Chương 47: Âm mưu
Mộ Thiếu Tuân vội vàng chạy đến bên cạnh Mộ Thiếu Tu, nhìn sắc mặt đau đớn trắng bệch của Mộ Thiếu Tu hỏi: "Ca, huynh có sao không?" Rồi quay lại nhìn về phía Mộ Khải Siêu chất vấn: "Đại ca, huynh làm gì vậy? Tay của ca ấy vừa mới tốt lên, sao lại phế đi?"
Mộ Thiếu Tu cũng không thể tin nhìn Mộ Khải Siêu, đau đớn trên tay kém hơn nỗi khiếp sợ trong lòng, nhưng vẫn nhìn sang Mộ Khải Siêu kinh ngạc hỏi: "Đại ca, tại sao lại làm vậy?" Hắn không nghĩ tới đại ca mà hắn luôn tôn kính lại đối xử như thế với hắn. Đây chính là cánh tay của hắn, là một phần thân thể của hắn, đâu phải tạp vật gì cho cam.
Nhìn vẻ chất vấn của hai người, mặc dù trong lòng Mộ Khải Siêu không chút dao động nhưng ngoài mặt vẫn phải lộ vẻ bất đắc dĩ nói: "Thiếu Tu, ta biết, ta thật xin lỗi đệ, nhưng ta không còn cách nào khác. Hiện tại, Mộ Chỉ Ly không là cái gì cả mà đã được gia chủ che chở như vậy, nếu như ông biết được nàng ta có thể chữa khỏi hoàn toàn thương thế của đệ, sợ là địa vị của nàng ta rất nhanh sẽ vượt qua ta. Mà quan hệ giữa nàng ta và chúng ta vốn không tốt, nếu như nàng ta có địa vị, như vậy nàng ta sẽ đối xử với chúng ta như thế nào? Chuyện này còn chưa rõ ràng sao? Vì không để cho chuyện đó xảy ra, ta chỉ còn biện pháp này."
Nếu Mộ Chỉ Ly nhìn thấy Mộ Khải Siêu lúc này nhất định sẽ không nhịn được phải than thở, kỹ xảo diễn trò này thật không tệ, chỉ thiếu than thở khóc lóc nữa thôi, đúng là điển hình của việc bán người ta đi còn bắt đếm tiền giúp.
Tư tưởng Mộ Thiếu Tu và Mộ Thiếu Tuân tương đối đơn thuần, nghe Mộ Khải Siêu nói lại càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy, Mộ Thiếu Tu nói: "Đại ca, mới vừa rồi đệ hiểu lầm huynh, thật xin lỗi. May là huynh đã sớm nghĩ tới điểm này, nếu không hậu quả thật là không thể tưởng tượng."
"Nhưng đại ca, tay của Thiếu Tu như vậy vừa nhìn đã biết là mới bị thương, đến lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ biết được, phải làm thế nào bây giờ?" Mộ Thiếu Tuân nói ra vấn đề lớn nhất.
Nghe vậy, Mộ Khải Siêu vẫn bình tĩnh nói: "Chuyện này các đệ không cần lo lắng, nếu ta đã làm như vậy đương nhiên sẽ có biện pháp xử lý. Thiếu Tu, đệ ăn viên Mai Khâu đan này vào nhanh đi."
Nhận đan dược từ trong tay Mộ Khải Siêu, vẻ mặt Mộ Thiếu Tu rất cảm động: "Đại ca, cám ơn huynh." Phải biết rằng cấp bậc Mai Khâu đan không cao, nhưng mà bọn họ cũng không phải là giàu có, có mấy viên đan dược đã coi như bảo bối mà cất giữ, đến lúc muốn mua gì đó thì cũng có thể mang đi đổi tiền, vậy mà Mộ Khải Siêu cứ đưa cho hắn như vậy, bảo hắn không cảm động sao được?
Nhưng mà Mộ Thiếu Tu đã quên rồi, tay của hắn hiện tại bị như thế này là bởi vì Mộ Khải Siêu.
Ăn đan dược vào, Mộ Thiếu Tu thoạt nhìn đã khá hơn nhiều, sắc mặt cũng dần tốt hơn, có lẽ là lúc trước đã từng bị thương một lần, lần này dù đau nhưng hắn cũng không cảm thấy quá đau đớn.
Ba ngày sau, trên đường đi tới võ đường Mộ Chỉ Ly bị người ta gọi lại, người nọ nói cho nàng biết, gia chủ gọi nàng đi Nghị Sự Đường có việc. Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly rất nghi hoặc, nếu Mộ Kình Lệ tìm mình thì đã gọi tới sân viện của ông, chứ không phải Nghị Sự Đường, mà hôm nay muốn đi Nghị Sự Đường. Rất nhanh, Mộ Chỉ Ly đoán chắc chắn liên quan đến tay của Mộ Thiếu Tu.
"Nha đầu, ngươi xác định đã chữa khỏi tay cho Mộ Thiếu Tu chứ?" Thiên Nhi không nhịn được hỏi, nàng cảm thấy người trong gia tộc thật phức tạp, cảm giác như có mùi vị của âm mưu.
Mộ Chỉ Ly gật đầu: "Nếu như bọn họ không sử dụng thủ đoạn gì, tay của hắn nhất định có thể trị tốt, ta nghĩ không biết hắn có phải vì muốn trả thù ta mà lại phế đi tay của mình không? Nếu thật là như vậy thì ta thực sự bội phục hắn."
"Mộ Thiếu Tu tâm cơ không sâu, hơn nữa tâm cũng không ngoan độc, đối với chính mình sẽ không làm ra chuyện như vậy." Thiên Nhi mở miệng nói. Thiên Nhi nói rất đúng, nếu thật chỉ có một mình Mộ Thiếu Tu thì đúng là không thể nào làm ra chuyện như vậy, nhưng vấn đề là lần này không phải chỉ có một mình Mộ Thiếu Tu, mà còn có một Mộ Khải Siêu mưu đồ đã lâu.
Mộ Chỉ Ly đi rất nhanh đã tới nơi, song lúc đi vào nàng thấy Mộ Kình Lệ, thấy Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, thấy Mộ Thiếu Tuân cùng với mẹ ruột của bọn hắn, duy nhất chỉ không thấy nhân vật chính Mộ Thiếu Tu.
Thấy cảnh tượng này, Mộ Chỉ Ly mơ hồ cảm thấy chuyện không đơn giản, nhất là sau khi nhìn thấy nụ cười nơi khóe miệng Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão. Đi tới trước mặt mọi người, Mộ Chỉ Ly nói: "Gia chủ, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão."
Gia chủ gật đầu, đáy mắt có chút lo lắng, tuy ông cho rằng tay Mộ Thiếu Tu trị không khỏi thì cũng không có gì đáng lo lắng, nhưng Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão hiển nhiên đã túm lấy cơ hội này để cho Mộ Chỉ Ly đẹp mắt. Tuy ông là gia chủ, nhưng cũng không thể mặc kệ thái độ của những người khác trong gia tộc?
Vấn đề lớn nhất là mọi người trong Mộ gia cũng có ấn tượng không tốt với Mộ Chỉ Ly, đoán chừng trừ Mộ Hàn Mặc thì bên ngoài cũng sẽ không có người giúp nàng nói chuyện.
"Mộ Chỉ Ly, ban đầu ngươi nói ngươi có thể trị lành tay cho Mộ Thiếu Tu phải không?" Đáy mắt Đại trưởng lão hiện lên đắc ý, ông ta đã nói chỉ dựa vào Mộ Chỉ Ly thì làm sao có thể, ban đầu nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của nàng ta thật là bị nàng ta hù dọa rồi, không nghĩ tới cũng chỉ là thủ đoạn gạt người của nàng ta, chỉ muốn đẩy đưa để trì hoãn thời gian.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly gật đầu nói: "Không sai."
"Nếu không trị lành tay Mộ Thiếu Tu, ngươi nên làm như thế nào?" Nhị trưởng lão tiếp lời, nghĩ tới Mộ Chỉ Ly cũng sắp phải chịu sự thống khổ giống như mình, trong lòng ông ta đặc biệt thấy thoải mái.
"Tự phế một cánh tay." Nói ra lời như vậy, trên mặt Mộ Chỉ Ly không hề có một chút cảm xúc dao động nào, cứ như người đang nói đến không phải là mình, mà là người khác.
Đại trưởng lão phẩy tay: "Rất tốt, đây là ngươi tự mình nói, Thiếu Tu ra đi."
Sau lời của Đại trưởng lão, Mộ Thiếu Tu bắt đầu đi ra từ phía sau, lúc vừa ra tới, ánh mắt Mộ Chỉ Ly ngưng lại, bởi vì nàng thấy cánh ta
y Mộ Thiếu Tu buông thõng xuống, không hề có lực, hiển nhiên là vẫn chưa khỏi.
Mộ Chỉ Ly nhìn gia chủ một chút, mà gia chủ cũng không nói gì, ông cũng không biết đây không phải là do Chỉ Ly chữa không khỏi.
"Chuyện này không thể nào." Mộ Chỉ Ly vội vàng đi tới trước mặt Mộ Thiếu Tu, nhìn cánh tay vô lực của hắn, xem xét một lúc sau cũng xác định là không phải giả vờ, nhưng Mộ Chỉ Ly đã phát hiện được mấu chốt vấn đề ở đâu.
"Ngươi còn gì để nói?" Nhị trưởng lão mở miệng nói.
"Tay Mộ Thiếu Tu mới bị gãy một lần nữa." Vẻ mặt Mộ Chỉ Ly chắc nịch, học y nhiều năm như vậy đương nhiên là có thể nhìn ra điểm này. Nàng thực không nghĩ tới Mộ Thiếu Tu đã làm như vậy, nhưng thật sự là chính hắn làm sao? Mộ Chỉ Ly tự nghĩ, trực giác nói cho nàng biết, tuyệt đối không phải là Mộ Thiếu Tu tự mình làm.
Nghe được lời Mộ Chỉ Ly, mấy người đó vốn đã không tin, hiện tại thực sự đứng trước mặt bọn họ, Mộ Chỉ Ly vẫn còn nói dối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro