Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6: Là ai...

Sáng hôm sau Sana đến trường kinh tế, không rõ từ khi nào ý muốn thôi học trường kinh tế đã dần phai nhạt trong nàng.

Nàng vẫn một đường đơn độc như cũ mà tìm đến giảng đường của mình, nhưng dọc đường một điều kì lạ là chẳng có mấy loại chỉ trỏ hay khinh bỉ như thường lệ. Nhưng Sana lại không có quá nhiều để tâm đến, mãi đến khi nàng đã kết thúc bài học, nàng mới nghe Nayeon nói qua. Tấm ảnh Momo đang thay nàng mang giày cao gót không rõ tự bao giờ đã phát tán đầy trên mạng.

Có chỉ trích có ngưỡng mộ, nhưng phần nhiều thì mọi người đều chắc chắn Sana hiện tại đã là một nửa Hirai phu nhân tương lai, địa vị đều không thể khinh nhờn.

Đứng trước ánh mắt chúc mừng của Im lão sư, Sana đều không biết dùng lời nào để biện hộ cho chính mình. Đành yên lặng vô hỉ vô nộ.

Giữa trưa, Momo thực sự đến đón nàng, nhìn đối phương một thân tây trang màu lam sẫm, Sana thực sự có điểm ngẩn ngơ. So với nàng thì Momo cao hơn rất nhiều thậm chí là gần một cái đầu có hơn, mà khí chất lại tỏa ra phi thường thành thục, tựa nước trà tĩnh lặng như cũng tựa hương trà chẳng bao giờ bắt được, như có như không nhưng lại vương giả bức người.

So với ba ngàn tóc đen dài đến thắt lưng của Sana thì tóc Momo ngắn hơn rất nhiều, chỉ qua vai một chút, nhưng alpha thì không thích vướng víu nên làn tóc đen tuyền kia luôn được nàng ấy buộc gọn lên sau đầu, phá lệ nho nhã cùng nhanh nhẹn. Đôi đồng tử hổ phách vẫn luôn một mực nhu tình nhìn nàng, quả thật khiến người khác trầm luân không thể dứt ra.

Momo nhìn quần áo đơn bạc của Sana đang vận thì mày đẹp khẽ nhíu, nhưng vẫn ôn nhu mở cửa xe để Sana vào trong. Mấy cái học viên xem náo nhiệt xung quang đều xì xầm bàn tán, so với nghĩ Sana làm thư kí thì họ nghĩ Sana hiện tại là bạn gái của Hirai tổng hơn.

Momo cũng biết Sana không thích mấy ánh nhìn của đám người này nên nhanh chóng lái xe rời khỏi trường kinh tế, được một lúc Momo mới vờ như lơ đãng hỏi " Quần áo em tặng chị, chị không thích sao ?".

Sana lại cười trừ "Có cái omega nào không thích quần áo đẹp. Chỉ là tôi không có phúc phận đó thôi", Momo nghi hoặc hỏi lại "Ý chị là ?".

Sana cười khẽ "Biểu muội tôi mượn dùng rồi", Momo tầm mắt có điểm tối tăm mà nhìn nụ cười thiên chân vô tà của nữ nhân mỹ lệ trước mắt. Xem ra đã có kẻ mượn tính tình ôn nhu dễ dãi của Sa Hạ mà lợi dụng nàng ấy rồi. Nàng tuyệt sẽ không để nàng ấy chịu một điểm tổn thương hay lừa gạt nào, vị biểu muội kia, nàng nhất định sẽ không để yên cho ả ta.

Momo sau đó lại hữu tiến hữu thoại cùng Sana mấy chuyện vụn vặt, trong xe một mảnh hài hòa ấm áp.

Sana là được Momo mang đến một nhà hàng Pháp, lần đầu đến nơi sang trọng như vậy nàng cũng một trận ngẩn ngơ. Đến cả khi Momo ôn nhu dắt tay nàng vào trong nàng cũng không hay.

Sau khi gọi món, Momo lại như một cái tình nhân tri kỷ mà thay Sana từ tốn cắt bít tết thành từng mảnh nhỏ. Nhìn thấy đối phương ôn nhu săn sóc mình như vậy, mặt Sana kiềm không được mà đỏ bừng. Quả thật Hirai Momo là một loại tú sắc khả san, rõ ràng chỉ là vài động tác dùng dao nĩa tầm thường như vậy mà vào tay nàng ấy lại trở nên ưu nhã dị thường.

Thấy Sana chăm chú nhìn mình, Momo trong lòng ngọt ngào, hỉ nhạc, có lẽ cảm giác được người mình yêu chú ý cũng là một loại hạnh phúc.

Trên bàn ăn, Sana lại nhu thuận nghe Momo dặn dò về chút chuyện mình cần làm, cũng xem một ít tài liệu liên quan đến Hirai thị hiện tại. Đảm bảo ngày đầu tiên tại Hirai thị của nàng không thể có sai sót được.

Đơn giản dùng xong bữa trưa, Sana cũng vào phòng vệ sinh của nhà hàng, thay quần áo công sở đề chuẩn bị cho ngày đầu tiên nhận việc. Nhưng có những thứ ngẫu nhiên cùng trùng hợp đến kì lạ, nàng vừa chỉnh tề bước ra khỏi phòng vệ sinh lại trông thấy Seoyeon cũng từ cửa phòng vệ sinh dành cho alpha đối diện tiến ra.

Seoyeon nhìn thấy Sana cũng một trận giật mình, nữ nhân một thân áo vest váy bó công sở màu trắng nghiêm cẩn trước mắt thật sự là quá khác biệt với Sana ôn nhu đạm nhiên mà nàng từng queb biết. Nhất nhật thiên lý, quả thật một ngày có thể đi ngàn dặm, chỉ mới vài hôm không gặp Sana nàng ấy lại như thay da đổi thịt thành con người khác.

Sana trông thấy Seoyeon chỉ tĩnh lặng như thường, nàng chưa từng có ý định đoạn tuyệt hay thù hận gì với Seoyeon, nếu đã chia tay thì cũng có thể là bạn bè, không nhất thiết trở thành kẻ thù. Hoặc cũng có lẽ ấn tượng về mối tình đầu này của Sana đang dần phai đi, vậy nên oán trách hay đau khổ đều đã hóa hư vô. Nàng cười nhạt xã giao với Seoyeon "Thật trùng hợp, ra chị cũng đến đây", ngữ khí mười phần hữu lễ cùng xa cách, đều đã thay đổi đến cả chính Sana cũng không ngờ mình có thể trấn tĩnh như vậy mà mở lời cùng Seoyeon.

Mà Seoyeon lại cảm thấy tim có điểm hoảng hốt, nàng nhìn thấy Sana nhưng cũng như không thấy, đối phương dường như đã phủ lên một làn sương mù, chẳng còn nắm bắt được gì nữa. Suy nghĩ một lúc nàng hạ giọng thử hỏi "Em là đi cùng Hirai tổng đến đây ?".

Sana cũng không phủ nhận, nàng nhẹ nhàng đáp "Em được nàng ấy mời".

Seoyeon nghe xong thì ghen tuông lại dâng lên lồng lộn trong người, nàng cười khảy "Xem ra chỉ mới mấy hôm, em đã tìm được người mới rồi".

Sana mày đẹp khẽ nhíu, nàng không vui nói "Seoyeon, mọi thứ không như chị nghĩ".

Seoyeon nghe thấy lời của Sana, lại chỉ nghĩ nàng là đang bao biện, ý cười càng thêm một phần trào phúng "Chị ngược lại thì thấy phải chào hỏi lễ độ với Hirai phu nhân rồi".

Sana cảm thấy thái độ gây hấn của đối phương rấy kỳ quái, nàng không vui quay lưng rời đi, đều đã nửa giờ nàng không muốn để Momo đợi lâu, còn với Seoyeon, các nàng đã sớm kết thúc từ lâu, chẳng còn gì để nói, chào hỏi như thế đã là nhân nhượng đến cực điểm rồi.

Thấy Sana sắp rời đi, Seoyeon có điểm không vui bắt lấy tay nàng kéo lại, nghiến răng nói "Em là đang sợ để vị Hirai tổng kia đợi lâu ? Xem ra em cùng người mới cũng thật mặn nồng ".

Sana trong mắt đã nhiễm đầy khó chịu, nàng chưa từng thấy Seoyeon thô bạo như lúc này, nhưng còn chưa để nàng nói gì thêm thì tiếng giày cao gót vang lên thâm thúy chậm rãi cùng thanh âm lạnh băng kia đã đánh gãy lời nàng "Cảm phiền Han tiểu thư bỏ nhân viên của tôi ra ".

Rõ ràng người đến ngữ khí rất nhẹ, rất chậm nhưng lại mang theo uy áp bức người đến kì lạ. Seoyeon trông thấy Hirai Momo xuất hiện, trong mắt không dấu vết lóe lên một tia hàn quang, cái alpha này chỉ giỏi sinh ra từ trứng rồng, không tốn chút công sức đã có thể thừa kế Hirai thị, thật sự khiến người khác đỏ mắt ghen tỵ. Nàng lạnh lùng thốt "Thật có lỗi với Hirai tổng rồi, nhưng tôi muốn nói chuyện với 'bạn gái cũ' của mình một lúc ", nàng ta còn cố tình nhấn mạnh ba tự 'bạn gái cũ' qua kẽ răng, ẩn ý Hirai Momo đang nhặt giày rách mà vứt bỏ.

Momo sắc mặt lãnh lẽo đến kết băng tiến tới, tầm mắt sắc bén liếc qua chỗ Seoyeon đang nắm lấy Sana. Bản năng lãnh thổ của một cái alpha chưa bao giờ hết, nhất thời Sana lại bị kẹt giữa hai cái alpha giương cung bạc kiếm, không khí vươn đầy mùi thuốc súng.

Momo tựa tiếu phi tiếu "Thật không ngờ người cao quý như Han tiểu thư lại biết đến thư ký của tôi, suýt chút nữa tôi còn tưởng là kẻ nào quấy rối Sana nữa chứ", nói rồi ngọc thủ nâng lên, chỉ cần chút khí lực kéo được Sana thoát khỏi kìm hãm của Seoyeon, lao vào lòng mình.

Sana chỉ cảm thấy một tiếng gió lướt qua tóc, nàng đã nằm trong vòng ôm ấm áp vươn đầy hương trà, tâm tình vốn đang gợn sóng dữ dội phút chốc lại bị đối phương hòa tan, nàng còn nghe được nhịp tim nhẹ nhàng mà có tiết tấu trầm ổn của Momo.

Seoyeon nhìn bàn tay trống rỗng của mình, phảng phất như một thứ rất quan trong đã bị lấy đi ngay trước mắt, nàng nghiến răng nhìn nữ nhân quyền cao thế cao trước mắt "Hirai tổng, đây là chuyện giữa tôi cùng Sana, cô lấy tư cách gì mà xe vào ?".

Momo từ trên cao nhìn xuống Seoyeon,cả tin tức tố chiến đấu cũng không thèm phóng chỉ dùng ba phần uy áp để dễ dàng bức Seoyeon lui về sau mấy bước, nàng cười khẽ "Han tiểu thư  nói không sai, chỉ là... hiện tại Sana là nhân viên của tôi, còn đang trong giờ làm việc, tôi làm sao có thể để nhân viên mình bị một cái alpha quấy rối ?" nói rồi cũng không thèm đặt sắc mặt tối tăm của Seoyeon vào mắt mà ôm theo Sana ly khai...

Seoyeon nhìn bóng lưng các nàng khuất dần mà tim đều lạnh đi phân nửa. Sana nhu thuận đi theo nữ nhâ kia mà một lần quay lại nhìn nàng cũng không có. Phải chăng lựa chọn trong giận dỗi nhất thời của nàng đã sai. Nàng đã tự mình đánh mất một thứ quan trọng trong tầm tay, giờ hối hận hay níu kéo còn kịp không. Đã sớm không kịp nữa rồi.

Sana đến khi ra khỏi bãi đỗ xe mới giật mình thoát khỏi vòng ôm của Momo, nàng bối rối sửa lại tóc mình, có điểm cứng ngắc nói "Momo... Tổng tài, cô không nên nói như vậy với Seoyeon, chị ấy thật sự không có ý quấy rồi gì đâu...".

Tim Momo có chút nghẹn đi, Sana là đang trách cứ nàng nặng lời với cái alpha khác, với tình cũ của nàng ấy. Người ta luôn nói omega nặng tình, quả không hề sai. Nếu vậy bao lâu nàng ấy mới quên được Seoyeon. Vào khoảnh khắc đó Momo thật sự muốn để Sana nhìn thấy bộ mặt giả dối của Seoyeon, cho nàng ấy biết kẻ nàng ấy vẫn đang vấn vương có bao nhiêu thối nát nhưng nàng đã không làm vậy...

Nàng cực lực khắc chế dã thú hờn ghen của chính mình, cười khẽ đáp lại "Em sẽ để ý ở lần sau", trong đôi đồng tử hổ phách có điểm thẫn thờ, tâm trạng vốn đang hỉ nhạc bừng bừng vì được ăn trưa cùng Sana phút chốc như bị tạt một gáo nước lạnh mà dập tắt. Vóc người cao ngất quay đi lấy xe, để lại một bóng lưng đổ dài cô độc.

Sana làm sao không nhận ra điểm kì quái của Momo, thầm tự trách mình rõ ràng vừa giúp nàng tránh một chỗ rắc rối, bản thân thế nào lại nói ra lời như vậy, hốt hoảng muốn đuổi theo nữ nhân cô độc kia nhưng cuối cùng lại chôn chân tại chỗ mà không nhấc nổi một bước. Có quá nhiều thứ trở thành một loại lưỡng lự, cả bản thân con người cũng không nhận ra, để rồi lại hững hờ lướt qua nhau đến tàn nhẫn...

Không khí giữa Momo và Sana khó khăn lắm mới có điểm hài hòa, nhưng cuối cùng chỉ vì sự xuất hiện vô tâm của Seoyeon, lại khiến cả hai một đường trầm mặc đến tận khi đến Hirai thị.

Sau đó Sana lại nhận ra một điểm không phải, nàng yếu ớt nói với Momo "Cái kia... tổng tài, tôi phải ở tại phòng làm việc của cô sao ?". Lại nhìn bàn làm việc tinh xảo đặt cạnh bàn tổng tài, Sana thật sự bối rối không thôi, nàng thế nào cũng là một cái omega, nào có thể ở chung một phòng với alpha được đâu.

Nhìn sắc mặt thẹn thùng đến hồng hồng của Sana, tâm trạng vốn tụt dốc không phanh của Momo lại mạc danh kì diệu vui vẻ, nàng giả vờ chính chắn nói "Chị là thư kí của em, khi nào có chuyện cần chị đều phải ở bên cạnh mới được chứ".

Tức thì Sana giống như bánh bao ngâm nước mà ỉu xìu nhận lệnh, nhu thuận ngồi vào bàn làm việc. Momo ngồi ngay gần nàng bắt đầu xử lý tài liệu, suy nghĩ một lúc liền trao ra một tập hồ sơ mỏng cho Sana "Chị giúp em sắp xếp doanh thu của Hirai thị năm trước thành từng cột, em cần kiểm tra".

Sana liền nghiêm cẩn nhận lấy bắt đầu thoăn thoắt làm việc, tuy khả năng học kinh tế của nàng không tốt, nhưng đối với mấy loại chuyện đơn giản này nàng có thể làm được, huống hồ đây là việc đầu tiên nàng làm ở Hirai thị, không thể sơ sài được.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của Sana, tâm tình Momo như được trấn tĩnh lại, hiện tại nàng không thể vội vàng được, nàng tìm thấy Sa Hạ đã là một loại kỳ tích, gấp gáp bắt nàng ấy tiếp nhận cùng luyến ái nàng như kiếp trước là điều không thể. Nếu kiếp trước nàng có đến hơn mười mấy năm bồi cùng Sa Hạ thì hiện tại nàng chẳng có gì.

Sa Hạ... có phải lão thiên gia đang trừng trị ta chăng, kiếp trước ta không biết trân trọng luyến ái của nàng...

Nên kiếp này... nàng mới hững hờ, không để tâm tới ta...

Phải mất bao lâu... nàng mới chấp nhận ta... tim ta thật sự lạnh lẽo lắm rồi...

Cảm nhận tầm mắt nóng bỏng luôn dán vào mình, Sana liền nhấc mắt nhìn Momo, trong đôi đồng tử hắc ngọc có điểm mờ mịt, trong suốt nhưng cũng thiên chân vô tà. Vào khoảnh khắc đó Momo có chút hoảng hốt, nữ nhân trước mắt này là ai... Sa Hạ hay Sana... là người nàng yêu cùng tìm kiếm... hay là một người xa lạ lướt qua hững hờ trong đời nàng...

"Tổng tài, cô làm sao vậy ?" Sana nhíu mày nói.

Thanh âm trong trẻo của Sana kéo Momo khỏi thất thần, nàng yếu ớt nói "Em không sao, chị cứ làm việc đi".

Sana vốn còn định nói gì đó nhưng trông thấy Momo đã cúi đầu xem văn kiện, cũng chỉ tiếp tục việc trên tay. Nhưng thần trí lại luôn một mực lo lắng cho Momo, kiềm không được mà thi thoảng liếc nhìn nàng ấy liên tục... Lại trông thấy dáng vẻ chuyên chú cùng sườn mặt ngọc khắc của Momo, tim lỗi đi mấy nhịp... vành tai mạc danh kì diệu hồng hồng, rồi lại không dám nhìn nàng ấy nữa.

Mấy hành động trẻ con của Sana đều được Momo thu vào trong mắt. Môi vô thức cong cong, tâm tình cũng được cứu vãn lại một chút... Dù nữ nhân này là ai, Sa Hạ hay Sana... thì đều là người nàng yêu đến khắc cốt nhập tủy... những điều khác còn quan trọng sao...

**********

Tan tầm, Momo lại ôn nhu đưa Sana về nhà. Dù Sana có nặng nhẹ từ chối đến thế nào cũng bằng thừa, đối phương hoàn toàn không để tâm đến. Hoặc ôn nhu lễ độ, hoặc khí thế bức người mà ép nàng lên xe. Sana bên ngoài có điểm không vui nhưng trong lòng xấu hổ không thôi.

Hirai Momo ngộ ra một điều, Sa Hạ của nàng đã thay đổi, nàng vẫn thiên chân vô tà thuần khiết như ngày nào, nhưng hiện tại nàng ấy trở nên hay xấu hổ cùng khẩu thị tâm phi hơn trước. Nàng có điểm dở khóc dở cười, thật sự là khả ái đến khiến người khác vừa yêu vừa hận.

Chỉ vừa đi qua hai đoạn đèn đỏ, Sana bỗng hốt hoảng nhìn ra cửa kính xe, luống cuống đến mồ hôi lạnh đều đổ xuống. Momo cũng nhíu mày nhìn theo hướng nàng nhìn, sau lại cười nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro