BA - CHARLIE 1
CHARLIE
Bởi quên đóng rèm cửa vào đêm qua, tôi chợt tỉnh dậy khi cái ánh sáng bỏng rát từ cửa sổ chiếu thẳng vào mắt. Tôi đã quên làm rất nhiều thứ quan trọng tối qua rồi. Như thể đẻ bản thân là một người tử tế vậy.
Tôi lần mò tìm cái điện thoại trước khi nhận ra rằng nó vẫn còn trong túi sau của mình và tôi vẫn đang mặc quần áo. Bây giờ là mười giờ mười lăm phút sáng. Không có tin nhắn, không có tin nhắn Facebook, không có gì. Tôi không muốn ra khỏi giường để thay đồ. Tôi còn nhã hứng để làm bất cứ điều gì nữa rồi.
Tối qua...
Tôi nghĩ gì thế này?
Điều Elle và Tao làm tôi hoảng sợ. Rằng sau tất cả thời gian đó, họ sẽ giống như, 'Tuyệt. Ừ. Chúng ta đang chia tay. Tốt thôi.' Sau hai năm. Không phải họ... họ không yêu nhau sao?
Rõ ràng là không. Họ đã cảm thấy chán nản. Và tôi đoán tôi đã bắt đầu nghĩ, 'Nếu Nick chán thì sao?'
Chúng tôi không làm chuyện gì quá thú vị. Chúng tôi chỉ ngồi quanh nhà nhau. Tôi là một người khá nhàm chán mà. Vì vậy, tôi đoán tôi muốn thử anh ấy, để kiểm tra xem anh ta có muốn chia tay hay không, nhưng tôi thậm chí không thể nói ra. Tôi thậm chí không thể nói điều đó một cách chính xác nhất. Thật dốt nát. Tôi thật ngu ngốc. Tôi đúng là một tên khốn ngu ngốc chết tiệt.
Tôi không muốn biết. Tôi thà tiếp tục hạnh phúc trong sự vô tri khi không biết anh ấy nghĩ gì, còn hơn là để mình đứng nhìn cái mớ hỗn độn kinh khủng này. Bây giờ tôi không biết anh ấy đang nghĩ gì. Anh ấy chỉ giận tôi, hay anh ấy thực sự muốn chia tay?
Ý nghĩ nhắn tin cho anh ấy để tìm hiểu khiến tôi cảm thấy cơ thể như đang phát bệnh.
Chúng tôi đã từng tranh cãi trước đây, nhưng không có gì tệ như thế này. Chúng tôi chưa bao giờ thức dậy mà vẫn còn giận nhau. Đã lâu rồi tôi không tỉnh giấc với cảm giác tồi tệ này, ruột gan lồng lộn, tôi muốn khóc, và sự trống trải quen thuộc mà tôi nghĩ rằng mình đã thoát khỏi từ rất lâu rồi. Cảm giác đó khiến tôi chỉ muốn nằm trên giường và không bao giờ dậy thêm lần nào nữa.
Trở lại thời gian khi tôi học lớp 11, một vài tuần sau khi tôi xuất viện, Nick đã nói điều gì đó mà anh ấy không nói trong khi chúng tôi đang ăn tối - một điều ngu ngốc về việc tôi đã không cố gắng đủ nhiều - và tôi bắt đầu chỉ trích lại anh ta và nó liền trở thành một cuộc tranh cãi vô cùng lớn, kết thúc bằng việc anh ấy bỏ đi. Nhưng ngay sau đó, anh vẫn quay lại chỉ sau vài giờ. Và mọi thứ cũng ổn trở lại. Tôi nghĩ lần đó có thể là lần đầu tiên chúng tôi ngủ chung giường.
Tôi lăn qua lăn lại để tránh nắng và kéo chăn trùm kín đầu, nhưng tiếng chim hót bên ngoài quá ồn ào cùng phòng căn phòng sáng rực, nên tôi chỉ nằm đó. Tôi ước có thể quay ngược thời gian. Tôi ước mình có thể quay ngược thời gian về thứ Năm, và mỗi khi đến cuối ngày thứ Năm, tôi lại tua ngược thời gian về lại ngày ấy, tôi sẽ ở bên Nick mỗi ngày trong suốt quãng đời còn lại của mình. Không thể tin rằng tôi thậm chí nghĩ những thứ như thế này. Đáng thương hại. Tôi thật thảm hại quá.
"Chào buổi sáng." Chị gái tôi - Victoria nói khi tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy trên ghế sofa ở sảnh tiếp khách. Cô ấy đang mặc bộ đồ ngủ và váy dạ hội khi xem bộ Bridesmaids với một túi lớn Kettle Chips trên đùi.
"Buổi sáng. Sao chị lại xem phim vào lúc mười một giờ vậy? "
"Tại sao không?"
"Tại sao lại dùng Kettle Chips?"
"Ngày đầu tiên của ngày nghỉ phép mà."
"Đây là ngày nghỉ học thứ hai của chị."
"Vậy thì... đây là ngày thứ hai trong kỳ nghỉ học của chị."
Tôi cười và xem phim với cô ấy trong vài phút. Tôi chưa bao giờ thực sự hứng thú vào bộ phim này, nhưng Victoria bị ám ảnh một cách kỳ lạ với nó. Có thể là vì nhân vật chính siêu châm biếm, giống như cô ấy.
"Vậy... em cảm thấy ổn chứ?" Cô ấy quay sang tôi. "Em đã ăn sáng chưa?"
"Cảm thấy hơi mệt. Dù sao cũng gần đến giờ ăn trưa rồi. "
"Hừm." Cô ấy không nói gì. Bình thường Victoria là người đầu tiên bắt tôi ăn khi tôi không muốn. "Chuyện gì đã xảy ra với Nick đêm qua? Em thật may mắn khi Becky có cho mình một chiếc xe riêng. Sao em lại say và khóc trong nhạc viện?"
Tôi càu nhàu và ngả đầu vào ghế sofa. "Chúng ta có phải nói về nó không?"
Cô ấy nhún vai và nhìn lại màn hình. "Không. Nếu em muốn thế. "
Chúng tôi ngồi trong im lặng trong một lúc. Và sau đó tôi cùng quyết định nói với chị ấy.
Tôi kể cho chị nghe hết toàn bộ câu chuyện, dù sao thì cũng không có nhiều điều để kể. Nick liên tục nói về trường đại học, tôi cảm thấy lo lắng về nó, nghe về Elle và Tao, tôi sợ hãi, lỡ nói những điều tôi không nên có, Nick hoảng sợ - mọi thứ đều là lỗi của tôi, vẫn như thường lệ.
"Chúa ơi," cô ấy nói, khi tôi đã kể hết. Cô ấy nhìn tôi chằm chằm cùng phần còn lại của đường kẻ mắt bị lem dưới mắt, và sau đó cô ấy tạm dừng bộ phim. "Nghe có vẻ là cuộc tranh cãi đó quá sức tồi tệ."
"Ừ, đúng là không đùa được mà."
"Em không nghĩ rằng anh ta lại muốn chia tay phải không?"
"Em không biết. Có lẽ. Anh ấy cũng chẳng nói tôi không muốn chia tay mà, chị biết đấy? Anh ấy chỉ... rất tức giận... "Và rồi đột nhiên tôi cảm thấy nước mắt của mình. Tôi đưa tay lên che mặt và khi nói, giọng tôi cao hơn và bắt đầu run run. "Tôi cảm thấy buồn nôn quá."
"Ồ, Charlie." Victoria đặt miếng khoai tây chiên giòn xuống và kéo tôi vào lòng, đưa một tay qua lưng tôi. "Không sao đâu mà."
Tôi lắc đầu vào vai cô ấy, cố không để nước mắt ướt đẫm chiếc áo choàng.
"Nó không ổn... nó thực sự không ổn..."
Cô ấy để tôi tựa vào bờ vai cô ấy để khóc vài phút trước khi cô ấy tiếp chuyện lại.
"Chị nghĩ em cần phải nói chuyện với anh ấy."
"Em không biết phải nói gì nữa rồi." Tôi thì thầm.
"Chỉ một cái gì đó thôi. Bất cứ điều gì cũng được."
"Anh ấy ghét em."
"Đó là sự thật."
"Anh ấy tức giận."
"Đó là tạm thời."
"Em không biết phải nói gì."
"Em nói gì cũng không quan trọng." cô ấy nói. "Em chỉ cần nói gì đó thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro