10.
Rất ồn...
Có tiếng khóc lóc, trách móc, lanh lảnh nghẹn ngào nghe không rõ.
"Cha đã làm gì... nhiều máu như vậy... vất vả lắm mới tìm được nó... cha lại... đối với nó như vậy..."
Đông Phong biết mình chưa chết rồi, trong lòng rất phiền muộn. Khắp người đâu đâu cũng đau, bủn rủn vô lực. Chỉ muốn nằm yên một lát, nhưng tiếng khóc kia vẫn văng vẳng bên tai, như chích vào óc, ong ong trong đầu.
"Tại sao lại cắt cổ? Tự sát sao? Cha đã làm gì? Cha bức ép gì nó? Nó chỉ mới trở về, thấy cha thương nhớ em con mới để hai người ở riêng. Mới quay đi có một lát... cha xem... đã nên nông nỗi này!" Đông Vũ vừa khóc vừa đấm Trương Dịch. Y chỉ đứng yên, dường như vẫn chưa hồi hồn.
"Cha xin lỗi." hồi lâu, y chỉ bần thần nói.
"Còn mấy vết cắn này nữa? Cha cắn nó sao? Cha điên rồi sao!" Đông Vũ nhìn mấy dấu răng đỏ tía, trong mắt như có gai đâm.
"Cha xin lỗi."
"Cha xin lỗi con làm gì?", cô liên tục đấm y, nước mắt đầm đìa. "Không cho cha đến gần Phong nữa. Cha ra ngoài! Ra ngoài đi!"
Trương Dịch vẫn trơ trơ, ánh mắt không nhìn cô mà vẫn dán chặt vào người nằm trên giường. Bác sĩ Lâm đang dùng chỉ khâu lại vết thương trên cổ. Vết thương đã được xử lý sạch sẽ, chỉ còn lại một khe hở rộng, máu thịt thấp thoáng nhìn mà rợn người.
Gần một tiếng sau, bác sĩ Lâm mới kết thúc công việc, đứng dậy nói với Trương Dịch: "Tự tử mà, không cắt sâu được. Tuy mất máu không ít, nhưng không chết được. Tôi đã khâu lại, băng bó xong rồi. Còn mấy..." anh ta nhìn nhìn mấy vết cắn đã được xử lý dán băng, dở khóc dở cười, tặc lưỡi, "... mấy cái dấu đó, tôi cũng không biết nói sao với anh nữa!"
Đông Vũ nghe thấy lời này lại òa lên lần nữa, muốn đẩy y ra ngoài. Lần này Trương Dịch không trơ ra nữa, xuôi theo lực đẩy của cô. Lúc ra đến cửa còn ngoái đầu lại nhìn Đông Phong thêm một lần.
Đông Vũ đến bên giường em gái khóc lóc, còn khóc rất lâu khiến Đông Phong đã phiền càng phiền thêm. Cô rất muốn bật dậy bịt cái miệng kia lại, nhưng cơ thể không có chút sức lực nào. Chỉ đành khó khăn thều thào: "Đừng ồn nữa..."
"Phong! Phong! Em dậy rồi!" Đông Vũ mếu máo, vừa khóc vừa cười chồm lên nhìn mặt cô. Chỉ thấy em gái khó chịu nhíu mày: "Bị thương là tôi, cắt cổ tự tử cũng là tôi, đau cũng phải là tôi đau, chị khóc cái gì?"
Đông Vũ nghe mà ngây người, không tin vào tai mình. Trước đó vờ không quen thì thôi đi, bây giờ lại còn nói những câu xa lạ như vậy. Đông Phong trong trí nhớ của cô, tuy trầm lặng nhưng rất dịu dàng chu đáo, tuy không thích nói lời tình cảm nhưng sống rất cảm tính. Năm năm xa cách, tình cảm của con người đã có thể phai nhạt đến nhường nào?
"Chúng ta ở bên nhau từ lúc chưa có ý thức, sẻ chia một không gian, tim đập chung một nhịp..." Đông Vũ nghẹn ngào, "Trên đời này, còn có ai có thể đau đớn vì em hơn chị nữa?"
Đông Phong gác tay lên che mắt, cười nhạt: "Không phải chị cũng nghĩ tôi đã chết sao? Vẫn sống rất tốt mà?"
"Đông Phong!"
Vành mắt Đông Vũ lúc trắng lúc hồng, không chịu được gắt lên. Năm đó tuy thân phận cái xác đã được làm rõ, nhưng tìm mãi không thấy Đông Phong, tháng tháng năm năm, hy vọng của cô cũng nhạt dần. Nói đến quyết tâm, những năm nay Trương Dịch còn quyết tâm hơn cả cô.
"Chị lúc nào cũng luôn mồm song sinh, song sinh. Có biết tôi ghét cái tiếng này thế nào không?", Đông Phong ngồi dậy, rút tay ra khỏi tay Đông Vũ.
Không đợi Đông Vũ kịp mở lời, cô đã tiếp: "Từ nhỏ đến lớn, đều là tôi làm, chị hưởng công, chị gây họa, tôi chịu tội. Chị ngủ nướng, chị lười biếng, chị đi chơi, đều là tôi ở nhà, cơm bưng nước rót. Chị mua quần áo đều thích có đôi có cặp, nhưng chị có biết, thật ra tôi không thích màu trắng, tôi thích màu xanh, chị có biết không?"
Đông Vũ mấp máy môi, cô quả thật không biết.
"Cùng một gương mặt, chị là hoa khôi, tôi lại chẳng ai để mắt. Lúc đầu người cha muốn nhận nuôi là chị, người cha cưng chiều cũng luôn chỉ có chị. Dây dưa với tôi, cũng vì tôi giống chị, chị biết không?"
Sắc mặt Đông Vũ thoắt cái xanh mét, lắp bắp: "Nhưng cha..."
Năm đó lúc đi nhận xác, cô đã khóc rất nhiều, cũng trách móc Trương Dịch vô tình. Nhưng khi biết đó là nhầm lẫn, hai người dốc công tìm kiếm. Tìm không được, cô cũng sớm quen với cuộc sống thiếu đi người em này. Còn y, những năm nay y chưa từng quên Đông Phong. Tuy rằng ngoài mặt vẫn như thường, nhưng nỗi tịch mịch đã khiến y trầm lặng đi rất nhiều.
Thái độ y như vậy, nếu Đông Phong chỉ là một người thay thế, vậy bản chính như cô, không phải cũng thiếu hào quang quá rồi sao?
"Năm xưa tôi thích cha, đâu phải chị không biết, vờ không thể chấp nhận cái gì chứ? Là tôi gặp cha trước, dựa vào đâu người cha tìm kiếm là chị? Dựa vào đâu cha chỉ luôn cưng chiều chị? Vì chị mà quan hệ với tôi, cũng vì chị mà cắt đứt với tôi, lại vì chị mà giết..."
"Đủ rồi!" Trương Dịch tông cửa vào phòng, sắc mặt y trắng bệch.
"Giết ai?" Đông Vũ hoang mang nhìn Đông Phong. Cô lại đã nằm trở xuống, gác tay lên che mắt, không nói gì nữa.
Trương Dịch bước đến bên giường, lẳng lặng nói với Đông Vũ: "Con ra ngoài trước đi."
"Cha, Phong nói, cha giết ai? Giết ai?" Đông Vũ nắm vạt áo y lắc lắc.
Y đẩy cô ra khỏi phòng, dịu giọng trấn an: "Chỉ là chút chuyện riêng, cha không phạm pháp đâu."
Đông Vũ vẫn không ngừng ngoái đầu nhìn em gái, lại nhìn y ái ngại, cô không tiện đuổi y nữa, cũng không yên tâm để hai người ở riêng. Đến khi Trương Dịch đảm bảo chỉ nói vài câu, dù sao cả người Đông Phong cũng không còn mấy chỗ có thể động vào. Lúc này Đông Vũ mới miễn cưỡng rời đi.
Đóng cửa lại, dịu dàng trên mặt y cũng biến mất. Y ngồi xuống giường, lạnh lẽo nói với Đông Phong: "Muốn chết lắm à?"
Cô không ừ hử gì, vẫn tiếp tục che mắt.
"King's Rose thân yêu của con còn muốn trồng hoa nữa không?", y cười nhạt. Lúc này cô mới phản ứng lại, bỏ tay xuống, nhíu mày nhìn y: "Cha lại muốn sao?"
Trương Dịch không thích cô gái đang nằm trên giường này. Quá cương liệt, thà chết cũng không khuất phục y, không giống con mèo nhỏ nhu mì thích quyến rũ y ngày trước. Nhưng y cũng rất thích cô gái này. Quá cảm tính chính là nhược điểm chí mạng của cô. Chỉ cần trên đời này còn thứ mà cô quan tâm, y có thể dễ dàng khống chế được cô. Y có thể không có cái gì, nhưng chắc chắn có năng lực này.
"Thế này đi." y chống khuỷu tay lên gối đầu cô đang nằm, để gương mặt mình kề sát cô, lại giữ rịt cằm không cho cô quay mặt đi, nở nụ cười con buôn: "Cha biết, King's Rose cũng là tâm huyết của con. Con theo cha về, cha cho con làm cổ đông từ xa, trong vòng một năm mở rộng gấp đôi, thậm chí kiêm thêm các phụ phẩm khác cũng không thành vấn đề. Nếu con bỏ trốn lần nữa, hoặc lại hành động như vừa rồi... thì 'phừng', con hiểu không?"
"Có cần thảo hợp đồng không?" cô cười nhạt.
"Không cần", y hào sảng nói, "Chúng ta chơi luật rừng."
Đông Phong biết, đến đường chết mà vẫn không đi được, thì định sẵn cô đã không thể thoát khỏi người đàn ông này nữa. Cô nhắm mắt lại, chua xót nói: "Sao cha phải ép tôi đến mức này?"
"Con là hoàng yến trong lồng của cha." Trương Dịch cúi xuống hôn lên băng gạc trên cổ cô, "Cha muốn con hót, con phải hót. Cha muốn con im, con phải im. Cha muốn con lên giường... con dám xuống giường không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro