi việc rồi, em không thể ép nó mãi"
"Vậy thôi, cũng được" Ông Ricardo nói sau một hồi im lặng, "Chiều nay anh sẽ lo mọi thủ tục. Anh cúp máy đây, em nhớ giữ mình..."
"Vâng"
Nói vậy rồi ông trở lại làm việc, nhưng óc ông cứ suy nghĩ hoài chuyện đó.
Sáng nay, Kat đã tới gặp ông, gương mặt rất nghiêm túc
"Sao? Từ chối quyền con nuôi?
"Vâng", Kat nói, giọng chắc chắn
"Nhưng...sao vậy kat? Mọi chuyện sắp xong rồi, chỉ còn vài ngày nữa là ba sẽ giới thiệu con..."
"Ba, à không, bác Ricardo, con không muốn dựa dẫm vào bác nhiều quá. Bác đã thay con chăm sóc cậu Yuu, con mang ơn bác nhiều, lại còn lo cho con ăn học đàng hoàng. Nhưng vào một trường quá nổi tiếng, chi phí đắt đỏ, việc đó không đáng đâu. Một đứa chẳng ra gì như con không xứng để học mấy trường đó đâu. Ai cũng thấy vậy mà..."
Kat dừng một lúc rồi tiếp
"Chỉ có một cách, đó là từ chối quyền con nuôi và trở về Fukuoka, đó là lựa chọn duy nhất và là mong ước của con, con là Katsura Noseki thì suốt đời vẫn là Katsura Noseki thôi"
Ông còn biết nói gì hơn "Cũng phải chờ cậu con như thế nào đã" Ông nói.
"Vâng....vậy thôi....con xin phép ra ngoằi....Sáng nay con sẽ đến thăm cậu"
"Ừ" Ông thở dài
Khi bước ra tới cửa, Kat quay lại nói " Nếu được, con muốn về Nhật càng sớm càng tốt"
Vậy là ông không thể làm gì được nữa? Một tháng, thời gian không đủ lâu để ông có một tình cha con sâu sắc để giữ Kat ở lại.
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Kim_le_le's Inventory
15.
"Lavender D'emj, điểm A"
"Lee Scott, A-"
Nói rồi bà giáo già Mcgone liếc nhìn hai đứa " Hai em đã quay bài rất tốt đấy"
Lee cười mỉm chi, nhún vai làm vẻ vô tội
"David Ricardo" Cô đọc lớn
"Uhm..." hắn tằng hắng đứng lên
"Bài không thật sự tốt nhưng em có một tinh thần làm bài. Đáng lý ra chỉ điểm B nhưng khuyến khích em tôi cho điểm A" Cô cười tươi, hắn cũng cười, đón lấy bài bằng cả hai tay
"Tuyệt" Hắn thì thầm. Từ hồi nào đến giờ đây là điểm A đầu tiên do chính hắn kiếm ra. Chắc là về nhà hắn phải ủi rồi đem bỏ vào khung kiếng quá. Từ hôm qua đến giờ, hắn toằn gặp chuyện tốt đẹp thôi. Tối hôm qua, Kat mỉm cười với hắn, thoẳng qua thôi nhưng cũng đủ với hắn rồi.
Chuông reo hết giờ, hắn chạy nhanh ra cổng, leo lên xe, bảo tài xế lái nhanh về nhà.
"Quản gia, kat đâu?" Hắn nói, chạy nhanh vào phòng khách
"Ơ...cậu Hai, cậu không biết gì sao?" Ông quản gia ngạc nhiên nhìn hắn.
"Biết gì?" Hắn thè cả lưỡi ra, lấy tay phe phẩy
"Cậu Ba...à không, cậu Noseki đã về Nhật Bản rồi"
"Cái gì? Cậu Noseki nào?" Hắn không tin nổi vào tai mình
"Dạ, cậu Noseki...là cậu Katsura ấy, cậu ấy đã trở về Nhật rồi"
"Lúc nào?" Hắn hoang mang
"Dạ, khoẳng 1h chiều"
Hắn nhìn đồng hồ, đã 3h rồi, chắc là máy bay đã cất cánh rồi, nhưng hắn chẳng suy nghĩ đến điều ấy, phóng vọt tới phi trường.
"Chết tiệt" Hắn đập tay vào vô-lăng. Ở bên ngoài đang kẹt xe,.
Không thể chờ được nữa, hắn bước ra khỏi xe, chạy thẳng đến sân bay. Hắn chạy rất nhanh, va cả vào người đi đường. Mặc cho những tiếng chửi rủa với theo, mặc cho cơn đau nhói ở xương sườn, hắn cứ chạy, chạy miết....Nhưng cũng đã không kịp rồi. ở đằng xa...một chiếc máy bay vừa cất cánh...
Hắn dừng lại, gập người lại thở khò khè,. Lưỡi hắn khô khốc, buồng phổi nhưng đang dùng hết sức lực, căng mình để hớp lấy hớp để luồng ôxi tràn vào....
Trời mưa, lạ nhỉn , mới hồi nãy trời còn quang đãng lắm mà. Ở trên đường, mọi người quay lại nhìn hắn. Hôm nay lạ thật, trời lạ mà người cũng lạ. Trời mưa mà sao không xe nào bật cần gạt lên hết, chẳng ai lo đi trú mưa, chẳng thèm bật ô lên để che mưa. Mưa cũng lạ nữa. mưa mà sao có chứa muối ở trong làm mắt hắn cay xè, và lưỡi thì nếm phải vị mằn mặn của nước mưa.
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Kim_le_le's Inventory
15.
RẦM...RẦM...
"KAT, dậy, dậy nhanh lên" Có tiếng ai hét lên ngoài cửa
"Chờ chút"
Kat ra mở cửa, mặt quạu hết sức., còn Youka đứng nhìn nó chòng chọc. Cô nàng quan sát nó rất tỉ mỉ, từ mái đầu bù xù đến đôi mắt sưng vù (do ngủ quá nhiều) đến than hình ốm nhách, không mặc gì hết trừ cái khăn đủ để che phần cần che.
"Hôm qua ông đi chơi với thằng nào mà giờ này chưa them dậy, tui mà không kêu chắc giờ này còn nướng"
"Có bà đi với thằng nào thì có, tại hôm qua có phim hay quá nên mới thức tới 3h sang thui, làm gì dữ vậy. Mới 9h sang chứ mấy" Nó cằn nhằn
"9h sáng, vậy là ông cũng biết đó hả ? Hôm nay chủ nhật, đi chơi đi"
"Bà tưởng tui không muốn đi hả ? Bà nhìn nè, nó chỉ ra ban công, "mấy bữa nay mưa không hà, đồ tui phơi bảy bảy bốn mươi chín ngày rồi, mãn tang rồi mà còn chưa thèm khô, làm tui không có đồ mặc đây nè..."
"Vậy sao dzờ ?" Youka rên rỉ, kèm theo bộ mặt hết sức thê thảm
"Vậy Sou của bà đâu ?" Kat liếc
"Đi trực rồi"
"Vậy vô đi, mệt bà quá"
"Hì...hì..."
Cô bạn thân với vẻ mặt hớn hở, bước vô, à không, múa vô phòng
"Chà...Đây là kí túc xá của trường dạy nghề Nhất Đằng Dã Tự đó hả ?" Youka đảo mắt khắp phòng
"Ờ" Kat thờ ơ
"Sao ông không mang đồ tới phòng giặt ủi ?"
"Tốn tiền lắm, tui còn phải lo nhiều chi phí lắm biết hông ?"
"Xoé, có thì xài đi"
Kat nhìn Youka lắc đầu, hết thuốc rồi. Kat nghĩ tới Sou, đẹp trai, đầy sự nghiệp như ảnh không biết sao lại đi thích thứ quái thai này nhỉ. Nhưng mà kệ, chuyện của họ, Kat không them lý tới nữa, chỉ chuốc phiền phức vào người thôi. Hồi trước, tại lo cho hai người đó mà tới giờ nó vẫn còn lẻ bóng...tủi thân quá...
..............................
"Hê, Noseki-chan, cuối năm nay lớp mình sẽ diễn kịch trong lễ tốt nghiệp đó"
"Tateyama, đừng gọi tui là chan được không, tui 20 rồi đó,Kat nạt lại"
"Ái chà, 20 rồi ư" Tateyama vòng tay ôm chầm lấy Kat "20 mà có chút xíu hà"
Bốp
"Tateyama, đừng có ôm chầm lấy người ta như vậy" Kaya lấy quyển tập phang vô đầu thằng bạn một cái
"Chứ không phải mày muốn được như tao mà không được hả ?" Tateyama cự lại
"Mày..."
"Thôi, im, rùm quá" Kat hét to "Vậy cuối năm nay lớp mình sẽ tập kịch gì ?"
"Không biết" Cả hai lắc đầu
"Vậy cũng nói" Kat mở vở, chăm chú nhìn vào nó.
"Chắc là vở Nàng công chúa ngủ trong rừng đó, Noseki-chan" Tateyama cười đầy gian hiểm
"Vậy ai sẽ đóng vai công chúa ?" Kat hỏi một cách thờ ơ, hỏi chỉ để hỏi thôi
"Còn ai ngoài Noseki-chan của chúng ta" Kaya hớn hở
"Vậy ai đóng vai hoàng tử Philip ?"
"Còn ai xứng đáng hơn tui" Kaya trỏ vào mình
"Còn" thằng kia nói cộc lốc
"Ai ?"
"Tao"
Bốp...bốp...
lần này thì quyển vở ưu ái phang vào đầu cả hai đứa. Một cô gái xinh đẹp lên tiếng "Thôi, biến đi hai ông. Nếu hai ông đóng vai hoàng tử thì công chúa sẽ mơ thấy ác mộng đó"
"Hơi...gặp ai chứ đụng phải Akira là thôi rồi..." cả hai thất thểu tránh xa ra
"Nè, Kat-chan, vậy vai công chúa..." Akira quay qua nó
"Biết rồi, bà đóng vai công chúa, còn tui đóng vai hoàng tử chứ gì" Kat nhảy ngay vào họng cô bạn mình
"Sao biết hay vậy ?"
"Nè, tui nói cho bà biết...NO" Kat nói vẻ thiếu kiên nhẫn
"Khoan NO đã, đây là hài kịch mà, có sao đâu"
"Tui thiệt không hiểu sao lớp mình không tổ chức nấu ăn hay mở trà quán, đúng ngành của mình phải thích hợp không, tự dưng đi diễn kịch" Kat thở dài
"Cái gì cũng có cái mới mới hay. Mà thi nấu ăn thì đã có Đại Hội hang năm rồi, lo gì" Akira phụng phịu
Kat ngước lên, vẻ dạy đời " Bà đó, lo cho mình đi, coi chừng đó, tốt nghiệp rồi mà còn trở về TNM (trả nợ môn) thì khốn"
"Xí, sao rớt được. Cuối năm (học) chị tui cưới,cũng phải lo học để ăn đám cưới dzui dzẻ chứ ?"
"Xì, bà lo cho bà đi, hôm nay gã này, mai gã khác. Lúc nào cần bỏ ai thì lấy tui ra làm bia đỡ đạn"
"Thì đó, bởi vậy tui mới khoái chơi với loại pêđê như ông" Akira trả treo
Shock hang, con nhỏ này, nó dám....Kat hết nói, sao mà Akira giống với Youka thế cơ chứ.
"Mà chị bà mấy tuổi ?"
"22. Nè, nhắc mới nhớ, để tui giới thiệu hai người với nhau nhe, chàng lùn"
"Tui không lùn, 1m72 đâu gọi là lùn được"
"Trời thiệt không đó, nhìn đằng sau ông với chị tui y chang"
"Chuyện đó khác. Mà chị bà cao bao nhiêu ?"
"1m70"
"Đó, thì tui cũng cao cỡ đó, đúng rồi ?" Kat nói như muốn chấm dứt câu chuyện
"Xời, tui cao 1m68 mà còn cao hơn ông cả khúc"
"Bà coi lại chân bà đi, mang 2 cây cà kheo hổng hơn tui cả khúc sao được"
"Ở há" Akira cười trừ.
"tên gì ?" Trở về đề tài cũ
" Hikaru, tên đẹp hông ?"
"Đẹp hay không tui không biết, mà chắc chắn là đẹp hơn bà. Cái đó thì tui biết rồi, tui hỏi tên anh rể tương lai của chị bà kìa"
"Không nhớ. Hình như cái gì Ricardo đó"
"Ricardo" Kat lặp lại, mặt đầy vẻ hoang mang, trong cậu có cái gì đó trỗi lên một nỗi lo đáng sợ, mặt cậu tái nhợt đi. Nó bỗng nắm lấy tay Akira, siết chặt.
"Akira, bà đừng nói là chị bà lấy..."
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Kim_le_le's Inventory
Híc....híc... cái nì là để gây "hiệu ứng" chứ không phải câu bài đâu, đừng hiểu lầm
16.
"Đừng nói chị bà lấy...RICARDO KAKA nha"
CHÁT
Kat đưa tay lên má, xoa xoa "Sao bà đánh tui?"
"Đánh cho bớt khùng đi. Kaka đá cho câu lạc bộ AC Milan, tức là ở Ý, mắc mớ gì tới chị tui đang ở L.A được" Akira nói, mặt như nổi cơn lên
"Ờ hén, quên. Phù...hóa ra là người khác" Kat thở phào (lưu ý : truyện diễn ra trong bối cảnh "Kaka chưa lấy vợ")
"Nếu mà chị tui lấy Kaka thì tui đã khoe với ông từ lâu lắm rồi, để ông tức chơi"
"Ờ, chỉ cần quen thôi tui đã tức hộc máu rồi" Kat tỏ vẻ đồng ý "Vậy là chị bà học ở L.A hả?"
"Ờ"
Ở L.A? Họ Ricardo? Không lẽ...Kat hỏi một cách thận trọng
"Uhm...Akira này, chồng của chị bà tên là...David phải không?"
"David? Đúng rồi" Akira reo lên như bắt được...một gã đẹp trai nào đấy
"À...Trời...sao chị bà... bất hạnh vậy?"
"Gì?" Cô nàng trợn mắt lên
"Khôg có gì " Kat nhún vai, muốn giữ hòa bình thì biết điều mà nín, không thì hơi bị mệt đấy...
16.
"Hê ! Bồi. Tính tiền"
............
"Anh ơi ! Menu"
.............
"Waiter !"
...............
Óc Kat quay mòng mòng. Trời, khu vực nhà hàng của khách sạn Hanaka này thì đông khách quá chừng mà chỉ có lèo tèo vài người giúp việc. Vậy mà lão quản lý chết tiệt không chịu mướn thêm người, làm Kat cực muốn chết, làm phụ bếp chưa đã hay sao mà còn kiêm luôn công việc bồi bàn. Mặc dù nó thấy vậy là chẳng có gì to tát, một đầu bếp luôn phải biết rành rẽ những thao tác phục vụ thực khách, nhưng kiểu này thì cũng lẽ lưỡi mà chết. Đã vậy hôm nay gia đình Hanaka, tức là gia đình giám đốc còn mở tiệc chúc mừng cô con gái vừa đi du học về đồng thời để chàng rể ra mắt nên càng thiếu người.
Kat phải chạy hết từ bàn này sang bàn khác, chạy từ bếp ra ngoài, làm muốn bở hơi tai luôn, đã vậy buổi tối trước khi về còn pphải đổ rác với quét dọn nữa. Kat thì thầm rủa lão quản lý không chịu tăng lương cho mình.
"wuuuuuoaaaaaaa..........đúng là cực hình" Nó thở dài mệt nhọc. "Phải vô toilet rửa mặt cái đã" Kat, theo quán tính, mắt nhắm mắt mở đi về phía thang máy. Nó thấy hình như có va phải ai đó khi bước vô thang máy, xin lỗi qua loa rồi dựa vào tường thiếp đi
"Ủa, cúp điện hả ?" Nó bất giác nghĩ. "Tự dưng sao tối thui vậy ? Nhắm mắt nhưng cũng phải thấy hơi sáng chứ ?...Kỳ vậy...Uh..."
Kat giật mình tỉnh dậy, đưa tay xoa xoa miệng, không biết nghĩ gì. Nó nhíu mày, bước ra khỏi thang máy. Đưa tay lên miệng, nó xoa xoa bờ môi "Hình như hồi nãy có ai hôn mình...Hổng lẽ mơ..." Kat ngẫm nghĩ rồi nhún vai, kệ, đi rửa mặt cái đã.
"Chết cha, đây là tầng 3 mà, lộn rồi, phải lên tầng 4 mới đúng chứ." Nó chợt nhận ra là mình "vô lộn tiệm". "Kệ, không sao, tầng 3 cũng có toilet"
"Sảng khoái" Kat bước ra khỏi toilet với gương mặt tỉnh táo, công nhận là nước có hiệu quả thật.
"Hê, Noseki ! Mang giúp tôi cái này"
Nó chưa kịp nhận ra giọng ai thì đã bị nhấn vào tay một cái dĩa đựng đủ thứ bánh ngọt, những chiếc bánh nhỏ nhỏ xinh xinh mà nó them rõ dãi
"Mang vào phòng lớn giùm tôi !"
Kat nhướng mày nhưng rồi cũng quay bước vào phòng ăn lớn với ý định "nhất quyết phải chôm được một cái bánh"
"Katsura !"
Lại gì nữa đây. Nó khó chịu quay lại
"Akira !"
Kat hơi bất ngờ. Sao cô nàng lại ở đây ? Nhưng rồi Kat nhớ ra cô nàng là con gái cưng của nhà Hanaka. Hôm nay nhà Hanaka mở tiệc nên có mặt là phải rồi.
"Nãy giờ ông ở đâu vậy ? Trốn việc hả ?" Akira chu môi nói
"Không... Đây là trường hợp ngoài ý muốn" Kat chớp chớp mắt, đúng là... "Chạy trời không khỏi nắng"
"Sao cũng được. Lại đây, tui giới thiệu ba mẹ tui cho". Nói rồi Akira kéo nó đi như con rối"
"Nè, ba mẹ tui đó" Rồi Akira giới thiệu Kat với ba mẹ mịnh
Kat cúi đầu chạo Chà, sao nhỉ? Akira giống mẹ in hệt : Mái tóc nâu bồng, gò má cao, mắt hơi hẹp nhưng cực kỳ hợp với gương mặt thon. Còn ông Hanaka thì lại cao lớn nhưng gầy guộc, gương mặt gân guốc của ông tạo cho người ta cảm giác hình như ông đã trải qua một cuộc sống khó khăn gian khổ. Kat thấy ông ta có vẻ giống với người Tây hơn người Nhật. Đôi mắt sâu hoắm lộ rõ vẻ tinh anh, mũi khoằm tới mức không thấy lỗ mũi đâu cả, và theo Kat đó là một nhà quí tộc thượng lưu thực sự
"Đây , chị mình, Hikaru "
Hikaru Hanaka lại rất giống ba, nhưng những đường nét trên gương mặt ông lại trở thành vẻ đẹp trên khuôn mặt cô con gại Không thật lộng lẫy như cô em nhưng Hikaru lại có vẻ đẹp duyên dáng, thông minh khiến các chàng trai phải cảm phuc. Kat cũng không ngoại lệ. Nó có cảm giác đây đúng là một tiểu thư quí phái. Một người như vậy mà phải lòng David Ricardo sao?
"Hikaru, ai vậy?"
Một người đàn ông bước tới, dáng vẻ cao lớn, mái tóc vàng bồng bềnh, đôi mắt xanh biếc và sâu...Kat thì thầm "Ba"
17.
"Hikaru, ai vậy?" Người đó hỏi lại
"À, David, em giới thiệu nha !" Akira nhanh nhảu
"Đây là Kasura Noseki. Kat, đây là anh rể tui đó"
"Chào cậu" David cười , một nụ cười đúng kiểu của dân làm ăn. Kat hơi ngập ngừng nhưng rồi cũng đưa tay ra bắt
"Chào anh"
"Sao, thấy anh tui thế nào?" Akira hỏi nhỏ khi hai đứa đi chỗ khác
"Đẹp, đẹp trai hơn tui tưởng tượng nhiều" Kat nói một cách công tâm "Đúng là đẹp trai tới mức phải ngạc nhiên một chút"
"Vậy với..."
"Nè, Kaka của tui đẹp trai hơn nhiều, khỏi so sánh. Tui đi làm đây" Nói rồi Kat quay đi, bỏ mặc cô bạn thân đang phụng phịu
Dù sao thì ngày hôm đó cũng kết thúc trong yên bình
Suốt mấy ngày tiếp theo, Kat toàn phải chịu đựng những lời khen hết mực (mà theo Kat là hơi quá lố) của cô bạn thân về ông anh rể tương lai, nào là "lịch thiệp, cởi mở, dịu dàng, ăn nói có duyên..., v.v...,v.v... và v.v..." Ôi thôi đủ thứ. Kat, sau bốn năm trời có cảm tưởng hình như mình vừa quen một David Ricardo khác. Không ngờ, chỉ sau có chừng đó thời gian mà anh ta lại có thể thay đổi nhanh như vây. Con người ai cũng có lúc phải thay đổi, cả Kat cũng vậy nhưng thay đổi 180 độ như hắn thì Kat không tin nổi. Chắc là ba Ricardo (Kat vẫn thích gọi ông là ba) vui mừng lắm. Thật ra gương mặt của David như thế nào Kat cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ được mái tóc thôi
Kat nhớ lại thái độ của David hôm bữa. Thật tình thì cũng hơi shock khi hắn làm như không quen, nhưng nghĩ kỹ thì cũng còn đỡ hơn cái nhìn lạnh lùng bốn năm trước, hoặc có thể là trước mặt nhà vợ nên không tiện...Dù sao thì cũng mặc kệ
................
"Noseki, cậu mang đồ ăn lên phòng 418 đi !" Lão quản lý khách sạn nói bằng cái giọng rít chịt như tiếng tru của chó sói. Kat ghét lão ta, lúc nào lão cũng nhìn nó khó chịu, làm như nó là đống phân không bằng , nhưng khôn hồn thì làm theo , nếu không sẽ gặp khốn đốn đó
Kat gõ cửa
"Thưa, tôi mang thức ăn tới"
"Vào đi" Giọng ai nghe quen quen
Nó đẩy cửa bước vào, hình như khách đang tắm. Chậc, khách sạn năm sao có khác , nhìn sang thật. Dù đã làm được gần một năm nhưng với thân phận phụ bếp nên chưa bao giờ Kat có diễm phúc được vào phòng. Kat trầm trồ nhìn, từ bộ salon làm bằng da cho đến chiếc TV màn hình phẳng , rồi lại chiếc giường êm ái như nhung. Không phải là một đứa tò mò nhưng Kat không thể ngăn được mình ngồi lên chiếc giường đó. Nó nhún nhún vài cái , chà, êm thật. Nó nhắm mắt, nằm ngửa lên giường ,trời, sướng quá
"Cậu có muốn nằm lên giường đó không?"
Kat giật mình, bật dậy, cúi người thật thấp tới mức không thể thấp hơn được nữa. Nó lắp bắp
"Tôi....tôi xin lỗi, tôi không cố ý "
"Tôi hỏi cậu có muốn nằm lên chiếc giường đó không?"
"Dạ "
Kat ngẩng đầu lên nhìn. Tưởng ai , hóa ra là David Ricardo. Kat thở phào nhưng rồi lại nhớ ra bây giờ cả 2 đã là kẻ xa lạ, nên đành đứng như trời trồng, không biết nói gì...........
David đứng dựa vào thành cửa, tóc ướt hất ngược lên, miệng cong lên vẻ giễu cợt tạo thành một vẻ đẹp hiếm thấy. Anh (đổi cách xưng hô nha) chăm chú nhìn vào Kat với vẻ khinh khỉnh..........
(-cont-)
The Following User Says Thank You to Kim_le_le For This Useful Post:
dao
12-06-2007, 05:54 PM #17
Kim_le_le
Thành viên
Gia nhập: 12/06/2007
Bài gởi: 58
Points: 30.00
Bank: 0.00
Total Points: 30.00
Donate
Thanks: 0
Thanked 42 Times in 28 Posts
Human
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Kim_le_le's Inventory
"Sao không trả lờI, cậu bị cấm khẩu rồi hả ?"
"Xin lỗi....Tôi...tôi không hiểu ý ngài ?" Kat nói bằng tiếng Anh
"Nói tiếng Nhật đi, nghe giọng cậu nói bằng tiếng Anh tôi ngứa tai lắm"
Kat nóng mặt, cái tên chết tiệt đó, không ngờ bốn năm trôi qua không làm tính tình hắn cảI thiện được chút nào hết. Nuốt giận, Kat hít một hơi thật sâu rồI trả lời lãnh đạm
"Xin thứ lỗi vì sự vô phép của tôi, tôi mang thức ăn tới. Tôi xin phép ra ngoài"
Nó toan bước ra cửa nhưng bị giữ lại. David, nắm chặt cánh tay nó, nói mà không hề nhìn nó :
"Sao cậu không trả lời tôi ?"
"Trả lời gì ạ ? Thưa ngài !" Kat giữ nguyên giọng điệu cũ
"Tôi hỏi cậu có thích nằm lên chiếc giường đó không ?"
David quay lại, gương mặt hoàn toàn nghiêm túc
"Thích thì sao mà không thích thì sao ?" Nó cũng không cười
"Nếu thích thì lên đó vớI tôi " Anh vòng cánh tay còn lại qua người nó, siết chặt
Kat trợn mắt, nó cảm thấy máu nóng từ đâu trào ra. Gã đó, hắn tưởng hắn là ai mà dám....nhưng nó vẫn đủ bình tĩnh, cười khẩy nói
"Xin lỗi, tôi là ngườI phục vụ phòng chứ không phảI là người phục vụ giường"
Gỡ tay hắn ra, nó mở cửa phòng
"Tôi sẽ mua cậu, cậu nói đi. Cậu muốn bao nhiêu, bao nhiêu cũng được, chỉ một lần thôi"
Kat, cánh tay nắm lấy nắm đấm cửa chợt run run, nhưng cố giữ bình tĩnh, nói không vấp váp
"Xin lỗi, cho dù anh có một hay mườI hay một trăm triệu Dollar, tôi cũng không bán"
18.
"David anh ấy....."
"Biết rồi, David anh ấy thật tuyệt vờI, ngày nào cũng dẫn chị em mình đi chơi rồI còn rước mình đi học về, bố mẹ mình rất thích ảnh, đúng là một người đàn ông tuyệt vời nhất trên thế gian này" Kat nhại giọng Akira.
"Ủa, sao biết hay vậy ?" Akira ngạc nhiên hỏi
Kat, tay chống lên bàn, mặt quạu quọ
"Nè, suốt hai tuần nay lúc nào tui cũng nghe bà ca bài "Ông anh rể" tới thuộc luôn rồi, phát mệt. Tui nói cho bà biết, đừng có nhắc đến cái tên đó trước mặt tui nữa"
"Tại sao ?"
"Vì....mà thôi. Tui không thích, vậy đó"
"Khùng" Cô nàng lè lưỡi một cái, ngúng nguẩy trở về chỗ ngồi. Kat không nói gì nữa. Grưưư.....tạI tên đó mà tình bạn bị sứt mẻ. Hứ, cái tên đó, đúng là "núi sông dễ đổI, bản tính khó dời", tồI tệ vẫn hoàn tồI tệ thôi. Cả gia đình Hanaka đã bị hắn lừa rồi, đặc biệt là chị Hikaru. Kat không biết hai tuần trước nó nghĩ gì mà cho rằng đó không là David Ricardo mà nó từng biết.
Nó bực mình, dộng mạnh quyển tập xuống bàn, gục đầu xuống. Nó lại mơ màng nghĩ tiếp, chắc gì hắn ta còn nhớ nó, gặp nhau có một tháng chứ mấy, hơn nữa cả hai chẳng có ấn tượng gì với nhau cả. Ở chung một nhà mà ngay cả một bữa cơm cũng chưa từng ăn chung.
Nó nhìn ra cửa sổ. HồI đó, nó cũng trở về Fukuoka cũng vào khoảng thờI gian này, lúc mới về cũng phảI vất vả lắm nó mới sống tự lập được, tự lo học phí, đi làm thêm, ở nhà một mình...nhưng Kat chưa bao giờ cảm thấy buồn hay cô đơn cả, vì đã có mọI ngườI ở xung quanh. Dẫu không cùng một nhà nhưng tình người ở Fukuoka thật ấm áp biết chừng nào. Còn ở Tokyo này... thật chẳng khác gì ở L.A cả, lạnh lẽo biết chừng nào, sống ở đây được hơn một năm rồi mà Kat chẳng thể quen được. May mà nó ở ký túc xá, nơi toàn những người tỉnh lẻ lên thủ đô để học, nhưng một ngườI bạn thân ngoài trường nó chưa hề có ai. Sáng sáng đi học, chiều vào phòng thực hành, tối lại đi làm thêm, đêm lại trở về kí túc xá.....Cuộc sống cứ thế trôi qua, thật đơn giản quá, đơn giản tới mức che dấu được hết bao nhiêu cay đắng mà nó trảI qua
..............................
"Noseki !"
Có tiếng ai gọi nó, Kat quay đầu lại, là David Ricardo. Nó cảm thấy bực bộI, gần một tháng rồi nhưng nó chẳng thể quên được. Nó tính giả vờ như không nghe thấy, vừa quay đi thì bị chặn lại...
Ricardo nhìn nó bằng một cặp mắt buồn, Kat tự hỏI tại sao hắn lại nhìn nó với đôi mắt như vậy, có gì phải buồn cơ chứ
"Tìm tôi có việc gì không ?"
"À, chỉ là...hôm nay tôi tớI đón Akira nhưng không thấy em ấy đâu cả"
"Akira đi Kobe vớI gia đình rồi, anh sắp là con rể của gia đình Hanaka mà không biết ư ?" Kat nói giọng mỉa mai "Hay anh bị cho ra rìa rồi"
"À, ra thế, tôi quên mất !" David cườI, nụ cườI thật hiền hòa mà từ trước tới giờ Kat chưa từng thấy, nhưng dường như nụ cườI đó cũng không đủ làm Kat nguôi giận
"Giờ nhớ ra rồi thì tránh ra cho tôi đi !" Nó nói thẳng bằng tiếng Nhật
"Cậu đi đâu ?"
"Đi chơi, được chưa ? Anh xã giao như thế đủ rồi. Ở đây chẳng có ai là người nhà Hanaka đâu, anh khỏi phải diễn kịch"
Nó nói buớng, không thèm ngoảnh mặt lại
"Cậu vẫn giận tôi sao ?" Anh bước theo nó
"Giận cái gì ?" Nó nói, chân vẫn đi
"Giận vì chuyện hôm bữa, đã một tháng rồi" David nói
"Ừ, còn. Được chưa ? Tránh ra"
"Tôi không tránh nếu cậu không nói cho tôi biết cậu đi đâu" Anh nói với vẻ nửa như nghiêm túc, nửa trêu đùa
Kat dừng lại, mày nhướng lên diễn tả sự khó chịu
"Sao anh lì quá vậy ? Vậy tôi nói tôi đi chơi với ngườI yêu đó."
"Cậu nói xạo, cậu chưa có ngườI yêu" Anh chớp mắt một cái rồi nhìn thẳng vào nó như để phát hiện một tia lúng túng nào đó. Nhưng coi bộ không được rồi, nó vẫn nhìn thẳng vào anh, đầy thách thức
"Ai nói"
"Akira"
"Con nhỏ nhiều chuyện" Nó lầm bầm
"Vậy cậu đi đâu ?"
"Đi làm"
"Ở đâu"
"Này, anh hỏI cung tôi đấy à ?" Kat hét lên vì bực
"Tôi có trách nhiệm vì cậu là cháu của chú Yuu" David nói "Tôi lo cho cậu đó là vì trách nhiệm của tôi chứ tôi cũng không muốn. Cậu không cần phản ứng như vậy"
"Chú Yuu ?"Kat ngạc nhiên "Vậy là anh biết cậu tôi sao ?"
"Ừ, biết. Yuu Yakawa ! Vậy cậu trả lời câu hỏi của tôi đi"
"Ở khách sạn Hanaka"
"Vậy là ở phố Shi Buya. Cậu đi bộ tới đó hả ?" David tỏ vẻ lo lắng
"Này, anh không phải giở bộ mặt đó ra." Kat không hiểu tại sao nó lại tức giận đến như vậy. Nếu hắn ta tỏ vẻ lo lắng như vậy thì sao lại nói những câu như thế kia chứ "Tôi nói cho anh biết, nếu vì trách nhiệm thì anh an tâm được rồi đó. Đã bốn năm nay tôi sống một mình rồi, đâu cần anh lo. Và câu trả lờI cuối cùng đây, tôi đi bằng xe buýt, và hiện giờ tôi đang đi tới trạm xe, hiểu chưa" Kat trừng mắt lên
"Hiểu, vậy tôi còn một yêu cầu nữa"
"Yêu cầu gì ?" Kat hỏi mà không thèm nhìn
"Ở trước bất cứ một thành viên nào trong gia đình Hanaka, à không, trước bất kì ai, đừng làm ra vẻ như là đã quen tôi. Tôi không muốn dây dưa với loại ngườI như cậu" David nói lạnh lùng
"Cái đó thì anh khỏI lo" Kat quay qua, cườI khẩy " Tôi cũng không muốn dính dáng tới anh đâu. Goodbye...forever"
Nó bước thẳng đi với ý nghĩ tránh xa gã này càng xa càng tốt, bỏ lại một kẻ đã đứng ở đó suốt ba tiếng đồng hồ. Tokyo cuối tháng 10 đang rùng mình trong cái lạnh giá của mùa đông. Lá trên cành đã rụng gần hết, làm chẳng còn gì che chắn cho sự vật khi có gió thổi qua. David vẫn cứ đứng đó, đôi bàn tay mặc dù đã thọc sâu vào túi áo khoác nhưng cũng cứng ngắc lại vì cái buốt giá của trời đất và...của lòng người.
The Following 2 Users Say Thank You to Kim_le_le For This Useful Post:
dao, yunjae^^
12-06-2007, 05:55 PM #18
Kim_le_le
Thành viên
Gia nhập: 12/06/2007
Bài gởi: 58
Points: 30.00
Bank: 0.00
Total Points: 30.00
Donate
Thanks: 0
Thanked 42 Times in 28 Posts
Human
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Kim_le_le's Inventory
19.
"Cái gì ? Bà nói lại coi" Kat ngước mắt khỏi quyển tạp chí, nhìn chằm chằm vào nhỏ bạn
"Chủ Nhật này tới nhà tui ăn tối." Akira lặp lại, hai bàn tay đan vào nhau đặt lên bàn làm điểm tựa cho cô nàng chống cằm
"Có ông anh rể của bà hông ?"
"Có"
"Vậy thì tôi không đi đâu" Nó lạI tiếp tục nhìn vào cuốn báo
"Sao vậy ?"
"Tui không thích"
"Đi đi, đi đi mà" Akira lắc lắc ngườI nó
"Mệt, dẹp"
"Đi đi, đi đi. Ông hổng đi tui chết cho coi" Cô nàng lắc nó mạnh hơn
"Bà lắc tui kiểu này thì tui sẽ chết trước bà đó. Chủ Nhật này chứ gì, đi thì đi"
"TrờI, mặc bộ nào đây !" Kat lục tung cả tủ đồ. Kiếm qua kiếm lại cũng chẳng có bộ nào ra hồn. Cái quần mới nhất cũng đã mua hai năm rồi, còn cái áo đỡ cũ nhất thì cũng từ năm ngoái, lại còn bị chuột cắn nữa chớ, thôi thì đành mặc cái áo kẻ sọc này vậy, hơi bị sờn nhưng vẫn còn tốt chán. Dù sao đi tới nhà ngườI ta thì cũng phải mặc ra sao cho tươm tất, không khéo ngườI ta bảo mình là vô lễ.
Đôi giày cũng phải được đánh bóng lại. Dùng hết nguyên hộp xi (đã quá hạn sử dụng) mà cũng không bóng lên nổi. Lại còn phải bỏ tiền ra mua đôi vớ mới. Kat nghĩ thầm, điệu này ăn tối ở nhà ngườI ta xong chắc phảI ăn mì gói dài dài. BởI vậy, nó phảI cầm lòng dữ lắm mớI đủ sức trả tiền cho người thu ngân.
"Noseki này, cậu ở một mình chắc vất vả lắm" Bà Hanaka cườI hỏi nó. Gương mặt phúc hậu của bà khi cười tạo cho ngườI ta một cảm giác ấm áp. Kat rất thích nhìn bà cười.
"Dạ, cũng không có gì ạ" Nó cũng cười trả lờI "Lúc đầu thì cũng hơi vất vả nhưng giờ thì đỡ rồi ạ"
"Nghe nói cậu nấu ăn rất ngon. Akira nói trong giờ thực hành lúc nào cậu cũng đạt điểm cao phảI không ? Vậy bữa nào cậu phải cho chúng tôi thưởng thức một bữa mới được" ông Hanaka cũng mỉm cười, thật hiếm khi ông cười.
"Đúng đó, hay ông ở lại nhà tui làm đầu bếp luôn đi" Akira chêm vào, cô nàng đang ngả đầu vào vai mẹ nũng nịu
Kat không nói gì, chỉ cườI trừ. Nó quyết tâm không để lại một sơ sót gì trước mắt kẻ đáng ghét. Nãy giờ không thấy hắn nói gì, Kat cũng thấy hơi lo. Nó cũng chẳng dám nhìn kẻ đó, bây giờ cả hai đang là ngườI không quen biết, nếu để ý quá thì sẽ gây chú ý mất.
"Hay là thế này..." David đột ngột lên tiếng làm nó giật nảy mình "Để cậu ta làm đầu bếp của con vậy, con sắp dọn ra nhà riêng rồi nên cũng cần một ngườI phụ việc, như thế chẳng tiện hơn sao"
"Đúng đấy, cậu Noseki...." Chị Hikaru cũng nói "Hay là cậu chuyển qua nhà anh David ở để tiện đi làm thêm. Hình như kí túc xá không cho về quá khuya thì phải"
"Dạ vâng ạ, thường thì mườI một giờ đêm là là kí túc xá đóng cửa rồI"
"Vậy cậu làm thêm như thế nào ?" Bà Hanaka đặt tách trà xuống, nắm lấy tay nó
"Cháu làm thêm ca từ năm tới mườI giờ ạ. Cháu còn học việc ở cửa hàng ăn của nhà trường nên cũng kiếm thêm được chút đỉnh ạ" Kat thưa, mặt hơi đỏ
...............
Gần chín giờ thì nó ra về
Chậc, bữa ăn ngon thật, bữa ăn của nhà giàu có khác, đủ thứ các món, vậy chắc đầu bếp của nhà cũng phảI giỏI lắm. Kat bước ra cổng, đi được vài bước thì ngoái lại đằng sau. Ngôi nhà to thật, đẹp thật. Nhà biệt thự, lại có cả hồ bơi nữa, so vớI nhà Ricardo ở L.A chắc chẳng kém gì. Nhưng quan trọng là gia đình họ thật hạnh phúc. Kat đột nhiên thấy ghen tị vớI Akira. Một gia đình êm ấm, có mẹ, có ba, đó là thứ hạnh phúc xa vời đối vớI Kat. Nó cúi đầu nghĩ rồi bỗng cườI cay đắng. Nước mắt ở đâu chực trào ra, nhỏ xuống từng giọt. Nó tự nhủ "Kat, mày sao vậy ? Không đựơc khóc, chẳng phải mày đã quen với chuyện đó rồI sao ?"Nhưng mà ghét ghê, nước mắt cứ chảy dài. Kat vội chạy đi, ở trước nhà người ta mà khóc thì kì lắm
Đường về nhà còn xa quá..........
"Tin...tin..."
Kat giật mình quay lại, nỗI buồn ngay lập tức biến thành...cục tức, biết vậy không nhìn cho rồI
"Lên xe đi" David chầm chậm rề xe theo nó
"Không cần" Kat nói vớI thái độ như mọi khi, giả vờ nhìn chăm chú vào bàn chân để David không thấy
"Này, cậu mà không lên là tôi ẵm cậu lên đó"
Nó quay ngoắt qua, hét lên "Ai cho phép anh có quyền sai khiến ngườI ta như vậy ?"
David sững ngườI, anh vộI bước ra khỏi xe, tớI đối diện cậu
"Sao vậy ? Sao mắt đỏ vậy ? Khóc hả ?"
"Ai nói ? Tại có con gì bay vô mắt đó chứ" Kat chống chế, nó không muốn trở thành kẻ yếu đuối trứơc mặt hắn. Sẽ chẳng ra thể thống gì nếu khóc trước mặt hắn. Nhưng coi bộ hắn tin cái một ( quả thật tính tình chẳng thay đổI chút nào)
"Vậy hả ? Đưa tôi coi" Anh đưa tay chạm nhẹ vào mặt nó nhưng lập tức bị gạt ra
"Không cần, anh cút đi cho tôi nhờ"
"Sao không cần ? Mắt như vậy mà đi đường trong đêm hả ?"
"Ai mượn anh lo. Đêm đâu mà đêm. MớI chín giờ chứ mấy" Nó bước thẳng qua anh "Tránh đường cho người khác đi"
"Này, cậu tính đi bộ về hả ?" Anh lạI rề xe theo
"Ừ, có sao không ?"
"Gần mười giờ rồi đó"
"Chẳng sao"
"Đường kí túc xá chỗ cậu giờ này vắng lắm đó"
"Mặc kệ tôi"
"Này, tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện này nhé. Có một cô gái rất sợ ma, nhưng có một đêm cô phải về nhà khuya, mà đường về nhà thì rất vắng. Cô rất sợ. Khi đang đi, cô gặp một thanh niên đang dắt xe đạp. Cô chạy lại chỗ anh ta và rủ đi chung. Cô nói 'phù, may quá, có ngườI đi chung rồi. Nghe nói đường này có ma mà em thì sợ ma lắm'. NgườI thanh niên cũng cườI nói 'Ừ, hồI còn sống anh cũng vậy'"
"Hô...hô...thật khôi hài !" Kat dừng lạI, nhìn David "Có điều tôi không phải là cô gái đó. Hơn nữa tôi là ngườI theo chủ nghĩa duy vật biện chứng nên chẳng có gì đáng sợ cả, xin lỗI nghen"
"Vậy rốt cuộc cậu có lên xe không ?"
"Không" Nó nói giọng chắc nịch
"Tốt thôi"
David nói, tắt máy xe, bước ra ngoài, hơi run người vì những đợt gió lạnh.
The Following User Says Thank You to Kim_le_le For This Useful Post:
yunjae^^
12-06-2007, 05:58 PM #19
Kim_le_le
Thành viên
Gia nhập: 12/06/2007
Bài gởi: 58
Points: 30.00
Bank: 0.00
Total Points: 30.00
Donate
Thanks: 0
Thanked 42 Times in 28 Posts
Human
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Kim_le_le's Inventory
20.
"Anh...anh tính làm gì ?" Kat tránh xa David ra, bụng bảo phải bình tĩnh nhưng sao hai chân cứ run run
"Tôi chẳng làm gì cả ?" Anh dựa vào mui xe "Cậu về thì về đi, tôi muốn hút thuốc"
Kat chẳng hiểu nổi con ngườI này nữa. Hình như hắn càng ngày càng khùng hơn thì phải, mặc kệ, muốn chết rét thì cứ đứng đó đi. Nó quay bước bỏ đi, David cũng đứng lên và đi theo nó
"Nè, sao anh không đi xe ?" Nó khẽ quay đầu lại hỏi
"Tôi thích đi bộ, không được sao ?" Anh trả lời vô thưởng vô phạt
Nó lúng túng, chết tiệt, đi cùng đường vớI gã này chắc là gặp xui dữ lắm. Nhưng mà có thể đến khúc nào đó hắn sẽ đi đường khác, thế nên nó nói
"Được thôi, vậy thì xin mờI anh đi, nhưng nói trước, đừng đi gần tôi quá 2m đó"
"Được thôi"
Cả hai cứ thế mà đi. Tokyo ban đêm rực rỡ những ánh đèn, ngoài xa lộ xe chạy qua lại nhiều không kể xiết, nhưng ngườI đi đường vào giờ này thì chỉ lác đác. Bây giờ đã là tháng mười một, cái tháng của những cơn gió rét buốt, mùa đông đã đến rồi. Chưa bao giờ không khí thèm những ánh lửa ấm áp hơn lúc này. Nó lạnh lẽo qua từng cơn gió, thần mùa đông đang thổi những những luồng buốt giá qua những hàng cây trần trụi lá. Gió thổi lá bay bay trên những vỉa hè, trôi dạt đến một góc nào đó để trở thành một cái gối, một cái chăn cho những kẻ lang thang. Nhưng dường như thần đã bỏ quên, hay đã tha thứ, hoặc cũng có thể không làm gì được hai con ngườI dưới kia. Chắc thần cũng phải ngạc nhiên, họ không đi cùng nhau, không siết chặt tay nhau để truyền hơi ấm, nhưng sao vẫn không thấy lạnh, không lạnh một chút nào......
Kat bước thẳng vào cổng ký túc xá, không thèm ngoảnh mặt lại nhìn xem kẻ đi theo mình như thế nào. Nó cắm đầu bước vào phòng, bật lò sưởi mini. Chậc, cửa sổ đóng hết rồi nhưng sao gió cứ thổI vào. Kat cởi áo khoác, vứt chỏng chơ vào góc phòng rồi ngồi bó gối xuống sàn. Sao nó thấy ân hận gì đó. Nó tự hỏi sao mình bướng quá vậy, người ta có ý định tốt thì không chịu, cứ thích hành hạ thân xác mình cơ. Nhưng mà sao gã đó lại đi bộ theo nó, hắn có thể lái xe về cơ mà. Hay là thời tiết thất thường nên đầu hắn cũng thất thường luôn ?
Gần mười hai giờ rồi
Kat vẫn cứ ngồI đấy, nhìn chiếc lò sưởI toả ra những tia ấm áp. Chẳng biết giờ này hắn ra sao rồi ? Dù sao thì nó cũng đã về tới nơi rồi, thì hắn cũng phảI về chứ, hắn có chân mà
Nó cốc vào đầu mình một cái "Kat, mày nghĩ gì thế ? Chắc gì hắn đi theo mày, sao mày vội tưởng bở thế, giả hắn đi cùng đường thì sao ?" Nhưng sao nó cứ thấy bồn chồn làm sao ấy. Đáng lý ra nó không phảI lo chứ
Một giờ đêm rồi
Kat chẳng hiểu ai xui khiến nó chạy nhanh ra khỏi nhà mà không kịp mặc áo khoác "Kệ, đang buồn, đi dạo cũng đuợc" Không biết là đi dạo hay chạy tiếp sức mà nó vừa đi vừa thở hồng hộc. Trời lạnh quá, lạnh thật. Nó hơi hối hận vì đã không mang áo khoác theo...Nhưng ở ngoài kia, có kẻ đang có áo khoác nhưng vẫn thấy lạnh.......
Kat bước tới gần cổng, phóng tầm mắt ra mặt đường tối đen, chỉ có ánh đèn loe loét tỏa ra từ một cái bóng đèn cao áp duy nhất trên đường. Thế nhưng nó vẫn đủ soi sáng một bóng người đang đứng ở góc đường. David vẫn đứng đó, người lạnh run lên, nhưng mặt không cúi xuống. Anh đang nhìn một cái gì đó trên trời hay một nơi xa xăm nào đó
"Sao anh không về đi ?"
David giật mình ngẩng đầu lên. Là Kat. "Ở ngoài này trời lạnh lắm đó ?"
"Cậu biết vậy sao không mang áo khoác ra ngoài, mà sao giờ này còn chưa ngủ đi" Anh nhíu mày, khó chịu
"Anh...tôi chỉ là lo cho anh thôi" Nó hơi ngượng khi nói. Nó đánh trống lảng, bắt đầu đứng kiễng một chân, tay bắt chéo ra đằng sau và chân thì vẽ ra những đường tròn vô hình trên nền bêtông
"Tôi quên mất đường về nhà rồI"
"HẢ ?" Nó hét lên, phải không vậy trời.......
"Vậy mấy bữa nay anh đi như thế nào ?"
"Lúc đó ban ngày khác, giờ tối rồi, hơn nữa bình thường chạy xe mà"
"Sao anh không gọi taxi ?"
"Tôi chẳng thấy chiếc taxi nào hết và cũng chẳng biết số"
"Anh..." Nó tức giận lắm, thảo nào từ nãy giờ ở trong phòng mà nó cứ thấy lạnh sống lưng, hóa ra là do tà khí của gã này. Kat nắm lấy cổ áo David, hét lớn vào mặt "VẬY THÌ LÚC TÔI VÀO ANH PHẢI GỌI LẠI CHỨ. SAO LẠI NGỒI NGOÀI ĐƯỜNG NHƯ THẾ NÀY. ANH CÓ THỂ KIẾM CÁI PHÒNG TRỌ NHỎ NÀO ĐÓ CŨNG ĐƯỢC MÀ. ANH CÓ KHÙNG KHÔNG VẬY ?"
"Khùng hả ? Ừ, chắc vậy quá" David cười, gãi gãi đầu
Kat không biết nói gì, cái gã này hết chữa nổi rồi. Xem nào, tay đã lạnh như thế này rồi. Kat thấy hối hận quá, giá như lúc đó nó quay lại, cảm ơn cũng được, chửi cũng được, trêu đùa cũng được, vậy mà... Đó là lỗi của nó, chắc chắn là lỗi của nó
"Anh đợi tôi một chút" Kat chạy về cổng kí túc xá. David nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ấy, phì cười, tự hỏi không biết trên đời này có còn kẻ nào ngốc như vậy nữa không
"Anh vô đi" Kat nắm lấy tay anh, dắt đi như dắt một đứa trẻ. Bàn tay lạnh ngắt này sao tự dưng càng lúc càng ấm vậy ?
"Anh vào phòng đi, có lò sưởI đó"
"Cậu ở đây một mình hả ?" David hỏi, hơi ngập ngừng
"Ừ, sao ?"
"Vậy thôi, tôi không vào đâu" Nói rồi, anh quay về
"Cái gì ? Tự dưng vậy là sao ?" Kat nổi sùng lên. Nó hết hiểu nổi , về thì không về, ở thì không ở, muốn chết cóng ngoài đường là sao ?
"Không phải tự dưng, mà là..." David không nhìn nó
"Vô, nghe không ?" Nó kéo anh vào phòng làm anh mất cả thăng bằng, ngã oạch xuống sàn
"Nè, cởi áo ra" Nó hét lớn
"Làm gì ?" David xanh mặt (chẳng biết là do lạnh hay do...)
"Áo khoác của anh lạnh ngắt hết rồi, cởI ra để tôi hong" Nó nói với vẻ mặt đe dọa, giờ có cởi ra không ?"
"Có, có mà" David thở phào
" Nè, rượu nóng nè, uống đi cho ấm người" Nó chìa ly rượu ra, cười
"Cảm ơn, nhưng sao tốt với tôi quá vậy, chẳng phải cậu ghét tôi lắm sao ?" David cũng cười
"Tôi ghét anh nhưng không bằng một góc anh ghét tôi, hiểu chưa ?"
"Tôi không ghét cậu"
"Có, anh có"
"Không"
"Vậy bốn năm trước anh đã nói gì nào, không nhớ sao ? Anh bảo ghét tôi tôi tới mức không muốn nhìn thấy mặt tôi, đúng không ?"
"Đó là..." Anh chồm người lên, định giải thích nhưng lại thôi "Mà thôi, tôi buồn ngủ quá, chuyện đó để mai nói"
Kat nhún vai "Được thôi, để tôi qua phòng kế bên mượn chăn màn cho anh"
"Ngủ chung không được sao ?" David đùa, mặt lộ vẻ gian gian
"Ngủ chung á ?" Kat nhướng mày lên hết cỡ, rồI cũng cườI vẻ gian gian "Được, đó là anh nói đó nghen"
"Nè, cậu làm cái quỉ gì vậy ?" David hét lên
"Không thấy sao ? CởI đồ chứ làm cái gì ?"
"Có cần cởI luôn quần l*t vậy không ?" Anh vã mồ hôi, mặt đỏ bừng
"Cần, vì khi ngủ tôi không có mặc đồ" Nó nói thản nhiên
"Hả ? Sao tôi lạI không biết ?" Anh mở to mắt, miệng há hốc /trờI giúp ta rồi/
"Tôi tưởng anh biết, giờ biết cũng đâu có sao ? Mà nè, nhớ khi ngủ đừng có ôm tôi đó"
*hét lớn*"Ai mà thèm"
"Làm gì xúc động dữ vậy ? Đàn ông con trai như nhau cả thôi, có gì mà sợ, chẳng phải trước kia anh đã từng nhìn thấy tôi trong tình trạng này sao ?"
"Lúc đó... Uh...." David im bặt, lấy tay bịt mũi, chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Còn Kat ở ngoài thì cười ngặt nghẽo, trò đùa này coi bộ hay thiệt
"Hộc....hộc....." David gập cả người lại, thở hồng hộc "Không khéo mình sẽ mất máu mà chết mất" Cái thằng chết tiệt, hình ảnh điềm tĩnh mình tạo ra bị nó làm mất tiêu rồi" Anh hất mạnh nước vào mặt, lòng cầu mong nước có thể làm mình bình tĩnh lại. Suốt bốn năm nay, anh cứ ngỡ mình đã là một người bình tĩnh, kể cả khi gặp lại Kat trong thang máy hôm nọ.
Cạch
"Chậc, ngủ rồi hả ? Hên cho cậu là đã ngủ rồI đó" David ngồi bệt xuống sàn, tự mỉm cười một mình
The Following User Says Thank You to Kim_le_le For This Useful Post:
yunjae^^
12-06-2007, 05:59 PM #20
Kim_le_le
Thành viên
Gia nhập: 12/06/2007
Bài gởi: 58
Points: 30.00
Bank: 0.00
Total Points: 30.00
Donate
Thanks: 0
Thanked 42 Times in 28 Posts
Human
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Kim_le_le's Inventory
"Rrrrrreeeeenggggggg........."
"Hơ....Đáng ghét" Kat,dù không muốn nhưng cũng phảI ngồi dậy "Ricardo, dậy, Ricardo, ủa ?"
Nó nhìn quanh, David đã ra khỏI nhà từ lâu. Nó nhún vai, tiếp tục làm công việc hằng ngày, đi tắm, ăn sáng rồi đi học. Nhưng lúc gần đi học thì nó lại phát hiện một mảnh giấy để trên nóc TV
"Tôi đi đây, thấy cậu ngủ ngon quá nên không tiện đánh thức. Cảm ơn đã cho tôi ở nhờ tối qua. Tôi có thấy một chiếc điện thoạI trong hộc tủ, tôi đã nạp tiền cho nó rồI, tôi sẽ liên lạc sau. Tạm biệt
Tái bút : Đêm qua lạnh thật, lạnh tới mức cậu ôm tôi chặt đến nỗI tôi không thở được"
Lửa giận thổi bừng bừng, thằng cha đó hắn nói cái gì vậy...Nó ôm hắn ngủ hả, còn khuya
"Cái tên khốn đó, sẽ có một ngày mình sẽ bằm hắn ra thành từng miếng đem đi nấu canh, bằm như thế này nè"
"NOSEKI !"
Nó giật mình "Ơ...dạ"
"Đừng xúc động quá, bằm kỹ quá tội nghiệp cái thớt lắm đó."
"Ơ...vậng ạ" Nó đỏ mặt trong tiếng cườI khúc khích của bạn bè
"NOSEKI !"
Á à, cái tên này, hắn còn dám xuất hiện sao ? Kat mừng thầm (vì cái gì không biết). David, đứng ở chỗ đêm hôm qua, vẫy tay gọi
"Có cái gì mà cười tươi dữ vậy ?" Nó lầm bầm
"Sao anh lạI ở đây ? Anh muốn chết hả mà còn dám xuất hiện trước mặt tôi" Kat gầm gừ
"Sao không dám ? Mà sao trông cậu tức giận vậy ?" David cười cười, một ngày đủ để lấy lại phong độ
"Sao không tức ? Tôi như vầy mà anh dám nói tôi ôm anh ngủ hả ?" Nó hét lớn mà không hề nhận ra rằng đang giữa thanh thiên bạch nhật, đến lúc nói xong nó mớI biết...Xấu hổ đến mức muốn chui xuống lỗ cống
"Ôm thì nói ôm, có sao đâu ? Đàn ông con trai như nhau cả mà." Nó biết là như vậy nhưng sao vẫn thấy tưng tức. Hình như nhận ra được điều đó, David vội chuyển đề tài " Mà cậu đi làm hả?"
"Ừ" Nó chu mỏ đáp
"Vậy tôi đi với cậu cho vui ?" anh khoác vai nó, bước đi. Còn nó thì cứ vùng tay ra " Xe anh đâu ?" "Hôm qua đậu sai qui định nên bị cảnh sát 'hốt' rồI"
"Thiệt tình, vậy được thôi, nhưng tôi nói trước, từ đây đi bộ đến chỗ đó mất bốn mươi lăm phút lận đó"
"Vậy sao lần trước cậu nói đi xe buýt"
"Tôi thích nói vậy đó, không được hả ?"
Tháng mườI một nắng không ấm nhưng ngườI ta cũng thường hay nói khi vui, lòng người sẽ tự khắc ấm lại
21.
"Nè, cái này là ba mẹ tui hồi mới cưới đó, còn cái này là hình chị em tui chụp chung ở phòng khách" Akira xoè ra những tấm hình, không hiểu sao hôm nay cô nàng lại đem ra khoe vớI Kat
"Ờ biết rồi" Kat thờ ơ đưa tay đón lấy những tấm ảnh
"Còn đây là hình tui chụp lén anh David với Chị Hikaru hôn nhau" Cô nàng hơi nhấn mạnh chữ "hôn"
"Ờ" Kat vẫn giữ vẻ thờ ơ "Thôi, khỏi khoe, đưa nguyên xấp hình đây " Nó giật phắt cuốn album
"Mà chị bà giờ làm ở đâu ?" Nó hỏi trong lúc tay lần giở những tấm hình
"Quản lý khách sạn nhà tui" Akira hếch mũi lên "Tốt nghiệp đại học ở L.A đó"
"Khoe hoài, chị bà cũng làm ở đó sao tui không thấy ta, chắc quản lý phòng 418 phảI không ?" Hình như cô nàng không nghe nó hỏi thì phải, mà nó cũng mừng là không nghe. Nó tự hỏi tạI sao một kẻ học ở L.A còn một kẻ học ở Anh sao quen nhau được, chắc về phải hỏi chính đương sự về "thiên tình sử" này rồi
Bất chợt, mắt nó đập vào hình của một người. Ai đây nhỉ ?
"Ủa, Akira, ai đây ?" Tay nó chỉ vào hình một cô gái mặc đồng phục thủy thủ, tóc cắt ngắn giống nó nhưng cực kỳ bù xù, mặt đầy mụn, còn sóng mũi thì như oằn cả đi vì sức nặng của cặp kính cận chắc cỡ 5 đíôp
"Chị Hikaru chứ ai !" Akira nhìn vào bức hình
"Hả ?" Nó há hốc mồm "Xạo bà"
"Láo con ông. Bất ngờ quá phảI không ? HồI trước chị tui là vậy đó, từ nhỏ bả chỉ chúi đầu học nên không biết săn sóc bản thân gì hết, thế nên chẳng ai thèm ngỏ lời mà bả cũng chẳng thích ai *lấy vạt áo chấm mắt* làm phận em như tui rất lo, không biết hóc-môn giới tính của bả có bị gì không"
"Cỡ tui là cùng chứ gì" Kat phẩy tay nói
"Ông là tệ nhất rồI còn gì" Cô nàng nhìn nó bằng nửa con mắt "Mà tui cũng phục anh David, anh ấy thật có một tình yêu nồng cháy, chính tình cảm sâu đậm của anh đã khiến chị tui thay đổi" Cô nàng nói mơ màng (mà theo Kat là đang diễn kịch) rồI bất chợt rú lên "Trời ơi, có một ngườI yêu giống ảnh tui chết cũng được"
"PhảI không vậy ?" Kat lè lưỡI nói.
"Đó chính là sức mạnh tình yêu đó"Cô nàng cườI nham hiểm" Chỉ có tình yêu mớI khiến con ngườI ta thay đổI như vậy. Nghĩ mà xem, có đúng không ?"
Kat nhún vai, rồI giả vờ đọc truyện như không có gì."Sức mạnh tình yêu hả ? Nó là gì thế nhỉ ?" Nó thầm nghĩ. Nhưng Kat lờ mờ nhận ra ẩn ý của Akira. Chắc cô nàng muốn cảnh báo nó. Đã hai tuần nay nó và Daivd thường đi về chung nên dễ bị hiểu lầm, có bữa nó bị Akira "sạc" một trận tơi bờo. Nhưng nó nghĩ nó chẳng làm gì sai cả, vớo nó và David chỉ có trách nhiệm lo lắng cho nhau thôi (mà không cũng không sao)...Có điều sao nó lại lỡ mất một nhịp tim khi nghe nói đến chuyện David và bồ ổng nhỉ ? Chắc hẳn David phải yêu chị Hikaru lắm, yêu đến nỗI thay đổI ngườI và thay đổI cả chính mình. Nó khẽ mỉm cười khi nghĩ đến hình ảnh gã David ngày nào chạy đi lựa cái áo sơ-mi để mặc lần đầu tiên trong đời
"Noseki, cậu nghĩ sao về chuyện chuyển nhà về làm đầu bếp cho tôi ?" David hỏI nó lần thứ 99
Kat chợt nhớ ra, cái chuyện tưởng như đùa ấy. Đã nửa tháng nay, ngày nào nó cũng nghe David ca cái bài này. Lúc này đã là mười giờ tối và hai ngườI đang trên đường về kí túc xá. Thật ra nó cũng chẳng thích như thế này nhưng Daivd cứ vin vào cớ "đi qua đi lại cho nhớ đường"
"Tôi không biết, nhưng chắc không được đâu"
"Tại sao ?" David hỏI, giọng hơi lớn tiếng một chút
"Nè, tôi học ngành nghiệp vụ nhà hàng nên cần tích lũy knh nghiệm. Thế nên, công việc ở nhà hàng Hanaka rất quan trọng đối với tôi. Bếp trưởng Tara đã hứa là khi nào tôi tốt nghiệp thì sẽ đưa tôi lên làm bếp chính. Hơn nữa anh ở lại đây bao lâu, ai mà biết được"
"Không, chắc tôi sẽ ở lạI đây lâu đấy, khoảng hai hay ba gì đó" Anh nhún vai nói
"Hả ? Sao lâu vậy ?" Nó quay qua nhìn anh, ngạc nhiên xen lẫn sự vui vui vu vơ nào đó mà chính nó cũng không biết
"Vì tôi làm ở đây" David trả lờI hơi khó chịu. Cái thằng này..."lâu" là lâu thế nào ? Bộ nó không muốn anh ở đây sao ?
"Ha ha ha...anh thì làm cái gì ?" Nó cười lớn mà không nhận ra rằng mình đang cực kỳ vô duyên
"Trưởng phòng Marketing của chi nhánh tập đoàn Rose ở Nhật Bản, đối diện trường dạy nghề Nhất Đằng Dã Tự" David ưỡn ngực nói đầy tự hào
"Ba dám giao cho đứa phá gia chi tử như anh công việc quan trọng đó sao?" Nó trêu anh vớI nụ cườI "có 32 cái rằng nở hết 32 cái"
"Sao không ? Dù sao tôi cũng tốt nghiệp trường đạI học Metropolitan ở Anh mà, đừng có khinh thường" David đưa tay gồng. Nó làm động tác đưa tay lên cổ nắn nắn, miệng há ra chuẩn bị nôn (ghê quá)
Những cuộc như vậy cứ tiếp diển trên suốt quãng đường...Về đến kí túc xá lúc nào chẳng biết, cả anh lẫn nó đều cảm thấy hơi tiếc tiếc
"David này" Nó ngập ngừng nói "Sau này, có lẽ chúng ta không nên đi chung nữa thì hay hơn"
.
.
.
.
.
.
Im lặng
.
.
.
.
.
.
"TạI sao ?" Anh hỏI
"Vì...uhm..." Nó cúi gằm mặt xuống đất, giả vờ đếm số hoa trong bụI cỏ "Vì Akira không thích như vậy"
"Akira ? Cậu thích cô ấy sao" Anh hỏI giật giọng
"Không, tất nhiên là không rồI"
"Vậy sao cậu lạI nói vậy" Anh chộp lấy đôi vai nó, giữ chặt "Akira chỉ là em gái của Hikaru thôi, có là cái gì đâu mà được quyền thích hay không thích. Được, vậy tôi sẽ nói rõ vớI gia đình Hanaka biết quan hệ của cậu vớI gia đình tôi, cho cô ấy biết so vớI cô ta thì cậu còn quan hệ vớI tôi thân thiết hơn mà cô ta nghĩ nhiều" Anh nói nhanh một cách thiếu bình tĩnh
Kat nhăn mặt vì cơn đau ở bả vai, vùng ra khỏI tay anh, nó nói lớn "Anh làm cái gì vậy ? Làm gì ghê vậy ?" Nhưng không hiểu sao nó thấy vui vì thái độ đó của anh
lạI im lặng
"Vậy còn chuyện chuyển nhà thì sao"
"Tôi đã nói rồI, không được đâu"
"TạI sao ? Tôi có bắt cậu nghỉ làm ở chỗ cũ. Tôi sẽ cố gắng kiếm một căn hộ ở gần đó, có thể đi về nhà sớm. Nếu cậu mà không đồng ý thì tôi sẽ khó ăn nói vớI chú Yuu lắm"
David đã đánh trúng tim đem của Kat. Yuu, đó chính là đốI tượng nó luôn lo lắng nhất
"Cậu Yuu biết tôi ở đây sao ?"
"Ừ, biết"
"Vậy được, chừng nào thì tôi dọn vào được" Nó hỏI
"Ngày mai được không ?" Anh hỏI nhanh, sợ nó rút lại
"Vậy cũng được. Thôi, cậu vào đi, ngày mai tôi sẽ nói vớI Hikaru cho cậu nghỉ một ngày"
Gật đầu, rồI đi vào cổng, nó không nhìn anh.
David vẫn đứng đó nhìn theo Kat cho tớI tận lúc nó đi vào phòng. Anh thở dài, trở về góc đường nhìn lên phòng nó. Ngày nào cũng vậy, anh đều chờ ở đây cho đến khi căn phòng đó tắt đèn thì thôi. Cái lạnh của tháng mườI hai không hạ gục nổI anh.
Mỉm cườI rồI lạI thở dài. Đã bốn năm rồI, những tưởng đã quên mà khigặp lạI lạI nhớ đến da diết. Ngày nào không thấy Kat là anh mất ăn mất ngủ. Kat, Kat của anh. Anh không ngờ về nước Kat lạI sống khổ cực như vậy. Giá như, giá như trước kia...Vết thương bốn năm trước dần dần được Hikaru chữa lành. Hikaru, ngườI yêu của anh, cô tiểu thư lá ngọc cành vàng, đó mớI chính là ngườI anh yêu. Đúng vậy, còn kẻ kia chỉ là một chút bâng khuâng thôi, có phảI không nhỉ ? Anh không yêu Kat, nếu anh quan tâm đến nó thì cũng chỉ vì tình yêu anh dành cho bản thân mình thôi, cho sự ích kỷ và tham lam của mình....................
Ngoài trờI, gió thổI rét căm căm
The Following User Says Thank You to Kim_le_le For This Useful Post:
yunjae^^
12-06-2007, 06:01 PM #21
Kim_le_le
Thành viên
Gia nhập: 12/06/2007
Bài gởi: 58
Points: 30.00
Bank: 0.00
Total Points: 30.00
Donate
Thanks: 0
Thanked 42 Times in 28 Posts
Human
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Kim_le_le's Inventory
Kíng coong.....
"Sao lâu vậy ?" David nói khó chịu. Không khó chịu sao được, anh đã chờ ba tiếng đồng hồ rồI, vừa nghe tiếng chuông là anh chạy bay ra cửa.
"Chứ anh tưởng dọn dẹp nhanh lắm hả ? Nè, phụ tôi coi" Nó quăng cái thùng carton cho anh mà không hề để ý đến thái độ của kẻ đốI diện " Anh á, dọn dẹp nhà xong chưa ? Phòng của tôi đâu ?" Nó đả mắt nhìn khắp căn phòng khách
"Bên này" David dẫn nó về phóng " tốI đừng có lộn phòng đó nghen"
"Có anh thì có, xỉn rồI lạI vào phòng của ngườI ta đi" Kat nhéo vào hông anh để trừng trị "kẻ mù mà đòi đi dạy ngườI sáng mắt"
"Noseki, cái gì đây ?" David mở thùng, toàn là tranh vớI ảnh
"Ricardo Kaka, không biết hả ?" Nó bực mình nói,"Dám không biết đến thần tượng của tui hả, gan lắm đó nghen"
David nhún vai, tay lục thùng "vậy cậu mê Kaka ở điểm nào ?"
"Đẹp trai"
"Chỉ vậy thôi sao ?"
"Ừ, ra ngoài đi, để tôi tự dọn dẹp được rồI" Nó đuổI khéo, không thể để cái gã có tay chân lóng ngóng như vậy đụng vào Kaka được "hôm nay tôi sẽ cho anh thưởng thức món ăn do chính tay tôi nấu" Nó bắt đầu dán hình lên tường một cách hăng say, hăng say đến mức không nghe thấy tiếng lầm bầm "Mình thề từ nay sẽ không bao giờ coi AC Milan đá nữa"
BuổI tốI đầu tiên trôi qua chẳng được yên bình. Căn nhà buổI chiều còn rất ngăn nắp sạch sẽ, vậy mà giờ đây từ "thiên đường" biến thành "chiến trường" và thủ phạm là....món dưa muốI
Kat tức điên lên được. Cái gã đó, món ngon như vậy mà lạI chê. Chẳng phảI là ngườI ta thường nói một bữa ăn Nhật truyền thống thì phảI có đầy đủ cơm, dưa muốI và trà xanh sao ? Hắn nói muốn ăn một bữa ăn truyền thống thì nó làm cho ăn muốn gì nữa (thực ra là làm lâu rồI). Hắn nói hắn biết, hắn hiểu, vậy mà lạI không chịu ăn, vậy là sao ? Làm nó phảI ra tay mở miệng rồI đổ thức ăn vào. Kết quả là cả căn nhà biến thành bãi rác thức ăn, còn hậu cảnh là...mì gói
"Hê ! Noseki !...Rầm...Tiếng mở cửa bị tiếng ngã của David làm át mất
"Nè, cậu ăn mặc gì kì vậy ?"
Kat đang nằm trên giường đọc truyện,quay đầu lạI, mặt đầy tà khí mà trên ngườI chỉ có độc mỗI chiếc underw*r "Muốn gì ? Tôi ăn mặc sao kệ tôi"
"Vẫn giận chuyện hồI nãy hả ?" Anh cườI, bước tớI gần rồI cúi xuống, bắt đầu quan sát nó "Uhm...gương mặt thì cũng được, có điều trán hơi dồ, ngườI trắng trẻo dễ thương tuy hơi ốm. Mà này, tôi nói thật nhé, quần l*t nam không hợp vớI cậu chút nào"
"Hô...hô...anh tinh mắt đấy" Nó ngước lên nhìn anh "Không ngờ ở Anh ngườI ta có dạy môn "Thô Bỉ học" nữa" rồI quay lạI đọc truyện tiếp "Sao, muốn gì ?"
"Mai rảnh không ?"
"Rảnh, chi ?"
"Đi chơi đi"
"Đi chơi ?" gương mặt toàn sát khí chuyển sang thần khí...TrờI, đi chơi, đã hai năm rồI nó không biết đi chơi là gì "Đi, đi liền" Nó đồng ý không suy nghĩ "Vậy mai đi nhé"
David cườI mỉm chi, gật đầu. CuốI cùng thì đêm cũng trảI qua bình yên
The Following User Says Thank You to Kim_le_le For This Useful Post:
yunjae^^
12-06-2007, 06:03 PM #22
Kim_le_le
Thành viên
Gia nhập: 12/06/2007
Bài gởi: 58
Points: 30.00
Bank: 0.00
Total Points: 30.00
Donate
Thanks: 0
Thanked 42 Times in 28 Posts
Human
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Kim_le_le's Inventory
22.
"Tuyệt quá....Ricardo ! Coi kìa !" Kat nhảy cẫng lên, tay chỉ xuống dướI "Tôkyô về đêm đẹp thật đấy ?" Nó hít thở htật sâu để cảm nhận làn gió trên cao. Ban đêm, từ trên cao nhìn xuống, những ánh đèn giống như những con đom đóm không bao giờ tắt. Ở đây không nghe thấy những âm thanh náo động, không có cuộc sống xô bồ, chỉ có những ánh đèn lung linh huyền ảo. NgườI ta thường hay nói không bao giờ hiểu rõ điều gì khi không chạm vào nó. Thủ đô nhìn từ tháp Tokyo này đẹp biết chừng nào, nó quyến rũ ngườI ta, dụ dỗ ngườI ta rồI giết ngừoi ta trong đau đớn khốn cùng. Gần hai năm sống ở đây, Kat chưa bao giờ thấy Tokyo đẹp được như thế này. Nó nhìn hoài mà không thấy chán, nó đưa tay đếm những ánh đèn nê-ông lấp lánh như đếm sao trên bầu trờI
"................Một...........hai...........ba� ��..........bốn...................năm.........� ��......."
"Đếm để làm gì ?" David đứng kế bên hỏI
"Không biết, đếm chỉ để đếm thôi.....Con ngườI mà, có lúc ngừoi ta thích làm điều không tưởng" Kat cườI buồn
"Sao cậu biết không tưởng, dù cho có nhiều đến mức nào thì nói cũng chỉ có một con số giớI hạn thôi" David chăm chú quan sát nó, lần đầu tiên anh thấy nó như thế này và anh không muốn như vậy
"Noseki này, tạI sao cậu lạI vào trường dạy nghề mà không học đạI học ?" Anh vộI chuyển đề tài
"Huh ? À....Ricardo này, tôi hỏI anh nhé, anh có biết mùi đặc trưng cho nước Đức là gì không ?" Kat nói nhưng mắt vẫn dõi nhìn xuống dướI, đâu đó có tiếng gió lướt qua vi vút
"Tôi không biết" Anh lắc đầu
"Là mùi bánh nướng mớI ra lò, vậy anh có biết mùi đặc trưng của nước Pháp là gì không ?"
"Tôi không biết" Anh nhún vai, bắt đầu nhìn ra ngoài
"Là mùi nước hoa Channel số 5 đó. MỗI nước đều có một mùi đặc trưng cho mình. NgườI ta nói mùi đặc trưng của Nhật Bản là mùi trà xanh đó, nhưng tôi không nghĩ vậy, tôi nghĩ mùi đặc trưng cho Nhật phảI là mùi rượu Sakê mớI đúng. Anh biết rượu Sakê không ?" Nó nhìn anh
"Tôi không biết" Anh lắc đầu, mỉm cườI
"Bữa nào tôi sẽ dẫn anh đi ăn, ngườI Nhật có thói quen uống rượu Sakê vớI những món ăn truyền thống, thức ăn càng ngon thì rượu càng cay nồng. Thế nên, muốn có một bữa tiệc rượu cho đến nơi đến chốn thì phảI có nhưng món ăn thật ngon. Vì muốn đưa hương vị rượu Sakê làm đặc trưng cho Nhật mà tôi đã đi học nấu ăn đấy" Nó cườI thật tươi
"Tham vọng gớm nhỉ" Anh cốc vào đầu nó
"Ừ"
"Vậy cậu có biết mùi đặc trưng của Mỹ là gì không ?" Anh nói, lạI phóng tầm mắt ra xa
"Uhm...tôi không biết" TớI lượt nó lắc đầu
"Là mùi nước hoa của tập đoàn Rose đó"
"Chứ không phảI là mùi nước hoa Paris Hilton hả ?" Nó cườI ranh mãnh
"Nè, muốn gì hả ? Nếu bây giờ chưa phảI thì tôi biến nó thành số một"
"Tham vọng gớm nhỉ ?" Nó huých vào hông anh
"Ừ"
Cả hai cùng phì cườI
.
.
.
.
Cả hai chẳng nói gì nữa, chỉ cùng nhìn về một hướng - bầu trờI ở xa xa
"Ricardo này"
"Noseki"
LạI cườI
"Cậu nói trước đi"
"Uhm..." Nó quay ngườI lạI, dựa vào thanh sắt "hồI nãy tôi nói xạo đó"
"Huh ?" Anh quay qua nhìn nó
"Tôi nói xạo đấy, những gì tôi nói vớI anh đều là dóc cả đấy. Tôi chẳng có ước muốn cao siêu vậy đâu. Hai năm trước, khi thi trượt ĐạI Học, tôi chẳng biết phảI làm gì, đành khăn gói lên Tokyo nhưng chẳng có mục đích gì. Sau đó, tôi đăng kí học trường dạy nghề này, vì nó không tổ chức thi tuyển nên tôi mớI vào học được đấy chứ" Nó không nhìn anh mà chỉ cúi mặt xuống, đó là cách mà đàn ông che dấu nỗI buồn... "Tôi cũng chẳng biết tạI sao tôi thi đạI học nữa, chắc là vì cậu Yuu nói chỉ có học hành đàng hoàng thì mớI có thể sống sung sướng được...Tôi bất tài quá, phảI không ? TớI năm hai mươi tuổI rồI mà chẳng làm được gì cho ra hồn cả"
"Không phảI đâu, cậu rất thích nấu ăn mà" Anh vộI vàng nói
"Hả ?" Nó ngẩng đầu lên nhìn anh
"Kat...uhm...tôi gọI cậu là Kat được không ?" Anh dịu dàng hỏI, còn nó chỉ biết gật đầu
"Kat, bởI vì Kat thích nấu ăn nên Kat mớI có thể chăm chỉ, đúng không ? Chẳng khi nào mà ngườI ta không thích mà lạI nấu ăn khéo đến như vậy được. Chỉ vì Kat thích học nấu ăn nên Kat mớI có thể ở đây suốt hai năm, đúng không ?" Anh nâng mặt nó lên, buộc nó nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Kat ngỡ ngàng, chưa có ai nói vớI nó những lờI như vậy, chưa ai có thể chỉ ra cho nó thấy điều này....BởI vì cả nó cũng chẳng nhận ra. Đôi mắt anh dường như nhìn thấu được nó.
"Kat không thích học đạI học, phảI không ? Kat vẫn thi ĐạI học vì Kat là ngườI tốt, Kat không muốn chú Yuu buồn. Không sao đâu ? Chú Yuu sẽ hiểu mà, chú ấy sẽ rất vui khi thấy Kat đã trưởng thành như thế này rồi. Không sao đâu ? Vì Kat rất dũng cảm mà. Kat là ngườI tốt và dũng cảm nên Kat mớI có thể chịu đựng một mình mà không nói vớI ai, chỉ có thể âm thầm khóc mà thôi. Sau này, Kat đừng chịu đựng một mình nữa, khi Kat buồn, tôi sẽ cho Kat mượn vai của tôi để khóc, thậm chí để hỉ mũi, nhưng nhất định Kat phảI chia sẽ vớI tôi" Anh cườI, nụ cườI dịu dàng nhất mà Kat từng thấy, dịu dàng hơn cả nụ cườI của chàng Jack trong phim Titanic.
"Tại...tạI sao anh tốt vớI tôi quá vậy ?"Nó cườI
"Vì...vì...vì cậu là em trai của tôi"
Bất chợt nước mắt ở đâu tráo ra. Nó oà lên khóc, chẳng biết là khóc vì buồn hay vì vui, có thể là cả hai. Nó khóc cho sự cơ đơn suốt hai năm và cũng khóc cho niềm vui được có một ngườI anh. Chưa bao giờ nó khóc to như thế này, nó khóc bằng nước mắt, bằng tiếng nấc nức nở, bằng tiếng hỉ mũi rột rột....Anh ôm chầm lấy nó, đặt đầu nó tựa vào vai anh còn bàn tay thì vỗ nhè nhẹ vào lưng nó....Kat khóc, khóc cho thoả thê.... Nó khóc thật to nhưng tiếng khóc không làm át đi tiếng thì thầm của anh Kat... Kat ơi...Em của tôi" và nó khóc ướt cả vai anh mà sao gáy lạI cảm thấy có giọt nước nào nóng ấm rơi xuống.
The Following User Says Thank You to Kim_le_le For This Useful Post:
yunjae^^
12-06-2007, 06:05 PM #23
Kim_le_le
Thành viên
Gia nhập: 12/06/2007
Bài gởi: 58
Points: 30.00
Bank: 0.00
Total Points: 30.00
Donate
Thanks: 0
Thanked 42 Times in 28 Posts
Human
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Kim_le_le's Inventory
24.
If we hold on together
I known our dreams will never die
Dreams see us through forever
Where clouds roll by......
For you and I..........
Khi Kat tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi. Chưa có buổi sáng nào thoải mái như sáng nay. Đã 9 giờ rồi, vậy là hôm nay nó phải nghỉ học. Chắc là đêm qua nó dùng nhiều năng lượng để khóc quá nên nên ngủ lúc nào chẳng biết, mà cũng chả biết là về nhà bằng cách nào, mặc cả đồ đi ngủ nữa... Nhưng mặc kệ, kể từ hôm nay, nó cảm thấy yêu đời hơn rất nhiều rồi. Nó khe khẽ cười , cúi nhìn đôi bàn tay của mình rồi tưởng tượng đến đôi bàn tay to vấm của anh. Lần đầu tiên nó trong đời nó dựa vào một người. Đến bây giờ nó mới biết con người có tấm ngực rộng và vững chắc đến như vậy. David thực sự đã thay đổi rồi.
Nào, dậy thôi, bắt đầu ngày làm việc đầu tiên
"Chào buổi sáng, ông chủ" Nó la lớn, dù chẳng biết boss có nhà hay là không.
"Ờ" Có tiếng trả lời
"Huh ? Anh chưa đi làm sao David ?"
"Trễ rồi, đi gì nữa, bữa nay xin phép một bữa đi chơi tiếp". David ló đầu ra khỏi vách tường, một tay cầm tờ báo, một tay cầm miếng bánh mì khô đã bị cắn mất một miếng. "Đi không ?"
"Đi chứ" mắt nó lại sáng rực lên.
Cứ thế, nó và anh bắt đầu chu du khắp...Tokyo vào những ngày cuối tuần. Tokyo năng động, Tokyo cổ điển muôn màu muôn vẻ. Trái tim của nước Nhật mang hai diện mạo: năng động và cổ kính. Hai người đi khắp nơi, từ khu vực cảng biển Odaiba với vòng quay Palletettown tới khu Tshukishima...Cuộc sống thật bận rộn nhưng vẫn có những giây phút êm đềm nơi công viên hay thanh bình trong khu chung cư Nagaka...
Tháng mười một đi, tháng mười hai tới báo hiệu khúc giao mùa của mùa xuân, tháng của những món quà Noen, của những vết chân tuần lộc đi từ ống khói nhà này sang ống khói nhà khác...và là tháng của yêu thương, của đoàn tụ gia đình. Nhưng với Kat, tháng mười hai là...tháng làm thêm. Công việc ở nhà hàng ngày càng bận rộn đến nỗi nhiều lúc nó quên mất việc nấu ăn ở nhà...
"Nè, Giáng Sinh này lớp cậu có tổ chức gì không ?" David hỏi trong khi cả hai đang ăn vào một sáng tháng mười hai.
"Tôi không biết. Bữa đó tôi phải đi làm thêm". Nó vừa trả lời vừa khuấy ly cà phê.
"Làm thêm, làm thêm, suốt ngày làm thêm". Anh bực dọc nói, "cậu không còn gì khác hả?".
"Chẳng hạn như cái gì ?". Nó vẫn điềm nhiên nhấp một ngụm cà phê
"Đi chơi chẳng hạn".
"Tôi không có người yêu".
"Đi với nhóm".
"Tôi không thích đi chơi đông người".
Hết biết với thằng này "Mặc kệ cậu, nhưng phải trang trí nhà cửa cho có không khí Noen chứ".
"Để làm gì ? Bữa đó chẳng phải anh sẽ đi chơi với chị Hikaru sao ?". Nó hỏi bực tức.
"Ờ thì...dù sao cũng phải có gì để cho có chứ, tôi sẽ tăng lương cho cậu".
"Ok, chịu liền, nhưng phí trang trí tính riêng nha, no money no table".
Đêm Giáng Sinh là đêm ghét nhất trên đời này. Hầu như không có buổi Giáng Sinh nào nó đi chơi cả. Noen năm truớc thì làm tất bật ở nhà hàng, năm truớc nữa thì cả đêm coi TV một mình, còn năm truớc truớc nữa thì quên mất tiêu có ngày đó. Phải chi cứ vô tư như ngày truớc thì nữa đỡ biết mấy, càng ngày nó càng nhận ra là không thể cứ một mình mãi, vì cuối cùng thì Noen năm nay nó cũng chẳng đi chơi. Trong lớp, mọi người cứ bàn tán chuyện Giáng Sinh thế này, giáng Sinh thế nọ, đám con gái thì cứ kháo nhau mặc gì cho đẹp vào ngày đó, lũ con trai thì bắt đầu lên kế hoạch phải chộp được một cô nàng nào đó để cùng nhau "trải qua" đêm Giáng Sinh, thế là cứ loạn xị cả lên. Đã vậy Youka còn gọi điện rủ nó (thực chất là mời lơi vì nó biết thừa là cô nàng sẽ đi với Sou rồi còn gì) rồi cứ nhặng xị cả lên về chyện không biết thưởng thức, không biết xả hơi, rồi lâu rồi mới nạp tền điện thoại, rồi giờ còn xài con Sharp cũ xì,v.v...,v.v... và v.v...Cô nàng nói nhiều tới mức điện thoại hết pin luôn ( Kat mừng vì điều đó ). Nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tới lượt bộ ba Akira, kaya, Tateyama tới quấy rầy nó. Nó bực mình lắm, tới mức phải he'1t lên rằng đang suy nghĩ về việc trang trí nhà cửa. Cũng may là David giao cho nó việc này không thì nó cũng chả để ý đến Noen nữa , chẳng biết là Santa lauds có hay là dù đã hai mươi tuổi nhưng nó chẳng biết gì ráo về tục lệ treo vớ ở đầu giường là gì không nhỉ.
Đêm trước Noen hai ngày
"Nè, quả cầu đó thì phải treo ở bên phải, ngay cái cành có quả cầu màu đỏ ấy". David bực bội nói. "Còn con gấu bông thì treo kế bên"
"Tôi biết rồi, nói hoài" Kat cũng bực tức hét lê "Đi chơi thì đi chơi đi, còn bày đặt trang trí cây thông cây hoa, bực"
"Tôi chỉ muốn cậu vui thôi" Anh nói nhỏ, mặt hơi đỏ
"Ơ..." Nó liếc mắt qua anh, cười, đưa tay gãi gãi chóp mũi "Cám ơn" Nó nói nhỏ, nhưng giọng anh còn nhỏ hơn. "Không có chi"
"nhưng chuyện nấu ăn bữa Giáng Sinh là sao hả ?Tui có rảnh mà đòi làm gà quay rồi bánh kem, anh cũng đâu có ăn" Nó giở lại cái giọng lè nhè "Muốn tui vui mà hành tui vậy đó hả ?"
"Thì lúc về tui ăn"
"Có chắc là anh sẽ về nhà không ?"
Đến đây thì David ngắc ngứ, cả hai không nói gì nữa, tiếp tục làm việc của mình. Chuyện này làm Kat khó chịu lắm, khong trả lời được mà cứ đòi...
"Hôm đó cậu làm tới mấy giờ ?"
"À, chắc tới chín giờ tối thôi, vì có thêm người làm rồi nên bớt bận rộn đi"
"Vậy tôi sẽ cố gắng về sớm" Anh nói vu vơ
"Huh ?" Nó mở to mắt, cười thật tươi. "Đó là anh nói đó nha"
"Biết rồi"
Đêm đó, cả căn nhà tràn đầy tiếng nói cười, tiếng bực bội, tiếng loảng xoảng của chén đĩa....
Nhưng coi bộ trời không cho người aâtì khoaûn được như ý
"Năn nỉ đó Kat ? Giúp tui đi mà !"
"Không được, bữa đó là Noen mà"
"Thì biết là Noen nên tui mới nhờ cậu giúp đó. Đổi ca cho tui đi há ?"
Cái gã này, có hẹn với bồ thì xin nghỉ đi, đợi đến nước tới chân mới nhảy. Thực tâm thì Kat cũng muốn giúp lắm nhưng mà lỡ hứa là sẽ về sớm rồi
"Nhưng..."
'"Trời, còn nhưng gì nữa ? Rồi, vậy há ! Cảm ơn nha kat"
Nói rồi tên bạn bỏ đi một nước, sợ Kat từ chối. Còn nó thì bắt đầu đau đầu về chuyện này. Đành phải gọi cho David thôi, nó lôi điện thoại cũ rích của mình ra gọi cho David
"Có chuyện gì vậy hả Kat ?" Giọng David tỏ vẻ lo lắng
"À, tôi muốn nói với anh là hom nay mười hai giờ tôi mới về" Kat nhỏ giọng
.
.
.
.
.
.
.
"Tại sao ?" Anh nói lãnh đạm
"vì phải đổi ca với người ta"
"Tôi hiểu rồi"
"Nhưng mà chúng aâtì khoaûn có thể ăn tiệc Giáng Sinh sớm hơn một chút mà...Ê...ê...tắt máy rồi" Kat chán nản, quăng con dế trở vô túi, vậy đó, Noen cuối cùng cũng chẳng có gì vui hết trơn á.
Nhưng Noen Oshin thì vẫn phải làm trọn nhiệm vụ của Oshin. Hôm nay là Noen nên nhà trường cho nghỉ sớm. Xách lỉnh kỉnh các thứ về nhà: gà mới làm, đậu xanh, bột mè, vừng....Ôi thôi đủ thứ, vậy mà nhà còn ở tận lầu ba nữa chứ, cực muốn chết. Tay xách nách mang như vậy nên nó khó khăn lắm mới mở cửa được....
BỊCH
Kat đứng chết trân, đồ đạc lỉnh kỉnh tuột khỏi tay, kể cả cái giỏ xách. Nó đỏ mặt ấp úng
"Xin...xin lỗi....Đáng lý ra tôi phải gõ cửa. Tôi...tôi nhớ ra là mình phải có việc, xin phép"
Nó khép cửa lại, quay bước chạy đi, mặt đỏ rần lên. Trời, đúng là ngượng gần chết, nó chạy thật nhanh ra chung cư,ra tới đường thì đứng thở hồng hộc, tay vịn tường. Mắt nó hình như thấy sao
Kat hớp hơi, hít hơi thật sâu để kiếm sự bình tĩnh. Óc nó hiện lên hình ảnh vừa thấy hối nãy. David và Hikar...Nó thấy mình thật chính xác khi cho rằng hai ba con mình thật giống nhau. Thiệt tình...hổng lẽ người Mỹ ai cũng vậy hết, nghĩ sao mà làm chuyện đó ngay tại phòng khách chứ. Nó bối rối tới mức không nhìn thấy nét mặt của cả hai người đó khi thấy nó. Chậc, bây giờ thì không thể về được rồi. Đi đâu đó vậy...
Tokyo tháng mười hai
Mới bốn giờ mà mặt trời hình như sắp lặn rồi. Trong công biệc đâu đó đã có vài cặp ngồi tình tứ với nhau. Kat không dám nhìn họ (lỡ tưởng tượng ra cảnh ấy rồi sao). Nó ngẩn ngơ nhìn ông trời đang từ từ chìm xuống đám mây, chỉ để ló ra một phần sắc hồng. Nhưng màu hồng của buổi chiều tàn không giốing như sắc hồng lúc bình minh, nó chứa đựng cái gì đó u buồn mà ngay chính cả bản thân nó cũng không biết. Đâu đó có con gió hanh hanh lướt qua tóc nó, làm những lọn tóc bay bay, ánh nắng vàng cũng đã tắt. Đã năm giờ rồi, Kat nghĩ giờ này có thể về nhà được rồi, không biết chị Hikaru đã về chưa.
Khi mới về tới sân của khu chung cư, nó đã thấy David đứng đó. Nó mỉm cười, hơi ngường ngượng, định nói "Sao anh ở đây ?" nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy hơi ngạt thở, đầu nó lại một lần nữa chạm vào bộ ngực vững chắc của anh. Nh8ng sao lần nànó có cảm giác không phải nó dựa vào anh mà là...anh đang dựa vào nó....Anh ôm nó thật chặt, chẳng nói gì. Kì thiệt, nó có thấy lạnh đâu mà anh ôm chặt tới vậy. Hay là anh lạnh ? Chắc vậy rồi, nó vòng tay qua người anh, thấy người anh hơi run run, chắc là anh lạnh lắm rồi...
Nó cũng không biết cả hai vào nhà từ hồi nào. Về nhà, cả hai cũng chẳng nói gì, chỉ mải mê theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. asSáu giờ, chị Hikaru tới, đẹp hơn bao giờ hết. David lại đi với chị, không nói cả lời tạm biệt. Nó cũng chẳng tiễnhai người họ, chỉ ngồi một góc xem TV, nó không đủ can đảm ngồi vào bộ Salon để mà xem TV, nơi mà David và chị Hikaru đã...
Hôm nay chương trình Tv hay quá, nó vừa nấu ăn vừa xem TV. Hay thật, đến cả những câu ngớ ngẩn nhất, nhảm nhất cũng làm nó phải bật cười, hoặc giả nó kiếm cái gì đó để cười. Gần tám giờ rồi, gà đã hầm xong,bánh kem cũng đã được bắt bông, nó soạn bữa ăn ra bàn. Chắc gờ này hai người họ cũng đang ăn những món này. "Chậc, nó đang nghĩ cái gì vậy ?" Nó nhún vai, thay đồ rồi đi làm.
Giáng Sinh đêm nay đông quá. Chắc tại lần đầu tiên nó nhìn thấy Noen ở Tokyo. Trên đường, đâu đâu cũng thấy những cây thông Noen lấp lánh. Kat nghĩ cây thông ở nhà chắc cũng lấp lánh như thế. Đâu đó nhưng ông già Noen đang chạy thục mạng để kịp giao quà cho người ta, có những "ông" đang mời chào khách vào cửa hàng của họ (Kat nghĩ biết vậy mình cũng nhận việc này cho vui), còn những cặp tình nhân thì đầy rẫy. Họ ôm nhau, nắm chặt tay nhau, thậm chí hôn hít nhau giữa đường. Kat không dám nhìn họ (sợ trí tưởng tượng "bay cao bay xa" nữa thì khổ)
NHà hàng hôm nay cũng đông quá trời, may mà có thêm người nên Kat chỉ phải loanh quanh trong bếp. Gọt củ, thái rau, rồi lại tỉa hoa, đủ thứ chuyện... Nó làm hết tốc lực, nhìn bếp trưởng Tara thấy mà thương, ổng cực gấp trăm lần nó. Công việc khiến nó quên đi nỗi buồn mà chính nó cũng không nhận ra.
"Trời, bàn 13, món rau trộn, nhanh lên ?"
một anh bồi 9nó không nhớ tên) lao vào, hét lớn
"Tới liền" Kat vội vàng soạn rau ra đĩa, phải cẩn thận để rau được đẹp mắt. Chẳng kịp suy nghĩ, nó lao thẳng ra ngoài
"Vâng, bàn 13, đĩa rau trộn đây ạ"
Nó nở nụ cười chuyên nghiệp, gật đầu chào khách
"Coi bộ bận quá nhỉ ? Cậu Noseki?"
Hikaru dịu dàng nói. Kat chợt nhận ra chị. Đêm nay, chị mặc bộ váy dài hai dây màu tím hoa cà phơn phớt, làm chị càng thêm vẻ sang trọng. Còn David thì như không nhìn thấy nó, hoàn toàn phớt lờ nó. Nó cười ngượng ngùng, chị cũng cười, một nụ cười quí phái. Bỗng, tiếng nhạc chuyển sang bài Sometimes when it's rain ủa Secret garden, một bản cực kì êm dịu
"Anh này, mình nhảy đi !"
Hikaru đứng lên, nắm lấy tay David kép ra sàn nhảy. Chị đặt một tay anh lên eo mình, rồi nắm lấy tay anh. Cả hai cùng nhảy một điệu Vanse lãng mạn, vốn không hợp với nó chút nào. Nó nhanh chóng lỉnh vào nhà bếp. nơi mà côngviệc bận rộn đang chờ nó
"Uhhhhhoawwwww"
Nó vươn người ngáp một cái rõ dài. Đã gần mười hai giờ đêm rồi, sắp hết ca rồi mừng quá. Bây giờ còn phải đổ rác rồi về. Vậy là năm nay Noen cũng chẳng có gì đặc biệt. À không, có một chuện hết sức đặc biết chứ...
David
Anh đứng lên, bước lại gần phía nó. Trên vai anh đọng tuyết dầy cả hai bên. Mười hai giờ đêm, đâu đó có tiếng chuông nhà thờ vang lên "boong...boong..." và tiếng nhạc trỗi lên khắp nơi
Bụp
Một đụn pháo nhỏ văng vào mặt nó. David vừa kéo một cây pháo,. Anh cười trước cái giật thót mình của nó
"Merry Christmas !" Nó cười, vui hẳn lên
Năm nay Giáng Sinh cũng không đến nỗi tồi. Về nhà, nó sẽ không ngủ đâu, phải chén một bữa cho đ. Nó sẽ bật đĩa nhạc lên. Nghe bài Jingke Bell Rok của Billy Gilman hay Christmas in your heart của Sarah Connor cả đêm và nhảy một điện Vanse với cái gối ôm trong tiếng nhạc du dương của Fur Elise, cũng có thể sẽ múa một điệu Hồ Thiên Nga cũng được
Đâu đó có tiếng nhạc ngân vang và trên phố...bông tuyết rơi rơi
12-06-2007, 06:08 PM #24
Kim_le_le
Thành viên
Gia nhập: 12/06/2007
Bài gởi: 58
Points: 30.00
Bank: 0.00
Total Points: 30.00
Donate
Thanks: 0
Thanked 42 Times in 28 Posts
Human
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Kim_le_le's Inventory
25.
"Tối quá, bật đèn lên đi, Kat, Kat ơi!" David thì thầm nói. Trước mắt anh giờ đây là bóng tối, bóng tối đen đặc. Anh không biết đã đi được bao xa rồi, và mình đã đi như vậy bao lâu rồi ? Anh trở nên mất bình tĩnh, hốt hoảng gọi "KAT" Anh trở nên hoang mang hơn bao giờ hết, anh đi tìm Kat nhưng sao tìm hoài mà vẫn không thấy. Kat...Chắc Kat cũng ở gần đâu đây thôi, Kat chắc bây giờ chắc đang lo lắng lắm...Anh tự nhủ với minh như vậy.
Phụt
Ánh sáng từ đâu lóe lên, đưa David tới một nơi. Nơi đó có trần cao, những khung cửa được chạm bằng những hình khắc tinh xảo. Tiếng chuông nhà thờ vang lên lạnh ngắt. Anh chợt nhận ra ở đây có rất nhiều người, ai nấy đều mang vẻ mặt u buồn, hay giả vờ u buồn. Tất cả đều mặc đồ đen. Hình như họ không thấy anh thì phải. Anh dáo dác nhìn khắp nơi nhưng không thấy Kat đâu cả.
Anh đi giữa hai dãy ghế, từ từ đi đến gần giáo đường. Trên bục, một ông cha sứ già béo phì đang đọc những lời cầu nguyện. Ở ngay trước mặt ông co một người đang đứng, nét mặt nghiêm trang.
"Ba ?" Anh khẽ thốt lên. Ba đang nắm tay một đứa bé trai, mặt ngơ ngác.
"Hê, David, đi chơi không ?"
Có tiếng thằng Lee gọi anh. Anh vui mừng quay đầu lại, vậy là cuối cùng cũng đã có người nhận ra anh. Thằng Lee đang tiến lại gần anh, mà sao thằng này đi chậm vậy nhỉ ? Một bước, hai...ba...cuối cùng thì nó cũng đã đến trước mặt, nhưng sao nó vẫn cứ bước ? và rồi...nó bước xuyên qua người anh. David ngạc nhiên, sững sờ. Cái quái gì đang xảy ra vậy ?
"Đi đấu ?" có tiếng trả lời đằng sau, David vội quay người lại. Nhà thờ biến đâu mất tiêu rồi, thay vào đó là một căn phòng bừa bộn hết sức. Một thằng nhóc cơ chừng mười lăm mười sáu gì đó, tóc màu vàng ươm, miệng phì phèo điếu thuốc, mặc chiếc áo sát nách ngắn cũn cỡn, tai đeo lủng lẳng chiếc khuyên tai và khi nó nói thì lưỡi lấp lánh
"Tao dẫn mày đi chỗ này hay lắm"
"Tao không đi đâu, chiều nay tao có hẹn với một em rồi" thằng đó nói giọng lè nhè, vừa hút thuốc vừa cười hưng hức.
Lee nhún vai "tùy mày" rồi bước ra khỏi phòng. Trước khi đi, nó quay lại nói : "Mày về nhà đi, cả tuần nay mày không về nhà rồi đó" Nó bỏ đi, để anh lại với thằng David mười lăm tuổi.
"Ư...ư..." Tiếng rên rỉ vang lên khắp phòng, nhưng lần này anh chả buồn quay đầu lại, chỉ nhìn theo bóng thằng Lee khi nãy.
"Anh đó, cả tuần rồi mà chẳng thèm tới thăm người ta" Có tiếng nhõng nhẽo của một đứa con gái.
"Mệt quá, mới có một tuần chứ mấy" có tiếng càu nhàu đáp lại
"Davìd, chào em đi con !" Ba lại xuất hiện trước mặt anh, căn phòng lại biến đổi một lần nữa, trần nhà lại cao và rộn thật rộng. Đứng đằng sau ba là một thằng nhóc tóc đen, người ốm tong ốm teo mà bốn năm sau còn ốm hơn nữa.
"Con không muốn có loại em như nó !" Có tiếng trả lời đằng sau, anh quay phắt lại. Gã David mười tám tuổi đang đứng trên bậc thang, mặt lạnh lùng, nhìn Kat khinh khỉnh.
"Con đi chơi đây !" Hắn bước qua người ba và Kat. Kat không cười nữa mà thay vào đó là cái miệng bặm chặt khó chịu, chân mày nhíu lại hết cỡ......David bỗng chốc cảm thấy muốn chạy lại đấm cho tên kia một cái, muốn hỏi xem tại sao hắn lại đối xử với Kat như vậy, Kat có làm gì hắn đâu cơ chứ. Nhưng mới đi được vài bước thì Kat đã nói
"David, anh ghét tôi lắm hả ?" Nó đang đưa tay lên mà, bàn tay nhỏ nhắm quá nên không che hết vết đỏ trên mặt
"Không...tôi..."Anh vội vàng nói nhưng lại bị tiếng hét lên át mất
"Phải, tao ghét mày, tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữa"
Kat mỉm cười với câu trả lời đó, nụ cười mang đầy cay đắng nhưng chẳng chút buồn thương. "Vậy thì anh yên tâm đi. Anh sắp không phải nhìn thấy tôi nữa đâu, chẳng chóng thì chầy thôi!" Rồi Kat quay lưng bước. David sững sờ, anh quay qua nhìn hắn. Gã David kia rõ ràng cũng đâu có vui gì, vậy mà hắn chẳng thèm đuổi theo Kat, giải thích lấy một lời. Hắn đang nghĩ gì vậy, Kat có nói chơi đâu, sao hắn không đuổi theo cơ chứ. Mặc kệ, hắn không chạy theo thì anh sẽ đi. Anh phóng ra khỏi cửa, cái bóng nhỏ nhắn với mái tóc đen đang ở đằng xa. Anh chạy nhanh hết tốc lực, lòng cầu mong đuổi kịp nó. Anh se ôm Kat vào lòng, nói với Kat những câu dịu dàng nhất. Kat...
Nhìn thì thấy gần mà sao đuổi theo hoài vẫn không kịp chứ. Bóng Kat càng ngày càng xa hay bị bóng những người khác che khuất tầm mắt. Lạ thật, hồi nãy vắng lắm mà sao giờ có nhiều người vậy, anh cố chen cho được, anh xô ngã họ, thậm chí húc họ qua một bên...Anh mặc kệ tiếng chửi rủa, cố gắng cgạy thật nhanh, Kat...Kat...KAT...
Anh ôm chầm lấy nó, ôm chầm lấy tấm lưng nhỏ nhắn của nó. Bỗng, cái gì đó quật thật mạnh vào mặt anh. Kat vừa cầm cái gì đó đánh anh thì phải. Anh choáng váng, ngã bổ ra đằng sau "Anh làm cái trò gì vậy, dê xồm ?"
Không, không phải Kat. Trước mặt anh giờ là một cô gái tóc cắt ngắn giống Kat, nhưng mặt thì đầy mụn, mũi khoằm tới mức không thấy nổi lỗ mũi , chắc tại nó đeo cái gọng kính nặng quá.
"Cô kia, cô làm gì ghê vậy ? Tôi lầm người thôi mà" David làu bàu.
"Anh còn dám nói nữa" cô gái hét lên " anh vừa phải thôi, anh nhận lầm người không xin lỗi thì chớ, mà còn...Hơn nữa, tên tôi không phải là kia, tôi là Hikaru, Hikaru hanaka, nghe rõ chưa ?"
Cô gái hét lên, rồi bất chợt im bặt, quay đầu sang một bên để che đi gương mặt.
"David này, anh đẹp trai lắm đấy, sao anh không ăn mặc gọn gàng hơn một chút, ga-lăng lên một tí, bảo đảm cô nào cũng mê anh đắm đuối" Cô ta bất chợt nói
David ngạc nhiên, sao cô ta lại biết tên anh, mà đang gây với nhau sao cô ta lại nói những điều đó nhỉ ? David ngạc nhiên tới mức chỉ đứng yên như trời trồng.
Cô gái ngước mặt lên, nhưng cô ta không phải là cô ta nữa rồi. Thay vào đó là một cô gái xinh đẹp, đầy cao sang. Cô gái này cũng có cái mũi khoằm và trán cao như cô hồi nãy nhưng trừ hai cái đó ra, chẳng có cái gì có thể nói hai cô là một cả
"Để làm gì ?" Có tiếng trả lời mà anh không biết xuất phát từ đâu
"Anh chưa từng yêu ai đó sao ? Anh chưa từng muốn thay đổi vì ai đó sao ?"
"Để làm gì ? Có thay đổi thì người ta cũng đâu yêu mình được"
"Thì để trả thù. Phải để kẻ kia hối hận vì đã từ chối ta chứ"
David lặng người nhìn Hikaru...Cô cũng chăm chú nhìn anhvà tiến đến gần anh. Anh chẳng hiểu mình đang làm gì nữa, từ từ anh cúi xuống sát mặt cô hơn. Hai người hôn nhau. Anh chẳng hiểu tại sao mình làm vậy nữa. Anh hôn cô, lưỡi anh sục sạo vòm miệng cô nhưng anh hoàn toàn không hiểu và không biết tại sao mình làm vậy nữa. Trong óc anh lúc này chỉ có Kat...Kat...Anh hôn Hikaru, nhưng lại nhắm mắt tưởng tượng đó là Kat. David thấy mình thật ích kỷ và đồi bại...
BỊCH
Có tiếng gì rơi xuống. Anh giật mình ngẩng đầu lên. Là Kat. Anh hốt hoảng, sững sờnhưng không biết làm gì hơn. Anh muốn chạy lại bên Kat, Nói rằng chính anh cũng không hiểu tại sao, nhung rồi anh chợt nhận ra...mình và Hikaru ttrên người chẳng có chút quần áo, anh trân trối nhìn nó. Còn nó chỉ đỏ mặt lắp bắp
"Xin lỗi....tôi...tôi vô ý quá, đang lỷa phải gõ cửa. Tôi...tôi có việc phải đi ra ngoài..." Rồi nó quay người đóng sập cánh cửa lại, bỏ lại anh với người con gái đang cười khúc khích.
TỐi
Khung cảnh dần dần biến mất, trả anh lại khoảng không gian đen kịt. Hikaru cũng không thấy đâu nữa. Chẳng có một ai. Nhưng anh mặc kệ, không thèm quan tâm. Có lẽ tất cả đã kết thúc rồi. Vở kịch của cuộc đời anh ngưng lại đó.
.........................Ở đằng xa, có bóng ai mờ mờ..........................................
David không quan tâm đó là ai, mặc nhiên thả mình trôi theo suy nghĩ. Anh thấy mình thật ngu đần, cuối cùng thì chính anh đã phá hỏng tất cả. Tình yêu, cuộc đời.........Anh cay đắng nghĩ. Nước mắt ở đâu chực trào ra. Kat.......Kat......Anh thì thầm gọi tên nó. Kat......người mà anh mong chờ nhất, người chưa từng để anh với tới trong tầm tay. Anh giận mình. Phải. Giận mình vì ngay từ lúc gặp đầu tiên đã không chịu nhìn ra rằng mình đã yêu Kat, giận mình quá ngu ngốc tới mức không nhận ra tình cảm đó, giận mình chỉ biết vội vã đuổi theo cái máy bay chết tiệt trên con đường mà không biết bay ngay sang Nhật để tìm Kat......Có lẽ anh đã bỏ qua biết bao nhiêu cơ hội rồi...Kat... Anh không cần ai cả trừ Kat....Kat, một người luôn tự tin mạnh mẽ, cái thằng nhóc dám giả làm giáo viên để đứng trên bục giảng để dạy cho lũ học trò láo xược, cái thằng ốm nhách nhưng lại có đủ sức mạnh đánh gục năm sáu tên côn đồ...và cũng là kẻ giấu đàng sau mình sự yếu đuối mà chính mình cũng không nhận ra. Sóng mũi anh ngạt thở, mắt cay cay.........Kat......Kat ơi......
Có giọt nước nào rơi xuống. Nước mắt của anh ? Không. Nó bắt nguồn từ khoảng không trung. Nước rơi trúng bàn tay anh, nóng ẩm... âm ấm. Nước, là nước mắt.
"David ! David !" Có tiếng Kat gọi anh, anh vội ngước nhìn lên cao. Kat, Kat đang gọi anh. Kat......Anh với tay lên cao, cố gắng với cao hơn như ước muốn chạm vào một cái gì đó....
Sáng, sáng quá
Ánh sáng chui tọt vào mắt anh chói lòa. David chớp chớp mắt. Anh nhận ra mình đang nằm, còn tay thì vươn lên cao. Ở đâu thế nhỉ ? Bên cạnh anh, Hikaru đang nắm chặt tay anh, trên bàn tay hình như còn đọng giọt nước mắt của người con gái đó.
"David, David, Anh không sao chứ ? Mừng quá, cuối cùng thì anh cũng đã tỉnh" Giọng cô thổn thức
David lắc đầu, nhìn chăm chú vào người yêu của mình, Đôi mắt cô đỏ hoe, bầu mắt thâm quầng. Trông cô có vẻ lo lắng lắm.
"Chuyện gì xảy ra vậy ?" Anh nắm tay cô hỏi
Cô mỉm cười, bàn tay còn lại vuốt nhẹ má anh.
"Anh đã bất tỉnh suốt ba ngày rồi đó"
"Cái gì ? Bất tỉnh ? Ba ngày ?" Anh ngạc nhiên hỏi lại
"Ừ' Cô gật đầu "Từ hôm giáng sinh tới giờ"
""Vậy Kat đâu ?"
"Cậu ấy vừa mới đi gọi bác sĩ. Chính cậu ấy thấy anh hơi tỉnh lại, liền gọi em tới."
Cô ngừng lại , nhìn anh rồi từ từ nói
"Hình như cậu ấy khóc đấy. Chắc Noseki rất lo cho anh"
Anh cười, vui mừng khi nghe được câu đó. Vậy là Kat đã ở bên anh, cậu ấy khóc vì anh, nước nóng ấm trên tay anh là của Kat. Anh tự mỉm cười với mình, mà không để ý Hikaru đang nhìn anh.
Có tiếng bước chân. Kat chạy vào cùng một bác sĩ còn khá trẻ, gương mặt góc cạnh nhưng không kém phần hiền hòa.
Hikaru vội đứng dậy để bác sĩ khám. Ông ngồi xuống, tay đặt ống nghe lên ngực anh. "Anh thử hít sâu vài cái xem nào ?" rồi lại làm một số động tác khác
"Ổn rồi. Anh khá lên rồi đó, chắc nằm viện tới mai nữa là được" Nở nụ cười thật lớn, ông nói. Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Hikaru đi theo bác sĩ để làm thủ tục xuất viện, bỏ lại trong phòng nó và David.
Kat bước tới giường, ngồi xuống góc giường, khẽ mỉm cười. David cũng cười, anh để ý thấy mắt nó đỏ hoe, đúng là nó khóc thật rồi. Tay nó hơi run run. Anh khẽ nắm lấy tay nó, khẽ siết nhẹ. Nó cười, mặt hơi đỏ. Một lúc lâu sau đó, cả hai cũng chẳng nói gì, chỉ nhìn nhau, mỉm cười. Không gian tĩnh lặng, một tiếng lá rơi cũng có thể nhận biết được. Gió cũng chẳng thì thào, chim trên cây cũng không buồn hót. Nó thấy không khí này hơi ngường ngượng, phải kiếm chuyện gì đó để nói mới ổn. Nó rụt tay lại, không cười nữa mà bắt đầu làm mặt giận.
"Nè, anh có biết là anh làm tôi lo tới mức nào không hả, tên kia ?"
"Không" David trả lời thản nhiên
Nó nổi sung, dễ giận thật. No bắt đầu bùng nổ. Nó bảo anh làm nó đứng tim. Sáng hốm sau đêm giáng sinh, nó thức dậy mà không thấy anh, định lẻn vào phòng hù anh chơi thì thấy người anh lạnh toát. Nó tá hỏa gọi điện cho chị Hikaru rồi mang anh tới bệnh viện. Nó bùng nổ cho thỏa ơn lo lắng suốt ba ngày nay. Còn David thì chỉ lặng lẽ mỉm cười (mà theo nó là không có chút hối cải nào)
"Vậy là cậu lo lắng cho tôi lắm hả ?" Cuối cùng thì cũng chịu mở miệng.
"Ừ" Nó đỏ mặt, lấy tay day day mũi
.
.
.
.
.
.
.
Bầu không khí lại trở nên im lặng. Nó gục đầu xuống, chẳng nói gì nữa còn anh thì chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài trời.
"Kat này, cậu có người yêu chưa ?" Anh bất chợt hỏi
"Huh ?" Nó ngẩng phắt đầu dậy, mắt mở to ngạc nhiên nhưng chẳng thể mở miệng trả lời.
"Hay cậu đã từng yêu ai đó chưa ?" Anh quay lại nhìn nó, vô cảm
"Rồi" Lần này thì nó trả lời, giọng nối có vẻ ngạc nhiên "Mà sao anh hỏi vậy ?"
"Người đó có yêu cậu không ?" Anh vẫn tiếp tục hỏi bằng cái giọng đều đều.
Nó bặm môi, đầu quay qua chỗ khác tìm câu trả lời "Không"
"Vậy người đó có biết là cậu yêu mình không ?"
"Cũng không"
"Tại sao ?" Bây giờ thì gương mặt anh trở nên tức giận, giọng nói cũng thay đổi
Nó mỉm cười, nụ cười cam chịu "David này, anh đã từng yêu ai đó chưa ?" Nó nhìn thẳng vào mắt anh
"Rồi" Đến lượt anh trả lời
"Vậy người đó có biết anh yêu mình không ?" Nó nhỏ giọng hỏi. Lắc đầu, anh chớp mắt. Hóa rs nó cũng giống anh.
"Tại sao ?"
"Không biết"
"Anh không biết vì anh chưa hiểu rõ tình cảm của mình đó thôi. Còn tôi, tôi hiểu mình rất rõ" Nó nói, giọng chậm và nhẹ. Lần này nó không nhìn anh nữa mà hướng tầm mắt ra xa. "Trời hôm nay xanh quá phải không ?"
Gật đầu
"Tôi còn nhớ hôm đó trời cũng tròng xanh như thế này. Lúc đó tôi đã định nói hết tâm tư của mình cho người ấy biết" Nó lại mỉm cười buồn buồn. Có con chim đạu vào thành cửa sổ. Kat không nhìn David nữa mà chuyển sang quan sát con chim như cố gắng tìm lời nói.
"Vậy mà tôi cũng chẳng thể nào mở miệng ra được. Lạ thật phải không ? Chắc rằng anh sẽ nghĩ tôi là kẻ hèn nhát, phải không ? Nhưng sự thật không phải vậy đâu. Hôm đó, người yêu của người ta trở về,họ làm lành với nhau, đâu còn thời gian để nghe lời nhảm nhí của tôi đâu chứ. Hơn nưa, nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của người mình yêu là đủ khiến cho tôi hạnh phúc lắm rôi. Do vậy, tốt nhất là im lặng thì hơn" No lại cúi đầu nhìn xuống dưới chân. David cũng không nói gì, chỉ nhìn trời. Vậy là đủ rồi, không cần nói gì thêm nữa. Kat, chỉ cần Kat hạnh phúc là đủ rồi.
"Vậy thì cậu có ước muốn gì nào ?"
"Tôi hả ?" Nó ngập ngường "Tôi ước muốn co một gia đình. Ừ, một gia đình. Có ba, có me, có anh em. Ước muốn đó với tôi xa vời quá phải không ? Chắc là tôi không với tới đâu. Nên bây giờ tôi chỉ mong cậu Yuu được hạnh phúc. Vì cậu là người thứ hai trên thế giới này là người tôi yêu."
"Vậy sao ?" David mỉm cười
"Ừ" Nó gật đầu. "Thế nên xin anh hãy đối xử tốt với cậu. Vì cậu cũng rất thương anh" No khẽ đưa tay chạm vào tóc anh. Nóchẳng hiểu sao mình lại hành động như vậy "Anh sớm mà lo yên bề gia thất đi, chị Hikaru chờ anh lâu lắm rồi đó"
.
.
.
.
.
.
.
Lại im lặng, nhưn lần này nó chẳng chủ động nói nữ mà chỉ cảm nhận không khí im lặng này. Anh đư tay nắm lấy bàn tay nó.
"Anh hãy biết tụ bằng lòng với chính mình. Đừng đuổi theo những hạnh phúc hư ảo, nếu khôn sẽ gặp bất hạnh đấy"
Anh nhìn nó trân trối. Chẳng lẽ Kat biết rồi sao ? Chẳng lẽ Kat đã nhận được sự bất thường trong cách xử sự của anh.
"David" Tilêngs chi Hikaru bất chợt vang lên
Kat vộirụt tay lại rồi nó kiếm cớ bỏ ra ngoài. David cũng chẳng ngăn nó lại.
Khi căn phòng chỉ còn lại hai người, David cũng không nói gì, Hikaru cũng không. Cô nhìn vào ánh mắt xa xăm của anh, tự hỏi không biết bao giờ mình nắm bắt được con người này. Chưa bao giờ cô thấy anh xa lạ như vậy.
"Em ngồi xuống đi" David lên tiếng sau một thời gian tưởng chừng như dài một thế kỷ đối với Hikaru. Cô mỉm cười, ngồi xuống cạnh anh. Tay co vội nắm lấy tay anh, sợ anh sẽ đi mất.
"Hikaru này"Anh nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ "Mình lấy nhau đi"
The Following User Says Thank You to Kim_le_le For This Useful Post:
yunjae^^
12-06-2007, 06:13 PM #25
Kim_le_le
Thành viên
Gia nhập: 12/06/2007
Bài gởi: 58
Points: 30.00
Bank: 0.00
Total Points: 30.00
Donate
Thanks: 0
Thanked 42 Times in 28 Posts
Human
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Kim_le_le's Inventory
26.
Nó ngồi một mình trong bóng tối, cố lắng nghe tiếng cười nói ở bên kia bức tường. Đêm nay là đêm giao thừa. Chắc giờ này ngoài đông vui lắm. Hồi chiều, khi nó đi qua mọi người đang nô nức ra phố mua sắm đò Tết. Nó thích ngắm những cảnh đông vui như vậy lắm, nhưng chỉ ngắm thôi. Ừ, chỉ ngắm thôi. Nó nhớ có một thời gian nó đã từng là một trong số đó nhưng bây giờ thì hết rôi. Đất Tokyo không có chỗ cho nó vui đùa như người ta. Không biết tự khi nào, nó đã trở thành kẻ luôn luôn đứng ngoài những cuộc vui như vậy rồi. Vậy nên, nó rất thích ngắm nhìn người ta cười đùa vui vẻ. Lúc trường có tổ chức lễ hội hay hội thao, nó luôn đứng ngoài ngắm mọi người vui chơi hò hét chứ chẳng bao giờ tham gia cả. Bây giờ cũng vậy, nó không nhớ mình đã ngồi bao lâu để xem người ta đi chơi ở công viên. Công viên ngày giao thừa mới đông làm sao. Có những cặp tình nhân, có những gia đình nhỏ, có những nhóm bạn bè...Nó nhớ như in hình ảnh một cô bé mặc áo Kimono nắm tay mẹ, vòi vĩnh một xâu kẹo hồ lô, miệng lẩm nhẩm hát bài "Lễ hội Hina vui vẻ". Nó chợt mỉm cười khi thấy hình ảnh đáng yêu đó. Đâu đâu cũng tràn ngập không khí Tết, chỉ có nơi đây là không....
Từ hôm xuất viện tới giờ, hình như David không nói với nó một câu nào, cả lời chào cũng không. Sáng thức dậy thì không thấy đâu, tối về đến nhà thì chưa về, cả cơm cũng không thèm ăn. Riết rồi nó nản cũng không muốn về nhà nốt. Cái gã chết tiệt đó, chẳng biết từ khi nào Kat lại thấy hắn ta quan trọng như vậy. Lúc trước khi về nhà cũng chỉ một mình đối diện với bốn bức tường mà nó có thấy buồn đâu. Vậy mà giờ...Nó thèm biết bao một câu hởi thăm khi mở cửa vào nhà, một câu tạm biệt của hắn khi đưa nó tới cổng trường. Ai chẳng biết là vợ chưa cưới quan trọng hơn, nhưng có cần tuyệt tình vậy không...
Giao thừa rồi mà nhà nó chẳng có lậy một cây nêu. Mà không có thì sẽ không có may mắn đầu năm đâu. Vậy mà một câu nhắc nhở nhớ mua cũng không có, chẳng bù cho hồi Noen. Nó thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, tai vẫn cố gắng nghe tiếng nói cười bên kia bức tường còn óc thì tưởng tượng ra hình ảnh nó đang hoà vàô trong đám đông đó. Nó cười nói, nó mặc áo Kimono, nó gắp bánh dày, nó...đó chắc hẳn chỉ toàn là hình ảnh hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất. Mở mắt ra, nó hụt hẫng thấy mình vẫn đối diện với bức tường. Bức tường màu vàng, vậy mà trong đêm tối nó lại thấy thành màu xanh. Không chỉ có bức tường mà cả căn phòng cũng biến thành màu xanh. Cửa xanh, drag giường màu xanh. Cả tấm rèm cửa cũng màu xanh nốt. Màu xanh nhờn nhợt, màu xanh tai tái nỗi cô đơn...Và rồi nó thấy mọi thứ sao nhoè hẳn đi.
"Mỗi khi cậu khóc, tôi sẽ cho cậu mượn vai tôi..."
Nó mỉm cười khi nhớ lại câu nó đó. Câu nói nó còn nhớ vậy mà người nói giờ này chắc quên sạch sành sanh rồi. Đêm nay David sẽ ở nhà Hanaka đón Giao thừa. Chắc ở đó đông người lắm, toàn là những người trong giới thượng lưu. Phải rồi, hắn ta chắc muốn ở đó hơn là trong ngôi nhà đầy âm khí này, đón Giao thừa với một đứa nhạt nhẽo và chán ngắt như nó cơ chứ, biết vậy nó đi làm cho xong. Nó đưa tay ra không khi, làm động tác như nắm một vật gì đó. Từ từ, nó dựa đầu vào bàn tay. Nhắm chặt mắt, mím chặt môi. Nó sẽ không khóc, sẽ không thèm khóc đâu...Nó cứ như vậy một hồi lâu, hình như cả nửa thế kỷ thì phải...
Ôi, vai của ai mà nó dựa vào sao mỏi nhừ thế này. Mỏi cổ, mỏi vai, mỏi cả lưng nữa. Thôi, không thèm dựa nữa, nó đi chơi đây. Khoác vội chiếc áo khoác, nó bước ra đường. Đêm Giao thừa nên ngoài phố đông quá, cả lạnh nữa. Nắm thọc sâu tay vào túi áo khoác, vậy mà vẫn chưa hết lạnh. Nó thở một cách khó nhọc. Có ai đó đụng vào người nó, rồi lại có người đạp vào chân nó nữa chứ. Lại một cú tông người nữa. Nó không quan tâm lắm tới chuyện đó. Không sao, chỉ là đụng nhẹ thôi. Nó đứng dậy, phủi cát ở quần và bàn tay rồi lại bước đi tiếp. Đêm nay là đêm Giao thừa. Nó tự hỏi mình sẽ đi đâu. Đi ngắm sông ? Nhưng chỗ đó toàn là những cặp tình nhân thôi, đứng đó ngại chết đi đuợc. Hay lên sân thượng của một toà nhà cao ốc nào đó ? Nhưng chỗ đó cũng chỉ có mình nó. Suy đi tính lại, nó quyết định tới chùa, cái chùa mà nơi người ta tập trung đông đông ấy, để nghe tiếng chuông chùa lúc nửa đêm. Ở đó, khi nghe thấy tiếng chuông chùa điểm tiếng thứ 108 thì sẽ là nửa đêm. Lúc đó cũng là bước qua một ngày mới. Mọi người cười đùa với nhau, chúc tụng nhau, tất cả đều là người cùng một nhà............Nghĩ như vậy, nó bước nhanh hơn. Óc le lói một tia hy vọng.
Ngã tư rồi, nó phải bước qua đường. Đèn xanh rồi, đi thôi. Nó bước vội qua đuờng mà không để ý đến gì hết......
Có tiếng thắng xe ken két..........................
Có tiếng người la hét.............................
Nó tự hỏi có chuyện gì xảy ra vậy. Sao tự dưng mọi người lại la lên. Có một trò vui nào chăng. Nó muốn biết quá. Nó muốn mở mắt để coi có chuyện gì nhưng sao nó nó thấy buồn ngủ quá. Nó cố sức mở mắt mà vẫn không được. Nó tự nhủ phải về nhà rồi mới được ngủ, chứ ngủ ngoài đường thì kì lắm. Về nhà......về nhà.........nhưng............nhà ở đâu mà về ?
Kat choàng tỉnh. Ánh sáng lọt vào mắt nó chói loà làm nó phải nhắm mắt lại. Đã sáng rồi sao ? Nó đã ngủ được bao lâu rồi nhỉ ? Chắc là lâu lắm rồi. Thế nên khi thức dậy nó thấy ê ẩm hết cả người. Mỏi nhất là ở tay. Có ai đó nắm chặt bàn tay nó làm nó đau. Và làm nó thấy nóng nữa. Mở mắt ra. Nó ngạc nhiên thấy David đang ngồi kế bên, gục đầu xuống giường nơi nó đang nằm. Kat thấy lạ ghê. Chắc là anh mang nó về nhà khi thấy nó ngủ ngoài đường. Chẳng lẽ nó nặng tới mức anh khiêng nó vào mệt tới mức gục đầu xuống như vậy sao. Khẽ đưa tay, nó vuốt vuốt tóc anh, Những sợi tóc vàng mượt, óng ả. Bất chợt...........
Anh vùng người lên, nắm chạt lấy tay nó làm nó khẽ rên lên.
"Này, anh điên hả ? Đau quá !" Nó la lớn. Rồi nó lại im lặng khi thấy gương mặt hốc hác của anh. Chớp mắt, nó tưởng mình nhìn nhầm. Anh khóc, nước mắt anh lăn dài trên bàn tay nó nóng hổi. Sao thế nhỉ ? Chẳng lẽ nó lại làm anh khóc. Không thể nào, hắn không làm nó khóc thì thôi... Anh khóc không ngừng, miệng lẩm bẩm " Xin lỗi...tôi xin lỗi......" Nó mở to mắt ngạc nhiên. Biết là anh phải xin lỗi nó rồi, nhưng có cần làm quá vậy hông. Như thế này thì sao nó giận anh được nữa ? Nó tính nói hờn vài câu nhưng thấy anh như vậy nó lại muốn quay ra an ủi. Thấy ghét. Cái gã này, chịu để im để người ta trách móc vài cậu không được sao ?
"Kat" Tiếng cậu Yuu. Không tin được, nó ngẩng phắt đầu lên.
Đúng là cậu Yuu. Thân hình gầy gầy giống nó, mái tóc đen, gương mặt nhỏ. Đúng là cậu rồi. Nó gượng người dậy.
"Cảm ơn Chúa ! Con tỉnh rồi. Chờ ở đây, để cậu gọi bác sĩ" Yuu vội chạy đi. Để lại nó ngơ ngác.
........................
The Following User Says Thank You to Kim_le_le For This Useful Post:
yunjae^^
12-06-2007, 06:15 PM #26
Kim_le_le
Thành viên
Gia nhập: 12/06/2007
Bài gởi: 58
Points: 30.00
Bank: 0.00
Total Points: 30.00
Donate
Thanks: 0
Thanked 42 Times in 28 Posts
Human
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Kim_le_le's Inventory
"Phá sảnh thùng ! Ù !" Nó la lớn, tay đập xuống bàn. Ván thứ năm ăn lăn của nó rồi.
"Sao cậu thắng hoài vậy ? Có ăn gian không đó".David nhíu mày. "Thật không thể tin nổi, thằng ngốc đến mình bị xe đụng cũng không biết lại có thể chơi xập xám được sao"
Kat nhìn anh bằng ánh mắt "sao hả ? Muốn gì ?". Cuộc chiến đấu này có bốn bên mà sao chỉ có hai kẻ kình chống nhau. Hai đối thủ còn lại, ba với cậu Yuu, đã bị gạt sang một bên (thua liên tục) chỉ còn biết đứng làm kiểng. Ba lắc đầu "Đúng là chó với mèo" còn cậu Yuu chỉ còn biết cười trừ.
Tới tận nửa đêm, trận đấu còn diễn ra rất quyết liệt. David, sau một hồi bị phá sản đã vùng lên đấu tranh, tháng líên tục (gỡ vốn). Cuộc đấu hình như còn tiếp diễn đến gần sáng (bữa sau là chủ nhật). David, khi nhìn thấy cái mặt "nhìn như mếu" của nó, đành đầu hàng. Kết quả chung cuộc là tòan bộ số tiền đã thuộc về tay nó. Chuyện này làm Kat vui lắm, sau khi nói xong câu "Tôi thắng rồi" thì lăn quay ra ngủ ngay giữa phòng khách, báo hại anh phải khiêng nó về phòng. Còn hai người kia thì đã từ bỏ chiến trường từ lâu.
"David có một tính xấu là thích ăn mặn nhỉ ?" Yuu cười, rót rượu vào ly.
"Vậy sao ?" Law cũng cười.
"Ừ, bởi vậy mới thích nổi một đứa mặn chát như nó" Yuu đưa ly rượu lên môi.
"Vậy là em biết" Law thôi cười, nhìn Yuu.
Yuu chẳng nói gì, chỉ gật đầu. Yuu còn biết nói gì hơn. Chuyện này thực ra chả tốt chút nào.
"Em thừa biết là Kat không yêu David." Law nói, hơi mất bình tĩnh.
"Em biết". Yuu nói nhỏ "nhưng chuyện đó đâu phải là lỗi của em" Yuu bước ra ban công. Nhìn lên trời. Nhớ lại bốn năm trước, David không như Yuu tưởng tượng. Đứa trẻ ngỗ nghịch hình như không có liên quan đến một chút gì đến David. David lúc đó hòan tòan khác những gì mà Law nói. Đó là một thanh niên hình như mất hết sức sống. Ngoại trừ một tuần đi học được hai ba hôm, còn lại thì hình như ở suốt trong phòng. Thậm chí khi gặp Yuu, anh cũng mang thái độ thờ ơ. Thà tức giận đi còn đỡ. Chỉ khi gặp được Hikaru David mới khá lên được một chút. Yuu cứ ngỡ là David yêu Hikaru, vậy mà, không ngờ... yuu cảm thấy mình là người có lỗi. Đáng lý ra trước kia không nên để Kat qua NewYork mới đúng.
"Em nói vậy nhưng lại cảm thấy mình có lỗi phải không ?" Law ôm lấy Yuu từ sau lưng. "Em nói đúng, đó không phải là lỗi của em. Chúng ta không hề làm chuyện gì cả, chỉ có điều là......chuyện của tuổi trẻ cả thôi"
"Vậy bây giờ anh tính sao ?"
"Không biết nữa, chuyện tụi nó, mặc chúng"
"Không thể được, em không thể để tình trạng này kéo dài được" Yuu vùng tay ra. "Kat nó không yêu David, nhưng đó là chuyện bây giờ. Nếu để hai đứa gần nhau như thế thì "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", vậy còn Hikaru thì thế nào. Chúng ta biết ăn nói như thế nào với nhà Hanaka đây"
"Nhưng Kat nó không có tội tình gì cả. Chúng ta không thể vô cớ bắt tội nó vì một chuyện mà nó không làm" Law nói.
Yuu bình tĩnh hơn được một chút. "Vậy giờ biết phải làm sao ?"
"Anh đã nói rồi. Chuyện tụi nó thì mặc chúng. David nó cũng sắp lấy vợ rồi, chẳng có chuyện gì đâu. Anh đã mua cho chúng một biệt thự. Chúng sống với nhau trong một căn nhà rộng thì sẽ ít gặp nhau hơn. Sau này Kat cũng sẽ phải dọn ra riêng thôi. Lúc đó chúng ta sẽ đón nó về Mỹ vậy. Không gặp nhau một thời gian thì sẽ không quên được thôi."
Yuu im lặng, gật đầu. Chẳng nói gì. Trời gần sáng rồi, buổi sáng đầy bất an.
...............................................
Một buổi sáng tháng hai, David sốt ruột chờ Kat trước cổng trường. Đã hơn năm giờ rồi, vậy mà chẳng thấy nó ra. Anh đúng nhịp chân. Bực mình thật. Anh nhìn về phía phòng bảo vệ, chẳng có ai cả. Tốt, vào thôi. Anh bước thật nhanh vào trường.
Chậc, cái trường lớn quá. David đi mãi mà chẳng thấy Kat đâu. Anh đảo mắt tìm khắp nơi. Từng ngóc ngách của ngõ trường, thậm chí cả nhà vệ sinh. Chuyện này làm anh nhớ lại hồi đó mình cũng đã tìm Kat khắp nơi trong trương như thế này. Hổng biết giờ nó có ở trong phòng kín nào rồi đánh người ta tơi bời như lúc trước không. David chợt mỉm cười khi nhớ lại chuyện ấy. Cái thằng, ai mà ngờ, chân tay lẻo khẻo vậy mà.......
Có bóng ai ở đằng sau bụi cây. David bước tới gần hơn để nhìn cho rõ. Có hai người ở đó. Một người là Kat, còn gã kia là ai thế nhỉ. Hai người họ không nhận thấy David. Gã kia nói:
"Ta yêu em, chuyện đó em cũng biết mà" Giọng hắn như rít lên
"Tôi biết, tôi biết anh yêu tôi. Nhưng tôi không yêu anh." Kat nói, giọng mất hết kiên nhẫn.
"Cũng không sao, rồi em cũng sẽ yêu tôi thôi. Tôi sẽ làm em trở thành của tôi"
"Tôi đã nói với anh rồi. Tôi có người yêu rồi. hãy buông tha tôi"
"Hừ, cái gã đẹp trai tóc vàng đó hả ? Tôi sẽ giết hắn, hiểu chưa ?" Hắn nắm chặt bả vai Kat, bấu mạnh, mắt long lên sòng sọc.
BỐP !
RẦM !
Gã kia ngã oạch xuống đất. David lao tới nắm lấy cổ áo hắn, gầm gừ : "Mày tính làm gì hả ?"
"Làm...làm gì chứ ? Có anh tính làm gì thì có"
"Mày dám chối nữa hả ?" David hét lớn
"David, thả Tateyama ra đi. Anh làm cái gì vậy hả ?" Kat bực tức, dậm chân hét lớn
David nhíu mày nhìn Kat ngạc nhiên. Không hiểu...... "Nhưng hắn vừa........."
"Chỉ là diễn kịch thôi mà..." Nó phẩy tay.
"Huh ?" David buông tay, làm Tateyama rơi phịch xuống đất.
Nồi canh sắp sôi rồi. Kat với tay lấy đồ bắc bếp nhấc nồi lên. Nêm nếm gia vị, đuợc rồi. David thì ngồi chống tay ở bàn ăn, mắt đăm đăm nhìn nó.
"Làm gì nhìn tôi ghê vậy ?" Nó hỏi một cách nghi ngại.
"Tôi đang tự hỏi, cậu mà cũng tham gia hoạt động của lớp sao ?"
"Sao không ?" NÓ đặt chén canh trước mặt David
"Diễn kịch gì vậy ?"
"Bóng ma trong nhà hát"
"Vậy cậu đóng vai Christie hả ?" David húp một miếng canh
"Không, vai Raul"
"Còn gã kia ?"l
"Vai Bóng Ma"
Kenggg
David làm rơi muỗng, mặt nghệt ra
"Này, tôi chưa đọc vở Bóng Ma trong nhà hát nào mà Bóng Ma yêu Raul cả. Các cậu diễn hài kịch hả ?"
"Không phải. Tateyama nhờ tôi đóng vai Christie để cậu ấy diễn thôi. Cậu ta nói nhìn Akira thì chẳng thể nào nói nổi câu 'Tôi yêu em' nổi"
"Ồ" David gật gù, tỏ vẻ thông hiểu (chứ chuyện kia mà xảy ra thật thì Tateyama chỉ có nước chết)
Mấy ngày sau đó, Kat nghỉ làm thêm ở nhà hàng để tập kich. Chuyện này làm David yên tâm hơn. Ba trước khi về Newyork có dặn riêng anh rằng phải tìm cách để nó nghỉ làm thêm ở nhà hàng, đi chơi cho thỏai mái hay tìm công việc nào đó nhẹ nhàng thôi. Mà cũng hên vai của Kat xuất hiện không nhiều lắm nên cũng không về trễ lắm. Nhưng Tateyama cứ nằng nặc đòi nó ở lại để giúp (chuyện này làm Akira cực kì bực tức)
Khỏang một tuần sau đó, Kat kể cho David nghe về buổi tập kịch hồi chiều khi cả hai đang coi TV. Nó cười nói có một cảnh thôi mà ttâp đi tập lại cả trăm lần. Thầy cứ bảo Bóng Ma phải nhìn Christie bằng ánh mắt đầy khát khao còn nhìn Raul bằng con mắt căm thì, vậy mà Tateyama cứ nhìn ngược lại hoài (nghĩa là nhìn Kat với con mắt "ấy ấy", tức là làm cho David tức điên lên). Cậu ta bảo nhìn nó diễn vai Christie đóng mới đạt được, còn đề nghị thầy cho đổi vai, làm Akira cực kì tức giận. Kat vừa cười vừa nói thế nào ra về Tateyama cũng chết với cô nàng. Còn David mỉm cười, mừng là không xảy ra chuyện đó (mà nếu có thì sao nhỉ)
"Vậy là các cậu tập đến đâu rồi ?"
"Tập xong hết cả rồi, đang diễn tập lại thôi"
"Uhm...Vậy hả ? Đâu, kihj bản đâu coi coi"
David với tay lấy cuốn kịch bản trên bàn, lẩm nhẩm đọc.
"Hay anh giúp tôi tập đi" Kat vỗ tay "Rồi,quyết định vậy đi" Nó nói mà không để ý đến David.
Vậy là từ hôm đó, hai người lại đọc lời thoại lúc rãnh rỗi. Giờ ăn, giờ xem TV, trên đường về...nói chung là đủ mọi nơi. Nhiều đến nỗi David thuộc cả lời thoại của tất cả nhân vật. Kat nói cứ thế này có khi giao anh đóng vai Raul có khi lại hợp hơn.
Cuối cùng thì buổi diễn cũng đã tới. Hôm đó là ngày kỉ niệm trường. Cả sân trường rộn rịp nào là cờ, nào là hoa, lại có quán ăn nhỏ ở hai bên đường trông như là một lề hội của một thành phố. Lâu rồi Kat mới tham dự lễ ở trường, thế nên nó muốn đi chơi lắm nhưng phải chuẩn bị cho buổi diễn.
Còn ba mươi phút nữa là tới giờ diễn. Khán giả cũng bắt đầu đến xem. Nó đảo mắt nhìn quanh. Chẳng thấy David đâu cả. Nó nghĩ chắc là còn sớm quá nên anh chưa tới.
"Kat, vào chuẩn bị đi. Còn đứng đó làm gì" Một cô bạn gọi to
"Biết rồi" Nó cũng nói lớn trả lại. Chắc lát nữa anh sẽ đến thôi.
Còn năm phút nữa. Vẫn chẳng thấy anh đâu. Chắc là anh đứng lẫn trong đám đông khán giả lúc này đang đứng chật cứng cả phòng. Nó hy vọng sẽ nhìn thấy anh trong lúc diễn kịch
"Chết rồi. Sao chưa thấy Tateyama. Sẵp tới giờ diễn rồi" Akira chợt hét lên.
Cả đám hoảng hốt, nhao nhao cả lên " Vậy còn buổi diễn thì sao ?"
"Làm sao bây giờ ?"
"Chẳng có ai thay thế cả"
"Thôi rồi. Thế mà tôi đã mong chờ bạn trai mình có thể thấy người yêu ảnh đứng trên sân khấu" Một cô bạn nói.
"Phải rồi, bồ bỏ cả ngày lễ Tình Nhân để diễn kịch, vậy mà..." Cô khác nói.
Lễ Tình Nhân ? Kat chợt nhận ra. Phải rôi, hôm nay là 14/2. Vậy là anh sẽ không đến rồi. Nó thấy tim đập mạnh, chân tay run run. Vậy mà nó cứ mong chờ. Nó thấy các cơ mặt mình co giật. Sao mà nó muốn khóc quá. David không đến, buổi diễn cũng có thể không tổ chức. Vậy là hôm nay thành công cốc rồi.
"Có ai biết người nào thuộc lời thoại không ?"
"Có"
Cả Kat lẫn Akira đồng thanh la lớn.Hai đứa nhìn nhau.
"Thôi, ai cũng được. Giờ đang nhờ các bạn lớp khác đến iểu diễn để câu giờ đó. Cả hai nhanh nhanh tìm ngươi đi.
Gật đầu. Nó chạy nhanh ra chỗ khán giả, len lỏi từng chỗ để kiếm cho được anh. Có thể là anh đã đén ? Có thể là anh đang đứng đâu đây ? Nếu nó tìm thì sẽ thấy anh thôi. Người nó ướt đẫm mồ hôi do sức nóng từ đám đông chật cứng. Mồ hôi ướt đẫm cả đồ diễn, làm trôi hết phấn trang điểm. Nó gập người lại, thở dốc. Chẳng biết tìm anh nơi đâu. Chợt, nó nhớ ra một điêu. Nó lấy điên thoại ra, gọi cho anh. Tiếng chuông điện thoại đổ từng hồi làm nó thêm mệt mỏi. Và rồi " Hiện giờ tôi đang bận, xin để lại lời nhắn" Chết tiệt. Nó cất điện thoại vào túi. Sao lại để chế độ hộp thư thoại cơ chứ. Nó lo lắng nhìn quanh. Nếu không nhanh tìm thì...
Điện thoại rung. Là anh ? Nó vội lấy điện thoại ra, đầu nghĩ sẽ la một trận ngay sau khi bắt máy. Nhưng...
"Kat, mau về, tìm được người rồi. Về thôi" Tiếng Akira la lớn trong điện thoại.
Thất vọng. Nó "Ừ" một tiếng trống không. Vậy là hôm nay David không đến thật. Kệ, ai cũng được, diễn là được rồi. Nó chạy nhanh trỏ về.
"Kat"
David đã đúng ở cổng từ lúc nào. Anh giơ cao tay, mỉm cười rạng rỡ. Nó thấy anh từ xa, chớp mắt nhưng không chạy lại mà chỉ lững thững đi.
"Anh đợi lâu không ?" Nó ngước nhìn anh, đoạn lấy tay vén tóc. Sân trường giờ vắng lặng, chỉ còn lác đác vài người trực nhật đi nhặt rác vương vãi. Trời về chiều lặng ngắt. Ánh nắng chiều mờ nhạt tỏa xuống hai người, làm bóng họ trải dài thật dài xuống đất. Hai cái bóng cứ như hai đường thẳng song song, sẽ chẳng bao giờ gặp nhau, sẽ chẳng bao giờ có kết thúc.
David thấy thái độ của nó hơi lạ lạ nhưng cũng chẳng gạn hỏi. Cả hai chỉ lên xe đi về. Nhiều lần anh liếc nhìn nó, nhưng nó chỉ đưa mắt ra ngoài, mắt thả hồn vào bầu trời bên ngoài. Mở cửa xe, nó bước nhanh vào nhà, mở tủ lạnh.
"Khỏi nấu ăn đi. Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn tối, tôi đặt sẵn bàn rồi" David nói.
Nó gượng cười. Tay đóng cửa tủ lạnh, nhưng cũng chẳng biết làm gì, chỉ đứng im, tay vân vê quai túi xách
"Đi thôi" Anh cười, nói.
Hôm nay, nhà hàng cũng chơi bài "Sometimes when it rains" Bản nhạc êm dịu làm cả hai thêm im lặng. David cố gợi chuyện
"Sao ? Vào nhà hàng mình làm thêm với tư cách là khách thấy thế nào ?"
"Cũng bình thường.Không biết nữa" Nó cười sường sượng.
Chỉ có vậy, cả hai không nói gì nữa suốt buổi tối hôm đó. Và cả những ngày tiếp theo...
The Following User Says Thank You to Kim_le_le For This Useful Post:
yunjae^^
12-06-2007, 06:19 PM #27
Kim_le_le
Thành viên
Gia nhập: 12/06/2007
Bài gởi: 58
Points: 30.00
Bank: 0.00
Total Points: 30.00
Donate
Thanks: 0
Thanked 42 Times in 28 Posts
Human
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Kim_le_le's Inventory
29.
"David, dạo này anh có thấy Kat hơi kì cục không ?" Akira chớp mắt nhìn anh.
"Huh ?" David ngạc nhiên, tay đưa lên miệng nhấp một ngụm à phê. "Kì cục là sao ?"
"Thì là kì cục chứ sao ?"
"Em cứ nói rõ ra được không ? Nói như vậy làm sao ảnh hiểu được" Hikaru ngồi kế bên nói.
"Ơ thì...nó dạo này cứ sao sao ấy. Trong giờ học thì cứ nhìn ra cửa sổ, giờ thực tập thì cứ để đầu óc đâu đâu, đụng chuyện gì cũng hỏng. Bữa trước, nó còn nhầm đường với muối nữa cơ"
"Thế á ? Sao lại có chuyên đó được nhỉ ? David, anh có biết gì không ?" Hikaru nói. "David ?" Cô húych vào người anh.
"Huh ? À, anh không biết nữa" David gượng cười, đáp. Đúng là Kat có vấn đề , không chỉ ở nhà mà còn cả ở lớp nữa.
"Xem chừng anh cũng bị nhiễm bệnh từ Kat rồi" Akira bĩu môi, đùa. "Mà theo ý em ấy, Kat nó bị bệnh tương tư rồi"
"Huh ?" David suýt làm rơi tách trà. "Em nói gì vậy Akira ?"
"Em nói là Kat nó đang bị tiếng sét ái tình rồi" Akira lặp lại. Khômng để ý thấy sự bàng hòang nơi David. Từ đó cho đến suốt buổi tối, David dường như không nói một lời nào nữa, chỉ ậm ừ cho qua. Mà anh cũng chẳng nghe họ nói gì nữa. Anh trầm tư suy nghĩ điều vừa nãy. Yêu ? Kat ư ? Yêu ai cơ chứ ? Nực cười thật. Làm sao có thể ? David nghĩ. Nhưng xét sâu hơn, David biết trước sau gì chuyện này cũng sẽ xảy ra, mà anh không có quyền phản đối. Anh không thể và không có quyền làm vậy.
Đã mưoiừ giờ đêm. Sau khi đưa hai chị em Hikaru về, anh lái xe thật nhanh trở về. Cửa nhà đã khóa, mở cửa thật nhanh, anh lao vào nhà. Phòng khách tối om, không có chút dấu hiệu là có người ở nhà.
"Kat...Kat ơi..." Anh khẽ gọi
Không có tiếng trả lời.
David chợt thấy lạnh run cả chân tay. Anh vội bước tới phòng nó, gõ cửa trong tiếng tim đập mạnh và thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng trả lời "Vào đi" của nó.
Mở cửa. Căn phòng cũng tối, chỉ được chiếu sáng bằng ánh sáng của bầu trời rọi xuyen qua cánh của lớn thông với ban công.
Kat đang ngồi bệt xuống sàn nhà, tựa hẳn ngượi ào thành ban công. Máy hát đang chơi một bản nhạc buồn da diết. Hình như là nhạc Hàn Quốc thì phải. Hình như là nhạc phim.
"Anh biết bài này không ?" Kat miưm cười, hỏi.
Lắc đầu.
"Nhạc phim Cổ Điển đấy. Bản Sarang ha myun hal soo rok"
"Thế nghĩa nó là gì ?" Anh hỏi
Lắc đầu. Rồi lại mỉm cười. "Muốn nhảy một bản nhạc này không ?"
"Con trai không khiêu vũ với nhau" David nói, người không nhúc nhích
"Thế thì thôi vậy. Đừng đừng đó nữa. Ngồi xuống đi"
"Tôi bật đèn nhé" David đề nghị.
"Thôi, đừng" Nó cản , rồi lại đưa mắt ra nhìn bầu trời đầy sao.
Máy hát lại chuyển sang một bản Opera.
"Vậy còn bài này anh biết không ?"
"Liberatio_Giải thoát"
"Ừ, giải thoát" Nó mỉm cười. "Giải thóat tôi khỏi mọi chán chường, giả thóat tôi khỏi mọi đau khổ. Nhưng liệu con người có được giải thóat khỏi nó không nhỉ ?" Nó ngước nhìn anh. Anh vẫn đúng đó, im lặng.
"Tôi nghĩ chắc không bao giờ đâu, nhỉ ? Con người, ai cũng mưu tìm cho mình một hạnh phúc. Nhưng khi tìm thấy nó rồi thì lại muốn mình được hạnh phúc hơn, sung sướng hơn, để rồi cuối cùng lại tự đắm chìm mình trong bể khổ. Nực cười thật, phải không ?"
Anh không nói gì, chỉ bước đến ngồi cạnh nó, ngước nhìn bầu trời đêm.
"Tôi không biết" Anh trả lời sau một hồi im lặng. "Nhưng tôi biết chắc chắn một điều rằng : con người ai cũng đã từng có một thời gian hạnh phúc. Sau này, dù như thế nào đi nữa, họ cũng không bao giờ luyến tiếc quãng thời gian đó. Và chắc rằng, sẽ có người dám đánh đổi cả tính mạng mình để giành lại phút giây hạnh phúc đó."
"Vậy còn với Bóng Ma thì sao ?" Nó hỏi
"Huh ?" David ngạc nhiên
"Nhân vật Bóng Ma trong vở kịch. Liệu ông ta có từng hạnh phúc không, liệu ông ta có bao giờ được vui vẻ chưa ?"
"Có" Anh trả lời. "Ông ta cảm thấy rất hạnh phúc khi nhìn thấy Christie đứng trên sân khấu. Nghe cô hát, xem cô diễn, đó là hạnh phúc của ông ta. Và vì hạnh phúc đó, ông đã đánh đổi bằng rất nhiều mạng người"
"Tại sao ông ta lại có thể lạnh lùng như vậy cơ chứ ? Sao có thể ích kỉ đến như vậy"
"Vì đó là tình yêu, tình yêu của ông dành cho cô diễn viên xinh đẹp Christie quá lớn. Căn bản là vì ông quá ích kỉ, nhưng đó lại là điều thường thấy trong tình yêu"
"sao tình yêu có thể làm con người ta trở nên như vậy nhỉ ?" NÓ hỏi.
"Vì...đó là tình yêu. Chỉ có cái chết mới có thể khiến con người thóat khỏi tình yêu vô vọng." Anh trả lời mà không nhìn nó. Nhưng nó nhìn anh chăm chăm.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Anh có xem tôi diễn không ?" Nó hỏi
"Có"
"Thấy tôi diễn được không ?"
"Khá. Nhưng chỗ Raul bắt gặp Christie với Bóng Ma có gì đó không bình thường. Lúc đó trông người cậu cứng đơ hà ?" Anh mỉm cười nói.
Nó cũng mỉm cười "Vậy là anh có đi xem thật. Anh tinh mắt đấy. Lúc đó người tôi như bị ai trói lại.
"Tại sao ?"
Nó cúi đầu, chẳng trả lời, chỉ im lặng.
"Tình yêu thật kì lạ phải không, David ?"Nó đột nhiên nói. "Khi người ta không yêu mình, mình lại càng muốn người ta hơn. Như Bóng Ma vậy. Biết là Christie chỉ yêu mình Raul thôi nhưng lại cứ theo đuổi một tình yêu vô vọng, đến nỗi không thóat ra được, thật không sao hiểu nổi ?"
"Con người mà" Anh nói nhỉ
"Néu là tôi, tôi chấp nhận rời xa Christie, để cô ấy hạnh phúc bên Raul"
"Tại sao ?"
"Vì.......với tôi, hạnh phúc của một người là khi nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc" Kat nói, giọng nhẹ tênh "Chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc là tôi cũng hạnh phúc rồi. Đó liệu có là một sự giải thóat không nhỉ ?"
"Tôi không biết"
.
.
.
.
.
.
Im lặng
.
.
.
.
.
.
"Có chuyện gì hả ?" David hỏi
Gật đầu rồi lại chẳng nói gì
"Buổi diễn có gì trục trặc sao ?"
Im lặng, gật đầu.
Anh không hỏi nữa, chỉ vòng tay xoa đầu nó, chạm nhẹ vai nó. Chỉ mới mấy ngày mà đôi vai đã gầy đi hẳn. Nó tựa đầu vào vai anh. Máy hát lúc này lại chơi bài Sometimes when its rains
Kat khe khẽ đánh nhịp theo bài hát.
Mấy ngón tay đưa qua đưa lại.
Đêm nay gió thổi mát quá.
"Tôi nghĩ là mình đang tương tư một người" Nó bất chợt nói.
"Ai ?" Anh lặng lẽ nói, chẳng có gì bất ngờ cả. Anh đã biết trước chuyện này rồi. Chỉ có điều...sao tim lại nhói lên ?
"Bóng Ma"
"Hả ?" Anh ngạc nhiên, thóang mừng vidf tưởng nó nói đùa
"Tôi đã bị Bóng Ma hờp hết hồn rồ" Nó cười. "Lúc diễn kịch, người đó đã nhìn tôi, không, nhìn Christie bằng ánh mắt đầy khát khao, đến nỗi tôi cứ tưởng ánh mắt ấy là dành cho mình cơ đấy. Cái nhìn đó đã bao trùm lấy tôi, làm tôi không thể cử động nổi." Nó nhắm mắt lại. Vai anh lúc này thật chắc, thật vững.
"Vậy giờ cậu tính sao ?" Anh hỏi
"Sao là sao ?"Nó mở mắt, nhìn ra xa.
"Có đinhhj đi tìm người ấy không ?"
"Tìm ai ?"
"Người đóng vai bóng Ma"
"Để làm gì"
"Chẳng phải cậu yêu anh ta hay sao ?" David ngạc nhiên hỏi.
"Không, tôi không yêu anh ta" Nó thẳng lưng lên. "Tôi chỉ tương tư nhân vật Bóng Ma thôi." Nó nói giọng chắc chắn."Chính vì như vậy nên tôi mới buồn. Vì người tôi yêu cuối cùng vẫn là một bóng hình xa tít." Nó cười buồn "Tôi nhảm nhí lắm phải không ?"
Anh lắc đầu "Thôi khuya rồi, cậu ngủ đi"
Gật đầu "Cảm ơn anh đã lắng nghe tôi" Nó nói, tay nắm chặt tay anh "Cảm ơn"
David nhìn nó, không nói gì. Anh còn biết làm gì hơn. Tay còn lại của anh cũng chỉ đặt lên bàn tay nó, vỗ về.
Đêm hôm đó là đêm mất ngủ đối với cả hai.
The Following User Says Thank You to Kim_le_le For This Useful Post:
yunjae^^
12-06-2007, 06:21 PM #28
Kim_le_le
Thành viên
Gia nhập: 12/06/2007
Bài gởi: 58
Points: 30.00
Bank: 0.00
Total Points: 30.00
Donate
Thanks: 0
Thanked 42 Times in 28 Posts
Human
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Kim_le_le's Inventory
Kat tỉnh dậy lúc trời vừa sáng. Đôi mắt thẫn thờ dần mở ra. Ánh sáng mờ mờ của căn phòng chỉ khiến nó buồn ngủ thêm. Đêm qua có vẻ nó thức khuya quá. Gượng dậy. Trời, mỏi cả người. Từng khớp xương nhưng nhức làm nó phải ngồi dậy một cách chậm chạp. NÓ phải ngồi thừ ra một lúc cho đỡ chóng mặt. Và lúc đó, nó nhớ lại. Dáng người cao cao ấy, cái cằm chẻ ấy, ánh mắt ấy......Ánh mắt hớp hồn nó...
"Ôi, khỉ thật"
Nó bỗng tự chửi mình. Cái gã ất ơ ở đâu cũng tương tư. Chẳng ra làm sao cả ? Nó nhíu mày rồi lại thở ra.
"Mà nói mới nhớ, dáng người ấy giống David thật" NÓ khẽ mỉm cười khi nghĩ tới đó, rồi lại giật mình
"Mình làm cái quỉ gì vậy ? Thôi, dậy"
Vươn vai một cái, nó nhanh chóng bước ra khỏi giường, kéo rèm của rồi bước ra ngoài ban công.
Không khí buổi sáng sớm thật thoải mái. Ánh sáng không gắt gao mà mát rười rượi của mùa xuân bao trùm lấy nó. Ánh sáng mang theo mùi của gió, của sương sớm, của hoa lá cứ từng đợt đong đầy trong cuống phổi của nó.
1...2...1...2
Nó dang rộng chân, gập người lại tập thể dục, một buổi sáng như vầy mà không tập thể dục thì thật uổng
"Coi bộ tỉnh dữ ha ? Chắc có lẽ hôm nay không cần nghỉ học nhỉ ?"
Tiếng David bất ngờ vang lên sau lưng. Nó quay lạ, cười.
"Không, hôm nay tôi sẽ nghỉ học"
"Ừ, vậy cậu ở nhà một mình nghen. Tui đi làm đây" David hất mặt lên
"Ừ, đi đi, khỏi về luôn nha" Nó vẫn cười nói.
"Ừ, thì không về nữa" David cũng cười, quay lưng bước ra khỏi phòng. Nó bĩu môi, nói lớn : "Nhớ nha, đừng có về đó"
"Biết rồi" Tiếng anh nói vọng theo
"1...2...3...4...Bước chân trấi lên"
Cái tiếng eo éo của bà giáo viên thể dục thẩm mỹ rung lên từng hồi qua cái loa của TV làm David thấy buồn nôn. Anh nói lớn trong tiếng nhạc xập xình "Kat, vặn nhỏ TV một chút"
"Để làm gì ?" Nó vừa nói vừa nhảy theko điệu nhạc.
"Điếc tai quá. Màng nhĩ của tôi sắp rách rồi đây này" David hét vọng lại.
"Kệ anh chứ. Chẳng phải anh nói hôm nay đi làm sao ?" Nó trả lời thờ ơ.
Nhướn mày một cái. Thua. Cách tốt nhất để khỏi bực mình vì một chuyện nào đó là hòa nhập vàp nó. David thôi không đọc báo nữa mà chuyển sang nhìn nó nhảy, thỉnh thỏang lại bật cười vì mấy động tác của nó.
"Sao tự dưng cậu lại có hứng học nhảy vậy ?" David vừ nói vừa bỏ miếng bánh qui vào miêng nhai. Cuối cùng thì bài học nhảy cũng kết thúc.
"Giảm cân" Nói nói
"Giảm cân ? Cậu ốm nhách có còn miếng mỡ nào nữa đâu mà giảm ?" David tỏ vẻ ngjac nhiên.
"Thích, được không ?" Nó nói "dạo này tui mập lên lắm đó nha, nhìn bộ dạng này tui không chịu nổi"
"Vậy sao không học khiêu vũ ? vừa nhẹ nhàng vừa đỡ cho tôi biết mấy"
"Tiền học khiêu vũ mắc lắm đó" Nó nói
"Tôi dạy cho" David nói, giả vờ vu vơ
Kat nhìn David chằm chằm, chớp chớp mắt.
"Thiệt hả ?" nó hỏi ngơ ngác."Nhưng tui là con trai đó, khong ngại hả ?"
"Có chứ, nhưng có ai biết đâu mà sợ. Hơn nữa, tôi đâu có thích con trai, hơn nữa lại còn ốm nhách như cậu" David cười cười.
Kat, tuy không đến nỗi đỏ mặt lắm nhưng hai má cũng hơi hồng hồng lên. "Được, tốt, sư phụ, hãy nhận của đẹ tử một lạy"
Nó nhà tới, thọc lét vào người anh.
"Oái, thôi đừng, đừng mà....Nhột lắm" David gập cả người lại trong cơn cười không dứt.
"Không, không tha cho anh được" Nó nhảy lên cả lưng anh, nói lớn, "Dám chọc tôi này"
"Thôi...thôi mà, thôi"
.
.
.
.
.
"Hôm nay ăn gì nhỉ ?"
Kat vừa lang thang trong siêu thị vừa nghĩ ngợi. "Với một kẻ ăn nhiều và ăn tạp như David thì phải nấu nhiều mới được. Mà nấu nhiều thì phải nấu rẻ một chút. Chắc chỉ có nấm là rẻ thôi"
Nghĩ vậy, nó bước tới gian hàng nấm, với tay lấy bọc nấm còn lại duy nhất. Nó chợt nhận ra cũng có người với tay lấy. Tay nó chạm vào người đó.
Hikaru.
Cả nó lẫn chị đều ngạc nhiên. KHẽ mỉm cười, nó gật đầu chào chị. Cô cũng cười đáp lại.
"Hôm nay cậu không đi học sao mà đi mua sắm trễ vậy ?"
"Dạ ?" Nó gã đầu,cười "Hôm nay em cúp cua"
"À" HIkaru cười. "Sinh viên tốt mà thế đó nha" Cô nháy mắt "Mà sao em chọ nấm mà không chọn món khác, David ghét món này lắm đó"
"Dạ ?" Kat ngơ ngác. David ? Hắn mà cũng có món ghét sao ?
"Không, em không biết ạ. Vậy thôi, em không lấy món này nữa, chịi lấy nó đi"
"Ừ, cảm ơn cậu" Chị cười đáp lại bằng nụ cười hiền hòa làm nó lung túng.
"Mà sao hôm nay chị cũng nấu ăn vậy ?" Nó vội chuyển đề tài
"Không, tôi mua dùm bà bếp thôi" Hikaru vừa cười vừa vân vê lọn tóc
"À, hóa ra là vậy"
The Following User Says Thank You to Kim_le_le For This Useful Post:
yunjae^^
12-06-2007, 06:24 PM #29
Kim_le_le
Thành viên
Gia nhập: 12/06/2007
Bài gởi: 58
Points: 30.00
Bank: 0.00
Total Points: 30.00
Donate
Thanks: 0
Thanked 42 Times in 28 Posts
Human
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Kim_le_le's Inventory
Nó đứng trước quầy hải sản đông lạnh, mắt ngắm nhìn những con tôm bong loáng rồi liếc nhìn bảng giá. Trời, đắt kinh khủng. Nó thở dài, tính bước đi thì Hikaru đã lấy một hộp bỏ vào túi nó. Nó lúnhg túng nói
"Thoi chị ạ, em không lấy nó nữa đâu"
"Không sao đâu, tôi sẽ trả tiền cho" Cô cười đáp
"Dạ thôi, để em tự trả cũng được"
"Không sao, mai mốt tôi tính qua cho David. À mà cậu Noseki này..."
"Chị cứ gọi em là Kat được rồi ạ" NÓ nói vội
"Ừ, Kat này" Cô nói dịu dàng, "chẳng phải hôm nay em nghỉ học để xả hơi sao ?"
"Ơ vâng, đúng ạ" Nó đỏ mặt
"Vì đã hy sinh một buổi học để thư giãn thì phải phóng khoáng lên, hãy làm những gì ta thích, đừng ngại tốn kém" Nói rồi cô nhìn kỹ Kat, thấy nó mặc chiếc quần tây với áo sơmi rung rúc, nửa cũ nửa mới nhưng sạch sẽ, gọn gàng, lại nghĩ tới tình cảnh của Kat thì bất giác đem long thương mến, như là em mình vậy.
"Lại đây, chúng ta qua gian hàng fashion đi" Đọan, cô nắm tay kéo nó đi
"Kết quả là buổi chiều hôm đó, hai người lang thang trong siêu thị, mua thứ này, ngắm thứ nọ làm nó xách cả đống đò lỉnh kỉnh về nhà. May mà Hikaru cho đi nhờ xe, không thì nó phải đón Taxi về nhà.
"Về rồi đây" Nó gõ cửa
"Sao về trễ vậy ? Có biết tôi đói mềm người ra rồi không ?" David nói lớn rồi lại chạy ra mở cửa. "Ủa ? Hikaru ? Sao em ở đây ?" Anh chợt khựng lại
"Em ở đây không được sao ?" Cô cười nói
"Không, tất nhiên không, em vào nhà đi" Anh nói, rồi quay qua Kat "Cậu nấu món gì nhanh đi, tôi đói mềm người ra rồi này"
"Anh đói kệ anh, đói gặp người yêu ăn "khi khống" nó cũng no" Nó đi vào nhà bếp "Hai người ngồi đây chơi nha"
Phòng khách lúc này chỉ có hai người. David ngượng ngùng nhìn Hikaru "Em gặp Kat ở đau vậy ?" Anh hỏi nhưng chưa kịp dứt lời thì Hikaru đã nhào tời, vòng tay qua cổ anh, hôn lên môi thắm thiết.
"Em sao thế ?" Anh vộigỡ tay cô ra
Hikaru nhìn anh ngạc nhiên "Anh sao thế ? Chúng ta là người yêu mà, có gì đâu mà ngại"
"Ơ, không, chỉ là Kat đang ở đay, mà nó thì...thì...cổ hủ lắm"
Cô nhìn anh chăm chú, rồi cười nó "Xem ra anh quan tâm đến cảm xúac của cậu ta quá nhỉ ?"
Anh không phản ứng lại cậu nói mỉa của cô. Đúng là trước kia Kat có lần chứng kiến anh và cô, nhưng lần đó......
"Á" Có tiếng kim loai lỏang xỏang
Tiếng hét trong nhà bếp cắt đứt mạch suy nghĩ của anh. David vội chạy vào bếp, Hikaru cũng vào theo
Kat đang ngồi ngã ngửa trên sàn nhà. Gần đó có cái ấm nằm lăn lóc trên sàn nhà, còn nước nóng thì đỏ lênh láng. David vội chạy tới đỡ Kat dậy.
"Thôi, thôi nào. Á, rát quá" Kat la lớn. Nước nóng bắn cả vào chân nó là bỏng rát cả vùng da "Ôi, nước sôi ghê quá"
David nghe nói mới nhận thấy, chân kat giờ hồng le4en như có ai đánh phấn vào. Anh lắc đầu, rồi bồng nó vào phòng khách lấy mỡ trăn thoa.
"Thôi đi, David, chỉ là nước nóng thôi mà, có cần thoa mỡ trăn không vậy ?"
"Tất nhiên là có. Nếu mà để vậy ngày mai nó sưng to lên cho ớn, tôi lại phải phục vụ cậu như hồi trước"
"Xì, hóa ra là vậy. Được, anh muốn làm gì thì làm đi" Nó nói
"Anh ấy ngượng đấy" Hikaru bất chợt nói "Anh ấy quan tân đến em như em trai vậy nhưng mắc cỡ không chịu nói ra thôi"
"À, thế ạ" Nó cười gượng đáp. Nó xém chút quên mất sự có mặt của Hikaru, còn David thì chẳng nói gì
Sau đó, Hikaru ra về. trươds khi đi, cô quay lại cười nói với David
"Hôn tạm biệt đi nào"
David hơi chần chừ rồi cúi xuống hôn vào một bên má của cô. Hikaru chẳng nói gì, chỉ cười rồi ra về.
Mới có tám giờ tôi, cửa xe cũng đã đóng chặt, nhưng sao Hikảu lại cảm thấy lạnh quá. Cô phóng nhanh trên đường phố Tokyo, thầm ước có cơn gió nồng nào đó thổi vào người cho ấm lại, cuốn trôi những suy nghĩ hiện giờ của cô. Chuyện vừa này, Hikaru thật sự không muốn nghĩ đén nó nữa, nhưng tại sao....
Dường như giây phút ấy, trong mắt david không có sự có mặt của cô, trong trái tim anh không có hình bong của cô. Cô tự trấn an rằng minh chỉ tưởng tượng nhưng sao lại suy nghĩ rằng điều đó có thể là sự thật. thái độ ngượng ngùng của David, mối quan tâm hết mình dành cho Kat của anh làm cô thấy lo. Cô lờ mờ nhận ra điều gì đó.
"Buồn cười" Hikaru khẽ nói, chân nhấn ga lao nhanh về phía trước.
Đêm tháng hai lạnhh lẽo
"Rốt cuộc là nên nấu món gì đây ?" Thở dài một cái, nó nhìn lơ đãng xuống mặt bàn, tay vẽ nguệch ngoạc những vòng tròn trong không trung. từ mấy ngày nay rồi, nó không thể nào nghĩ ra món nào mà có thể vừa lạ vừa ngon cho được. Nhắm mắt lại, buồn ngủ lại. Nó nghĩ chắc chưa bao giờ nó thèm ngủ như thế này. Gió từ cửa sổ thổi vào cũng chẳng đánh thức nó được, cứ như tiếng một bà già chán ngắt nào đấy, càng nói càng làm nó buồn ngủ.
Rù...rù...rù...
tiếng điện thoại rung làm nó chợt tỉnh giấc, giật mình. Nó vội chạy ra khỏi lớp. số máy lạ hoắc.
"Noseki nghe !"
"À, Kat hả ? Chị đây !" Tiếng nói dịu dàng vang lên ở bên kia. Tim nó đập mạnh một cái.
Óc tự hỏi tại sao chị Hikaru lại gọi cho nó, mà sao chị lại biết số của nó.
"Chị gặp em một chút được chứ ?"
Nó càng ngạc nhiên hơn. Gặp ? Để làm gì ?
"Ơ...vâng. Được ạ."
Đến đó là hết. Nó trở về lớp, lòng tự hỏi tại sao Hikaru lại muốn gặp mình. Nó nghĩ chắc chẳng có gì hay ho trong chuyện này. Thật tình thì nó rất thích thị Hikaru, nhưng cả hai lại chẳng tiếp xúc gì nhiều. Nó sợ chị gọi nó để nhắc nhỏ gì đấy, có thể chị có thành kiến gì đó với nó, hay nó vừa phạm một lỗi lầm nào đấy. Ôi, chẳng biết được ? Chắc là David cũng thấy vậy, nên khi gọi điện nói hôm nay sẽ về trễ thì anh đã đòi đi theo, nhưng nó từ chối. Chuyện gì cũng kéo ổng theo không khéo hỏng hết việc.
Chuông reo hết giờ. Nó vội đi ra cổng trường, Hikaru đã đứng chờ nó, nổi bật trên đường phố. Mái tóc đen dày của chị hình như phản chiếu lại ánh nắng chiều, gương mặt cao sang dung hoà với mái tóc. Nhìn chị nó thấy mình giống con cóc mặc đồ.
"Chị đợi lâu không ?" Nó ngượng ngùng hỏi.
"Không sao, chị cũng mới đến thôi. Sợ em không thấy, nên chị không ngồi trên xe thôi. Ta đi nào." Chị nói, giọng vẫn dịu dàng.
"Ơ, vâng ạ." Nó ngập ngừng, chạy lại mở cửa xe cho chị. Nhưng mà...
Hự
Hự
Cửa xe bị khoá. Quê độ một cục, nó nhìn chị cười trừ. Hikaru cũng bật cười.
"Đây. Để chị mở cho."
Qúa quê. Nó thấy mình từ con cóc đã trở thành cái mụn cóc. Tự dưng trở thành một thằng ngốc trước mặt chị. Cái điều mà nó không thích chút nào dù không hiểu tại sao.
"Vậy thì, Hikaru gọi cậu có chuyện gì vậy ?" Đavi hờ hững hỏi khi đang nhâm nhi ly cà phê nhưng giọng chẳng thể giấu đi vẻ tò mò . Rõ ràng anh đã chuẩn bị câu hỏi này từ ba ngày nay rồi, từ cái hôm Kat gọi cho anh nói đi đâu đó với Hikaru rồi chiều thì chẳng nói chẳng rằng chạy xộc vô phòng. Mà thực ra, bây giờ Kat mới là kẻ lơ đãng.
"Chẳng có chuyện gì quan trọng cả." Nó thồn miêếg trứng ốp la vô miệng.
"Chẳng có chuyện gì quan trọng cả." Đavi nhái giọng nó. "Chẳng có gì quan trọng mà hai ba ngày nay nhốt mình trong phòng, chẳng đoái hoài gì tới xung quanh. Đến bữa ăn ũng chẳng thèm nấu. Cái thằng này hay nhỉ. Cậu đang ăn miếng trứng ốp la mà anh mày thân chinh làm đấy. Tôi quan tâm như vậy mà đối xử với tôi thế đó hả ?"
"Cái thằng này hay nhỉ." Nó cũng nhái giọng anh. "Quan tâm kệ anh chứ. Tui trả lời sao kệ tui. Nhưng mà..." Nó nhắm mắt mơ màng nhớ lại. "Kazu-san cũng tuyệt quá."
"Kazu-san ? Ai thế ?" Đavi hỏi, nhìn cái vẻ mơ màng của nó đầy nghi ngại.
"Không biết hả ? Một đầu bếp nổi tiếng với các món ăn truyền thống. Một bàn tay với những ngón tay nắn sushi một cấch điêu luyện và là thần tượng của tui."
"Thế Hikaru với ổng có liên quan gì nhau ?" Giờ thì David đã nhớ ra cái ông già cười ha hả suốt ngày. Không còn phải lo.
"Thì chị ấy tạo cơ hội cho tui gặp ổng. Rồi ông ấy còn tư vấn cho tui làm món nào thì được ?"
"Vậy cậu tính nấu món gì, chanh xào tỏi hả ?" Anh vừa nói vừa với tay lấy miếng trứng từ phía nó.
"SUSHI !" Nó nói lớn, cục tự ái nổi lên. "Sushi trứng. Hơi khó làm, nhưng kệ. Cố gắng là được."
"Thế à ?" David đáp, mắt chơm chớp ra điều ngây thơ càng làm nó tức điên hơn.
"Sao em lại quan tâm đến chuyện của Kat quá vậy ?"
Hikaru hơi giật mình trước câu hỏi của anh. Không biết trả lời sao, cô chỉ cười nhún vai. Lúc nào cũng vậy, đề tài về Noseki lại được đưa vào buổi hẹn của hai người.
"Em đừng tránh né như vậy ? Trả lời xem nào." Giọng David hơi mất bình tĩnh.
"Anh làm gì mà như hỏi cung em vậy ?" Biết không tránh né được nữa, cô liền tìm cách phản pháo. "Cậu ấy là em nuôi anh, em sắp là vợ anh, vậy cậu ấy cũng sắp là em nuôi em, em quan tâm không được sao."
Câu trả lời làm David khựng lại. Anh đã quên mất là mình và Hikaru sắp lấy nhau. Anh cúi xuống giả vờ chú ý đến ly cà phê để tránh nhìn vào mắt cô. Im lặng hồi lâu. Rồi Hikaru nói :
"Chỉ còn một tháng nữa là đến ngày cưới rồi. Bố mẹ em rất lo. Em xin lỗi vì đã để anh phải làm đám cưới bên Nhật mà không qua Mỹ."
"Không, không sao." Anh trả lời.
Lại im lặng.
"Bố mẹ đã hỏi em về chuyện áo cưới và nhẫn cưới. Rôồ còn nhà thờ nữa. Ông bà cũng rất bực mình khi thấy anh chẳnng quan tâm gì cả. Khách mời đã lên danh sách rồi. Chuyện gì ông bà cũng làm hết. Ba anh cũng có gọi điện cho gia đình là bên ấy ông cũng lo khách mời hết cả rồi." Nhìn thấy thái độ của anh, Hikaru rất bực mình. Cô quyết định làm tới. Buộc anh phải nói chuyện thẳng thắn với mình.
Quả thật, không tránh né được nữa. Anh ngước lên nhìn cô, rồi nói : "Vậy để bữa nào anh đưa em đi lựa nhẫn cưới vậy. Còn đồ cưới thì..."
"Không. Cả đồ cưới em cũng vẫn muốn đi với anh. Chủ nhật tuần tới nhé. Rồi hai tuần sau nữa thì mình cùng đi chọn nhẫn cưới." Cô không cho anh cơ hội. "Thực ra em không muốn đồ may sẵn đâu. Nhưng nếu đặt làm thì phải gấp lắm. Rồi mình còn viết thiếp cưới nữa. Thế nhé."
Gật đầu.
"Vậy mình về thôi."
Lại gật đầu.
Trên đường về, David suy nghĩ rất mông lung. Cưới Hikaru ? Mặc dù chính anh là người đề nghị kết hôn trước chứ không phải cô. Thế nhưng có cái gì đó trong con người anh lại không muốn. David biết Hikaru là một cô gái tuyệt vời, và sẽ là một người vợ rất tốt, nhưng anh lại chẳng thiết tha với chuyện đó lắm. Bất chợt, anh nghĩ tới tình huống mình sẽ nói với Hikaru rằng anh muốn lấy cô nữa mà đã yêu người khác để rồi một giây sau lại thấy ghê tởm với chính mình.
Quan sát David, Hikaru nhận ra vẻ chẳng thiết tha lắm của anh. Nhưng cô bất chấp. Anh là của cô, không ai có thể mang anh đi được. Ngày cưới sắp đến gần, sau khi cưới mọi việc sẽ xong. Dù anh có yêu ai khác đi nữa thì cũng chẳng làm được gì. Mà anh cũng đâu thể làm được gì nếu người đó là...con trai. Không, từ đây đến lúc đó cô buộc anh phải tập trung vào đám cưới và Noseki cũng chỉ tập trung vào cái buổi thi của mình thôi.
Hôm nay là một sự kiện trọng đại, cực kì trọng đại. Nó đánh dấu bước ngoặt của cuộc đời Kat.
Nó đứng đó căng thẳng, nuốt nước miếng cái ực. Mắt nó nhìn chằm chằm vào cái tạo vật mà nó vừa làm ra. Ôi trời ơi ! Sao thấy ghê quá. Những ngón tay run rẩy của nó từ từ bốc một miếng sushi rồi đưa lên miệng.
Nuốt nước miếng lần nữa. Ôi mẹ ơi !
Nhắm chặt mắt, nó thảy miếng sushi lên mồm, nhai.
1
2
3
AAAAAAAAAA !
Nó hét thiệt lớn, tưởng đâu bẻ kiếng nhà bếp. Rồi có tiếng rầm rập từ bên ngoài.
"Cái gì vậy ?"
David xộc vào rồi "hự" lên một tiếng khi thấy có cái gì thụi vô bụng. Nhìn xuống hóa ra là thằng rắc rối này.
"Thành công rồi ! Thành công rồi !"
Tiếng nó reo lên đắc thắng. Nó nhìn anh cười toe. David thở ra một cái.
"Ủa, thành công rồi hả ? Vậy mà làm hết hồn." Giọng anh hơi châm chọc "Vậy mà tưởng đâu cậu bị ngộ độc."
Nó lườm mắt. Nhưng thôi, nể tình vì sự kiện trọng đại này mà tha cho anh đó. Nhưng David coi bộ cũng đoán được bèn chuyển chú ý sang món sushi. "Đưa thử một miếng coi." Rồi lấy phắt một cái.
"Ừm, ngon đấy chứ." Anh tỏ vẻ trầm ngâm. "Cậu làm tôi ngạc nhiên đấy Kat" làm nó không biết nên mừng hay nên tức nữa.
"Ngạc nhiên đấy Kat. Bấy lâu nay anh ăn đồ ăn của ai hả ?" Nó trả đũa. Sau những ngày tháng cơ cực (đau bụng) vậy mà giờ khen kiểu đó. Biết vậy cứ từ từ để hắn ta nấu ăn hoài cho ớn.
"Vậy tôi với cậu đi đâu đó để ăn mừng sự kiện này đi !" David đề nghị. Nó hưởng ứng liền. "Ừ, được đó. Đi cung thiên văn rồi đi ăn đi, hay đi karaoke ấy. Chủ nhật tuần sau nha."
Nụ cười của anh hơi héo đi. Anh nhìn nó do dự. Nó dò hỏi "Bộ không được hả ?"
"Ừ." Anh ngập ngừng rồi nói tiếp. "Hôm đó chúng tôi phải đi mua nhẫn cưới."
Nó cũng không cười nữa. "Chúng tôi" tức là anh và chị Hikaru. Đầu nó cúi xuống. Nó suýt quên mất. Chỉ còn một tháng nữa là anh làm đám cưới rồi. Niềm hân hoan trong tim nó chợt rớt đâu đó trong bao tử.
"Ừ, tôi quên mất. Xin lỗi nha. Vậy tuần sau nữa vậy ?"
"Cũng không được." Anh nói, vẻ khổ sở. "Đi mua đồ cưới."
Nó nhướn chân mày, tay gãi gãi đầu. "Ừ. Vậy thôi. Không sao. Để chừng nào tôi đoạt giả thì đi luôn thể vậy."
"Không cần đâu." Anh vội nói. "Tuần sau nữa tôi sẽ cố gắng về sớm. Chắc là không muộn lắm đâu. Đợi tôi nhé." Anh mỉm cười, nó cũng cười. Trong một thoáng, cả hai nhìn vào mắt nhau. Kat nhìn vào đôi mắt xanh của David, thấy bên trong ẩn chứa điều gì đó mà hi vọng là nó lầm. Đầu anh cúi xuống, không hề chớp mắt. Giật mình, nó quay đầu đi rồi nói.
"Ừ, vậy bữa đó nhớ về sớm đó."
Anh cũng giật mình. "Ừ..."
"Vậy...vậy thôi... tôi vào phòng đây. Cơm tối anh tự xử nhé. Tôi buồn ngủ lắm rồi." Nó cố giữ giọng mình ở một điệu giỡn hớt nào đó.
"Tốt. Cứ ở trong phòng mà ngủ đi. Tối xuống ăn vụng cũng chẳng có gì đâu. Vì tôi sẽ ra ngoài ăn."
Nó hếch đầu lên. "Không có gì ăn tôi sẽ qua cạp anh."
"Bye" Nói rồi nó quay ra thiệt nhanh và nín thở đi ra.
Vào đến phòng, nó mới thở ra thiệt mạnh. Đâu đó bên ngực trái của nó con tim đang đập liên hồi. Mặt nó nóng bừng đến mức không cần chạm vào cũng thấy. Nó tựa lại vào cửa rồi từ từ trượt xuống. Hai gối co lại vào ngực.
"Gì vậy chứ ?" Nó thì thầm. "Làm gì hồi hộp dữ vậy ?" Nhắm mát lại, nó lại nghĩ đến cặp mắt xanh ấy. Cặp mắt đẹp truyệt, nó tự hỏi tại sao dến giờ nó mới nhận ra. Ắnh mắt như muốn thôi miên nó, chứa đầy yêu thương và khao khát.
Mở bừng mắt, tim nó lại đập mạnh, mặt lại đỏ.
"Ôi trời ơi, đang nghĩ gì vậy hả ?" Nó nói lớn rồi lầm bầm. "Đồ điên." Mà cũng chẳng biết là đang chửi mình hay chửi David nữa. Chắc cả hai.
Cũng thấy hơi ngượng ha. Lúc nãy... tự dưng sao... sao nó có cảm giác là anh... anh sắp hôn nó. Nghĩ tới đó nó chợt mỉm cười. Óc nó đang bồng bềnh trôi nhưng rồi lại đứng khựng lại.
"Gì vậy hả ?" Nó lại tự lầm bầm. Cỡ nào thì David cũng là anh em (nuôi). Và anh cũng sắp lập gia đình rồi. Nghĩ vậy là sai, là không đúng. Nó tự nói với chính mình điều đó. Rồi nó nhìn quanh căn phòng, chớp chớp mắt mà sao thấy cay cay nơi sóng mũi.
"Ừ, sắp lập gia đình." Nó đứng dậy, đi ngồi vào bàn đàng hoàng. Chỉ một tháng nữa là gia đình Ricardo có thành viên nữ đầu tiên. Một htáng nưxa, Hikaru sẽ vào đây. Có lẽ... nó sẽ rời khỏi đây. Cũng phải, nó mà ở đây thì đúng là kì đà cản mũi. Sao nó thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng. Nhìn vào lịch., ngày 29/6 nó sẽ thi và cũng là ngày bế giảng. Nếu thắng, nó chẳng cần để ý đến kết quả tốt nghiệp. Mà kết quả tốt nghiệp của nó chắc cũng ẹ dữ lắm. Ngày 30/6, David sẽ chờ cô dâu của mình tại nhà thờ và nó, sẽ ra đi. Không, chắc nó đi sớm hơn. Chắc là tối 29. Nó chợt mỉm cười cay đắng. Liệu nó sẽ đi đâu nhỉ, tìm chỗ trọ mới hay về Fukuoka ? Không biết nữa. Nhưng mà nếu mà thắng thì sẽ về Fukuoka luôn. Còn nếu không thì phải dọn ra chỗ trọ mới rồi lo mà kiếm việc làm với tấm bằng trung bình. Vậy thì về Fukuoka cho rồi. Ừ, cứ vậy đi. Nó thôi không nghĩ nữa. chợt nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài. Có ngọn gió nào thổi mơn man vào tóc nó làm rối tung cả lên. Nó ngoẹo đầu sang một bên, tựa vào thành ghế, nhắm mắt lại.
Có tiếng chuông gió kêu leng keng nơi cửa sổ.......
**************************
Bài này không chỉnh sửa gì ráo. Nên có gì mong mọi người tha tội. Truyện giờ đã viết xong nhưng mà làm biếng mang lên máy quá hà. ^^". Cả năm trời mới viết xong, đúng là tội lớn. Nhưng xin thông cảm cho mình, vì sức người có hạn.
Lúc đầu viết thì rất có hứng, văn chương dào dạt giờ thì càng viết càng thấy bế tắc. Không phải không có ý mà là không biết viết như thế nào. Nhân vật Kat thì càng lúc càng giống con gái còn David thì cư ba phải thế nào ấy. thực sự thì mình thích nhân vật Hikaru nhất, một mẫu phụ nữ hiện đại đó chứ.Nhưng mà cũng thích Kat. Vì vậy Tới giờ mặc dù đã viết xong nhưng mình vẫn phân vân cho kết cục của truyện, nên chắc sẽ có sửa đổi, mà nếu có thì mọi người sẽ phải chờ hơi lâu. Sorry.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro