Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 280

Công tác xây dựng căn phòng nhỏ này, La Mông rất yên tâm liền giao cho nhóm nhân công dài hạn ngắn hạn thường xuyên tới Ngưu Vương trang, bởi vì anh biết những người này tuyệt đối sẽ càng dụng tâm so với chính mình, tình cảm đối với Ngưu Vương trang, bọn họ một chút cũng sẽ không ít hơn so với bản thân La Mông, ngẫu nhiên, khi có người đề cập tới phương diện tổn hại lợi ích của Ngưu Vương trang, phản ứng của những người này cũng thường thường sẽ càng thêm kịch liệt một ít so với bản thân La Mông, bởi vì bọn họ đều muốn bảo vệ nơi này.Kỳ thật tại bản xứ trấn Thủy Ngưu càng là như vậy, rất nhiều cư dân của trấn trên đều tin chắc, mấy năm nay trấn nhỏ của bọn họ sở dĩ có thể phát triển tới tốt như vậy, đều là bởi vì Ngưu Vương cư trú tại vùng bọn họ, cho nên bình thường mọi người hay nói đùa đùa giỡn cùng La Mông, nhưng đề cập tới phương diện này, sẽ trở nên khá nghiêm túc.Ở trấn Thủy Ngưu, đối trâu không tốt là tuyệt đối không thể, ngay cả bọn con nít cũng biết không thể tùy tiện lấy trâu làm trò cười, bằng không bất kể là bị người lớn trấn trên nào thấy được, đều khẳng định sẽ bị mắng.Mấy lần đều có người nhắc tới chuyện nói muốn cung phụng Ngưu Vương, đều bị La Mông khuyên hồi lại, nói là bây giờ Ngưu Vương còn sống mà, lúc này liền chỉ ăn cỏ, không ăn cung phụng, chờ ngày nào đó nó già quy thiên lại thương lượng chuyện cung phụng cũng không muộn.Trên thực tế Nhị Lang ở trên Ngưu Vương trang cũng là nên làm gì thì làm đó, lúc trâu khác kéo cày, nó cũng phải kéo cày cùng, trừ bỏ cái khoen mũi đeo trên mũi là bạc đặc, cái khác cũng không gì khác, nhiều nhất chính là ngẫu nhiên uống ké chút sữa trâu cùng nhóm chó lớn chó nhỏ trên núi.Thật muốn nói có cái gì đặc biệt, vậy đại khái chính là vóc dáng đặc biệt lớn, đều lớn hơn so với trêu cái trâu đực khác trên núi, rãnh rỗi nhảy nhót hai cái, có thể đạp ra mấy dấu móng sâu trên mặt đất, gạch xanh trong chuồng trâu bị nó đạp nứt rất nhiều, La Mông mỗi khi nhìn đều phải đau lòng, một viên gạch xanh mấy đồng đó, nó đạp một cái liền đáp nứt mấy viên.Kỳ thật nhìn bộ dáng của trâu nhà mình cao lớn uy mãnh như thế, lão Chu có đôi khi cũng sẽ nhịn không được hoài nghi một chút, hàng này chắc sẽ không thật là Ngưu Vương gì chứ?Bất quá quay mặt lại nhìn cái dạng trẻ trâu ngốc nghếch của nó đi theo đằng sau nhóm chó lớn chó nhỏ uống ké sữa trâu, liền cái ý tưởng gì đều không có rồi, đơn thuần chính là khổ người lớn một chút thôi, Ngưu Vương cái gì, hoàn toàn chính là suy nghĩ quá nhiều rồi.Có đôi khi lão Chu cũng sẽ nhịn không được hơi chút chút tự trách, rãnh rỗi đặt cái tên đó cho nó không đặt, gọi Nhị Lang cái gì, bằng không nói không chừng còn không có thể ngốc như vậy (ngốc phát âm giống như từ nhị, nhị = 2).Còn có cái tên Đại Bảo cũng đặt không hay, càng dài càng lớn, càng lớn càng khờ, sức ăn thật không phải nói đùa đâu, ăn tới lão Chu đều nhịn không được phải đau thịt một chút, nhà anh chỉ là đồ ăn nuôi Đại Bảo, nhà người khác đều có thể nuôi một đám chó lớn chó nhỏ rồi.Muốn nói hữu dụng nhất, vậy còn phải thuộc về bốn ổ Đông, Tây, Nam, Bắc, có bốn ổ đó trấn giữ bốn hướng Ngưu Vương trang, vấn đề an toàn của Ngưu Vương trang bọn anh cơ bản không cần lo lắng.Đông, Tây, Nam, Bắc vốn liền khá hung hãn, lúc trước khi vẫn còn là chó con, cũng đã dám đánh nhau cùng chồn, hiện giờ đã trưởng thành rồi lại không có địch thủ gì, lại cộng thêm vợ và con, vừa điều động chính là một đám, căn bản không người nào dám trêu chọc.Muốn nói vô dụng nhất, này còn phải là Hoa Hoa, hiện tại La Mông nhìn nó liền lo chết, đoạn thời gian trước, rãnh rỗi liền mò tới bên bờ mương bắt cá chơi, bắt một con ăn một con, cũng không biết cũng không biết bao nhiêu cá bỗng nhà lão Chu.Sau đó lão Chu khó khăn huấn luyện tốt đám chó lơn chó nhỏ của Ngưu Vương trang, bảo chúng nó nhìn chằm chằm Hoa Hoa không cho nó bắt cá trên Ngưu Vương trang ăn, sau đó nhưng thật ra yên tĩnh một thời gian, kết quả không bao lâu, nó lại nhìn trúng hai ngàn rưỡi, luôn luôn đánh một trận cùng hai ngàn rưỡi, Hoàng đại tiên, khiến cho trên Ngưu Vương trang gà bay chó sủa.Nhưng thật ra những thanh niên lão niên tới từ trong thành phố, mỗi lần lúc chúng nó đánh nhau đều có vẻ đặc biệt kích động, di động cameras máy quay phim đồng loạt xuất hiện, nhanh như chớp cuồng quay chụp, xong rồi lại đăng lên trên internet khoe khoang.Chuyện trong nhà lão Chu nuôi một con mèo rừng, hiện giờ cũng đã không phải cái bí mật gì từ lâu rồi, thật nếu có người hỏi tới, anh liền khẳng định hàng đó là hoang dã, không liên quan gì nhà bọn anh, thật cũng không ai so đo chuyện này cùng anh.Mấy ngày nay trấn trên làm lễ hội Trâu, sủi cảo trên quầy hàng nhà bọn La Mông cũng chưa từng ngừng hàng, người làm sủi cảo mỗi ngày có ba ca, buổi sáng một đám người, buổi chiều một đám người, tới buổi tối lại đổi một đám người khác, những người thành phố này cũng chính là ham cái mới, nếu để bọn họ suốt ngày trông quầy hàng, vậy khẳng định cũng là sẽ chán.Hậu quả thường xuyên đổi người chính là không có người lành nghề, mỗi người đều là tay mơ, sủi cảo gói ra trên cơ bản đều rất xấu, cũng mặc kệ xấu bao nhiêu, hàng người xếp hàng mua vẫn là có rất nhiều.Đợi tới ngày cao trâu ra lò, bọn La Mông cũng là sáng sớm liền qua đó, dù sao phân phát cao trâu đối bọn anh mà nói cũng là một việc lớn, hiện trường người lại đông, tâm tình của người muốn cao trâu lại bức thiết, chỉ sợ tới khi đó ngộ nhỡ xảy ra chút chuyện rối loạn gì.Mặc dù bọn anh đi rất sớm, nhưng hàng người chờ chia uống cao trâu, đi lại sớm hơn, trên quảng trường đằng trước Ngưu Vương cư, sớm liền đứng đầy người rồi, hàng ngũ đều xếp tới trên con đường bên ngoài rồi, dọc theo đường cái vẫn xếp một hàng thật dài.Cái nồi mở ra, lão Bạch trước dùng muôi lớn quấy đều cao trâu bên trong, theo động tác của ông, từng làn hương thịt trâu cũng rất nhanh bay ra, tràn ngập ở trên cái quảng trường nho nhỏ này.Rất nhiều người đều duỗi cỗ nhìn qua, muốn nhìn rõ cao trâu kia rốt cuộc có hình dáng gì, dù sao loại chuyện này cũng không phải thường thường đều có thể gặp, lần nấu cao trâu tiếp theo còn không biết là chuyện lúc nào đâu.Bên kia, lúc này lão Bạch cũng đã đặt cái muôi lớn xuống rồi, cầm một cái muỗng canh dài, múc hai thìa cao trâu bỏ vào cái chén dùng một lần trong tay ông, đưa cho người xếp hàng đầu tiên, đồng thời thu hồi số lấy thuốc trong tay đối phương."Uống ngay tại đây đi, nhân lúc nóng uống". Lão Bạch nói."Dạ". Người nọ miệng đầy đáp ứng, khẳng định phải uống ngay tại đây, thật muốn đem ra bên ngoài, ngộ nhỡ bị cướp thì làm sao đây, tuy rằng nói nếp sống của trấn Thủy Ngưu bọn họ vẫn đều không tệ lắm, nhưng tình huống hôm nay đặc thù, loại chuyện này nhưng rất khó nói.Thấy một đám người nhận được cao trâu như lấy được bảo vật quý nhất, người xếp hàng đằng sau cũng đều là nhón chân trông mong, tâm tình của La Mông là phức tạp.Trước đó lúc nấu cao trâu, anh cũng từng do dự, rốt cuộc có thêm nước linh tuyền vào trong cao trâu này hay không, cuối cùng anh rốt cuộc vẫn là không có thêm.Bây giờ những người vì cao trâu đi tới trấn Thủy Ngưu, phần lớn đều là người có vần đề về sức khỏe, có câu một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, đối mặt những người này, La Mông đương nhiên cũng hy vọng chính mình có thể làm một chút gì vì bọn họ, chẳng qua cao trâu này, thật sự là quá phô trương rồi, không cẩn thận một cái, liền sẽ đẩy anh và Ngưu Vương trang tới nơi đầu sóng ngọn gió.La Mông hy vọng những người này có thể tin tưởng y thuật của lão Bạch, sau khi uống cao trâu, cũng có thể tiếp tục tìm ông ấy xem bệnh, ít nhất ở trong mắt La Mông, y thuật của lão Bạch vẫn là khá đáng tin.Chẳng qua nếu vẻn vẹn chỉ có một mình lão Bạch, thật sự có chút bận không kịp thở, nếu trấn trên cũng có thầy thuốc giỏi khác liền tốt rồi, nếu có thể có một y quán tốt liền tốt rồi.....An đắc quảng hạ thiên vạn gian, đại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan*......*An đắc quảng hạ thiên vạn gian, đại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan: Mong sao có được ngàn vạn gian nhà lớn, Để giúp cho các học trò nghèo trong thiên hạ đều được vui vẻ mặt mày. (một câu thơ nổi tiếng của Đỗ Phủ)Trong nháy mắt này, La Mông cũng đột nhiên sinh ra nguyện vọng như vậy, anh sống tại cái thời đại này, đã rất ít có người bị rét lạnh bị đông lạnh, nhưng vẫn là có rất nhiều người bị ốm đau tra tấn không phải sao? Thế gian này, còn có chuyện gì càng thêm quan trọng càng thêm cấp bách so với trị bệnh cứu người chứ?Buổi tối cùng ngày, La Mông và Tiếu Thụ Lâm bàn bạc chuyện này, Tiếu Thụ Lâm cũng cho rằng mở một y quán không có gì không tốt, hơn nữa có mặt lão Bạch và lão Thường, trên thủ tục hẳn là cũng sẽ không có vấn đề quá lớn, chính là đầu tư vốn, sẽ khá lớn.Hai người trù tính tới tù tính lui, cuối cùng vẫn là cảm thấy chút tiền mặt hiện giờ trong tay bọn họ khẳng định là không đủ dùng."Sớm biết hai ngày nay sủi cảo nên bán mắc chút". Lão Chu hối hận nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy