Người yêu cũ
Phạm Hương gặp lại Khanh Khanh quả thật là không kiềm chế được sự phấn khích , lúc trước khi cô cùng với Lệ Hằng vừa lên thành phố học tập đã gặp được chị ấy . Cũng chính chị ấy là người hướng dẫn cho bọn họ ở ký túc xá , ngoài ra cũng là bạn cùng phòng trong một thời gian dài , sau đó chị ấy dọn ra lúc này Tố Tố mới dọn vào ở chung cho đến bây giờ .
Khi chị ấy đi khỏi đó làm cho cô và Lệ Hằng buồn mấy ngày , bọn họ ngày trước thật sự là rất thân với nhau . Không ai biết tin tức của chị ấy sau khi chị ấy đi , cũng không ngờ là qua đến tận bên Đức vừa mới về lại Việt Nam .
Phạm Hương cứ ở đó đứng nói chuyện với người này , một lúc sau chợt nhớ đến Bảo Bối của mình , chỉ là đi vệ sinh thôi sao lại lâu đến như vậy . Đành phải để lại một mình Khanh Khanh ở đó trực tiếp đi tìm nàng , vừa đến cửa ra vào đã va phải một chàng trai có vẻ bề ngoài vô cùng chững chạc . Gương mặt này dường như đã từng gặp được ở đâu đó, nhưng thời điểm này cô lại quan tâm đến việc đi tìm nàng hơn .
Cô đi khắp nơi trong toilet tầng đó để tìm nàng , rốt cuộc đã dùng đến cả điện thoại để gọi cho Lan Khuê . Kết quả rất lâu sau đó cũng không có người nhấc máy , đột nhiên cô lại nghĩ có khi nào Bảo Bối lại giận chuyện lúc nãy cô thân mật với Khanh Khanh . Phạm Hương theo đó chạy nhanh ra ngoài bắt vội chiếc taxi về chung cư , cũng may bữa tiệc này đã được tên họ Ngô nói là trừ vào thẻ của hắn , nếu không sẽ có một màn đối đáp với nhà hàng với kẻ quỵt tiền Phạm Hương .
Về đến chung cư cô nhìn thấy xe của nàng trong bãi đỗ đã có thể an tâm một phần , nhanh chóng theo thang máy lên số tầng quen thuộc dùng chìa khóa của mình mở ra cánh cửa đó . Phòng khách không có , nhà bếp cũng không , chỉ có thể là ở trong phòng của họ . Nhưng lúc này cửa phòng lại khóa trái ở bên trong , cũng còn may chìa khóa dự phòng vẫn đặt chỗ cũ cô hiện tại đang dùng nó để vào gặp nàng .
Hình ảnh cô nhìn thấy chính là tiểu sủng vật của mình co rúc trong chăn , trên người không có chỗ nào hiện diện ra bên ngoài . Xem ra là giận ghê lắm , không có muốn gặp mặt mình luôn rồi nên mới bỏ về trước thế này , còn khóa cửa phòng chùm chăn kín mít .
" Khanh Khanh trước đây giúp đỡ em và Lệ Hằng rất nhiều , em không có ý gì với chị ấy , Bảo Bối đừng giận nữa "
" Nếu như chị không thích , cho dù sau này gặp lại Khanh Khanh em cũng không tiếp xúc thân mật như vậy . Em không cố ý làm chị buồn đâu , đừng như vậy "
Cô không dám đem chăn của nàng để sang một bên , chỉ dám đặt một tay thông qua lớp chăn vuốt nhẹ tấm lưng che giấu . Mỗi lúc cô dỗ dành Lan Khuê đều hôn lên mắt nàng hoặc làm động tác vuốt ve tiểu sủng vật của mình .
" Bảo Bối sao vậy ? "
Không nghĩ đến khi cô chạm tay vào người của nàng đột nhiên cảm nhận được sự run rẩy không ngừng , âm thanh nức nở thông qua một lớp chăn làm tim cô thắt lại . Ngay lập tức không màng hiện tại Lan Khuê đã giận đến mức nào , đem tấm chăn đáng ghét đó sang một bên , trực tiếp đem nàng vào lòng của mình nhốt lại . Lan Khuê hiện tại đôi mắt đã bị nàng làm cho sưng đỏ , môi dưới nhìn thấy rõ ràng là bị chính mình cắn đến để lại một vết thương .
" Chị ghét em , giận em sao cũng được . Được , em ra sofa ngủ khi nào chị hết giận mới thôi , sao phải làm cho mình ra nông nổi như vậy "
Nàng ở trong lòng của cô không có ý định thoát ra , ngược lại còn vòng tay ra phía sau tấm lưng rắn chắc đó nép vào thật chặt . Không trả lời được tình huống hiện tại của mình , chỉ biết lắc đầu tỏ ý không phải như những gì cô nói , chuyển động một chút nước mắt lại thi nhau chảy xuống không ngừng .
" Đừng khóc nữa , em thương chị nhất , em thật sự không có gì với Khanh Khanh . Bảo Bối , em phải làm sao đây ? "
Phạm Hương đem tiểu sủng vật của mình giống như muốn hòa tan vào cơ thể bản thân , không để cho bất cứ một khoảng trống nào xen vào cái ôm thật chặt đó của họ . Cô không hiểu lý do gì cô càng ra sức giải thích , nàng lại càng run rẩy nhiều hơn , nước mắt cũng không chỉ chảy xuống thành hàng còn kèm theo âm thanh nức nở liên hồi . Thật ra cô đã làm gì đến mức khiến cho nàng phải thương tâm như vậy ? Liên tục đặt nụ hôn vào đôi mắt ưu buồn đó , từ phía sau liên tục vỗ về .
" Hương "
" Đừng khóc nữa , chị gặp phải chuyện gì vậy ? "
" Chị..."
Nàng muốn nói những gì đã xảy ra tại cửa ra vào lúc đó cho cô biết , nhưng bất cứ âm thanh nào bây giờ của nàng phát ra đều là những tiếng nấc liên hồi , chỉ có thể ở yên trong người của cô cố gắng kiềm chế lại cảm xúc bấn loạn của mình . Bởi vì Lan Khuê không muốn nói , vì thế cô cũng không muốn làm cho nàng càng thêm kích động . Hai người họ đã ở đó dường như đã rất lâu rồi , cho đến lúc nàng ngủ thiếp đi .
Cho đến thời điểm hiện tại cô biết được rằng sự việc không liên quan đến mình , nếu như nàng giận cô chuyện của Khanh Khanh sẽ không để cô đến gần nàng . Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với chị vậy Lan Khuê ? Một mình sưởi ấm ghế sofa bên ngoài phòng khách , một ly cà phê đen đặc quánh không nhìn thấy những hạt đường chỉ còn một nửa .
-----------------------------------
Mặt trời khuất dạng , căn hộ của nàng sử dụng thiết bị đèn cảm ứng lập tức bật lên . Ánh sáng này đem đôi mắt của cô bỗng dưng chịu không nổi khẽ mở ra , cô đã thiếp đi ở đây lúc nào cũng không rõ nữa . Nặng nhọc lê từng bước chân mệt mỏi đi vào phòng của họ , nàng đâu rồi ?
" Bảo Bối ? "
Phạm Hương giống như không kiểm soát được hành vi của mình nữa , cô lục tung phòng của nàng lên thậm chí là mọi ngõ ngách trong nhà . Cho đến khi vô tình nhìn thấy một tấm ảnh dường như đã lâu lắm rồi , nó rơi khá khuất ở chân giường bị nhàu nhĩ đến đáng thương . Bên trong chính là đại bảo bối người cô yêu thương nhất , cùng với người cô đã gặp ở cửa ra vào nhà hàng Tây âu đó .
Sở dĩ khi gặp anh ta ở cửa ra vào cô nhìn thấy dường như đã từng gặp ở đâu đó , không phải bởi vì cô từng nhìn thấy tấm ảnh này trước đó . Là do một lần nàng cho cô mượn laptop của nàng để giải quyết công việc , Phạm Hương vô tình xóa phải một tài liệu nên phải vào Recycle Bin để phục hồi lại , trong lúc đó cô nhìn thấy hình ảnh nàng chụp cùng hai ba người bạn , trong số đó chỉ có một chàng trai chính là hắn . Nhưng lúc đó cô chỉ đơn giản nghĩ rằng đây là hình ảnh nhóm của họ , không có gì đáng quan ngại cả . Thì ra kẻ đó chính là chàng họa sĩ thiên tài năm xưa , vẽ ra bức tranh u ám nhất thanh xuân của người con gái cô yêu . Chị sở dĩ trở nên như vậy là khi đó chị đã gặp được người này sao Lan Khuê ?
Cô nhìn thấy rồi , một thân ảnh lặng lẽ ngồi tựa vào một chiếc xích đu mây nhỏ gọn đặt ở ban công phía trước . Kể từ lúc nào khi chị gặp chuyện lại không thể tâm sự cùng với em thế này ? Đôi mắt của chị vì sao hoàn toàn vô định , chị lại nhớ đến hắn ta rồi có phải không ?
" Bảo Bối "
" Em thức rồi sao ? Chị dự định đưa em vào phòng ngủ cho thoải mái hơn , đáng tiếc sức lực của chị lại yếu ớt đến như vậy , có chút chuyện cũng làm không xong " - Lan Khuê nhìn thấy cô kéo cửa kính đi ra một góc ban công , nhanh chóng xoay mặt sang một hướng khác cố gắng lau nhanh giọt nước mắt của mình .
" Chị như thế này em làm sao có thể thoải mái đây "
Một khoảng trống còn lại của chiếc xích đu mây đó lại chịu thêm sức nặng của một người , cô ngồi ở bên cạnh của nàng thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu nữa . Chỉ là gặp lại người yêu cũ , tại sao lại không thể nói cho cô biết .
" Xin lỗi , buổi trưa thật sự chị gặp phải chút vấn đề , nhưng chỉ là chuyện gia đình của chị thôi . Không sao đâu , mọi chuyện đều đã được giải quyết rồi "
Bắt đầu kể từ ngày hai người họ chính thức về chung một nhà cho đến nay , dường như Lan Khuê chưa từng dối gạt cô bất cứ điều gì . Chỉ khi có sự xuất hiện của anh ta , chị ngay lập tức ở trước mặt em mở to mắt nói dối không vấp lời như thế . Bức hình trong tay của cô càng thêm nhàu nhĩ ở một bên cơ thể che giấu lại .
" Vậy thì tốt rồi , Bảo Bối sau này gặp chuyện gì đều phải nói cho em biết , em không thích chị giấu em bất cứ điều gì "
" Chị ... biết rồi "
Phạm Hương thật sự không muốn ngồi ở đây thêm nữa , cô sợ rằng mình kiềm chế không được nhất định sẽ bộc phát sự tức giận bây giờ của mình . Trước đây những lúc cô hỏi Lan Khuê có còn tình cảm với tên Hiếu Nhân đó hay không ? Lúc nào cô cũng nhận được một cái lắc đầu hay sự giận dỗi từ nàng . Cô cũng chưa từng nghe Lan Khuê nhắc về hắn trong khoảng thời gian họ ở bên cạnh nhau . Thì ra không phải là đã hoàn toàn đem hắn ra khỏi tâm trí của mình , lúc không gặp được nhau người ta thường nghĩ rằng mình đã quên nhau rồi . Nhưng có ai dám khẳng định rằng không có việc đốm đỏ tưởng chừng đã tàn , một ngọn gió thổi qua lại bừng bừng cháy rực .
" Hương " - nàng cảm nhận được rằng Phạm Hương có chút không vui , chỉ nói vài câu liền bỏ lại vào trong nhà . Muốn nói ra gì đó , cuối cùng chỉ để lại một tiếng gọi đơn thuần .
" Sao hả ? "
" À không , đột nhiên chị rất muốn ăn súp cua , chúng ta ra ngoài ăn được không ? "
Dạo trước Lan Khuê mua rất nhiều sách nấu ăn , nhưng toàn bộ đều do bạn nhỏ của nàng đọc qua sau đó làm cho nàng . Món súp cua đó được cô nấu đến nổi làm cho nàng thật sự rất thích món này , nhưng hôm nay chỉ muốn đưa cô ra ngoài ăn , giống như muốn dỗ ngọt lại bạn nhỏ của mình vậy .
" Trời cũng sắp mưa rồi , mặc dù là ngồi trên xe nhưng khi bước ra ngoài vào thời tiết này sức khỏe của chị đều không ổn . Vào trong nhà nghỉ đi , em bây giờ ra ngoài mua cua về làm cho chị một bữa thịnh soạn "
Cô nói xong vài câu với nàng cũng không để cho Lan Khuê trả lời lập tức đi nhanh vào nhà , lấy một chiếc áo khoác tạm bợ lên người sử dụng chìa khóa xe của Lan Khuê ra ngoài . Nàng không phải trẻ con không phân biệt được thái độ khác lạ của một người , nếu như là trước đây cô nhất định sẽ bế nàng vào lại phòng còn đắp chăn cẩn thận . Trước khi ra khỏi nhà nhất định là nói tới nói lui căn dặn đủ thứ hết mới chịu đi , còn lần này nàng còn chưa kịp đi theo cô vào lại bên trong , cánh cửa to lớn của căn hộ ngay lập tức nghe một âm thanh va chạm .
Quả thật không có ngoại lệ mà , những hạt mưa nặng hạt bắt đầu theo sự suy đoán của cô cũng dội hết lên cả cửa kính xe rồi . Vốn dĩ chỉ dự định đi đến siêu thị mua một ít cua về nấu cho nàng một món súp bổ dưỡng đó . Không nghĩ đến tâm trạng đã sầu càng sầu thêm , vừa ra khỏi nhà đã không muốn làm gì nữa . Chiếc xe đó đã đậu lại tại tàn cây một khoảng thời gian khá lâu , cô vẫn không muốn tiếp tục lái nó đi .
" Tố Tố , Tố Tố "
Không nghĩ đến lại bắt gặp hình ảnh cô bạn của mình vừa trong hiệu sách đó đi ra , xem ra nó là không có đem theo ô theo cho nên mới tính mua chiếc áo mưa sử dụng một lần . Tố Tố không nghe được tiếng gọi của cô , có điều lại nhìn thấy người bên trong xe đang vẫy vẫy tay với mình , nhìn kỹ lại thì đúng là Phạm Hương nha .
" Có ướt không ? "- cô ở bên trong mở cửa giúp Tố Tố , để cho cô bạn này vào xe rồi mới đưa cho nó một chiếc khăn có trong hộc đựng .
" Mới mấy tháng không gặp khá giả ghê luôn , còn sắm cả siêu xe "
" Mày thừa biết là của chị ấy , tao đi làm còn chưa mua được cái bánh xe "
" Xem ra bạn nhỏ đây thật sướng nga , ở đâu vớ được Tổng giám đốc gia môn hào nhoáng , còn xinh đẹp chết người ta . Cứ như là nằm mơ vậy "
Dĩ nhiên Phạm Hương biết Tố Tố chỉ là chọc ghẹo mình , không có ý gì khinh miệt càng không phải nói cô lợi dụng người khác . Nhưng đột nhiên nghe xong mấy lời nói đó càng làm cho tâm trạng của cô trở nên tồi tệ .
" Quả thật là một giấc mơ , sợ rằng liền rất nhanh sẽ có người đến đánh thức mình "
Tố Tố cũng không hẳn nhìn thấy nét mặt hiện tại của cô , bởi vì cô ấy bận lau sơ qua mấy cuốn sách bị ướt của mình . Đột nhiên cảm thấy bạn Phạm Hương có một chút tâm sự , cũng không biết nó là đang nói đến cái gì nữa .
"Cái gì mà đánh thức giấc mơ , là ai mới được chứ ? "
" Người yêu cũ của người ta "
Bắt đầu kể từ lúc cô quen với Lan Khuê , dường như những thói quen trước đây đều đã dần dần thay đổi . Nếu như lúc trước thứ cô thích nhất là một ly trà sữa đủ các loại topping bắt mắt , ngược lại bây giờ thứ cô uống thường xuyên là một chất lỏng có vị cồn . Thứ mà cô luôn cho rằng nó không tốt một chút nào , con người chính là vô cùng nghịch lý như vậy , họ thích đi tìm những thứ xoa dịu trái tim họ , cho dù thứ đó có tàn phá những cơ quan khác như thế nào đều mặc kệ .
" Mày còn phải lái xe về , đừng uống nhiều như vậy "
Tố Tố không phải không muốn vơi giúp cô mấy ly trên bàn đó , nhưng cô ấy bị dị ứng với thức uống có cồn . Chỉ cần đưa vào người một ít liền bị nổi mẫn đỏ khắp cả người , nặng hơn còn dẫn đến tình trạng khó thở bộc phát liên hồi . Vì thế chỉ có thể ngồi bên cạnh ngăn cản bạn mình , cô ấy chưa từng thấy bạn cùng phòng này như vậy .
" Tố Tố , mày hiện tại vẫn đang hạnh phúc với bạn trai mày phải không ? "
" Phải , ảnh rất tốt với tao "
" Tao còn nhớ khi mày học năm nhất có quen với anh khóa trên , mày yêu ảnh lắm mà , vậy sao hai người lại chia tay "
" Anh ấy lừa dối tao , tao bị người ta biến thành tiểu tam lúc nào không rõ nữa "
" Vậy tao hỏi mày , mày còn yêu người đó không ? Mày bị người ta bỏ rơi , nhưng nếu như người đó quay lại muốn gương vỡ lại lành thì sao ? "
" Sẽ không có chuyện đó , chia tay cũng đã chia tay rồi "
Chia tay rồi ? Chia tay rồi thì có ít lợi gì , những ai từng quen nhau mà chưa từng chia tay ít nhất một lần . Quan trọng là bọn họ có còn lưu giữ thứ tình cảm đó hay không ?
" Mày trả lời tao thật lòng , khi mày gặp lại người này mày sẽ có cảm giác gì ? "
" Tao ... chính là tim đột nhiên nhói lên một cái "
" Đó đó , chính là cảm giác này . Mày chỉ quen anh ta có một năm , anh ta cũng chỉ tổn thương mày một lần mà còn để lại ấn tượng như vậy "
" Mày muốn nói gì ? "
" Người ta quen nhau từ nhỏ đến lớn , người ta yêu nhau nhiều năm đến như vậy . Người ta còn là mối tình đầu của nhau , Lan Khuê làm sao có thể nói quên là quên "
Những người từng trải qua biến cố thủ thỉ với nhau rằng : Trong tình yêu , mối tình nhiều nước mắt nhất là mối tình sâu đậm nhất , nó giống như một con sâu đục khoét thật sâu , ẩn nấp nơi tăm tối nhất trong tim của họ . Chỉ cần có một dịp nào đó nó tác động tới , người đó nhất định đau đớn không sao kìm được nữa .
" Mày không có lòng tin với mình ? Nếu như vậy mày đã không bất chấp mọi hậu quả để đến với Lan Khuê "
" Tố Tố , khi tao vẫn đang theo đuổi chị ấy , lòng tin của tao giống như một ngọn lửa to không thể nào vơi đi vậy . Nhưng kể từ khi tao có được chị ấy , không có ngày nào tao không sợ cả , tao rất sợ tao không giữ được chị ấy . Lòng tin của tao càng lúc càng không thể nói tới nữa "
" Lúc không có thì cần gì sợ mất , khi có được rồi lại cảm thấy giữ được hay không mới là chuyện khó khăn "
" Tao phải làm sao đây ? Tao không thể tưởng tượng được tình huống đó , cái ngày mà tao mất đi Lan Khuê . Chỉ nghĩ đến thôi đã không chịu đựng nổi "
" Mày chắc chắn rằng chị ấy còn yêu hắn sao ? Mày có hỏi rõ chị ấy chưa ? Có khi tất cả chỉ là hiểu lầm "
" Tao đã hỏi rất nhiều lần trước đây , câu trả lời chỉ có một . Sợ rằng lần này trả lời kết quả lại hoàn toàn không còn trùng khớp nữa "
" Hương , nghe tao nói . Mày có quyền không tin tưởng mày , nhưng mày phải tin tưởng chị ấy . Ai cũng nhìn thấy Lan Khuê đối với mày ra sao mà "
Cô không muốn nói nữa , chỉ biết gục nét mặt đầy mệt mỏi của mình vùi sâu vào vòng tay trên mặt bàn . Chưa bao giờ cô cảm thấy không muốn gặp mặt nàng như lúc này . Không phải chán ghét là sợ hãi , sợ hãi một ngày nào đó Lan Khuê chính miệng nói ra chị ấy không quên được Hiếu Nhân .
" Chị Lan Khuê , chị có đang bận gì không ạ ? " - cô bạn này một tay đỡ lấy cơ thể xiêu vẹo của cô , một tay đang cố định chiếc điện thoại của mình .
" Sao vậy Tố Tố ? Có chuyện cần chị giúp đỡ sao ? "
Lan Khuê hiện tại cũng không phải rảnh rỗi gì , nàng đang ở dưới bếp nấu một món canh bổ dưỡng hạ hỏa cho bạn nhỏ của mình . Không hiểu sao nàng lại có cảm giác bạn ấy rõ ràng giận mình , chẳng lẽ là chuyện bỏ về không nói một lời nào lúc trưa .
" Em thì không có gì đáng ngại , nhưng bạn nhỏ của chị thì không xong rồi "
" Em nói sao ...ahhhh "
" Sao vậy chị Lan Khuê ? "
Nàng vốn dĩ đang sử dụng một tay nhấc nồi canh nhỏ đó xuống , vừa nghe đến Tố Tố nói Phạm Hương gặp chuyện liền hoảng hốt làm cho nó rơi xuống nền nhà , trước đó nó đã kịp làm làm tay của nàng bỏng rộp .
" Không có , em nói Phạm Hương em ấy bị gì ? " - Lan Khuê chỉ kịp đưa tay của mình vào vòi nước lạnh , hiện tại nàng không có thời gian lo cho mình .
" À là bạn nhỏ của chị ham vui hẹn em đi một cái Club mới mở , không biết tửu lượng của mình kém hay sao ? Nó mới uống một chút đã say mềm không lái xe về được "
Là bởi vì Phạm Hương trước lúc ngất đi không cho Tố Tố nói lung tung , vì thế đành phải không chớp mắt lừa gạt thần tượng trong giới kinh doanh của mình .
" Em nhắn cho chị địa chỉ , chị lập tức đến đó . Còn nữa Tố Tố canh chừng em ấy giúp chị "
Lan Khuê không kịp quan tâm đến tay phải của mình tổn thương ra sao ? Nhanh chóng lấy tạm một chiếc áo khoác phủ gối che đậy đầm ngủ sử dụng ở nhà , xe đã để Phạm Hương sử dụng , nàng hiện tại chính là đã bắt taxi đi theo địa chỉ Tố Tố gởi qua .
" Mày còn ở đó tự buồn một mình , chị Lan Khuê rất tốt với mày mà "
Tố Tố ngồi ở đó giữ lại cô không ngừng mắc nhiết tên say rượu này . Chị ấy vừa mới nghe Tố Tố nói như vậy đã lộ rõ vẻ lo lắng trong câu nói của mình .
" Bảo Bối , Bảo Bối "
" Được rồi , mày kêu đủ chưa ? Trốn tránh làm gì rồi cái miệng không ngớt thế này "
Không ai biết được rằng chiếc taxi đó đã bị nàng hối thúc như thế nào , Lan Khuê ở trên xe chạy ngang rất nhiều tiệm thuốc lớn . Ấy vậy mà nàng cũng chẳng mảy may dừng lại để mua , cứ một mực nói với người tài xế đó phải nhanh đến với địa chỉ Tố Tố gởi qua .
" Chị Lan Khuê ở đây "
Cuối cùng thì đại bảo bối của hủ hèm này cũng đến rồi , lúc nãy ở trong hiệu sách Tố Tố còn hẹn đi ăn cùng Lệ Hằng . Chính là bị cái tên say rượu làm cho quên mất cuộc hẹn đó , báo hại tên Lệ Hằng gọi đến không biết bao nhiêu lần .
" Chị hốt nó về dùm em với , em sắp chịu không nổi mà quăng nó ra đường rồi " - xem đó xem đó , người ta là mặc cả đầm ngủ ra ngoài tìm mày . Đồ ngốc ạ ...
" Xin lỗi em Tố Tố , Hương à tỉnh dậy đi "
" Nó không tỉnh nổi đâu chị , để em giúp chị đưa nó ra ngoài "
Quả thật nếu như có Lệ Hằng ở đây sẽ không phải khổ nhọc đến vậy , hai người bọn họ để đặt được bạn ấy lên xe quả thật không đơn giản . Cơ thể vô lực vì say mềm càng thêm nặng hơn bao giờ hết .
" Em đi đâu , lên xe đi chị đưa em đến "
" Không tiện đường , em ở đây chờ con Hằng đến là được . À phải rồi một lúc nữa về chung cư ai đưa nó lên giúp chị "
" Không sao chị sẽ nhờ bảo vệ "
" Vậy về cẩn thận chị Lan Khuê "
Nàng gật đầu thật nhẹ kèm hành động vẫy tay chào cô bạn thân của Phạm Hương , bạn nhỏ của nàng nhất định không phải dạng người thiếu suy nghĩ , nhất định không phải là ham vui uống say xỉn đến như vậy như Tố Tố đã nói . Rất may là còn đi chung với người quen , nếu như là một mình say xỉn như vậy không biết nàng phải tính sao nữa .
" Bảo Bối "
" Sao vậy , cảm thấy không khỏe chỗ nào hả ? "
Không có ai trả lời nàng , thì ra người đó vẫn không hề tỉnh dậy , cứ cách vài phút lại vô thức gọi lấy nàng . Lan Khuê không hiểu được rằng mình đã chọc giận gì cô , tại sao phải uống nhiều đến như vậy ? Hơi men đặc quánh trong từng hơi thở của cô , đột nhiên cảm thấy lòng nặng nề không thể tả nổi .
----------------------------------------
Giống như nàng đã nói , Lan Khuê nhờ bảo vệ đưa cùng với mình dìu cô vào thang máy cho đến lúc vào căn hộ . Tay của Lan Khuê càng lúc càng đau nhức , ấy vậy mà nàng vẫn ở dưới nhà bếp pha cho cô một ly trà giải rượu . Theo như thói quen cứ sử dụng tay phải khi thao tác , rốt cuộc khi hơi nóng từ ấm đun cao tốc phà trúng lại phải cắn chặt môi của mình .
Phạm Hương lúc mơ hồ tỉnh lại chính là đang hiện diện ở trên chiếc giường ấm áp của nàng , Lan Khuê chị ấy đang sử dụng khăn ấm lau lấy gương mặt của cô . Đôi mày của chị rõ ràng cho thấy chị đang rất tức giận có phải không ?
" Có phải rất khó chịu không ? Uống nó đi sẽ giúp em tỉnh táo lại "
Thì ra chị là bởi vì lo lắng cho em nên mới nhíu chặt chân mày của mình sao ? Em nói sẽ mua cua về nấu cho chị món chị thích ăn nhất , em lại như vậy chạy đi uống rượu cùng bạn bè đến mức ra nông nổi như thế này . Chị một chút cũng không giận ?
" Em xin lỗi , em không nên làm như vậy " - Phạm Hương đón nhận ly trà từ trong tay của nàng uống vào một vài ngụm , khi vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn đã nói với nàng vài câu .
" Hương , thật ra chị đã làm điều gì khiến em phải giận đến mức ra ngoài uống đến như vậy cũng không chịu nói với chị "
" Chị...không có , chị không có làm điều gì cả . Em chẳng qua thấy cái Club đó mới khai trương , khuyến mãi hấp dẫn nên mới uống nhiều một chút "
" Em sao vậy ? Kể từ lúc trước khi ra khỏi nhà em đã vô cùng lạnh nhạt với chị , sau đó liền hành hạ bản thân mình như vậy , lâu lắm rồi nơi này của chị chưa từng đau đến như vậy ? "
Lan Khuê ở quá khứ đã chịu quá nhiều biến cố còn đau hơn như vậy gấp nhiều lần , nhưng con người chính là khi để cho họ có thời gian thật sự hạnh phúc thêm một lần , chỉ một biến cố nhỏ thôi họ cũng sẽ chịu không nổi . Cô nhìn thấy nàng đưa tay của mình chạm vào nơi có một thứ đập liên hồi , gì vậy vùng da sẫm màu đỏ đậm ?
" Bảo Bối , tay của chị bị cái gì thế này ? "
" Em mặc kệ chị , chị khiến em chán ghét như vậy , em còn quan tâm chị làm gì ? "
Khi cô muốn nắm lấy bàn tay đó của nàng , Lan Khuê đã nhanh chóng dùng lực thoát khỏi tay của cô .Vết thương bị chạm càng thêm bỏng rát chịu không nổi , thêm vào đó chính là sự tủi thân dâng lên càng lúc càng nhiều , hiện tại nàng chỉ có thể ngồi đó bó gối của mình nức nở liên hồi . Lan Khuê cảm nhận được cô ra khỏi phòng , chỉ nói với cô vài lời lại khiến cô tức giận rồi ? Lan Khuê lúc này mệt mỏi ở trong chính vòng tay của mình , không muốn làm bất cứ thứ gì nữa . Một lúc sau đó vòng tay của nàng liền bị kéo ra , người đó nâng lấy gương mặt ướt đẫm của nàng lên còn hôn vào đôi mắt đỏ hoe ngập nước đó như dỗ dành . Âm giọng lại mang ý răn đe ...
" Chị tại sao lại không biết chăm sóc cho mình như thế , em mới ra khỏi nhà có vài tiếng chị đã làm cho mình thành ra bộ dạng như vậy "
Kẻ say xỉn này dường như đã tỉnh táo hơn một chút , còn có thể tự thân vận động đi ra bên ngoài ở tủ thuốc gia đình lấy vào một tuýp thuốc mỡ chuyên trị những vết bỏng như thế này . Nâng niu bàn tay đỏ sậm đó mà không khỏi đau lòng tột độ , nặn ra một ít thuốc xoa nhẹ vào nơi đó , còn chu đáo đến mức nhìn thấy nàng đang tự cắn môi của mình chịu cơn đau .
" Hay vào viện kiểm tra một chút , chị đau đến như vậy ? "
" Không cần , mặc kệ chị "
" Chị cứ như vậy em nhất định sẽ bỏ mặc chị " - cô làm sao bỏ đại bảo bối của mình chịu đựng cơn đau như vậy được chứ , nhưng hiện tại cô đang rất buồn , cô không thích nhìn thấy Bảo Bối bướng như vậy .
" Được , em đi đi , đi ra ngoài tiếp tục với những cuộc vui của em đi , chị không cần em nữa "
Kể từ lúc nàng quen biết Phạm Hương , chưa bao giờ bạn nhỏ này lại nói sẽ bỏ rơi nàng . Lan Khuê đối với tình yêu đã chết tâm một lần , nàng từng nói với bản thân nếu như Phạm Hương cũng như vậy cả đời nàng không yêu ai nữa . Vốn dĩ đang rất bình thường , đột nhiên lại làm cho nàng có cảm giác cô đối với mình xa cách như thế , cảm giác bị bỏ lại một mình trong căn hộ to lớn đến như vậy thật sự vô cùng lạnh lẽo , cũng chỉ là trong lúc uất ức pha lẫn một chút tức giận nên mới nói ra những lời như thế .
Không nghĩ đến sau khi nàng để lại một câu dự định bước ra khỏi giường , vòng tay đó liền ngay lập tức kéo nàng từ phía sau vào nhốt chặt lấy trong người của mình . Hơi thở càng lúc càng trở nên dồn dập , Lan Khuê thậm chí cảm thấy hơi thở của cô rõ ràng không kiểm soát được . Khi nàng xoay qua nhìn lấy cô liền hoảng hốt , mồ hồi từ hai bên thái dương liên tục chảy xuống , sắc mặt cơ hồ trắng bệch .
" Em bị sao vậy ? Lại bị giống như lần trước sao ? "
Cô quả thật là dạng người không thể giống như người khác muốn uống bao nhiêu cũng được , cơ địa của cô khi có quá nhiều chất cồn sẽ lập tức mặt đỏ nhanh hơn người ta , cũng là khó thở hơn người ta rất nhiều . Vô cùng nguy hiểm , cho nên thậm chí mỗi lần đưa cô đi xã giao , nàng đều không để cho bọn họ bắt ép cô phải uống quá nhiều . Ngay bây giờ nhìn thấy những biểu hiện như thế này liền không bình tĩnh được , quên mất mình đang giận dỗi ra sao ?
" Bảo Bối "
Cô cũng không biết có phải như nàng từng nói về cơ địa của cô hay không ? Hay do cô chịu một kích động đánh trúng nơi yếu ớt nhất của cô hiện tại , chỉ biết rằng bây giờ cô hoàn toàn chịu không nổi , thật sự thở thôi cũng cảm thấy đau đến như vậy .+
" Tức giận cỡ nào cũng đừng nói không cần em , xin chị "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro