Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#1

Choi- Lucid- Yonghyeok giờ đây đang lang thang trên đường với túi đồ lỉnh kỉnh rượu bia từ cửa hàng tiện lợi, đôi mắt cún sáng ngời giờ đây phủ lấy màu đỏ hoe và ầng ậng nước. Cậu thất tình rồi.

Như ai cũng đã biết, Choi Yonghyeok vô cùng yêu thích anh trai Heo Su- Showmaker của mình, tính tình hiền hòa cùng việc thường xuyên "hưởng ứng" trò đùa của cậu khiến Choi Yonghyeok ngày càng yêu thích anh trai này, dần dà khi cậu nhận ra mình vô cùng ghen tị với những người nào quá thân thiết, hay động chạm cơ thể của anh thì khi ấy, chú chiwawa nhỏ mới nhận ra cảm xúc yêu thích ban đầu đã dần rẽ sang chiều hướng khác.

Nhưng như vậy thì có thay đổi được gì đâu chứ? Choi Yonghyeok trong mắt Heo Su trước giờ và có lẽ là về sau cũng chỉ là em trai nhỏ nghịch ngợm mặc cậu quấy rầy thì anh vẫn chiều chuộng, nhưng chỉ là anh trai và em trai chứ còn gì hơn thế nữa?

Dù vậy, Choi Yonghyeok vẫn ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần ở bên anh đủ lâu, trao cho anh thật nhiều yêu thương rồi cũng sẽ có lúc anh quay lại, cho cậu một câu trả lời thỏa đáng dù là đồng ý hay từ chối. Chỉ là cậu vẫn quá khờ dại trong chuyện ái tình, dù biết rõ mầm cây dù được tưới cũng sẽ không lớn nhưng vẫn mặc sức mỗi ngày xách nước rệu rã để tưới lấy từng chút một với niềm tin ít ỏi rồi nó sẽ lớn.

Chỉ khi thấy Heo Su tay trong tay cùng với Kim Geon Bu, thậm chí là còn bạo gan hôn nhau dưới chân trụ sở DK, Choi Yonghyeok mới thực sự vỡ mộng và thấm thía câu nói:" Người cũ vừa tới, người mới liền thua". Hóa ra không phải là Heo Su không biết đoạn tình cảm của cậu, chỉ là trái tim của anh sớm đã bị Geon Bu cướp lấy rồi.

Ôm một thân đau đớn vì thất tình, Choi Yonghyeok nhanh chóng rảo bước đến cửa hàng tiện lợi, mua lấy một đống rượu bia dự định sẽ về ký túc xá nốc cho bằng hết, vậy mà ma xui quỷ khiến làm sao, Choi Yonghyeok lại dừng chân trước trụ sở KT. Chẳng hiểu sao lại dừng chân ở nơi quỷ quái này.

Nghĩ trong đầu là thế nhưng Yonghyeok vẫn tần ngần chưa muốn rời đi. Vì lúc rảo bước trong đầu chỉ toàn nỗi thất tình đang được gặm nhấm nên giờ đây Yonghyeok mới cảm nhận rõ sự rệu rã từ đôi chân như muốn rụng rời, nó giờ chỉ muốn tìm chỗ nghỉ ngơi. Choi Yonghyeok nhìn nhanh số giờ số phút hiển thị trên điện thoại rồi nhanh chóng ngồi xuống băng ghế dài gần đó. Ngồi nghỉ chút cũng được, dẫu sao cũng chưa đến giờ giới nghiêm.

Ngồi nghỉ được hồi lâu, Choi Yonghyeok cũng đã bắt đầu mon men đến túi bia rượu bên cạnh, nhanh chóng, cậu đã xử xong hai lon bia nhỏ. Chẳng hiểu bảng tin của cậu hôm nay bị gì, cứ chốc chốc cậu lại lướt trúng một video về OTP của fan, mà chẳng hiểu sao, nhiều nhất lại là hình ảnh của đôi gấu mèo chết tiệt đó. Nhìn hình ảnh "ân ái" của Heo Su và Kim Geon Bu hồi xưa càng khiến Choi Yonghyeok thêm bực tức, vì cơn giận mà cậu tiếp tục rót bia vào bụng, chẳng mấy chốc chỉ còn lại hai chai soju xanh ngọc đầy hút mắt. Cậu loay hoay một hồi mới lấy được một chai rồi mở nắp tu như nước, cảm giác vừa sảng khoái lại thêm chút chập choàng say khiến cậu có chút khó chịu. Thật là nhức đầu...

-Cậu... Tuyển thủ Lucid... sao cậu lại ở đây vậy?

Choi Yonghyeok nghe có người gọi nghệ danh cũng liền nhanh chóng ngước lên nhìn cho rõ mặt, tay vẫn cầm chai soju đã vơi hơn một nửa.

-Ừm... Tuyển thủ PerfecT?

Đúng vậy, người đứng trước mặt cậu lúc này là người chơi đường trên của KT, Lee - PerfecT - Seungmin.

Quay về vài phút trước khi Choi Yonghyeok còn bận nốc lấy chai rượu soju thì Lee Seungmin cũng vừa vẫy tay chào tạm biệt ban huấn luyện để về nhà. Sợ rằng mình lại quên gì đó, hắn ngó lại từ đầu đến chân, xem xét kĩ càng từng túi áo, quần một xem có sót hay có gì cần vứt không, quả nhiên là có đồ cần vứt. Không biết bằng một cách nào đó, một kẻ ưa sạch sẽ như Lee Seungmin lại mang bên mình một vỏ kẹo dẻo vị dâu đã được xé ra từ lâu, hình như là do Hong Changhyeong đã cho hắn viên kẹo đó thì phải. Lee Seungmin đứng nhìn vỏ kẹo cũ hồi lâu, cuối cùng bật cười khe khẽ nhưng lại phảng phất đôi phần chua chát, bi thương. Cũng đã đến lúc vứt bỏ rồi.

Lee Seungmin chầm chậm bước xuống cầu thang, rẽ trái để đến chỗ thùng rác rồi xém bị dọa cho nay hết hồn vía khi thấy có người ngồi ở băng ghế dài ngay cạnh. Ai mà lại ngồi ngoài trụ sở KT vào giờ này?  Lee Seungmin cố gắng nhớ xem có thành viên nào đã ra ngoài chưa về hay không nhưng mọi người vẫn còn đủ ở đó, chỉ vừa mới nãy họ còn chào tạm biệt cậu nữa nên chắc chắn đây là người ngoài rồi.

Lee Seungmin chầm chậm bỏ kẹo vào thùng rác rồi lại từng bước tiến đến thân ảnh gầy gò đang chăm chú lướt web trên điện thoại, do người kia hơi cúi xuống khiến hắn cũng khó lòng nhận ra đó là ai. Đến khi đổi góc nghiêng thành góc chính diện, Lee Seungmin mới mơ hồ nhớ ra người trước mặt này. Tuyển thủ Lucid của nhà DK.

-Ờ.. vâng, tôi là Lee Seungmin, người chơi đường trên của KT, hân hạnh được gặp cậu..

Lee Seungmin theo phản xạ trả lời lại Choi Yonghyeok nhưng không khác gì một màn giới thiệu sặc mùi công nghiệp làm hắn phải tự chửi thầm khả năng giao tiếp của mình, nhưng lại thành thành công khiến Yonghyeok bật cười.

-Sao lại là "hân hạnh được gặp"? Tôi tưởng tuyển thủ PerfecT sẽ nói là "hân hạnh được gặp lại" chứ?- Yonghyeok dẩu mỏ nói, giọng nói vì say mà đã lạc tông cao vút, vô cùng nũng nịu đầy đáng yêu, khiến Seungmin không kìm được mà cười nhẹ một cái. Đúng vậy, " hân hạnh được gặp lại" sẽ hợp lý hơn.

Dẫu sao trong LCK opening mùa hè, hai người đã cùng nhau quay chung một phân cảnh nhỏ, còn có cả buổi phỏng vấn sau đó nhưng... cũng chỉ có thế, chẳng có gì thay đổi được việc hai người là kẻ xa lạ vốn chỉ lướt nhanh qua đời nhau vài lần, cùng lắm thì mối quan hệ lạnh lẽo này đã thay đổi thành việc biết mặt gọi tên, chỉ có như vậy mà thôi.

-Anh... uống không?- Choi Yonghyeok thấy được khoảng lặng có hơi lâu liền đánh tiếng phá vỡ, mang tâm thế khí khái mời rượu kẻ đang ngơ ngác trước mặt.

-Không. -Lee Seungmin nhìn thấy rượu liền chau mày dứt khoát đáp, là đồ uống có cồn, rất có hại cho sức khỏe, không nên uống.

-Ò.. vậy tôi uống. -Choi Yonghyeok thấy mời mọc không được cũng chẳng lưu tình gì nữa, trực tiếp dốc chai rượu còn hơn một nửa tống thẳng vào khuôn miệng xinh xắn. Chỉ là nửa chừng thì đã bị Seungmin hung hăn cướp lấy.

Cậu nhăn mặt, hắn cũng chau mày.

Uống rượu không tốt cho sức khỏe đâu.

Nhìn thấy Choi Yonghyeok cứ uống thùng uống vại khiến Lee Seungmin không khỏi nhớ đến Hong Changhyeong của một buổi tối nào đó. Anh lúc ấy cũng không khác gì Yonghyeok bây giờ, cũng vì chuyện buồn mà không ngừng nốc rượu đến đỏ bừng cả mặt mày rồi gục xuống bàn một cái thật đau.

Lee Seungmin của lúc ấy chỉ biết âm thầm nhìn anh chịu đựng đau đớn, ngồi im lặng quan sát cử chỉ của anh rồi thở dài ai oán. Phải chi lúc ấy em chọn ngăn anh lại. Chỉ là hắn cũng không còn cơ hội đó, và giờ khi đối mặt với tình cảnh này, Lee Seungmin chẳng muốn mình phải tiếc nuối vì đã quên không cản.

-Uống rượu không tốt cho sức khỏe đâu, nhất là người trẻ như cậu.- Lee Seungmin giật nhanh chai rượu từ tay Choi Yonghyeok, nhanh chóng ném nó vào thùng rác ngay bên cạnh rồi quay lại nhìn cậu một cách hằn học, giọng đanh thép mà lên tiếng.

Anh thì biết cái gì chứ? Choi Yonghyeok nhíu mày thầm nghĩ, Lee Seungmin thì biết cái gì mà bảo cậu rằng uống rượu không tốt cho sức khỏe, còn lấy chất giọng dạy đời mà lên mặt với cậu. Hắn ta là ai mà lại nói như vậy với cậu? Người qua đường? Bạn bè? Hay là tình nhân? Thật chẳng biết ai cho hắn cái quyền "trách mắng" cậu như vậy? Nghĩ mình lớn tuổi nên muốn nói gì thì nói sao?

Continue...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro