Kiếp sau
1.Ánh đèn sân khấu
Khán giả hò reo cuồng nhiệt, ánh sáng rực rỡ chiếu xuống sân khấu n.ơi anh đứng. Trong khoảnh khắc ấy, anh một ca sĩ trẻ đang ở đỉnh cao sự nghiệp nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận niềm vui. Nhưng giữa tiếng vỗ tay vang dội, lòng anh lại trống rỗng.
Bài hát cuối cùng kết thúc, anh cúi đầu chào khán giả rồi lặng lẽ bước vào hậu trường.
Ở đó, chẳng có ai chờ đợi anh.
Trợ lý đưa chai nước, quản lý vỗ vai khen ngợi, nhưng anh chỉ khẽ gật đầu, chẳng nói gì.
Khi ánh đèn vụt tắt, anh trở về với chính mình một gã khờ đứng dưới ánh hào quang, nhưng lại mất đi người quan trọng nhất..
2. Cô gái năm ấy
Cô từng là cả thế giới của anh. Những ngày chưa nổi tiếng, hai người tay trong tay đi dạo, ngồi trong quán cà phê nhỏ, nói về tương lai. Cô tin tưởng anh, ủng hộ anh theo đuổi ước mơ.
Nhưng khi anh bước vào ngành giải trí, lịch trình dày đặc, những cuộc gọi thưa dần, những tin nhắn không còn được trả lời ngay lập tức. Cô vẫn chờ, vẫn mong, nhưng đến một ngày, cô nhận ra mình chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống rực rỡ của anh.
Hôm ấy, cô lặng lẽ xếp đồ, để lại một lá thư trên bàn
"Em tự hỏi tình mình thay đổi từ lúc nào anh nhỉ ? Mọi thứ chẳng còn như lúc ban đầu nữa. Em cũng không muốn mình suy nghĩ như vậy , nhưng có những điều dù muốn níu giữ cũng không thể nào giữ mãi. Nếu không thể đi tiếp cùng nhau, vậy thôi đừng đợi… Thời gian vẫn trôi, đâu ai có thể khiến nó ngừng lại?
Em đã đếm từng giờ, chờ đợi một điều gì đó, nhưng có lẽ đến lúc này em không muốn giải thích nữa. Không muốn tự trách mình thêm một lần nào. Đã từng có những giây phút em nghĩ rằng, chỉ cần cố gắng thêm một chút, mình sẽ lại như trước. Nhưng giờ em hiểu rồi khoảng cách giữa chúng ta không chỉ là không gian hay thời gian, mà là những điều không còn có thể nói thành lời Nhưng nếu không thể cùng nhau bước tiếp, vậy hãy để em dừng lại ở đây. Tiếc quá anh nhỉ,khi anh đã có tất cả rồi nhưng lại chẳng còn em bên anh nữa..."
3. Khi không còn em
Anh đọc bức thư, bàn tay run rẩy. Anh muốn gọi cô, muốn níu kéo, nhưng rồi lại im lặng. Anh biết, chính mình đã đẩy cô đi xa.
Thời gian trôi qua, anh quen dần với cuộc sống bận rộn. Anh đứng trên sân khấu, cười với hàng ngàn khán giả, nhưng khi trở về căn phòng tối, anh chỉ còn lại những ký ức.
Mỗi lần bước qua quán cà phê cũ, anh nhớ những buổi chiều hoàng hôn cùng cô,nhớ tiếng cười khúc khích của cô với những trò đùa ngớ ngẩn của anh. Anh từng nghĩ, chỉ cần có danh vọng, anh sẽ hạnh phúc. Nhưng khi đạt được tất cả, anh nhận ra điều quan trọng nhất đã tuột khỏi tay.
Thật buồn cười
4. Hào quang không thể giữ lại em
Đêm nay, sau một buổi biểu diễn thành công, anh ngồi một mình trong phòng thu, lật lại những tấm ảnh cũ. Ngón tay lướt qua gương mặt cô, lòng thắt lại.
Anh mở mic, cất giọng hát bài ca đầy tiếc nuối một bài hát dành riêng cho cô.
Có lẽ, cô sẽ không bao giờ nghe được. Nhưng ít nhất, anh đã có thể hát lên cảm xúc của mình.
Ngoài kia, hào quang vẫn sáng. Nhưng trong lòng anh, chỉ còn lại bóng tối của một tình yêu đã mất.
5. Lời hứa dang dở
Anh từng hứa với cô rất nhiều điều. Rằng sau này, khi thành công, anh sẽ dành cho cô một cuộc sống tốt hơn. Rằng cô sẽ không cần lo lắng gì, chỉ cần ở bên cạnh anh.
Nhưng lời hứa ấy chưa kịp thực hiện, cô đã rời xa.
Bây giờ, khi nhìn lại, anh tự hỏi “Nếu ngày đó mình dành cho cô ấy nhiều thời gian hơn, liệu mọi thứ có khác không?”
Nhưng có lẽ câu hỏi ấy mãi mãi không có câu trả lời.
Anh bắt đầu viết nhạc về cô, về những kỷ niệm mà anh cố gắng níu giữ. Những giai điệu chạm đến trái tim của hàng triệu người, nhưng chẳng thể chạm đến cô nữa.
6. Cuộc gặp gỡ muộn màng
Một ngày nọ, anh vô tình thấy cô trên phố. Cô vẫn vậy, nhưng bên cạnh đã có một người khác một chàng trai bình thường, không nổi tiếng, không hào nhoáng, nhưng ánh mắt tràn đầy yêu thương dành cho cô.
Anh đứng lặng giữa dòng người tấp nập. Muốn gọi tên cô, nhưng rồi lại thôi.
Anh không có quyền níu kéo nữa.
Cô đã chọn một cuộc sống bình yên, không còn phải chờ đợi một người luôn sống dưới ánh đèn sân khấu.
Lần đầu tiên, anh hiểu rằng, có những thứ dù cố gắng thế nào cũng không thể quay lại.
7. Ánh đèn vụt tắt
Đêm hôm đó, anh trở lại sân khấu, biểu diễn trước hàng vạn người. Nhưng hôm nay, anh không còn gắng gượng cười nữa.
Anh hát bằng cả trái tim, như thể đang nói lời tạm biệt với những ký ức.
Khi bài hát kết thúc, ánh đèn vụt tắt.
Anh đứng trong bóng tối, nhắm mắt lại.
Lần này, anh chấp nhận rằng cô đã rời xa thật rồi.
Hào quang vẫn rực rỡ, nhưng trong lòng anh, chỉ còn lại một khoảng trống vĩnh viễn không thể lấp đầy.
8. Tin nhắn chưa gửi
Anh trở về căn phòng quen thuộc, nơi từng có cô. Đã lâu rồi, nhưng dường như hơi ấm của cô vẫn còn đâu đó, trong góc tối, trên chiếc giường, hay trên tách trà cô để lại lần cuối cùng.
Điện thoại anh sáng lên. Ngón tay vô thức lướt đến cuộc hội thoại cũ với cô. Những tin nhắn dừng lại ở dòng cuối cùng của cô
"Anh ổn chứ?"
Ngày đó, anh đã không trả lời. Anh nghĩ rằng chỉ cần cố gắng thêm một chút, mọi thứ rồi sẽ ổn. Nhưng không, anh đã sai.
Tối nay, lần đầu tiên sau nhiều năm, anh gõ một tin nhắn mới
"Anh nhớ em."
Nhưng sau một phút lưỡng lự, anh xóa đi. Tin nhắn ấy mãi mãi không được gửi.
Cô đã đi quá xa, không chỉ trong khoảng cách, mà còn trong cả trái tim.
9. Lời bài hát cuối cùng
Anh thu mình vào góc phòng, nhìn chằm chằm vào trang giấy trắng.
Lời bài hát cuối cùng anh muốn viết về cô vẫn chưa hoàn thành.
Anh nhớ lại những lần cô nắm tay anh, nói rằng: "Dù thế nào em cũng sẽ luôn ở bên anh."
Lời hứa ấy bây giờ nghe xa vời quá.
Anh đặt bút xuống, cố viết tiếp, nhưng đôi mắt mờ đi. Không phải vì mệt, mà vì nước mắt đã rơi lúc nào không hay.
Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn đường vẫn sáng, nhưng trong lòng anh chỉ còn là bóng tối vô tận.
Đêm nay, anh hát cho một người không còn ở đó.
Nhưng có lẽ cô sẽ không bao giờ nghe được nữa.
10. Sự im lặng sau ánh đèn
Đêm nay, anh đứng trên sân khấu, ánh đèn rực rỡ chiếu xuống, khán giả vẫn hò reo. Nhưng trái tim anh đã mệt mỏi.
Anh nhìn xuống hàng ghế dưới, nơi mà trước đây cô từng ngồi, luôn là người đầu tiên vỗ tay khi anh hát. Giờ đây, chỗ ấy trống rỗng.
Anh cất giọng, hát bài hát cuối cùng một bài hát viết riêng cho cô.
Những ca từ mang theo nỗi buồn sâu thẳm, sự tiếc nuối, và một lời tạm biệt không ai hay biết.
Khi giai điệu kết thúc, anh mỉm cười. Nhưng đó không phải là nụ cười của hạnh phúc, mà là nụ cười của một người đã buông xuôi.
Bước xuống sân khấu, anh lặng lẽ đi về phòng thu, nơi anh đã từng dành cả đêm để viết nhạc, từng chờ một tin nhắn từ cô, từng đau đớn với những ký ức không thể xóa nhòa.
Trên bàn, vẫn là tách trà cũ, bức thư cô để lại năm nào, và một viên thuốc nhỏ anh đã chuẩn bị từ lâu.
Anh cầm điện thoại lên, nhập một tin nhắn cuối cùng:
"Nếu có kiếp sau, anh sẽ không để mất em."
Lần này, anh nhấn gửi.
Không chờ đợi hồi đáp, anh nhẹ nhàng nhắm mắt, để lại ánh hào quang phía sau, và bước vào một giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại.
11. Tin nhắn cuối cùng
Sáng hôm sau, cô thức dậy với một cảm giác lạ. Điện thoại sáng lên với một tin nhắn từ một số mà cô đã cố quên.
"Nếu có kiếp sau, anh sẽ không để mất em."
Tay cô run rẩy. Linh cảm chẳng lành xộc thẳng vào tim.
Cô vội vàng tìm kiếm tin tức. Và rồi…
Dòng tiêu đề hiện lên:
"Ca sĩ trẻ qua đời trong phòng thu, để lại bức thư tuyệt mệnh."
Thế giới trước mắt cô bỗng chốc sụp đổ.
Cô đọc lại tin nhắn lần nữa, nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại.
Nhưng có lẽ, đã quá muộn để trả lời.
12. Đám tang dưới mưa
Ngày đưa tang anh, trời đổ mưa. Những giọt nước rơi xuống như khóc thương cho một người trẻ đã ra đi quá sớm.
Hàng trăm người đến dự, có đồng nghiệp, có fan hâm mộ, có những người từng yêu mến âm nhạc của anh. Nhưng tất cả đều chỉ là những cái bóng mờ nhạt trong mắt cô.
Cô đứng lặng trước di ảnh anh. Trong bức ảnh, anh vẫn cười, nhưng nụ cười ấy đã mãi mãi trở thành quá khứ.
Bàn tay cô siết chặt tờ giấy nhỏ bức thư cuối cùng anh để lại.
"Anh xin lỗi vì đã không giữ lời hứa.
Xin lỗi vì đã không ở bên em khi em cần.
Anh đã có tất cả, nhưng chỉ tiếc rằng anh không còn em.
Nếu có kiếp sau, anh sẽ tìm em trước tiên,em nhất định phải đợi anh,đợi anh tìm thấy em,và rồi ta sẽ yêu nhau lần nữa em nha."
Nước mắt cô hòa lẫn với mưa.
Lẽ ra anh có thể có một kết thúc khác, một hạnh phúc khác, nếu như ngày đó cô không rời đi, hoặc nếu như anh cố gắng níu giữ cô thêm một chút.
Nhưng bây giờ, không còn "nếu như" nào nữa.
Chỉ còn lại một nỗi đau kéo dài mãi mãi.
13. Ca khúc dang dở
Sau khi anh mất, quản lý của anh tìm thấy một file thu âm chưa hoàn chỉnh trong phòng thu.
"dành cho em"
Những giai điệu đầy đau thương, những ca từ mang theo sự tiếc nuối và lời tạm biệt.
Bản thu âm được phát hành như một kỷ vật cuối cùng. Và rồi, nó trở thành một bài hát bất hủ, chạm đến trái tim hàng triệu người.
Nhưng cô không thể nghe hết bài hát ấy.
Mỗi lần giai điệu vang lên, cô lại thấy hình ảnh anh đứng một mình dưới ánh đèn sân khấu, ánh mắt tìm kiếm ai đó trong đám đông, nhưng chẳng bao giờ tìm thấy.Lúc đó anh đã nghĩ gì ? Có lẽ anh sẽ trách cô nhỉ? Trách vì cô đã rời đi vì đã khiến cho ảnh suy sụp đến thế?
"Đau lòng nhỉ"
Cô tắt nhạc, nhìn lên bầu trời xám xịt, thì thầm với những ngọn gió đang lướt qua gương mặt mình
"Anh vẫn còn nợ em một kiếp sau."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro