Chương 14.5: Anh yêu em (tt.)
Mọi ngày đều bình thường trôi qua, hôm nay Tiêu Thượng Kỳđến nhà Hà Tiếu Nhiên ăn cơm, đã mang đến rất nhiều cua. Đang vào mua cua, mỗi con đều thật lớn, nhiều gạch vàng, chỉ cần đem đi hấp, chấm chút tương cùng dấm chua, nghĩ đến là đầu lưỡi đã chảy nước bọt.
Quá lắm daọ này ngày nào Tiêu Thượng Kỳ đều đến nhà Hà Tiếu Nhiên ăn cơm, hảo hảo đối tốt với ba mẹ cô. Ăn xong, tự động đeo tạp dề đến dọn chén bát, rửa bát, ba mẹ cô nhìn thấy cũng vừa lòng.
"Thượng Kỳ, con đừng mang nhiều đồ sang đây, ban ngày đi làm đã mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một chút đi. Mẹ cô lau dọn thật nhanh, còn sạch sẽ, một bên nói ba cô chuẩn bị đi dạo để tiêu thức ăn với bà, một mặt nói Tiêu Thượng Kỳ nghỉ ngơi một chút hãy về. Hai người già vừa đi, hai ngươì trẻ liền ngồi lên sofa cắn hạt dưa, xem tin tức trên tivi. Tiêu Thượng Kỳ có chút nhức đầu, xoa xoa tóc Hà Tiếu Nhiên một hồi, liền vào phòng của cô nghỉ ngơi
Phòng Hà Tiếu Nhiêncũng không lớn, có chiếc giường nhỏ cùng một giá sách. Trên giá sách thật đủ loại sách, được sắp xếp rất ngăn nắp, từ võ hiệp đến ngôn tình, từ văn học đến từ điển. Anh nhìn qua một vòng, mắt đặt ngay bộ tiểu thuyết võ hiệp từ thập niên 70 của Hồng Kong. Đến thập niên 90 có tái bản một lần, đến nay lại không đề tái bản lại. Anh vui mừng trong lòng, cơ hồ nghĩ sao cô có thể có được quyển sách này. Anh nhịn không được cẩn thận lấy quyển sách ra, bộ sách này thật cũ, giấy đã ố vàng. Liền lúc đó phát hiện, giá sách của cô có điểm bất thường, đằng sau quyển sách còn có một hàng sách khác. Tiêu Thượng Kỳ thật sự hiếu kỳ, cũng rất tò mò liền lấy ra.
Chồng sách nhỏ này là một loạt nhật ký của Hà Tiếu Nhiên, được chia thành nhiều năm, anh lật xem từ ngày tháng đầu tiên, cô viết từ thời đi học tiểu học, còn có chỗ viết sai chính tả, chữ thì mập mạp xấu gì, anh bất giác thấy thật đáng yêu, mỉm cười vài cái, tiếp tục xem quyển khác. Nhật ký của Hà Tiếu Nhiên cũng chỉ viết về những điều vụn vặt hàng ngày. Đến quyển viết về thời trung học, trong đó kẹp một xấp hình, đều là học sinh mặc đồng phục. Trong đó còn có tấm hình năm 18 tuổi của Tiêu Thượng Kỳ đang khoác vai cô, cười rất vui vẻ.
Tiêu Thượng Kỳ bát giác mỉm cười, ngẫm nghĩ lại thì ra anh và cô ở bên nhau đã thật lâu. Những tấm hình đã lâu như vậy mà cô vẫn còn giữ, anh thật muốn đọc xem trong nhật ký cô đã viết gì về anh. Chưa kịp đọc, liền nghe tiếng Hà Tiếu Nhiên "Anh đang xem gì vậy?", nghe tiếng cô anh liền giật mình đánh rơi quyển nhật ký, cùng với xấp hình anh vừa xem, cơ hồ lại xuất hiện một tấm hình khác nằm ngay chân anh.
Hà Tiếu Nhiên thấy nhật ký của mình, có chút bối rối hỏi "Đã lâu như vậy, anh làm thế nào lại tìm được?". Liếc mắt nhìn thấy tấm hình kia, cô liền giựt mình, chạy qua định lấy lại.
"Đây là.... cái gì?" Tiêu Thượng Kỳ thuận tay nhặt tấm hình ngay chân, định bỏ vào nhật ký, nhìn thấy nội dung tấm hình, liền hỏi cô.
"Em nói cho anh biết, đây là cái gì?"
Hà Tiếu Nhiên khẽ run lên, thất thần nhìn tấm hình cũ trong tay anh, đó chính là tờ siêu âm đứa bé...... Cô với đứa bé là hữu duyên vô phận, tấm hình siêu âm là thứ duy nhất chứng minh là từng có đứa bé trên đời. Cô từng muốn vứt bỏ những gì liên quan đến đứa nhỏ, cô không muốn nhớ đến đoạn thời gian đau buồn trước đây, nhưng lại không làm được. Đành cất tấm hình siêu âm vào nhật ký, lúc đó cô nghĩ, bỏ vào đây, cũng không ai dễ dàng nhìn thấy. Vài năm sau, khi cô không còn cảm thấy đau buồn, cô có thể lấy ra để xem lại. Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, Tiêu Thượng Kỳ vô tình ngẫu nhiên lại phát hiện nó.
"0.4 mm," Tiêu Thượng Kỳ cho tới bây giờ cảm thấy trong lòng quá bối rối, ánh mắt dần trở nên tối sầm, anh thấy có chút không rõ đối với tấm ảnh trong tay, bĩnh tình lại, anh xem kỹ một lần nữa, sau đó chỉ cảm thấy lạnh cả người.
Ngày tháng trên đó rõ ràng là hai năm về trước, tháng mười hai năm đó,chính là lúc anh về lại thành phố B để hoàn thành công việc cuối năm tại tổng công ty. Ngay sau đó là thời điểm mừng năm mới, anh ra sân bay đón Hà Tiếu Nhiên, anh nhớ sắc mặt cô tái nhợt, cơ thể cơ hồ không khỏe, ngày đó trong phòng ngủ liền phát sốt..
Là do anh, do anh làm cô đau lòng sao.........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro