Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngày đầu sau chia tay

Trong góc tối của căn biệt thự to lớn , có một thân hình nhỏ bé đang cuối gầm mặt khóc nức nở .

Là cậu Dunk Natachai !

Vừa vài phút trước thôi người mà cậu thương đã rời đi . Vì sao ư ? Chính cậu là người nói ra lời chia tay . Nhưng chẳng ai biết vì sao cậu lại khóc đến nghẹn như vậy .

Người thương của cậu...à không , người cậu từng thương Joong Archen . Hắn vừa bị mặt trời nhỏ của mình nói lời chia tay . Hắn cũng chẳng biết vì sao , rõ là đang hạnh phúc kia mà .

- Em nói cho anh biết đi ! Lý do chia tay là gì ?

- Em nghĩ chúng ta không hợp !

Không hợp ? Thật là nực cười mà .

- Em đã chắc chưa ? Ta đến với nhau vì hợp nhau và lý do ta kết thúc là do không hợp ?

- Em...em

- Em làm sao ? Em nói cho biết đi chứ ? - Hắn nắm lấy đôi vai nhỏ của người trước mặt , gào lên trong đau khổ .

- Hức em hức em không nói được!!!

Cậu gạc bỏ tay hắn ra , từ từ ngồi sụp xuống nền gạch lạnh lẽo . Hắn nhìn người thương đang khóc lóc đến suy sụp mà lòng đau như cắt .

- Em lên phòng ngủ ngoan nhé , đừng khóc , anh không ép em - Hắn cuối xuống xoa lấy mái tóc mà đêm nào hắn cũng thơm thơm .

Nói rồi hắn quay người ra khỏi nhà . Mang theo bao nhiêu cơn tức giận , khó chịu đem đi vứt ra bên ngoài . Hắn không muốn mặt trời nhỏ phải chịu tổn thương .

____________________________

Đã hơn 2 giờ 30 phút sáng , cậu vẫn còn nằm dưới nền gạch lạnh lẽo mà thiếp đi . Cơ thể run lên vì lạnh và nấc do đã khóc rất nhiều .

* cạch

Là hắn Joong Archen , hắn về để kiểm tra xem bé con của mình đã ngủ hay chưa . Vừa mở cửa nhà , đập vào mắt hắn là hình bóng nhỏ bé mà hắn hết mực yêu thương đang nằm co ro trên nền gạch .

- Đoán không sai mà - hắn cau mày tiến đến chỗ cậu .

Đỡ cậu tựa vào lòng mình , hắn bế cậu lên phòng cho cậu ngủ ngon hơn . Đắp chăn kỹ càng cho Dunk xong hắn chuẩn bị ra khỏi phòng bỗng nghe tiếng nấc của cậu .

- hức...hức anh ơi...em bé đã khóc nhiều lắm anh có biết không...chắc giờ hic anh đang giận Dunk lắm .

Hai gò má của cậu giờ đã ướt đẫm , cậu mím môi ôm lấy chiếc gối hắn hay nằm . Hít lấy mùi hương còn sót lại của hắn .

Nhưng cậu không biết , người mà cậu đang nhớ đến vẫn còn đang ở trong phòng . Thầm quan sát hành động của cậu .

Joong đến ngồi cạnh em , xoa má mềm rồi xoa tóc rối . Nhẹ hôn lên môi em , trong lòng đang thầm xót em đến chết rồi .

- Ngốc , có chuyện lại không nói anh biết . Ngủ ngoan nhé , yêu em .

Hắn rời đi , quay về công ty giải quyết số công việc và hợp đồng sắp tới . Để có thời gian dỗ bé người yêu cũ của mình .

____________________________

Dunk mơ màng tỉnh giấc , đồng hồ chỉ mới điểm 8 giờ kém . Em bật người dậy , hốt hoảng tốc chăn chạy vào nhà vệ sinh . Còn không quên hét toáng lên là .

- Chen sao anh không gọi em d-dậy....- Cậu chợt khựng lại vài giây .

Mắt cậu ần ật nước , người tựa vào tủ đồ mà từ từ trượt xuống . Cậu nhìn vào khung ảnh ngay tủ đầu giường . Bức ảnh chứa kỉ niệm của cả hai .

Em khóc , em lại khóc nữa rồi .

Joong ơi~ Đến dỗ em đi , đến ôm em vào lòng đi ...

* cạch

Cửa phòng được mở ra , một thân ảnh quen thuộc chậm rãi bước vào . Dunk ngước mắt lên nhìn , là hắn . Cậu chạy đến nhào vào lòng người kia mà khóc ướt đẫm cả một mảng áo của hắn .

- Sao đấy ?

- Muốn ôm  , muốn thơm thơm vào môi xinh hicc .

- Làm gì có người yêu cũ nào lại đi ôm ôm , thơm thơm bao giờ . Em ôm là tôi tính phí đấy nhé . - Joong chỉ định trêu cậu vài câu nào ngờ mặt trời nhỏ đã mếu máo sắp khóc thêm một trận nữa rồi .

- Tôi ? anh..anh - Dunk như sắp khóc .

" anh ấy đổi cách xưng hô với mình rồi "

- Ừ , thì xưng tôi đúng mà . Có sao à ?

- Kh-không sao hết , sao giờ anh còn ở đây

- Em định đuổi tôi đi thật à ? Muốn đuổi thì cũng từ từ chứ !

- Chứ anh muốn sao - em ngước mắt lên nhìn hắn .

- Tôi còn phải thay đồ đi làm nữa , em buông tôi ra được rồi đó !

Dunk lắc đầu qua loa vài cái rồi khịt khịt mũi .

- Chia tay rồi thì nên giữ khoảng cách một chút đi chứ !

- Không muốn .

- Vô lý , tôi xin cho em nghỉ hôm nay rồi . Lo mà chăm sóc bản thân đi .

Hắn gỡ người em ra , sau đó đi lấy một bộ vest rồi chuẩn bị đi làm .

______________________________

Hôm nay không có hắn chắc sẽ vất vả lắm đây !

Dunk lê thân thể mỏi nhừ đi làm việc nhà , rồi đến việc công ty . Làm quần quật cả ngày mà quên luôn cả việc ăn uống . Thường hắn sẽ là người nấu ăn cho cả hai . Nhưng hôm nay chỉ có mình cậu ở nhà . Phần không biết nấu phần chán ăn nên cậu bỏ luôn cả bữa trưa lẫn tối .

10 giờ kém Joong về đến nhà . Nhìn vào căn bếp thì thấy nó vẫn sạch sẽ như khi sáng . Biết chắc là ở nhà bé con này lại bỏ bữa nữa rồi .

Lên đến phòng , Dunk đang nằm quấn mình trong chăn bông . Điều hòa bật rất thấp , cửa sổ chưa đóng , màng chưa kéo lại . Chợt trong lòng hắn trở nên nóng giận hơn bội phần .

- Dunk , mau ngồi dậy cho tôi hỏi .

- Hưmmm,...em muốn ngủ .

- Mau !!! - hắn quát một tiếng rất to .

Cậu tỉnh cả ngủ , trong lòng dâng lên một nổi bất an khó tả .

" Thôi chết ! quên dựng hiện trường giả nữa . Bỏ bữa cả ngày chắc bị đánh cho tét mông xinh mất "

- D-dạ...

- Em giấu tôi cái gì ? Nói !?

- Dạ đâu có gì đâu .

Hắn bắt lấy tay em , đặt em nằm sấp xuống . Giơ tay lên định đánh vào mông chợt nghe em nói mà khựng lại .

- Người yêu cũ chứ có phải người yêu đâu mà đòi đánh vô mông người ta .

- Anh có quyền gì chứ ?

- Được , cậu cứ việc bỏ ăn , tôi không quản nữa . Nữa đêm có đau dạ dạy thì đừng có mà tìm tôi .

Hắn tức giận đùng đùng bỏ sang phòng khác ngủ . Dunk bây giờ vẫn chưa thấy bản thân mình sai ở điểm nào . Vẫn còn ngông dữ lắm , để rồi coi .

Dunk đang chìm trong giấc ngủ bỗng bụng đau thắt lại . Mồ hôi tuông ướt đẫm trán , cậu mím môi chịu đựng . Nằm vật vả nửa giờ đồng hồ cuối cùng chịu cũng chẳng nổi . Cố gắng từng bước chạy sang phòng hắn cầu cứu .

- Chen ơi , em đau , Chen ơi .

Joong đang làm việc trong phòng chợt nghe tiếng ai gọi liền chạy ra mở cửa phòng .

- Này , em có sao không đó .

- hức em đau

- Đau thì nói tôi biết làm gì ? Không phải khi nảy nói hay lắm sao ? - dù đang rất lo cho Dunk nhưng hắn vẫn còn giận em lắm .

- Hức hức bế em ~ - Dunk không gượng nổi nữa sợ bị hắng mắng liền như mọi lần giả vờ làm nũng .

- Tự đi mà giải quyết , tôi không biết .

- Anh hết thương em rồi hả , hức oaaa - Dunk định với lấy hắn nhưng với hụt ngã xuống sàn nhà .

- Dunk , có sao không. Ngoan ngoan nín nhé . Đây đây anh bế , có đau lắm không .

Joong đỡ lấy Dunk , cậu chỉ chờ có thế mà ôm lấy người hắn khóc to .

- Đau ở đâu , hửm ?

- Ở đây aa - cậu chỉ vào đầu gối mếu mếu .

- Ngoan không khóc , tôi xoa cho em .

- Dạ ~ - em rút vào người hắn hưởng thụ sự ân cần của hắn .

- Chen ơi ~

- Hửm ?

- Đói ~

- Không bỏ bữa nữa sao , nhịn ăn cho đỡ béo .

Dunk nhìn vào mắt Joong , khóe mắt từ từ đỏ lên ần ật nước . Nước mắt từ từ lăn trên má cậu , Joong tự nhiên thấy mình sai .

- Ơ ơ anh đùa , không khóc .

Đời này Dunk thù nhất ai chê mình béo , nay Joong dám cả gan chê cậu béo . Thật đáng giận mà .

- Đừng bế em nữa , béo , nặng lắm .

- Không không , không béo không nặng . Ngoan nhé , muốn ăn gì nào .

- Không ăn nữa , sẽ béo .

- Thôi nào , ăn cháo thịt bầm ha .

Hắn xoa xoa gáy em , để em tựa vào người mình nghỉ ngơi một chút . Hắn vừa loay hoay nấu cháo vừa bồng em trên tay .

Lát sau , cháo cũng chính hắn bày ra bán rồi gọi em dậy ăn .

- Ăn đi , cẩn thận nóng đó .

___________________________________________

Hello mọi người nay tui trở lại rồi nè ♡

Dạo này mê JD quá mà sợ đọc truyện ngược nên tui viết truyện siu siu ngọt luônn .

Lỡ mà có flop thì tự đọc tự an ủi cũng dcc hehe .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro