Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Sau khi chấm dứt điện thoại, tâm tình của Tạ Hân Hân trở nên siêu tốt, lòng tàn đầy là chờ mong, cảm giác giống như là lần đầu tiên hẹn hò với bạn trai, tràn ngập chờ mong cùng với khẩn trương, tuy rằng cô cũng không biết chính mình đang khẩn trương cái gì. 

Trong thời gian chờ đợi, cô trước đem mặt trang điểm lại, thay lại trang phục một lần. Thời gian trôi qua vừa nhanh vừa chậm, tới lúc cô chỉnh trang hoàn toàn thì đã qua 20 phút, nhưng điện thoại của cô vẫn chậm chạp chưa vang lên. 

Cô lại đợi ở trong phòng thêm 10 phút, rốt cuộc cầm lên túi xách, trực tiếp xuống dưới lầu chờ anh. 

"Hân Hân."

Vừa ra khỏi cửa lớn dưới lầu liền nghe được có người gọi cô, trong đầu cô còn đang tưởng tượng đến Cô Tĩnh Huyền cứ nghĩ rằng là anh cùng cô ăn ý như vậy, thế nhưng cùng lúc đó, cô lập tức quay đầu nhìn lại với tươi cười đầy mặt, kết quả lại thấy được người mà cô không muốn nhìn thấy - Tưởng Đông Dương. 

Tươi cười trên mặt cô lập tức tản đi, thay vào đó là khuôn mặt đầy băng sương. 

"Chúng ta có thể nói chuyện chút được không?" Tưởng Đông Dương đi đến trước mặt cô nói. 

"Tôi không biết là giữa chúng ta có gì để mà bàn." Cô lạnh lùng cự tuyệt.

"Anh biết là lúc trước anh không đúng, anh ở nơi này nói với em tiếng xin lỗi, thật xin lỗi."Hắn ăn nói khép nép với cô. 

"Tôi nhận lời xin lỗi của anh, anh có thể đi rồi." Cô không chút biểu cảm nói, tuyệt đối không muốn ở chung một chỗ với hắn dù chỉ 1 phút -- không, 1 giây. 

"Anh có thể nhờ em hỗ trợ một việc hay không?"

Cô quả thực không thể tin được vào lỗ tai của mình, người đàn ông này rốt cuộc có biết xấu hổ là gì không?

"Tưởng Đông Dương, anh đừng có quá đáng!" Cô không thể nhịn được nữa hướng hắn gầm nhẹ. "Anh dùng một câu xin lỗi đã nghĩ có thể xoá đi hết những gì anh gạt tôi, tổn thương tôi, kia cũng thôi đi, bởi vì tôi không nghĩ muốn cùng anh có liên quan gì nữa. Nhưng anh thế mà lại còn muốn tôi giúp anh gì đó? Anh thế nào lại không biết xấu hổ như vậy? Anh rốt cuộc có biết xấu hổ không? Tránh ra, phiền anh không cần lại đến quấy rầy tôi."

"Hân Hân --"

"Gọi tôi là Tạ tiểu thư." Cô giận dữ hét.

"Được, Tạ tiểu thư, Tạ Hân Hân tiểu thư." Hắn lập tức sửa miệng trấn an, sau đó hít sâu một hơi nói: "Em không thể nể mặt phần tình cảm của chúng ta mà giúp anh một việc sao? Không cần em làm gì cả, chỉ cần --"

"Nể mặt tình cảm? Tôi và anh còn có phần tình cảm nào sao? Thật buồn cười." Cô cười lạnh lại lần nữa đánh gãy lời hắn, "Nói anh rời đi anh không đi đúng không? Vậy thì tôi đi!" Nói xong, cô xoay người bước đi, nhưng bị hắn lấy tay giữ chặt. 

"Buông tay!" Cô hướng hắn giận giữ hét. 

"Anh chỉ là muốn em giúp chút việc nhỏ, em cần gì phải cự tuyệt cả ngàn dặm như vậy? Cùng lắm thì anh cho em chút thù lao là được chứ gì?"

"Tôi nói anh buông tay có nghe thấy không?" Cô căm tức nhìn hắn. 

"Anh cho em hai ngàn."

"Buông tay!"

Cô dùng sức bỏ hắn ra, bước nhanh tránh đi, hắn lại bám riết không tha lại từ đằng sau đuổi theo, lại lần nữa bắt lấy cánh tay của cô, không cho cô rời đi. 

Ngay tại thời điểm hai người bọn họ giằng co, một chiếc xe hơi từ ngoài đường chạy đến ngay cạnh, đèn xe chiếu thẳng tắp vào hai người bọn họ. Xe cũng không có đi qua bọn họ, mà trực tiếp dừng lại bên cạnh.

Cô Tĩnh Huyền không có tắt máy xe mà trực tiếp từ trong xe đi ra, vòng qua đầu xe đi đến bên cạnh hai người, một phen liền đem cánh tay của Tạ Hân Hân giải thoát khỏi Tưởng Đông Dương. 

"Anh muốn làm cái gì?" Anh lạnh lùng mà nhìn Tưởng Đông Dương. 

Không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên xuất hiện ở nơi này, Tưởng Đông Dương đầu tiên đơ một chút, sau đó là bày ra một gương mặt tươi cười lấy lòng nói: "Thực sự thật khéo, xin chào Cô tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt."

"Tôi không biết anh." Cô TĨnh Huyền lạnh lùng mà cảnh cáo nói: "Cách xa bạn gái tôi một chút."

Nói xong, anh trực tiếp nắm tay Tạ Hân Hân đưa cô lên xe, sau đó lái xe rời đi, không thèm liếc hắn một cái. 

Tưởng Đông Dương cả người ngây ngốc một chỗ, hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thật này. Bạn gái? Tạ Hân Hân là bạn gái anh ta, điều này sao có thể? Anh ta là giám đốc của Huy Hoàng, lại là cậu ấm Huy Hoàng, là người thừa kế duy nhất, anh ta làm sao có thể coi trọng Tạ Hân Hân, làm sao có thể chứ?

Vì có thể được phòng vật tư* của Huy Hoàng để ý, hắn bỏ ra không biết bao nhiêu tâm huyết cùng cố gắng. Ở Nhu Ti Quy liếc thấy Tạ Hân Hân có thể cùng nhân vật cấp cao của Huy Hoàng cùng ăn cơm, mà vị kia không ai khác chính là hoàng thái tử của Huy Hoàng, hắn liền hạ quyết tâm nhất định phải nhờ Tạ Hân Hân giúp hắn chuyện này, chỉ cần vị giám đốc đại nhân kia nói một tiếng với quản lý phòng vật tư, hắn lập tức có thể nhận được đơn hàng.

*phòng vật tư: phòng quản lý những vật liệu cần thiết trong quy trình sản xuất để tạo ra sản phẩm (Google).

Nhưng ai có thể nói cho hắn biết, Tạ Hân Hân mà hắn vứt bỏ kia lại là bạn gái của nhân vật cấp cao kia? 

Tưởng Đông Dương ngây ngốc đứng tại chỗ đã lâu đều nghĩ không ra, cũng không cách nào thừa nhận nổi. 

Ai có thể nói cho hắn biết tại sao có thể như vậy? Ai có thể?

***

Trong xe có một cỗ áp suất thấp thực rõ ràng, làm cho Tạ Hân Hân có loại cảm giác không nói được gì. 

Cô Tĩnh Huyền đang tức giận, khi cô hỏi anh bữa tối muốn ăn cái gì, mà anh lại trầm mặc không hé răng nói một chữ, cô chỉ biết anh đang tức giận. Chính là cô có chút không hiểu anh đang giận chuyện gì, giận cô vừa mới ở cùng với Tưởng Đông Dương sao? Nhưng anh chắc hẳn là thấy cô muốn rời đi nhưng bị giữ chặt, bộ dáng thân bất do kỉ mà? Vậy anh còn giận cái gì nữa ta?

Không hiểu, không hiểu, cô thực sự là không hiểu. Trường học thầy giáo có dạy, không hiểu thì hỏi. 

"Anh làm sao mà lại không nói tiếng nào, đang tức giận sao?" Cô trực tiếp mở miệng nói, "Nếu anh thực sự đang tức giận, cũng nên nói đang giận chuyện gì a, anh không hé răng như vậy làm sao em có thể biết anh đang giận cái gì? Hơn nữa em lại không  thông minh, bảo em chính mình tự nghĩ cũng không nghĩ ra được."

"Thực sự không nghĩ ra được?" Anh rốt cuộc mở miệng trầm giọng hỏi.

"Không nghĩ ra được." Cô lắc đầu nói:"Em chỉ nghĩ ra duy nhất chuyện anh có khả năng mất hứng là vừa rồi em ở cùng Tưởng Đông Dương, nhưng là anh cũng thấy rõ là hắn cầm lấy tay em không buông, em muốn đi cũng không được a."

"Em vì sao lại gặp hắn?" Anh trầm mặc một chút, lại hỏi. 

"Em gặp hắn? Em điên rồi mới gặp hắn!" Cô oan uổng kêu lên. "Em xuống dưới lầu chờ anh, ai biết được hắn canh ở ngoài cửa lớn, em vừa ra khỏi cửa đã bị hắn gọi lại, em cũng phát hoảng anh có biết không?"

"Anh không phải nói lúc nào đến sẽ gọi cho em sao?"

"Em biết, nhưng là chờ ở dưới lầu sẽ nhanh hơn."

"Sẽ nhanh hơn cái gì?"

"Nhìn thấy anh."

Cô Tĩnh Huyền sửng sốt một chút, như thế nào cũng không nghĩ tới nguyên nhân cô chưa nhận được điện thoại của anh đã xuống dưới lầu trước là như vậy. 

Sẽ nhanh nhìn thấy anh...Đây hoàn toàn là loại tâm tình khẩn trương, không phải sao? Cô thực sự nghĩ nhìn thấy anh như vậy, nghĩ đến anh như vậy sao?

Bỗng nhiên, anh cảm thấy tâm tình tối tăm như được rẽ mây trời sáng hẳn lên, tim cũng theo đó dạt dào ấm lên.

"Bữa tối muốn ăn cái gì?" Anh hỏi cô.

"Đây là vấn đề em vừa mới hỏi anh nha, anh còn chưa có trả lời em." Cô không nhịn được trợn trừng mắt. 

"Anh muốn ăn mì thịt bò, em thì sao?"

"Vậy ăn mì thịt bò đi." Cô nói, một lúc sau không nhịn được hỏi anh, "Anh vừa rồi là đang tức giận đúng không?"

"Không có." Anh lập tức phủ nhận.

"Làm trò!" Cô không tin kêu lên.

"Anh không có tức giận, chính là có chút không vui thôi." 

"Đây là nói xạo." Cô cười anh, tuy rằng nói như vậy, cô vẫn là hướng anh hỏi:"Vậy anh không vui chuyện gì?"

"Anh ghen." Anh nói. 

Cô cứng họng nhìn anh, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. 

"Anh ghen cái gì a?" Cô dùng ngữ khí không thể nào hiểu nổi hỏi anh. "Em cùng anh ta đã kết thúc từ lâu rồi mà, hơn nữa anh cũng biết là kết thúc như thế nào mà, người như anh ta loại đàn ông đã không chung thuỷ lại đầy lời nói dối, em làm sao có thể có suy nghĩ quay lại với anh ta  chứ? Anh ăn dấm chua như vậy có phải hơi oan uổng không?"

"Lúc trước là ai vì người đàn ông không chung thuỷ miệng đầy lời nói dối đó uống rượu say còn tìm cái chết hử?" Anh quay đầu nhìn cô một cái, chậm rãi hỏi.

Hô hấp cô cứng lại, "Đó là do em uống rượu say mất, anh lại tin là thật sao?"

"Có câu nói như vậy, rượu vào là lời thật lòng."

"Những lời này mỗi người một ý, không phải tất cả đều đúng, đặc biệt là không thích hợp với em, em là rượu vào sẽ nói hươu nói vượn." Cô nhanh chóng nói. 

Cô TĨnh Huyền ngây người một chút, không thể nhịn được thấp giọng nở nụ cười. Rượu vào nói hươu nói vượn? Thật là hay cho cô!

"Cô Tĩnh Huyền, em hiện tại đối với anh ta không hề có hảo cảm, có cũng chính là phản cảm." Cô nghiêm túc nói với anh. "Còn có, số di động của anh ta cũng bị em đưa vào danh sách đen, cho nên em nghĩ, hôm nay anh ta mới có thể chạy đến đây ôm cây đợi thỏ."

"Anh ta tìm em làm cái gì?" Anh nhíu mày hỏi. 

"Anh ta muốn em giúp một chuyện, không biết là chuyện gì, em trực tiếp cự tuyệt không thèm nghe anh ta nói. Nhưng mà..." Cô nhíu mày muốn nói lại thôi, như có chuyện gì đăm chiêu suy đoán. 

"Nhưng mà cái gì?" Anh hỏi. 

"Rốt cuộc em vẫn cảm thấy chuyện anh ta muốn em giúp giống như có liên quan đến anh." Cô do dự nói. 

"Có liên quan đến anh? Có ý gì?" Anh ngạc nhiên quay đầu nhìn cô. 

"Sau khi chia tay, anh ta chưa bao giờ tìm đến em, cũng không gọi một cuộc điện thoại, nhưng mà từ sau lần tình cờ gặp chúng ta ở Như Ti Quy, anh ta bắt đầu không ngừng gọi điện thoại cho em, lần trước còn chạy đến dưới lầu công ty, lần này lại chạy đến nhà em. Còn có, khi em nhận điện thoại của anh ta, nói chuyện tất cả đều hỏi đến chuyện của anh, cho nên em cảm thấy mục tiêu của anh ta kỳ thực là anh." Cô nói cho anh. 

"Anh ta hỏi chuyện gì về anh?" 

"Tên họ của anh, cùng với anh có phải đang làm ở tập đoàn Huy Hoàng hay không, còn có em làm sao mà biết anh. Dù sao qua vài phút điện thoại, em nhớ tất cả vấn đề anh ta hỏi đều xoay quanh anh, cũng không biết rốt cuộc anh ta muốn làm gì."

"Mặc kệ anh ta muốn gì, về sau em không cần để ý đến anh ta, cũng đừng gặp anh ta." Anh quyết đoán yêu cầu cô.

"Em vốn không có suy nghĩ để ý anh ta, cho dù ở trên đường đụng trúng cũng sẽ coi anh ta là người xa lạ. Nhưng mà anh ta đột nhiên chạy đến dưới lầu nhà em như vậy, em phải làm sao bây giờ?" Cô bất đắc dĩ nói. 

"Chuyển nhà." Anh nói. 

"Hả?" Cô cứng họng quay đầu nhìn anh, há hốc mồm. 

"Chuyển đến nhà anh." Anh còn nói. 

"Cái gì!?" Cô kinh ngạc kêu lên, trợn mắt há hốc mồm, cả người đều ngây dại. 

"Nhà của anh còn phòng trống có thể cho em ở, miễn phí tiền thuê nhà, miễn phí điện nước, về sau đi làm có tài xế đặc biệt đón đưa, coi như miễn phí tiền xe, như thế nào?" Anh quay đầu nhìn cô. 

"Như vậy quá đột xuất." Cô có chút choáng váng, đầu lại bắt đầu suy nghĩ miên man. Ở chung nha, cô nam quả nữ ở chung sớm tối nha, như vậy có phải hay không quá nhanh? Hai người bọn họ chính thức kết giao còn chưa đến một tháng...

"Sẽ đột xuất quá sao? Kỳ thực từ lâu anh đã nghĩ nếu hai chúng ta ở chung một chỗ thì hay quá rồi, như vậy chúng ta có thể không cần ở lại công ty tăng ca, có thể đem công việc về nhà làm rồi." 

Chớp chớp mắt, những ảo tưởng tươi đẹp ở trong đầu Tạ Hân Hân đều biến mất không còn thấy bóng dáng. Tăng ca? Công việc?!

"Anh bảo em chuyển đến nhà anh ở, là vì tiện cho việc tăng ca?" Cô trừng mắt nhìn anh, khó tin hỏi. 

"Em không biết như vậy rất tiện lợi sao?" Anh nhìn cô mỉm cười. 

"Không biết a." Cô tức giận mắt trợn trắng nói. 

"Có thể tiết kiệm được tiền sinh hoạt, cùng đi làm còn có người đón đưa, không cần phải chen chúc xe bus hay tàu điện ngầm, em cẩn thẩn suy nghĩ một chút." Anh nói. 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro