Tình yêu và sự chân thành 2
Thời gian trôi nhanh và sắp đến chuyến đi tốt nghiệp của anh trai.
Việc đến Hokkaido không có gì bất ngờ. Điều đáng ngạc nhiên là anh không mang theo bạn bè mà chỉ dẫn theo em trai.
Anh nói với bố mẹ: "Con chưa bao giờ đến Nhật Bản trước đây. Chúng con chỉ muốn đi chơi cùng nhau thôi."
Han Wangho thực sự là một cựu chiến binh ở chiều không gian thứ hai, nhưng trình độ tiếng Nhật của anh chỉ giới hạn ở những từ hoạt hình có tần suất xuất hiện cao như "Arigato", "Gomenasai". Vì thế sau khi xuống máy bay, Park Dohyeon đã lo liệu mọi việc.
Park Dohyeon đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, hắn đưa anh đến nghỉ tại một khách sạn suối nước nóng nổi tiếng và đặt chỗ ở một nhà hàng gần đó. Tuy nhiên, vẫn còn hai tiếng nữa mới đến giờ hẹn. Tại sao không ra ngoài đi dạo trước?
Han Wangho ngáp dài nói, "Em nói gì thì anh cũng sẽ nghe theo em."
Thế là họ lang thang không mục đích trên đường phố nước ngoài, cả ngày nói về những điều vô nghĩa. Họ nói tất cả những gì họ đã cố tình tránh né trước đây, những gì nên nói và những gì không nên nói. Park Dohyeon kể về lần đầu tiên mình bỏ nhà đi khi còn nhỏ, cuối cùng hắn ở lại trung tâm hoạt động dành cho trẻ em trước nhà nửa tiếng rồi tự mình đi bộ về. Han Wangho mỉm cười và nói rằng em không nên làm điều đó. Anh cũng kể về lần mình đã bỏ nhà đi khi học cấp hai và không về nhà trong ba ngày.
Park Dohyeon hỏi tại sao anh không về nhà.
Han Wangho nhìn hắn một hồi rồi nói: "Bởi vì mẹ anh và bố em yêu nhau."
Chủ đề thực sự kết thúc ở đây. Han Wangho thực ra rất giỏi trò chuyện, nhưng anh cũng biết cách kết thúc một cách đột ngột, như thể anh thực sự đang muốn chấm dứt điều gì đó.
Anh mỉm cười, một nụ cười rất sắc bén như chia cắt thế giới thành hai nửa. Một bên là thế giới tươi sáng giống như một quả cầu pha lê ở giữa là một gia đình, bên cạnh là một ngôi nhà bằng nhựa. Giống như cái cây, nếu lắc nó một lúc, sẽ có những ánh sáng lấp lánh như bông tuyết đầu mùa bay lên và thế giới bên kia thì tối đen như mực, chỉ có một con quái vật đơn độc trong đó.
Park Dohyeon nhìn anh một lúc rồi đột nhiên đưa tay ra. Dù anh đang ở thế giới nào, hắn cũng sẽ nắm lấy tay anh.
Họ tiếp tục nắm tay nhau lần nữa, không ai phản đối, các ngón tay của họ khớp với nhau một cách tự nhiên. Bàn tay của Park Dohyeon to hơn, gần như che kín toàn bộ bàn tay của Han Wangho, và bàn tay hắn cũng rất nóng. Han Wangho có cảm giác như đang vuốt ve bộ lông của con quái vật, nó mềm mại và dịu dàng hơn anh từng tưởng tượng.
Ngay cả khi đến nhà hàng ăn, họ vẫn nắm tay nhau. Đó là một nhà hàng omakase ưu tiên hình thức hơn món ăn. Tay phải của Park Dohyeon và tay trái của Han Wangho được nắm chặt với nhau dưới quầy bar nên họ chỉ có thể cầm đũa một cách vụng về bằng tay trái, cả hai đều vụng về giả vờ là người thuận tay trái.
Đầu bếp làm sushi là một người đàn ông trung niên không mấy vui vẻ, những bông hoa mẫu đơn mà ông ngắt ra trông giống như một bông hồng. Han Wangho không thích ăn cá da bạc và nhăn mũi sau khi cắn một miếng. Park Dohyeon liếc nhìn anh và lấy nửa con cá còn lại từ vết cắn của anh và ăn.
Vào cuối bữa ăn với chín món khác và chín món sushi, đầu bếp hỏi Park Dohyeon bằng tiếng Nhật, và Park Dohyeon cũng trả lời lại bằng tiếng Nhật, cuối cùng, đầu bếp mỉm cười, lẩm bẩm điều gì đó và như có phép thuật đưa cho họ mỗi người một món tráng miệng
"Em vừa nói gì thế?" Han Wangho, một người yêu Nhật Bản, nghiêng người hỏi.
"Ông ấy hỏi chúng ta muốn ăn món tráng miệng nào." Park Dohyeon nói dối mà không thay đổi vẻ mặt. "Em bảo muốn ăn kem."
"Ồ, ừm" Han Wangho nói.
Kem có màu hồng và có hình trái tim làm từ sô cô la trên đó.
"Cậu bé đi cùng cậu rất dễ thương, là bạn trai của cậu phải không?"
"Đây là bạn trai tôi."
"Thật tuyệt vời, tôi sẽ mời cậu món này."
Nghĩ lại cuộc trò chuyện vừa rồi, Park Dohyeon nắm chặt tay Han Wangho hơn.
Thật tốt, hắn nghĩ. Không ai ở đây biết chúng ta là ai.
Sau khi trở về khách sạn, hai tay họ cuối cùng cũng buông ra, bởi vì phòng tắm nam trong khách sạn suối nước nóng được tách ra, chỉ có thể tự tắm.
Park Dohyeon ngâm mình trong nước nóng hồi lâu, hắn bối rối không biết mình đang nghĩ gì. Hắn chỉ cảm thấy một phần ngực bị nước nóng làm tan chảy, có thứ gì đó không tự chủ được mà tuôn ra.
Cuối cùng, cơ thể ướt sũng của hắn bị hun lên màu hồng thì hắn mặc áo choàng tắm và đi dép tông của khách sạn rồi choáng váng đi về phía phòng.
Căn phòng cũng theo phong cách Nhật Bản, phía bên kia phòng khách là cửa trượt mở ra một hành lang nhỏ nối với khoảng sân nhỏ với cảnh quan khô ráo.
Anh trai đang đứng dưới ánh đèn hành lang nhìn hắn. Anh mặc áo choàng tắm giống hệt hắn, mái tóc đen ướt sũng trên vai, đôi mắt anh có màu mật ong khi được chiếu sáng, nóng bỏng và ngọt ngào.
Park Dohyeon đưa tay ra, mật ong rơi xuống ngón tay hắn. Sau đó là trên môi.
Cánh cửa trượt đóng lại, những ngón tay của họ chỉ mới xa nhau chưa đầy một giờ đã háo hức đan xen vào nhau.
Sau đó, họ chân thành đối mặt với nhau, như thể lẽ ra họ phải ướt át và quấn quýt lấy nhau như vậy kể từ khi sinh ra. Em trai ôm bụng anh trai và từ từ ăn thịt anh.
Ánh sáng mờ ảo chiếu từ phía sau anh, khiến mọi thứ trông thật ảo mộng.
"Không còn quan trọng nữa." Hắn nói nhỏ, không rõ là đang nói với mình hay với anh trai. Sẽ không ai nhận ra chúng ta.
***
Nếu có một và có hai, thì có ba, bốn, năm, sáu và bảy.
Kể từ khi trở về từ Nhật Bản, họ càng thoải mái đi lại hơn, bố mẹ vẫn đang nói chuyện trong phòng khách và họ nóng lòng muốn bắt đầu vui chơi trong phòng.
Bố mẹ cả hai đang xem chương trình tạp kỹ trong phòng khách. Người dẫn chương trình đang kể một câu chuyện chẳng vui chút nào nhưng họ vẫn cùng nhau cười. Cuối cùng, cha hắn đột nhiên nói: "Wangho và Dohyeon gần đây đã ngừng cãi nhau, và mối quan hệ của hai đứa nhỏ đã được cải thiện."
Mẹ cũng mỉm cười: "Ừ, tuyệt lắm."
Cùng lúc đó, anh trai và em trai đã trở nên thân thiết với nhau đang quan hệ tình dục trong phòng của em trai.
"Anh đừng hét." Park Dohyeon bịt miệng Han Wangho, ép cơ thể mềm mại của anh vào tường và đâm rút không ngừng, "Bố mẹ sẽ nghe thấy mất."
Bức tường rất lạnh, khiến nửa người phía trước của Han Wangho có chút run rẩy, nhưng toàn thân Park Dohyeon lại rất nóng.
"Sao em không chậm lại một chút?" Han Wangho dùng ngón tay đẩy hắn và thấp giọng phản đối.
"Thật sao?" Park Dohyeon dùng tay kia ấn vào bụng dưới của anh, bắt anh quỳ áp sát vào phía dưới của mình để anh có thể nuốt lấy dục vọng thô to hắn của một cách liền mạch hơn. "Anh có thực sự muốn em chậm lại không, hyung?"
Hắn di chuyển thật chậm, chỉ đẩy ra một chút rồi nhẹ nhàng đưa vào, ấn vào bên trong và ma sát từ từ. Han Wangho toàn thân đau đớn run rẩy không chịu nổi, giữa hai chân có nhiều nước đến mức ngón tay không thể cầm được. Anh không thể chịu được việc Park Dohyeon đụ anh nhẹ nhàng như vậy. Cơ thể hắn rất rộng, tuy rất gầy nhưng hắn có thể ôm anh vào lòng ngay lập tức. Anh cảm thấy cái ôm của Park Dohyeon giống như một cái vỏ sò trong thế giới động vật dưới nước. Thịt trai mềm mại đang ôm lấy dái tai anh, gọi hyung rồi từ từ biến toàn bộ cơ thể anh thành một viên ngọc trai.
Cuối cùng anh cũng đạt đến cao trào trong vỏ sò khép kín, Park Dohyeon dùng lưỡi để ngăn tiếng hét của anh.
Hắn thậm chí còn không rút nó ra, anh dựa vào cánh tay của Park Dohyeon và thở hổn hển. Park Dohyeon duỗi tay ra ôm anh thật chặt trong lồng ngực. Sau đó Han Wangho suýt nữa nghe được tiếng của thứ đó.
Nếu lắng nghe cẩn thận, âm thanh thực sự bắt nguồn từ hai nơi, một ở ngực Park Dohyeon và một ở ngực anh. Nhưng khi họ dính vào nhau, những âm thanh cũng dính vào nhau, như thể giữa họ có cùng một trái tim đang đập.
Cũng có những lúc họ gần như bị phát hiện.
Một lần khi họ mới bắt đầu làm thì cha mẹ của cả hai, những người lẽ ra phải đi chơi, bất ngờ tạm thời trở về. Khi nghe thấy tiếng chìa khóa điện tử bíplên, Han Wangho suýt chút tát vào mặt Park Dohyeon, khiến thằng nhỏ của cả hai suýt bị dọa đến mức không cứng được. Hai người vội vàng lấy quần áo mặc vào.
"A, con đang làm bài tập à?" Giọng nói của mẹ truyền tới, trực tiếp kích thích nhịp tim của Han Wangho lên tới 180. Anh mặc một chiếc áo dài, hai chân trần và xoắn vào nhau khiến mẹ không thể nhìn thấy. Anh thậm chí còn không có thời gian để mặc đồ lót.
"Vâng." Anh nghe Park Dohyeon bình tĩnh trả lời, hắn còn không biết lấy sách dạy kèm ở đâu ra để giả vờ như đang dạy anh trai học, "Con đang dạy toán cao cấp cho anh ấy."
Họ thậm chí còn nói đùa như "Nếu Han Wangho đã học đại học và vẫn cần một học sinh trung học giúp làm bài tập về nhà sao?" Mẹ vỗ nhẹ vào vai Han Wangho, sau đó anh bị đẩy ra khỏi cửa, mẹ đặt một cái đĩa bên cạnh bàn và bước ra ngoài.
"..." Sau khi xác nhận mẹ đã rời đi, Han Wangho thở hổn hển. Anh dùng một tay ấn vào ngực và dùng tay kia nắm lấy cánh tay của Park Dohyeon.
Mà Park Dohyeon hình như còn thư thái hơn anh, bởi vì hắn thậm chí còn thích thú gắp những trái nho đã rửa sạch do mẹ đem tới và đút cho Han Wangho.
"Anh không ăn đâu!" Han Wangho tức giận. "Em thậm chí còn không rửa tay!"
Mới ba mươi giây trước, hai ngón tay trắng như tuyết đang cầm quả nho còn co giật dưới người anh, mà giờ người này lại ăn nho một cách công khai như thế này, thật sự là bại hoại về mặt đạo đức! Thế giới đang suy thoái! Nghiêm túc đấy!
Park Dohyeon chớp mắt, đột nhiên mỉm cười. Hắn nhìn vào mắt anh và nhai quả nho. Cuối cùng, hắn mút ngón tay và nói thật ngọt.
Han Wangho trợn mắt: "Cút đi."
Park Dohyeon cười rất hồn nhiên, giống như một người em trai tốt với hai mươi bốn chữ hiếu: "Em vừa nói rồi, nho rất ngọt, sao anh đuổi em đi?"
Han Wangho ném cây bút trong tay cho hắn.
Park Dohyeon bắt lấy cây bút và nói, "Hyung đang lo lắng điều gì vậy?"
Hắn chậm rãi lấy từ trong túi quần ra một mảnh vải nhỏ: "Đây phải không?"
Han Wang có thể thấy rõ rằng đó thực sự là đồ lót củamình. Anh không biết mình đã ném chúng đi đâu trong lúc hỗn loạn nhưng Park Dohyeon đã nhét chúng vào túi của mình. Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy rất tức giận.
Vì vậy, kìm nén cơn tức giận đó, anh vẫn ép mình quan hệ tình dục với Park Dohyeon mà không cởi quần áo, và LOGO LOVE OF AMI vẫn treo trên lưng Park Dohyeon.
Nói xong, Park Dohyeon vùi đầu vào cổ cô: "Wangho học không giỏi cũng không sao, dù sao em là em trai của anh, em sẽ ở bên anh cả đời."
Ba chữ "cả đời" thực sự rất nặng nề, khiến mí mắt Han Wangho khẽ co giật.
Vì thế anh đẩy cái đầu đầy lông của Park Dohyeon ra một chút.
"Không, Dohyeon, em sẽ tìm bạn gái và kết hôn, việc nhận nuôi anh traii là như thế nào vậy?"
Vẻ mặt Park Dohyeon đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Khi cười, hắn thực sự rất dễ thương, ít nhất là theo thẩm mỹ của Han Wangho, khuôn mặt và chiếc mũi của hắn trông tròn trịa, đôi mắt nheo lại và cong cong.
Nhưng khi không cười, trông hắn thực sự có chút ủ rũ, lạnh lùng.
"Thật sao?" Hắn nhẹ nhàng nói, "Anh trai muốn em kết hôn sao?"
"Đúng vậy." Han Wangho nhìn hắn, thậm chí còn cười nói: "Em không thể như thế này mãi được. Anh cũng sẽ kết hôn, Dohyeon cũng sẽ kết hôn. Đây là lẽ phải."
Ranh giới giữa thế giới đó lại xuất hiện. Ở "thế giới nên" ở một bên, họ nên yêu người khác, kết hôn, sinh nhiều con và ôm nhau một cách lịch sự trong buổi họp mặt gia đình, và quả cầu pha lê bị đập vỡ; con quái vật to lên gần như lấp đầy cả căn phòng và nhai những mảnh vỡ của quả cầu pha lê. Hai người nhỏ bé tượng trưng cho hai anh em bị nó nuốt chửng toàn bộ, cắt ra một mảnh máu trên lưỡi.
Khoảnh khắc tiếp theo, tay của Park Dohyeon đặt lên cổ Han Wangho. Hắn ôm lấy anh trong lòng bàn tay, cẩn thận như cách hắn đỡ lấy chân anh mấy năm trước, nếu ôm lỏng, hắn sẽ sợ anh ngã, nhưng nếu ôm chặt, hắn sẽ sợ anh đau. Han Wangho nhìn hắn, nhưng ánh mắt cả hai không ai run rẩy, thứ đang run rẩy chính là tay hắn.
Ba phút trước, bàn tay này chạm vào má anh. Ba ngày trước, bàn tay này xách ba lô của anh. Ba tháng trước, bàn tay này mang về một chiếc bánh mà anh nói đã muốn ăn nhưng phải xếp hàng ba tiếng đồng hồ. Nhiều năm trước, bàn tay này cũng đã nắm tay anh và nói, hyung, xin hãy cho em một lời khuyên.
Hắn chớp mắt và một giọt nước mắt rơi xuống.
***
Thương thầy ;)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro