๖ۣۜ
Trong ánh nắng chan hòa của buổi sáng sớm, Điền Chính Quốc uể oải thức dậy, anh vẫn không thể nào chịu được cái cảm giác khó chịu sau khi tỉnh rượu.
Cả người đau nhức, ê ẩm giống như vừa bị một chiếc xe tải cán qua ,nhưng quanh quẩn trong ý thức của anh vẫn còn đọng lại chút dư vị quen thuộc sau mỗi lần quan hệ nóng bỏng.
Miệng cong lên, lộ ra một nụ cười chẳng tí đứng đắn ——- không biết đêm qua mình cùng bé cưng nào cuồng hoan, làm đến bây giờ cả người đều ê ẩm ?
“Cưng! Sáng rồi…………..”
Mặc kệ người cô gái kia là ai, kêu “cưng” bao giờ cũng sẽ không bao giờ phạm sai lầm.
Xoay người sang phía bên cạnh, ánh mắt dừng lại trên mặt người đối diện, trong tích tắc, khuôn mặt nở nụ cười đạt chuẩn của một hoa hoa công tử nhất thời đông cứng.
“Không! Không phải đâu! . . . . . . Tại. . . . . . Tại Hưởng …………….”
Người nằm bên cạnh vẻ mặt mơ mơ màng màng, nhăn mặt dụi mắt vài cái liền tung chăn muốn ngồi dậy.
“A. . . . . . Trời ạ! A. . . . . . Ngàn vạn lần đừng đứng lên! Cậu. . . . . . cậu. . . . . . Quần áo. . . . . . . Quần của tớ . . . . . Trời ạ~~~~~~~~!”
“Oa~~~~! Không phải đâu! A aaaaaaaaaaaaaaa………..”
Hai tên đàn ông tròn mắt nhìn nhau một cái, đồng thời chỉ vào thân mình trần truồng của đối phương kêu gào.
———–
Một buổi sáng không hề yên tĩnh.
Còn hai ngày nữa là đến hôn lễ……..
Mà Chính Quốc còn là phụ rể của Tại Hưởng.
“Tại Hưởng, thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Nhất định là do tớ uống rượu say mới có thể nhầm cậu là bạn gái! Please, ngàn vạn lần tha thứ cho tớ! Tha thứ ! A, cậu có thể đánh tớ để bớt giận cũng được! Cậu đánh tớ đi ! Tớ rất đáng bị đánh………”
Túm chặt tay Tại Hưởng, vẻ mặt Chính Quốc nhăn nhó khổ sở tựa như vừa có người bắt ép anh uống hết mười cân hoàng liên .
Tại Hưởng là bạn thân của Chính Quốc từ lúc còn ở Hàn Quốc đến giờ, là người bạn tốt nhất đời anh, hiện tại cậu ấy sắp kết hôn, mà trước ngày hôn lễ lại xảy ra chuyện này, Chính Quốc giờ đang hối hận muốn chết, sao đêm qua mình lại uống lắm rượu như vậy ?! Thiệt muốn đâm đầu vào đâu chết quách đi cho xong. Aaaaaaa!!!!!!!!!!
Đôi lông mi buông rũ xuống tạo thành một bóng râm nhạt che khuất đi đôi con ngươi trong sáng nhưng lại làm rộ lên hàng lông mi dài đen nhánh vô cùng đẹp đẽ —- biểu tình trầm ngâm của Tại Hưởng bây giờ có thể làm rụng tim của hàng vạn phụ nữ, khiến bọn họ phải điên cuồng vì mình.
Anh lúc này quả thật có điểm bất đắc dĩ nhìn tên bạn thân đang vò đầu bứt tóc, ỉ ỉ ôi ôi bên tai mình nhưng vẫn không hề mất tí chút tao nhã nào nâng lên ly cafe trong tay nhấp một ngụm.
“Chính Quốc a, tớ không phải đã nói với cậu, không cần nói đến chuyện này cũng không cần phải nhớ đến nó nữa……… Không phải sao ? Mà cậu mau đứng dậy đi.” Nhìn người bình thường tuy có chút phóng khoáng nhưng vẫn luôn giữ sự phong độ, lịch lãm như Chính Quốc lúc này lại ngồi chồm hỗm trước mặt mình chưng ra cái vẻ năn nỉ cún con, Tại Hưởng có chút buồn cười, nếu để mấy cô gái ngày thường chết mê chết mệt Chính Quốc nhìn thấy được thì các cô ấy sẽ khóc thét lên mất.
Đáp lại lời nói của Tại Hưởng, Chính Quốc vẫn là một bộ dạng khổ sở nhìn anh.
Tại Hưởng hiện tại là nhà thiết kế rất có tiếng tăm trong giới thời trang, còn trẻ tuổi nhưng đã đứng vào hàng bậc thầy của giới thiết kế. Tuy là nhà thiết kế nhưng Tại Hưởng so với tất cả nam người mẫu đều có phần xinh đẹp thanh tú hơn. Tấm ảnh chụp gần đây của cậu ấy trên tạp chí thời trang đã trở thành bảo bối của biết bao cô gái giấu nơi khuê phòng, mà sắp tới đây Tại Hưởng sẽ kết hôn cùng con gái của đại gia nhà đất, tin tức vừa đưa ra không biết đã làm cho biết bao nhiêu cô gái vỡ mộng khóc đến sưng cả mắt, tan nát cõi lòng.
Nếu như lúc này mà bị mọi người phát hiện người đàn ông được người người mơ tưởng này có gian tình với mình, Chính Quốc sợ sẽ bị nước mắt nước miếng của các cô gái này làm cho chết đuối.
Nhìn Chính Quốc vẫn mày ủ mặt ê ngồi ngây ngẩn trên thảm, Tại Hưởng vươn tay đỡ anh đứng dậy: “Được rồi, hôm nay cậu còn phải cùng tớ đi thử lễ phục. Đừng có ngồi chỗ này trưng ra cái bộ dáng hối hận thống khổ muốn chết ấy đi, tớ tha thứ cho cậu.”
“ Hừ, nói cái gì tha thứ ! Ngẫm lại tớ thấy người bị thiệt mới là mình đi, nói không chừng tớ mới là người bị thượng, vừa lúc nãy đi WC mông sao lại có chút đau !”
Đây chính là điển hình của việc được voi đòi tiên nha —– nhìn Tại Hưởng bộ dạng không muốn trách cứ gì mình, Chính Quốc lập tức đứng lên khôi phục lại bộ dáng bình thường. Cái bộ dạng sám hối vừa lúc nãy bị anh gạt đi không còn chút dấu vết, vỗ vỗ cái quần, Chính Quốc lớn tiếng oán giận.
“Phì” Tại Hưởng không thể nhịn được cười ngất.
“ Đúng vậy đúng vậy, thật sự xin lỗi vì đã thượng cậu! Muốn tớ bồi thường sự trong trắng của cậu thế nào a?”
“Đem đêm đầu tiên của vợ tương lai cậu tặng cho tớ có được không?” Chính Quốc ánh mắt trở nên nghiêm túc, bước lại gần Tại Hưởng , nắm chặt tay anh,nhìn thẳng vào mắt Tại Hưởng, bộ dáng trông thực nghiêm túc.
“Hắc, cậu có nhiều meo meo xinh tươi như vậy còn không thỏa mãn sao ? Ngay cả vợ của bạn tốt cũng không tha?” Không chút nao núng trước bộ dáng nghiêm túc của Chính Quốc, Tại Hưởng đẩy tên bạn đang muốn đùa giỡn kia tránh ra, động tác tao nhã lấy đôi giày thời trang đen bóng trên giá đi vào, mở cửa muốn đi ra ngoài.
“ Ôi, không cần nói đến mấy người này. Tớ mấy ngày hôm nay bị mấy cô ấy làm phiền muốn chết, nói cái gì mà người ưu tú như Tại Hưởng cũng đã nguyện ý bước vào lãnh địa hôn nhân thần thánh, tớ là bạn thân nhất của cậu không thể thua kém mà mau lấy vợ đi…………..Nói quang nói co, nói vòng nói vò cả ngày cuối cùng vẫn là hỏi tớ có muốn kết hôn cùng các cô ấy không! Nói cho cậu biết, tớ đây đã xác định phải trên bốn mươi mới kết hôn, tớ tuyệt đối không vì một đóa hoa hồng mà bỏ qua cả một vườn hoa tuyệt sắc!”
Tại Hưởng thực không kiên nhẫn đứng nghe người bạn tốt của mình hoàn thành bài ca diễn thuyết , lên tiếng ngăn lại lời của Chính Quốc thuận tiện đem một tờ giấy kê khai những đồ dùng chuẩn bị cho ngày cưới nhét vào tay Chính Quốc : “ Chính Quốc, tớ biết cậu là một hoa hoa công tử được người người săn đón, cậu không cần phải trước mặt nam nhân sắp bước vào tấm mồ hôn nhân mà khoe mị lực của mình có được không? Thay vì thế cậu nên làm tốt chức trách của phù rể đi.”
“ Sao cậu không tự mình chuẩn bị ? Tại sao giao hết cho tớ chứ………..Ê…………ê…………”
Căn bản không để ý tới Chính Quốc đang kêu gào, Tại Hưởng dứt khoát đi ra ngoài mặc kệ Chính Quốc mặt mày ủ ê đứng đơ tại một chỗ. Thật lâu sau mới tỉnh lại được, đem tờ giấy nhét vào túi quần, cúi người đeo giầy chạy theo Tại Hưởng .
…………..
“ Tại Hưởng tới thử lễ phục sao ?”
Nhìn thấy Tại Hưởng và Chính Quốc mở cửa bước vào, mọi người trong quán đều hướng bọn họ chào hỏi, cười rạng rỡ chúc phúc cho Tại Hưởng .
Tại Hưởng là nhà thiết kế trang phục nữ hàng đầu của làng thời trang quốc tế, lễ phục của cô dâu đương nhiên là do anh thiết kế, còn lễ phục của mình thì giao cho một nhà thiết kế quen biết đảm nhiệm.
Ở trong khu vực thử đồ, Chính Quốc tìm một ghế sô pha thoải mái ngồi xuống, ánh mắt hướng về phía cửa phòng thay đồ, biểu tình dần dần từ thản nhiên biến thành có chút đăm chiêu.
Cùng người bạn đồng giới thân thiết sắp kết hôn ở trên giường ……..
Người thần kinh tốt đến thế nào cũng không thể không để ý đi.
Nhưng người kia sao vẫn tươi cười như vậy…………. Cậu ấy rốt cuộc nghĩ như thế nào ?
“Chính Quốc, cậu thấy sao?”
Chưa kịp đem mấy cái suy nghĩ vẩn vơ vừa rồi ra khỏi đầu, cửa phòng thay quần áo đã mở, Tại Hưởng bước ra, trên người mặc một bộ lễ phục màu đen tinh tế, đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở.
Chính Quốc cư nhiên cảm thấy mặt mình nóng lên.
“Được, đẹp lắm……..” Nở nụ cười không chút sinh khí, Chính Quốc yếu ớt nói lời ca ngợi. Nếu là trước đây, Chính Quốc khẳng định sẽ đi lên đánh vào bả vai Tại Hưởng một cái, sau đó bắt đầu nói mấy lời vui đùa, nhưng hiện tại anh phát giác chính mình thậm chí không thể nhìn thẳng vào người bạn thân thiết đã mười mấy năm này.
“Ê, cậu có bị làm sao không?! Tới kì sinh lý a!” Tại Hưởng bước đến trước mặt người bạn, giơ tay vò vò mái tóc người ta : “Trên thế giới này sẽ tìm không ra một phù rể vô trách nhiệm như thế này nha ! Mau nói cho tớ nghe ý kiến thật của cậu được không!”
“Đúng vậy, ngài Điền, mau cho ý kiến đi.” Người thiết kế bước theo đến đứng ở sau Tại Hưởng ồn ào.
“ Tớ là muốn nói, cậu là nhà thiết kế xuất sắc như vậy cũng không nhìn ra khuyết điểm, tớ là người ngoài nghề có thể nhìn ra cái gì? Hoàn mỹ, rất hoàn mỹ, Tại Hưởng cậu thật đẹp trai a, tớ bị cậu hút hồn mất rồi………… Vậy được chưa?” Chính Quốc đứng dậy tuôn ra một tràng sau lại chạy ra phía sau vòng tay ôm lấy Tại Hưởng, trưng ra cái vẻ mặt mê đắm khiến tất cả mọi người trong quán đều nở nụ cười.
“ Tay có sạch sẽ không ? Đừng sờ loạn linh tinh.” Nhéo lên mu bàn tay Chính Quốc một cái, Tại Hưởng lôi tên nghịch ngợm kia đến đứng ở nơi có nhiều ánh sáng, lộn qua lộn lại nhìn kỹ.
Hai tay chạm vào nhau, cái cảm giác ấm áp này không biết làm sao lại làm cho Chính Quốc cảm thấy sợ hãi. Liều mạng rút tay ra, Chính Quốc lo lắng khuôn mặt biến màu của mình sẽ làm lộ lên nhưng hỗn loạn trong lòng.
Tại Hưởng cười buông tay , hướng người thiết kế gật đầu nói: “Như vậy là được rồi. Chỉ cần ủi qua một lần nữa là ok, đến ngày kết hôn hãy đưa tới nhà của tôi.”
Lại đi vào phòng thay đổi quần áo, Tại Hưởng bước đến bên người đang trầm mặc kia.
“Đi thôi! Mời cậu đi ăn thịt bò hầm.”
“Hào phóng nha!”
“Ngày kết hôn phải nhờ cậu nhiều như thế, nếu không chịu chi một chút sợ cậu đến lúc đó lại trở mặt.”
“Nga, tình bằng hữu của tớ sao lại chỉ giá trị bằng một suất bò hầm?”
“Trên cơ bản là bằng giá với một miếng sườn heo rán đi.”
“Đi chết đi………….”
———-
“Tại Hưởng thật sự là rất đẹp, cô có nhìn thấy đôi mắt của anh ấy không, thật sự là đẹp đến mê hồn.” Nói chuyện là một nhân viên trong cửa hàng đã thầm mến Tại Hương từ lâu.
“Ai, Tại Hưởng tuy đẹp nhưng vẻ đẹp có hơi trung tính một chút. Vẫn là Chính Quốc tốt hơn, trong nhà lại có tiền, là người nhiệt tình không lạnh lùng như Tại Hưởng , bộ dáng cũng thật đẹp, rất cao nga ! Ánh mắt tuy không lớn nhưng cậu không biết rằng ánh mắt nhỏ lại có bao nhiêu mị lực sao? Người tốt như vậy, chị em phụ nữ đều bị anh ấy giật điện cho mê muội!” Người này rõ ràng là fan Chính Quốc, thời điểm nói chuyện ánh mắt lóe sáng, cơ hồ đang cực kỳ hưng phấn.
“Được lắm được lắm, tôi nói cho mấy cô a, chuyên tâm vào làm việc đi! Tại Hưởng hai ngày tới sẽ kết hôn, Chính Quốc thì có tiếng là hoa hoa công tử, người nào cũng không phải là lý tưởng đề chọn làm chồng. Tôi thật ra cảm thấy bọn họ hai người ở cùng một chỗ còn thấy tốt hơn……….” Cửa hàng trưởng nói chuyện khóe miệng lóe lên một tia cười xấu xa, xem ra đây chính là thành viên chân chính của bộ tộc hủ nữ hiện nay đang rất thịnh hành nha!
“Ai nha, cửa hàng trưởng thật biết đùa…………”
“Rất có nguy cơ ấy nga……….”
Nhóm nữ nhân lớn tiếng cười đùa, mấy cô đều bị đề tài này làm cho hứng thú, bắt đầu đem tất cả những nghi vấn từ đời tám hoánh nảo nào nao kể lại. Thật náo nhiệt!
Đang ngồi trong quán ăn sang trọng hưởng thụ những món ăn Pháp xa hoa, Chính Quốc đương nhiên sẽ không biết mình cùng Tại Hưởng trở thành đề tài bàn tán của người khác mà hiện tại anh đang cố nén lại những cảm xúc là lạ trong lòng mình, cố gắng để khôi phục sự thân thiết của hai người như lúc trước nhưng không hiểu sao lại như có một bức màn mỏng ngăn trước hai người.
“Cơm nước xong cậu muốn làm gì?”
“Mang mấy thứ đến Phác gia.” Mấy ngày nay Tại Hưởng luôn rất bận rộn cho đám cưới nhưng thực ra đối với việc làm chú rể anh chẳng có bao nhiêu hứng thú.
“Nói đến Phác gia, tớ thực sự không có ấn tượng với Phác Chí Mẫn, hiện tại cô ấy sắp làm vợ cậu, cũng sắp cưới rồi, hôm nay nhất định tớ phải gặp được cô ấy. Rất tò mò nha!” Chính Quốc vừa nói vừa tăng thêm tốc độ nhai thức ăn, xem chừng rất háo hức muốn gặp cô dâu, ai ngờ do nuốt quá nhanh rốt cuộc bị nghẹn rồi.
Mắt trợn trắng, tay vội vàng vuốt ngực, bộ dáng thật sự khó thở.
“Cậu nha, không cần gấp như vậy? Mau uống nước đi.” Tại Hưởng nhìn thấy tên ngốc bị nghẹn khó chịu muốn chết mau mắn cầm ly nước đi đến bên người Chính Quốc, cúi đầu giúp anh uống nước.
Uống một ngụm, Chính Quốc rốt cuộc cũng thấy dễ chịu, vuốt vuốt cái ngực, vẻ mặt nháy mắt lại trở nên nghịch ngợm: “Sao lại cho tớ uống nước ở ly của cậu nha? Cậu muốn tớ uống nước miếng của mình a?”
“Tớ cũng uống một ngụm trong ly của cậu, công bằng chưa?” Tại Hưởng không chần chừ với tay lấy ly nước trước mặt Chính Quốc, ở chỗ anh vừa uống qua ấn môi xuống.
“Như vậy là được đi?” Uống nước xong, dùng mu bàn tay trắng trẻo quẹt quẹt khóe miệng, hướng Chính Quốc nở một nụ cười thật tươi.
“Oa, chói, chói mắt quá! Là bóng đèn a?” Chính Quốc lấy tay che mắt, giả bộ bị nụ cười Tại Hưởng làm cho lóa mắt.
“Được rồi, đi thôi !” Cười cười nhìn Chính Quốc giở trò, Tại Hưởng phẩy tay kêu bồi bàn thanh toán.
Trên đường đi, hai người cũng cười đùa không ngừng, dường như chuyện tình đêm qua đã bị xóa sạch khỏi trí nhớ, hai người khôi phục sự thoải mái vô tư với nhau trước kia, tiếp tục một mối quan hệ vô ưu vô lo.
Xe dừng trước một biệt thự trắng thuần ở vùng ngoại ô, vừa đi vào sân đã thấy treo mấy quả khí cầu cùng rất nhiều đồ vật tinh tế đẹp mắt, chắc hẳn ngày kết hôn sẽ có một nghi thức nho nhỏ cử hành ở đây.
“Anh, xin chào!”
Còn cách thật xa, Phác Chí Mẫn đã từ cửa chính chạy ra đón Tại Hưởng, chiếc váy màu xanh mềm mại tung bay trên thảm cỏ xanh biếc, trong nháy mắt Chính Quốc nghi ngờ mình có phải hay không lạc vào trường quay phim của Hollywood.
Thân ảnh nho nhỏ kia đầu tựa vào ngực Tại Hưởng, Tại Hưởng cười ngọt ngào trên trán cô gái đặt một nụ hôn thật khẽ, sau đó hai người ôm nhau tình cảm. Người bị lãng quên là Chính Quốc ở đằng sau chậm rãi tiến tới, trong tay còn cầm rất nhiều thứ.
Trời xanh mây trắng, màu cỏ xanh rì, nhìn thấy hai người xứng đôi như vậy, tâm tình của Chính Quốc lại có chút nhẹ nhõm, ít nhất thì cậu ấy cũng tìm được người cậu ấy yêu!
“Anh Chính Quốc, trà hay cà phê?”
Ba người ngồi trong phòng khách, Phác Chí Mẫn đem nước uống đưa tới cho Tại Hưởng sau mới hỏi đến Chính Quốc.
“Cà phê đi, cám ơn em.”
Thật sự mà nói, Chính Quốc cùng Phác Chí Mẫn cũng gặp mặt nhau một vài lần xã giao, nhưng lúc đó Chính Quốc tuyệt không nghĩ cô gái này sẽ thành vợ của bạn mình nên không có để ý tới nhiều. Hiện tại nhìn rõ ràng lại một lần, cảm thấy cô ấy bộ dạng thật xinh đẹp tinh tế, ăn mặc rất trang nhã mà cũng rất thu hút, nhìn qua chính là người vợ trong mộng của nam nhân.
Nhận lấy ly cà phê Phác Chí Mẫn đưa qua, Chính Quốc thất thần nhìn qua cửa sổ, ánh mắt chú mục vào cảnh sắc bên ngoài—— cây cỏ xanh ngát mơn mởn rực rỡ bởi nắng, làm say mê lòng người. Người bạn tốt nhất của mình sắp cùng nữ chủ nhân nơi xinh đẹp này kết hôn. Thật sự là rất tốt sao ……….?
“Chính Quốc, hôm nay ở lại ăn tối, tớ sẽ giới thiệu cậu với ba mẹ cô ấy.” Nhìn Chính Quốc bộ dáng có chút không yên lòng, Tại Hưởng đi tới vỗ vỗ lưng anh.
“A, không cần đâu…………” Chính Quốc vội quay đầu nhìn Tại Hưởng. “Tớ buổi tối còn có việc………..”
“Có chuyện gì? Cậu vẫn ổn chứ?”
“Chính là. . . . . .”
Từ đầu đến cuối, Phác Chí Mẫn luôn ở một bên lẳng lặng nhìn vị hôn phu của mình nói chuyện cùng bằng hữu, dùng tư thế tao nhã nhâm nhi chén trà, nở nụ cười thanh toát, giống như một pho tượng xinh đẹp, nhã nhặn.
Chính Quốc có thể tưởng tượng được Tại Hưởng sau này mỗi khi giao lưu cùng bạn bè sẽ có một bóng dáng luôn mỉm cười đẹp đẽ nhưng xa cách, im lặng ngồi bên cậu ấy ——— trong lòng giống như có một hòn đá đè nén, bao nhiêu hứng thú cũng tiêu tán đâu hết.
Nhìn thấy được Tại Hưởng cùng Phác Chí Mẫn tình cảm thân mật hài hòa như vậy, Chính Quốc không hiểu tại sao mình lại có mặt ở nơi này.
Là vì tò mò? Vì hiếu kì? Hay là vì ly rượu vang lúc trưa? Anh đã say rồi sao?
Trong trạng thái lơ mơ như vậy, lúc thưởng thức bữa tối tại Phác gia, Chính Quốc không đoán được Tại Hưởng hôm nay vì cái gì mà chuốc nhiều rượu cho anh như vậy, kết quả là say mướt được Tại Hưởng dìu ra xe.
………….
Vì bận rộn chuẩn bị cho đám cưới, thời gian gần đây Chính Quốc luôn ở nhờ tại nhà Tại Hưởng, đêm nay cũng như vậy.
“Như thế nào? Còm dám để tớ ngủ cùng phòng, không sợ nguy hiểm sao?” Chính Quốc cười cười, lảo đảo cởi quần áo.
“Nguy hiểm cái gì?”
Đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Tại Hưởng trong bóng đêm lại tăng thêm vài phần mị lực, khiến cho Chính Quốc vừa chạm qua đã bị chìm sâu vào đôi mắt ấy.
“Uống rượu say rồi làm bậy” Chính Quốc mềm oặt đi vì hơi rượu, nằm úp sấp trên đầu gối Tại Hưởng, ngẩng đầu tủm tỉm cười.
“Tối hôm qua cậu uống rượu say thế nào? Thật sự một chút cũng không nhớ sao?” Chính Quốc một lần nữa ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn chằm chằm Tại Hưởng nửa ngày, sau đó thực đáng yêu lắc lắc đầu: “Không nhớ rõ……..”
Nói xong, Chính Quốc đột nhiên bật dậy, biểu tình hoang mang: “Nhưng ngày hôm nay tớ lại có cảm giác rất khó nói………Chính là………..Không có khả năng a……..”
Ngẫm nghĩ một lúc, lại lắc đầu: “Không có khả năng, không có khả năng.”
“Không có khả năng gì?” Tại Hưởng cố tình truy vấn.
Chính Quốc vẫn như cũ hoang mang, lắc lắc rồi lại lắc lắc, ngây ngẩn chui vào phòng tắm, trên đường đi còn lẩm bẩm: “Không có khả năng. . . . . .Không có khả năng. . . .”
Đến lượt Tại Hưởng tắm rửa xong đi ra, vén chăn chui lên giường, Chính Quốc vốn tưởng đã ngủ say lại đột nhiên cục cựa, rúc vào lòng ngực Tại Hưởng .
“Ngã Nhan cục cưng, hôn một cái rồi ngủ tiếp……….” Chính Quốc lẩm bẩm, còn vểnh môi muốn hướng lên mặt Tại Hưởng hôn một cái, không biết lại biến Tại Hưởng thành cô gái nào rồi.
“Ngày hôm qua còn chưa nếm đủ mùi vị sao, hôm qua vừa khóc vừa rên rỉ cả đêm, không ngờ ngủ một giấc dậy lại quên sạch sẽ.” Tại Hưởng nở nụ cười, xoa xoa lưng Chính Quốc, lát sau đôi tay không chút khách khí theo tấm lưng trần trụi trượt xuống.
“Vũ Nương, ô……… Trên người em thật thơm qua……..” Chính Quốc mờ mịt lại gọi tên của một cô gái khác, vòng tay ôm lấy người Tại Hưởng, tay bắt đầu cởi quần áo của anh.
“Cái đồ không biết nhẫn nhịn…..Quần áo thực vướng víu đúng không? Đến, chúng ta cởi nó…………”
Chính Quốc không ngờ còn thật ngoan ngoãn gật mạnh đầu, Tại Hưởng thấy vậy không chút do dự cởi sạch quần áo thừa thãi của hai người, đem thân thể gầy nhưng săn chắc kia áp xuống dưới……….
“…………….”
“Làm sao vậy? Lại có chuyện gì sao?”
Buổi sáng thức dậy, Chính Quốc nhìn vào trong gương đứng ngẩn người, Tại Hưởng thật quan tâm đến bạn mình, đi tới vỗ vỗ vai Chính Quốc hỏi thăm.
“Tớ đêm qua lại làm ra chuyện gì rồi đúng không?”
Buổi sáng hôm nay vừa tỉnh dậy, Chính Quốc phát hiện mình cùng Tại Hưởng đang ôm chặt nhau, mà trên người mỗi người lại chẳng có cái gì che đậy, điều này làm cho anh bối rối đến tận bây giờ.
“Làm cái gì? Còn không phải gọi tên phụ nữ lung tung, ôm hôn loạn xạ………mà thôi.” Tại Hưởng đương nhiên sẽ không nói ra điểm quan trọng, còn lấy lỗi của Chính Quốc ra khuyếch đại một chút.
“Tớ có hay không…..Có hay không……” Mặt Chính Quốc ngày càng hồng, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên hoang mang.
“ Có hay không làm tình với tớ?” Tại Hưởng không chút xấu hổ, nói huỵch toẹt ra.
“Ân…………” Chính Quốc lung tung gật đầu, tỏ vẻ đúng rồi.
“Không có.” Tại Hưởng lắc đầu, kiên quyết phủ nhận.”
“Nga ———“ Chính Quốc cuối cùng cũng yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bàn ăn.
“Hôm nay phải làm cái gì a?”
.
Khẳng định chính mình ngày hôm qua không có lập lại sai lầm, Chính Quốc rốt cuộc thoải mái mà nhai gặm bánh mì, một bên chân còn đặt lên trên bàn vung vẩy.
“Buổi sáng cùng tớ đến khách sạn xem xét lại lễ đường một lần, buổi chiều…………Đương nhiên là hưởng thụ một đêm cuồng hoan cuối cùng của người đàn ông độc thân nha!”
“Uy……..Cậu về sau cũng tranh đồ ăn với vợ như vậy a?” Chính Quốc cố gắng vài lần cũng không thể cướp bánh mì về được, cuối cùng đành phải uất ức nhìn Tại Hưởng tóp tép nhai miếng bánh cướp đi từ tay mình.
“Như thế nào được? Vợ tớ, tớ muốn quan tâm bảo vệ còn không hết đi.” Gương mặt thanh tú của Tại Hưởng đột nhiên hiện lên một nụ cười lạnh.
“Oa, vậy còn với bạn bè thì trở mặt nhoay nhoáy, không chuyện ác nào là không có thể làm?” Trong lòng nổi lên loại cảm giác ê ẩm, Chính Quốc nói mấy lời trêu chọc vui đùa cố nén lại tâm tình cô quạnh của chính mình.
Cảm giác không thoải mái này làm cho Chính Quốc trong buổi tập duyệt ở lễ đường từ đầu đến cuối không thể tập trung được, nhưng ngay cả như vậy Chính Quốc cũng cố gắng đánh động tinh thần để không khiến Tại Hưởng phải khó xử.
Trên nền nhạc du dương, chú rể cùng cô dâu, phù rể, phù dâu nghiêm chỉnh đi vào lễ đường, ngay lúc thề nguyện cao trào di động trong túi Chính Quốc lúc này lại đột nhiên vang lên.
“Thực xin lỗi.” Ngượng ngùng cúi khẽ đầu hướng những ánh mắt đang chăm chăm nhìn mình xin lỗi, Chính Quốc rút di dộng rồi đi ra ngoài.
“Uy, ai đấy?”
“Quốc Quốc, sao lâu như vậy mới nghe điện thoại a?” Đầu dây là một thanh âm quyến rũ, nhưng Chính Quốc đáng thương, vắt cả trí óc cũng không cách nào nhận ra được là ai.
“Xin hỏi là ai ?”
“Đáng ghét! Là em, Ẩn Nhi a. Em đã từ Pháp trở về, người ta muốn gặp anh mà.”
“Nga, nga, Ẩn Nhi a?” Dương Ẩn Nhi là người cách đây ba tháng Chính Quốc quen trong một party, qua lại được mấy ngày cô ấy đã phải đi Pháp công tác, không nghĩ đến bây giờ còn gọi điện cho mình.
Chính quốc ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Tại Hưởng đang nhìn mình —- đại khái chắc là muốn giục anh nhanh lên để tiếp tục, Chính Quốc thầm nghĩ.
Để đầu dây bên kia huyên thuyên nói mấy câu, Chính Quốc đành phải giải thích rằng mình đang rất vội, hẹn ngày mai sau hôn lễ sẽ gặp mặt, gập di động bước vào lễ đường, chạy vội đi, đột nhiên lại bị gọi lại.
“Lại là ai thế? Ngã Nhan? Vũ Nương ?”Trong giọng nói của Tại Hưởng không khỏi lộ ra ý chế nhạo.
“Không phải, là Ẩn Nhi ở trường khảo cổ. Ai nha, sớm đã quên mất cô ấy…….”
“Cậu a, tâm cũng rất rộng rãi đi?”
“Không có biện pháp, ai bảo trong rừng hoa xinh đẹp kia, cô ấy bất quá cũng chỉ là một trong vô số những đóa hoa đẹp thôi.” Chính Quốc bộ dạng trêu đùa, ngả ngang.
“Thật muốn biết đến tột cùng ai có thể trói buộc được hoa hoa công tử nhà chúng ta.” Tại Hưởng đưa tay đỡ lấy cằm Chính Quốc, nhìn trái nhìn phải, mở miệng nói.
“Hắc hắc, đợi hai mươi năm nữa đi!”
Chính quốc gạt tay của Tại Hưởng, cầm tay kéo chú rể quay lại lễ đường tiếp tục tập luyện.
“Ai nha! Kết hôn thật phiền toái, tập đến mềm cả người nha!” Thật vất vả mới xong, Chính Quốc cùng Tại Hưởng về đến nhà cơ hồ đã mệt muốn chết, đặt mông ngồi phịch xuống ghế sô pha.
“Thế này đã mệt? Buổi tối còn muốn ăn chơi nữa đi.” Tại Hưởng rót hai ly rượu, cầm đến bên người Chính Quốc ngồi xuống.
Chính Quốc mặt mày ủ ê: “Có thể không đi được không?” Thừa cơ ngả vào đầu gối Tại Hưởng, một đôi mắt thỏ con chớp chớp nhìn về phía anh.
“Không thoải mái a?” Thật ngoài ý muốn, Tại Hưởng lần này không có cười nhạo anh, biểu tình còn thật quan tâm.
“Đúng vậy! Không biết tại sao tớ cảm thấy thắt lưng có chút là lạ………” Còn có một chút không thoải mái, đáng tiếc Chính Quốc lại không dám nói ra.
Tại Hưởng buông chén rượu, xoa xoa thắt lưng Chính Quốc, khóe miệng lộ ra một tia cười quỷ dị.
“Đại khái chắc là do cậu hoạt động quá độ.”
“Nói bậy! Tớ đây đã ba ngày không có quan hệ………”
“Như vậy chính là đang bị nghẹn nhiều lắm……..” Tại Hưởng cười tủm tỉm, tay cũng trượt đi xuống, dừng ở giữa hai chân Chính Quốc.
“A! Cậu điên rồi!”
Chính Quốc bị Tại Hưởng vuốt ve, giống như bị điện giật nhảy bật lên, chân lại bị vướng bàn trà, ngã lăn quay dưới chân Tại Hưởng.
“Trước kia cũng không phải chưa từng chơi qua, cậu kích động như vậy để làm gì?” Tại Hưởng bị bộ dáng chỏng ghẹo đó làm cho cười ha hả.
Chính Quốc vất vả bò dậy ngồi trên thảm, dựa lưng vào sô pha ——- mặt thật đỏ, đành phải chọn cách quay lưng lại phía Tại Hưởng.
Trước kia, lúc hai người hơn mười tuổi cũng giống như những nam sinh bình thường thích lấy sinh thực khí của nhau ra chơi đùa, bất quá sau khi mười tám tuổi đã không chơi lại nữa.
“Chính Quốc giận rồi sao?” Tại Hưởng nhìn người nửa ngày không nói lời nào, liền xoa xoa đầu của Chính Quốc, ôn nhu hỏi han.
Chính Quốc lắc lắc đầu: “Tớ chỉ là đang nhớ lại chuyện trước đây………..Mười tuổi chúng ta quen biết nhau, hiện tại cậu đã sắp kết hôn, nháy mắt đã nhiều năm trôi qua như vậy……….”
“Kết hôn rồi chúng ta vẫn là bạn tốt a.”
“Không giống như bây giờ!”
“Có cái gì không giống?”
“Không giống chính là không giống.” Chính Quốc bướng bỉnh quay đầu đi chỗ khác, không chịu nói ra bất mãn trong lòng.
Nghe thấy vậy, Tại Hưởng khe khẽ thở dài, chuyển hướng đề tài: “Hẹn bọn Thạc Trấn sáu giờ gặp mặt, bây giờ còn gần bốn tiếng, chúng ta tìm chuyện gì làm đi.”
Bởi vì mọi chuyện đều đã lo ổn thỏa, từ giờ đến hôn lễ hai người chẳng còn gì phải làm, nhàn hạ.
“Làm cái gì a?” Chính Quốc nâng tầm mắt nhìn quét qua cả gian phòng nhưng cũng nhìn không ra cái gì để hai người họ chơi được.
“Cũng không có gì để chơi…..Quên đi, chúng ta chơi mạt chược cũng được.” Người luôn luôn chán ghét cờ bạc như Tại Hưởng đột nhiên lên tiếng muốn chơi mạt chược.
“Cược cái gì?” Bởi vì tâm tính không tốt, người luôn luôn thích nhất bài bạc như Chính Quốc cũng không thể phấn khích lên được.
“Cược tiền thì chẳng có ý nghĩa gì…Chơi không thì lại chẳng vui. Hay là……….” Tại Hưởng đột nhiên ánh mắt lóe sáng. “Ai thua liền cởi quần áo, cởi hết thì múa thoát y cũng được.”
“Xuy, hai thằng đàn ông chơi cái này thật biến thái nga!”
“Lúc trung học cũng chơi cái này nha, cậu đã quên rồi sao? Lần đó cậu cười cũng thật sảng khoái, còn người thua là tớ khóc không ra nước mắt nha……” Tại Hưởng một bộ hồi tưởng. “Được không, cậu hãy làm thỏa mãn tên sắp đi vào tấm mồ hôn nhân như tớ đi!”
“Trước kia nhìn cậu luôn nghiêm túc, hai ngày hôm nay như thế nào lại khác hẳn, sắp kết hôn nên đầu óc bị rỉ sét rồi sao?” Mọi khi mỗi lần đùa giỡn cùng người khác, Tại Hưởng chỉ đứng ở bên cạnh xem, hôm nay cậu ấy sao lại hành động khác thường như vậy ——-
Đại khái chắc là do hệ quả của chứng sợ kết hôn đi.
“Hảo, hảo, hảo, tớ sẽ chơi cùng cậu.” Đằng nào thì cậu ấy cũng sắp bị bó buộc vào hôn nhân khổ sở, hôm nay làm cho cậu ấy thỏa nguyện đi.
Trên bàn gỗ của Tây Ban Nha chơi mạt chược thật rất không phù hợp, hơn nữa người chơi lại là hai nam nhân tuổi trẻ cùng nhau chơi —— nếu như bị người khác nhìn thấy tám phần sẽ cho là bọn họ điên.
Nhìn thấy người luôn mang một khí chất tao nhã như Tại Hưởng lúc này đang rất đăm chiêu tính bước đi, Chính Quốc có cảm giác bất lực với anh.
“Ai, cậu có nhớ cái lần cậu bị Mẫn Doãn Khởi phạt chép bài tập phải nhờ tớ giúp đỡ không?” Tại Hưởng vẻ mặt hoài niệm, nhớ lại cái chuyện cũ rích cách đây đến hai vạn năm kia.
“Có thể không nhớ? Lần đó bị cậu chỉnh đến rối tinh rối mù. Cậu giúp tớ chép ít bài tập xong liền đòi tớ đem tập vở vẽ chân dung Vũ Nương bảo bối của mình tặng cho cậu………Kết quả cậu không giữ được cẩn thận, quay đi quay lại đã làm rơi đâu mất, hại tớ đau lòng muốn chết.” Chính Quốc bĩu môi nói lại chuyện trước đây.
Tuy rằng mình so với cậu ấy cao, cũng khỏe mạnh hơn nhưng trong trí nhớ dường như bản thân luôn là người bị hại.
“Ai, tớ nhớ lúc ấy cậu luôn gây rắc rối rồi nhờ vả tớ giúp cậu giải quyết. Nhớ có một lần cậu chọc tới bọn trường trung học bên cạnh, cuối cùng lại phải nhờ tớ ra tay mới giải quyết được.”
“Cậu đang nói tới vụ mỹ nam kế a…Ai, đến lượt tớ đi!”
Chính Quốc vội vàng quan sát quân bài trên bàn, hí hửng muốn lật bài, “Nói đến chuyện này thật sự là cười đau cả bụng, tớ còn nhớ rõ bạn gái của tên đại ca trường đó khi nhìn thấy cậu nước miếng rớt xuống cả xô đai…….”
“A! Từ từ! Cậu đừng vội.” Tại Hưởng cười cười lật bài của mình. “Thuần một sắc.”
“Không phải đâu!” Bao nhiêu hưng phấn của Chính Quốc từ từ rơi rụng…….Cẩn thận săm soi kĩ từng quân bài của Tại Hưởng, đến khi trợn mắt đến nổ cả đom đóm mới chịu chấp nhận sự thật, lẩm bẩm nói: “Đều tại cậu làm cho tớ nghĩ lung tung hại tớ phân tâm.”
Tức giận cởi chiếc áo cuối cùng trên người, Chính Quốc đã cởi sạch cả áo khoác, áo sơ mi, áo mai ô, nhìn qua Tại Hưởng cùng lắm là cởi cái áo khoác ngoài vì vướng, hiển nhiên thấy được Tại Hưởng đang thuận buồm xuôi gió đến thế nào.
Tuy nói là chơi cùng Tại Hưởng, thỏa mãn yêu cầu của anh nhưng nhìn Chính Quốc xem chừng còn nhập tâm hơn cả Tại Hưởng. Xoa xoa hai lòng bàn tay, biểu tình nghiêm trọng mò bài, nhưng mà vận may đâu cứ phải muốn là có được, Chính Quốc thật vất vả làm cho Tại Hưởng cởi ra chiếc áo lông, quay lại chính mình chỉ còn độc mỗi chiếc quần lót.
“Ai, cậu nói xem, tại sao phải kết hôn đi?” Chính Quốc đang vui đùa bỗng nhiên trở nên u ám, “Tớ luôn nghe người ta nói người ta kết hôn là bởi vì đã trưởng thành, nhưng kết hôn xong thì sao, cha mẹ già không có sức lực để yêu ngươi, bạn bè sau hôn nhân cũng rất ít khi gặp mặt, cuối cùng chỉ có thể gắn chặt đời mình với một người. Nhưng là tại sao nhất định phải lấy phụ nữ? Hơn nữa sao chỉ có thể kết hôn cùng một người? Cậu nói xem.”
“Qủa nhiên là Chính Quốc, một khi đã thắc mắc đến thượng đế cũng phải bật cười?” Tại Hưởng “Phì” một tiếng cười rộ lên, nói: “Thì ra cậu muốn kết hôn với thật nhiều đàn ông a?”
“Này! Cậu biết rõ tớ không có ý đó.” Chính Quốc thở phì phì đánh ra một quân bài đồng thời nói, lời nói của Y không nhanh không chậm, giống như kể một câu chuyện cổ tích: “Cậu biết là tớ không thích đàn ông, hình mẫu của tớ là phụ nữ”
Biểu tình của Tại Hưởng nhất thời trở nên ảm đạm, nhưng anh rất nhanh che dấu đi không để Chính Quốc phát hiện ra tâm tình của anh đang dao động.
“Tại sao?”
“Tại sao? Còn phải hỏi” Chính Quốc trở mình phẩy phẩy lá bài còn sót lại, giống như đùa cợt mà nói: “Nếu có một ngày tớ quan hệ với mỹ nam nào đó, thật đó không phải tớ. Cậu cũng biết cha mẹ tớ chứ?”
“... Biết...” Khỏi phải nói chuyện này, Kim gia và Điền gia chơi rất thân với nhau, đó cũng chính là lý do vì sao Chính Quốc và Tại Hưởng lại thân nhau đến mức này.
“Cha mẹ tớ kì thị tình yêu đồng tính” Chính Quốc cười nhạt, ánh mắt hơi đảo, nói : “Cha của mẹ tớ người đồng tính, vì ông ấy không thể chung sống được với bà ngoại nên đã bí mật nuôi dưỡng tình nhân là nam. Khi bà ngoại tớ biết chuyện, bà đã quá sốc và đau đớn mà qua đời, bỏ lại mẹ tớ chung sống cùng ông ngoại và cha kế..
Từ ấy trở đi, mẹ tớ đã rất hận thứ tình yêu gọi là nam nam này, vì nó làm rạn nứt gia đình của bà ấy, bà ấy đã dạy tớ... Đừng bao giờ yêu người nào đó là đàn ông, không thì tớ sẽ phải trả cái giá rất đắt... Hài nhỉ?”
Giọng nói của Chính Quốc lúc trầm lúc bổng, giống như không hạn ngàn mà kể ra thứ ký ức đấy.
“Bất quá so với việc cùng chung sống cả đời với một người đàn bà hay đàn ông, tớ thà rằng cùng cậu chơi như thế này mãi mãi đi!” Chính Quốc đột nhiên nói ra một câu.
“Phải không?” Tay Tại Hưởng run lên, nhưng anh lập tức trấn tĩnh mò bài, vừa nhìn liền vung tay lật bài ngã xuống ——–
“Không !!!” Chính Quốc nhảy dựng lên, tại sao một người sành sỏi cờ bạc như anh lại thua trắng trong tay tên mặt lạnh này a!
“Cởi đi!” Khóe miệng Tại Hưởng hiện lên một nụ cười xấu xa, hai tay khoanh trước ngực, trong mắt tràn đầy ý cười nhìn tên đang nhảy loi choi trước mặt.
“Không cởi! Không cởi! Cậu là đồ chơi xấu! Tại sao từ đầu đến cuối đều là cậu thắng?” Chính Quốc vừa nói vừa muốn nhấc chân tính chạy vào phòng ngủ trốn.
Tại Hưởng thấy vậy vội bật dậy lên bắt anh, hai người đều nở nụ cười bướng bỉnh, ở trong phòng chạy tới chạy lui chơi mèo đuổi chuột. Kết quả Chính Quốc trượt chân ngã sõng soài trên mặt đất, Tại Hưởng đuổi tới thấy vậy liền ngồi phịch xuống bên phía sau dang tay kéo Chính Quốc vào lòng mình, giữ chặt lấy.
“Thật xấu hổ! Xem tớ ngày mai đến Điền [Khương]’s building viết lên bảng thống báo Điền Chính Quốc chơi bài thua bỏ chạy cho mọi người biết được vị tổng giám đốc bình thường cao cao tại thượng rốt cuộc là người như thế nào!”
(Đoạn này theo edit là như vậy, ta cũng chịu a. Thấy tên nào thay đc thì thay thôi)
“Phi phi phi, cậu dám!” Chính Quốc vừa cười đến ngặt nghẽo vừa muốn thoát khỏi tay Tại Hưởng tiếp tục chạy trốn nhưng cơn buồn cười làm anh nhuyễn cả người, làm sao có thể chạy được nữa.
“Chịu thua đi! Cậu nên ngoan ngõan cởi đi a, thuận tiện múa mấy bài vũ thoát y giúp tớ giải trí một chút.” Tại Hưởng cười xấu xa với đến cạp quần lót Chính Quốc kéo xuống, Chính Quốc thấy vậy sống chết giữ lấy không cho anh cởi, hai người kẻ tranh ta đoạt, quyết không nhân nhượng.
Chiếc quần lót nho nhỏ chịu sự giằng kéo của hai nam nhân đã sớm tụt xuống dưới hông lộ ra một đường hõm quyến rũ ở thắt lưng Chính Quốc, Tại Hưởng ngoài mặt mang bộ đùa giỡn trêu chọc Chính Quốc nhưng trong lòng lại dâng lên một luồng khí nóng kinh người, phân thân bên dưới cũng đã muốn nhúc nhích.
“Ai ai, không chơi! Không chơi!” Chính Quốc cố ngăn cơn cười, lấy tay che ở đằng trước muốn tránh đi công kích của Tại Hưởng, anh căn bản không nghĩ là Tại Hưởng thật sự muốn cởi quần lót của mình, tay dùng che đi chỗ đó không thể ngăn sự tấn công của Tại Hưởng, quần lót đáng thương cuối cùng cũng bị tụt xuống, Chính Quốc vì thế bày ra một tư thế đáng xấu hổ.
Chính Quốc nháy mắt biến thành một quả cà chua khổng lồ, vội vội vàng muốn kéo chiếc quần lót ở dưới đầu gối lên đồng thời cũng muốn thoát ra khỏi vòng tay Tại Hưởng nhưng không ngờ lại bị Tại Hưởng vòng tay dưới mông ôm chặt lấy.
“Tại Hưởng đừng đùa nữa!” Chính Quốc vẫn còn nghĩ là Tại Hưởng đang đùa cùng mình, quay người lại muốn đẩy Tại Hưởng ra ———– ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Chính Quốc nhất thời bị ánh mắt rực lửa kia làm cho sợ đến ngây người.
“Quốc Quốc………..” Tại Hưởng nhẹ nhàng kêu một tiếng, vươn tay vuốt lên mái tóc mềm mại của Chính Quốc, thanh âm ôn nhu làm cho anh không tự chủ được run rẩy.
Tay còn lại của Tại Hưởng càng thêm gắt gao ôm Chính Quốc chặt trong lòng mình, chậm rãi đặt lên môi anh một nụ hôn ẩm ướt nồng nhiệt……….
Chính Quốc lúc đầu còn ngây đến nỗi quên cả phản ứng nhưng rất nhanh liền bấu chặt vào lưng Tại Hưởng.
Hai người khẩn cấp hôn nhau đến quên cả trời đất. Tay Tại Hưởng đặt trước ngực Chính Quốc di chuyển, cuối cùng dừng trên hai núm vú trần trụi mà vuốt ve.
Hai người chìm đắm trong hơi thở của nhau, thân thể không nhịn được mà bắt đầu cọ xát, tinh khí của hai người đều bắt đầu có phản ứng. Chính Quốc rướn người lên muốn cho thân thể mình càng sát vào Tại Hưởng, mà Tại Hưởng cũng không kìm được tiếng thở gấp, vội vàng muốn cởi ra quần dài của chính mình ——
Báo hiệu một màn trình diễn tình cảm mãnh liệt sắp tới.
“Đinh ———” Chuông cửa đúng lúc này vang lên, phá hoại không khí, hai người đang dây dưa một chỗ nhất thời hoảng sợ, vội tách ra.
Ngây ngẩn nhìn nhau một hồi, trên miệng hai người vẫn lưu lại sợi chỉ bạc chứng thực chuyện tình lúc nãy là có thật, tuyệt không thể phủ nhận.
“Chính Quốc, Tại Hưởng! Mở cửa nhanh a, các cậu đang làm cái gì thế!” Phía bên ngoài bảy tám người Thạc Trấn không thấy ai ra mở cửa liền điên cuồng đập cửa thùm thụp.
Chính Quốc đột nhiên cả kinh, mặt nhất thời từ hồng hồng chuyển sang xanh nghét. Anh nhặt lấy đống quần áo rơi rụng một mạch chạy về phòng ngủ. “Phanh” một tiếng đóng chặt cửa.
Còn lại Tại Hưởng ngơ ngác ngồi trên mặt đất một lúc mới tỉnh ra vội đừng lên mở cửa.
“Uy, có phải cậu giấu phụ nữ trong nhà không? Tại sao lâu như vậy mới mở cửa, mặt còn đỏ bừng lên như vậy.” Một đống người vừa bước vào cửa đã lượn lờ khắp phòng khách vẻ mặt như đang lùng bắt đôi thông dâm nào đó còn Thạc Trấn lãnh nhiệm vụ trực tiếp ép hỏi Tại Hưởng đang rất không tự nhiên kia.
“Oa, Tại Hưởng, sao khóa quần của cậu lại mở…………” Người luôn luôn to mồm như Nam Tuấn bỗng nhiên chỉ vào quần Tại Hưởng nhảy dựng lên.
Tất cả ánh mắt ngay lập tức nhìn xuống đũng quần Tại Hưởng — Tại Hưởng cũng cúi nhìn xuống theo, vừa thấy, quả nhiên liền cứng đờ cả mặt mũi, vội vội vàng vàng kéo khóa quần lên.
“Hắc hắc hắc…………..Tại Hưởng mau thành thật khai ra cho tớ, có phải cậu định làm một trận ra trò trước khi kết hôn đúng không?”
“Phòng ngủ khóa trong, khẳng định giấu phụ nữ bên trong.” Không biết là tên nào phát hiện được phòng ngủ được khóa chặt, loa loa thông báo cho cả hội.
Không ai bảo ai, cả đống người ngay lập tức chạy rầm rập đến trước cửa phòng ngủ, “bang, bang” gõ cửa loạn xạ đồng thời cũng chêm vào mấy câu cợt nhả: “ Mĩ nhân a, đừng trốn! Mau ra đây chơi với các đại gia nha!”
Nhìn lên cánh cửa vẫn đóng im ỉm, Tại Hưởng tưởng tượng ra được Chính Quốc từ trước tới nay luôn phong lưu lỗi lạc đang ở trong đó khổ sở ẩn mình như con thỏ con liền nhịn không được bật cười.
Sau thấy lũ bạn trâu bò kia đã muốn phá sập cửa nhà người ta mới cố nén chen vào giữa đám người, đứng trước cửa che chắn: “Các cậu đang làm cái gì thế, ở đâu ra mĩ nhân nào ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro