SÁU - CHARLIE
Aled đã đúng. Nick và tôi đúng là hai thằng ngốc mà. Chúng tôi dành cả ngày để nói về cả hai, về mọi thứ sẽ như thế nào khi chúng tôi phải sống xa nhau và thành thật mà nói, điều đó càng khiến tôi tin tưởng nhiều hơn rằng chúng tôi sẽ ổn, rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
Mọi thứ sẽ ổn. Nghiêm túc đấy, lần này. Chết tiệt cái thứ gọi là đại học này. Nó thực sự làm rối tung mọi thứ, phải không? Chúa. Nick chở tôi về nhà, nhưng tôi bảo anh ấy hãy lái xe đến nhà anh ấy. Tôi nhắn tin cho Victoria rằng tôi sẽ ở lại bên anh ấy. Cô ấy sẽ giải thích cho cha mẹ của chúng tôi nên không sao. Và nghe có vẻ thật ngớ ngẩn nhưng cả hai ta đều thức khuya chỉ để nói chuyện, duyệt Internet và xem video rồi lại nói, cười, ngủ gật. Tôi tự hỏi sẽ như thế nào nếu có cả cuộc đời như thế này. Tôi nghĩ nó sẽ khá tuyệt. Không lừa lọc gì đâu.
Và sau đó một lúc nằm đó và phút tiếp theo chúng tôi hôn nhau, việc này cũng không có gì gọi là mới cả, nhưng cảm giác thì khác, nó khác biệt, thật mới mẻ, cảm thấy khác bằng cách nào đó. Tôi đoán tôi không muốn làm điều này quá lãng mạn hay bất cứ thứ gì. Vào cuối ngày, nó chỉ là hôn, nhưng... tôi không biết. Làm sao mà điều này vẫn khiến tôi như vậy... đã hai năm trôi qua mà tôi vẫn cảm thấy như thế này trong vòng tay của anh ấy?
Chúng tôi hôn nhau rất lâu giống như cách đây hai năm và chúng tôi đang ngồi trên ghế sô pha của Nick để xem phim. Không thể nào. Tôi không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác khi anh ấy vuốt tay nhẹ nhàng qua tóc tôi, qua lưng, qua hông của tôi. Đột nhiên anh ấy kéo áo phông của tôi ra và cười khi tôi không thể cởi cúc áo sơ mi của anh ấy, tôi hỏi anh ấy có muốn không và anh ấy nói có trước khi tôi kịp nói hết câu, anh ấy đang cởi thắt lưng của tôi, tôi đang với vào ngăn kéo giường của anh ấy để lấy bao, chúng tôi đang hôn nhau lần nữa, đang lăn lộn, rõ ràng bạn có thể thấy điều này sẽ đi đến đâu mà.
Tôi không biết đó là vì chúng tôi cảm thấy đặc biệt xúc động, hay chúng tôi chỉ mệt mỏi, vài tuần qua trôi qua đã quá lâu, nhưng - và điều này nghe có vẻ thực sự kỳ lạ - lần này nhắc tôi rất nhiều về lần đầu tiên chúng tôi làm chuyện ấy. Cả hai chúng tôi đều kinh hãi. Lần đầu tiên thật tệ. Tuy vậy, nó cũng tốt. Điều đó có ý nghĩa gì chứ?
Lần này chúng tôi sợ hãi vì một lý do khác, tôi có thể nói. Tôi có thể giả vờ rằng chúng tôi không sợ hãi rằng chúng tôi sắp kết thúc chuyện này, nhưng đó sẽ là một lời nói dối. Nick chạm vào tôi như thể anh ấy sợ rằng bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tan rã vĩnh viễn. Cuối cùng khi chúng tôi hoàn toàn cởi quần áo, anh ấy chỉ dừng lại và nhìn chằm chằm như thể đang cố gắng ghi nhớ từng giây về điều này. Khi chúng tôi di chuyển, anh ấy cứ nói đi nói lại tên tôi cho đến khi tôi thấy quá nực cười và bảo anh ấy câm miệng, nhưng anh ấy chỉ cười và lại tiếp tục nói điều đó, thì thầm vào da tôi chỉ để khiến tôi cười. Tôi ôm chặt anh ấy vào người như thể điều đó sẽ giữ chúng ta ở đây, giữ anh ấy ở đây với tôi. Tôi đã từng nghĩ mình thật thảm hại khi nghĩ về những thứ lãng mạn, ngu ngốc như thế này. Giờ không còn nữa. Tôi chỉ tiếp tục suy nghĩ về nó. Tôi tiếp tục muốn anh ấy ở đây. Tôi tiếp tục muốn anh ấy ở lại.
Sau một thời gian, Nick gối đầu lên ngực tôi và hai chân chúng tôi quấn lấy nhau. Tôi với tay đến bàn cạnh giường của anh ấy và bật radio, nhận thấy rằng nó đã biến mất lúc 3 giờ sáng - làm thế nào mà điều đó xảy ra? Tôi nhắm mắt lại vì tôi nghĩ Nick có thể đã ngủ, nhưng vài phút sau, tôi nghe thấy tiếng lách cách và mở mắt ra thì thấy anh ấy đang chụp ảnh chúng tôi đang nằm đó, lần này là trên điện thoại của anh ấy.
"Nick!" Tôi lấy điện thoại của anh ấy và kiểm tra bức ảnh khi anh ấy cười khoái trá.
"Không có gì giống như một sự thẳng thắn khi làm chuyện đại sự hết."
Tôi không trả lời vì tôi chỉ nhìn chằm chằm vào bức ảnh - nó giống như những bức ảnh anh ấy chụp trên máy ảnh dùng một lần của mình, tự nhiên và không hề dàn dựng, Nick cuộn người vào tôi và nhếch mép cười trước máy ảnh, đầu tôi dựa vào anh ấy, của tôi mắt nhắm và miệng hơi mở.
Nick nói: "Đừng xóa nó."
"Em không đâu." Tôi nhìn nó thêm một giây rồi đưa nó lại cho anh ấy. "Đừng đưa nó lên Instagram."
"Anh có thể đặt nó làm hình nền của mình không?"
"Gì, phải bỏ Henry ra? Cuối cùng thì Anh cũng yêu em hơn chú chó của mình rồi phải không? "
"Mmm, đi hơi xa..."
Tôi lăn mình, đẩy anh ta ra khỏi người tôi và lật chúng tôi lại để tôi nằm trên người anh ấy. "Thật thô lỗ mà."
Nick cười và vòng tay quanh tôi. "Được rồi, tốt thôi, anh yêu em hơn cả chú chó của anh."
"Tốt."
"Anh yêu em hơn bất kỳ người nào khác."
Anh ấy nói điều này bằng một giọng trầm lặng hơn một chút. Tôi nhích đầu ra khỏi cổ anh ấy để có thể nhìn vào mắt anh.
"Nó có lạ lùng không?" anh ấy tiếp tục và sau đó bật ra một tiếng cười nhỏ. "Anh chỉ mới mười tám."
"Em không biết," tôi nói. "Có thể." Thật là kỳ lạ. Cả hai chúng tôi đều biết điều đó thật kỳ lạ. Cả hai chúng tôi đều biết mình kỳ lạ, chúng tôi không giống những cặp đôi khác cùng tuổi. Thật kỳ lạ, chúng tôi đi chơi hàng ngày, thật kỳ lạ khi chúng tôi chỉ muốn ở bên nhau mọi lúc. Mỗi ngày chúng ta đều tự hỏi khi nào chúng ta sẽ ngừng cảm thấy như vậy và vượt qua mối quan hệ tuổi teen của mình. Nhưng nó không bao giờ xảy ra. Chúng tôi chỉ tiếp tục. Nhưng nó cũng tốt. Chúa ơi, nó thực sự quá tốt.
"Em cũng kỳ lạ," tôi nói, bởi vì nói Em cũng yêu anh hơn bất kỳ người nào khác làm tôi cảm thất không hoàn toàn thích hợp lắm, mặc dù tôi thực lòng yêu anh ấy hơn bất kỳ ai khác trên toàn thế giới. Nick siết chặt tôi và nói, "Ừ" vì anh ấy đã biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro