Chapter 3
Ngủ một đêm 20,000 won với một tên đàn ông để lại hậu quả lớn hơn tôi nghĩ nhiều. Nhớ lại suốt cả một tuần dài đó tôi đã phải khó khăn như thế nào. Và nhờ có vết máu dính trên bộ đồ thỏ hôm đó (chắc là máu của gã côn đồ), nên hôm sau nó đã bị bỏ đi và không còn phải mặc mấy bộ đồ thỏ kiểu như thế nữa. Thay vào đó, tôi tìm được một công việc làm thêm tại công trường xây dựng đường bộ vào ban đêm, và cuộc sống của tôi lại bắt đầu với chuỗi ngày làm việc kiếm tiền quần quật như chó một lần nữa. Mỗi ngày đều phải chịu đựng dường như chẳng dễ dàng chút nào. Bây giờ nhớ lại, tôi nghĩ đó là khoảng thời gian tôi nghiến răng cam chịu một cái gì đó lâu nhất trong cả đời này.
Cứ thế, 4 năm 6 tháng trôi qua. Tổng toàn bộ số nợ 153,277,360 won đều đã được tôi trả hết vào năm 26 tuổi. Trong đó, tiền gốc còn chưa đến 20 triệu won. Khi tôi đến gặp ông chủ lần cuối để trả nợ, lão ta cười gượng và khen ngợi tôi, nói rằng công việc sẽ dễ dàng hơn biết bao nếu mọi người đều giống như tôi. Lão cười toe toét và nói.
"Nếu lại cần tiền thì cứ đến gặp tôi nhé"
Tôi không trả lời lão, nhưng lão ta đột nhiên gọi tôi lại như mới sực nhớ ra việc gì đó.
"Nhân tiện, cậu có đi mượn tiền ở chỗ nào khác ngoài tôi không?"
"Không ạ"
"Thật sao? Hmm, tôi nghe nói mấy ngày nay có người đang cố tìm cậu đấy. Khi cậu mới bắt đầu trả nợ, tôi đã nhận được một cuộc gọi từ trung tâm việc làm tôi giới thiệu cho cậu. Lúc làm việc cậu có gây rắc rối gì không?"
Khi tôi bắt đầu trả nợ, là 5 năm trước. Có thể đã xảy ra chuyện gì phiền phức được? Điều duy nhất mà ông chủ nói với tôi là bộ đồ thú bông và phát tờ rơi.
"Không có ạ"
Lão nghiêng đầu 'hmm' một tiếng khi nghe tôi trả lời thẳng thừng.
"Tôi đã nói với họ rằng tôi không biết cậu vì tôi đang vội"
Lão ta nhìn chằm chằm tôi như thể muốn được tôi cảm ơn, nhưng tôi đã xong xuôi mọi việc cần làm nên liền quay người rời đi. Nhưng lão lại gọi tôi lại với giọng nói có phần nghiêm túc
"Này, sao cậu không về dưới trướng tôi làm tiếp đi?"
"Không thích"
"...Vậy là cậu đã thực sự thay đổi"
Sau đó, lão cứ luôn miệng hỏi "Tính hoàn lương đấy hả?" nhưng tôi trực tiếp ra về vì không có thời gian. Thời gian quý giá của tôi là để giao hàng. Nếu bắt đầu chạy từ bây giờ thì sẽ không kịp hoàn thành phần giao hàng ngày hôm nay mất.
Hôm nay có vẻ là một ngày may mắn. Hoặc chỉ là do tôi vừa mới trả hết nợ nên mới cảm thấy thế, nhưng tôi đã có thể hoàn thành hết phần còn lại của công việc ngày hôm nay sớm hơn bình thường. Có nhiều khách hàng vắng nhà, tất cả những người tôi gọi đều trả lời và nói cho tôi biết nơi để hàng và cũng không có nhà nào khác bắt tôi phải vác hàng nặng leo lên quá 3 tầng lầu cả. Tôi cảm thấy mình thật sự may mắn. Nhưng tôi đoán vận may của tôi chỉ đến thế thôi. Ngay lúc tôi vừa bước lên xe tải sau khi hoàn thành công việc, tôi nhận được một cú điện thoại từ chú quản lý.
"Này, người giao hàng tới XX gặp chút chuyện rồi. Xe bị hỏng, cháu đi giao hàng giúp nó nhé!"
Cuộc gọi bị ngắt kết nối với một tiếng ồn lớn, chắc chú ấy đã bắt đầu tới đó hỗ trợ rồi. Nếu là XX, thì nó nằm ở giữa một nơi tập trung nhiều cơ quan, văn phòng. Vì phải giao hàng trước giờ tan làm nên thời gian rất gấp rút. Nhìn đồng hồ, đã 5h30 chiều. Giờ có biến cái xe tải thành máy bay cũng chả kịp nổi, tôi nghĩ trong khi xoay vô lăng.
Nơi cuối cùng tôi đã vã mồ hôi chạy đến là một tòa nhà bảy tầng tọa lạc trên một vị trí đắc địa, nơi nổi tiếng với giá đất cao ngất ngưởng. Tôi không được phân công phụ trách ở khu vực này, vì vậy đây là lần đầu tiên tôi tới đây, nhưng có rất nhiều đơn hàng đặc biệt từ nơi mà cả tòa nhà trông như một công ty độc lập này. Người phụ trách giao đơn hàng bị hỏng xe nói là đi từ từ cũng được vì ở đây khá nhiều người ở lại cho đến tận khuya, và hình như đúng là vậy thật. Dù bây giờ đã qua 7 giờ tối, nhưng trước toà nhà vẫn còn rất đông người ra vào.
Đây là nơi nào? Tôi thắc mắc, vì những người đứng trước tòa nhà này hình như đều là phụ nữ, học sinh cấp hai và cấp ba. Tôi lấy bưu phẩm ra khỏi xe tải và chuyển lên xe đẩy, bấm chuông ở lối vào của tòa nhà. Bên trong cửa kính đang đóng kín, nhân viên bảo vệ nhìn thấy tôi và mở cửa ra ngay lập tức. Sau đó, tôi nhìn thấy những nữ sinh đứng bên ngoài cố rướn người lên nhìn vào bên trong cánh cửa đang mở. Ngay lập tức, những âm thanh 'kyaaa~' vang lên lan rộng ra giữa các nữ sinh khi họ vừa nhìn thấy được người bên trong. Tuy nhiên, không biết đây có phải hiện tượng bình thường không, vì dường như cả nhân viên bảo vệ lẫn người đi lại trong sảnh đều không có vẻ gì là bận tâm cho lắm. Mãi cho đến khi nhận được thẻ ra vào từ nhân viên bảo vệ và đẩy xe hàng vào thì tôi mới biết được nơi này làm về cái gì.
"Không biết ba mẹ chúng nó có biết gì về việc con cái họ chỉ muốn nhìn thấy mặt của thần tượng không"
Nghe thấy lời cằn nhằn của ông ta, tôi chuyển mắt nhìn sang bảng hướng dẫn từng tầng trên bức tường phía sau lưng. Dòng đầu tiên đập vào mắt là tên của công ty.
DREAM ENTERTAINMENT
Lục lọi trong mớ ký ức của mình, tôi nhớ lại những gì Myungshin, người yêu cũ, đã nói. Công ty giải trí mà cậu ta luôn muốn gia nhập nhất. À, là nó sao. Thì ra đây chính là nơi đó. Nhớ lại cái thời mà tôi còn chẳng nhớ nổi tên của một công ty, không hiểu sao tôi lại thấy buồn cười. Thời gian qua tôi đã quên mất. Thậm chí cả việc người yêu cũ phản bội tôi. Chậm rãi đẩy xe chở hàng vào thang máy và nhìn số tầng từ từ thay đổi. Hai cô gái mà tôi đi cùng rất hào hứng và tiếp tục trò chuyện cho đến khi tôi lên đến nơi.
"Tim tớ đập nhanh muốn chết luôn. Xem này, Giám đốc Yoon đã bắt được bộ phận marketing mắc phải lỗi sai đấy"
"Thật á, sao ngài ấy biết được?"
"Ai mà biết được. Dù sao thì, cậu cũng biết mà. Giám đốc Yoon khi cười luôn khiến người ta phải rùng mình"
Phải đó. Khi Giám đốc Yoon trở về từ nước ngoài 2 tháng trước, tớ tưởng ngài ấy là một người dễ gần vì nụ cười đó chứ, nhưng hình như không chỉ có một hay hai người gì đó bị đuổi việc thôi đâu đúng không?
Có lẽ do thật sự thấy sợ nên cô gái co rúm vai lại.
"Ngài ấy vẫn còn trẻ và đã làm việc ở chi nhánh nước ngoài được 4 năm thôi, nên tớ cứ tưởng ngài ấy phải là kiểu người tự do phóng khoáng lắm, ai ngờ..."
Ting~
Tiếng thang máy vang lên và tôi cuối cùng cũng có thể ra ngoài, tiếng nói chuyện của các cô gái cũng ngừng lại. Cửa vừa mở tôi đã nhanh chân đẩy xe ra, trong đầu chỉ tràn ngập mong muốn giao hàng cho xong thật nhanh và rồi ra về. Nhưng bởi vì chiếc mũ tôi đang đội, tôi không thể nhìn thấy được mặt của người vừa mới đi vào thang máy cùng lúc tôi bước ra. Tôi quay đầu lại vì giọng nói ấy. 5 năm rồi, nhưng nó vẫn quen thuộc.
"Nhanh chân lên! Sao ông rề rà thế hả? Tôi sắp trễ giờ chụp hình rồi đây này!"
Khi tôi quay người về phía phát ra giọng nói khó chịu kia, một cậu thanh niên đứng khoanh tay trong thang máy đang nhìn chòng chọc vào ai đó đang vội vã chạy dọc theo hành lang. Đầu tóc chải chuốt, quần áo hàng hiệu, thân hình có cơ bắp vừa phải. Người 5 năm trước đã cuỗm sạch tiền của tôi, Myungshin.
"Hộc, hộc... có phải là cái này không?"
Một người đàn ông trong độ tuổi 40 nhảy vào, trên tay cầm một chai nước giải khát. Chắc vì mới vừa được lấy ra khỏi máy bán hàng tự động xong nên trên vỏ ngoài vẫn còn đọng lại mấy giọt nước. Nhưng nước uống mà người đàn ông gấp gáp đem đến dường như đã vô dụng rồi.
"Không phải"
Theo sau lời nói lạnh nhạt đó là tiếng chửi rủa.
"Lão già ngu xuẩn này, không biết tôi thích cái gì à?"
Có một sự bối rối xuất hiện trên khuôn mặt của ông chú, nhưng người khác thì không phản ứng gì. Chẳng ai thèm quan tâm đến việc Myungshin đối xử thô lỗ với một người đàn ông lớn tuổi hơn cả, như thể đã quá quen với việc này rồi. Ngược lại, chỉ có một mình tôi đứng sững lại và xem đó là một điều lạ thường.
"Cho ông 5 phút. Nếu vẫn không thể đem được loại tôi muốn, tôi sẽ khiến ông bị sa thải khỏi nơi ông vừa đến đấy. Hiểu chưa?"
Cửa thang máy đóng lại đóng lại cùng với lời hăm doạ đầy cáu kỉnh. Ánh mắt hắn ta lướt nhẹ về phía tôi trước khi cửa đóng lại. Dù chỉ trong tích tắc, tôi đã chạm mắt với hắn. Nhưng hắn ta đã nhanh chóng quay sang nói chuyện với người đàn ông bên cạnh. Tôi có thể nghe thấy tiếng thang máy di chuyển sau khi cửa đóng lại, nhưng tôi vẫn đứng lại đó nhìn một lúc. Không có cảm giác gì đặc biệt. Không có một chút tức giận hay thất vọng nào khi hắn không để ý thấy tôi. Có lẽ là do không còn chút cảm xúc nào nữa. Sự phản bội của hắn ta giờ cũng chỉ còn lại là một mảnh ký ức trong quá khứ. Đối với tôi ở hiện tại là vậy.
"Vì học phí của bọn nhỏ, vì học phí của bọn nhỏ..."
Quay đầu về phía phát ra âm thanh, ông chú với chai nước trên tay lẩm bẩm trong miệng như để nguôi đi cơn giận. Sau đó ông ta chỉ thở dài rồi quay người lại bắt đầu chạy. Cùng lúc với ông ta, tôi cũng tập trung lại và quay về với công việc của mình. Tôi đã không nghĩ về những ký ức trong quá khứ này nữa cho đến khi tôi trở về thang máy sau khi giao đơn hàng. Nhưng người đi thang máy cùng tôi lại gợi nhắc tôi về Myungshin một lần nữa. Một người đàn ông đang ôm đủ loại đồ uống trong ngực. Chắc vì không biết Myungshin thích uống loại nào nên ông ta cứ mua hết từ máy bán hàng tự động. Lạ thay, trong lòng lại nở một nụ cười chua xót.
Trước kia, Myungshin rất ít nói, nhưng khi rượu vào lại kể lể rất nhiều về bản thân. Hầu hết trong số đó đều kể về lúc còn bị bắt nạt ở trường, và hắn ta thừa nhận ghét nhất là phải chạy việc vặt mỗi ngày. Vì máy bán hàng tự động cách xa khu lớp học nên rất khó để có thể đi qua đi lại chỉ trong giờ giải lao ngắn ngủi. Nhưng tất cả đồ uống đều vô dụng. Hắn ta kể lúc đó đã phải chạy đi chạy về nhiều lần thế nào dù hắn không hề muốn, và cuối cùng là phải dốc hết đồ uống có trong máy bán tự động ra. Tiền tiêu vặt nhận được ở nhà lần nào cũng đều là để trả cho tiền đồ uống. Hắn ta không thể chịu đựng nổi với việc bị bắt nạt nữa nên đã bỏ nhà ra đi, nhưng mãi vẫn không thể dứt ra khỏi cái quá khứ u ám đó. Nhưng, giờ đây, khi đã nắm được quyền lực trong tay, hắn lại hành động y hệt như những gì mấy tên bắt nạt đó đã làm.
Cạch.
Một chai nước giải khát rơi xuống sàn từ trên ngực của người đàn ông. Tôi cúi xuống nhặt cái chai đang lăn lóc trước mặt lên và chìa ra cho ông chú đó. Nhưng ông ta còn đang bận ôm một đống đồ uống lạnh nên không biết làm sao để lấy chai nước tôi đưa tới.
"Xin lỗi nhưng mà, có thể đặt nó lên trên đống này được không?"
Ngay lúc ông chú khẽ cúi người xuống để nhờ vả, thì một chai nước khác lại 'cạch' rơi xuống. Ông hoảng loạn 'Aigoo' một tiếng, và tôi lại thay ông ta nhặt chai thứ hai lên.
"Tôi sẽ cầm hộ"
"Cảm ơn cậu"
Sau khi chào hỏi, ông ta cười khổ vì nhận ra tôi là nhân viên giao hàng lúc nãy đã chứng kiến toàn bộ sự việc.
"Thật là. Trông tôi buồn cười lắm đúng không? Tôi cũng không còn cách nào khác, vì phải trang trải cho cuộc sống của mình mà. Đây là nơi duy nhất nhận tôi vào làm sau khi công ty cũ của tôi đóng cửa, vì vậy tôi rất biết ơn vì ít nhất tôi vẫn có thể kiếm sống..."
Ông ta đột nhiên hạ thấp giọng như vừa mới chợt nhớ ra đang kể chuyện bản thân mình cho một người lạ mới gặp lần đầu.
"À, để phòng hờ, cậu đừng nên đăng sự việc vừa rồi cậu thấy về Song Yoohan lên mạng nhé"
"Song Yoohan là ai?"
"Hả?" Ông ta mở to mắt nhìn.
"Cậu không biết Song Yoohan? Là cái kẻ chết tiệt bắt tôi mua đống này... Khụ, là người nổi tiếng"
Người nổi tiếng... Vậy là cậu đã trở thành người nổi tiếng đúng như cậu mong muốn. Thay đổi tên, đổi diện mạo, rũ bỏ đi hình tượng yếu đuối của mình. Nếu không chú ý kĩ thì đã không nhận ra được rồi.
"Mặc dù không đóng vai chính nhưng tôi thấy gần đây cậu ta cũng khá là nổi mà. Chúng tôi còn đóng nhiều quảng cáo lắm. Còn tham gia một show giải trí cuối tuần vào 2 tháng trước nữa..."
"..."
"..."
"Chờ đã, xin lỗi nhưng..."
Ông ta đột nhiên ngừng nói và nhìn chằm chằm vào tôi. Khi tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu với ánh mắt đó, ông ta bỗng dưng đưa ra một yêu cầu lạ lùng.
"Cậu có thể tháo mũ ra ra được không?"
"Tôi không thích"
Tôi từ chối, ngay lập tức xuất hiện một tia lúng túng trong mắt ông ta.
"Không, tôi không có ý gì lạ đâu, chỉ là đôi mắt của cậu rất đẹp. Tôi chỉ muốn nhìn rõ mặt cậu hơn chút thôi..."
Ting~
Chỉ đến khi nghe thấy tiếng thang máy đến nơi, tôi mới nhớ ra mình chưa ấn nút chọn tầng 1 mà tôi muốn xuống.
Drrr~
Nhìn cửa đang mở, tôi bỏ hai chai giải khát lên tay ông chú vẫn còn đang muốn hỏi gì đó.
"Cậu bao nhiêu tuổi? Cậu có phải là sinh viên không? Tôi thực sự có giống người xấu thế đâu..."
"5 phút"
Tôi chỉ về phía hầm đỗ xe bên ngoài thang máy.
"Tôi nghĩ đã quá giờ rồi"
Khi được nhắc về Myungshin, giờ đã đổi tên thành Song Yoohan, ông chú mới giật mình chạy vọt ra khỏi thang máy. Nhưng vẫn không quên lớn tiếng nói với tôi.
"Đợi tôi một chút! Đừng đi đâu hết, nhớ đợi tôi!"
Ông chú biến mất trong bãi đỗ xe với một cú nhảy liều lĩnh như thể lại sắp làm rơi chai nước lần nữa. Tôi vốn định bấm nút thang máy để đi lên. Tôi thậm chí còn không tò mò vì sao ông ta lại bảo tôi đứng chờ, và tôi cũng chẳng ngạc nhiên khi Myungshin, người mà tôi gặp lại sau vài năm, không nhận ra tôi bởi vì hắn ta bây giờ đã là người nổi tiếng. Thay vào đó, tôi chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng trở về trung tâm phân phối để hoàn thành việc phân loại cho ca đêm.
Tuy nhiên, cầu thang thoát hiểm cách thang máy không xa đột nhiên mở ra và có người bước ra khỏi đó. Myungshin, người mà tôi nhìn thấy lần thứ hai, đang đi bộ vào bãi đỗ xe khi đang nói chuyện với một người đàn ông mặc vest khoảng ngoài 30 tuổi, đi về hướng ngược lại với ông chú đang ôm đồ uống mà chạy kia. Buồn cười ở đây là, trước khi đi, hắn ta đã liếc về hướng đó một cái. Tuy có hơi khó nhìn vì bị xe ô tô và cột chống chắn ngang, nhưng hắn ta chắc hẳn đã nhìn thấy ông chú chạy về hướng đó, nên mới chọn đi về phía ngược lại. Phì, hắn ta cười khẩy rồi tiếp tục nói chuyện.
Tiếng cười khẩy đó làm chân tôi tự động di chuyển theo mà không nhận ra. Chỉ là có một chút tò mò. Một chút tò mò muốn xác định xem hắn ta có thực sự đã biến thành một người hoàn toàn khác hay không. Tôi chưa từng có hứng thú về ai hay bất cứ điều gì, tôi đoán tôi chỉ cảm thấy có một chút tò mò về cái người đã lâu không gặp này mà thôi. Không, tôi vốn đã có thể cứ thế lờ đi sự thật mà quay lại. Nếu vậy thì tôi đã có thể trở về với cuộc sống thường nhật và tiếp tục sống như vậy rồi. Nhưng lại không biết chút tò mò nhỏ nhoi này lại làm đảo lộn cả cuộc đời tôi như thế nào.
Kít.
Tiếng bánh xe lăn trên đất vang vọng trong không gian. Tôi xếp gọn nó cạnh thang máy và lặng lẽ đi về hướng mà Myungshin biến mất. Hắn ta biến mất sau một cái cột ở cuối bãi đỗ xe rộng lớn với người đàn ông mặc vest. Rời khỏi bức tường nhô ra của thang máy, tôi chầm chậm bước về phía ngược lại với ông chú cầm soda đã khuất dạng hoàn toàn.
Tôi không mong đợi gì cả, chỉ là hiếu kỳ mà thôi. Tôi chỉ muốn thử xác định lại một chút bởi vì tôi hơi bất ngờ với cái cười khẩy của hắn ta lúc nãy. Tôi tự hỏi đó có còn là Myungshin mà tôi biết không. Tất nhiên là tôi biết. Có thể hắn ta của quá khứ chỉ là tôi tự ảo tưởng ra mà nhầm lẫn, hoặc cũng có thể là do tôi chưa từng biết bản chất thật của hắn là gì. Dù sao đi nữa, hắn ta đã phản bội tôi 5 năm trước.
"Phải rồi, anh đã thử tìm hiểu chưa?"
Nghe thấy một câu hỏi tôi không thể hiểu, tôi dừng bước và trốn đằng sau một cái xe tải cao. Ngay sau giọng nói của Myungshin là giọng của gã mặc đồ vest. Tôi cảm nhận được sự khó xử trong đó.
"Tôi không rõ cụ thể lắm. Chỉ mới hỏi Trưởng phòng Park, thư ký của Giám đốc Yoon một chút thôi. Nhưng anh ta không chịu nói gì về việc của Giám đốc Yoon hết"
"Nói tóm lại, Giám đốc Yoon rõ ràng là đang tìm một ai đó ngay khi vừa mới về Hàn Quốc, đúng không?"
"Ừ, đúng là vậy nhưng mà..."
"Vậy người đó là ai? Tôi phải tiếp cận Giám đốc Yoon bằng mọi cách để dành lấy vai chính cho bộ drama sẽ bắt đầu vào năm sau. Nếu thành công, tôi sẽ chia cho anh một phần lợi nhuận. Anh biết đấy, tôi là người rất trọng lời hứa mà"
Vì không nghe thấy câu trả lời, người đàn ông mặc vest hẳn đã ra hiệu rằng anh ta đã hiểu rồi.
"Hình như là người đã gặp vào 5 năm trước. Tôi có lén xem bản ghi chú mà Trưởng phòng Park viết, tên là..."
"Tên là?"
"..."
"Tên là gì?"
"Jihwaja."
Đột nhiên im lặng. Giây phút đó, tôi cũng đã nghi ngờ đôi tai mình trong thoáng chốc. Tôi tự hỏi là mình đã nghe đúng tên hay chưa. Cha mẹ nào đã đặt cái tên này cho con của họ chắc tính cách phải lạc quan lắm mới quẫn trí như vậy. Khi tôi đang suy nghĩ vẩn vơ thì nghe thấy giọng nói như không thể tin được của Myungshin.
"Ji...hwaja?"
"Ừ, Trưởng phòng Park vẫn chưa thể tìm ra người đó, nên anh ta cứ hay chửi thầm cái tên Jihwaja này lắm. Trên hết, người đó còn có biệt danh nữa"
"Biệt danh là gì?"
"Thỏ"
"..."
"Tên là Jihwaja, nhưng chắc là có khuôn mặt rất dễ thương"
"Giám đốc Yoon thích gu dễ thương này sao?"
Ngay khi Myungshin hỏi thầm thì đã nghe được tiếng đối phương phản đối.
"Hình như không phải đâu"
"Sao lại không, nghe nói là muốn tìm người mới chỉ gặp một lần 5 năm trước mà. Kiểu như, yêu từ cái nhìn đầu tiên hay gì đó tương tự vậy?"
"Lúc đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng đó là Giám đốc Yoon"
"..."
Myungshin ngay lập tức chấp nhận sự thật là cái từ 'Giám đốc Yoon' đó bao hàm toàn bộ lí do, nên không có câu trả lời nào cả.
"Ngược lại, tìm cách trả thù vì 5 năm trước, điều đó hợp với anh ta hơn"
"Cũng đúng"
"Vả lại, tôi nghe mấy nữ nhân viên ở phòng thư ký kể là, Giám đốc Yoon đã cười khi đưa ra mệnh lệnh. Cười đến mức nhìn ra được cả lúm đồng tiền"
".. có khi là kẻ thù thật"
Nếu cười tươi đến mức có lúm đồng tiền thì có nghĩa là gặp kẻ thù? Trong một khoảnh khắc, tôi nghi ngờ liệu mình có đang nghe nhầm điều gì trong cuộc hội thoại này hay không, khi mà tôi không thể hiểu nổi bằng lý lẽ bình thường được.
"Dù sao thì cứ báo tôi biết nếu tìm hiểu thêm được gì đi. Ai biết được? Lỡ như Giám đốc Yoon thật sự đang tìm mối tình đầu của ngài ấy... chưa thể kết luận ngay được"
"Tôi chắc chắn đó là kẻ thù. Nhưng cứ để điều tra thêm đã, tôi sẽ báo cậu ngay khi biết thêm gì đó. Tối cậu có quay lại đây nữa không? Nhưng không phải đã trễ rồi sao?"
Khi được hỏi bằng giọng gấp gáp, Myungshin lại trả lời với tư thái thản nhiên.
"A, trễ thật. Nhưng mà nếu muốn đuổi việc quản lý của tôi thì phải đến trễ thôi"
"Quản lý? À, là CEO Choi, người đã đến đây sau khi công ty của anh ta sụp đổ "
"Phì, CEO cái gì chứ"
Myungshin khịt mũi khinh thường, đối phương nói lại bằng giọng điệu chế giễu.
"Dù sao người ta cũng từng là CEO công ty cậu từng làm đấy. Nể mặt chút đi"
"Nhờ có tôi mà ông ta mới duy trì được đến tận đây chứ đâu. Ngược lại, xem thử tôi xui xẻo cỡ nào khi ở dưới trướng của ông ta đi? Ngày nào cũng lảm nhảm rằng tôi không thể lấy được vai chính là do thiếu kỹ năng diễn xuất chứ không phải do tôi không có nhà tài trợ thích hợp. Thế tất cả những kẻ có vai diễn tốt thì đều là nhờ vào kỹ năng diễn xuất à? Dù sao thì tôi cũng biết tên khốn đó sẽ phá sản mà"
Giọng điệu mỉa mai một người lại có thể vang lên một cách tự nhiên đến thế. Đến mức có thể biết được nó phát ra từ miệng hắn ta thường xuyên và quen thuộc đến cỡ nào. Cho dù bây giờ ông chú soda đó chạy đến với đồ uống lạnh thì kết quả cũng đã rõ ràng. Tôi nghĩ là mình không cần phải nghe thêm gì nữa. Cuộc nói chuyện của hai kẻ đó trái lại chỉ làm tôi phát bực đến mức tôi tự hỏi rốt cuộc ban đầu mình muốn xác nhận cái gì.
Vì vậy, tôi quay người lại và cố trở về với cuộc sống thường ngày của mình. Nhưng cuộc đối thoại vẫn còn tiếp diễn đã níu chân tôi lại. Có vẻ là gã mặc vest đã hỏi. Nếu về trễ thì phải lái xe nhiều đấy, lỡ gặp tai nạn thì sao, cậu không sợ à. Và Myungshin đáp lại. Bằng một giọng điệu như thể đang khoe khoang điều gì đó đáng tự hào lắm.
"Sợ á? Tôi còn từng suýt bị dao đâm đến chết đây, nhưng tôi có sợ đâu"
... Bị dao đâm?
Có lẽ là do những gì xảy ra 5 năm trước đã chiếm hết tâm trí tôi, nên tôi mải lắng nghe mà không nhận ra. Tuy nhiên, khi được gã đàn ông mặc vest hỏi "Thật đấy à", câu trả lời của Myungshin nghe thật kỳ lạ, "Ừ, khoảng 5 năm trước. Tôi sẽ kể sau. Giờ tôi phải đi rồi"
Tôi nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng trò chuyện nhỏ dần sau cây cột.
Cộc, cộc, cộc.
Dấu chân bước sàn sạt trên mặt đất, không hiểu sao tôi lại thấy thật khó chịu, nên chẳng còn gì lọt vào tai tôi được nữa. Những gì Myungshin nói có thể chẳng là gì cả. Có thể hắn ta chỉ đang nói về một chuyện hoàn toàn không liên quan nào khác mà thôi. Dù trong đầu tôi có nghĩ thế nào, cảm giác hỗn loạn vẫn lan ra như có một làn sương mù ẩn sâu vậy. Một lúc sau, tôi đi ra từ sau xe tải và đi đến trước thang máy. Một tiếng gầm rú xen lẫn bực bội vọng ra từ đâu đó lờ mờ như tiếng rì rầm, ngay sau đó có người đang vội vã chạy về phía tôi. Ông chú với quần áo ướt đẫm mồ hôi, hệt như chai nước đang cầm trên tay, thở hồng hộc nhìn tôi và đưa danh thiếp ra.
"Xin lỗi. Bây giờ tôi phải đi gấp. Đây là danh thiếp của tôi, nếu cậu có thời gian-"
"Tối nay tôi có thời gian"
Có lẽ không thể tin được rằng tôi sẽ chấp nhận lời đề nghị của ông ấy ngay lập tức như thế, ông ta chỉ đứng đó chớp mắt dù đang rất vội.
"À, vậy thì tốt..."
"Tôi sẽ đến đây. Dù là lúc sáng sớm cũng không sao đâu ạ. Mấy giờ chú tan làm?"
Ông chú hỏi lại 'Cậu nói thật chứ?' cho chắc, nhưng ngay sau đó biểu tình lập tức thay đổi khi nghe thấy một tiếng ồn lớn phát ra từ đâu đó. Sau đó ông ta quay người lại, thở gấp và chạy lại về phía mà lúc đầu chạy tới. Mặt đỏ bừng và mồ hôi nhễ nhại, trong đầu chỉ có tiền đóng học phí của mấy đứa nhỏ nhà mình. Tôi bỏ tấm danh thiếp ẩm ướt vào túi áo rồi đứng đợi thang máy. Bây giờ trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ. Tôi cần phải xác nhận một thứ.
Một thứ gì đó khó chịu khiến tôi cảm thấy thật ghê tởm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro