
Ôm mãi một hình bóng
Năm 15 tuổi, tôi lần đầu tiên nhìn thấy em – chàng trai nhỏ nhắn với nụ cười rạng rỡ dưới tán cây, say mê chụp ảnh. Em mang theo giấc mơ lớn lao, khao khát trở thành cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp. Khi ấy, tôi vừa tốt nghiệp trường cấp hai thể dục thể thao và vinh dự được chọn vào một câu lạc bộ bóng đá hàng đầu. Cảm xúc trong tôi lúc đó đầy hứng khởi và kỳ vọng, như một ngọn lửa cháy sáng trong lòng, mơ về một sự nghiệp rực rỡ trên sân cỏ, một tương lai đầy ánh sáng phía trước.
Ánh mắt tôi không thể rời khỏi hình ảnh của em. Trong những giây phút đó, tôi cảm nhận được một sự kết nối vô hình, như thể chúng tôi đã quen nhau từ lâu, mặc dù thực tế chỉ mới chạm mặt lần đầu. Tôi ngoái nhìn về phía gốc cây nơi em đứng, nhưng em đã rời đi từ lúc nào. Dù lòng tôi có chút hụt hẫng, tôi không nghĩ ngợi nhiều mà quyết tâm xếp hành lý, sẵn sàng cho chuyến hành trình mới tại câu lạc bộ Hà Nội – nơi giấc mơ bóng đá chuyên nghiệp của tôi bắt đầu.
Bốn năm sau, khi đang bận rộn với lịch tập luyện khắc nghiệt và những trận đấu căng thẳng, tin tức về một thành viên mới gia nhập đội bất ngờ đến tai tôi. Lúc đầu, tôi không mấy quan tâm đến việc này; trong đầu chỉ quanh quẩn những lo âu về phong độ của bản thân và áp lực từ huấn luyện viên. Nhưng hôm đó lại khác. Một cảm giác kỳ lạ thôi thúc tôi nghĩ về thành viên mới – liệu đó có phải là em không? Có phải chàng trai với nụ cười tỏa nắng mà tôi đã lặng lẽ giữ trong lòng suốt bao năm qua?
Khi HLV giới thiệu thành viên mới, tôi gần như nín thở, tim tôi đập rộn ràng như chưa bao giờ có. Đôi mắt tôi dán chặt vào người đứng trước mặt. Một giây, hai giây, rồi bỗng dưng mọi thứ như ngưng lại. Không thể tin vào mắt mình, em – chàng trai ấy – chính là người tôi đã nhớ nhung từ bao lâu. Tôi cảm thấy một niềm vui mừng đến tột cùng, nhưng cũng đầy hồi hộp. Sự ngỡ ngàng càng lớn hơn khi tôi và em được xếp chung phòng. Số phận đã đưa chúng tôi lại gần nhau, và tôi không thể ngăn bản thân mơ về tương lai.
Tôi ngồi bên bàn, nhìn em say sưa trò chuyện với những người khác, trái tim tôi tràn đầy cảm xúc. Liệu có khi nào chúng tôi sẽ đến được với nhau, bất chấp những định kiến của xã hội? Tôi tự hỏi rằng liệu em có biết đến những cảm xúc tôi dành cho em hay không. Những suy nghĩ ấy như những con sóng, lúc vỗ về, lúc lại cuốn tôi ra xa. Rồi tôi lại tự nhủ rằng có thể đây chính là cơ hội để tôi hiểu rõ hơn về em, để hai chúng tôi có thể cùng nhau vẽ nên những giấc mơ trong một tương lai tươi sáng.
Mỗi ngày trôi qua, tôi cảm nhận được sự kết nối ngày càng mạnh mẽ giữa chúng tôi, từ những buổi tập luyện chung cho đến những cuộc trò chuyện không đầu không cuối. Nhưng trong lòng tôi vẫn còn lo lắng. Liệu những điều tốt đẹp này có tồn tại mãi mãi, hay rồi cũng sẽ chỉ là những kỷ niệm đẹp như ánh bình minh, rồi một ngày sẽ lụi tàn?
Cảm giác bất an len lỏi vào tâm trí khiến tôi không khỏi trăn trở. Tôi luôn sợ rằng xã hội sẽ không chấp nhận mối quan hệ của chúng tôi, sẽ đánh giá và mổ xẻ mọi thứ như một trò cười. Nhưng ở nơi sâu thẳm, tôi biết rằng chỉ cần em và tôi cùng nắm tay nhau, vượt qua mọi thử thách, chúng tôi sẽ viết nên câu chuyện của chính mình – một câu chuyện không chỉ có bóng đá, mà còn là tình yêu, niềm đam mê, và cả những ước mơ dang dở.
Giây phút nhìn vào mắt em, tôi chợt nhận ra rằng cuộc sống sẽ không thể hoàn hảo nếu không có những thử thách. Vậy thì, dù cuộc hành trình có thể gian nan, tôi vẫn sẵn sàng cùng em bước tiếp, tạo nên những kỷ niệm đẹp nhất, bất chấp những rào cản phía trước. Mọi thứ sẽ chỉ bắt đầu từ đây.
Thời gian như dòng chảy vô hình, đã bảy năm kể từ ngày em đến với học viện này. Trong những năm tháng ấy, tình cảm của tôi dành cho em không ngừng lớn lên. Một buổi chiều, một người bạn hỏi: "Em ấy đối với cậu là gì?" Trong giây phút ấy, tôi lặng người, nhưng chỉ kịp trả lời: "Em ấy chỉ là em trai của tôi." Câu nói ấy như một nhát dao cứa vào trái tim tôi, nhưng càng đau đớn hơn khi tôi biết em đã nghe thấy. Dù hai chữ "em trai" có thể làm em tổn thương, tôi vẫn chọn cách chôn sâu tình cảm ấy. Tôi lo sợ rằng nếu công khai, tình yêu này sẽ ảnh hưởng đến tương lai của em—một tương lai mà tôi không muốn làm tổn thương.
Nếu tôi không phải là một cầu thủ bóng đá, có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng cả hai chúng ta đều là những cầu thủ nổi tiếng, và việc yêu nhau sẽ chỉ mang lại những rắc rối không cần thiết. Trong xã hội này, tình cảm giữa hai người đàn ông vẫn chưa được chấp nhận hoàn toàn, và tôi không dám để tình yêu của mình làm tổn thương em. Vì vậy, tôi đã chọn cách lảng tránh, cố gắng không để em phải chịu đựng sự đau khổ vì tình cảm không thể trọn vẹn.
Trong những kỳ nghỉ, bố mẹ tôi giới thiệu tôi với một cô gái cùng quê. Họ hy vọng tôi và cô ấy sẽ trở thành một cặp, và tôi biết em đã sớm hay tin. Nhìn em buồn, tôi cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn, nhưng tôi vẫn giữ vẻ lạnh lùng, bởi tôi nghĩ rằng chỉ có vậy mới giúp em quên đi tình cảm dành cho tôi. Dù tôi đã nhiều lần ngỏ ý rằng mình không thích con gái, bố mẹ vẫn kiên quyết không nghe. Họ nói rằng yêu thương sẽ đến theo thời gian, và cuối cùng, với áp lực từ họ, tôi đành phải chấp nhận hôn sự này, mặc dù trong lòng tôi ngổn ngang muôn vàn cảm xúc.
Nhìn lại, tôi thấy mình thật hèn nhát, không dám thổ lộ tình cảm, không dám đứng lên đấu tranh để có được em bên cạnh. Ngày trọng đại đã đến—ngày tôi bước lên xe hoa cùng cô gái mà tôi không yêu. Dẫu tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ, nụ cười gượng gạo vẫn không thể che giấu sự đau khổ trong lòng.
Ngày cưới—lẽ ra phải là ngày hạnh phúc nhất, nhưng sao lòng tôi lại trĩu nặng? Nhìn xung quanh, tôi không thấy bóng dáng em. Có lẽ em không muốn làm mình đau khổ thêm. Rồi bỗng, giữa đám đông, tôi thấy hình dáng quen thuộc. Khi hỏi em tại sao lại ở đây, em chỉ mỉm cười và nói: "Ngày vui của anh, em phải có mặt chứ."
Nghe câu nói ấy, lòng tôi dâng lên cảm giác hờn trách chính mình. Tại sao tôi không thể cho em một tình yêu trọn vẹn? Tại sao không thể nắm tay em và tuyên bố với cả thế giới rằng suốt cuộc đời này, tôi chỉ yêu mình em?
Ngày tôi nắm tay cô ấy bước vào lễ đường, tôi biết mình đã mất đi cơ hội ở bên em . Tình cảm dành cho em sẽ không bao giờ được thổ lộ. Một năm sau, anh vẫn bên cô ấy, còn em thì đơn độc, ôm trọn nỗi nhớ trong lặng lẽ. Những bức ảnh của anh và cô ấy tràn ngập trên mạng xã hội, trong khi em phải chống chọi với căn bệnh quái ác—một căn bệnh không thể chữa trị.
Mỗi ngày với anh có thể là một ngày hạnh phúc, nhưng đối với em, mỗi giây phút trôi qua lại là những đau đớn không nguôi. Đau đớn vì bệnh tật dày vò, đau khi thấy những khoảnh khắc ngọt ngào của tôi và cô ấy, đau khi nghe những lời yêu thương mà anh dành cho cô ấy.
Trước đây, anh đã từng nói với em rằng chỉ lấy cô ấy vì trách nhiệm làm con, nhưng giờ đây, em cảm giác anh đã mở lòng với cô ấy. Hôm nay, khi thấy cô ấy đăng ảnh đi khám thai, em chợt nhận ra rằng tình cảm giữa anh và em sẽ mãi mãi không thể thành hiện thực. Anh bị ràng buộc bởi cuộc sống hôn nhân, bởi cô ấy—người bên anh mỗi ngày, và đặc biệt, giữa anh và cô ấy còn có một sinh linh bé nhỏ đang chờ ra đời.
Hôm nay lẽ ra là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh. Con trai anh vừa chào đời, nặng 3kg2, và anh đang say sưa trong niềm vui làm cha, bên vợ và tổ ấm mới. Nhưng trong khoảnh khắc đầy ắp niềm vui đó, một thực tại đau đớn lại đang âm thầm diễn ra tại chính nơi anh đứng. Em—người từng chiếm trọn trái tim anh—đang nằm trên giường bệnh, chuẩn bị cho ca phẫu thuật ghép tạng đầy cam go.
Trong lòng em, một cơn bão lòng đang quật đổ mọi suy nghĩ. Dù cũng ở trong bệnh viện này, em tự dặn lòng không được nói cho anh biết về tình trạng của mình. Em không muốn niềm vui của anh bị đổ vỡ vì những nỗi buồn của em. Trong ánh mắt mọi người, em thấy sự lo lắng, nhưng có ai hiểu rằng sức mạnh lớn nhất giúp em đứng vững trong cuộc chiến này chính là anh? Họ nói về đứa trẻ vừa ra đời, chúc mừng anh, nhưng em chỉ lặng lẽ mỉm cười, dù trong lòng chua xót. Em đã chấp nhận rằng mình không phải là người anh chọn, nhưng vẫn muốn thấy anh hạnh phúc. Thậm chí, em còn cảm thấy tự hào vì đã có thể chúc phúc cho tổ ấm của anh, dù chính em lại ở nơi này—một mình đối diện với nỗi đau.
Chỉ còn hai tiếng nữa là em bước vào phòng mổ. Em sợ hãi, không phải vì nỗi đau thể xác, mà vì nỗi sợ mất đi cơ hội nhìn thấy anh thêm một lần nữa. Trong khoảnh khắc quyết định giữa sự sống và cái chết, em chỉ có một ước nguyện: mong anh mãi mãi hạnh phúc, và hãy quên em đi. Em chỉ có thể lặng lẽ nhìn anh từ xa, nuôi hy vọng rằng mình sẽ tiếp tục tồn tại, chỉ để được thấy hình ảnh anh trong cuộc sống này.
Tiêu đề bài báo: Ca phẫu thuật ghép tạng của cầu thủ Thanh Bình đã hoàn thành!
Khi Việt Anh lướt qua tiêu đề, trái tim anh như ngừng đập.
"Cái gì đây? Thanh Bình phẫu thuật ghép tạng á? Sao em ấy không nói gì cho mình biết?"
Chỉ mới đọc qua tiêu đề, nhưng anh đã cảm nhận được một nỗi lo lắng dâng trào trong lòng.
"Mình phải đến tìm em ấy ."
"Việt Anh, con đi đâu vậy?" – giọng mẹ anh vang lên, tràn đầy sự lo lắng.
"Con sang xem Thanh Bình thế nào, hôm nay em ấy phẫu thuật ghép tạng."
"Lại là Thanh Bình! Vợ con vừa sinh xong, sao con không ở lại với vợ mà lại đi tìm thằng Thanh Bình?"
"Mẹ, hôm nay là ca phẫu thuật quan trọng, không phải chuyện bình thường!"
"Con không đi đâu hết! Ở lại đây với mẹ! Nếu con đi, đừng về mà nhìn mặt mẹ nữa!"
Việt Anh đứng trước cửa, lòng rối bời giữa trách nhiệm và tình cảm. Nhưng trong sâu thẳm, quyết định đã rõ ràng. Anh cúi đầu, bước ra khỏi phòng bệnh, bỏ lại sau lưng những lời răn đe của mẹ. Trong đầu anh chỉ còn một hình ảnh duy nhất: Thanh Bình—người đang âm thầm chiến đấu với nỗi đau trong im lặng. Một điều duy nhất trong lòng anh lúc này: cần phải ở bên em, để không bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào của cuộc sống.
Anh lao ra khỏi phòng bệnh, lòng ngổn ngang những cảm xúc, đôi chân không ngừng chạy như thể đang cố đuổi kịp thời gian. Anh biết, nếu cậu nhìn thấy anh lúc này, cậu sẽ nở nụ cười tươi sáng, tràn đầy niềm vui vì anh đã đến. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, đã tự dằn vặt bản thân trong suốt thời gian dài. Hôm nay, anh đã quyết định từ bỏ mọi thứ: công việc, trách nhiệm, cả những áp lực đè nặng trên đôi vai để có thể ở bên cậu, sống cùng cậu một cuộc đời trọn vẹn, không còn chia cách. Anh không còn bận tâm đến những gì mình phải đánh đổi, chỉ mong được nắm tay cậu đi đến tận cùng con đường đời, nơi hạnh phúc thật sự tồn tại.
Nhưng khi đến trước cửa phòng, anh đột nhiên cảm nhận được một thứ gì đó rất lạ, rất đáng sợ, như thể thời gian đang ngừng trôi. Tiếng "tít tít" quen thuộc từ máy theo dõi, âm thanh mà anh đã từng nghe khi vợ anh sinh xong giờ đây biến mất, thay thế bởi một đường thẳng bất động trên màn hình. Cả không gian như chìm vào một sự im lặng đến lạnh lùng, vô hồn. Anh đứng sững trước cửa, không dám bước tiếp. Từng khoảnh khắc trở nên chậm rãi, đau đớn và kéo dài vô tận.
Anh không thể tin vào những gì đang diễn ra. Chỉ mới vài phút trước, anh còn tràn đầy hy vọng, nghĩ rằng mình có thể đến kịp, có thể cùng cậu vượt qua tất cả. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi, tất cả những gì anh từng nghĩ sẽ làm cho cậu, mọi lời hứa, mọi mong ước đều đã trở nên vô nghĩa. Cậu đã rời bỏ anh, đã chọn con đường không có lối quay về. Tiếng cậu gọi anh, những lời nói, tiếng cười của cậu giờ đây chỉ còn vang vọng trong ký ức anh. Một nỗi đau xé lòng tràn ngập tâm hồn anh, khi anh nhận ra cậu đã thực sự buông tay, rời xa thế giới này sau những tháng ngày khổ đau, tìm về một thế giới khác, nơi không còn nỗi đau nào có thể chạm đến cậu nữa.
Anh đứng lặng, đôi chân dường như mất đi sức lực, trái tim anh như vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Cậu đã ra đi mãi mãi, bỏ lại anh cùng nỗi trống trải, hụt hẫng không thể nào lấp đầy. Những lời yêu thương chưa kịp nói, những giấc mơ chưa kịp thực hiện, tất cả giờ đây chỉ còn là những mảnh vỡ mong manh trong dòng thời gian khắc nghiệt. Cậu đã thực sự từ bỏ anh, rời xa cuộc đời này, để lại một khoảng trống vô tận mà không gì có thể lấp đầy .
Ngoài trời, cơn mưa như trút nước, nặng hạt và dai dẳng, khiến mọi thứ trở nên mờ mịt và lạnh lẽo. Giữa những tiếng sấm vang rền, dường như ông trời đang khóc thương cho số phận éo le của anh. Anh đứng đó, bất động trước cửa phòng bệnh, nơi mà cậu từng ngập tràn sức sống và niềm hy vọng. Hình ảnh chiếc giường bệnh trống trải, những thiết bị y tế được thu dọn một cách lạnh lùng, như đang lặng lẽ nhắc nhở anh về một quá khứ tươi đẹp đã qua.
Khi những người y tá khiêng cậu lên xe, anh cảm thấy một nỗi đau quặn thắt trong lòng, như thể một phần linh hồn anh bị gỡ bỏ. Gương mặt cậu vẫn bình yên, nhưng trong tâm trí anh, hình ảnh ấy dường như như một cơn ác mộng không thể tỉnh dậy. Mỗi giọt mưa rơi xuống như thấm vào trái tim anh, tạo nên những vết thương không thể nào lành lặn. Từng ký ức ùa về: những buổi chiều cùng nhau chơi bóng, những cuộc trò chuyện hồn nhiên, những tiếng cười trong trẻo và những giấc mơ tuổi trẻ mà cả hai đã cùng ấp ủ. Mọi thứ như một cuốn phim quay chậm, và anh bị mắc kẹt trong đó, không thể thoát ra.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, mang cậu rời xa thế giới này, và anh như bị đóng băng trong không gian và thời gian. Trái tim anh như ngừng đập, mỗi nhịp thổn thức lại càng nặng nề. Anh không thể chấp nhận rằng cậu đã ra đi mãi mãi, để lại anh đơn độc giữa cuộc sống, giữa những ký ức không thể phai mờ. Nỗi đau mất mát này không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể chôn sâu trong trái tim, nơi mà những kỷ niệm đẹp đẽ về cậu vẫn còn vẹn nguyên. Anh tự hỏi liệu cậu có biết rằng cuộc sống này đã trở nên u tối hơn bao giờ hết khi không có cậu bên cạnh.
Ngày hôm nay không chỉ là một ngày buồn, mà là khoảnh khắc khắc nghiệt nhất trong cuộc đời anh. Anh phải đối diện với thực tế rằng cậu sẽ không bao giờ trở lại, không còn những cuộc trò chuyện đêm khuya, không còn những giấc mơ chung mà cả hai từng nuôi nấng. Cơn mưa không ngừng rơi, như đang chia sẻ nỗi buồn vô tận của anh. Đứng dưới những cơn mưa lạnh lẽo, anh cảm thấy lạc lõng giữa dòng đời, mất mát và cô đơn trong một thế giới mà cậu không còn hiện hữu.
Giữa cái lạnh thấu xương, anh cuối cùng cũng nhận ra rằng nỗi đau này sẽ theo anh suốt quãng đời còn lại, như một vết sẹo không bao giờ phai. Cuộc sống tiếp diễn, nhưng mọi thứ sẽ không bao giờ trở lại như trước. Cậu đã ra đi, và anh chỉ còn lại một trái tim nát tan, một tâm hồn băng giá giữa mùa mưa, với những kỷ niệm đau thương mà anh không thể nào quên. Trong giây phút tiễn biệt ấy, nước mắt hòa cùng mưa, tạo nên một bức tranh buồn thương cho cuộc đời anh—một nỗi đau không thể gọi tên, chỉ có thể giữ kín trong lòng, như một bí mật vĩnh cửu của tình yêu và mất mát .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro