Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 104: Rốt Cuộc Bạo Phát!

Bởi vì bản thân vô cùng bận rộn Khương Tiểu Soái đã một tuần không hề xuất hiện, một tuần này, Ngô Sở Úy không biết đã chết mấy trăm triệu tế bào não. Trong lòng nhớ đến Khương Tiểu Soái, muốn hắn đến đây thăm một lần, nhưng lại nghĩ tới Khương Tiểu Soái có khả năng sẽ nói mấy lời kia với mình, bản thân lại không muốn thấy hắn nữa.

"Cậu hình như có chút béo lên rồi a." Khương Tiểu Soái nói.

Ngô Sở Úy biến sắc,"Thật sự hả?"

Vội vã chạy đến chiếc gương trước tủ đứng, nghiêm túc đánh giá lại, còn sờ sờ bụng, nhìn xem có phải đã thêm mấy tầng thịt hay không. Vì đã từng trải qua thời kì giảm béo thống khổ, Ngô Sở Úy rất để ý tới thân hình của mình. Hiện tại nhìn lại ảnh chụp lúc trước cũng sợ hãi, lo rằng mình chỉ cần không lưu ý thì lại phì lên như xưa.

Khương Tiểu Soái nhếch miệng cười một tiếng, "Có cần phải nôn nóng vậy không a? Cũng không có béo lên rõ ràng, có lẽ là do tôi nhìn nhầm."

Ngô Sở Úy nhéo nhéo lên cánh tay mình, nhịn không được thở dài.

"Nằm bệnh viện cả một tháng, thịt trên người đều đã giãn hết ra, nấm đấm cũng chẳng còn sức. Chờ tôi xuất viện rồi, tôi mỗi ngày đều phải đi đến phòng tập thể thao, mấy chỗ thịt mềm nhão này phải luyện cho căng chắc như lúc trước."

"Luyện tập dáng người cho đẹp để cho ai xem a?"

Khương Tiểu Soái chỉ hỏi một câu vậy thôi, hoàn toàn không ám chỉ cái gì, nhưng mà tâm lý Ngô Sở Úy lại cực kì mẫn cảm, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay thôi cũng phải giật mình một cái. Luôn cảm thấy Tiểu Soái là đang cố ý nói cho cậu nghe, lúc trả lời lại bản thân cũng trở nên rất cẩn thận.

"Phòng khám chỉ có hai người chúng ta, tôi còn để cho ai xem nữa?"

Khương Tiểu Soái không để trong lòng, lại hỏi: "Sau khi xuất viện rồi có tính làm gì không?"

Trong tâm Ngô Sở Úy lộp bộp một cái, thầm nghĩ ... Đó là đang muốn tôi biểu đạt thái độ a? Xong rồi, vấn đề càng lúc càng cực đoan rồi, đây là cố ý muốn bức tôi vào ngõ cụt phải không a!

Không ngờ, Khương Tiểu Soái lại nói tiếp một câu, "Đám rắn của cậu đã bán hết rồi, tài chính cũng có, nên chọn một ngành khác đi?"

Ngô Sở Úy nhẹ nhàng thở ra, "Náo loạn nửa ngày là đang ý nói cái này a!"

"Thế cậu nghĩ tôi đang nói cái gì?" Khương Tiểu Soái buồn bực.

Ngô Sở Úy vội vàng nói, "Không phải, tôi chỉ là vừa rồi có chút thất thần."

Khương Tiểu Soái ẩn ẩn cảm giác thấy Ngô Sở Úy có chút điểm không đúng.

"Giấy phép buôn bán đã được phê duyệt, mặt tiền cửa hàng cũng đã thuê xong, thông báo tuyển dụng cũng đã phát ra, chỉ chờ khai trương thôi." Ngô Sở Úy nói.

Khương Tiểu Soái có chút ngoài ý muốn, "Được a! Cậu nằm ở trong bệnh viện, cơ mà chuyện gì cũng không hề chậm trễ chút nào nha!"

Ngô Sở Úy lấy tay sờ sờ đầu, trong thì khiêm tốn tươi cười, cơ mà mấy lời nói ra lại chẳng khiêm tốn chút nào.

"Đừng nhìn tôi hành động không tiện, nhìn vậy chứ lao tâm cũng không ít đâu."

Trên thực tế người phải lao tâm đâu phải là cậu a? Tất cả đều là do Trì Sính thu xếp! Nói chính xác hơn chính là Cương Tử nhà người ta chạy đông chạy tây, bận rộn đủ bề. Cậu chỉ cần đề cập một chút, động động tâm nhãn một chút, hoạt động mặt một chút, để người có mắt nhìn ra, vậy là xong.

"Mặt tiền cửa hàng ở đâu?" Khương Tiểu Soái hỏi thăm.

Ngô Sở Úy nói, "Khu Đông CBO."

Khương Tiểu Soái lại giật cả mình, "Cái chỗ thuê nhà đó, cao lắm a!"

"Không cao lắm, người quen cho thuê."

Khương Tiểu Soái hoài nghi cao độ, "Cậu có cả người quen ở đó?"

Ngô Sở Úy xấu hổ thanh thanh cổ họng, hàm hồ ừ một tiếng.

"Ai a?"

Muốn tránh không khai không đáp, kết quả Khương Tiểu Soái lại bức quá sát, bất đắc dĩ phải nói ra tên.

"Trì Sính."

Khương Tiểu Soái nghiến răng, "Thế cậu cứ nói thằng là hắn tài trợ cũng không được sao?"

"Ai nói?" Ngô Sở Úy dựng thẳng sống lưng. "Tôi bỏ tiền."

Có thể câu này có độ tin cậy quá thấp, khó trách Khương Tiểu Soái lại nghi ngờ.

"Bỏ bao nhiêu?"

Ngô Sở Úy lia mắt ra ngoài cửa sổ, ra vẻ trấn định nói: "Năm trăm."

Khương Tiểu Soái lại hỏi:"Năm trăm một ngày hay là năm trăm một tháng?"

Một cửa hàng mặt tiền lớn như vậy, năm trăm một ngày được coi là cho không rồi, ngoại trừ bố mẹ ruột ra, không ai dám chơi lỗ đến thế. Nếu là năm trăm một tháng, vậy thuần túy chính là một trò đùa.

Trầm mặc hồi lâu qua đi, Ngô Sở Úy mở miệng.

"Ba năm."

Khương Tiểu Soái vỗ tủ cười, "Cậu có thể đừng đùa giỡn như vậy chứ?"

Ngô Sở Úy lại bắt đầu cân nhắc, hoàn toàn cảm thấy Khương Tiểu Soái không đơn giản chỉ là cười câu nói của cậu, bên trong còn có thêm một tầng nghĩa khác nữa. Quả nhiên là tâm đã động rồi, liền chột dạ đến mức ai cũng muốn đề phòng.

Khương Tiểu Soái ngừng cười, đứng đắn nói.

"Vậy cậu tính ở đâu?"

"Không nhất định." Ngô Sở Úy nói, "Tôi còn tính ở lại phòng khám."

Nói xong, trong lòng lại có chút không nắm chắc, Trì Sính luôn đi làm nhiệm vụ ở chỗ đó, Khương Tiểu Soái chắc sẽ không cảm giác mình là vì tiện liên lạc với hắn đi?

Kỳ thật Khương Tiểu Soái chỉ muốn hỏi: "Cậu không thấy đi qua đi lại như thế có chút xa sao?"

"Tôi mua xe rồi." Ngô Sở Úy nói.

Khương Tiểu Soái mắt sáng lên, "Xe gì cơ?"

"Audi nhập khẩu."

"Tôi nhớ cái xe đó cũng phải hơn 60 vạn a."

Ngô Sở Úy nói,"Tôi mua xe second-hand."

"Vậy là còn bao nhiêu tiền?" Khương Tiểu Soái lại hỏi.

"Sáu vạn."

Khương Tiểu Soái trợn tròn mắt, "Đại ca, tôi nhớ xe đó mới ra năm trước mà a? Cậu mua từ ai thế hả? Kêu hắn bán lại cho tôi một chiếc đi." Vừa nói xong, Khương Tiểu Soái liền câm miệng, lời này nói cũng thật quá dư thừa!

Ngô Sở Úy nhìn thấy Khương Tiểu Soái trầm mặc, trong lòng cũng căng thẳng khó hiểu, luôn cảm thấy trong lòng tên đó có cất giấu chuyện gì khác.

Khương Tiểu Soái liếc nhìn Ngô Sở Úy một cái, phát hiện ánh mắt của Ngô Sở Úy xoay chuyển so với bình thường có chút nhanh hơn.

"Này, tôi nói..."

Ngô Sở Úy đột nhiên giật nảy, "Cái gì?"

Khương Tiểu Soái yên lặng nhìn Ngô Sở Úy trong chốc lát, mở miệng hỏi: "Cậu làm sao?"

"Tôi còn muốn hỏi cậu đang bị gì a?!" Ngô Sở Úy chuyển sang oán trách người khác, "Có chuyện gì cũng không thèm nói thẳng, quanh co lòng vòng, cứ muốn làm người ta sốt ruột."

Khương Tiểu Soái càng hồ đồ, "Tôi quanh co lòng vòng thế nào cơ?"

Ngô Sở Úy không thể nhịn được nữa, đem hết mọi việc cất giấu trong lòng nói hết ra.

"Cậu không phải là đang muốn nhắc tôi đã đến lúc rồi sao? Cậu đang nghĩ tôi cùng hắn nên phân rõ giới hạn chứ gì? Được! Hiện tại tôi cho cậu thấy, hết thảy đều đang tiên hành dựa trên kế hoạch, cậu cứ yên tâm đi."

Khương Tiểu Soái bị cái kiểu nói chuyện "giấu đầu hở đuôi" của Ngô Sở Úy làm cho hôn mê luôn.

"Tôi nói ... Đại ca, ngài tỉnh ngủ chưa?"

Lấy tay kéo kéo mí mắt Ngô Sở Úy, nhìn xem thử cái tên này có phải đang bị quỷ đè hay không!

"Mục đích cậu tới đây, không phải là muốn tôi sớm cắt đứt với hắn sao?"

Khương Tiểu Soái dở khóc dở cười gãi đầu, cũng không biết nói như thế nào nữa.

"Cậu vẫn còn nghĩ đến chuyện cắt đứt với hắn á?"

Những lời này nói ra liền khiến cho Ngô Sở Úy sửng sốt.

"Ý của cậu không phải là thế sao?"

"Tôi có ý gì chứ a?" Khương Tiểu Soái bị chọc tức đến bật cười, "Đều đã đến mức này rồi, cậu không cùng hắn ở chung một chô thì còn làm cái gì nữa hả?"

Thái độ này không chỉ khiến Ngô Sở Úy lắp bắp kinh hãi, đồng thời cũng khiến cậu càng thêm rối rắm.

"Tôi sao phải cùng với hắn ở chung một chỗ chứ?"

Mấy ngày nay Ngô Sở Úy luôn nghĩ đến vấn đề này, vẫn không thể nào nghĩ ra được bất kì lý do nào để thuyết phục chính mình.

"Cậu vì sao lại không muốn ở cùng với anh ta?"

Khương Tiểu Soái có ý nghĩ hoàn toàn trái ngược, hắn cảm thấy căn bản Ngô Sở Úy, không hề có một lý do nào để không cùng với Trì Sính ở cùng một chỗ.

Ngô Sở Úy không hề nghĩ ngợi liền nói, "Lúc trước chúng ta không phải đã lập kế hoạch rồi? Tôi cùng hắn ở chung một chỗ cũng chỉ là để chia rẽ hắn với Nhạc Duyệt, chờ hai người kia chia tay, tôi liền hoàn toàn rời đi. Hiện tại mục đích này đã đạt được, dựa theo kế hoạch tôi liền nên..."

"Cậu quản cái kế hoạch đó làm gì?" Khương Tiểu Soái mạnh mẽ cắt ngang, "Chỉ cần cậu vui là được rồi!"

Ngô Sở Úy biểu tình cố chấp, "Đây không phải là chuyện tôi có bằng lòng hay không, mấu chốt là, tôi thích phụ nữ a! Tôi muốn cùng phụ nữ yêu nhau rồi kết hôn! Tôi cùng một tên đàn ông như hắn ta thì có làm gì cũng chẳng lên việc được!"

Khương Tiểu Soái bị Ngô Sở Úy chọc tức, dùng dức đánh lên đầu, giúp khống chế được cảm xúc của chính mình.

"Vậy cậu lúc trước làm bậy, sao còn làm đến vô cùng nhập tâm như thế, hăng hái như thế được hả? Cậu tự đặt tay lên ngực mình mà tự hỏi, cậu một chút cũng không có cảm giác gì với hắn sao?"

Ngô Sở Úy giật mình, còn nói: "Cảm thấy vì cái gì trước đó cứ bỏ qua một bên đi, tôi chỉ đơn thuần muốn nói về chuyện này, lúc trước tôi cùng anh ta làm bậy là vì tôi còn có tấm lưới bảo vệ trong lòng, tôi biết rõ tôi đang làm cái gì. Hiện tại tôi cùng ở chung với hắn, tôi lại không biết bản thân đang làm cái gì, tôi không thể tìm được lý do thích hợp a!"

Khương Tiểu Soái phát hiện, Ngô Sở Úy dù cho có thay đổ thế nào, cái kiểu "lỳ" đó vẫn không thể bỏ được.

"Cậu cảm thấy cái tấm lưới bảo vệ đó giờ còn không?"

Một câu liền chạm trúng phần thịt mềm trong tim của Ngô Sở Úy.

Khương Tiểu Soái còn nói, "Đã sớm bị dục vọng của cậu, say mê của cậu, trầm luân của cậu đâm nát rồi chứ gì? Cái nên vào hay không nên vào cũng đã đều vào rồi, cậu còn phân chia được giới hạn sao? Cậu tự sờ lên tim mình coi, nhìn xem bên trong đã hỗn tạp bao nhiêu là thứ rồi a!"

Ngô Sở Úy mặt bình tĩnh, thật lâu sau mới mở miệng.

"Tôi thừa nhận, tim của tôi đã có chút đi chệch rồi, cơ mà tôi không thể cùng hắn ở chung một chỗ được."

Khương Tiểu Soái như muốn tan vỡ, "Vì cái gì hả? Tại sao lại không thể cùng ở bên nhau?"

Ngô Sở Úy trầm mặc trầm mặc , rốt cục bạo phát.

"Tôi cùng hắn ở cùng một chỗ, hắn đã nghẹn muốn thao tôi lắm rồi!"

Một phút sau, Khương Tiểu Soái cười đến tê liệt ngã xuống tại chỗ.

[End chương 104]

Vote ik ạ ~~~~ bù hết bù hết 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: