
✦ Chương 12 - Lệnh Cho Phép Cải Cách Và Sự Đồng Thuận Khó Nhằn ✦
Tin tức về bản tấu của An Tường lan khắp hoàng thành chỉ trong một ngày.
Những lời ca ngợi có, nghi hoặc có, phẫn nộ cũng có.
Trường Công Quốc vốn là nơi không ai dám động vào.
Còn anh – chỉ là một giáo thụ trẻ, mới vào dạy được một ngày.
Vậy mà lại dám viết bản tấu chạm đến gốc rễ vấn đề nhiều năm nay bị che giấu.
Không khí giữa các giáo thụ vì thế cũng trở nên là lạ.
Có người nhìn anh với ánh mắt nể phục.
Có người thì lạnh nhạt hơn, thậm chí... hơi khó chịu.
Nhưng điều khiến mọi người đều chờ đợi chính là phản ứng từ triều đình.
✦ 1. Chiếu lệnh từ thánh thượng: "Cho phép, nhưng phải có đồng thuận"
Ba ngày sau, tiếng chuông từ hoàng cung vang lên báo hiệu có chỉ dụ mới.
Sứ giả triều đình đích thân đến Trường Công Quốc.
Tất cả giáo thụ, học sinh đều tập trung giữa sân lớn.
An Tường đứng cuối hàng, tay ôm tập sách, dáng vẫn khiêm tốn, im lặng như thường.
Sứ giả mở cuộn lụa vàng:
"Thánh thượng phê:
Bản tấu của Minh Tường – Giáo thụ Trường Công Quốc – lời lẽ đúng đắn, không vì lợi riêng.
Trẫm cho phép cải chỉnh kỷ cương học đường, nhưng...
mọi việc phải được sự đồng thuận của các giáo thụ trong trường.
Không được đơn phương thay đổi."
Cả sân xôn xao.
Có người thở dài nhẹ nhõm:
"Ít nhất cũng không bác bỏ."
Có người lại lắc đầu:
"Có được sự nhất trí của tất cả giáo thụ? Khó lắm."
Sứ giả đọc tiếp:
"Nếu trong vòng một tháng đưa ra được phương án cải cách được đa số tán thành, triều đình sẽ ban ấn phép áp dụng lâu dài.
Nếu không...
vấn đề xem như chấm dứt."
Sân trường lặng đi.
An Tường đứng đó, gió lùa qua áo, tim chỉ lặng một nhịp — không hối hận, nhưng hiểu rõ thử thách thật sự mới bắt đầu.
✦ 2. Cuộc họp trong phòng giáo thụ – gió nổi giữa trời yên
Ngày hôm sau, toàn bộ giáo thụ của Trường Công Quốc được triệu tập.
Phòng họp lớn nghiêm trang, nhưng không khí lại như dây đàn căng.
Giáo thụ trưởng mở lời:
"Minh giáo thụ, ý kiến của ngươi được thánh thượng xem trọng. Nhưng muốn cải cách, cần có sự đồng thuận của chúng ta."
Một giáo thụ lớn tuổi, râu bạc, khoanh tay:
"Ta không phản đối việc chỉnh kỷ cương. Nhưng ta băn khoăn...
Ngươi còn quá trẻ.
Đã đủ kinh nghiệm để chỉ đạo chúng ta?"
Một người khác nói nhỏ nhưng đủ để mọi người nghe:
"Cải cách thì hay, nhưng đụng vào con cháu thế gia là tự rước họa vào thân."
Một giáo thụ tỏ vẻ lo lắng:
"Ngươi muốn chúng ta cùng ký tên đồng thuận?
Một chữ thôi cũng có thể làm mất lòng nhiều người."
Mọi ánh mắt đổ dồn vào anh.
Cả phòng chờ xem anh phản ứng thế nào.
Nhưng An Tường không nóng nảy, cũng không vội giải thích.
Anh chỉ đứng lên, khẽ cúi đầu, giọng nhẹ như thường ngày nhưng rõ ràng:
"Các vị nói đúng.
Ta trẻ, ít kinh nghiệm.
Nhưng ta không xin quyền lực.
Ta chỉ xin các vị... nhìn vào học trò."
Nghe đến chữ "học trò", phòng họp yên lại một chút.
Anh nhìn từng người:
"Chúng ta mở trường để làm gì?
Để dạy?
Để cho có danh tiếng?
Hay để bồi dưỡng người sẽ gánh vác quốc gia này?"
Một giáo thụ hơi nhíu mày, định nói, nhưng lại thôi.
An Tường tiếp:
"Cải cách... không phải để trách học trò.
Cũng không phải để đặt gánh nặng lên các vị."
Anh mỉm cười dịu dàng:
"Cải cách... là để chúng ta có thể dạy tốt hơn,
và để học trò của chúng ta có thể lớn lên thật sự, chứ không chỉ lớn về danh phận."
Phòng họp im phăng phắc.
Có giáo thụ nhìn nhau, có người bắt đầu thở dài, có người hơi chột dạ.
Anh cúi đầu:
"Ta không ép các vị.
Ta chỉ xin một cơ hội...
Nếu trong một tháng, ta không làm được điều gì hữu ích, ta sẽ tự mình rời Trường Công Quốc."
Câu nói cuối khiến cả phòng bàng hoàng.
Một người đứng dậy:
"Minh giáo thụ, ngươi... đang đánh cược với chính sự nghiệp của mình sao?"
An Tường mỉm cười:
"Nếu không dùng chính mình để đổi lấy cơ hội, học trò sẽ không bao giờ có tương lai."
Không khí thay đổi.
Từ hoài nghi... thành suy nghĩ.
Từ dè chừng... thành tôn trọng.
Giáo thụ trưởng đứng lên:
"Minh giáo thụ, nếu ngươi đã quyết tâm như thế...
Ta sẽ ký tên đầu tiên."
Một người khác nói:
"Nếu là vì học trò... ta cũng đồng thuận."
Rồi người thứ ba.
Thứ tư.
Không phải ai cũng ký ngay, nhưng hạt mầm đã gieo.
✦ 3. Trên đường về – một bóng người đứng chờ
Chiều hôm đó, An Tường ra khỏi trường, lòng nhẹ mà đầy suy tính.
Trời vừa tắt nắng, sân trường phủ ánh cam nhạt.
Ngoài cổng, có một bóng người đang đứng đón gió.
Lâm Khê.
Nàng dựa vào cột đá, mái tóc bay nhẹ theo gió, ánh mắt nhìn anh đầy hiểu rõ.
"Cải cách?"
Nàng hỏi.
"Ừ."
Anh gật đầu.
"Không dễ chút nào."
"Nhưng ngươi vẫn làm."
Nàng mỉm cười, giọng mềm như nước:
"Đó là điều khiến ngươi khác với tất cả."
An Tường hơi đỏ mặt, khẽ tránh ánh mắt nàng.
Lâm Khê tiến lại gần, nói khẽ:
"Nếu ngươi cần hỗ trợ... ta sẽ giúp.
Vì ta biết... con đường ngươi chọn là đúng."
Trong khoảnh khắc đó, hoa mận lại rơi xuống vai nàng, và tim An Tường – như lần gặp đầu – lại mềm đi.
Anh không chỉ chiến đấu một mình nữa.
✦ 4. Kết cuối chương – Sóng lớn sắp nổi
Đêm ấy, khi An Tường mở lại bản thảo kế hoạch cải cách, một cảm giác kỳ lạ chạy qua lòng:
Những thay đổi này
không chỉ xoay chuyển tương lai học trò,
mà còn mở cánh cửa đến bí mật của thế giới này...
Và đâu đó, trong bóng tối của hoàng cung, có người cũng đang xem xét bản tấu của anh rất kỹ.
Sóng gió đang đến.
Nhưng đó là điều một giáo thụ thực sự phải đối mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro