Bạn trai ngổ ngáo của tôi
"Tôi đang đợi một người. Ba năm trước, anh ấy nói với tôi là vào ngày lễ Giáng Sinh hai năm sau sẽ gặp lại nhau dưới vòng đu quay này. Năm ngoái anh ấy không tới, năm nay tôi vẫn ở đây chờ anh, tôi hy vọng anh ấy sẽ đến."
Không khí vào mùa đông đã bắt đầu rét lạnh, xung quanh tràn đầy người người đến để chơi tết, trẻ con cầm bóng bay, cặp đôi đang ôm nhau, đám bạn hò reo, tiếng nhạc Jingle Bell Jingel Bell luôn khiến cho người khác cảm thấy ấm áp. Thoắt cái đã đến 11 giờ, nơi này cũng sắp đóng cửa, Trương Gia Nguyên kéo chặt khăn quàng cổ của mình. Có vẻ như chắc là năm nay anh ấy cũng sẽ không tới.
"Năm nay anh ấy cũng không đến?" Cô gái ngồi ở bên cạnh cậu nhìn thoáng qua điện thoại, lại nhìn lướt qua Trương Gia Nguyên: "Vậy cậu tính làm sao đây, sang năm lại đến à."
"Bây giờ còn chưa tới 12 giờ?"
"Bỏ cuộc đi, anh ta sẽ không đến đâu." Cô gái kéo lấy cánh tay Trương Gia Nguyên muốn lôi đi: "Đi, tôi mời cậu đi uống."
Chuyện cũ bắt đầu vào bốn năm trước, lúc đó Trương Gia Nguyên vừa mới tốt nghiệp cấp 3, kéo hành lý và một cây đàn guitar từ Đông Bắc đến Bắc Kinh học một mình. Khi đó cậu vẫn rất hứng khởi, rốt cuộc cũng được ra sống xa nhà lần đầu trong đời, cũng chưa từng thấy qua nhiều người như vậy. Toàn bộ trạm tây Bắc Kinh tựa như một chén cháo, nhão nhão dính dính, tất cả mọi người chen chúc lẫn nhau, mà cậu ở trong chén cháo này, tuy chỉ là một hạt gạo nhưng là lần đầu tiên bị nấu thành cháo nên cũng không tránh được cảm giác mới mẻ.
Cậu kích động nhìn quanh bốn phía, khóe miệng kéo tới tận mang tai, hoàn toàn không chú ý tới người đằng trước.
Người nọ đụng phải cậu một cái, lúc này cậu mới bị lôi khỏi thế giới nhỏ của mình, nhanh chóng nói xin lỗi một tiếng nhưng người lại không quay đầu mà đi luôn.
Cậu không cảm thấy có gì không đúng, lại trở về đắm mình trong thế giới nhỏ, nơi đó có cuộc sống đại học tốt đẹp của cậu, ban nhạc, bóng rổ, một nửa kia lấy nước cho mình ở trong sân bóng... Nhưng mà chưa được bao lâu thì đột nhiên bị người khác gõ đầu một cái.
Một cái rất nặng, cậu cảm thấy rất đau, ngẩng đầu, trước mặt là một cậu con trai trạc tuổi cậu, gương mặt thon gầy, lông mày sắc bén, nhìn qua có vẻ là người không dễ chọc.
"Làm gì vậy?" Cậu theo bản năng lẩm bẩm một câu, cực lực nén xuống khẩu âm Đông Bắc: "Đại ca, tôi không có chọc gì cậu thì cậu đánh tôi làm gì?"
"Ngốc, vừa rồi điện thoại với ví tiền của cậu đã tên kia cuỗm mất rồi, cậu còn đứng đây cười được à?" Trong giọng nói của đối phương cũng mang theo một chút giọng địa phương, nghe như là ở khu vực Tây Nam nào đó, nhưng không giống với gương mặt, giọng nói lại khá nhẹ nhàng: "Cậu còn ngây người làm gì, tên đó chạy chưa xa, mau đuổi theo đi!"
Trương Gia Nguyên lúc này mới sờ túi của mình, quả nhiên không còn gì cả.
Tên đó, trong xã hội thanh toán bằng điện tử mà vẫn còn ăn trộm ở ga tàu à?
Quay đầu nhìn lại, tên trộm kia cũng đang ngẩn người một giây, hai người nhìn nhau. Trương Gia Nguyên vội vàng ném hành lý và đàn guitar xuống, hô to "Bắt trộm" rồi vọt qua phía người kia.
Hai người ngươi đuổi ta chạy vài bước, giống như trong Conan đua xe thì cũng sẽ bị kẹt xe. Đám người náo nhiệt vây xem làm trì hoãn tốc độ của tên trộm, Trương Gia Nguyên rất nhanh liền đuổi đến trước mặt tên trộm kia. Đối phương thấy trốn không thoát, lôi một con dao gập từ trong túi ra, trực tiếp nhắm thẳng Trương Gia Nguyên.
Lưỡi dao sắc bén lóe lên, Trương Gia Nguyên lập tức khựng lại, hít một hơi.
"Mày... mày đừng có mà đến đây, nếu dám lại đây tao... tao sẽ chém mày." Giọng nói tên trộm run run, có vẻ chỉ là một tay mới lên đường, hắn sợ hãi cầm dao dạo qua một vòng, nuốt một ngụm nước bọt rồi phát hiện chính mình cũng không còn đường lui: "Tao không có trộm đồ của mày, mày... mày nhận lầm rồi, thả... thả tao đi, nhanh lên."
Xung quanh nghe được tiếng cảnh sát, vẻ mặt của tên trộm kia bị nỗi sợ chi phối lại càng thêm vặn vẹo, chân tay hắn có chút luống cuống, ánh mắt chỉ dừng lại trên Trương Gia Nguyên trước mặt hắn.
"Mày... mày..."
Những kẻ điên khùng thường sẽ không tuân theo một logic nào cả, hắn giơ dao lên chém về phía Trương Gia Nguyên.
Trong một khắc khi lưỡi đao xoẹt qua thái dương kia, Trương Gia Nguyên ngây ngẩn cả người, cậu muốn chạy nhưng lại nhũn hết cả chân, chỉ có thể đứng ngây tại chỗ, bị dọa đến nhắm hai mắt lại.
"Phanh!" "Rầm..."
Có tiếng kim loại rớt xuống trên nền xi măng.
Trương Gia Nguyên lúc này mới mở mắt, cậu con trai vừa rồi đã nhắc nhở mình xuất hiện ngay trước mắt. Một chân đá con dao gập trong tay tên trộm bay ra, chân còn lại gạt ngã đối phương, quay người xoay cánh tay kìm đối phương xuống mặt đất.
"Thằng nhóc này cũng khá lắm."
Cảnh sát đã đuổi tới rất nhanh, còng tay tên trộm này lại rồi mang đi. Lục soát từ trong túi hắn ra ví tiền và điện thoại trả lại cho Trương Gia Nguyên vẫn còn đang ngây người tại chỗ.
Hai người đều bị mang tới cục cảnh sát làm bản tường trình, lúc ngồi trên ghế dài bên ngoài đồn công an, Trương Gia Nguyên rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, nhớ tới vị bên cạnh này đã ra tay cứu giúp.
"À... Xin chào, tôi là Trương Gia Nguyên, đến từ Doanh Khẩu Liêu Ninh, vừa rồi cảm ơn anh ạ."
Cậu thử vươn tay ra, muốn cùng người kia bắt tay tỏ lòng tốt một chút. Nhưng mà cậu trai kia sau khi nghe cậu bắt chuyện, chỉ quay đầu lại đánh giá cậu từ trên xuống dưới, vẻ mặt khinh thường bĩu môi, còn trợn trắng mắt, tựa như hoàn toàn không có ý muốn bắt tay với cậu.
Trương Gia Nguyên cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ có thể thu tay lại, tiếp tục làm bộ ngắm phong cảnh xung quanh.
"Lâm Mặc là ai nào?"
Một vị nữ cảnh sát xinh đẹp đi ra cửa, hô với hai người họ, cậu trai bên cạnh theo tiếng trả lời một câu "Aiz", sau đó thì đi theo.
"Lâm Mặc." Trương Gia Nguyên âm thầm niệm cái tên này: "Dễ nghe là rất dễ nghe, nhưng lại như không liên quan gì với người này."
Như là nghe được những lời này, trước khi Lâm Mặc vào cửa, hung hăng quay đầu lại trừng mắt liếc Trương Gia Nguyên một cái, trực tiếp dọa sợ cả người Trương Gia Nguyên lập tức đứng thẳng lại giống như khi huấn luyện quân sự bị huấn luyện viên dạy bảo.
Cậu nhìn cái bóng kia, người này thật ra rất nhỏ gầy, nhìn qua vóc dáng không quá cao nhưng chân lại rất dài, vừa vặn mặc một cái quần vận động. Bởi vì chân dài quá dẫn tới ống quần không kéo xuống đến hết chân hoàn toàn, lộ ra một nửa bắp chân nhỏ và mắt cá chân hồng hồng, cổ tay tiêu chuẩn qua đáy quần, vai không quá rộng nhưng đầu rất nhỏ, tóc hơi có hơi dài với một kiểu tóc cậu không hiểu thẩm mỹ. Quần màu trắng, áo khoác màu xanh da trời, còn đeo theo một cái túi nhỏ màu hồng phấn... Thoạt nhìn có chút nữ tính? Trương Gia Nguyên kiểu gì cũng không thể nào đem người trước mắt cùng với người một chân đá tên trộm ngã lăn vừa rồi liên hệ lại với nhau.
"Vào đi, đồ ngốc, đến lượt cậu đó." Lâm Mặc rất nhanh liền đi ra, đánh thức Trương Gia Nguyên đang ngủ gà ngủ gật: "Vô ghi nhanh, ghi xong chiều nay tôi có việc còn phải làm."
"A a." Trương Gia Nguyên vội vàng đứng dậy, sửa soạn lại hành lý mình rồi vào phòng ghi chép: "Anh Lâm Mặc, vẫn cảm ơn anh rất nhiều."
"Chưa hỏi tuổi sao đã gọi anh?" Có thể là khẩu âm Đông Bắc thật sự mang hiệu quả tấu hài, cũng có thể là do vừa viết bản tường trình xong nên Lâm Mặc cũng nhẹ nhàng hơn, anh cư nhiên bị tiếng gọi anh bất ngờ của Trương Gia Nguyên làm cho tức cười: "Lỡ cậu lớn tuổi hơn tôi thì sẽ rất ngại."
"Không có không có, Đông Bắc tụi em đều gọi mấy người lợi hại là anh cả."
Trương Gia Nguyên thấy Lâm Mặc cười, rốt cuộc cũng nhẹ nhõm thở một hơi.
Thật ra Lâm Mặc cười rộ lên khá là xinh đẹp, đôi mắt cong thành hai cây cầu nhỏ, cũng vì tươi cười mà cả người đều tươi rói hẳn.
"Nếu anh ấy mà cứ như này thì chắc sẽ là gu của mình." Trương Gia Nguyên âm thầm nghĩ trong lòng: "Kiểu người mạnh mẽ một chút, mỗi ngày đều vui vẻ."
Đương nhiên, không suy nghĩ vớ vẩn được vài giây thì đã bị chị cảnh sát lôi ra khỏi tưởng tượng đến ghi chép.
Viết xong bản tường trình thì đã là giữa trưa, mặt trời lớn tháng chín treo trên bầu trờ., Bắc Kinh không có sương mù nên nơi nơi đều bị ô nhiễm ánh sáng, khi hai người từ Cục Cảnh Sát kéo hành lý đi ra, dưới ánh nắng chói chang và nhiệt độ cực nóng cùng với việc phải ngồi viết bản tường trình dài dòng vừa rồi thì không có sức lực nào.
"Mời tôi uống một ly cũng không quá phận nhỉ?" Lâm Mặc chỉ chỉ Starbucks bên cạnh ga tàu: "Hay là cậu định hậu tạ nhiều hơn?"
"Có thể có thể, Starbucks cũng được, anh cứ gọi bất cứ cái gì."
Trương Gia Nguyên vội vàng đáp, nhưng mà Lâm Mặc như không có ý đợi cậu trả lời đã xách chiếc túi nhỏ màu hồng nhạt đi về phía Starbucks rồi.
"Hai ly matcha đá xay." Lâm Mặc thành thạo order với nhân viên: "Size siêu lớn, cậu ta trả tiền." Sau đó liếc Trương Gia Nguyên bên cạnh một cái rồi cũng không thèm quay đầu lại đi tìm vị trí ngồi.
Nếu hồi nãy còn có một chút hảo cảm thì bây giờ những hành vi không chút lễ phép này đã đem phần hảo cảm đó đánh bay hoàn toàn, Trương Gia Nguyên cười cười, một bên cười chính mình vừa rồi suy nghĩ vớ vẩn, một bên cười Lâm Mặc này cũng thật thú vị.
Đúng vậy, xã hội này có đâu ra mà nhiều gay như vậy, hơn nữa dựa vào việc vừa rồi Lâm Mặc có cái khí thế có thể đánh bại hơn mười người thì sao có thể chịu nằm dưới được, mình cũng suy nghĩ nhiều rồi.
Giữa trưa quán không có quá nhiều người, lúc Trương Gia Nguyên cầm hai ly matcha đá xay tìm được Lâm Mặc thì anh đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ sát đất nghịch một cái camera, ánh mặt trời chiếu qua sườn mặt, bộ dáng nghiêm túc lại có chút xinh đẹp.
"Matcha đá xay." Trương Gia Nguyên ngại ngùng đặt ly lên bàn: "Anh thích chụp ảnh à? Trông có vẻ như rất chuyên nghiệp."
Lâm Mặc không để ý đến cậu, còn đang mân mê chiếc camera của mình. Trương Gia Nguyên nhìn chằm chằm anh, nhìn lông mi Lâm Mặc cong cong, đôi mắt màu nâu hạt dẻ.
"Cảm giác con trai học nhiếp ảnh đều rất đẹp trai, kiểu rất văn nghệ, giống như họ luôn có những filter của riêng mình"
Trương Gia Nguyên lại thốt ra một câu, như không có gì để nói, chỉ là lần này Lâm Mặc dừng động tác trong tay, ngẩng đầu liếc nhìn Trương Gia Nguyên một cái.
"Cậu đang mỉa mai tôi đấy à?"
"A!" Trương Gia Nguyên bối rối: "Sao mà mỉa mai anh được? Em thật sự cảm thấy trai nhiếp ảnh rất đẹp trai mà, đẹp kiểu Nhật á."
"Hừ." Lâm Mặc cười lạnh một tiếng: "Cậu tính cua tôi à?"
"???"
Lúc này mạch não Trương Gia Nguyên đã hoàn toàn bị Lâm Mặc làm cho mơ hồ, cậu chỉ muốn tìm chuyện để nói thì sao lại bị phơi bày ra thế này?
"Thôi được rồi, đừng giả bộ nữa. Mọi người đều đã nhìn ra hết rồi." Lâm Mặc làm vẻ không sao cả nói: "Nhưng mà tôi không có hứng thú với kiểu như cậu, chúng ta cũng không có khả năng đâu. Cậu có thể bỏ cuộc."
"???"
Vẻ mặt Trương Gia Nguyên vẫn còn ngây ngốc, cầu vồng dấu chấm hỏi vút ngang qua đầu cậu đem lý trí cùng bay đi mất.
"Đây, thêm WeChat đi." Lâm Mặc đưa điện thoại chỉnh ra mã QR, đẩy qua cho Trương Gia Nguyên: "Mau lên."
"A a a." Trương Gia Nguyên vội vàng móc di động ra quét mã: "Không phải anh nói..."
"Vì cứu cậu mà ống kính camera của tôi bị rớt hư rồi, cậu phải đền cho tôi!" Giọng nói của Lâm Mặc lại trở nên hung dữ: "Không thì cậu tưởng cái gì?"
"Được được được, đền đền đền."
Trương Gia Nguyên quét WeChat, avatar của Lâm Mặc là một con ếch xanh, vừa xấu vừa dễ thương.
"Được rồi, hôm nào tôi sẽ báo phí sửa chữa cho cậu."
Lâm Mặc nói xong liền xách túi cầm ly đá xay của mình lên, cũng không thèm quay đầu lại mà rời đi.
"Hớ."
Trương Gia Nguyên lắc đầu tại chỗ, cậu càng nghĩ càng không ngờ ngày đầu tiên mình tới Bắc Kinh trừ việc bị ăn cướp ở ngoài lại càng không ngờ mình vậy mà lại gặp được người như Lâm Mặc.
Trên thế giới này vậy mà có loại người vốn không thèm giả bộ khách xáo hay có chút lễ phép cơ bản với người lạ này à. Đây lại còn không phải là trong tiểu thuyết, loại EQ thấp này mà ở ngoài đời sống thật rất có thể sẽ bị đánh chết bất cứ lúc nào.
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy hài hước, sau lại dứt khoát bật cười tại chỗ.
"Không phải là làm nhiếp ảnh sao, tôi còn làm nhạc đây mà cũng không có kỳ quái như anh."
Khoảng hơn hai tháng sau, Lâm Mặc hoàn toàn biến thành một cái tên mờ nhạt trong WeChat của Trương Gia Nguyên, cậu quen được bạn học mới, gặp CLB thú vị, nghiện bóng rổ và Vương Giả Vinh Diệu. Tuy bây giờ vẫn chỉ biết một Angela nhưng là mỗi đêm sau khi tắt đèn vẫn đánh rất vui vẻ. Lâm Mặc chưa từng đăng lên vòng bạn bè, đương nhiên, Trương Gia Nguyên nghĩ rằng có thể mình đã bị chặn hoặc bị xóa rồi, nhưng đôi khi bỗng nhiên lại nhớ tới người đó vào đêm khuya, tìm đến cái avatar ếch xanh kia, phát hiện vẫn chỉ hiển thị ba ngày, lại có cảm giác có lẽ là không có, có lẽ giống như anh ấy nói, không có duyên phận.
"Trương Gia Nguyên."
"Đây!"
Tiết 1-2 môn Tư Duy học kì bắt đầu lúc tám giờ vào mùa thu, đối với tất cả những người phương Bắc hay là học sinh sinh viên ở phương Bắc mà nói, đây chính là một loại tra tấn.
"Sao lại không phải soái ca được, cậu không nghĩ anh ấy trông giống kiểu Nhật à?"
"Không phải là mắt cậu bị hỏng rồi đấy chứ, đẹp chỗ nào?"
Trong giờ học, Trương Gia Nguyên đang lướt Zhihu bỗng nhiên nghe được nữ sinh sau lưng đang bàn tán gì đó, cậu có chút tò mò bọn họ đang nói cái gì. Nhìn theo lời của bọn họ, cậu thấy bên ngoài phòng học có một người đang đứng, áo sơmi trắng sọc xanh xen, quần tây eo cao màu trắng gạo, nghiêng đầu dựa vào trên lan can. Ánh mặt trời chiếu nửa mặt, như là hình ảnh thiếu niên trong báo của thế kỷ trước bước ra.
Chân dài và mặc quần áo phong cách này, chắc chắn là người kia không sai.
Thoạt nhìn hôm nay Lâm Mặc còn đặc biệt trang điểm và ăn diện, cậu đã từng thấy mặt mộc của anh ấy. Hôm nay hẳn là trang điểm nhẹ một chút, còn làm tóc, con trai lúc nào cũng chỉ cần sửa soạn lại một xíu là đẹp ngay.
Trương Gia Nguyên liền cúi đầu xuống rất nhanh nhưng mà Lâm Mặc đã thấy được cậu, lập tức đi vào phòng học.
Anh giống như mang theo một loại hào quang, lúc đi vào tất cả mọi người đều chú ý đến anh, còn tự động nhường đường.
Ở giữa trận cười trộm và ánh mắt của mọi người, anh ngồi xuống bên cạnh Trương Gia Nguyên.
"Không phải bây giờ anh đến tìm em đòi tiền đấy chứ..." Trương Gia Nguyên có chút sợ hãi, đương nhiên, cũng có một ít ngại ngùng. Các nữ sinh đằng sau đã bắt đầu che miệng cười, cậu cũng rất sợ ở đây liền đi ra quầy lớn: "Báo một câu trên WeChat là được, anh không cần đuổi giết đến tận trường của em vậy đâu, cơ mà sao mà anh biết vậy."
"Cái gì cậu cũng livestream trên vòng bạn bè 24/24 kể cả những việc nhỏ nhặt nhất, cũng không dễ mới tìm được cậu." Lâm Mặc lôi một cái sandwich từ trong túi ra đưa cho Trương Gia Nguyên: "Ăn đi."
"A... Không có độc đấy chứ." Trương Gia Nguyên có chút kinh sợ, cậu cảm giác mấy nữ sinh đằng sau xỉu ngất rồi: "Em... Thật ra em cũng không đói lắm."
"Bảo cậu ăn thì ăn đi, nói nhiều vậy làm gì."
Lâm Mặc một câu kể lại chuyện gặp mặt ở ga tàu lần đó, sự ngông cuồng của người con trai này vẫn không đổi, Trương Gia Nguyên sợ tới mức lập tức cầm miếng sandwich cắn liền một ngụm to.
"Ăn xong rồi đi hả?"
"Đi đâu? Em còn đang học mà?" Trương Gia Nguyên vừa ăn vừa hoảng hốt hỏi: "Còn nữa em..."
"Học Tư Duy thì có gì vui? Lên đại học rồi mà không định trốn học à?" Lâm Mặc trừng mắt liếc Trương Gia Nguyên một cái: "Hơn nữa hôm nay cậu không có khóa học nhỉ, dựa theo thói quen của cậu thì lát nữa về cũng chỉ nằm đánh Vương Giả Vinh Diệu cả ngày, vậy mà cậu còn bảo tôi là có việc?"
"Tư Duy cũng là một khóa học mà... Mà cũng chưa điểm danh, lát nữa điểm danh thì phải làm sao?"
"Được, vậy thì tùy cậu."
Lâm Mặc như mất hết hứng, đeo túi vải lên rồi liền rời khỏi phòng học.
"Gia Nguyên, cậu có giấu gì không." Lâm Mặc vừa rời di, một đám lớn nữ sinh sau lưng liền xông tới: "Là bạn cậu hả, anh ấy thật sự rất có khí chất đấy."
Trong nháy mắt cậu ý thức được nếu còn ngồi ở đây thì sẽ còn đáng sợ hơn cả việc đi cùng Lâm Mặc. Vì vậy, ở dưới ánh mắt kỳ lạ của mọi người có lẽ càng ghê hơn nhiều, tranh thủ lúc thầy cô chưa đến dọn lại cặp sách, trong miệng nhắc mãi "Chỉ là bạn thôi" rồi nhanh chóng rời khỏi lớp.
Cậu chạy nhanh đên Lâm Mặc đang ở trước cửa thang máy, Lâm Mặc ngẩng đầu nhìn một cái rồi bật cười.
"Học sinh ngoan không sợ à?"
"Em là người Đông Bắc, người Đông Bắc thì sợ cái gì?" Trương Gia Nguyên cổ vũ chính mình: "Anh muốn đưa em đi đâu vậy, đi sửa camera à, em không biết mấy cái đó."
"Vậy cậu biết gì?"
"Đàn guitar."
"Cưa gỗ à?"
"Má, em đàn rất giỏi ok?"
"Vậy ngươi chuẩn bị tốt ở đầu đường bán nghệ cho ta bồi màn ảnh sao?"
"Chỉ là một cái ống kính thôi mà."
"2 vạn 3." (~83.000.000 VND)
"......" Tuy trước kia Trương Gia Nguyên đã được phổ cập kiến thức là mấy thứ này cũng không hề rẻ nhưng khi nghe được giá cụ thể thì vẫn hết hồn: "Có thể sửa được hả, giá sửa có rẻ hơn mua mới không?."
Lâm Mặc nhìn Trương Gia Nguyên nháy mắt bị túng quẩn thì tiếng cười lại lớn hơn nữa.
"Đừng lo, không cần cậu đền đâu." Lâm Mặc vẫy tay, ấn thang máy xuống một tầng: "Nếu thế thì lại bảo tôi lừa cậu mất."
"Vậy... Anh muốn làm gì..."
"Ừm, đi ra ngoài chơi."
"A... Chỉ là đi ra ngoài chơi thôi?"
"Đúng vậy, Bắc Kinh lớn như vậy, nơi nơi đều là chỗ có thể đi." Lâm Mặc giơ camera trong tay lên: "Tôi cần một người mẫu."
Thật ra nói đến công viên trò chơi, từ nhỏ đến lớn Trương Gia Nguyên chỉ mới thấy trên TV, tuy rằng ở quê nhà cũng có nhưng vẫn chưa đến bao giờ, đây cũng coi như là lần đầu tiên cậu tới công viên trò chơi.
Cậu bị Lâm Mặc kéo lên tàu lượn siêu tốc, từ ở một đầu thế giới lăn đến một đầu khác; lại bị Lâm Mặc kéo lên nhảy dây, khi gió từ dưới vụt lên xuyên qua tóc cậu, cậu cảm giác như mình bị người khác kéo linh hồn ra khỏi cơ thể; nhà ma cũng không có đáng sợ như trong tưởng tượng, tuy cậu cũng bị dọa đến lúc ra tới tận mười lăm phút sau vẫn không nói được...
Nhưng mà thật ra Lâm Mặc, từ đầu đến cuối vẫn như còn rất nhiều năng lượng kéo Trương Gia Nguyên đi hết trò đến trò khác, khi chân cậu đã mềm chết ngồi trên ghế dài không muốn động đậy thì cánh tay lại bị lôi đi, nếu kéo không đứng liền bắt đầu cười nhạo cậu, hoặc là dùng phép khích tướng kích gen Đông Bắc trong người cậu, mới nói vài câu đã khiến Trương Gia Nguyên xung lên, sau khi chơi thêm một trò thì lại hồn bay phách lạc hơn mười mấy giây.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống, bụng hai người cũng bắt đầu thì thầm rung động.
"Em đi mua chút đồ ăn." Rốt cuộc Trương Gia Nguyên cũng tìm được một cơ hội ngắn để có thể thoát khỏi ma đầu này: "Anh muốn ăn gì không?"
"Tùy, gì cũng được." Lúc này Lâm Mặc đang nghịch camera của mình, hôm nay anh cũng chụp được không ít: "Nếu không thì đi ra ngoài ăn đi, đồ ở đây đắt muốn chết."
"Anh còn để ý tiền nữa à..."
Trương Gia Nguyên nói ra một câu như vậy theo bản năng, nhưng cậu rất nhanh liền ý thức được những lời này không thích hợp cho lắm, Lâm Mặc nghe đến đó thì chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt cũng trở nên rất kém.
"Đúng rồi, em mời anh thì sao anh lại để ý, nói đi, muốn ăn gì?"
Cũng may vào một khắc kia, đầu óc Trương Gia Nguyên quay về trong nháy mắt, nói mấy câu này.
Lâm Mặc thở phào nhẹ nhõm, có lẽ cũng cảm thấy do mình nghĩ nhiều.
"Tôi nói gì cũng được, mua ít đồ ngọt lấp bụng đi, chờ tôi chụp cảnh đêm xong thì mời cậu ăn lẩu."
Lúc này Trương Gia Nguyên mới chạy trốn thật nhanh, đi vào tiệm bánh ngọt bên cạnh vòng quay ngựa gỗ, nhìn chiếc bánh kem rực rỡ muôn màu trước mắt, bắt đầu lo lắng không biết nên chọn cái nào.
"Thưa ngài, ngài muốn thử sản phẩm mới của chúng tôi một chút không?" Nhân viên cửa hàng như biết được Trương Gia Nguyên gặp vấn đề trong việc lựa chọn: "Bánh crepe sầu riêng, bánh crepe matcha, đều rất ngon."
"Được, lấy một cái đi."
Trương Gia Nguyên bỏ cuộc, lấy điện thoại ra quét mã, xách bánh crepe về lại chỗ ghế dài vừa rồi.
"Mua cái gì vậy?"
"Bánh crepe sầu riêng." Trương Gia Nguyên đưa túi cho Lâm Mặc: "Nếu anh không thích sầu riêng thì còn một cái matcha."
Một khắc kia, Lâm Mặc giống như bị sét đánh một cái, lập tức ngây cả người.
Sau đó, đột nhiên nước mắt rơi xuống, cũng rất nhanh, cả khuôn mặt liền bắt đầu vặn vẹo, ôm túi bánh kem kia khóc lớn.
"??????""
Lại thêm một chuỗi dài dấu chấm hỏi vọt qua đầu Trương Gia Nguyên, cậu biết Lâm Mặc người này năng mưa thất thường, nhưng đột nhiên khóc lớn như vậy, cậu thật không ngờ, không biết phải xử lý thế nào.
"Đi con mẹ nó!"
Lâm Mặc quăng túi bánh kem kia xuống đất một phát, co hai chân lên, cuộn người lại càng lúc khóc càng to.
Có thể là do cũng từng trải như vậy, Trương Gia Nguyên chợt nghĩ đến một cậu trai mình từng quen hồi xưa, cũng dần hiểu được tình cảnh lúc này của Lâm Mặc, bây giờ, cách an ủi tốt nhất chính là ở bên cạnh với anh ấy.
Trương Gia Nguyên có một điểm là, khi nhìn thấy người khác khóc, tâm lý cậu cũng sẽ khó chịu, nhưng mà cậu lại không còn cách nào, nếu bây giờ mà cố gắng làm Lâm Mặc cười thì chắc sẽ bị đánh liền.
"Muốn giấy không?"
Trương Gia Nguyên lục cả người nửa ngày, cuối cùng chỉ tìm được một miếng giấy nhỏ vô dụng sáng nay lấy trong WC, duỗi thẳng tờ giấy lại rồi đưa cho Lâm Mặc.
Lâm Mặc ngẩng đầu nhìn thoáng qua miếng giấy không tốt lắm này, giơ tay giật lấy nó xì mũi rồi ném qua túi bánh kem trên mặt đất kia:
"Cậu tìm giấy ở đâu mà xấu vậy."
"Còn tờ nào không..." Trương Gia Nguyên có chút bất đắc dĩ, vẫn là không thể giảng đạo lý cho người đang khóc: "Bị anh dùng hết rồi, không có."
"Vậy cậu không đi mua lại à."
"Thế em đi mua đây..."
"Quay lại!"
Trương Gia Nguyên vừa định đứng dậy, đã bị Lâm Mặc túm cả người về, sau đó đâm đầu vào trong lòng ngực cậu một phát.
Trương Gia Nguyên bỗng nhiên phát hiện thật ra Lâm Mặc lùn hơn cậu, khoảng 7-8cm gì đó, anh vòng lấy thân cậu, vừa vặn ghé vào trên vai, cậu thử đợi vài giây, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng bao lấy Lâm Mặc.
Tuy rằng có thể sau khi anh ấy tỉnh lại sẽ bị đánh nhưng bây giờ đúng là anh ấy như cần một cái ôm.
Lâm Mặc cũng không có phản kháng, ôm lấy cậu.
Kỳ lạ mà nói, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu Trương Gia Nguyên tiên ôm một người khác, cái loại cảm giác giữa người với người tiếp xúc diện tích lớn với nhau này, thập phần kỳ diệu, không thể nói là kỳ diệu, cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, mặc dù cậu biết là không tốt lắm nhưng mặt cậu có chút đỏ, thậm chí nửa người dưới cũng có chút phản ứng, adrenalin bùng nổ khiến cậu có chút ngất đi.
Ở một khắc kia cậu cảm giác Lâm Mặc như một động vật nhỏ đang ở trong ngực cậu vặn vẹo thút thít rất nhỏ, cậu cảm giác thật ấm áp, cậu cảm giác như mình mới là người được an ủi.
Tuy rằng kết quả là áo sơmi của cậu bị Lâm Mặc khóc ướt hết...
Khi gặp lại thì đã là hai tuần sau, Trương Gia Nguyên đang chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ, đột nhiên bị Lâm Mặc gọi ra ngoài uống rượu.
"Anh có chắc là muốn đi so tài uống rượu với người Đông Bắc không?"
Nồi lẩu sôi ùng ục ùng ục, Lâm Mặc gọi một chai rượu gạo và hai ly bia lớn. Khi tới nơi, Trương Gia Nguyên rất bất ngờ.
"Làm sao?" Lâm Mặc lưu loát cầm ly lên uống một ngụm lớn: "Tôi còn chưa có hỏi cậu có muốn so tài ăn cay với người Trùng Khánh không đâu?"
"Không có gì, có cảm giác đêm nay tâm trạng của anh không tốt lắm." Trương Gia Nguyên cũng cầm ly lên uống một ngụm lớn, việc này đối với đàn ông Đông Bắc mà nói thì chỉ là nhiều nước: "Uống ít một chút."
"Tâm trạng không tốt thì mới được uống rượu à, thế tâm trạng tốt uống xong thì làm gì, ngâm thơ câu đối hả?" Lâm Mặc mở bình rượu gạo kia ra liền đổ một chén lớn cho mình: "Hơn nữa, dù có uống say thì người chiếm được tiện nghi là cậu, cậu lo cái gì, coi cậu sợ chưa kìa."
"Đừng, em không đánh lại anh." Trương Gia Nguyên giơ tay lên đầu hàng: "Em nào dám chiếm tiện nghi của anh, chiếm tiện nghi của anh xong sáng mai ra em sợ bị anh đoạn tử tuyệt tôn."
"Hahahahaha." Lâm Mặc cười ha hả, gắp một miếng dạ dày bò trong nồi: "Tự biết mình là tốt, ăn đi."
Trương Gia Nguyên ngồi múc nửa ngày, múc được một quả trứng cút, cắn một miếng liền bị phỏng.
"Phốc." Lâm Mặc nhìn Trương Gia Nguyên bị phỏng trái tim như muốn loạn nhảy nơi nơi nhưng lại nhịn xuống, chỉ có thể ngồi lắc qua lắc lại, thiếu chút nữa phun hết bia trong miệng ra: "Đừng nói với tôi là đến cả lẩu mà cậu cũng chưa từng ăn đấy nhé."
"Em rồi, lòng đỏ ở trong của quả này nóng quá." Trương Gia Nguyên che miệng quạt: "Dưa chua thịt luộc của Đông Bắc tụi em cũng không nóng như vậy."
"Đây." Lâm Mặc đưa một đĩa dầu mè qua: "Chấm vào đĩa trước khi ăn để hạ hỏa bớt cay."
Trương Gia Nguyên lại uống vài ngụm lớn, lúc này mới hơi cảm thấy ổn hơn một chút.
Thật ra Lâm Mặc người này, nếu bạn thật sự hiểu cậu ta, nguyện ý phí thời gian tiến vào thế giới của cậu ấy thì sẽ phát hiện cậu ấy là người rất có mị lực, cẩn thận quan sát cũng sẽ phát hiện được sự hấp dẫn của cậu.
"Đêm đó, anh không sao chứ?"
Kết quả của đợt đi công viên giải trí là Trương Gia Nguyên ôm Lâm Mặc đã khóc đến mất hết sức dựa vào người mình ngủ lên xe taxi, cũng vào lúc đó cậu mới biết được Lâm Mặc học nhạc kịch ở trường cách vách, thậm chí còn có chút danh tiếng, cũng chỉ lớn hơn mình một tuổi, đã tới Bắc Kinh hơn một năm.
"Không có gì." Lâm Mặc làm bộ như không có chuyện gì xảy ra: "Chỉ cần nhớ sau không cần mua bánh sầu riêng cho tôi là được."
"Không thích ăn à?"
"Cũng không phải." Lâm Mặc hãy còn ăn cái lẩu uống rượu: "Cậu nhớ kỹ là được."
"Được rồi." Trương Gia Nguyên thấy không hỏi được gì thì cũng chỉ có thể vùi đầu ăn lẩu: "Không mua thì không mua, trên thế giới này vẫn còn có rất nhiều loại bánh kem ngon, chúng ta có thể ăn cái khác."
Lâm Mặc nhẹ nhàng cười, lại lắc lắc đầu như nghe được điều gì đó rất ngây thơ.
"Trương Gia Nguyên, tôi hỏi cậu một vấn đề rất nghiêm túc ha, cậu sẽ thích một kẻ làm tiểu tam à?"
"A..." Trương Gia Nguyên đột nhiên bị hỏi không biết làm sao: "Em... Em còn phải coi đó là ai đã, nhưng mà chuyện này đúng là..."
"Tôi thích một người thích bảy năm, lúc nhìn thấy cậu ấy hồi 12 tuổi liền đã thích, thời khắc khó quên nhất chính trong 19 năm đầu đời của tôi là, ở một nơi mới lạ, khi không ai quan tâm đến tôi, chỉ có cậu ấy để ý, cho tôi một cái bánh sầu riêng."
Giọng điệu của Lâm Mặc rất bình đạm, như là đang kể chuyện gì dó mình đã sớm đã buông rồi nhưng Trương Gia Nguyên biết, loại chuyện này vẫn chưa bao giờ bỏ được.
"Ừm, sau đó anh ta biết không?"
"Cậu ấy biết, nhưng không còn cách nào khác, khi tôi gặp được cậu ấy, cậu ấy đã có người yêu rồi, người kia xinh đẹp hơn tôi rất nhiều, tụi tôi là sinh viên nghệ thuật, cậu ấy cũng nhảy giỏi hơn tôi, còn rất tốt bụng đơn thuần, chắc cậu cũng biết kiểu người như này chính là hào quang nữ chính trong tiểu thuyết, tôi ở cạnh cậu ấy, không có gì sánh được."
"Vậy thì anh không tính là tiểu tam mà, người khác có can đảm theo duổi, anh cũng không thua." Trương Gia Nguyên không biết nên an ủi Lâm Mặc như thế nào, chỉ có thể nói theo anh: "Ai cũng có quyền thích một người, đây không phải là vấn đề đạo đức."
"Kệ đi, không nhắc đến cậu ấy nữa, không đáng." Lâm Mặc xua tay: "Tới, uống rượu."
Nói xong, anh giơ ly rượu gạo kia lên, rót xuống, Trương Gia Nguyên có thể nhìn ra được anh rất miễn cưỡng, nhưng cậu cũng biết bây giờ Lâm Mặc cần giải tỏa.
"Như anh còn đỡ, anh không biết là cấp 3 em còn thảm hơn gấp ngàn lần." Trương Gia Nguyên chần chừ một chút, cuối cùng vẫn kể chuyện của mình: "Hồi cấp 3 em thích một cậu con trai, em là một người rất chủ động, theo đuổi cậu ấy, cậu ấy cũng tiếp nhận, kết quả thì mẹ nó cậu ta quay đầu liền quen bạn gái, còn nói với bạn gái là ở với em rất ghê tởm, anh nói coi, nó còn trông ngu ngốc hơn chuyện của anh."
"Vậy nếu tôi nói cho cậu biết, sau khi hai người họ đã xác định quan hệ, tôi còn lì lợm la liếm, còn đánh nhau với đối tượng của cậu ấy, sau đó còn coi đó là điều đương nhiên; nếu tôi nói cậu, tôi cho cậu ấy tất cả rồi lại lấy hết mọi thứ của cậu ấy, sau đó cái kẻ xấu số này bây giờ vỗ mông nói với tôi là cậu ấy muốn theo đuổi giấc mơ của mình rồi bỏ chạy?"
Giọng điệu Lâm Mặc không được thoải mái, có thể nghe được anh rất hận, anh không hận người kia, anh hận chính mình.
Trương Gia Nguyên trầm mặc, có thể cậu không biết được 19 tuổi cuộc đời của đối phương đã phải trải qua sóng to gió lớn gì. Theo như cậu thấy thì trước khi bước vào xã hội trước năm 22 thì cứ vô tư vô lo mà sống. Mọi chuyện đơn giản chỉ là cái đạo đức giả của tuổi trẻ, nhưng khi thật sự lắng nghe câu chuyện của người khác lại bắt đầu suy nghĩ. Hoặc là do con đường nghệ thuật của bọn họ nên đều đã bước vào xã hội sớm hơn so với người khác, có lẽ vì thế nên cũng có nhiều kinh nghiệm hơn.
"Vậy anh không đánh anh ta một trận?"
Trương Gia Nguyên ngẫm vài giây rồi lại hỏi một câu như vậy.
"Hahahahahaha." Lâm Mặc cười phá lên: "Cậu nói rất đúng, Tôi phải đánh cậu ta một trận ra trò."
"Đúng vậy, đánh anh ta một trận là được rồi." Trương Gia Nguyên cũng cười theo: "Em đánh không lại nhưng mà anh sẽ đánh thắng được mà đúng không."
Hai người cùng nhau bắt đầu cười to, cười đến nỗi mọi người xung quanh đều quay sang nhìn với ánh mắt khác thường. Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn Trương Gia Nguyên có thể hoàn toàn không thèm để ý đến việc người khác cảm thấy thế nào về cậu, giống như Lâm Mặc vậy, được sống thật với chính mình.
"Thật xin lỗi, tôi vẫn không quên được cậu ấy." Lâm Mặc đột nhiên ngừng cười, chậm rãi nói: "Vậy nên trong khoảng thời gian vừa rồi phiền cậu phải đi với tôi, thật ngại."
"Không có gì."
Hàm nghĩa của câu nói kia đã rõ, Trương Gia Nguyên cười nhận lời Lâm Mặc, tim cậu đột nhiên bị đâm một chút nhưng cậu vẫn giữ nụ cười, giống như vốn không thèm quan tâm đến việc đó:
"Không phải anh cũng không bắt em đền ống kính máy ảnh à? Tính toán vậy làm gì, tụi mình huề rồi?"
"Đúng vậy." Rốt cuộc Lâm Mặc cũng cười: "Huề rồi."
"Vì huề nhau nên hai ta làm một ly đi, em làm, anh cứ tùy ý."
Trương Gia Nguyên giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, vị cay nồng xộc vào xuyên qua cổ họng chạy thẳng xuống dạ dày.
"Rượu Nhật Bản vẫn không ngon bằng của Đông Bắc tụi em."
Cậu chỉnh lại biểu tình của mình để mình trông không quá khó xử như vậy.
"Ai khiến cậu uống nhiều vậy."
"Tụi em đều uống như vậy, bố em, nhà em, cậu em, đều uống như vậy, tuy là phía trước kia em uống yếu nhưng cũng không quá kém."
"Đem ngươi có thể." Lâm Mặc múc một quả trứng cút trong nồi, chấm vào đĩa dầu của mình, sau đó gắp bỏ vào trong chén Trương Gia Nguyên: "Cậu biết không, tình địch trước kia của tôi, sau khi tôi cướp bạn trai của cậu ta thì cậu ta cũng đi tìm một người bạn trai Đông Bắc, lúc ấy đối với cậu ta rất tốt nhưng sau này cũng cao chạy xa bay."
"Đó là tại anh ta thôi, đàn ông Đông Bắc tụi em đối xử tốt với lão bà nhất nước đó." Men say dâng lên, Trương Gia Nguyên cũng không rảnh lo chuyện xung quanh: "Nếu là em, chắc chăn sẽ không chạy, cho dù chạy thì cũng không phải bởi vì không yêu mà là bị ép đi."
"Còn bảo thi uống với tôi, mới hai ly liền say, bây giờ lại bắt đầu nói sảng, cười chết." Lâm Mặc cũng đổ thêm một ly cho mình, nhấp một miếng nhỏ: "cậu tỉnh lại một chút cho tôi, lần trước tôi không chụp được cảnh đêm nên lát nữa muốn chụp, cậu đừng uống say rồi nằm đây ngủ, nếu lát nữa cậu chụp không đẹp thì tôi sẽ trực tiếp tạt nước lạnh lên mặt cậu!"
"Không say không say, em rất tỉnh." Nghe Lâm Mặc muốn tạt nước vào mặt cậu hắn, Trương Gia Nguyên lập tức tỉnh dậy: "Lát nữa rồi chụp, đợi tụi mình ăn xong đã rồi đi cũng không sợ trễ."
Mưa gió thất thường, những lời này luôn luôn đúng, ý trên mặt chữ, tới lúc bọn họ nhanh chóng ăn xong, khi họ chuẩn bị xuống dưới lầu để đi đến vòng đu quay trước trung tâm thương mại, trời mưa.
Ông chủ vòng quay đang thu dọn đồ đạc ở đó, có rất nhiều bạn nhỏ đang nắm tay mẹ xếp hàng ở một bên khóc vì trời mưa mà không được ngồi vòng quay, Trương Gia Nguyên với Lâm Mặc đứng trước cửa, không biết phải làm thế nào.
"Gọi xe đi, hôm khác lại đến." Lâm Mặc bỏ cuộc, bắt đầu thu dọn camera.
"Đừng, khó lắm mới có được một cơ hội, sau này... Có lẽ sau này anh sẽ không tìm em đâu?"
Có lẽ men rượu vừa rồi đã thật sự kích gien Đông Bắc trong xương cốt Trương Gia Nguyên, cậu cũng biết, nói không chừng đêm nay chính là lần cuối cậu có thể gặp mặt Lâm Mặc, cậu không tiếc một mình vọt vào trong mưa, tìm được ông chủ đang thu dọn trong đám người.
"Ông chủ, xin ông, ngày mai bạn gái cháu sẽ đi nước ngoài, cô ấy thật sự rất thích vòng quay này của ông. Đêm nay, có thể mở thêm một chuyến cuối cùng không; Nếu không phải vì cô ấy thì ông xem các bạn nhỏ xung quanh, có thể tụi nhỏ đã xin ba mẹ đi lâu rồi thì mới có cơ hội được đến một lần, cháu biết trời mưa mà hoạt động thì sẽ có chút phiền phức nhưng mà xin ông, một chuyến thôi, 5 phút là được."
Ông chủ nhìn Trương Gia Nguyên trước mắt ướt như chuột lột, lại nhìn mấy bạn nhỏ bên cạnh, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Được rồi, mở lại một chuyến cuối cùng, muốn đi thì quét mã, không quét thì không mở."
"Vâng, cảm ơn ông chủ, ông chủ đúng là một người tốt, ngày mai sẽ phát tài lớn."
Lâm Mặc đứng ở cửa trung tâm thương mại, nhìn chằm chằm Trương Gia Nguyên hướng chạy tới, bên ngoài tối đen như mực, mưa to che khuất tầm nhìn, vòng đu quay màu đen cũng bị mưa to nuốt chửng.
Nhưng mà đột nhiên, tất cả đèn LED đều được mở, ánh sáng cầu vồng từ đáy đu quay hướng lên không trung tìm kiếm, màu đỏ, màu vàng, màu trắng, màu xanh da trời, màu xanh lá cây đan xen nhau, dần dần thắp sáng một mảng không trung, tiếng ầm vang át tiếng mưa rơi, đu quay ở trong mưa bắt đầu chậm rãi xoay tròn, một khắc kia, tất cả hạt mưa như đều biến thành thủy tinh phản chiếu ánh sáng phát ra từ đu quay.
Một bóng người vọt tới phía Lâm Mặc, Lâm Mặc cười cười, Trương Gia Nguyên cởi áo khoác bao hai người lại, kéo tay Lâm Mặc vội vàng chạy đến phía đu quay.
Mở cửa sổ ra, đây là lần đầu tiên Lâm Mặc thấy thành phố này ở trong mưa.
Con đường giống như mạch máu, tòa nhà cao tầng giống ngọn hải đăng, xe cộ như dòng nước chảy, lưu động trong thành phố Bắc Kinh.
Cậu chụp tách tách một tấm rồi đóng cửa sổ lại.
Lúc này Trương Gia Nguyên vẫn còn đang lau tóc, với cậu mà nói thì cảnh đẹp không có ý nghĩa gì hết, nhưng nhìn thấy Lâm Mặc chụp được tấm ảnh mà mình muốn, cậu cũng rất vui vẻ.
"Không chụp nữa à, không dễ mới có được cơ hội đó." Trương Gia Nguyên nhìn Lâm Mặc trở lại chỗ ngồi: "Em phải xin ông chủ rất lâu đó."
"Ánh đèn kém như vậy thì sao mà chụp." Lâm Mặc lẩm bẩm một câu rồi cất camera của mình: "Lần sau không cần làm mấy việc ngốc nghếch như này nữa, ngoại trừ việc cảm động ra thì cũng vô dụng."
"Hở, em nào biết mấy chuyện chụp ảnh đó của các anh chứ, không phải tại trước đó anh nói muốn ngồi đu quay chụp cảnh đêm Bắc Kinh, em tưởng trời mưa thì càng tốt, anh còn có thể..."
Trương Gia Nguyên còn chưa nói xong, Lâm Mặc liền xoay người hôn một cái lên mặt cậu.
Một nụ hôn nhẹ nhàng tựa như làn gió xuân, không có cảm giác gì, nhưng cũng đủ khiến Trương Gia Nguyên trừng lớn mắt, adrenalin tăng vọt, mặt đỏ bừng.
"A... Này..." Cậu nói năng có chút lộn xộn: "Đây là..."
"Còn nửa vòng nữa, bây giờ cậu có thể hôn tôi." Lâm Mặc ngồi bên cạnh, hơi ngạo kiều nói: "Cậu chưa từng kiss à, nhưng cũng thấy qua rồi đi, hay đừng nói đến cái này cũng muốn tôi dạy cho nhé?"
"A... Em..." Trương Gia Nguyên vẫn có chút không biết phải làm sao: "Thật sự... Có thể sao?"
"Nhanh lên." Trong giọng của Lâm Mặc lộ ra không kiên nhẫn, nhưng hẳn là ai cũng có thể nghe được cái sự không kiên nhẫn này chỉ là giả bộ: "Không hôn là đánh."
"Không không không... Em muốn hôn."
Trương Gia Nguyên vẫn luống cuống tay chân, cậu chỉ có thể vụng về học động tác trong TV, kéo Lâm Mặc vào trong lòng cậu, một tay đỡ cổ, một tay vuốt ve mặt anh, sau đó nhẹ nhàng chạm môi...
Cảm giác có chút gì đó khó tả, mang theo một chút ấm áp còn có vị ngọt nhàn nhạt đặc trưng trên người Lâm Mặc.
Cũng khó trách anh lại thích ăn bánh sầu riêng, anh ấy cũng không khác sầu riêng lắm, thoạt nhìn toàn là gai, cũng khiến người khác tôn trọng nhưng xa cách, nhưng khi thật sự mở anh ấy ra được, sẽ phát hiện anh ấy có lớp thịt quả ngon ngọt nhất trên thế giới.
Đu quay đã quay xuống thấp, Trương Gia Nguyên buông Lâm Mặc ra, hai người thở dốc trong bóng đêm, bốn mắt nhìn nhau, trong không khí ẩm nóng ái muội.
Trương Gia Nguyên còn muốn tiếp tục thì lại bị Lâm Mặc đẩy ra một.
"Lần sau nhớ chủ động duỗi lưỡi ra, đừng có cái gì cũng phải để tôi dạy."
Lâm Mặc ném một câu rồi mở ra cửa thùng quay đi ra ngoài.
"Chỉ là bạn bè thôi thật à, tôi thấy ánh mắt của cậu nhìn anh ta, sợ không phải chỉ là bạn đi?"
Số lần Lâm Mặc tới tìm Trương Gia Nguyên trở nên nhiều hơn, Lâm Mặc là sinh viên nghệ thuật, bình thường áp lực học hành không lớn, lúc không có tiết, anh sẽ chạy tới học với Trương Gia Nguyên, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ra thư viện học... Đương nhiên, có đôi khi, hoặc nói ra là đa số anh chỉ ngủ, nhưng mà không sao, giảng viên đại học có thấy bạn ngủ cũng sẽ không quản.
Mỗi ngày nữ sinh che miệng cười xung quanh bọn họ càng ngày càng nhiều, tuy Trương Gia Nguyên cũng cạn lời nhưng cũng không vấn đề gì. Bạn cùng phòng hỏi, cậu liền nói là anh ấy rất trẻ con, dù sao thì nam sinh đều ở chung với nhau như thế, Hai nam sinh dính với nhau cũng là chuyện vô cùng bình thường. Bạn cùng phòng của cạu ngoại trừ không hiểu được vì sao nữ sinh mỗi ngày đều bạn chuyện của họ thì cũng không nghi ngờ nhiều.
Có đôi khi, Lâm Mặc sẽ kéo Trương Gia Nguyên đến thư viện lầu hai quen thuộc của họ. Sau đó áp cậu lên tường một phen, nhón chân hôn cậu, kỹ thuật hôn của Trương Gia Nguyên cũng đang tiến bộ không ngừng, chỉ là ngẫu nhiên muốn phô bày sự tấn công của đàn ông Đông Bắc của mình một chút, muốn lật người khi Lâm Mặc kabedon hôn cậu thì sẽ bị Lâm Mặc bốp một phát lên mặt, sau đó tiếp tục thành thật dựa vào tường.
Bọn họ giống như không có xác định quan hệ, nhưng cũng giống như là không cần?
Bất tri bất giác đã tới tháng mười hai rồi, các trung tâm thương mại và siêu thị đều bắt đầu phát nhạc Giáng Sinh, rốt cuộc cũng một năm đi đến kết thúc.
"Em cảm thấy anh đẹp nhất là khi nào?"
Đang trong lớp học thì Trương Gia Nguyên đột nhiên nhận được một tin nhắn như vậy.
"Ừm... Chắc là lúc không mang quần áo đi."
".........Có phải em thiếu đánh đúng không?"
"Đùa thôi, có lẽ, anh à, em cảm thấy anh ở dưới ánh mặt trời đẹp nhất."
"Vô nghĩa... Tối nay đi chơi xuyên đêm đi."
Đêm nay Lâm Mặc muốn Trương Gia Nguyên đàn guitar, anh nói mình muốn đi cố cung vào buổi tối, không vào mà là ở ngoài đi dạo, anh còn muốn nghe Trương Gia Nguyên hát.
Nhắc cũng lạ, Trương Gia Nguyên vốn tự hào về khả năng đàn guitar của mình nhất, thế mà, cậu vậy mà lại chưa đàn guitar cho Lâm Mặc lần nào, cũng chưa hát cho anh nghe bao giờ.
Nhưng mà, buổi tối, vào tối ngày đông, phải hát cái gì, đã vậy còn đi cố cung vào ban đêm, thật sự không sợ gặp quỷ à.
Lâm Mặc vẫn có những hành vi không giống người thường như vậy, Trương Gia Nguyên cũng không còn cách nào.
Cậu đeo đàn guitar nặng trĩu đứng ở trạm xe thấy Lâm Mặc đeo camera.
"Đi thôi!"
Lâm Mặc giơ camera lên, chụp một tấm, đèn đường màu vàng nhạt xuyên qua cành cây khô héo lướt qua bóng người Trương Gia Nguyên đang đeo đàn guitar, khăn quàng cổ bị gió thổi bay lên trông rất giống một nghệ sĩ lưu lạc.
Có đôi khi lại rất hoài nghi có phải người Bắc Kinh nhiều như vậy không, xe buýt vào giờ khuya vẫn đông đúc như vậy, họ tìm một góc, Trương Gia Nguyên bắt lấy tay vịn, Lâm Mặc nắm lấy quần áo cậu, mặt đối mặt.
Cho dù là người yêu mà phải đối diện như vậy vẫn sẽ rất xấu hổ.
"Ách... Sao lại muốn đi cố cung vào buổi tối như vậy, trước kia em thấy rất nhiều chuyện ma đó."
"Cũng vào không được." Vậy mà Lâm Mặc lại như đó chuyện đương nhiên: "Đi dạo một vòng, chụp ảnh. Để coi có chụp được gì không, coi có cơ hội nào hay không."
"Được." Trương Gia Nguyên lẩm bẩm một câu: "Nói thật, em cũng chưa đi cố cung bao giờ."
"Anh cũng vậy, tới Bắc Kinh hai ba năm, cố cung, trường thành, Di Hoà Viên gì đều vẫn chưa đến."
"Thật sao, không phải anh là một nhiếp ảnh gia à, không phải tất cả đều..."
"Ai muốn chụp cảnh đâu..." Lâm Mặc như không còn lời nào: "Em ở với anh lâu như vậy, anh chụp gì thế mà em cũng không biết à?"
Trương Gia Nguyên lập tức biết mình nói sai nhưng mà dường như không có cách nào để quay lại.
"Không phải là anh cũng chưa cho em xem anh chụp gì à..." Cậu xấu hổ cười: "Anh cho em xem thì em đã biết rồi."
"Anh không cho em xem thì cậu cũng không thèm trộm coi rồi tìm hiểu về sở thích của anh một chút à?"
Trương Gia Nguyên biết nói lý với bạn trai mình chính là điều ngu xuẩn nhất, lập tức chạy đi nhận lỗi mới là lựa chọn tốt nhất.
"Vậy anh cho em xem một chút đi?"
"Từ chối." Lâm Mặc thả quần áo của Trương Gia Nguyên ra, xoay người sang chỗ khác, tay nắm lấy chỗ ngồi bên cạnh, trông có vẻ là giận thật rồi: "Cách xa anh ra một chút."
Tuy rằng lúc này bác gái bên cạnh đã nhìn với ánh mắt khác thường, nhưng Trương Gia Nguyên biết nếu bây giờ mà không dỗ, lát nữa cũng xuống xe rồi cho nên cậu tính tới tính lui vẫn là làm lơ người xung quanh.
Nếu Lâm Mặc muốn bạn cách xa ra một chút, thì dù ở tình huống nào đi nữa bạn cũng phải cách xa một chút là được, nhưng nếu cậu ấy chỉ giận dỗi thôi thì lúc này phải làm ngược lại, không thể cách xa, phải dính gần hơn.
Trương Gia Nguyên chu miệng lên cười một chút, tiến đến cạnh tai Lâm Mặc bên, nhẹ nhàng nói một câu:
"Lão bà, cho em xem một chút đi."
Trong nháy mắt Lâm Mặc giống như bị điện giật run rẩy cả người, trở tay đấm một quyền thẳng vào bụng Trương Gia Nguyên.
Trương Gia Nguyên bị đau đến ôm bụng lùi về phía sau vài bước, trong mắt toàn là sự đau đớn.
"Mau thu hồi bộ dáng đi dỗ con nít kia của em lại đi."
"Không cho thì không cho, sao lại đánh em." Trương Gia Nguyên thập phần ủy khuất: "Lam gì có ai như anh đâu chứ?"
"Đau à? Đau là được." Lâm Mặc như càng tức giận: "Em còn nói được à, lão bà, còn có gì nữa? Khách nữ à? Bên ngoài gọi như vậy quen rồi chứ gì, lần sau mà dám gọi như vậy nữa thì em nhất định sẽ phải chết!"
Mọi người trên xe buýt buổi tối đều đã mỏi mệt nên không ai nói chuyện, Lâm Mặc giống như thùng thuốc nổ trong nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
"Biết rồi, tại người Đông Bắc tụi em đều thuận miệng kêu một cái, làm gì có nhiều ý như vậy..." Trương Gia Nguyên càng ủy khuất: "Đây còn không phải là, một chút tình thú bình thường."
Lâm Mặc trừng mắt nhìn cậu rồi liếc một cái, lại nhìn ánh mắt khác thường xung quanh nhìn theo bọn họ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không có ý khác?"
"Thật sự không có..."
"Lần sau dám không?"
"Không dám..."
"Vậy thì không được có lần sau." Lâm Mặc tháo camera xuống: "Đây, tự xem đi."
Camera là thứ quý giá nhất của Lâm Mặc, trước kia đều không cho Trương Gia Nguyên động vào một tí nào, thế mà bây giờ lại cho cậu xem những tấm ảnh chụp rước kia, đây coi như cũng là một tín hiệu, Trương Gia Nguyên lập tức quên cái đau vừa rồi, tung ta tung tăng chạy tới nhận camera lật coi từng tấm anh một.
Lâm Mặc buông vị trí bên cạnh ra, lại nắm lấy quần áo của Trương Gia Nguyên một lần nữa.
Cậu phát hiện ảnh Lâm Mặc chụp nhiều nhất không phải là phong cảnh, mà là người.
Là những người không liên quan đến anh, là dòng người bề bộn trong một góc của thành phố này.
Ông lão đem chú chim ra ngoài tản bộ thu hút những thanh niên đạp xe đạp xung quanh; tàu điện ngầm ồn ào nhốn nháo, một cô gái dựa vào trên cây cột ngủ say; người bán rau đang tính toán số rau cải đang chất đầy trên xe lửa; đứa trẻ cầm dây diều chạy nhảy tung tăng...
Còn có một tấm ảnh, một người con trai xách hành lý đeo đàn guitar trên lưng đang chen chúc trong dòng người nhìn quanh bốn phía, chào đón một cuộc sống mới hoàn toàn, trong ánh mắt cậu toàn là sự kỳ vọng.
"Là lúc đó anh chụp em hả?"
"Không thì sao?" Lâm Mặc trả lời thật đương nhiên: "Chẳng lẽ ngươi tự mang loang loáng người chung quanh đều phải vây quanh ngươi chuyển?"
"Vậy anh chụp lại cho em một tấm đi..." Trương Gia Nguyên lại lật xem một hồi lâu, phát hiện trong album chỉ có mỗi tấm này là có thứ liên quan đến anh: "Em khổ quá, anh vốn không để ý đến em, không phải lần trước đi công viên giải trí nói muốn chụp em à?."
Nghe đến đó, trên mặt Lâm Mặc đột nhiên tỏ ra ghét bỏ.
"Tự biết điều một chút được không?"
"Nếu không phải chụp em thì còn kéo em đi công viên giải trí thì em có thể hiểu là tại anh muốn đi chơi với em đúng không?"
Lâm Mặc trợn trắng mắt giật lấy camera, Trương Gia Nguyên còn đứng cười tại chỗ.
"Muốn ăn đập đúng không?"
"Đừng đừng đừng, em đầu hàng." Trương Gia Nguyên giơ hai tay lên: "Em biết rồi, chắc chắn là do chụp xấu quá."
"Biết là được."
"Em muốn lấy tấm ảnh vừa rồi làm avatar WeChat."
"........."
"Anh trai, 23: 57 rồi mà chuyện của anh lại chưa kể xong mữa, sắp qua đêm Giáng Sinh rồi."
Cô gái nghe Trương Gia Nguyên kể lại chuyện cũ, ngáp một cái, cô vốn chỉ đi ngang qua chỗ này thì thấy được một cái soái ca nên nổi hứng, không ngờ lại bị ở đây nghe cậu ta kể chuyện hết một tiếng đồng hồ.
"Ừ ừ, đêm đó chính là lần cuối cùng tôi thấy anh ấy."
"Cái người Lâm Mặc đó tàn nhẫn vậy à, tui nghe còn tưởng khi đó hai người yêu nhau mãnh liệt lắm."
"Đúng vậy anh ấy vẫn luôn như thế."
Trương Gia Nguyên mở điện thoại, ảnh màn hình là một cậu con trai, cậu con trai đó đang ngồi xổm trên mặt đất, hình như là đang chụp mấy con kiến trong bụi cỏ, có thể cậu ta cũng không biết là cậu chụp người khác, người khác cũng đang chụp câu.
"23: 58 rồi."
"Đêm đó tụi tôi đi dạo ở ngoài cố cung, anh ấy vẫn chưa chưa được gì hết, trông rất khổ sở, tôi còn nghĩ anh ấy còn chưa nghe mình hát bao giờ nên đêm đó tỗi đã đem theo đàn guitar cũng là vì anh ấy nói muốn nghe tôi hát, tôi liền đàn hát bài《 Tình yêu bất đắc dĩ 》ở ngoài cố cung cho anh."
"Cái bài Chỉ sợ rằng mình sẽ yêu em mất thôi gì đó hả?"
"Ừ." Trương Gia Nguyên gật đầu: "Anh ấy liền ngồi cạnh nghe, nghe xong thì không nói gì, trầm mặc một lúc tôi mới mở lời, vậy giờ để em đưa anh về trường đi, anh ấy lại bảo không cần đi khách sạn đi, sau đó khi đến khách sạn tụi tôi liền... Cô hiểu mà, đó là lần đầu tiên của tôi nên hôm sau lại ngủ như chết, đến lúc dậy thì anh ấy đã đi rồi."
"......" Cô gái có chút cạn lời: "Anh trai, anh bị lừa à?"
"Anh ấy để lại một tờ giấy cho tôi, nói rằng anh muốn xử lí kết thúc chuyện cũ một chút, đêm Giáng Sinh hai năm hãy chờ ảnh tại vòng đu quay tôi đã thắp sáng cho anh, anh sẽ trở về tìm tôi."
"Rồi năm trước anh ấy không tới?"
"Ừ."
"Tất nhiên là tại anh ấy không thích cậu, tôi có cảm giác có thể trong lòng anh ta vẫn luôn thích người trước kia, tận bảy năm đúng không, cậu cũng ngốc quá, không chừng hai người kia đã sớm làm hòa còn cậu ở đây coi tiền như rác."
"Vậy thì cũng khá tốt, ít nhất anh ấy vẫn được vui vẻ."
Trương Gia Nguyên lại nhìn thời gian, 23:59, đêm Giáng Sinh lại sắp qua.
Có vẻ như năm nay anh ấy vẫn sẽ không đến.
"Vậy năm sau cậu vẫn chờ à?"
"Mới có 23:59, trước hết thì đừng nói chuyện của năm sau." Trương Gia Nguyên tự mình lẩm bẩm: "Những câu hát kia chắc chắn sẽ có kết quả."
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro