Chap 55: bà mất
"Muốn gặp lão thái bà lần cuối thì lập tức chạy đến bệnh viện" Giọng nói trong điện thoại vang lên.
"Được rồi, lập tức cho xe đến Trần thị đón tôi" Phương Anh cúp điện thoại xong liền bước nhanh đến phòng họp.
Cốc...cốc...cốc
Phương Anh gõ cửa phòng họp, còn chưa được sự đồng ý của Tiểu Vy mà đã trực tiếp đi vào.
Mọi người trong phòng họp thấy Phương Anh đột nhiên xông vào cũng ngạc nhiên không kém.
"Trần tổng, tôi có việc muốn tìm Nguyễn tổng" Nói xong Phương Anh liền dẫn Ngọc Thảo ra ngoài, tuy rằng những quản lý đều biết chuyện của họ nhưng ngay lúc này đang là giờ làm việc, sao có thể thế này được chứ. Mọi người thấy đại tổng tài Trần Tiểu Vy cũng không nói gì nên những người khác cũng không dám lên tiếng.
Tiểu Vy biết tính của Phương Anh, nếu không có chuyện gì khẩn cấp Phương Anh sẽ không mang Ngọc Thảo đi bất ngờ như vậy "Nếu Nguyễn tổng có việc thì cứ để cô ấy đi, chúng ta tiếp tục" Tiểu Vy bình tĩnh giải quyết.
"Phanh, chị muốn dẫn em đi đâu vậy?" Ngọc Thảo bị Phương Anh kéo một đường ra tới cổng Trần thị.
Phương Anh nhìn phía trước liền thấy xe của thủ hạ đã tới, cô vội dắt tay Ngọc Thảo lên xe, lái xe vừa thấy Phương Anh lập tức nhấn ga chạy đi không dám chậm trễ.
"Thảo" Phương Anh nhìn Ngọc Thảo.
Cho đến hôm nay, Ngọc Thảo chưa bao giờ thấy Phương Anh có ánh mắt như thế này, cô có nỗi sợ không nói thành lời, làm cho Ngọc Thảo cũng sợ hãi theo, nàng run rẫy hỏi "Cuối cùng là chuyện gì?" Ngọc Thảo tin Phương Anh sẽ không vô duyên vô cớ mang nàng ra khỏi phòng họp như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
"Em phải chuẩn bị tâm lý, bà ngoại không ổn"
Lời nói Phương Anh như sấm chớp vang dội làm Ngọc Thảo không còn chút sức lực, "Phanh....chị...chị nói gì, bà ngoại thế nào...Không thể như vậy được, chị gạt em..." Ngọc Thảo vừa lớn tiếng kêu lên vừa khóc không ngừng.
"Thảo, em bình tĩnh một chút, chị biết chuyện này rất khó chấp nhận nhưng đây là sự thật, bây giờ chúng ta sẽ đến bệnh viện, chị không lấy chuyện này lừa em" Phương Anh bình tĩnh bắt lấy cánh tay Ngọc Thảo nói.
"Không phải, không phải, ngoại sẽ không có chuyện gì" Một bên Ngọc Thảo vừa khóc vừa thì thầm kêu lên.
Phương Anh đau lòng ôm Ngọc Thảo thay nàng lau nước mắt rơi đầy trên mặt.
Xe rất nhanh liền chạy đến bên viện tư nhân SV, bởi vì là xe của viện trưởng cho nên có thể chạy thẳng vào trong, Phương Anh dẫn Ngọc Thảo đi đến phòng VIP, thấy bác Sáu đang đứng trước cửa phòng bệnh.
"Bác Sáu" Ngọc Thảo thấy ông ấy liền hét lớn.
"Thảo a, cuối cùng con cũng tới rồi, nhanh lên, vào gặp bà ngoại đi, ngoại đang đợi con đó" Bác Sáu vội nói.
Ngọc Thảo đẩy cửa phòng bệnh ra liền thấy bà ngoại nằm trên giường bệnh, cả người cắm đủ loại dây nhợ, thân thể chỉ còn lại da và xương.
"Bà ngoại" Ngọc Thảo run rẩy kêu lên.
Bà ngoại từ từ mở mắt ra, khi nhìn thấy Ngọc Thảo và Phương Anh thì nở nụ cười, bàn tay run rẩy yếu ớt muốn nắm tay Ngọc Thảo, Ngọc Thảo vội chạy nhanh đến cầm lấy tay bà "Bà ngoại, bà ngoại, con tới rồi, con tới rồi, bà yên tâm, bà sẽ không sao hết, Phương Anh quen biết rất nhiều bác sĩ giỏi, cô ấy nhất định có cách cứu bà, bà nói có đúng không, đúng không" Ngọc Thảo có chút rối loạn kêu lên.
Phương Anh tiến lên ôm lấy Ngọc Thảo, cũng cùng nắm lấy tay bà ngoại Phương Anh biết, khi Nam Khánh gọi tới nói muốn gặp mặt bà lần cuối thì đến bệnh viện ngay, chứng tỏ sức khỏe của bà đã không ổn. Bà ngoại tuổi cao, cộng với nhiều năm vất vả cực khổ, bệnh cũ lại tái phát, không phải muốn cứu là cứu được.
Bà ngoại nắm tay hai người, tay kia thì cầm cái ống dưỡng khí kéo ra, vô lực nói "Thảo... thảo, bà ngoại lo lắng nhất...lo lắng nhất chính là con, Phương Anh ...khụ...khụ..."
"Bà ngoại, con ở đây" Phương Anh vội vàng trả lời.
"Phương....Phương Anh... Thảo, sau này... làm phiền con, phiền con lo lắng cho con bé...bà gửi con bé lại cho con, con phải...con phải đối xử với nó thật tốt..." Bà ngoại đứt quãng nói với Phương Anh.
"Bà ngoại, bà yên tâm, nhất định con sẽ yêu thương Ngọc Thảo" Phương Anh kiên định hứa trước mặt Ngọc Thảo và bà ngoại.
Bà ngoại cười cười nhìn Ngọc Thảo nói "Thảo, sau này...sau này phải nghe lời Phương Anh, ngoan ngoãn, không được tùy hứng có biết không"
"Bà ngoại, con nhất định sẽ nghe lời bà" Ngọc Thảo vừa khóc vừa nói với bà ngoại.
Bà ngọai vươn bàn tay vô lực muốn vuốt ve gương mặt Ngọc Thảo nhưng bà đã quá yếu ớt, tay không nâng lên được, Ngọc Thảo vội đem mặt kề sát bàn tay của bà để bà có thể xoa mặt nàng.
"Thảo, ngoại không xong rồi, sau này.... Sau này con phải nghe lời Phương Anh nghe không" Nói xong bà ngoại cũng yêu thương xoa mặt Phương Anh "Phương Anh , Thảo ...nhờ con.... chăm sóc Thảo"
Bà ngoại nói vừa hết câu thì chiếc máy phía trên đầu giường cũng phát ra âm thanh "Tít tít" cánh tay già nua không còn chút sức lực của bà ngoại rớt xuống, nhưng vẻ mặt vẫn hiện rõ nụ cười phúc hậu, xem ra bà ngoại đã có thể yên lòng Ngọc Thảo, nàng đã có người chiếu cố, bà ngoại cũng yên lòng mà ra đi.
"Ngoại, ngoại, ngoại tỉnh lại đi, ngoại tỉnh lại đi, Phanh, chị gọi bác sĩ cứu bà ngoại cho em, cứu bà ngoại đi mà" Ngọc Thảo vừa khóc vừa gọi Phương Anh.
"Thảo, em đừng như vậy nữa" Phương Anh đau lòng ôm Ngọc Thảo nói.
"Tại sao, tại sao, tại sao bác sĩ có thể cứu được ba của Tiểu Vy nhưng không cứu được ngoại của em" Ngọc Thảo liều lĩnh hét thật to.
Nam Khánh và bác Sáu đứng ngoài cửa lập tức chạy vào, nhìn thấy cảnh trước mặt liền hiểu ra vì sao Ngọc Thảo khổ sở như vậy.
Ngọc Thảo thoát khỏi ôm ấp của Phương Anh chạy đến trước mặt Nam Khánh: "Xin anh, làm ơn cứu ngoại tôi, van cầu anh, cứu ngoại tôi được không" Ngọc Thảo khóc cầu xin Nam Khánh.
"Vô ích thôi, không ai có thể cứu được bà nữa" Nam Khánh lạnh lùng nói.
"Tại sao, tại sao, tại sao anh không chịu cứu bà tôi, anh muốn bao nhiêu tiền tôi có thể đưa anh, chỉ cần anh cứu bà ngoại tôi sống lại" Ngọc Thảo vừa khóc vừa lôi kéo tay Nam Khánh không buông.
Nam Khánh dùng sức kéo tay Ngọc Thảo ra lạnh lùng nói "Thể chất của bà nếu như giải phẫu thì sẽ mất mạng ngay trên bàn mổ, nếu tôi không tiêm thuốc cho bà duy trỳ mạng sống thì cô không gặp được mặt bà lần cuối đâu"
Lời nói của Nam Khánh giống như cây dao nhọn, từng dao từng dao đâm thật mạnh vào ngực Ngọc Thảo.
"Nam Khánh" Phương Anh uy nghiêm gọi một tiếng, sau đó vội chạy đến ôm lấy Ngọc Thảo an ủi nàng "Thảo, Nam Khánh đã cố gắng hết sức, nếu cứu được thì cậu ấy chắc chắn sẽ cứu"
Ngọc Thảo khóc lớn ôm chặt Phương Anh, cô cũng gắt gao ôm lại nàng, an ủi nàng bình tĩnh lại.
Qua hồi lâu Ngọc Thảo mới dịu lại, nàng đi tới bên cạnh bà ngoại, vuốt ve hai má gầy yếu của bà, nước mắt không cầm được lại rơi xuống.
"Phanh" Ngọc Thảo gọi.
"Chị ở đây"
"Bà ngoại có một tâm nguyện, bà muốn khi mình trăm tuổi già sẽ được an nghỉ bên cạnh căn nhà mà bà vẫn sống bấy lâu nay" Ngọc Thảo nhẹ nhàng nói ra tâm nguyện cuối cùng của bà.
"Tôi đã biết" Phương Anh nhìn thoáng qua Nam Khánh, ý muốn anh an bài chuyện này, Nam Khánh gật đầu sau đó liền đi ra ngoài sắp xếp.
Phương Anh đi tới cạnh Ngọc Thảo nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng ôn nhu an ủi nàng.
"Phanh" Ngọc Thảo xoay người ôm chặt Phương Anh khóc lóc "Phanh, ngoại đi thật rồi, bà bỏ lại em một mình, chị nói đi, em phải làm sao đây, em phải làm sao đây"
"Không phải còn có chị bên cạnh em sao, ngoại đã giao em lại cho chị, chị nhất định yêu thương em, ngoan nào" Phương Anh dùng lời lẽ dịu dàng nhất để an ủi nàng.
"Bà ngoại là người thân duy nhất của em, ngay cả bà cũng bỏ em đi, có phải mọi người cũng giống như vậy không, cũng lần lượt bỏ em đi" Ngọc Thảo khóc hai mắt đỏ bừng, nước mắt ràn rụa.
"Thảo, em yên tâm, chị sẽ mãi mãi bên cạnh em"
"Chị gạt em, các người đều gạt em, trước kia ngoại cũng nói vĩnh viễn bên cạnh em nhưng bây giờ, bà nói đi là đi không bao giờ quay về nữa, em sẽ không được gặp bà nữa..." Ngọc Thảo khóc thật to đánh vào người Phương Anh, phát tiết những bi thương trong lòng nàng.
"Thảo" Phương Anh ôm chặt nàng, để nàng nằm trong lòng ngực mình. Ngọc Thảo khóc đến không còn sức lực ngã trong ngực Phương Anh.
Phương Anh biết bà ngoại mất đi là đả kích lớn nhất của Ngọc Thảo, cô hiểu rõ nhất, khi người thân mất đi là bi thương thế nào cho nên lúc này Phương Anh chỉ có thể làm cho Ngọc Thảo có cảm giác an tâm hơn.
Cốc...Cốc...cốc
Phương Anh quay đầu lại nhìn thì thấy Nam Khánh đứng trước cửa.
"Mọi việc đều sắp xếp xong, lúc nào cũng có thể đưa đi" Nam Khánh nhìn Phương Anh nói.
Phương Anh gật đầu, sau đó nói với Ngọc Thảo "Thảo, bây giờ chúng ta đưa ngoại về nhà được không?"
Ngọc Thảo ngẩng đầu nhìn Phương Anh nghẹn ngào đến không thể nói thành lời chỉ có thể gật gật đầu sau đó nhìn bà ngoại bị mấy hộ lý đẩy đi.
Ngọc Thảo muốn chạy đến ngăn họ lại.
"Thảo, em đừng khẩn trương, họ đẩy bà đi thay đồ để chúng ta đưa bà về nhà" Phương Anh vội vàng giải thích với nàng. Khi nghe Phương Anh nói thì Ngọc Thảo mới chịu buông tay để hộ lý đẩy bà đi.
"Thảo" Bác Sáu đứng một bên kêu nàng. "Là bác không tốt, phát hiện ngoại ngất xĩu muộn, nếu sớm phát hiện thì..." bác Sáu là một người đàn ông mà cũng không cầm được nước mắt khi kể lại.
"Bác Sáu, chuyện này không thể trách bác được" Ngọc Thảo lau nước mắt hỏi "Làm sao bác đưa ngoại tới đây được" Theo như đoạn đường từ quê lên tới đây thì không thể nào bác ấy có thể đưa bà lên đây được.
End chap
***********
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro