Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Tiểu thư mất tích

Cách thủ đô Bắc Kinh không xa, Đồng Yên là thung lũng hoa tuyệt đẹp, có cả trang trại, khu quán cà phê độc đáo để bạn ngồi thong thả tận ngắm cảnh đẹp. Tại đây có một biệt thự cổ điển Châu Âu toát lên được sự uy nghi, tráng lệ, sang trọng và thể hiện được tầm vóc kiến trúc, đẳng cấp nhờ các chi tiết hoa văn kiến trúc vô cùng tỉ mỉ, vững chắc như lâu đài cổ của hoàng gia xưa. Nó thể hiện gu thẩm mỹ, quyền lực và sự giàu có của gia chủ.

Căn biệt thự vĩ đại, dĩ nhiên người xuất thân trong đó cũng không phải tầm thường. Đây là nơi sinh trưởng của hai vị thiên kim cành vàng lá ngọc của Ngu gia, hai bảo bối này sinh ra hội tụ đầy đủ tố chất của bậc quí nhân, vẻ đẹp của cả hai vượt xa những tiêu chuẩn tầm thường.

Đại tiểu thư Ngu Thư Hân tính tình hoạt bát và đáng yêu. Ở tuổi 20 Ngu Thư Hân đã khiến cho bất cứ ai cũng phải say nếu lỡ vô tình sa vào đôi mắt ma mị của nàng.

Vị tiểu thư còn lại theo họ mẹ Khổng Tuyết Nhi cũng chẳng hề kém cạnh chị mình ở khoản nào, duy nhất một điều cô nàng có khí chất thanh cao, thuần khiết, không nhiễm bụi trần, một vẻ đẹp tuyệt mỹ khiến cho mọi người đua nhau ngắm nhìn. Lại có tố chất thông minh hơn người, tính cách cô trầm ổn, yêu kiều nhưng không hề kiêu căng.

Nếu Ngu Thư Hân là đại diện cho vẻ đẹp nóng bỏng, mãnh liệt và hiện đại. Thì Khổng Tuyết Nhi đại diện cho nét đẹp thanh thoát dịu dàng cổ điển.

Xinh đẹp là vậy, thế còn tài năng? Hai vị tiểu thư Ngu gia thân thế không hề đơn giản. Thành tích học tâp của cả hai luôn nằm top của trường, bề ngoài người ta biết đến Ngu gia là một tài phiệt, là doanh nhân một tập đoàn hùng mạnh, còn thân phận thực sự của họ là một bí mật tối cao, không ai biết được ngoại trừ những người trong cùng hội. Chính là hội phù thuỷ, họ được biết là được sinh ra với một mối liên hệ tự nhiên với những thế lực siêu nhiên. Hai cô gái nhận phép thuật từ cha và tổ tiên mình, cha họ là Ngu Phi Kiệt, tổ tiên ông là phù thủy trắng là người sử dụng phép thuật cho việc tốt và giúp đỡ mọi người như chữa bệnh, phục hồi, phát triển, bảo vệ, tiên đoán, ban phúc và đáp ứng nhu cầu lợi ích cua người khác thay vì bản thân. Họ nhận quyền năng của mình từ thiên nhiên và chỉ dùng cho mục đích tốt lành. Họ kết nối với năng lượng tích cực để thi triển phép thuật.

Khi ông còn là phù thuỷ tập sự, ông đã gặp được người phụ nữ phàm trần, xinh đẹp, đoan trang nên đã đem lòng yêu mến và ngỏ lời muốn nên chuyện vợ chồng. Giữa phù thuỷ và người phàm kết hôn không phải là chưa có tiền lệ, nên gia đình hai bên không phản đối họ đến với nhau.

Hai vị thiên kim là sự kết hợp hoàn hảo của hai giới. Ngu Phi Kiệt luôn yêu thương hai cô con gái hết mực, ông là một người cha trên cả tuyệt vời trong mắt hai vị tiểu thư. Ông dạy bảo hai cô những đức tính tốt của một phù thuỷ, nhằm bảo vệ hai con tránh xa tà đạo. Vì mang trong mình một nửa dòng máu là phù thuỷ nên cả hai sẽ kế thừa quyền năng của cha, và họ vẫn đem trau dồi, rèn dũa thêm kỹ năng để tăng cấp bậc. Và tuyệt nhiên những quyền năng ấy chỉ để giúp đỡ con người, không gây hại cho ai.

---

"Tiểu Tuyết. Ơ không có trong phòng."

Ngu Thư Hân hơi chun mũi lại vẻ hào hứng lập tức xẹp xuống cực đại thay vào đó là gương mặt bí xị, cô gái nhỏ sang tìm em gái mình để tâm sự. Cả ngày ngoài ăn, chơi game, thi thoảng học một vài câu thần chú ra chỉ có nằm trên giường lăn lóc. Thật vô vị, nên nàng quyết định mò sang đây, dù sao phòng của Tuyết Nhi cũng có nhiều trò hơn.

Tiếc là em gái bận rộn ấy lại không có ở nhà, quan sát căn phòng thì chẳng có laptop hay đồ dùng em ấy thường mang theo khi ra ngoài. Xác định Tuyết Nhi đã đi thu thập dữ kiện để thí nghiệm rồi, bước đến kệ sách Thư Hân đưa tay xoay tròn quả cầu thuỷ tinh nằm giữa kệ sách, cánh cửa thứ hai của căn phòng liền bật ra, bên trong lại là một căn phòng khác vô cùng rộng lớn.

Căn phòng mật này cũng giống căn phòng mật của bố dùng để điều chế, nghiên cứu phép thuật. Thư Hân rất ngưỡng mộ bố và em gái khi họ có thể làm những thí nghiệm kì diệu với những lọ chứa bùa phép, và nàng cũng sắp được sở hữu một công trình nghiên cứu pháp thuật của riêng mình.

Bữa ăn tối qua bố nàng cười hiền hoà khẳng định với nàng rằng điều đó như là món quà sinh nhật được ông bật mí sớm, phải nói rằng cả nhà đã có một trận cười giòn giã trước đôi mắt long lanh ánh lên vẻ hạnh phúc của đại tiểu thư.

"Haizz, Tiểu Tuyết đi rồi, XuXu cũng buồn lắm nhỉ? Đói không ta cho mi ăn?"

Thư Hân khom người nhìn vào cái lồng sắt đặt trên bàn thí nghiệm. Chú chuột hamster bé nhỏ chỉ chớp chớp đôi mắt, không buồn di chuyển. Nàng lấy hộp thức ăn trộn sẵn để trên kệ xuống, vừa cho XuXu ăn vừa trò chuyện cùng nó vui vẻ.

Nhắm chừng chú hamster đã ăn no, nàng đóng hộp thức ăn trả về vị trí ban đầu, lúc nhìn xuống vô tình lướt qua quyển Arbatel de magia veterum. Một cuốn sách ma thuật, là một trong những cuốn sách có ảnh hưởng lớn nhất. Khác với những cuốn sách khác, chứa đầy ma thuật bóng tối và những lời nguyền, Cuốn Arbatel chứa những chỉ dẫn tâm linh để sống một cuộc sống thành thật và đáng kính trọng.

Arbatel tập trung vào thiên nhiên, mối quan hệ tích cực giữa thế giới tự nhiên và con người và sự tương tác qua lại giữa hai thế giới đó. Tổ tiên nàng là phù thuỷ trắng, Thư Hân luôn tự hào vì điều đó, nàng say mê với những con chữ trong trang sách, bước đến bàn ngồi để đọc thoải mái hơn.

Độ chừng 30 phút trôi qua, mi mắt nàng nặng trĩu và có dấu hiệu cụp xuống. Cuối cùng như một lẽ tự nhiên, nàng gối đầu lên tay ngủ trong khi quyển sách vẫn mở và công cuộc khám phá dừng lại dở dang. Bên kia chiếc bàn XuXu ăn no lại không chịu ngủ yên như nàng tiểu thư mà lại giở trò nghịch ngợm.

Ngu Thư Hân đâu ngờ rằng vừa rồi cho XuXu ăn xong nàng bất cẩn không khoá chiếc lồng, mà chú chuột kia dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội đào tẩu để phá phách. Thoát khỏi nơi cư ngụ, XuXu tiến đến chiếc bàn khai triển pháp thuật đầy hấp dẫn của cô chủ nhỏ để dạo chơi. Nó nhốn nháo, nghịch những lọ thuỷ tinh bùa phép hậu quả là bàn làm việc của Tuyết Nhi trở thành bãi chiến trường hỗn độn. Thư Hân có lẽ quá say giấc và không phát hiện ra kẻ tội đồ kia đang tác quái.

XuXu phá phách đã gây ra tai hoạ, nó làm nghiêng giá đỡ ống nghiệm làm chất lỏng trong ống dịch chuyển, không may chất lỏng màu đỏ ấy tràn ra khỏi ống. Tất cả số chất lỏng ấy chảy ra theo một lực rất lớn, do góc độ nghiêng từ trên cao nên chất lỏng phóng xa hơn. Những quả dâu tây trên bàn ăn gần đó đã ngấm một lượng lớn chất lỏng ma thuật, mọi sự xảy ra trong tích tắc nhưng hậu quả để lại vượt khỏi tầm kiểm soát.

Ngủ một giấc dài, mơ màng tỉnh dậy, vươn vai vận động co giãn gân cốt. Giấc ngủ khá ngon nhưng tư thế nằm không được thoải mái nên có phần ê ẩm. Thư Hân đứng dậy đóng quyển sách thì nghe tiếng gọi ngoài cửa phòng của bảo mẫu.

"Đại tiểu thư, cô có ở đây không? Sắp đến giờ ăn rồi ạ."

"Cháu đến ngay dì Phúc."

"Vâng, vậy tôi đi chuẩn bị."

Ngu Thư Hân bước đến chiếc gương lớn chỉnh trang lại quần áo và vuốt lại mái tóc thật gọn, mỉm cười hài lòng với hình ảnh của mình phản chiếu trong gương, nàng vui vẻ bước đi. Lúc lướt ngang chiếc bàn nàng nhìn đến đĩa trái cây, với tay lấy một quả dâu đỏ mọng như đôi môi của mình cắn đôi, độ ngọt của nó làm nàng gật gù hài lòng. Dâu tây là loại trái cây mà nàng yêu thích từ bé, hầu như các cô gái trên đời này đều có tình yêu nhất định đối với dâu tây như nàng vậy.

Khoảnh khắc khi vị ngọt của dâu tây trôi quả cổ họng cũng là lúc Thư Hân cảm nhận có cái gì đó đang xảy ra trong cơ thể, nàng chưa kịp phản ứng thì "XOẸT" làn khói hồng mờ ảo khuếch tán, đại tiểu thư xinh đẹp đã biến đi đâu mất chỉ còn lại một em mèo trắng tuyết. Ngu Thư Hân trong thân xác một con mèo còn đang bàng hoàng vì không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng nàng biết điều này thật điên rồ.

"Chuyện gì thế này, mình đã dùng lệnh biến hình đâu chứ... Phải bình tĩnh, okay... Sẽ ổn thôi. Sẽ trở lại như cũ ngay thôi." - Thư Hân nhẩm trong đầu câu chú để biến đổi trở lại chính mình nhưng lần nào cũng không hiệu nghiệm, nàng bắt đầu lo lắng thực sự rồi.

"Ôi không, tại sao lại không có tác dụng chứ. Ai đã trêu mình thế này T_T"

Trong lúc vẫn còn đang ủ rũ tuyệt vọng chưa tìm ra được phương án nào thì đằng xa có tiếng bước chân đang tới rất gần. Nhưng nàng đang tập trung suy nghĩ nên không thèm quan tâm, chợt giật mình vì bị tóm, theo quán tính nàng hét lên "Méowww".

Lão quản gia cũng giật mình bởi tiếng kêu lớn và vang của nàng mèo, tiếng vang lớn như vậy không biết phu nhân có nghe thấy không đây. Ông vội vã ôm mèo tuyết đi một mạch ra cửa chính, vì ông sợ nếu phu nhân bị tiếng kêu của con mèo đánh động bà sẽ không hài lòng. Không phải bà ghét mèo, bà chỉ ghét bệnh dị ứng với lông của chúng. Nó làm bà không thoải mái, vì thế lão gia không cho phép sự xuất hiện của bạn nhỏ bốn chân này ở bất cứ khu nào trong biệt thự. Tránh ảnh hưởng sức khoẻ của phu nhân.

"Ngoan nào mèo con, là ai đã mang mi vào nơi cấm kỵ này hả? Đừng vội trách ta xấu xa, ta sẽ tìm cho ngươi một ngôi nhà mới nhé." - Lão quản gia nhân từ thì thầm với nàng mèo, chẳng biết nó hiểu được lời ông không nhưng có vẻ phản ứng của nó hơi kích động.

"Đừng làm vậy bác Châu, cháu là Ngu Thư Hân đây, nhà cháu ở đây mà."

Rất tiếc ngoài tiếng kêu thảm thương meo méo của em mèo, vị quản gia chẳng nghe được tiếng lòng của em ấy. Bác ấy còn nghĩ nó đang phấn khích cơ.

"Được rồi xem nào, trợ lý Tô mau đến đây."

Anh thanh niên mặc vest đen thấy quản gia gọi liền chạy lại, khi đến gần anh liền ngạc nhiên vì trên tay quản gia là một cô mèo tuyết vô cùng xinh xắn. Nhưng không khỏi thắc mắc.

"Quản gia gọi tôi, đây là sao thế ạ?"

"Tôi cũng không rõ tại sao nó lại có mặt trong biệt thự, đây là điều tối kỵ ai cũng phải rõ kia mà."

"À... Cũng có thể nó đi lạc đấy ạ. Nhưng quanh đây chúng ta không có hàng xóm nào, vậy em mèo này từ đâu đến?"

Vị quản gia và anh trợ lý trẻ cũng lấy làm khó hiểu, họ chỉ là những người thường. Họ không được biết lai lịch thật sự của thân chủ mình. Điều đó cũng là một điều tối kỵ, chỉ những người cùng huyết thống và cùng giới mới biết rõ. Như vậy càng gay go hơn, họ đâu biết tiểu thư của họ đang hiện diện ngay đây, trong hình dáng nàng mèo tuyết sang chảnh này.

"Không còn cách nào, cậu thử liên lạc với bên trung tâm thú y xem có thể gửi gắm họ không?"

"À vâng tôi sẽ liên lạc ngay."

"Sao chứ, trung tâm thú ý? Không mình không thể đến đó được, bác Châu, trợ lý Tô... Tôi là Ngu Thư Hân đây, oaaa..."

Quản gia Châu và anh trợ lý cũng bối rối không hiểu vì sao mèo cứ ngọ nguậy không yên, lại liên tục kêu meow meow.

Chợt ngoài cổng, bóng dáng một cô gái trẻ đi vào, tay mang giỏ thức ăn vui vẻ tiến lại phía quản gia và trợ lý.

"Cháu chào ông, chào anh Tô."

"Vâng. Chào Châu tiểu thư "

Cô gái ngại ngùng vén tóc ra sau vành tai cười thẹn khi trợ lý Tô gọi cô là tiểu thư, nghe thì thích thật nhưng cô là người khiêm tốn.

"Ôi anh đừng gọi thế tôi nào phải tiểu thư gì, hãy gọi tôi là An Như thôi."

"Được rồi hai đứa, Như Như cháu lại mang cái gì đến thế hả?" - Lão quản gia lườm hai người trẻ tuổi đang coi ông là người vô hình kia.

"A! Cháu sắp lên công ty sẵn tiện mang canh gà hầm cho ông đây, ông mau ăn kẻo nguội nhé."

"Cô An Như thật hiếu thảo, quản gia Châu thật có phúc." - Anh trợ lý ngưỡng mộ tấm lòng của cô gái kia, không tiếc dành tặng cô lời khen.

"Haha, anh quá khen.. Ôi mèo xinh quá đi mất." - Cô gái thích thú vuốt ve em mèo, cô thầm đánh giá em mèo này quá ư là đáng yêu, mắt to tròn long lanh, lông lại trắng muốt, sờ vào mềm như nhung. Nhìn qua khẳng định đây không phải mèo nhà tầm thường rồi.

"À mà ta có ý này, Như Như cháu thích động vật mà, vậy cháu có thể giúp ta nuôi con mèo này không?"

"Sao ạ? Nó không có chủ sao?"

"Ta nghĩ nó đi lạc vào biệt thự, lão gia sẽ tức giận nếu để ông thấy nó ở đây nên ta định bảo trợ lý Tô liên hệ trung tâm thú ý để nhờ họ nhận nó, nhưng cháu thích như vậy có muốn mang về nuôi không?"

Cô cháu gái nghe vậy không khỏi thương xót nhưng mau chóng vui sướng khi biết mình có thể giữ em mèo xinh đẹp này.

"Cháu sẽ nuôi em ấy thưa ông."

"Vậy tốt quá, tôi cũng định nuôi nhưng tôi không có kinh nghiệm nuôi thú cưng, lại không thường ở nhà. Cô hãy chăm sóc nó thật tốt nhé." - Anh trợ lý mỉm cười cất điện thoại lại vào trong áo.

"Tôi không muốn, làm sao tôi có thể ở nhà người lạ được... Tiểu Tuyết, Papa, Mama help me, pls!!! " - Ai đó kêu cứu trong tuyệt vọng.

"Chắc em đói rồi nhỉ? Chị sẽ mua thức ăn cho em ngay bé yêu... Vậy cháu đi đây, ông nhớ ăn ngay nhé. Chào anh Tô." - Cô gái họ Châu đón lấy em mèo tuyết sau đó tạm biệt và rời đi.

"Cô về cẩn thận."

"Cháu cũng nhớ ăn đúng bữa, đừng lúc nào cũng chỉ lo cho ta mà lo cho mình đi."

"Dạ cháu biết rồi thưa ông."

Chiếc xe ngoài cổng liền rời đi khỏi biệt thự, mèo trắng chồm lên cào kính xe và không ngừng kêu khóc.

"Ai đó cứu tôi với, sao tôi lại vướng vào cảnh trớ trêu này... Tôi không hiểu, Tiểu Tuyết ơiiiiii.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro