Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11. Thứ đáng sợ nhất là gì?

    Tại phòng ăn, không gian trở nên ngượng ngùng đến lạ thường. Cả anh và cậu đều chỉ biết cuối đầu chả dám nhìn nhau. Người thì mặt còn xanh lè xanh lét, kẻ thì mặt đỏ chét như đánh má hồng.

Chẳng một ai nói với ai câu nào, không gian yên ắng chỉ khi khoảng lại có tiếng đũa khua vào chén đĩa. Bỗng đột nhiên Kim Taehyung phát hiện ra một điều gì đó bất thường.

"Tay..tay cậu bị thương kìa"

Nếu không nhờ Taehyung nói có lẽ Jungkook cũng quên là mình đang bị thương. Nhìn lại vết cắt máu đã khô cũng thấy đau là mấy, cậu chỉ lắc đầu nhẹ nói với Taehyung.

"Không sao, tôi bất cẩn thôi"

"Có phải lúc nãy tôi là cậu giật mình không?"

"Không có, anh lo ăn đi"

...

Sau khi ăn xong anh đã dành phần rửa chén cho mình, bảo tay cậu đang bị thương không thể đụng vào nước rửa chén. Jeon Jungkook cũng không mấy quan tâm, dù sao cậu cũng là người nấu ăn nên anh là người rửa chén cũng không có vấn đề gì.

"Thế anh rửa cho cẩn thận nhé. Chén sạch sẽ được úp ở đó"

"Tôi biết rồi"

Cậu để anh ở phòng bếp rửa chén một mình mà lên phòng tắm rửa.

...

*cốc cốc cốc*

"Vào đi"

*cạch*

"Sao anh còn chưa ngủ?"

"Tôi...tôi..lạ chỗ"

"Thế anh qua phòng tôi sẽ quen hơn à?"

"Không..không phải, chỉ là thấy phòng cậu còn sang đèn nên muốn qua tâm sự"

Không phải vì anh sợ một mình hay lại chỗ đâu, mà là anh muốn tiếp cận crush thôi.

"Ngồi đó đi"

Cậu ngồi trên bàn làm việc, đang chăm chỉ chuẩn bị một số thứ để ngày mai còn phải đi làm.

Anh ngồi trên giường của cậu, góc độ này anh chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng của người thương.

"Cậu vẫn đang làm việc sao?"

"Đúng vậy, anh là trưởng phòng có thể không cần làm gì mà sai khiến người khác, còn tôi chỉ là nhân viên, không làm sẽ bị mắng."

"Nè dừng nói tôi khó tính như vậy chứ, tôi đâu phải lúc nào cũng muốn mắng cậu"

Kim Taehyung bị oan, anh thương cậu còn không hết sao lại nỡ mắng cậu. Chỉ tại con thỏ nhỏ ngốc nghếch này hay làm hư bột hư đường và nhiều lần không hiểu ý anh nên anh mới lớn tiếng dạy cậu.

"Anh lúc nào cũng ức hiếp tôi" cậu xoay người nhìn anh bĩu môi.

"Từ nay sẽ không ức hiếp cậu nữa"

"Có thật không?"

"Thật" anh gật đầu khẳng định.

"Sao anh lại tốt với tôi như vậy?"

"Thế sao cậu lại tốt với tôi?" anh không trả lời mà hỏi ngược lại cậu.

"Tôi tốt với anh bao giờ?"

"Cậu chăm sóc tôi lúc ở bệnh viện, còn cho tôi ở nhà mình, cậu còn nấu ăn cho tôi. Thế không phải tốt sao? Cậu tốt với tôi là vì điều gì?"

"Vì anh là cấp trên của tôi đó. Tôi tốt với anh như vậy anh phải nhớ nâng đỡ tôi đó haha"

"Chỉ vậy thôi sao?" Kim Taehyung có chút thất vọng hỏi thêm.

"Ừ chỉ vậy thôi"

Hóa ra từ đầu tới cuối cậu chỉ đơn giản xem anh là đồng nghiệp, là một cấp trên không hơn không kém. Cậu tốt với anh là để lấy lòng sếp như bao nhân viên khác.

"Tôi vẫn luôn nghĩ cậu cũng thích tôi nhưng hóa ra đó chỉđiều tôi nghĩ"

...

"Muộn rồi, tôi về phòng đây. Cậu ngủ ngon"

"Ờ, mà khoan đã" cậu đột nhiên níu giữ anh lại.

"Có chuyện gì sao?"

"Anh có sợ ma không?"

"Không"

"Thế anh sợ gì?"

"Con người"

Kim Taehyung để lại câu trả lời rồi rời đi, bỏ lại Jeon Jungkook ngơ ngác ngồi suy nghĩ về câu trả lời của anh.

"Tại sao lại là con người? Mình cũng là con người mà..."

Ma quỷ chúng chỉ đáng sợ ở vẻ bề ngoài còn thứ đáng sợ nhất chính là con người, nói một cách chính xác hơn thì đó là lòng dạ người.

Những loài ma quỷ hung hăng tàn ác cũng hình thành từ những hận thù chất chứa bên trong lòng của mỗi con người lúc còn sống. Oán hận quá lớn, chấp niệm vẫn còn khiến cho chúng ngàn đời không được siêu sinh mà lưu lại chốn nhân gian tác quai tác quái.

Chúng không được tự nhiên sinh ra mà chúng được hình thành.

...

Jeon Jungkook cứ đắm chìm trong suy nghĩ rồi ngủ gật trên bàn làm việc.

Cậu đã mơ thấy giấc mơ như đêm thứ hai ở đây. Vẫn là cô gái tóc xoan nhẹ ngồi trên bàn làm việc quay lưng về phía cậu, vẫn chiếc đầm tím nhạt dài qua đầu gối. Vẫn là dòng chữ "xin hãy rời đi" và cậu chợt tỉnh giấc khi chuẩn bị nhìn vào khuôn mặt của cô gái.

...

Đêm chủ nhật, ngày thứ năm Jeon Jungkook ở trong căn biệt thự, chẳng có gì mới lạ xảy ra chỉ có mỗi sự xuất hiện của Kim Taehyung và giấc mơ cùng cô gái không biết mặt được lập lại.

______________

Có thể tưởng tượng đây là phòng của bạn Jeon, chỉ có điều là màu tím

Còn đây là góc nhìn của anh Kim, cũng như góc nhìn của Jungkook khi gặp cô gái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro