Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Trời đổ mưa như trút nước. Những giọt mưa lạnh buốt rơi xuống mặt đất, bắn tung tóe trên các con đường vắng vẻ. Nobita nằm bất động trong một con hẻm tối, hơi thở nặng nề giữa sự hỗn loạn. Đầu cậu đau nhói, như bị đè nén bởi hàng tấn ký ức hỗn loạn mà cậu không thể nắm bắt. Cậu mở mắt ra, chỉ thấy một bầu trời đen tối bị xé toạc bởi những tia chớp dữ dội, nhưng điều đáng sợ nhất là… cậu không nhớ gì cả.

"Đây là đâu? Mình là ai? Chuyện gì đang xảy ra?" Nobita tự hỏi.

Tâm trí cậu chỉ còn là một khoảng trắng vô tận. Không có tên, không có hình ảnh, không có ký ức. Cậu cố gắng ngồi dậy, nhưng cả cơ thể như bị sức nặng vô hình ghìm chặt xuống mặt đất. Mọi thứ xung quanh cậu đều xa lạ và lạnh lẽo. Cảm giác sợ hãi tràn ngập trong tâm hồn.

Đột nhiên, tiếng gầm gừ từ phía xa vọng lại. Nobita nhìn về hướng đó, thấy một sinh vật khổng lồ đang dần tiến đến. Nó có dáng vẻ quái dị với lớp da bị nứt nẻ, những mảng cơ thịt lộ ra, và những đôi mắt phát sáng đầy thù hận. Nó gào thét, điên cuồng lao về phía cậu.

Không cần suy nghĩ nhiều, Nobita bật dậy. Dù không nhớ rõ mình là ai, cậu cảm thấy bản năng sinh tồn trỗi dậy mạnh mẽ. Cậu phải chạy. Cậu cắm đầu chạy qua những con hẻm tối, đôi chân lướt qua những vũng nước đọng trên mặt đường. Cảm giác sợ hãi trào lên trong ngực, nhưng cậu không dám ngoái lại nhìn. Tiếng bước chân nặng nề của sinh vật đó càng lúc càng gần, gầm rú điên cuồng.

“Mình phải làm gì đây?” Nobita hoảng loạn, đôi chân như muốn khụy xuống vì kiệt sức. Cậu không biết mình có thể chạy đi đâu, hay có bất kỳ nơi nào an toàn để trốn thoát. Nhưng một điều chắc chắn: sinh vật đó sẽ không buông tha.

Cậu quẹo vào một ngõ cụt. Trước mặt cậu là một bức tường cao chắn lối. Nobita cảm thấy hơi thở của mình nặng nhọc, không còn lối thoát. Sinh vật đó đã đến rất gần, đôi mắt rực lửa của nó rọi sáng cả bóng đêm.

“Chết tiệt…” Nobita tuyệt vọng, không còn đủ sức để chạy tiếp. Cậu quay lại, sẵn sàng đón nhận cái kết.

Nhưng trước khi sinh vật đó có thể chạm đến cậu, một bóng người xuất hiện từ bóng tối. Người đàn ông khoác áo dài, với khuôn mặt bí ẩn, đứng chắn giữa Nobita và con quái vật.

"Ngươi vẫn còn sống sao?" Người đàn ông lẩm bẩm với giọng lạnh lùng.

Trước sự ngỡ ngàng của Nobita, người đàn ông rút ra một vật thể lạ từ áo khoác của mình. Đó là một chiếc đai kim loại với thiết kế phức tạp, cùng hai lọ nhỏ chứa chất lỏng phát sáng. Người đàn ông ném chiếc đai về phía Nobita, giọng nói vang lên trong mưa gió:

"Nếu cậu không muốn chết, đeo nó vào."

Nobita không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu không có lựa chọn nào khác. Đôi tay run rẩy, cậu cầm chiếc đai và đeo nó lên eo. Ngay lập tức, cậu cảm thấy một luồng sức mạnh kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể.

"Còn thứ này," người đàn ông đưa cho Nobita hai lọ nhỏ. "Đây là Fullbottle. Chỉ cần sử dụng chúng, cậu sẽ có cơ hội sống sót."

Nobita nhìn hai lọ Fullbottle. Một lọ có hình con thỏ và một lọ có hình chiếc xe tăng. Không có thời gian suy nghĩ, cậu nhanh chóng gắn chúng vào đai theo hướng dẫn của người đàn ông.

"Rabbit! Tank! Best Match!"

Giọng nói máy móc vang lên từ chiếc đai. Trong chớp mắt, một luồng sáng chói lòa bao phủ Nobita, biến đổi cơ thể cậu thành Kamen Rider Build với hình dạng RabbitTank. Nobita ngỡ ngàng nhìn xuống đôi tay của mình, cơ thể cậu đã thay đổi. Một bộ giáp chiến đấu với màu xanh và đỏ bao bọc, trong khi sức mạnh từ bên trong dâng trào.

Sinh vật kia không chần chừ, lao đến với sức mạnh kinh hoàng. Nhưng lần này, Nobita đã khác. Cậu cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, nhanh nhẹn như một con thỏ. Cậu né tránh những cú đánh của sinh vật đó một cách dễ dàng, rồi phản công với cú đấm mạnh mẽ như một chiếc xe tăng nghiền nát đối thủ.

Cú đánh cuối cùng đẩy lùi sinh vật kia ra xa. Nó gầm lên đau đớn, rồi tan biến thành bụi trong màn mưa.

Nobita đứng lặng người giữa cơn mưa tầm tã. Cậu không thể tin được những gì vừa xảy ra. Cậu đã chiến đấu và đánh bại một sinh vật quái dị mà ngay cả trong mơ cũng không dám nghĩ tới. Nhưng điều làm cậu bối rối hơn cả là… tại sao cậu lại có sức mạnh này? Và cậu thực sự là ai?

Người đàn ông tiến đến gần Nobita, gương mặt không có chút biểu cảm. "Cậu đã làm tốt," anh ta nói. "Nhưng đây chỉ là khởi đầu. Faust sẽ không ngừng lại. Và cậu, Nobita, là chìa khóa để kết thúc tất cả."

Nobita quay lại, ngạc nhiên khi nghe thấy tên mình. “Faust? Tôi... tôi là ai? Tại sao tôi không nhớ gì cả?”

Người đàn ông im lặng một lúc, sau đó thở dài. “Cậu đã mất trí nhớ sau khi bị tổ chức Faust bắt giữ và thực hiện những thí nghiệm kinh khủng trên cơ thể cậu. Cậu không phải là người bình thường, Nobita. Cậu là người duy nhất có thể sử dụng hệ thống Build này.”

“Mất trí nhớ… Faust…” Nobita lặp lại trong vô thức. Cậu cố gắng đào bới trong tâm trí mình, nhưng mọi thứ chỉ là một màu đen tối. “Vậy, Faust là ai? Họ muốn gì?”

“Faust là một tổ chức bí mật. Họ đang tạo ra những sinh vật như con quái vật mà cậu vừa đánh bại, những Smash. Nhưng mục tiêu của họ còn nguy hiểm hơn thế nhiều. Và cậu là một phần trong kế hoạch của họ, dù cậu có muốn hay không.”

Nobita sững sờ. Cậu không thể hiểu nổi tại sao mình lại rơi vào tình cảnh này. Từ một người bình thường, giờ cậu phải đối đầu với một tổ chức bí ẩn, những sinh vật quái dị, và cả những bí ẩn về chính bản thân mình.

“Vậy tôi phải làm gì tiếp theo?” Nobita hỏi, giọng run rẩy.

Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cậu. “Cậu phải chiến đấu. Cậu không thể trốn tránh nữa. Mỗi ngày trôi qua, Faust sẽ tạo ra nhiều quái vật hơn, và nếu cậu không ngăn chặn chúng, thế giới sẽ bị hủy diệt.”

Nobita cảm thấy áp lực nặng nề đè lên đôi vai. Cậu không biết mình có thể làm được không. Từ một cậu bé nhút nhát, yếu đuối, giờ đây cậu phải trở thành Kamen Rider Build và đối mặt với kẻ thù mà cậu không hề biết rõ.

Nhưng sâu trong lòng, Nobita biết cậu không có lựa chọn nào khác. Nếu cậu muốn tìm lại ký ức, nếu cậu muốn sống sót và bảo vệ những người khác, cậu phải chiến đấu.

Người đàn ông quay lưng bước đi, để lại Nobita đứng trong màn mưa. “Còn một điều nữa,” anh ta nói mà không quay đầu lại, “Đừng bao giờ tin tưởng bất kỳ ai. Kể cả bản thân cậu.”

Nobita ngước nhìn lên bầu trời đen kịt. Cơn mưa vẫn rơi, lạnh buốt đến tận xương. Nhưng giờ đây, trong lòng cậu đã nhen nhóm một ngọn lửa. Một ngọn lửa của sự quyết tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro