Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 2: Đừng buông lỏng cảnh giác khi chưa thực sự an toàn

   Tô Tuyết Hồng thoát game :" Công nhận chơi game mà cứ đà này thì mình lên cơn đau tim với đám nhân vật mất . Haizz".

    Game này do một người bạn giới thiệu  tuy là thể loại ABO nhưng đồ họa đẹp kèm tạo hình rất ưng mắt nên đồng ý chơi.

    Trong thời gian nghỉ hè rảnh rỗi cậu như thường lệ chơi vào buổi tối. Tô Tuyết Hồng bật máy tính lên thì phát hiện lỗi nên game xóa dữ liệu thiết lập lại từ đầu, cậu tức giận:" Không, hơn 2 tháng cày game của tui, giờ bay hết rồi, Aaaaa,...".

    Đột nhiên cúp điện, bố mẹ đi dự tiệc tối nhà họ hàng nên cậu ở nhà một mình. Bật đèn led điện thoại xuống dưới để khởi động máy phát điện.

     Lúc đi ngang qua phòng bếp cậu thấy một bóng người đang cầm con dao chặt thịt. Tô Tuyết Hồng vội vàng tắt điện thoại, trái tim đập bịch bịch liên hồi, cậu vô cùng hoảng sợ bước chân nhẹ nhàng để tìm chỗ nấp.

    Trong bóng đêm cậu không dám thở mạnh sợ hắn phát hiện ra mình,  bóng người cao lớn bước chân chậm rãi đi lên cầu thang .

   
    Tô Tuyết Hồng cuộn mình lại , đột nhiên trên tầng nghe tiếng " lạch cạch"  sau đó hắn đi vào trong phòng .

    Tô Tuyết Hồng thở phào nhẹ nhõm, cậu không dám manh động vì không biết chúng có bao nhiêu người. Sau đó, cậu nghe tiếng đóng cửa " Rầm " , tiếng động rất lớn làm cậu giật mình.

   Tô Tuyết Hồng nghe tiếng bước chân đang đi .  Chuông điện thoại reo lên, là tiếng chuông điện thoại của cậu , cậu sợ hết hồn nhưng màng hình điện thoại cậu tối đen.

   Ra là tiếng chuông của kẻ đột nhập, người trên cầu thang bỗng dừng bước , nghe máy :" Alo, mẹ ".

   
    Tô Tuyết Hồng trợn mắt không thể tin được, chủ của giọng nói này là anh trai hàng xóm kế bên nhà cậu.

  
    Rốt cuộc thì anh ta muốn gì mà đêm hôm khuya khoắt lại lẻn vào đây. Thiếu tiền, không không, nhà anh ta rất có điều kiện không thể nào vì lí do đó được.

   Đợi người rời khỏi một lúc, Tô Tuyết Hồng chui từ dưới gầm cầu thang ra, lưng và trán cậu ướt đẫm mồ hôi. Cậu lấy điện thoại ra gọi cho cha mẹ .

     Không nghe máy , chắc giờ đang họp nội bộ nên chẳng ai mở điện thoại lên cả . Cậu đến phòng khách gọi cho an ninh khu này. Họ bảo sẽ đến ngay, Tô Tuyết Hồng thở phào nhẹ nhõm.

    Hơn 10 phút sau,  nhà Tô Tuyết Hồng có tiếng rõ cửa , vui mừng hấp tấp mở cửa kết quả, khuôn mặt cậu khựng lại tái mét . Nam nhân đứng trước ngược hướng sáng trăng chỉ lộ ra đường nét khuôn mặt thanh tú  nhưng cậu biết đó là ai.
  

   Cậu ấp úng nói:" Thần ca, đêm hôm thế này anh biết em ở nhà nên đến chơi, phải không anh ?".
  

    Giang Úc Thần nheo mắt, ôn nhu đáp:" Ừm, anh lo em ở nhà một mình nên đến xem ".

     Tô Tuyết Hồng cười gượng gạo đáp :" Em không sao , cảm ơn anh",trong đầu thầm nghĩ " Đáng sợ quá, người này ". Cảm giác lo lắng một lần nữa ập đến.

     Giang Úc Thần đặt tay lên vai cậu, anh tiến lên một bước, hơi thở anh phả vào trán cậu, Tô Tuyết Hồng tay nắm thành đấm , cậu kìm nén cảm xúc bên trong mình,  tránh sang một bên.

   Giang Úc Thần nheo mắt , cười nói :" Anh mạo muội vào nhà mở máy phát điện, em nhé ?".

   Tô Tuyết Hồng vội đáp:" Được, anh cứ tự nhiên ". " Dù gì lúc nãy anh  cũng có xin phép ai đâu ".

   " Em không đi theo à, dù gì thì anh không phải là chủ nhà, em đi trước dẫn đường thì tốt hơn ".

   Tô Tuyết Hồng xua tay :" Anh đến nhà em nhiều lần nên rành lắm, không cần phải rụt rè vậy đâu. Em ra sân hóng gió một chút ".

   Cậu bước ra ngoài nhưng bị một lực tay mạnh kéo lại , cậu ngã va vào lồng ngực anh, hơi thở và cơ thể nóng bỏng của người phía sau làm cậu hơi rén , định tách ra nhưng Úc Thần một tay đã vòng qua eo ôm cậu dán lại với anh.

   Tô Tuyết Hồng vội vàng nói:" Được được, em đi với anh, mau thả em ra !". Úc Thần tuy tiếc nuối nhưng đã thả người.

   Dưới tầng hầm, điện đã được bật lên, Tô Tuyết Hồng thở phào nhẹ nhõm, Giang Úc Thần nãy giờ im lặng đột nhiên hỏi :" Hôm nay ở nhà khi ba mẹ đi vắng em đã làm gì ?".

   " A ", câu hỏi có hơi bất ngờ nhưng cậu cũng đoán được đại khái, nên bày ra vẻ mặt tôi không biết nói dối , đáp:" À thì em ở nhà ăn tối, xem TV, nghe nhạc, chơi game rồi đi ngủ ".

   Giang Úc Thần ánh mắt đăm chiêu hỏi :" Em ngủ ở đâu?".

   Tô Tuyết Hồng không nghĩ anh lại hỏi thẳng trực diện như vậy:" Em ngủ ở phòng khách ".

   " Tại sao?". Không khí lâm vào yên tĩnh.

      Giang Úc Thần im lặng chờ đợi câu trả lời, Tô Tuyết Hồng ngập ngừng đỏ mặt:" Em  buổi tối buồn đi vệ sinh , lúc đi xong lại muốn ngủ mà phòng khách gần nhất nên em đi vào trong đó ngủ luôn".

     Cậu cúi đầu, không biết một lí do vụn về như vậy có lừa được anh ta không.

   Kết quả anh  cười khúc khích, xoa đầu , ôn nhu nói:" Gần 2 giờ sáng rồi, anh về, em ngủ tiếp đi ".
Tô Tuyết Hồng cười nói:" Được ạ, tạm biệt Thần ca,  anh về ngủ ngon ".

   Lúc tiễn người ra cửa , lẽ ra nếu cậu cảnh giác thì  đã thoát khỏi anh tuy nhiên thật đáng tiếc , lúc xoay người vào nhà cậu bị anh đánh ngất rồi ôm đi .
  

                             ****
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro