Chương 28: Bất ngờ hay tin
"Thưa tiểu thư, bữa tối đã sẵn sàng cho người rồi ạ!"
"Bố mẹ tôi đâu?"
Hộp cơm thượng hạng dành riêng cho Hoài Linh đã được nấu chín, được đặt sẵn lên bàn, nhưng điều đó em không thèm lưu tâm đến, vấn đề mà em cần là tìm bố mẹ của mình.
"Dạ thưa, ông chủ bà chủ đang ở dưới phòng ạ."
"Đưa tôi xuống gặp hai người."
Nói đến đây, sắc mặt của binh lính đứng cạnh em hoàn toàn có vẻ băn khoăn về việc này cho lắm.
"Dạ, có lẽ tiểu thư chưa được gặp ông bà chủ đâu ạ..."
"Cứ đưa tôi xuống, nhanh chân lên!"
Cô tiểu thư ngồi bên cạnh cứ khăng khăng đòi xuống phòng ông bà chủ khiến binh lính đứng cạnh chẳng biết làm gì thêm, cái tính tình chẳng biết di truyền từ ai mà khó chiều đến nỗi vậy. Dẫu vậy, đến cả bến nước này cũng phải đành chịu khó vậy thôi, thà là có tiền hơn là mất hết việc.
Thấy Hoài Linh bước chân khỏi ghế, binh lính ngấm ngầm hiểu liền nối gót theo em, còn kêu một cả đám lính theo sau vì sự an nguy của em. Có thể nói, tuy sau này Hoài Linh đứng lên nắm các chức quyền và địa vị có khả năng rất cao, nhưng điều đó em còn chưa bao giờ nghĩ tới, em chỉ quan trọng đến mấy cái giản dị, cụ thể là cách có được một cuộc sống yên bình.
Hoài Linh vừa khoác tay trước ngực vừa bước đi trong cái hành lang dài đằng đẵng nhiều ngã rẽ, dưới sàn còn hiện rõ cái bóng đang có vẻ khó chịu của em, em muốn một mình, chứ không muốn đám người lính kia dõi theo em, nhưng vì tình trạng cơ nguy, nên em cho họ một cơ hội kiếm sống, dù là việc này em có muốn bỏ hay không.
"Phòng này đúng không?" - Hoài Linh chỉ thẳng vào cánh cửa.
"Dạ..."
Đám lính chỉ biết ấp a ấp úng trong nét mặt sợ hãi, man rợn của Hoài Linh. Em khó chịu, liền đạp mạnh vào cánh cửa đang được đóng kín, lực mạnh của em khiến cánh cửa liền bật ra, đập mạnh vào tường phòng trong, đám người lính đằng sau em chỉ biết cúi gầm mặt.
"Bố, Mẹ, Sao bố mẹ lại khóc?"
Thấy bố mẹ, cả những ánh mắt ngỡ ngàng của đám binh lính, Hoài Linh mới dừng lại động tác mạnh bạo của mình. Lúc này, em mới nhìn lại hành động của bản thân mà pha lẫn 1 chút e dè.
Hoài Linh vẫn đang đợi câu trả lời từ bố mẹ cô. Nhưng nhìn lại, mẹ Hoài Linh đang khóc rất nhiều, có khi đã kéo dài chừng nửa tiếng, đám lính đến an ủi bà thì cũng chẳng mở rộng được điều gì là mấy. Nhìn thấy đống giấy chứa chan đầy rẫy những nước mắt thất vọng, em đủ hiểu bà đã dự đoán ra điều gì tồi tệ rồi, nhưng em vẫn chưa hề biết chủ đề chắc chắn của nó là gì.
Cho dù Hoài Linh hỏi như thế nào, bà vẫn lắc đầu lia lịa với đống nước mắt đầy lai láng đọng lại trên hai bàn tay, ôm mặt thật chặt để tránh đi sự rủi ro. Bố của Hoài Linh ngồi cạnh không biết làm gì, ông chỉ viết an ủi bằng cách vuốt lưng bà. Trên tay vẫn còn đang giữ điếu thuốc hút dở, sau đó không chịu được nữa mà giục nó xuống đất, dùng chân dẫm cho nó tắt lụi.
"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra!" - Hoài Linh tức giận.
Thấy Hoài Linh gầm lên một tiếng, Đám lính đằng sau sợ sệt thi nhau lùi lại. Thấy ông bà chủ không dám lên tiếng, một binh lính tốt bụng đã nói rõ ra một câu khiến cô sững người:
"Hoài Nhi, cô chủ đã trốn thoát khỏi trường nội trú cách đây vài ngày rồi ạ..."
Hoài Linh đứng chôn chân như sắp bị lún xuống đầm lầy, không gian xung quanh em như bị màn đêm che khuất, đôi mắt hằn lên tia lửa đột nhiên trở nên vô cảm. Lũ khốn nạn này, tự nhiên đi ăn hiếp em bằng lời nói không bằng chứng.
"Không tin cũng phải tin, mau đưa tiểu thư về phòng cho tôi ngay!"
"Tuân lệnh!"
"Nè nè! Mấy người bỏ tôi ra, không chịu, không chịu đâu..."
Dù Hoài Linh tà xẻ như thế nào nhưng vẫn bị đám lính lôi đi dưới sự chỉ đạo của ông chủ nhà tài phiệt, những câu hỏi mạo muội của em đều bị đánh tan hết trong màn đêm nay. Em sẽ thật sự không biết rằng khi nào bố mẹ mới chịu lắng nghe ý kiến của mình, dù chỉ là ít ỏi.
Hoài Linh cũng gan lì, dù bị kéo tay nhốt vào phòng rồi mà vẫn đập ầm ầm vào cửa, em còn dọa nạt sẽ rút súng ra chĩa thẳng vào đầu của đám lính. Nói thế thôi chứ trong người em chả có vũ khí nào cả, cho nên em sẽ không thể làm được gì mà vẫn phải tuân thủ theo lệnh khắc của bố mình.
Khó khăn đến nỗi vậy, Một binh lính trong số đó đã phải ngồi lại tâm sự một chút với em:
"Tiểu thư bình tĩnh, xin hãy lắng nghe tôi!"
Chỉ khi được đưa ra lý lẽ hợp lí, em mới dần bình tĩnh lại, cho binh lính vào phòng để vấn đáp cùng nhau.
Khi có sự cho phép vào phòng, em vẫn không thèm nhìn mặt mà quay ra chỗ ban công, đưa mắt lên ngắm nghía một màn đêm tĩnh mịch, mới đây thôi mà mặt trời đã khuất từ lúc nào rồi. Phong thái Hoài Linh giờ đây vô cùng khắt khe, vả lại, binh lính ngồi tại ghế ở một khoảng cách nhất định cũng khiếp sợ. Binh lính nghĩ rằng em sẽ không nhân nhượng mà thẳng tay sử phạt bằng bạo lực, nhưng thực tế là em chưa bao giờ làm điều đó, trừ khi là bố mẹ em.
Chỉ khi định hình lại được một khoảng thời gian, Hoài Linh mới vào trong và ngồi yên vị cùng người binh lính, nghiêm túc nhìn thẳng vào con mắt đối phương:
"Sao, có chuyện gì?"
Binh lính lúc này nắm chặt lòng bàn tay, lấy một hơi dũng khí rồi nói:
"Vào trong thời gian ngày mai, Cô chủ sẽ được trở về một cách an toàn nhất ạ, thưa tiểu thư."
"Thật à?"
Binh lính gật đầu như chú gà mổ thóc, tâm thái vẫn lo âu, hình như chưa được ổn định cho lắm khi nghe thấy câu đáp của Hoài Linh.
Cả gian phòng chỉ nghe được tiếng gió vù vù phát ra từ phía ngoài cửa ban công kia thổi vào, tóc Hoài Linh có một chút động tĩnh nhẹ. Xưa giờ vẫn vậy, người ngồi đối diện em, sẽ được em đưa cho một ly trà. Binh lính uống vào cảm nhận được một hơi ấm lạ thường từ đâu mang đến cho anh, khiến người thật nhẹ nhõm.
"Sao rồi, nhớ đến đâu thì ngươi cứ kể đến đó cho ta."
Hoài Linh chớp nhẹ mi, rồi đôi môi mới cong lên một chút. Như vậy, binh lính mới an tâm kể tiếp đuôi câu chuyện.
"Đồng thời thì... Chúng ta sẽ chuyển nơi sinh hoạt vào Trường Công Lập , do ông chủ, bà chủ là người thuộc quyền sở hữu ạ."
"Cũng phải ha, bố ta là hiệu trưởng bên đó cũng có danh dự lắm, sẽ không ai thèm bắt nạt ta đâu ha." - vừa nói vừa cười.
"Tiểu thư yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ cô hết mình."
"Cứ làm cho tốt, không để ta thất vọng là được."
Em cũng vui vẻ trở lại, rồi định bụng mới mở hộp cơm ra, binh lính mới thở phào nhẹ nhõm. Anh định uống thêm chút tách trà, nhưng vì nó đã nguội lạnh nhanh chóng nên đành thôi, uống thì cũng chả ngon lành gì. Hoài Linh cầm được cái thìa lên, nhưng đầu lại nhảy số nên mới hỏi tiếp:
"Mà sao lại phải chuyển, công ty không ở lại chuyển đi chỗ khác là sao?"
"Dạ, vấn đề này tôi không thể đối đáp được với cô vì sự riêng tư của ông chủ ạ, thưa tiểu thư."
Thấy chuyện chưa được phơi bày, em cũng tò mò lắm, nhưng thôi làm biếng thì em mới lại ngồi ăn cơm vì chiếc bụng đói của mình.
"Thôi được rồi, ta tôn trọng, ngươi ra ngoài làm việc tiếp đi, không ông chủ trừ lương là coi như hết ăn đó, ta đang cần một mình."
"Chúc tiểu thư một bữa tối ngon miệng ạ."
Binh lính tinh tú khom lưng xuống thể hiện lòng biết ơn của mình với Hoài Linh, rồi anh rời đi bởi tín hiệu từ phòng dưới lan tận phòng trên.
Chắc chắn công ty lại mâu thuẫn gì với bên gia đình mình rồi. - chỉ khi binh lính rời hẳn phòng, em mới tự đặt cho bản thân mình câu hỏi tò mò, lúc đó em mới nhấc lên được một thìa cơm. Một số người bàn tán xôn xao, truyền tai nhau rằng con người giám đốc ở công ty này rất lạnh lẽo và nham hiểm, cũng phải thôi, gã ta dáng vẻ như người buôn thuốc phiện mà cứ cho mình là nắm trong tay chức quyền cao nhất.
Đương nhiên, Hoài Linh cũng rất ganh ghét ông ta nhưng chỉ dám để khư khư trong lòng, sao mà dám thốt ra, đi ngược với quỹ đạo thì bố mẹ em có mà nổi điên rồi xử em toi đời.
--Tại một diễn biến khác--
"Bà chủ, xin đừng khóc nữa ạ!"
Một binh lính hốt hoảng liên tục vỗ về bà, nhưng bà cứ khóc lên khóc xuống, cứ khóc rồi lại nấc lên từng nhịp, điều này, ông chủ ngồi cạnh không chịu được nữa mà chơi cả hai tay đập xuống bàn một phát mạnh:
"Bà có thôi ngay đi không, khóc mãi rồi lại ngất xỉu bây giờ."
Vẻ mặt giận dữ của ông chủ khiến đám lính bao vây còn lại bị dọa cho một phen sợ thụt lùi. Chỉ có một binh lính trong đám mới dùng hết can đảm lên tiếng:
"Ông chủ, bà chủ đừng lo lắng nữa. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tìm được cô chủ, nếu không bằng lòng, hai người có thể cho bọn tôi một mức án tử hình nặng nhất ạ!"
"Sao cơ? Án tử hình á, ta không có cái đó cho các ngươi."
Sự ngỡ ngàng của ông chủ khiến đám lính nhát gan còn lại há hốc mồm, dồn hết sự chú ý vào một binh lính. Thật sự có những người lính dứt khoát như vậy, ông chủ cũng không thể nào nhận ra, mục đích là anh muốn để có một sự an tâm về con gái của ông chủ.
Lúc này, cũng có một binh lính lên tiếng:
"Tôi đồng ý, không tìm được cô chủ, bất nhất chúng tôi cũng không về."
"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức ạ!" - câu nói của một binh lính khác.
Đồng loạt, từng binh lính đứng lên nổi trội về trách nhiệm của chính mình, thấy vậy, ông chủ thật sự rất bất ngờ, nhưng trong thâm tâm của ông đã thật sự đành lòng. Ngay cả bà chủ cũng vậy, từ phía đó, bà cũng rạng rỡ trên đôi môi dịu dàng của mình.
"Được rồi, ta đồng ý với các người, cứ huy động mọi người hết cho tôi."
Tất cả đám lính nghe xong liền kính trọng đều thi nhau khom lưng cúi đầu xuống, cứ đội ơn mãi, bảo sao hai người lại sung sướng như vậy chứ.
"Được rồi, các người ra ngoài đi, ta cần nói chuyện riêng với người vợ của ta."
"TUÂN LỆNH!"
...
"Phải chăng làm gắt lên thì bọn đó mới như vậy chứ nhỉ."
"Bà này tào lao, tất cả lính của chúng ta đều có trách nhiệm cả đấy, không tin thì cứ dựa vào bản lĩnh của mỗi người là biết hà."
"Ừm, nhưng chúng ta phải... Phạt cái Nhi thật nặng mới được, con nhỏ này, càng lớn càng láo."
"Được thôi, tôi sẽ dùng biện pháp mạnh nhất!"
______________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro